Chương 16-17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16

Hàn Thanh không có việc liền chạy tới chỗ Khâu thợ mộc, hắn cùng Khâu thợ mộc gần đây đang nghiên cứu chuyện lớn. Đương nhiên đại sự này có là vì thoả mãn ham muốn hưởng thụ của Hàn Thanh. Hàn Thanh tính toán đem phòng phòng chính nhà mình cùng phòng bên cạnh an bài giường sưởi. muốn nói giường sưởi cũng sớm đã có bất quá bởi vì kiến tạo phức tạp nên không ai dùng. Ban đần Khâu thợ mộc nghe Hàn Thanh nói xong chỉ giương giọng nói bất thành bất thành, vì Hàn Thanh kiên trì, Khâu thợ mộc nghe Hàn Thanh nói hắn suy nghĩ làm giường sưởi, Khâu thợ mộc nghe có thế làm, hai người cùng thương lượng liền thương lượng nhiều như vậy.

Cuối cùng hai người quyết định, giường sưởi này không cần người khác nhúng tay, do hai người bọn họ đến làm, nếu không làm xuể ghì tìm Vương đại a cha đến hỗ trợ. Nghiên cứu ra thiết kế giường kiểu mới, liền chờ nhà Hàn Thanh xây tốt, sử dụng qua sau không có vấn đề, hai người nghĩ biện pháp bán kiếm chút tiền.

Vì thế một đoạn thời gian Hàn Thanh cùng Khâu thợ mộc liền trong đầu chỉ có giun đất, ngay cả Sở ca nhi vào ban ngày trừ lúc ăn cơm trưa thì gặp Hàn Thanh một lần cũng khó. Bất quá cũng không bao lâu, trước khi mùa đông tới, nhà cũng đã xây tốt, nhà mới từ khi bắt đầu tới khi hoàn thành tổng cộng không tới một tháng.

(B: đoạn ở trên không chắc lắm không biết là giường hay là lò sưởi nữa, sau này Hàn đại ca làm mới rõ được, lúc đó nếu sai sẽ quay lại edit)

Ngày đó nhà mới xây xong, Hàn Thanh mở tiệc lớn, đây cũng là quy củ của địa phương, xây nhà mới tất yếu phải tìm người tới đến xung nhân khí. Còn phải ở ngoài cửa nhà mới đập vỡ một vại sành cũ, ngụ ý chuyện cũ đi qua, nhà mới càng ngày càng tốt. Nhà Hàn Thanh vại sành đều vỡ nát, còn lại hai vại dấm chua không thể động. Cuối cùng vẫn là từ nhà Vương đại a sao lấy đến một cái vại cũ, Hàn Thanh trước mặt mọi người tại cửa đập vỡ vại sành, mọi người kêu một tiếng tốt, tiệc rượu có thể bắt đầu.

Mọi người nhìn nhà mới của Hàn Thanh, nói không hâm mộ là không có khả năng, thế nhưng nếu nói bọn họ thực sự gặp phải sự tình này, mọi người nghĩ nghĩ vẫn có cảm giác chính mình bây giờ cũng tốt (B: sự tình ở đây là nói nhà Hàn đại ca mưa làm sập nhà đi) Loại tiệc rượu dân chúng cũng không nói không cho phép ca nhi ngồi bàn trên, thế nhưng Hàn Thanh sợ Sở ca nhi ngại không ăn liền cố ý an bài lưu một bàn cho Sở ca nhi Triệu a sao cùng Vương đại a sao bọn họ toạ.

Tiệc rượu vừa mới bắt đầu không lâu, bên ngoài liền có tiếng xe ngựa truyền đến, Hàn Thanh nghĩ có thể là người Vọng Nguyệt quán tới, hắn ngày hôm trước cùng Triệu quầy chưởng nói tốt, hôm nay bàn tiệc nhà mới mời bọn họ lại đây. Chỉ là Hàn Thanh không nghĩ tới Triệu Nham cự nhiên tự mình đến đây, lại kéo một xe gì đó, Hàn Thanh nhìn thoáng qua đều là vại sành, không khỏi có chút hắc tuyến, là đang nhắc nhở hắn chuyển nhà mới liền nhanh một chút ủ rượu sao. "Triệu đại ca, ngươi tại sao còn tự mình đến đây." Triệu Nham cười cười, "Hàn lão đệ có chuyện vui, vi huynh cần phần đích thân đi một chuyến a, trên xe còn mang theo vài vò rượu, hôm nay ta định là muốn cùng Hàn lão đệ không say không về." Hàn Thanh cười đem người nghênh vào trong nhà.

Triệu Nham ngồi ở chỗ kia khí chất khác hẳn người dân trong thôn, Hàn Thanh cũng không dám chậm trễ, một mặt cùng Triệu Nham uống rượu, một mặt chiêu đãi người trong thôn. Hoàn hảo Triệu Nham không gây chú ý nhiều như vậy, ngồi cùng bàn với Hàn Thanh và một vài người thường ngày hay lui tới nhà Hàn Thanh, cũng tương đối nhiều người, Hàn Thanh bị rót rượu không ngừng. Hàn Thanh kiếp trước không thể thiếu các loại xã giao, tửu lượng tự nhiên là có chút, mà Triệu Nham càng là hảo tửu nhân (người uống rượu tốt đi), uống cả người đều hưng phấn đứng lên, trong nháy mắt cùng Hàn Thanh một điểm ngăn cách đều không có. Hai người từ buổi chiều bắt đầu uống đến khi người tới dự tiệc đều đi về hết, Triệu Nham cùng Hàn Thanh uống đến mức ôm nhau.

Cuối cùng vẫn là Sở ca nhi cùng người lưu lại hỗ trợ đem hai người kéo ra, tách ra đưa tới giường trong phòng. Trời tối vài người đơn giản thu thập ngoài sân bên trong, Sở ca nhi an bài Triệu Nham đưa tới ở một phòng. Về trong phòng đưa chậu nước cho Hàn Thanh đơn giản lau qua, thu dọn hết thảy mới vào trong phòng nằm xuống. Giường nhà mới so với trước lớn hơn không ít, Sở ca nhu nằm lại không ngủ được, cuối cùng quyết định buông tay từ bỏ nửa giường, lui vào trong lòng Hàn Thanh, cảm giác được khi tức quen thuộc của Hàn Thanh vừa lòng cọ cọ sau đó ngủ.

Ngày hôm sau lúc Hàn Thanh tỉnh lại đã là buổi trưa, đơn giản rửa mặt xong nhìn thấy Triệu Nham cư nhiên còn không có đi, ngược lại cùng bé con ngồi đối diện ở trong sân không biết đang nói chuyện gì, Hàn Thanh mới từ trong phòng đi ra Sở ca nhi liền đứng lên nghênh đón, "Hàn đại ca, ngươi tỉnh rồi, ta đi chuẩn bị điểm tâm cho ngươi." Nói lại chạy tới nhà bếp. Hàn Thanh hôm qua uống không ít rượu lại chẳng ăn bao nhiêu, hiện nay cũng thực sự có chút đói bụng, liền tuỳ ý bé con đi.

Triệu Nham nhìn thấy Hàn Thanh lại trêu ghẹo một phen, "Hàn lão đệ hôm nay lại không thấy anh tư hôm qua đi." Hàn Thanh cũng không cùng Triệu Nham khách khí, "Triệu đại ca sao liền quên hôm qua tại trên bàn rượu còn muốn gọi ta là đại ca a." Triệu Nham bị Hàn Thanh nói ngược trở lại nở nụ cười, "Ha ha, Hàn lão đên này mồm miệng thật không khiến ca ca ta." Hàn Thanh cũng cười ngồi vào chỗ Sở ca nhi vừa ngồi. Sân bên trong Hàn Thanh cũng để bàn đá tại đây, nghĩ sang năm mùa xuân ở trong đây trồng lên giá quả chua, tuy rằng quả chua không thể trực tiếp ăn, thế nhưng đặt ở sân bên trong che mát rất dễ nhìn.

Triệu Nham ở lại ăn xong điểm liền hấp tấp đi, trước khi đi nhiều lần dặn dò Hàn Thanh cần phải nhanh nhanh một chút ủ rượu Bích Đường. Hàn Thanh vội đáp ứng, không cần Triệu Nham nói hắn cũng biết việc này không thể chậm được. Chuyển tới nhà mới đầu tiên Hàn Thanh là uống say, tới giờ còn chưa xem xem nhà mới của mình. Chung quy cũng là Hàn Thanh tự mình thiết kế a, Hàn thanh có chút vừa lòng ở trong sân đi bộ. Lúc xây nhà nghĩ xây vài cái phòng ở, ngược lại tiện nghi thỏ lười ngốc, thỏ lười ngốc hiện tại cũng có phòng của chính mình. Sở ca nhi vẫn đem thỏ lười ngốc nhốt trong lồng, sợ nó chạy mất. Hàn Thanh ngược lại cảm thấy không cần thiết, chết đến nơi nó còn không biết né tránh nữa là bây giờ có thể chạy.

Sở ca nhi lúc đi ra tìm Hàn Thành, chỉ thấy Hàn Thanh ngồi xổm chọc thỏ lười ngốc, "Hàn đại ca! Ngươi không cần bắt nạt nó!" Nghe bé con ở phía sau kêu hắn, Hàn Thanh vốn chọc mông thỏ vội biến thành vuốt lông nó, "Ta không có bắt nạt nó, ta đây chải lông cho nó." Sở ca nhi tràn đầy hoài nghi nhìn Hàn Thanh, "Ngươi không phải không thích thỏ lười ngốc sao?" Hàn Thanh lập tức làm mặt nghiêm túc, "Ai nói, ta đây thích nhất thỏ lười ngốc. Không đúng, ta thích nhất Sở nhi, thứ hai mới là thỏ lười ngốc." Sở ca nhi nghe Hàn Thanh nói mà đỏ mặt, "Kia, vậy ngươi không được bắt nạt nó." Hàn Thanh lập tức giơ tay, "Ta không có bắt nạt nó, ta như thế nào có thể bắt nạt nó, nó đáng yêu như vậy." Sở ca nhi miễn cưỡng tin.

"Hàn đại ca, ngươi ngâm thứ kia, muốn đến xem xem không? Ngươi không phải nhớ thương thật lâu sao?" Hàn Thanh lúc này mới nghĩ đến, bởi vì gần đây rất bận rộn mà quên đi hai vại dấm chua, "Đi! Ta đi xem xem." Lần này xây nhà ở hai người trực tiếp lưu lại một phòng ở rất lớn xem như kho hàng chuyên môn dùng để rượu Bích Đường, dấm chua này thành nhóm khách nhân đầu tiên.

Vại vỡ được cứu ra tỉ lệ đã được Hàn Thanh nhớ như in. Còn lại tỉ lệ hai vại này so với vại kia mà nói vừa vặn một cái nhiều hơn, một cái ít hơn. Hàn Thanh vô cùng may mắn cuối cùng có thể có thể nhặt vại vỡ khi về, không thì chính hắn lại phải một lần nữa dựa vào tỉ lệ bất đồng mà làm lại một lần. Sở ca nhi nhìn Hàn Thanh đi cân nhắc làm dấm chua, liền chính mình bắt đầu đi pha rượu Bích Đường. Hàn Thanh từ trước tới giờ lúc làm chưa từng né tránh Sở ca nhi, còn cần tay dạy Sở ca nhi tỉ lệ pha như thế nào, Sở ca nhi hiện tại có thể tự mình làm rượu, ngược lại Hàn Thanh càng rảnh tay.

Dấm chua tỉ lệ cùng rượu Bích Đường lại hoàn toàn giống nhau, chẳng qua là dấm chua cần lúc đun qua chua còn ấm liền bịt kín, mà rượu Bích Đường thì đổ nguội mới đóng lại. Vì thế Hàn Thanh cùng Sở ca nhi liên bắt đầu nấu quả, ngược lại không có gì vất vả. Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi chính mình một người liền có thể tự làm liền ra ngoài bắt cá tính toán bữa trưa gọi Triệu a sao Vương đại a sao hai người lại đây làm cá sốt chua ngọt.

Chỉ là Hàn Thanh không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa cư nhiên liền gặp cái thân thích phiền lòng của nhà hắn, Hàm tam sao. Bất quá lần này cũng nhà Hàn Thanh không có quan hệ, Hàn Thanh hướng bờ sông đi tới. lúc đi ngang qua người trong thôn, xa xa liền nghe thấy âm thanh Hàn tam sao khóc lóc om sòm, "Ngươi xem, Tiểu Bảo nhà chúng ta bị Thiết Đản nhà ngươi đánh, ngươi xem xem này trên mặt, có còn lẽ trời hay không, đánh chết trời đều không ai quản." Hàn Thanh hướng đoàn người nhìn nhìn bên trong, cũng không tính toán trước kia, liền muốn đi qua khỏi chỗ này.

Không nghĩ tới lúc này có người bỗng nhiên hướng phía Hàn Thanh hô một câu, " Này, nhà Hàn lão đại, tam sao của ngươi bị người khác bắt nạt, ngươi không đến quản a." Hàn Thanh hướng nhìn vào đoàn người bên trong chỉ thấy một người có điểm giống Hàn tam sao, người đứng đó không âm không dương hướng về phía Hàn Thanh nói chuyện. Hàn Thanh chỉ là thản nhiên hướng chỗ đó đưa mắt nhìn, tiếp tục đi hướng bờ sông. Ngược lại người kia nhất quyết không tha, ở nó kêu Hàn Thanh, "Này, ngươi phát tài rồi người thân không nhận a." Hàn Thanh dừng bước hung tợn nhìn thoáng qua người nói chuyện kia, ngược lại đem người kia dọa ngậm miệng, Hàn Thanh nhìn mình đạt được mục đích, cũng không lại theo dõi hắn, "nhà Hàn Thanh đang thiếu nợ, tất nhiên là không dám liên luỵ tới người trong tộc, nếu là tam sao nguyện ý thay Thanh tiểu tử trả số tiền này, tại hạ ổn thoả vô cùng cảm kích cũng sẽ ra chút sức lực." Hàn Thanh nói chuyện âm thanh cố ý lớn vài phần, người xung quanh đều nghe rõ rành mạch những gì Hàn Than nói.

Người trong thôn ngược lại nghĩ Hàn Thanh này cũng có vẻ ngay thẳng cứng cỏi, chính mình mượn tiền cũng không liên luỵ người trong tộc, lại là thật không nhìn thấy Hàn Thanh đi nhà ai vay tiền. Hàn tam sao nghe Hàn Thanh nói hận không thể xé miệng người, "Nhà Hàn ngũ à, ngươi đừng tại đây không biết xấu hổ, ngươi nguyện ý cùng ma ốm này có quan hệ cũng đừng liên luỵ tới chúng ta, phi." Hàn gia thấy Hàn tam sao cùng người kia cãi nhau, không quản quay đi làm việc của mình.

Chương 17:

Chuyện náo loạn trên đường lại không ảnh hưởng đến tâm tình Hàn Thanh, phỏng chừng chờ nhà hắn về sau tiền tài càng lớn, mấy việc này cũng chẳng thiếu. Chút tiền tài ấy của nhà hắn với nhà giàu trấn trên không đủ khả năng cho bọn nó hằng ngày một tháng chi tiêu, nhưng đối với hộ nông dân mà nói là con số đáng đỏ mắt. Hàn Thanh nghĩ dùng lá chắn nợ tiền Triệu Nham xem ra miễn đi không ít phiền toái.

Hàn Thanh nghĩ định bắt nhiều cá trở về cho Sở ca nhi phơi thành cá khô, bất đắc dĩ nước sông rất lạnh, Hàn Thanh sợ chính mình chân chuột rút, ở trong nước ngốc một lúc liền chậm rãi lên bờ. Đến giữa trưa Hàn Thanh cũng không có trở về, liền tại trên bờ tìm chỗ nhàn nhã nằm. Sở ca nhi thấy lâu Hàn Thanh không có về nhà, sợ Hàn Thanh ở bên ngoài té xỉu, vội ra ngoài đi tìm. Đến nơi chỉ thấy Hàn Thanh nằm trên cỏ dường như đang ngủ, chỉ là bên cạnh có người là sao?

Sở ca nhi đi qua, chỉ thấy người bên cạnh quay đầu thấy Sở ca nhi dường như cũng bị dọa đến, xoay người liền chạy. Hàn Thanh bị động tĩnh này làm tỉnh, mở mắt ra liền thấy Sở ca nhi cau mày nhìn mình. Hàn Thanh ngồi dậy liền trực tiếp ôm Sở ca nhi. Sở ca nhi thấy Hàn Thanh không chút nề hà ở bên ngoài ôm chính mình, mặt đều đỏ bừng, vội đem Hàn Thanh đẩy ra, "Hàn đại ca, sẽ có người thấy." Hàn Thanh xấu hổ một chút, ở hiện đại trên đường cái nam nam nữ nữ nói đến yêu đương đều hận không thể trước mặt người khác làm một ít chuyện không nên, hắn này chỉ là tại nơi không có ai ôm một chút đã bị bé con tàn nhẫn cự tuyệt.

Sở ca nhi lại rất tò mò người vừa rồi là ai, "Hàn đại ca, người vừa rồi cùng ở một chỗ với ngươi là ai thế?" Hàn Thanh bị hỏi thấy khó hiểu, "Ta ở một mình a, nào có ai khác." Sở ca nhi thấy thần sắc Hàn Thanh là thật sự không biết, cũng cảm thấy kì quái, "Vậy người kia là ai? Lại ngồi ở đây nhìn ngươi." Hàn Thanh nghe cũng không nghĩ nhiều, xắn lên ống quần lại xuống nước," Ngươi chờ ta bắt mấy con cá to rồi trở về nhà"

Sở ca nhi ở yên tại bờ nhìn Hàn Thanh soái khí đi xuống liền bắt được một con cá, quả thực không thể soái hơn. Hàn Thanh thấy bộ dạng mê đẹp của bé con, có ý tạo vài dàn, không nghĩ tới được lại trượt chân ngã lăn quay trong sông, Sở ca nhi trên bờ nhẫn tâm cười nửa ngày, mới nghĩ tới thân thể Hàn Thanh không tốt, vội lôi kéo Hàn Thanh về nhà thay quần áo.

Trong nhà rượu Bích Đường cùng dấm chua đều đã ngâm tốt, Sở ca nhi đem quả chua đun còn nóng liền đóng kín. Hàn Thanh vào trong phòng tắm rửa đơn giản thay quần áo trên người rồi đi ra, thấy kho hàng nhà mình thành quả chất đầu không khỏi cảm thán, cưới vợ phải cưới vợ hiền a! Sở ca nhi quay đầu chỉ thấy Hàn đại ca của hắn bộ dạng vẻ vang cùng say đắm, Hàn đại ca đang nghĩ gì a?

Buổi chiều hai người đem cá xử lý tốt, treo tại cửa phòng chính. Hàn Thanh buổi chiều bắt đầu cân nhắc hai vại dấm chua kia, tuy nói rằng không ngon như vại dấm chua bị vỡ, thế nhưng cũng có thể ăn tốt, trong đầu liền nghĩ tới các phương pháp các loại món ăn. Ngẫm lại đã lâu không có ăn đến mỹ vị, Hàn Thanh cảm giác nước miếng mình nhịn không được mà chảy xuống.

Vì thế buổi chiều Sở ca nhi liền thấy Hàn đại ca nhà hắn một lúc lại chạy ra ruộng, một lúc lại chạy đến nhà đồ tể, làm ra một đống này nọ đặt ở trong nhà bếp. Sở ca nhi nhìn Hàn Thanh chuẩn bị gì đó, không khỏi hoài nghi Hàn Thanh chuẩn bị nhiều như vậy là vì mời bao nhiêu người? Hàn Thanh thật ra không tính toán mời ai, chỉ kêu khâu hai người nhà thợ mộc, hai người hai người nhà Trương a sao, ba người nhà Vương đại a sao cùng với tiểu bảo bối nhà hắn.

Trương a sao sợ Sở ca nhi một mình làm không xuể, sớm liền tới hỗ trợ, không nghĩ tới đi làm phòng bếp phát hiện Hàn Thanh nột người đang bận rộn. Sở ca nhi ngồi yên tĩnh bên cạnh nhìn Hàn Thanh, cũng tuỳ lúc giúp Hàn Thanh. Trương a sao mới đầu còn cảm thấy không được, kết quả Hàn Thanh một bàn cải thảo dấm chua đi ra, Triệu a sao cũng không nói gì, tự phát giúp Hàn Thanh. Vương đại a sao không bao lâu cũng đến,tiểu ca nhi nhà mình hôm không biết bị làm sao, chính là không ly khai a sao, a sao vừa đi hắn liền khóc. Vương đại a sao đành phải ở trong phòng nhìn tiểu ca nhi.

Cơm chiều Hàn Thanh trực tiếp làm tám món ăn, bốn món dùng dấm chua làm: cải thảo chấm dấm chua, cá sốt chua ngọt, sườn chua ngọt, rau trộn. Sở ca nhi cùng những người khác đều là lần đầu tiên ăn quả chua gì đó, đều bị tay nghề của Hàn Thanh thuyết phục. Tuy nói là lần đầu tiên nếm thử loại vị này nhưng thực sự mỹ vị không có cách nào hình dung. Hàn Thanh cũng thực vui vẻ.

Ở trên bàn cơm đem chuyện buổi chiều Hàn Thanh tại bờ sông nói cho mọi người, vài người cười cười không nói gì. Chỉ có Triệu a sao chỉ tiếc sắt không rèn thành thép (yêu cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ hoàn thiện mình hơn) nhéo Sở ca nhi một chút, Sở ca nhi đang ăn vui vẻ, vô tội bị nhéo đặc biệt uỷ khuất nhìn thoáng mọi người. Triệu a sao bị chọc cười, "Ca nhi ngốc của ta." Sở ca nhi vẫn thực mờ mịt, Khâu ca sao nhìn thoáng qua Hàn Thanh lại nhìn Triệu a sao, "Chẳng lẽ là... có người nhớ thương Thanh tiểu tử?"

Triệu a sao gật gật đầu, "Ta xem tình huống này là có thể, không thì vì sao nghe Sở ca nhi gọi, người liền chạy, vẫn là trong lòng có quỷ (chột dạ) đi." Hàn Thanh nghe xong liền cảm giác Triệu a sao là nghĩ nhiều, vạn nhất là tới bờ sông ngồi vừa vặn lúc Sở ca nhi đến sốt ruột về nhà thì sao. Chỉ là Hàn Thanh ngược lại không có tiện pháp nói lại Triệu a sao, cũng không nói tiếp chuyện đó nữa, cùng Khâu thợ mộc uống đến uống đi.

Chỉ là Sở ca nhi nghe không biết sao chính mình trong lòng cảm giác khó chịu, cũng không vui vẻ như trước, cúi đầu ăn. Khâu a dao nghĩ an ủi Sở ca nhi, lại bị Vương đại a sao kéo lấy, ý bảo hắn không cần nói chen vào. Tình cảm hai người như thế nào mọi người đều thấy, Hàn Thanh đối với Sở ca nhi thật tốt, thế nhưng lại không giống như đối tốt với phu nhân, mà là coi Sở ca nhi là đứa nhỏ mà chăm sóc. Họ cũng không phải người trong nhà, tham dự vào tình cảm của hai người là không tốt, chỉ có thể nói nóng nói gió, cuối cùng kết quả như thế nào vẫn phải xem hai người.

Sở ca nhi bảo trì tinh thần kém tới khi mọi người đều về hết, liền còn lại hai người bọn họ. Hàn Thanh uống có hơi nhiều cũng không nhìn ra tâm tư của Sở ca nhi, nằm trên giường ôm người liền ngủ. Chỉ là Sở ca nhi lại yên lặng từ trong lòng Hàn Thanh cọ một chút, rồi chính mình lại lui về một góc, bộ dạng bé nhỏ muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Hàn Thanh kêu hai tiếng cũng không ai trả lời, lúc này mới phát hiện cảm xúc của bé con không đúng, rượu cũng tỉnh vài phần. "Sở nhi, sao vậy?" Sở ca nhi cũng không nói chuyện, chỉ là lại rụt vào trong chăn, Hàn Thanh trực tiếp mang người cả chăn ôm vào trong lòng, "Sở nhi sao thế? Nhớ a sao?" Sở ca nhi lắc đầu, Hàn Thanh nhìn bé con trong lòng lại hoảng, cảm giác chính mình có điểm choáng. "Làm sao thế?" Sở ca nhi trong chăn giọng buồn ba trả lời, "Ta không sao, Hàn đại ca mau ngủ đi."

Hàn Thanh cũng không hỏi, trực tiếp xốc chăn cũng chui vào. Trong phòng tốt xấu gì cũng có ánh trăng, trong chăn dứt khoát chính là tối om, chỉ có thể cảm giác hơi thở của người đối diện , Hàn Thanh bỗng nhiên cảm giác trong lòng chính mình có chút ngứa, cười nhạo chính mình. Sở ca nhi cảm thụ được hít thở của Hàn Thanh, bỗng nhiên cảm giác chính mình thật sự suy nghĩ nhiều quá, Hàn đại ca người kia còn chưa nhìn thấy, mình đã như vậy.

Nghĩ thông suốt liền chui vào trong lòng Hàn Thanh, ghé vào ngực Hàn Thanh hung hắn nói, "Hàn đại ca là của ta." Hàn Thanh nghe câu nói đầy tính chiến hữu của bé con cũng không nói gì, nhe răng cười, bộ dạng không giống đại trượng phu (Người đàn ông chí khí hiên ngang, bất khuất) chút nào! Nguyên lai bé con vì lời của Triệu a sao mà ghen đi, cảm thụ người trong ngực, cũng là do hắn khiến Sở ca nhi có cảm giác không an toàn, mới để cho người khác nói một câu liền biến thành không vui như vậy. Được rồi, là người đàn ông tốt, à không, là hán tử tốt, tuyệt đối không thể như vậy! Không đợi hắn nghĩ gì, liền nghe người người trong lòng đã ngủ, không thể đáng yêu hơn, Hàn Thanh liền nghe tiếng ngáy nhỏ của bé con thiếp đi.

Hàn Thanh hiện tại ở bên này ôm lão bà trong ngực vô tư, lại không biết một câu vô tình của hắn, lôi ra bao nhiêu ân oán thị phi. Triệu Nham liên tục mấy ngày tra rõ ẩn tình trong chuyện chữa bệnh cho đại ca hắn năm đó, không tra không biết bên trong cư nhiên liên quan nhiều mặt thế lực như thế, mắt thấy càng tra càng lớn còn ảnh hưởng đến triều đình, hiện nay lại không dễ xong việc. Đại ca Triệu Nham cũng chính là người bệnh an dưỡng trong phòng kia. Triệu Nhuận An vốn là môn nhân (kẻ học trò) của Thái Tử, ở kinh thành có tiếng là công tử áo trắng, từng ở kinh thành vì thái tử làm người phát ngôn.

Nếu đặt ở triều đại cũ, kiểu người như Triệu Nhuận An không được coi là gì, dù là người được Thái tử vừa lòng nhất thì sao, thái thể lên làm Hoàng thượng hay không còn chưa biết đâu. Chỉ là ở triều đại này chính là người được coi trọng nhất, nguyên nhân chính là Hoàng thượng hiện nay chỉ có một con, là Thái tử. Hoàng thượng đối với Hoàng hậu tình cảm sâu đậm, Hoàng hậu sinh hạ Thái tử liền qua đời, thời đại này ca nhi vốn không thích hợp mang thai, Hoàng thượng sau này tuy có nạp phi, lại không có một người may mắn hoài long tử.

Toàn bộ triều đình chỉ có Thái tử, có thể nói ván đã đóng thuyền (chắc chắn) là người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Chỉ là mạch hoàng thất đến đây mới ít ỏi, Thái thượng hoàng là ngựa đực, hậu cung bên trong phi tử thành đàn, tử tự phần đông (vợ nhiều con đông). Hoàng đế hiện tại đi lên ngôi hoàng đế cũng một phen huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh), cứ như vậy giết giết chóc chóc, cũng có ít người tránh được một kiếp. Hoàng thượng lúc tuổi già nhìn chính mình chỉ có một đứa con, nghĩ có thể trước mình sát nghiệp quá nặng, vì thế cũng để cho thân vương vương gia càng phóng túng.

Chính là nuôi ong tay áo, mắt thấy vị hoàng đế trước mắt này tuổi đã già, tâm tư nhiều kẻ càng phát triển. Đầu tiên là từ Triệu Nhuận An xuống tay, thay thế phụ tá đắc lực bên người Thái tử, sau lại ở trên triều nhiều mặt buộc tội thái tử. Chỉ là Hoàng thượng tuổi lớn chút nhưng người không phải khốc, hắn mặc dù mấy năm gần đây tính nết thu liễm một ít, thế nhưng đến cùng vẫn là người từ thi thể huynh đệ tỷ muội để thành đế vương. Hoàng thượng trực tiếp hung hăng thu thập vài thành phần không thành thật, làm không ít người kinh sợ.

Chỉ là cả lũ trước mặt thái độ ôn hoà, sau lưng vẫn là mua ngựa chiến, chiêu mộ binh lính.

(B: chương này vụ cung đình tranh đấu nhiều từ hán việt quá, với đứa chỉ thích chủng điền cho dễ edit như ta thì thật khó khăn a)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro