Chương 247. Chạy nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Văn bị Tiểu Kim Giao rống một tiếng, ngã văng ra ngoài.

Mạc Phi, ngươi lấy cái đồ vật gì ám toán ta? Triệu Văn tức muốn hộc máu nói.

Mạc Phi vội lắc lắc đầu, nói: Tên kia cùng ta không quan hệ a! Ta cũng là người bị hại, nó đã đoạt rất nhiều thịt của ta ăn đâu! Ngươi tìm nó không cần tìm ta.

Tiểu Kim Giao nghe được Mạc Phi nói, quay đầu, nãi thanh nãi khí mà hướng tới Mạc Phi rít gào.

Mạc Phi chắp tay trước ngực, hướng tới Tiểu Kim bái bái, đối với Tiểu Kim lộ ra một nụ cười lấy lòng, Tiểu Kim ngẩng ngẩng đầu, tràn đầy cao ngạo mà chuyển khai ánh mắt.

Bích Nguyệt Tâm nhìn Tiểu Kim Giao, trong mắt hiện lên vài phần kinh nghi chi sắc.

Triệu Văn tuy rằng ương ngạnh nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, sinh linh có thể dựa vào tiếng rống liền đem nàng chấn ra ngoài, tuyệt đối không phải đồ vật dễ chọc.

Tiểu Kim Giao liệt miệng, chảy nước miếng, từ trên xuống dưới đánh giá Triệu Văn, hai tròng mắt nở rộ ra nhiệt tình quang mang dị thường.

Hoàng Kim Giao, Triệu Văn có chút kinh nghi bất định nói.

Tiểu Kim Giao lắc lư thân mình, đảo đảo vây quang Triệu Văn, tựa hồ đang kiểm tra trên người Triệu Văn có cái gì nữa.

Tụ Linh Châu có thể tụ tập tinh nguyên lực, là trân bảo hiếm có, Triệu Văn đau lòng đến không được, lại bất lực.

Triệu Văn đột nhiên đã nhận ra cái gì, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn Mạc Phi, tràn đầy hưng sư vấn tội nói: Ngươi có thể khống chế nó có phải hay không, ngươi sai sử nó ăn Tụ Linh Châu của ta có phải hay không? Ngươi mau làm nó nhổ ra.

Mạc Phi khô cằn cười cười, nói: Nha đầu, ngươi cũng quá coi trọng ta, ta nào có bản lĩnh sai sử nó a, gia hỏa này chính là cửu cấp a, ta mới bát cấp.

Triệu Văn sắc mặt dữ tợn mà nhìn Mạc Phi, Lâu Vũ ôm bả vai Mạc Phi, thần sắc lạnh lùng nhìn Triệu Văn, nói: Tiểu giao kia ăn Tụ Linh Châu của ngươi, ngươi đi tìm nó đi a! Tìm lão bà ta làm cái gì?

Triệu Văn sắc mặt khó coi mà nhìn Lâu Vũ, Lâu Vũ xách cái đuôi của Tiểu Kim Giao lên, hướng tới Triệu Văn ném qua, nói: Ngươi tìm nó đi.

Triệu Văn nhìn đến Tiểu Kim Giao ném lại đây, luống cuống tay chân mà lui về phía sau vài bước.

Tiểu Kim Giao rơi xuống trên đỉnh đầu Triệu Văn, giương nanh múa vuốt mà nhìn Lâu Vũ.

Phát hiện trên đầu chính mình có một cái cửu cấp tinh thú, Triệu Văn khẩn trương, sắc mặt tái nhợt, Tiểu Kim Giao trên đầu tuy rằng thể tiểu, nhưng uy áp lại không nhỏ, cái vật nhỏ này dậm dậm một chân, liền có khả năng đem đầu nàng dẫm dập nát.

Thiên Diệp nhìn Triệu Văn sắc mặt tái nhợt, đắc ý mà cười ha ha.

Triệu Văn nhìn bộ dáng Thiên Diệp vui sướng khi người gặp họa, trong lòng lửa giận xông ra, tuy rằng phẫn nộ muốn điên, nhưng Triệu Văn vẫn là không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bích Nguyệt Tâm nhìn Mạc Phi, nói: Mạc Phi đồng học, Triệu sư muội chỉ là bởi vì Đường sư huynh đã chết, thương tâm quá độ, cảm xúc có chút kích động, mới nói năng không lựa lời, Mạc Phi đồng học đại nhân không chấp tiểu nhân, mau đem Tiểu Giao Long kia đi thôi.

Triệu Văn mặt đỏ lên, Bích Nguyệt Tâm cư nhiên hướng Mạc Phi cầu tình, này quả thực là.

Mạc Phi xoa xoa cái mũi, tràn đầy vô tội, nói: Ta thật sự không có cách nào a!

Thiên Diệp có chút đắc ý nói: Mạc Phi không có, ta có a!

Thiên Diệp lắc lắc thịt nướng trong tay, ân cần nói: Tiểu Kim, ta nơi này có thịt nướng, ngươi mau tới đây ăn a! Ăn rất ngon.

Nghe được Thiên Diệp nói, Tiểu Kim Giao lộ ra sắc mặt chán ghét, trong mắt tất cả là khinh thường.

Thiên Diệp nhìn đến vẻ mặt đầy thần sắc chán ghét của Tiểu Kim Giao, tràn đầy không vui nói: Kén cá chọn canh, có ăn đã không tồi rồi.

Ngươi cũng đừng trách nó a, là thủ nghệ của ngươi quá kém, Tô Vinh lạnh nhạt nói.

Thiên Diệp có chút bất đắc dĩ nói: Thật là không biết thưởng thức, kỳ thật, hương vị vẫn có thể chắp vá được.

Bích Nguyệt Tâm nhìn thịt trong tay Thiên Diệp, trên mặt lộ ra vài phần cổ quái, cái này là thịt Thanh Thiên Bằng cửu cấp.

Thiên Diệp hướng tới Bích Nguyệt Tâm cười cười, nói: Đúng vậy! Nha đầu, ngươi rất có nhãn lực a!

Bích Nguyệt Tâm cứng đờ mà cười cười, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu mà nhìn mấy người, nói: thịt của cửu cấp Thanh Thiên Bằng rất đặc thù, nhận ra được dễ như trở bàn tay, thịt này như thế nào tới?

Nga, chúng ta nhìn thấy một con Thanh Thiên Bằng ăn no căng, no căng chết, sau đó nhặt. Thiên Diệp đương nhiên nói.

Bích Nguyệt Tâm đầy mặt vô ngữ mà nhìn Thiên Diệp, sắc mặt có chút cổ quái.

Bích Nguyệt Tâm cắn cắn môi, thầm nghĩ: Chính mình thoạt nhìn rất ngu ngốc sao? Thiên Diệp cư nhiên biên ra câu nói dối không đáng tin như vậy lừa gạt mình, thật không biết nói sao.

Bích Nguyệt Tâm nhìn về đám người Mạc Phi và Mạc Nhất, sâu trong mắt là nồng đậm đề phòng.

Tô Vinh vươn tay, hung hăng mà đánh Thiên Diệp một phen.

Thiên Diệp ai u kêu một tiếng, Vinh Vinh, ngươi làm gì a?

Tô Vinh tức giận nói: ngươi nói chuyện quá không đáng tin.

Thiên Diệp nhún vai, nói: Cái gì không đáng tin a! Căng chết như thế nào không đáng tin a!

Tô Vinh vừa muốn nói gì, liền nghe được Mạc Phi tức muốn hộc máu nói: mau rời đi nơi này, thú triều tới.

Triệu Văn tìm tòi hoàn cảnh chung quanh một chút, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, Thú triều, nào có thú triều? Ngươi không phải là muốn lòe thiên hạ đi.

Bích Nguyệt Tâm nghe được Mạc Phi nói, lập tức dò xét khắp nơi một vòng, không phát hiện cái gì không ổn, không khỏi có chút hoài nghi mà nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi sắc mặt rất khó xem, Bích Nguyệt Tâm có chút nhạy bén phát hiện, sau khi Mạc Phi mở miệng nói thú triều sẽ đến, đám người Mặc Bắc sắc mặt đồng thời như lâm đại địch.

Chạy đi đâu? Lâu Vũ dứt khoát lưu loát hỏi.

Bên này, Mạc Phi dương tay hướng Đông chỉ.

Lâu Vũ túm lấy Mạc Phi, nhanh chóng phi về hướng Đông.

Đám người Trịnh Huyên lập tức đuổi theo, Mặc Bắc lập tức theo sát sau đó.

Bích Nguyệt Tâm nhìn đến Mặc Bắc không nói hai lời, hành động đuổi kịp Mạc Phi, ôm thái độ thà tin có mà đuổi theo.

Bích sư tỷ, ngươi như thế nào cũng ... Triệu Văn nhìn đến Mặc Bắc đuổi kịp đám người Mạc Phi, trong lòng đã ẩn ẩn có chút khó chịu, chờ nhìn đến Bích Nguyệt Tâm cũng đuổi theo sau, trong lòng âm thầm oán trách Bích Nguyệt Tâm không có chủ kiến, bị người lừa dối, nàng liền đi theo người khác đi rồi.

Bích Nguyệt Tâm vừa đi, hai học viên khác cũng đi theo, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng Triệu Văn biết, đi lạc đàn không có trái ngon ăn, bất đắc dĩ đi theo.

Linh hồn lực Mạc Phi nhanh chóng vận chuyển, thỉnh thoảng điều chỉnh phương hướng, né qua khu tinh thú tập trung loại nhỏ.

Triệu Văn thở hổn hển đi theo sau Bích Nguyệt Tâm, tốc độ Lâu Vũ cực nhanh, đám người Triệu Văn trang bị đầy đủ mới miễn cưỡng đuổi kịp.

Mạc Phi sao lại thế này a! đi đường lung tung, hắn đang làm gì a! Mặc Bắc sư huynh họ làm sao vậy? Mạc Phi chỉ đường lung tung rối loạn, bọn họ cư nhiên cũng đi theo lung tung rối loạn đi. Triệu Văn có chút tức giận nói.

Bích Nguyệt Tâm gương mặt lạnh lùng, nói: Câm miệng!

Phía sau truyền đến một trận âm thanh tinh thú lao nhanh, nghe được âm thanh sơn băng địa liệt phía sau, Triệu Văn sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Tinh thú hoảng sợ thét chói tai không ngừng truyền vào tai Triệu Văn, chọc đến Triệu Văn cả người phát run.

Trong lúc nhất thời, Triệu Văn hận chính mình không có thêm hai cái đùi, có thể bay nhanh hơn một chút.

Bích Nguyệt Tâm vận chuyển linh hồn lực quét quét về phía sau, rồi sau đó, chạy nhanh đem linh hồn lực thu trở về.

Bích Nguyệt Tâm sắc mặt trắng bệnh, thú triều phía sau có không dưới năm con cửu cấp tinh thú, năm con cửu cấp tinh thú vẻ mặt khủng hoảng, giống như phía sau đuổi theo là Hồng Hoang cự thú.

Có thể làm cửu cấp tinh thú bị dọa thành như vậy, sinh vật truy đuổi phía sau, tuyệt đối bất phàm.

Bích Nguyệt Tâm cắn môi, trong lòng thầm hận chính mình không có trước tiên đuổi kịp Mạc Phi.

Ngươi nhìn thấy cái gì? Lâu Vũ hỏi.

Nhìn thấy một thân cây, trên thân cây có vài cái mặt người, đằng cây vươn ra, lập tức liền nuốt lất một cửu cấp tinh thú, cửu cấp tinh thú kia bị ăn mòn cái gì cũng không chừa lại, thật đáng sợ. Mạc Phi kinh tủng nói.

Thị Huyết Quỷ Thần Thụ, là Thị Huyết Quỷ Thần Thụ a! Đái Nhiêu đầy mặt hoảng sợ nói.

Bích Nguyệt Tâm nghe được lời Đái Nhiêu nói, tâm lộp bộp trầm xuống, Thị Huyết Quỷ Thần Thụ lợi hại vô cùng, muôn vàn dây đằng vừa ra, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Thị Huyết Quỷ Thần Thụ thích hút máu tươi, bị nó theo dõi cửu tử nhất sinh.

Bích Nguyệt Tâm lập tức đề cao tốc độ, truy ở phía sau Bích Nguyệt Tâm, Triệu Văn hối hận không thôi.

Triệu Văn sắc mặt cao ngạo biến mất hầu như không còn, khuôn mặt nhỏ tràn đầy đều là khủng hoảng.

Thời điểm khởi bước, nàng dừng ở phía sau cùng, tốc độ nàng lại không nhanh, này sẽ cách mọi người càng ngày càng xa.

Nghe được động tĩnh phía sau càng lúc càng lớn, Triệu Văn tâm treo cao, thiêu đốt tinh huyết cả người, tốc độ đẩy nhanh hơn.

Lại nhanh một chút, cổ hơi thở cửu cấp phía sau, thiếu hai cổ, có hai cửu cấp tinh thú gặp nạn, Mạc Phi tràn đầy khẩn trương nói.

Sắc mặt Mặc Bắc thập phần khó coi, tốc độ đám người Lâu Vũ cực nhanh, hắn có chút đuổi theo không kịp, lúc này mà tụt lại phía sau rơi vào thú triều chỉ sợ cửu tử nhất sinh.

Mặc Bắc nhìn đến Triệu Văn tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn, trong lòng không khỏi ngẩn ra một chút.

Chờ nhìn đến Triệu Văn mặt không có chút huyết sắc, Mặc Bắc trong lòng thở dài, Triệu Văn là dựa vào thiêu đốt tinh huyết mới đề cao tốc độ lên, loại phương thức tăng tốc độ này, di chứng cực lớn, Triệu Văn làm như vậy chỉ sợ sẽ bị rớt xuống thất cấp, đời này không còn hi vọng thăng lên cửu cấp.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro