Chương 246. Người Minh Nguyệt Học viện tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Phi chán đến chết mà uống canh, đột nhiên nheo mắt nói: Có người tới.

Người nào tới a? Lâu Vũ nhàn nhạt hỏi.

Mạc Phi lắc lắc đầu, nói: Không biết, tổng cộng bốn người, đều là mỹ nữ.

Lâu Vũ gật gật đầu, có chút hiểu rõ nói: Nguyên lai là một đám nha đầu a!

Linh hồn lực của Đái Nhiêu quét ra ngoài tìm tòi một chút, nói: Người tới là người của Minh Nguyệt học viện.

Thực lực ra sao? Lâu Vũ nhàn nhạt hỏi.

Hai người cửu cấp, hai người bát cấp. Mạc Phi nói.

Lâu Vũ có chút nghi hoặc nói: Hai người cửu cấp? Minh Nguyệt học viện có hai người cửu cấp vào bí cảnh a.

Đái Nhiêu suy tư một chút, nói: Bích Nguyệt Tâm hẳn là thăng cấp sau khi vào bí cảnh, nàng có được kỳ ngộ mới thăng cấp cửu cấp, lúc nàng tiến vào bí cảnh là bát cấp.

Mạc Phi gật gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ, nói: Nguyên lai là như thế a, lúc trước khi tiến vào bí cảnh không phát hiện Minh Nguyệt học viện có hai cửu cấp cao thủ.

Mặc Bắc sư huynh, một đạo âm thanh hờn dỗi truyền tới. Mặc Bắc nhìn người tới, mày không tự chủ được nhíu nhíu.

Triệu Văn nhìn qua đám người Mạc Phi có chút chán ghét nói: Mặc sư huynh, Tân sư muội, Mang sư muội, các ngươi như thế nào xen lẫn vào đám người của Thiên Hà Học viện.

Mạc Phi híp mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dại, Emma, nha đầu chết tiệt này có ý tứ gì a! khinh thường người khác a!

Mặc Bắc liếc mắt nhìn đám người Mạc Phi một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: Vừa lúc gặp gỡ, hiện tại bí cảnh xảy ra biến cố, mọi người ở bên nhau có thể chiếu ứng lẫn nhau, an toàn hơn một chút.

Triệu Văn lạnh lùng thốt: Mặc sư huynh, ngươi cùng bọn họ xen lẫn một chỗ thì có chỗ tốt gì, những người này đều là trói buộc, xảy ra chuyện, cái gì cũng không thể giúp, tố chất Thiên Hà Học Viện một thế hệ không bằng một thế hệ, viện trưởng Thiên Hà Học Viện kia dù có không biết xấu hổ tiếp tục la lối khóc lóc thì Thiên Hà Học Viện lần này vẫn phải trở thành học viện xếp cuối a.

Mặc Bắc nhăn nhăn mày thầm nghĩ: trở thành học viện xếp cuối? Chỉ sợ lần thí luyện này qua đi, Thiên Hà Học Viện liền phải quật khởi. Tên Triệu Văn ngốc này, trong đội ngủ của Mạc Phi chính là ba cao thủ cấp chín a! Nha đầu này cư nhiên nói nhân gia đều là kéo chân sau, thật là tóc dài, kiến thức ngắn.

Triệu Văn là bát cấp, nàng nhìn không thấu cấp bậc của đám người Lâu Vũ, nàng cho rằng đám người Mạc Phi dùng biện pháp đặc thù che dấu cấp bậc.

Triệu Văn cùng Đường Thiên Thánh đi lại gần, Đường Thiên Thánh nói đám người Mạc Phi nói đến không đáng một đồng, Triệu Văn từ nhỏ sùng bái Đường Thiên Thánh, đương nhiên hoàn toàn tin tưởng.

Mạc Phi xoa xoa cái mũi, cười gượng nói: Mặc Bắc sư huynh thiện tâm, nguyện ý giúp nhóm người kéo chân sau chúng ta.

Triệu Văn trợn trắng mắt, châm chọc mỉa mai nói: Mặc Bắc sư huynh thiện tâm, ngưởi hẳn là nên tự thức thời, các ngươi yếu như vậy, nếu liên lụy đến Mặc Bắc sư huynh thì làm sao bây giờ? Làm người cũng không thể quá ích kỷ.

Bích Nguyệt Tâm nhăn nhăn mày, có chút kiêng kị mà liếc nhìn Lâu Vũ một cái, nói: Triệu Văn, ngươi bớt tranh cãi đi.

Triệu Văn đối với Bích Nguyệt Tâm vẫn là có chút sợ, nghe được Bích Nguyệt Tâm nói chuyện, tức khắc túng quẩn.

Triệu Văn mếu máo, đôi mắt xoay chuyển, có chút ủy khuất nói: Đường Thiên Thánh sư huynh đâu? Như thế nào không thấy những người khác?

Đường Thiên Thánh, hắn mệnh không tốt, đã chết. Đường Thiên Diệp tràn đầy vui sướng khi người gặp họa nói.

Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Triệu Văn nổi trận lôi đình nói.

Ta nói Đường Thiên Thánh đã chết a! Đường Thiên Diệp lặp lại nói.

Ngươi cái hỗn đản, ngươi cư nhiên dám nguyền rủa Đường Thiên Thánh sư huynh như vậy, ngươi là cái tên gia hỏa đoản mệnh, ngươi sẽ không chết tử tế được. Triệu Văn tức muốn hộc máu mà quát.

Đái Nhiêu thở dài, nói: Đường Thiên Thánh sư huynh xác thực đã chết.

Triệu Văn không dám tin tưởng mà nhìn Đái Nhiêu, ở trong cảm nhận của Triệu Văn, Đường Thiên Thánh chính là chiến thần bất khả chiến bại, Đường Thiên Thánh kinh tài tuyệt diễm, thiên hạ vô địch, căn bản không có khả năng sẽ chết.

Triệu Văn sắc mặt biến đổi, tràn đầy khẩn trương nói: Đã chết, như thế nào sẽ đã chết? Ngươi có phải hay không lầm rồi.

Đái Nhiêu thở dài, nói: nén bi thương.

Triệu Văn nhíu lại mi, hướng tới đám người Mặc Bắc, có chút kích động hỏi: Mặc sư huynh, Đường Thiên Thánh đã chết, sao các ngươi lại còn sống, Đường sư huynh có phải hay không vì yểm hộ các ngươi mà chết?

Mặc Bắc :

Tân Minh Nguyệt cùng Đái Nhiêu nhíu lại mi, vẻ mặt không vui, Đường Thiên Thánh gạt bọn họ tư tàng hoàng kim quả, bọn họ thiếu chút nữa đã bị người này hại chết, nữ nhân này cư nhiên cho rằng Đường Thiên Thánh vì bọn họ mới chết, thật là vớ vẩn.

Các ngươi nói chuyện đi a! Triệu Văn dậm dậm chân.

Bích Nguyệt Tâm nhìn Triệu Văn, trong mắt lóe qua một tia lạnh lẽo nhàn nhạt.

Đái Nhiêu tức giận đối với Triệu Văn nói: Đường sư huynh đoạt hoàng kim quả, bị cửu cấp tinh thú theo dõi cắn chết, chúng ta cũng không thể ra sức được.

Triệu Văn sắc mặt biến ảo không ngừng, đôi mắt tràn ngập hoài nghi xẹt qua đám người Đái Nhiêu. Sư huynh là vì yểm hộ cho các ngươi mà chết có phải hay không, hắn một người như thế nào sẽ không trốn thoát.

Đường Thiên Diệp ha hả nở nụ cười, Nha đầu, ngươi nói thật sự đáng chê cười a, Đường sư huynh kia của ngươi, không lấy người khác làm đệm lưng đã là rất không tồi rồi, hắn sẽ vì người khác quên mình? Ha ha ha ngươi đang nằm mơ sao?

Triệu Văn có chút tức giận trừng mắt nhìn Đường Thiên Diệp. Ngươi biết cái gì, đường sư huynh chính là vị mọi người quên mình, ngươi cho rằng sư huynh cùng ngươi giống nhau sao?

Đường Thiên Diệp gật gật đầu, nói: Lời này nói đúng, ta cùng hắn xác thật là không giống nhau.

Triệu Văn nhìn bộ dáng Đường Thiên Diệp, trong mắt hiện lên vài phần mỉa mai chi sắc.

Đó là, ngươi như thế nào có thể so sánh với Đường Thiên Thánh sư huynh, Đường Thiên Diệp, ngươi không cần buông tha dòng họ, cải danh kêu Thiên Diệp liền cho rằng không ai biết ngươi là ai? Toàn bộ Trần Quốc ai không biết, ngươi đối với vị hôn thê có tâm tư quấy rối, kết quả bị sung quân, ta thật bội phục ngươi, ngươi cư nhiên còn có mặt mũi trở về. Triệu Văn kiêu căng ngạo mạn nói.

Đường Thiên Diệp nhìn Triệu Văn có chút quái dị nói: Ngươi giống như thực hiểu biết ta a! Ngươi có phải hay không yêu thầm ta, trộm chú ý ta?

Triệu Văn trợn trắng mắt, mặt đen xì nói: chú ý ngươi, ngươi xú danh đã sớm lan xa, ngươi còn không biết sao?

Thiên Diệp:

Thiên Diệp vuốt cằm, nói: Nha đầu, ngươi cư nhiên giữ gìn tên Đường Thiên Thánh tiểu bạch kiểm kia như vậy? Các ngươi có phải có một chân hay không a!

Ngươi nói bậy nói bạ cái gì, biểu ca mới không phải tiểu bạch kiểm, ngươi mới là chính tông tiểu bạch kiểm. Triệu Văn lớn tiếng nói.

Thiên Diệp có chút hiểu rõ mà cười cười nói: Quả nhiên có một chân a!

Đái Nhiêu nhàn nhạt nói: Nàng là vị hôn thê của Đường Thiên Thánh.

Thiên Diệp chớp chớp mắt, nói: Nguyên lai là vị hôn thê a! Ngươi gã không ra a, ngươi cần phải thủ tiết a! thật đáng thương.

Triệu Văn tràn đầy phẫn uất mà nhìn Thiên Diệp, lạnh lùng thốt: Không liên quan đến ngươi.

Thiên Diệp nhún vai, nhàn nhạt nói: Cũng đúng a.

Triệu Văn nhìn vẻ mặt không liên quan đến mình của Thiên Diệp, lòng tràn đầy bi phẫn.

Như thế nào không nhìn thấy Thượng Quan Duyên sư đệ a! Bích Nguyệt Tâm hỏi.

Thượng Quan sư huynh đã gặp nạn, Đái Nhiêu có chút cô đơn nói.

Tân Minh Nguyệt sắc mặt cứng đờ một chút, nói: thất lạc.

Đái Nhiêu liếc mắt nhìn người của Minh Nguyệt học viện một cái, rồi sau đó nói: Như thế nào không gặp Cao Nhu Hòa, Tôn Vũ hai vị sư tỷ a!

Bích Nguyệt Tâm có chút cô đơn, nói: Hai vị sư tỷ cũng đã gặp nạn.

Đái Nhiêu nhấp môi, có một tư vị nói không nên lời, không đến năm ngày thời gian, Tinh Thần Học Viện đã chết hai người, Minh Nguyệt học viện cũng đã chết hai người.

Triệu Văn khí định thần nhàn liếc mắt quét về đám người Mạc Phi một cái, trong lòng dâng lên một cổ hỏa khí, Tinh Thần Học Viện, Minh Nguyệt học viện đầu đã chết người, thậm chí vị hôn phu Đường Thiên Thánh của nàng cũng đều bồi vào, Thiên Hà Học Viện bên này lại hoàn hảo không tổn hao gì.

Triệu Văn nhìn Mạc Phi nói: Các ngươi mệnh thật tốt!

Mạc Phi có chút đắc ý mà cười cười, nói: Vận khí loại đồ vật này, cũng không phải mỗi người muốn có liền có.

Các ngươi có phải hay không vẫn luôn cất giấu làm rùa đen rút đầu, cho nên không xảy ra việc gì a! Triệu Văn có chút khinh thường nói.

Mạc Phi nhún vai, nói: Đúng vậy! Bị ngươi nhìn ra rồi.

Không có cốt khí. Triệu Văn khinh thường nói.

Bo bo giữ mình có thể cùng không có cốt khí đánh đồng sao? Nha đầu, ngươi thật là không hiểu chuyện a! Mạc Phi không cho là đúng nói.

Triệu Văn tràn đầy không vui nói: Ngươi thật đúng là thiếp vàng lên mặt mình.

Đúng vậy! Đúng vậy! Mặt này của ra phải dán hoàng kim mới đẹp, Mạc Phi phụ họa.

Triệu Văn:

Bích Nguyệt Tâm đánh giá Mạc Phi nói: Triệu Văn, ngươi đừng náo loạn.

Triệu Văn nghe được Bích Nguyệt Tâm nói, cắn cắn môi, an tĩnh lại.

Một đạo kim quang từ trên đầu Mạc Phi nhảy ra tới, nhào thật mạnh lên ngực Triệu Văn.

Triệu Văn bị nhào lên, lảo đảo vài bước. Mạc Phi nhìn Tiểu Kim Giao trên ngực Triệu Văn, trong lòng thầm mắng, Tiểu Kim cái này tiểu sắc quỷ không có ánh mắt, hung dữ như vậy mà cũng xem trọng.

Thứ gì? Triệu Văn có chút kinh hoảng thất thố mà hô lên.

Tiểu Kim Giao ô một ngụm, ăn Tụ Linh Châu treo trên cổ Triệu Văn.

Cảm giác được Tụ Linh Châu bị ăn, Triệu Văn tức khắc đại kinh thất sắc. Quái vật a!

Tiểu Kim lộc cộc một chút, đem Tụ Linh Châu nuốt xuống.

Cảm giác được Tụ Linh Châu bị nuốt, sắc mặt Triệu Văn muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.

Tiểu Kim oạch một tiếng, nhảy trở về trên vai Mạc Phi.

Ngươi làm cái gì? Nhổ ra, nhổ ra. Triệu Văn đầy mặt dữ tợn nhìn Tiểu Kim Giao nói.

Tiểu Kim Giao quay đầu đi, không để ý tới Triệu Văn.

Triệu Văn có chút vội vàng mà bắt lấy Tiểu Kim Giao, Tiểu Kim Giao gào hét giận dữ một tiếng.

Triệu Văn bị Tiểu Kim Giao rống một tiếng, ngã văng ra ngoài.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro