Chương 14-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 14:

Hàn Thanh theo bản năng ôm lấy Sở ca nhi, lúc này người mới trở về bình thường một chút, chỉ là dùng sức ôm Sở ca nhi cũng không buông tay, vừa vỗ Sở ca nhi vừa nói "Không có việc gì, không có việc gì." Sở ca nhi khóc đến không thở nổi, "Hàn... Hàn đại ca, ô, con thỏ, ô, con thỏ đều chết." Hàn Thanh đem Sở ca nhi kéo ra, đánh giá Sở ca nhi từ trên xuống dưới, thấy Sở ca nhi thật sự không có chuyện gì mới chính thức yên lòng. Sau đó lại đem người ôm ở trong lòng, căn bản người vừa hoảng hốt không có nghe Sở ca nhi nói cái gì, chỉ biết ôm Sở ca nhi. Sở ca nhi cũng chỉ biết ghé vào lòng Hàn Thanh khóc.

Ngược lại người xung quanh không nhìn nổi hai người, "Hàn Thanh, Sở ca nhi, các ngươi xem xem trong sân còn hay không cần thu dọn cái gì, mọi người ở đây, trước đem đồ gì có thể dùng trong sân lưu lại cho bọn ngươi" Hàn Thanh lấy lại tinh thần nhìn Triệu a sao tay đặc biệt đỏ, biết chính mình vừa rồi vô ý nắm chặt, vội xin lỗi. Lúc này mới phát hiện ánh mắt bé con đều khóc đỏ, cả người cũng ghé vào tong lòng hắn, lên tiếng khóc đều nhỏ, từ oa oa thành ô ô . Vội dỗ bé con trong lòng, "Sở ca nhi ngoan, không khóc a, đừng sợ, đừng sợ" Hàn Thanh hoàn toàn nghĩ không ra Sở ca nhi vừa nói với hắn chuyện con thỏ, liền cho là bé con bị dọa.

Vương đại a sao vỗ vỗ nhìn Hàn Thanh ngây ngốc, "Sở ca nhi khóc lớn một trận, dỗ thế nào cũng không được, một ổ con thỏ nhà ngươi đều bị đè chết." Hàn Thanh nghe xong ngẩn cả người, nguyên lai bé con khóc thảm như vậy là vì con thỏ. Hàn Thanh cũng không nói gì, liền yên lặng vỗ lưng Sở ca nhi. Sở ca nhi qua một lúc không khóc nữa, chỉ là thân thể gầy nhỏ vẫn thoáng run run. Kỳ thật trước lúc Hàn Thanh trở về, hàng xóm đã giúp Sở ca nhi đem đồ vẫn còn sử dụng được trong nhà chuyển ra, bởi vì nhà kho chỉ sập một nửa, không biết lúc nào sẽ lại đỗ, cũng không biết bên trong có cái gì có thể sử dụng không, liền chờ Hàn Thanh trở về quyết định.

Hàn Thanh hướng hàng xóm nói lời cảm tạ, "Làm phiền mọi người rồi, còn gì ta cùng Sở ca nhi chính mình sẽ xử lý, thật sự làm phiền mọi người rồi." Cũng may mà Hàn đại a sao tìm một chỗ hàng xóm đều thiện tâm ở. Hàn Thanh đem tiễn một đám người, nghĩ tìm thời gian mời mọi người ăn bữa cơm. Triệu a sao cùng vương a sao ngược lại lưu lại, ngày thường hai người thường xuyên thân thiết với Sở ca nhi cũng đem hai người như con mình, cũng không đợi Hàn Thanh nói gì đi thanh lý một nửa nhà kho bị sập. Sở ca nhi cũng không khóc, cùng Hàn Thanh đi phòng ở chính thu dọn, trong phòng ngược lại không có vật gì đặc biệt quý trọng, chỉ có hộp gỗ đựng tiền Hàn đại a sao lưu lại. Phòng ở sập thật sự quá lợi hại, chỉ có thể từ phía trên đem gỗ nhấc lên tìm đồ. Vương đại a sao thấy Vương đại a cha trở về liền kêu tới thay chỗ con, tốc độ cũng nhanh lên nhiều.

Lúc này Trương a sao bỗng nhiên gọi Sở ca nhi, "Sở ca nhi, ngươi mau tới đây, ở đây còn có một con thỏ không chết." Sở ca nhi nghe thất vội chạy tới, không nghĩ tới sống tốt tự nhiên là con thỏ lười ngốc. Lúc mái nhà sập xuống đem cả nhà nó đập chết, nó vẫn ngồi xổm một chỗ không nhúc nhích, cũng may mà như vậy mới tránh được một kiếp. Sở ca nhi kích động đem thỏ lười ngốc ôm vào trong ngực, trực tiếp chạy tới trước mặt Hàn Thanh.

Nhìn đến thỏ lười ngốc mặc kệ bao nhiêu chuyện lớn phát sinh mặt vẫn lạnh nhạt, Hàn Thanh cũng thấy bất đắc dĩ. Sở ca nhi đem nó đặt xuống đất nó cũng không chạy, liền ngây ngốc ngồi xổm ở đó. Sở ca nhi nhìn thỏ lười ngốc bên người không có nguy hiểm gì, cũng cùng Triệu a sao và Vương đại a sao thu thập nhà khi. Lúc này mới nhìn thấy trong nhà kho một nửa vò ngâm bị đập hư, bên trong còn có mùi chua. Ngược lại bên kia rượu Bích đường mới ủ bị Hàn Thanh cố ý đặt ở góc cách ly qua chua nên không bị sao cả.

Sở ca nhi biết Hàn Thanh đối với thứ trong vại gì đó này có chút chờ mong đã lâu, bị đổ bể như thế, sau đó lại nghĩ tới con thỏ, Hàn đại ca nhất định so với mình còn khó chịu hơn, thế mà chính mình lại khiến Hàn đại ca thêm phiền. Triệu a sao nhìn nhà kho không xác định có thể chống đỡ được bao lâu, nhiều hô Hàn Thanh cùng Vương đại a cha, trước đem vò còn lại đem ra ngoài. Hàn Thanh thấy nhà kho thảm cũng chưa kịp đau lòng chính mình chưa ngâm được dấm chua, trước đem chuyển ra cho tốt. Ngửi được mùi trong nhà kho, Hàn Thanh tính tính thời gian nghĩ lại vào bên trong, tìm đến một cái vại bị vỡ. Hàn Thanh cũng không ngại bẩn nếm nếm, sau phát hiện nếu không phải hôm nay nhà sập, khả năng hắn ủ bất thành dấm chua. Không sai, dấm chua ủ thành công, thậm chí so với Hàn Thanh dự đoán còn tốt hơn.

Nếu Hàn Thanh còn chờ ủ thêm mới mở vại phỏng chừng liền không dùng được. Quả chua này ngâm dấm chua căn bản cũng không có bao nhiều mùi quả, chỉ ngửi thấy mùi dấm chua. Nhìn vại bị vỡ, Hàn Thanh cũng thật không biết nên khóc hay cười. Triệu a sao nhìn Hàn Thanh vẫn ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, vội gọi Hàn Thanh đi ra, cũng không nghĩ xem giờ là lúc nào còn sững sờ, vạn nhất lại sập thì làm sao. Hàn Thanh nghe xong biết chính mình có điểm không thích hợp, vội khom lưng đi ra ngoài, dù sao có quả chua cứu ra đây, có quả chu còn sợ không làm được sao? Hàn Thanh bò ra.

Chỉ là sự thật không có tốt như Hàn Thanh tưởng. Mấy vại cứu ra tuy ủ thành công, nhưng không so sánh được với vại bị vỡ. Ngay cả bốn vại cũng chỉ có hai vại tốt, còn lại phẩm chất lại kém một chút. Hàn Thanh nhớ lại hắn lúc trước dựa theo tỉ lệ bất đồng mà ngâm. Xem ra tỉ lệ bao nhiêu cũng đặc biệt quan trọng. Hàn Thanh đem vại đánh dấu ký hiệu. Lúc này liền nghĩ vào bên trong xem vại chất lượng tốt kia để viết tỉ lệ, nhưng nhà kho nhìn muốn sập. Hàn Thanh trong biết hắn nói ra ý tưởng, Triệu a sao bọn họ nhất định sẽ không cho hắn đi vào. Dứt khoát cũng không nói chuyện, thừa dịp mọi người không để ý lại vào nhà kho.

Vương đại a sao vừa vặn hỏi Hàn Thanh này nọ đặt ở đây, vừa quay đầu liền thấy Hàn Thanh lại vào nhà kho, "Thanh tiểu tử! Người mau ra đây! Nhà kho không chống đỡ nổi!" Hàn Thanh nghe tiếng bên ngoài, cũng cảm giác trên đầu cỏ tranh càng ngày càng thấp, cũng không quản cái gì, trực tiếp chạy tới nhặt vại liền chạy ra ngoài. Mắt thấy muốn đi ra, liền nghe thấy thanh âm gỗ gãy, nghĩ không tốt một đường chạy thẳng. Hàn Thanh chân sau vừa rời khỏi, toàn bộ nhà Hàn Thanh đều sập hết.

Sở ca nhi chạy tới nâng Hàn Thanh dậy, trong lòng còn nghĩ mà sợ, Hàn đại ca nếu không kịp đi ra chắc chắn sẽ bị chôn bên trong, nghĩ lại nhịn không được tức giận với Hàn Thanh. Chỉ là Hàn Thanh thực sự không được tốt thật, lúc đi ra tay giữ chặt vại vỡ, Hàn Thanh cảm giác rõ rệt trong lòng bàn tay mình đổ máu. Duỗi tay liền thấy, trong lòng bàn tay bị vại đâm không nông. Sở ca nhi thấy cũng bất chấp tức giận, vội đi tìm này này để băng tay lại cho Hàn Thanh. Hàn Thanh ngồi ở chỗ kia cũng thành thật, cầm vại vừa cứu ra, cẩn thận nhớ kỹ viết tỉ lệ.

Nhưng trước mắt trong nhà thật sự cái gì cũng đều không có, Triệu a sao cũng bất chấp trước tiên giáo huấn Hàn Thanh, về nhà mình tình vải bố sạch đem tới, Sở ca nhi đơn giản đem tay băng lại. Vương đại a sao hung hăng mắng Hàn Thanh một chút, "Bảo bối gì đó có thể so sánh với mạng sống quan trọng sao." Vương đại a sao nhìn ngược lại không nói gì, thở dài "Nhà ta con lớn đi trấn trên làm công, người thường không trở lại, các ngươi tới nhà ta ở vài ngày đi, chỉ là một phòng ở nhỏ thôi" Triệu a sao cũng tiếp tục nói, "Hiện tại thời tiết không phải đặc biệt lạnh, các ngươi có thể xây nhà lên. Ta muốn nói xây một lần cho tốt, về sau các ngươi có con cũng không thể lại xây lại a. Phương diện tiền nong, thiếu bao nhiêu các ngươi nói, ta giúp các ngươi thu xếp."

Lời này của Triệu a sao cũng giống với ý định của Hàn Thanh, vốn chính là xây nhà thật lớn, đang nghĩ tới hôm nay trở về hỏi ý tứ Sở ca nhi một chút, kết quả nhà mình liền thành cái dạng này. Sở ca nhi nghe xong cũng gật gật đầu, "Triệu a sao nói đúng, Hàn đại ca ngươi xem thế nào?" Hàn Thanh cũng gật gật đầu, "Vậy thì cứ như lời Triệu a sao nói đi,còn phương diện tiền ta trước hết nghĩ biện pháp, chỉ là gần nhất muốn phiền toái Vương đại a sao, muốn ở tạm một thời gian." Hàn Thanh vốn không nghĩ là phiền toái người khác, thế nhưng tình huống hiện tại cũng không chấp nhận Hàn Thanh tùy hứng, Sở ca nhi cũng không thể nào theo hắn màn trời chiếu đất đi. Hàn Thanh trong lòng nhớ kỹ hai người tốt, thầm nghĩ buôn bán lời tiền thế nào cũng phải báo đáp hai người. Vương đại a sao không hề như Hàn Thanh khách khí, liền thu xếp nơi ở cho hai người.

Chương 15

Mắt thấy đến buổi trưa, Triệu a sao cùng Vương đại a sao đều trở về nấu cơm. Hàn Thanh cùng Sở ca nhi cũng đem hết toàn bộ quần áo cùng vật dụng từ chỗ phế tích đào ra. Hai người đem tiền tài quần áo sửa sang lại, thùng vẫn đặt ở trong sân. Chinh là nhà mình sập Hàn Thanh không có biện pháp thử xem dấm chua hắn ngâm ăn có ngon hay không. Vẫn là hai vại dấm chua tốt cùng rương gỗ đặt cùng nhau, đều lưu tại sân bên trong. Hàn thanh cũng chỉ mang theo Sở ca nhi ôm con thỏ tới nhà Vương đại a sao.

Trong nhà có người lớn nên người trẻ cũng không cần lo gì, Vương đại a sao cùng Triệu a sao hai người liền đem việc xây nhà mới cho Hàn Thanh an bài tốt. Người làm công tìm trong thôn, bởi vì cuối mùa thu xây nhà chính là muốn đuổi thời gian, người làm công tự nhiên cũng tương đối vất vả. Hàn Thanh cùng Triệu a sao thương lượng cứ dựa theo gia đình bình thường tiền công xây phòng mỗi ngày một người hai mươi văn tiền, làm tốt thêm năm văn tiền. Không thiếu người trong thôn muốn kiếm tiền này, chưa nói tiền công hợp lý thì cùng tại thôn nhà mình đi đường cũng gần, làm xong có thể trực tiếp về nhà với lão bà hài tử, loại việc này mọi người đều nguyện ý làm. Bản vẽ nhà mới là Hàn Thanh suốt đêm vẽ gấp gấp ra, một ít này nọ cũng tìm đến Khâu thợ mộc làm, nhà mới cứ theo Hàn Thanh dự đoán rất lớn. Không thể bạc đãi ý nghĩ của mình, Hàn Thanh cũng từ trấn trên làm ta không thiếu thứ tốt, trực tiếp mượn xe ngựa của nhà Triệu Nham mang về. Người dân trong thôn vừa thấy xe Vọng Nguyệt lâu, thầm nghĩ Hàn Thanh lần này mắc nợ tiền lớn, lại không viết Hàn Thanh một lần bán rượu Bích Đường thu nhập mua đất núi rồi xây nhà còn dư.

Hoàn hảo không ảnh hưởng tới làm ăn của Vọng Nguyệt quán, rượu Bích Đường mới ủ hoàn toàn tránh được một kiếp. Triệu Nham viết được tình huống nhà hắn còn nói Hàn Thanh không nên gấp gấp, trước đem nhà mới xây lên, có việc cần hắn chắc chắn sẽ dùng hết sức hỗ trợ. Hàn Thanh mới đầu chỉ nói lời khách sáo với Triệu Nhan, thế nhưng không nghĩ tới lúc bắt đầu xây nhà Triệu Nham chẳng những phái người đến nhà hỗ trợ, còn đưa tới không thiếu thứ tốt. Mà Hàn Thanh chỉ có lần đầu tiên là chính mình tự đi trấn trên mua nguyên liệu, còn lại cơ bản đều là Triệu Nham đưa tới. Người trong thôn chỉ thấy xe của Vọng Nguyệt quán tới tới lui lui, bắt đầu có người nói thầm hoài nghi Hàn Thanh ngược lại cùng Vọng Nguyệt quán có quan hệ gì. Nếu thực sự là vay tiền mà nói, cũng không có khả năng như vậy a. Đối với bên ngoài đồn đại, Vương đại a sao cũng nhiều có nghe nói, thừa dịp Hàn Thanh không có nhà liền lôi kéo Sở ca nhi, bảo Sở ca ngi cùng Hàn Thanh nói chuyện, đừng ở bên ngoài đi vay nặng lãi. Sở ca nhi cùng Vương đại a sao hứa hẹn nhiều lần, Vương đại a sao mới yên tâm hai người bọn họ. Ngược lại Hàn Thanh cũng không hiểu tình huống Triệu Nham, muốn nói coi trọng bọn họ làm ăn đi, cũng không coi trọng đến mức đấy. Ngay cả Sở ca nhi đều không nhịn được hoài nghi Triệu Ngan là có mục đích gì khác. Triệu quầy chưởng cũng tới thăm Hàn Thanh một chuyến.

Sở ca nhi ở bên trong viện nhà Vương đại a sao cầm rượu Bích Đường cùng một ít đồ ăn chiêu đãi khách. Triệu quầy chưởng nếm nếm rượu Bích Đường chép miệng, "Hàn lão đệ, nhà ngươi gặp tai nạn, rượu bích đường hiện tại ở trấn trên đều đắt hàng giá cao trên trời." Hàn Thanh cũng nghe thấy một ít, bởi vì tình huống nhà hắn hiện tại cũng thật không có chỗ ủ rượu, chỉ còn chờ ủ mới xong phải nghỉ một thời gian. Vọng Nguyệt quán cũng gì thế mỗi ngày hạn chế bán ra, càng khiến cho các đại gia thích rượu Bích Đường mua càng khẩn trương. Thậm chí hiện tại có vài người buổi sáng Vọng Nguyệt quán chưa mở cửa đã tới xếp hàng mua rượu.

Mà nói rượu Bích Đường này bán như thế nào, thật đúng như câu nói ban đầu kia của Hàn Thanh, rượu Bích Đường này hiện tại đã thành thứ phu lang cùng ca nhi yêu nhất. Nhà ai mở tiệc hội mà không có sẽ bị nói ra nói vào. Bằng những ngươi này yêu thích, nguồn tiêu thụ của rượu Bích Đường càng ngày càng lớn. Lúc biết bị hạn chế, các vị yêu thích lại bắt các vị trượng phu cùng a cha nghĩ biện pháp mua cho mình. Cũng khó có khi ca nhi muốn cái gì, vì thế các vị hán tử tử nghiên tận hết sức lực, ngược lại đem đến tiện nghi cho Triệu Nhan, buôn bán lời không kể hết.

Hàn Thanh cùng Triệu quầy chưởng lại nói chuyện phiếm một hồi việc trong quán, Hàn Thanh mở miệng hỏi, " Triệu quầy chưởng, chủ tử ngươi gần đây trong khoảng thời gian này đối với nhà ta có nhiều giúp đỡ. Không biết có phải có việc gì cần Hàn Thanh hỗ trợ?" Triệu quầy chưởng không nghĩ tới Hàn Thanh sẽ hỏi hắn như vậy, ngược lại ngẩn người. Hàn Thanh nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Đương nhiên nếu ta có thể hỗ trợ, sẽ dốc hết sức lực" Triệu chưởng quầy nghe Hàn Thanh nói xong ngược lại nở nụ cười "Cũng là trách ta, sớm không lại đây cùng ngươi nói chuyện. Lần này kỳ thật chủ tử ta thiếu người một cái nhân tình a."

Hàn Thanh cẩn thận suy nghĩ, trừ bán rượu và phương pháp bố trí Vọng Nguyệt quán cũng không còn gì tiếp xúc với Triệu Nham a. "Còn thỉnh chưởng quầy nói rõ" Triệu quầy chường thần bí hề hề nhìn Hàn Thanh, "Không biết Hàn lão đệ còn nhớ hay không, lần đó đi Triệu phủ, sắp chia tay nhờ ta truyền đạt với chủ nhà những gì" Hàn Thanh mơ hồ ngớ lại chính mình hình như nói gì đó về người bệnh ở Triệu phủ "Là về người bệnh kia?" Chưởng quầy gật gật đầu, "Không dối gạt Hàn lão đệ, Triệu phủ vị kia bị bệnh đã nhiều năm, chủ tử vì hắn tìm không biết bao nhiêu danh y, mấy năm trước bệnh còn khởi sắc, chỉ là gần hai năn gần đây thân thể càng ngày càng hỏng. Còn may mà theo lời Hàn lão đệ lần trước, chủ nhà mỗi ngày đem vị kia ra ngoài đi lại, ngược lại thân mình thấy tốt lên."

Hàn Thanh nghe được này mới nghĩ đến chính mình nhờ chưởng quầy nói cái gì, nghe chưởng quầy giải thích, " Thứ lỗi tại hạ lắm miệng, trong phòng luôn bảo trì đóng kín không thông gió a, như thế nào..." Chưởng quầy cười cười, "Hàn huynh đệ có điều không biết, trong phòng kia bốn phía đều dùng Ngọc Thạch đun nóng để bảo trì độ ấm trong phòng" Hàn Thanh nghe xong liền minh bạch, cái này cùng nhà tắm xông hơi ở hiện đại giống nhau, bất quá này không thể mỗi ngày đều ngốc trong phòng a, sẽ không ngộ độc khí CO sao? "Là ai nói luôn phải ở ngốc trong phòng?" "Là danh y chủ tử trước tìm được, có gì không ổn sao?"

Hàn Thanh nghiêng miệng, vẫn là quyết định nói, "Tất nhiên là không ổn, như thế này có thể bắt người bệnh luôn ở cái loại phòng này, sẽ trúng độc" Hàn Thanh không có biện pháp giải thích ngộ độc khí CO, liền chỉ nó như vậy. Chưởng quầy nghe vẻ mặt cũng nghiêm túc, "Hàn lão đệ, thật sao?" Hàn Thanh gật gật đầu, "Không tin ngươi tìm người khoẻ mạnh, phóng tới phòng kia ngây ngốc vài ngày xem." Chưởng quầy do dự "Này đến không cần, mỗi lần chủ tử ở trong phòng ngốc cũng thấy thân thể không thoải mái, vốn nghĩ có thể là do chiếu cố người bệnh cũng lây bệnh khí, lại không nghĩ rằng đúng là nguyên nhân này." Hàn thanh cảm thán, đều như vậy còn có thể sống sót.

Nghe Hàn Thanh nói xong chưởng quầy đứng ngồi không yên, liền đứng dậy cùng Hàn Thanh cáo từ, muốn trở về báo cáo chủ nhà. Hàn Thanh mơ hồ cảm giác chính mình phát hiện sự việc không nên phát hiện, thế nhưng hắn lại không biết cái danh y kia! Ai Ai. Biết Triệu Nham là vì trả phần nhân tình này, Hàn Thanh sử dụng đến cũng không khách khí, này nọ nên dùng người sẽ dùng, nên sai sử sẽ sai sử.

Lại nói ở một nơi khác, Triệu Nhan nghe Triệu chưởng quầy trở về báo tin, giận dữ đem đồ trong phòng ném, đem người bệnh chuyển dời đến một phòng khác thông gió tương đối tốt. Ngay sau đó liền phái người đi tìm vị danh y trong truyền thuyết kia, Triệu quầy chưởng liền tại bên cạnh nhìn chủ tử mình an bài toàn bộ việc này. Triệu Nham phất tay bảo Triệu quầy chưởng đi về trước, lúc này phía sau mới xuất hiện một ám vệ, "Đi thăm dò Hàn Thanh". Ám vệ rời đi, bàn đá dưới tay Triệu Nham lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trong nháy mắt sập đổ.

Lúc này cửa phòng bỗng nhiên vị mở ra, một người cả thân đồ trắng bị người nâng đi' "Nham nhi." Triệu Nham nhìn thấy người tới, ba bước thành hai bước đi tới đem người ôm lấy, "Như thế nào lại đây, ở sân mới không thoải mái sao?" Người trong lòng sờ sờ mặt Triệu Nham, "Ta không sao, Nham nhi, ngươi không cần lo lắng cho ta, khụ khụ." Nói còn chưa dứt lời liền bắt đầu ho khan kịch liệt. Triệu Nham vội đem người ôm vào nhà trong đặt ở trên giường, "Ca ca, ngươi yên tâm ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của ngươi" Nam tử áo trắng chỉ vỗ vỗ nắm chặt tay Triệu Nam không nói gì.

Triệu Nham cắn cắn môi xoay người đi nhanh ra ngoài, "Chăm sóc đại thiếu gia thật tốt." Người trên giường thấy Triệu Nhan đi ra ngoài lắc lắc đầu, "Hồng Mai, đi đem sổ sách cầm lại đây." Hồng mai nhìn nhìn người trên giường, "Chủ tử, ngài thân mình không tốt, hôm nay trước hết không cần nhìn đi." Nam tử lúc này nhìn không còn ôn nhu, chỉ là nhìn Hồng Mai, Hồng Mai liền thức thời đi lấy sổ sách. Nam tử áo trắng nhìn phía ngoài cửa, hắn như thế nào không biết phòng kia có vấn đề, chỉ là không biết ai đứng sau lưng, cũng không muốn Nham nhi lo lắng, kết quả cuối cùng vẫn là vị Nham nhi biết, cái này cùng không biết có hay không kinh động tới người sau lưng kia.

(B: cái Nham nhi Nham nhi này không huynh đệ văn thì cũng ngụỵ huynh đệ a, còn tranh đấu nữa, thật trái ngược với nha Hàn đại ca chủng điển a)

Hàn Thanh so với Triệu gia thoải mái hơn, Hàn Thanh ra tiền công nhiều hơn so với người khác, mọi người hưng phấn làm việc, nhà mới xây lên rất nhanh. Sở ca nhi từ khi xây nhà so với Hàn Thanh còn bận rộn hơn, Sở ca nhi cùng Vương đại a sao mỗi ngày đều phải làm cơm cho người làm công. Tuy nói chỉ cần làm một bữa trưa, thế nhưng đến nhiều người a. Hàn thanh có việc bận rộn, Sở ca ngu liền tại nhà mới trông coi, bất quá Sở ca nhi lại thích thú ở trong đó, đây là nhà hắn cùng Hàn đại ca a.

Đa số người làm công đều cùng thôn, tự nhiên biết tình huống trong nhà Hàn Thanh, Sở ca nhi đôi khi đến hỗ trợ, mọi người cùng đều không để Sở ca nhi làm việc nằn, chung quy lĩnh tiền công của người ta nào có đạo lý để người ta làm việc. Thế nhưng Sở ca nhi chính mình nhàn rỗi ngượng ngùng nhìn mọi người làm việc mà chính mình ngồi bên cạnh, liền tìm việc chính mình làm, mọi người thấy còn kém Sở ca nhi tới tới lui lui chạy chạy, Sở ca nhi ngược lại bận rộn vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro