Chương 254. Lại lần nữa bị lừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạt y nữ tử cùng Hắc y nam tử Triệu gia nghe lời Mạc Phi nói, sắc mặt xanh mét.

Hạt y nữ tử nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Phi, tốc chiến tốc thắng, Mạc Phi nói như vậy là ý gì? Xem bọn họ là quả hồng mềm mà niết.

Mạc Phi không để ý đến phẫn nộ của hạt y nữ tử, linh hồn lực khổng lồ mãnh liệt tràn ra, dẫn đầu phát động công kích.

Cảm nhận được công kích linh hồn lực của Mạc Phi, hạt y nữ tử trong mắt bốc lên lửa cháy hừng hực, nhìn đến chính mình trong mắt gia hỏa này không khác gì con kiến, hắn cư nhiên dám chủ động khiêu khích, Hạt y nữ tử hung hăng một roi vung qua đánh tới.

Lâu Vũ một tay nắm lại roi Hạt y nữ tử đánh tới, một chuỗi lôi cầu dọc theo thân roi nổ tung, roi của Hạt y nữ tử dưới công kích của Lâu Vũ vỡ thành từng đoạn.

Liên tiếp hai lần mất đi vũ khí hộ thân, Hạt y nữ tử nâng lên vài phần cảnh giác.

Thiên Diệp vung tay lên, Huyền hỏa kim thuẩn va chạm thật mạnh, đánh bay công kích của Hắc y nam tử.

Tấm chắn này ngươi nơi nào lấy tới? Hắc y nam tử lạnh giọng quát hỏi, Huyền hỏa kim thuẩn là vũ khí hộ thân của Đường gia Đường Thiên Nghiệp, hắn như thế nào có thể không nhận ra.

Tấm chắn này là tổ tông nhà ta tặng cho ta, Thiên Diệp nhàn nhạt nói.

Hắc y nam tử đầy mặt không tin, giận dữ trong mắt lập tức lui xuống, thay thế chính là sợ hãi, hắn đột nhiên ý thức được, có lẽ Thiên Diệp đã đem Đường Thiên Nghiệp giết chết.

Thiên Diệp có chút nhàm chán thu hồi hộ thuẩn, đầy mặt rối rắm, phiền phức mà thì thầm: Cư nhiên yếu như vậy, cùng vị tổ tông trước đó căn bản không phải cùng một cấp bậc, đều là tổ tông, chênh lệch như thế nào lại lớn như vậy.

Tô Vinh nhíu nhíu mày, nhắn nhở nói: Sư tử vồ thỏ, cũng đem hết toàn lực, đừng thiếu cảnh giác.

Thiên Diệp gật gật đầu nói: Vinh Vinh nói rất đúng, ta đều nghe ngươi.

Triệu Văn đứng ở một bên trợn mắt há mồm nhìn, nàng nguyên lai nghĩ rằng lão tổ tông thông qua quán đỉnh tiến vào bí cảnh, ở trong bí cảnh có thể quét ngang hết thảy học viên, lại không nghĩ rằng, tổ tông nhà mình cư nhiên bị nhóm Mạc Phi đè ra đánh, tại sao lại như vậy?

Triệu Văn cắn môi, trong lòng nhịn không được bắt đầu sinh ra ý định rút lui.

Lâu Vũ một chân đá qua Hạt y nữ tử, Hạt y nữ tử bị Lâu Vũ không chút lưu tình đá vào bụng mềm, lùi lại vài bước.

Hắc y nam tử cũng bị Thiên Diệp cùng Trịnh Huyên đánh cho liên tục bại lui.

Triệu Văn lòng nóng như lửa đốt, nàng vốn là mang theo hai tổ tống đến thị uy, nào biết chỗ dựa của mình cư nhiên bị đè ra đánh.

Mạc Phi ánh mắt trong trẻo nhìn trận đánh, thanh âm kích động mà hô: Đừng để bọn họ chạy, hai người này đã sống mấy trăm, mấy ngàn tuổi, trên người nước luộc không phải ít.

Tiểu Kim Giao nghe được Mạc Phi nói, kích động trường tê một tiếng, ngẩng đầu lên như một viên đạn bắn ra ngoài, Tiểu Kim Giao hung hăng đánh vào trên người Hắc y nam tử, Hắc y nam tử bị Tiểu Kim Giao đâm bay ra ngoài.

Hạt y nữ tử nghe lời Mạc Phi nói, kích động hộc ra một búng máu.

Lâu Vũ không có một chút thương hương tiếc ngọc, nhìn Hạt y nữ tử hộc máu, như cũ một quyền đánh lên ngực nữ tử, đem Hạt y nữ tử oanh bay ra ngoài.

Hạt y nữ tử trong lòng đối với Triệu Văn sinh ra một cổ phẫn hận, nếu không phải Triệu Văn lúc trước đem đám người Lâu Vũ nói đến không đáng một đồng, bọn họ sẽ không khinh suất quyết định đến đây tìm người phiền toái.

Triệu Văn thấy tình hình không ổn, muốn chạy trốn, bị đám người Mặc Bắc ngăn cản đường đi.

Đám người Mặc Bắc bị Triệu Văn mang theo người đuổi giết, trong lòng đã sớm nghẹn một cổ khí, giờ phút này nhìn đám người Triệu gia rơi vào hạ phong, liên tục bại lui, như thế nào sẽ nguyện ý buông tha Triệu Văn.

Triệu Văn bị đám người Mặc Bắc lấp kín đường đi, sắc mặt vốn tái nhợt, càng thêm trắng.

Mặc sư huynh, trước đó là tiểu muội bị ma quỷ ám ảnh, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho ta lần này đi. Triệu Văn đầy mặt khẩn cầu.

Mặc Bắc thiếu chút nữa bị Triệu Văn làm hại tính mạng, giờ phút này tự nhiên sẽ không nghe Triệu Văn nói chuyện ma quỷ, Mặc Bắc không lưu tình chút nào vươn tay, đánh tới Triệu Văn, Tân Minh Nguyệt cùng Đái Nhiêu đồng thời ra tay, Triệu Văn bất quá một thất cấp tinh sư, như thế nào chịu được ba người vây công, chỉ một hiệp, đã bị chụp chết.

Hạt y nữ tử cùng Hắc y nam tử nhìn đến Triệu Văn bị chụp chết, sắc mặt cũng không biến sắc.

Trải qua nửa canh giờ chiến đấu kịch liệt, Hạt y nữ tử cùng Hắc y nam tử trước sau ngã xuống dưới tay đám người Mạc Phi.

Mạc Phi gỡ xuống hai chiếc nhẫn không gian trên người hai người, kiểm tra một phen.

Thật nghèo a! Mạc Phi tràn đầy ghét bỏ nói.

Lâu Vũ quét qua hai chiếc nhẫn, phát hiện tinh tinh trong cả hai chiếc nhẫn cộng lại cũng không bằng một phần mười tinh tinh trong nhẫn của tên Đường gia trưởng lão kia.

Đều là tổ tông, chênh lệch như thế nào lại lớn như vậy. Thiên Diệp lần nữa cảm khái.

Triệu gia thực lực so với Đường gia kém không ít, Đường gia có nội tình ngàn năm, tự nhiên Triệu gia không thể so sánh được. Mặc Bắc nhàn nhạt nói.

Lâu Vũ gật gật đầu, nói: Ta cũng nghĩ vậy!

Thiên Diệp tìm tòi trong nhẫn một hồi, đột nhiên thét chói tai một tiếng, mừng rõ như điên.

Lâu Vũ hướng Thiên Diệp nhìn qua, hỏi: Gặp được cái gì tốt sao?

Thiên Diệp gật gật đầu, nói: Chuyện tốt, là chuyện tốt.

Lâu Vũ nhướng mày, hỏi: Chuyện gì tốt?

Thiên Diệp từ nhẫn không gian lấy ra một khối kim loại hình rồng, đây là Long hồn kim, thứ này không thua kém gì so với Hoàng huyết kim, thứ tốt a! Không nghĩ tới trên người tên quỷ nghèo này cư nhiên sẽ có, chỉ tiếc hơi nhỏ, nếu là một khối lớn thì tốt rồi.

Lâu Vũ cười cười, nói: Chúc mừng ngươi.

Thiên Diệp nắm Long hồn kim, trên mặt toát lên vài phần đắc ý, nhìn dáng vẻ, ta đây vận số thật tốt.

Mạc Phi trừng mắt liếc nhìn Thiên Diệp một cái, nói: Được rồi, đừng đắc ý, ngươi dù có lợi hại, gặp phải Huyết quỷ thần thụ kia, cũng như cũ là bồi mệnh a.

Thiên Diệp không cam lòng trừng mắt nhìn Mạc Phi, thu liễm biểu tình trên mặt.

Tân Minh Nguyệt nhìn đám người Mạc Phi, hỏi: Mạc sư huynh, các ngươi kế tiếp có tính toán gì không?

Mạc Phi bất đắc dĩ mà thở dài, nói: Thông linh thảo còn chưa có tìm được đâu, còn phải tiếp tục tìm.

Tân Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, nói: Mạc sư huynh tính toán đi nơi nào tìm?

Mạc Phi nhún vai nói: Tiểu Kim nói nó biết.

Tân Minh Nguyệt tràn đầy kinh ngạc nói: Mạc Phi, ngươi còn tin nó?

Mạc Phi có chut ngượng ngùng xoa xoa cái mũi, có chút xấu hổ nói: Ta đây cũng là không có biện pháp a!

Tiểu Kim nghe được nghi ngờ của Tân Minh Nguyệt, tràn đầy táo bạo mà hướng Tân Minh Nguyệt phát ra tiếng thét gào trầm thấp.

Mạc Phi nhìn bộ dáng Tiểu Kim giương nanh múa vuốt, bất đắc dĩ mà vỗ vỗ đầu Tiểu Kim, Tiểu Kim a, ngươi ngàn vạn lần đáng tin cậy a!

Tiểu Kim không ngừng vội vàng gật gật đầu, móng vuốt vỗ ngực, phát ra tiếng ngao ô ngao ô.

Nó nói cái gì? Lâu Vũ vẻ mặt ghét bỏ hỏi.

Mạc Phi có chút bất đắc dĩ, nói: Nó nói, nó thông minh nhất, đáng tin nhất.

Lâu Vũ trầm mặc một hồi, chậm rãi mở miệng nói: Phi Phi, ta cảm thấy chúng ta tùy tiện đi tìm, cũng so với đi theo gia hỏa không đáng tin này tốt hơn nhiều.

Mạc Phi nhấp môi, có chút chần chờ chớp chớp mắt.

Tiểu Kim bay lên ngồi trên đỉnh đầu Lâu Vũ, hung hăng trảo rối loạn đầu tóc của Lâu Vũ.

Mạc Phi nhìn Tiểu Kim, nói: Được rồi, ngươi dẫn đường đi.

Tiểu Kim nghe vậy, nhảy xuống bả vai của Mạc Phi.

Đám người Mạc Phi đi theo sau Tiểu Kim liên tục hơn hai giờ, linh hồn lực phát hiện một cái xà quật.

Mạc Phi cau mày nói: Tiểu Kim, ngơi xác định Hoàng kim mãng sào huyệt có Thông linh thảo?

Tiểu Kim không ngừng vội vàng gật gật đầu, tỏ vẻ đúng vậy.

Lâu Vũ nhìn Tiểu Kim hỏi: Phía trước, ngươi dẫn chúng ta đến sào huyệt Thanh Thiên Bằng, là bởi vì Thanh Thiên Bằng là thiên địch của ngươi, hiện tại ngươi dẫn chúng ta tới sào duyệt Hoàng kim mãng, chẳng lẻ Hoàng kim mãng này cũng có thù oán với ngươi.

Tiểu Kim hung ác mà hướng tới Lâu Vũ rít gào, móng vuốt không nhịn được cào cào đất.

Lâu Vũ híp mắt, hướng tới Mạc Phi nhìn qua.

Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài, nói: Tiểu Kim nói, ngươi vũ nhục Giao cách của nó, nó muốn cùng ngươi quyết đấu.

Lâu Vũ tràn đầy khinh thường nói, thứ đồ này còn có Giao cách, thật sự vớ vẩn.

Mạc Phi:...

Đái Nhiêu chần chờ một chút, nói: Ta không biết bên trong sào huyệt Hoàng kim mãng có Thông linh thảo không, bất quá trong sào huyệt Hoàng kim mãng có thể sẽ có Hóa rồng thảo.

Nghe được Đái Nhiêu nói, Tiểu Kim Giao ánh mắt trở nên mơ hồ.

Mạc Phi rất có hứng thú nhìn qua Đái Nhiêu, Hóa rồng thảo, đó là thứ gì?

Có thể tăng lên huyết mạch của tinh thú rắn, cũng có thể tăng lên huyết mạch của tinh thú giao. Đái Nhiêu liếc nhìn Tiểu Kim Giao một cái nói.

Lâu Vũ bắt lấy Tiểu Kim Giao, hùng hổ nói: căn bản là không có Thông linh thảo, ngươi kéo chúng ta lại đây làm tay đấm cho ngươi có đúng không?

Tiểu Kim Giao có chút ngượng ngùng cà cà móng vuốt, một dạng tiểu hài tử thiên chân vô tà làm sai chuyện.

Mạc Phi có chút đau đầu đỡ trán, quả nhiên a! Hắn không nên tin tưởng con Tiểu Kim Giao này.

Mạc Nhất ôm hai tay, nghiêng đầu, nói: Thiếu gia, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?

Mạc Phi hít sâu một hơi, nói: Đều đã tới rồi, cũng không thể tới không một chuyến, thay Tiểu Kim đem Hóa rồng thảo đoạt đi.

Tiểu Kim nghe được Mạc Phi nói, tức khắc phấn chấn.

Tiểu Kim rung đùi đắc ý, thỉnh thoảng dùng đầu cọ cọ Mạc Phi, một bộ dáng làm nũng.

Lâu Vũ ôm hai tay, đôi mắt âm u, Mạc Phi, ngươi không thể chiều nó như vậy, nó cư nhiên lấy chúng ta như ngốc tử trêu đùa.

Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài, nói: Được rồi, nó vẫn còn nhỏ.

Tiểu Kim ngạo kiều nâng đầu, kêu to vài tiếng.

Lâu Vũ đen mặt, nói: Tiểu quỷ này lại nói bậy bạ gì về ta?

Mạc Phi nhún vai, nói: Nó nói ngươi không có tiết tháo, ỷ lớn hiếp nhỏ, không biết xấu hổ.

Lâu Vũ:....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro