Chương 255. Hoàng kim mãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Vũ vén tay áo lên, hung tợn nói: Mạc Phi, ngươi đừng ngăn ta, hôm nay ta nhất định phải cho nó xem một chút nhan sắc.

Mạc Phi bất đắc dĩ che Tiểu Kim Giao phía trước, nói: chúng ta vẫn là trước tiên đi đoạt Hóa rồng thảo đi.

Mạc Phi, ngươi che chở nó như vậy làm gì, càng chiều càng kỳ cục, Lâu Vũ có chút táo bạo mà hô một tiếng.

Mạc Phi xấu hổ đối với Lâu Vũ cười cười, nó còn nhỏ, tương đối tùy hứng, ngươi cùng nó một cái nãi oa oa sinh khí làm gì a!

Tiểu Kim Giao ghé vào đầu vai Mạc Phi, kiêu căng ngạo mạn mà hướng Lâu Vũ hừ hừ hai tiếng.

Lâu Vũ nhìn bộ dáng không ai bì nổi của Tiểu Kim Giao, càng nhìn càng giận sôi máu.

Mạc Phi thần thần bí bí mà cọ cọ cánh tay Lâu Vũ, thấp giọng nói: Lâu Vũ a! Tiểu Kim Giao rất lợi hại, ngươi cùng nó sinh khí, coi chừng bị lật thuyền trong mương, bị nó đánh bẹp, như vậy thực mất mặt a!

Lâu Vũ trợn trắng mắt, có chút thẹn quá hóa giận nói: Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta sao lại đánh không lại nó! Ta sao có thể đánh không lại nó.

Mạc Phi vô tội mà cười cười, nói: Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a!

Lâu Vũ:...

Tiểu Kim Giao đắc y dào dạt mà trừng mắt với Lâu Vũ, trong miệng phát ra tiếng khò khè khò khè.

Lâu Vũ nghiến răng, trong mắt tản ra nồng đậm hung quang.

Linh hồn lực Mạc Phi quét qua một vòng huyệt động, nói: Bên trong huyệt động này, có tổng cộng bốn cái cửu cấp Hoàng kim mãng, thất cấp và bát cấp Hoàng kim mãng có không ít, Lâu Vũ, Trịnh Huyên, Thiên Diệp ba người các ngươi, mỗi người đánh với một cửu cấp Hoàng kim mãng, còn một cửu cấp còn lại giao cho Tiểu Kim.

Tiểu Kim vỗ ngực thịch thịch thịch, tỏ vẻ không cần lo lắng.

Tiểu Kim thét dài một tiếng, thân mình nhanh chóng bành trướng gấp mấy trăm lần, một con Hoàng Kim Giao thô to xuất hiện trước mặt mọi người, Tiểu Kim ở trước mặt mọi người uy phong bẩm bẩm du đãng một vòng, đắc ý dào dạt mà vọt vào huyệt động của Hoàng kim mãng.

Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, nói: Mạc Phi, ngươi thấy đi, đây mới là gương mặt thật của gia hỏa này, lớn lên thô như vậy, tròn như vậy, cả người đều là thịt, vừa thấy liền biết ăn rất nhiều, rất khó nuôi.

Mạc Phi:....

Trong huyệt động truyền đến âm thanh đánh nhau kinh thiên động địa, mặt đất lung lay, Mạc Phi nghe được Tiểu Kim Giao gào rống, không quá một hồi, Tiểu Kim Giao liền xám xịt chạy ra tới.

Lâu Vũ nhìn bộ dáng hôi đầu khổ mặt của Tiểu Kim Giao, vui sướng khi Giao gặp họa nở nụ cười.

Tiểu Kim Giao trừng mắt nhìn Lâu Vũ, hướng tới Mạc Phi, ủy khuất đại sảo đại nháo.

Mạc Phi xoa xoa cái mũi, trong lòng dâng lên chút áy náy.

Lâu Vũ nhìn bộ dáng chật vật của Tiểu Kim Giao, trong lòng dâng lên một cổ khoái ý, tiểu quỷ này nói cái gì vậy?

Nói các ngươi đều là kẻ lừa đảo, rõ ràng đã nói là cùng nhau động thủ, các ngươi mỗi người đều bất động, hại nó bị vây công. Mạc Phi nhún vai nói.

Lâu Vũ cười nhạo một tiếng, nói: Chính nó một hai phải làm anh hùng xông vào trước có thể trách ai? Súng bắn chim đầu đàn cũng không hiểu sao?

Tiểu Kim Giao hướng tới Lâu Vũ thị uy vẫy vẫy móng vuốt.

Mạc Phi nhìn bộ dáng nhìn nhau không vừa mắt của Lâu Vũ cùng Tiểu Kim Giao, bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này, các ngươi đừng náo loạn, trước đối ngoại, sau an nội, Hoàng kim mãng ra tới.

Tiểu Kim Giao như lâm đại địch nhìn cửa động, từng cái Hoàng kim mãng thô lớn lao ra tới.

Lâu Vũ nhướng mày, nói: Sách, đàn gia hỏa này, cư nhiên so với Tiểu Kim lớn lên càng phì, một cái so với một cái càng phì hơn.

Mạc Phi đen mặt, nói: Ngươi đứng đắn một chút.

Lâu Vũ không để bụng nói: Phi Phi, ngươi yên tâm, ta sẽ không giống con Giao nhỏ kia, không có tiền đồ, bị người ra đuổi ra tới, xem ta như thế nào thu thập đàn xú xà này.

Tiểu Kim Giao nghe được Lâu Vũ nói, kích động nhảy nhót lung tung.

Lâu Vũ hướng một cái cửu cấp Hoàng kim mãng nhào tới, Trịnh Huyên cùng Thiên Diệp cũng đồng thời động thủ, Tiểu Kim Giao thấy thế, không cam lòng yếu thế nhào lên con cửu cấp Hoàng kim mãng còn lại.

Thiên Diệp trương đầy gai nhọn trước hộ thuẩn, Hoàng kim mãng đối diện tức khắc bị tạc đầu rơi máu chảy.

Cái đuôi Hoàng kim mãng hùng hổ hướng tới Thiên Diệp tạc qua, Thiên Diệp thu hồi tấm chắn, hộ ở trước ngực, cái đuôi của Hoàng kim mãng cũng vừa vặn nện ở trên tấm chắn đầy gai nhọn của Thiên Diệp, trên cái đuôi bị tạc ra một đám lỗ máu, Hoàng kim mãng thảm thiết kêu lên, tiếng kêu thảm thiết chói tai, làm tâm Mạc Phi hung hăng run rẩy.

Lâu Vũ một chân đá qua, cái đầu to lớn của Hoàng kim mãng bị đá ngập vào trong đất, Hoàng kim mãng kia vừa mới từ trong đất ló đầu ra, Lâu Vũ một quyền tạc qua, đem đầu Hoàng kim mãng tạc óc vỡ toang.

Trên tay Trịnh Huyên bay ra một hỏa long, Hoàng kim mãng bị dọa rụt trở về, Hoàng kim mãng lùi về sau có lẻ cảm thấy luống cuống có chút mất mặt, lại há to miệng, hùng hổ hướng tới Trịnh Huyên rít gào lên.

Trịnh Huyên cười lạnh một tiếng, xem chuẩn thời cơ, hướng vào trong miệng Hoàng kim mãng ném một hỏa cầu, hỏa cầu ở trong miệng Hoàng kim mãng nổ tung, ngay sau đó một mùi thịt nướng khét tràn ra tới.

Tiểu Kim Giao đối mặt với vây công của bốn cửu cấp Hoàng kim mãng không phải là đối thủ, nhưng đối phó với một cái cửu cấp vẫn là dư dả.

Một ít thất cấp, bát cấp Hoàng kim mãng lục tục từ huyệt động chạy ra tới, đám người Mạc Phi cùng Mặc Bắc cũng gia nhập treo cổ hàng ngũ Hoàng kim mãng.

Mọi người mỗi người tự hiện thần thông, trong lúc nhất thời, tiếng chém giết nơi đây rung trời.

Hoàng kim mãng tuy rằng lợi hại, nhưng thực lực đám người Mạc Phi lại càng hùng hậu, lại người đông thế mạnh, không bao lâu một đám Hoàng kim mãng đã bị đám người treo cổ sạch sẽ.

Mạc Phi nhìn thi thể Hoàng kim mãng đầy đất, có chút đau đầu, nói: Nhiều thịt như vậy, đều là đại bổ a! Chính là, nhiều như vậy, như thế nào để ăn hết a!

Tiểu Kim Giao nghe được Mạc Phi nói, lập tức dựng lên thân mình.

Tiểu Kim Giao dùng hành động thực tế chứng minh Mạc Phi sầu lo là dư thừa, chỉ thấy thân thể Tiểu Kim Giao nhanh chóng bành trướng, biến so cối xay còn thô lớn hơn. Tiểu Kim Giao há to miệng, phần phật đem một cái cửu cấp Hoàng kim mãng to lớn ăn xuống.

Sau khi nuốt Hoàng kim mãng, thân thể Tiểu Kim Giao bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, vẫn luôn súc lại chỉ to bằng cánh tay Mạc Phi, cũng không biết cái Hoàng kim mãng to lớn kia bị Tiểu Kim Giao ăn vô nơi nào.

Lâu Vũ híp mắt, hắn phát hiện sau khi Tiểu Kim Giao nuốt Hoàng kim mãng vào, khí thế trên người rõ ràng tăng lên một cấp bậc.

Lượng ăn cơm thật là khủng khiếp, khả năng tiêu hóa thật khủng khiếp, Mạc Phi trợn mắt há mồm nói.

Lâu Vũ gật gật đầu, lòng còn sợ hãi nói: Cho nên nói, nên nhanh chóng đem gia hỏa này ném đi, nhà chúng ta đế mỏng, như thế nào dưỡng được cái gia hỏa này! Táng gia bại sản cũng nuôi không đủ a!

Tiểu Kim Giao hung hăng mà trừng mắt nhìn Lâu Vũ một cái, thân mật cọ cọ Mạc Phi tỏ vẻ, nó thực ngoan, nó sẽ dưỡng gia, nó so với cái gia hỏa Lâu Vũ ăn không ngồi rồi kia tốt hơn nhiều.

Tiểu Kim Giao triển lãm năng lực tiêu hóa khủng bố của nó, vì không để cho Tiểu Kim Giao xem thường, đám người Mạc Phi cũng bắt đầu ăn, đáng tiếc, mấy người rốt cuộc cũng không thể so với Tiểu Kim Giao thiên phú dị bẩm, dùng hết toàn lực, cũng bất quá ăn hết một cái cửu cấp Hoàng kim mãng.

Có vết xe đổ của Triệu Văn, Mạc Phi cũng không dám ở lâu cùng đám người Mặc Bắc, Mạc Phi phân một cái cửu cấp Hoàng kim mãng cho ba người, liền đem ba người đuổi đi.

Đám người Mặc Bắc ước chừng cũng biết lo lắng của đám người Mạc Phi, cầm một cái cửu cấp Hoàng kim mãng liền rời đi.

Lâu Vũ cau mày, có chút không cao hứng.

Mạc Phi nhìn sắc mặt Lâu Vũ không được tốt lắm, hỏi: Làm sao vậy?

Nghiêm khắc mà nói, chúng ta trước đó còn bị đám người Mặc Bắc tính kế một phen, như thế nào còn phải phân một cái cửu cấp Hoàng kim mãng cho bọn hắn, Lâu Vũ không vui nói.

Mạc Phi bất đắc dĩ nói: Trước đó, đám trưởng lão Triệu gia đi theo bọn họ, bọn họ cũng không biết rõ, mọi người rốt cuộc cũng quen biết, vừa rồi bọn họ cũng ra lực, một cái cửu cấp Hoàng kim mãng mà thôi, không cho bọn họ, ngươi cũng ăn không xong a!

Ngươi có phải hay không đối với Đái Nhiêu có ý tứ, Lâu Vũ không vui hỏi.

Mạc Phi trợn trắng mắt nói: Ngươi lại nghĩ đi đâu vậy, ta vội tống cổ bọn họ, là bởi vì Tiểu Kim nói, sào huyệt Hoàng kim mãng có thứ tốt.

Tiểu Kim nói, nó nói đáng tin sao? Lâu Vũ tràn đầy hoài nghi nói.

Tiểu Kim nói, sào huyệt này vốn là của cha mẹ nó, tộc Hoàng kim mãng vốn là tộc đàn phụ thuộc Hoàng Kim Giao, chỉ là cha mẹ nó vừa chết, Hoàng kim mãng nhất tộc tu hú chiếm tổ, còn muốn bắt nó ăn luôn, cũng may nó chạy nhanh, mới thoát một kiếp. Mạc Phi giải thích nói.

Lâu Vũ ninh mi, nói: Gia hỏa này thật đúng là đem chúng ta thành tay đấm, nơi nơi giúp nó báo thù.

Tiểu Kim liếc xéo Lâu Vũ một cái, trương lớn miệng, lại lần nữa nuốt vào một cái cửu cấp Hoàng kim mãng.

Lâu Vũ nhìn thấy một màn như vậy, tức khắc một trận thịt đau, ta nói, ngươi như thế nào có thể ăn như vậy a!

Tiểu Kim khinh thường liếc nhìn Lâu Vũ một cái, ánh mắt kia biểu hiện trần trụi, ta không ăn, các ngươi ăn uống như vậy cũng ăn không xong a!

Tiểu Kim há miệng hút một cái, thất cấp, bát cấp Hoàng kim mãng đầy đất toàn bộ bị nó nuốt vào bụng.

Tiểu Kim đánh một cái ợ no bụng, tràn đầy khiêu khích liếc nhìn Lâu Vũ.

Ăn nhiều như vậy, còn có thể thu nhỏ được sao? Mạc Nhất tràn đầy tò mò nhìn Tiểu Kim Giao nói.

Tiểu Kim Giao liếc mắt nhìn Mạc Nhất một cái, thân thể chậm rãi thu nhỏ lại, Tiểu Kim Giao bụng tròn xoe, giống một cái bóng cao su bị chụp bẹp.

Tiểu Kim Giao nâng cái bụng tròn xoe lên, lung lay hướng tới bả vai Mạc Phi bay qua, Mạc Phi có chút khiếp đảm lui về phía sau một bước, sợ Tiểu Kim Giao đem bờ vai của hắn áp cong.

Tiểu Kim Giao nhìn đến phản ứng của Mạc Phi, nhịn không được có chút ủy khuất.

Mạc Phi xấu hổ mà cười cười, ra vẻ bình tĩnh nói: Tiểu Kim, ngươi không phải nói có thứ tốt sao? Mang chúng ta đi xem đi.

Tiểu Kim gật gật đầu, mang theo đám người Mạc Phi vào huyệt động.

Sau khi tiến vào huyệt động, Tiểu Kim liền thấy trứng Hoàng kim mãng đầy đất, Tiểu Kim vui vẻ kêu một tiếng, hướng tới trứng Hoàng kim mãng nhào tới, Tiểu Kim mau, tốc độ Lâu Vũ càng mau, Lâu Vũ đuổi trước Tiểu Kim đem trứng Hoàng kim mãng đầy đất thu vào, Tiểu Kim sinh khí nhảy nhót lung tung.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro