Chương 12-13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12:

Chưởng quầy thấy Hàn Thanh đến ra đón, "Hàn lão đệ, ngươi đến rồi, lần trước tiểu nhị đi vội vàng chưa đưa cho ngươi tiền cũng sốt ruột đi, ta còn đang tính sai người đi thì ngươi liền đến." Hàn Thanh vẫy tay, "Không vội, không vội. Con người chủ quán và chưởng quầy tại hạ vẫn tin tưởng, chỉ là có một số việc tìm đến chủ quán. Không biết chủ quán có tiện không?" Chưởng quầy do dự một chút, "Làm phiền Hàn huynh đệ theo ta đi một chuyến."

Hàn Thanh cũng không có hỏi nhiều, cùng chưởng quầy ngồi xe ngựa của Vọng Nguyệt quán. Xe ngựa đi nửa vòng trấn trên đến một phủ tương đối yên lặng, Hàn Thanh từ xe xuống phát hiện là chưởng quầy đưa hắn tới quý phủ của Triệu Nham. biển đề hai chữ Triệu phủ thật khiến Hàn Thanh hâm mộ một chút, bất quá được rồi hắn cũng rất nhanh có thể làm giàu. Chưởng quầy tiến lên gõ cửa, người mở cửa nhìn thấy chưởng quầy đến cũng không hỏi Hàn Thanh là ai liền mở cửa cho bọn họ vào. Hàn Thanh nghĩ xem ra chưởng quầy địa vị bên người Triệu Nham tất nhiên không thấp a.

Bên trong Triệu phủ không giống bên ngoài đơn sơ, trên nóc nhà các tiếng chim hót đây đó, thậm chí mới vừa đi không xa, trước mắt Hàn Thanh liền xuất hiện một ao nước nhỏ. Từng thấy qua Vọng Nguyệt quán lớn Hàn Thanh cũng không quá nhiều kinh ngạc chỉ cước bộ theo chưởng quầy. Trong lòng ngược lại nghĩ những người ở đây không biết có quy củ gì không, cẩn thận làm đầu, cũng không đánh giá xung quanh, chỉ sợ nhìn đến cái gì không nên xem, chỉ là hơi thấp đầu cùng chưởng quầy bảo trì chỉ nhìn cự ly nửa bước đường đi. Ngược lại chưởng quầy nhìn thấy dáng vẻ này của Hàn Thanh trong lòng thầm thở dài một câu, Hàn Thanh tuy nói rằng là người nông dân thế nhưng đôi khi biểu hiện thực sự khiến hắn có cảm giác trước mắt người nọ là quý công tử thanh cao. Chưởng quầy đem Hàn Thanh đến một cái sân tương đối hoang vu, cùng cảnh tượng vừa rồi trong phủ bất đồng. Trong sân chỉ có một bàn đá đơn lẻ. Chỉ là vị trí của sân ở phủ cùng vật liệu gỗ, Hàn Thanh cũng không ngây thơ cho rằng người trong sân này có địa vị thấp.

Chưởng quầy ý bảo Hàn Thanh đợi bên ngoài, chính hắn đi gõ cửa, "Thiếu gia, Hàn Thanh huynh đệ hôm nay đến quán rượu nói tìm ngài có chuyện, ta đem ngươi mang đến." Nói xong đứng ngoài của nghe âm thanh ở bên trong. Chỉ là Triệu Nham chính mình đi ra mở cửa, còn mang chậu nước đi ra. Lúc này bỗng nhiên một nha hoàn từ phía sau Hàn Thanh xuất hiện tiếp nhận nước rồi ly khai, thật dọa Hàn Thanh nhảy dựng. Thật dọa Hàn Thanh nhảy dựng, hắn thực sự không phát hiện sân này có người. Nghĩ đến nha hoàn này có thân thủ không tệ nha. Triệu Nham cẩn thận đóng cửa lại, Hàn Thanh vụng trộm đưa mắt nhìn bên trong, chỉ thấy một tầng ruộng đồng xanh tươi.

Triệu Nham đối với Hàn Thanh chấp tay, "Hàn huynh đệ, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp mặt." Hàn Thanh nghe Triệu Nham nói triệu với hắn thanh âm đều chậm lại rất nhiều, cũng thực tự giác giảm nhẹ thanh âm. "Triệu đai ca không biết, tiểu đệ lần này đến có chuyện nhờ vả." "Nga, Hàn huynh đệ có chuyện gì cứ nói, đừng ngại, Triệu mỗ ra có thể dốc sức nhất định sẽ hết sức giúp đỡ." Nói ý bảo Hàn Thanh ngồi ở ghế đá bên trong viện. Triệu Nham trong nháy mắt cũng ngồi xuống đối diện Hàn Thanh, Hàn Thanh rõ ràng ngửi được mùi thuốc trên người Triệu Nham. Chỉ là bọn họ hiện nay quan hệ với Hàn Thanh không tốt hỏi những thứ đó, cũng chỉ coi như không biết, "Tiểu đệ hôm nay đến nhờ Triệu đại ca xử lý một việc có chút quan hệ với việc làm ăn của chúng ta." Triệu Nham cũng có suy đoán đến Hàn Thanh tìm hắn có thể là vì rượu Bích Đường, hiện nay nghe Hàn Thanh nói như vậy cũng nghiêm túc vài phần. Hàn Thanh chỉ là đơn giản nói Triệu Nham một chút chuyện mua đất núi, Triệu Nham nghe ngược lại rất tán thành, mới đầu hắn liền nghĩ qua vấn đề duy trì cung ứng rượu Bích Đường, hiện tại nghe Hàn Thanh nói muốn mua núi này cam đoan đủ cung ứng rượu Bích Đường. "Chỉ là không biết Triệu đại ca có thể đến chỗ huyện lệnh nói giúp một tiếng hay không, tiểu đệ tự nhiên hi vọng chuyện này xử lý càng nhanh càng tốt, đừng để đêm dài lắm mộng."

Triệu Nham thống khoái đáp ứng chuyện này, "Hàn huynh đệ yên tâm, Triệu mỗ việc này đương nhiên có thể làm. Lần này Vọng Nguyệt quán chỉnh sửa cũng ít nhiều mệt Hàn huynh đệ ý tưởng kì lạ thú vị, ta đang còn suy nghĩ như thế nào báo đáp phần tình nghĩ này." Hàn Thanh nghe xong vẫy tay, "Triệu đại ca nói như vậy nghiêm trọng quá, chỉ là Hàn Thanh còn có yêu cầu quá đáng. Hi vọng tiền mua đất núi này có thể dùng danh nghĩa của Triệu đại ca, bạc đương nhiên vẫn nhà ta ra, chỉ là đối với người ngoài ta và Sở ca nhi có thể nói mượn tiền từ chỗ ngươi đến." Triệu Nham thần nghĩ một chút liền hiểu ý tứ của Hàn Thanh, cũng gật đầu đáp ứng. Triệu Nham lại lôi kéo Hàn Thanh thảo luận vấn đề quán rượu một hồi, Hàn Thanh lần này không có nói quá nhiều, chỉ là tại chi tiết cho Triệu Nham vài điểm đề nghị. Lúc lâu sau cửa phòng trong cũng mở ra, Triệu Nham cũng đi dậy đi qua, ánh mắt Hàn Thanh cũng đi theo. "Thiếu gia, đại thiếu gia mời ngài." Triệu Nham gật gật đầu, xoay người đối với Hàn Thanh chắp tay, "Hàn huynh đệ, thứ lỗi Triệu mỗ tiếp khách không chu toàn, tại hạ hiện nay có chút việc quan trọng không cùng ngươi được. Triệu quầy chưởng ngươi thay ta tiếp Hàn Thanh cho tốt." Nói liền vội vàng vào phòng, Hàn Thanh ngược lại có chút tò mò người trong phòng là ai, nghe nha hoàn nói chẳng lẽ là đại ca của Triệu Nham?

Triệu quầy chưởng nói xin lỗi Hàn Thanh rồi đưa Hàn Thanh rời phủ muốn dẫn hắn đi thăm đây đó , Hàn Thanh thấy Triệu quầy chưởng này tính toán bận rộn ngăn lại, " Chưởng quầy, không làm phiền ngươi, nơi này cách thôn một canh giờ cũng không ít, ta chính mình còn có chút việc riêng, ta tới chợ có thể xuống xe rồi." Quán rượu còn một đống việc lớn phải xử lý cũng không nghiêm quyết giữ Hàn Thanh. Đến chợ Hàn Thanh liền xuống xe ngựa, chỉ là trước khi xuống xe Hàn Thanh có nhiều do dự, liền để chưởng quầy nói với Triệu Nham đi. "Triệu quầy chưởng, phiền thoái nhờ người thay ta nói với Triệu đại ca. Trong nhà Triệu đại ca có một người bệnh đi. Hàn mỗ bất tài kém cỏi không hiểu *kỳ hoàng chi đạo* nhưng cũng biết người bệnh không thích hợp ở không gian bịt kín, hẳn ít nhiều cũng nên đi ra ngoài một chút, phòng ở cũng nên thông thoáng khí một chút. Đương nhiên đây là lời Hàn Thanh nói một bên, cụ thể thế nào thì phải xem ý tứ của Triệu đại ca." Chưởng quầy nghiêm túc nghi nhớ sau đó tỏ vẻ nhất định sẽ chi tiết nói lại với Triệu Nham.

Hàn Thanh cùng chưởng quầy từ biệt liền đi cửa hàng quần áo phía trước, giao tiền bạc lấy quần áo. Hàn Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định đi chợ tìm ớt, chỉ tiếc dạo khắp chợ cũng không có có bóng dáng ớt nào, chẳng lẽ là chính mình không đúng nơi. Hàn Thanh nhìn nhìn mặt trời, chưa từ bỏ ý định tiếp tục đi dạo, không nghĩ tới ngược lại ngoài ý muốn gặp người bán hải sản. Muốn nói người cũng đủ thê thảm, nhà ở tại bờ biển dựa vào bắt cá mà sống. Không biết sao liền nghĩ tới người nơi này không thấy được hải sản cũng không ăn đến hàng hải sản, thứ này nếu có thể mua được gần thì không phải kiếm nhiều tiền sao, sau đó hắn ngày đêm nghiên cứu ra các bảo tồn hải sản, sau đó đem bán ở đây. Chỉ tiếc ý tưởng này của hắn chỉ để đó, lúc này người ở đây thậm chí cá còn không ăn như thế nào ăn hải sản, mọi người đối vời những thứ trong nước đều bảo trì ấn tượng không thể ăn. Mắt thấy hàng hải sản bán không được dần dần thối chết, người bán hàng mau khóc muốn chết.

Hàn Thanh cũng không khách khí, lấy giá cực thấp mua một ít tính toán trở về cho bé ăn, chỉ là Hàn Thanh tuy rằng đáng thương người nhưng mà hắn cũng không phải người làm từ thiện. Nhà mình giờ còn chưa qua minh bạch cũng không thể đi giúp nhà người ta, lại nói Hàn Thanh mua nhiều về cũng không có cách nào ăn hết a. Cuối cùng Hàn Thanh chỉ có thể bảo người này di Vọng Nguyệt quán một chuyến, bảo Hàn Thanh dẫn tới. Thuận tiện lại chỉ điểm hi vọng người này có thể đem phương pháp làm hải sản dạy cho chưởng quầy. Ngược lại người kia mang ơn, tốt xấu cũng là một đường hi vọng, đây đều là tâm huyết của hắn a. Hàn Thanh không biết đó là trở thành thành tựu của Vọng Nguyệt lâu. Từ khi Vọng Nguyệt lâu cùng người kia hợp tác bắt đầu bán hải sản, có người kia có nhiều phương pháp nấu tốt đi, không lâu sau hải sản Vọng Nguyệt quán cũng đã truyền khắp trấn Nhạn Môn. Hàn Thanh vô tình lại vì Triệu Nham làm chuyện tốt.

Đến trạm dịch Hàn Thanh hỏi qua Hàn lục thúc biết được trưởng thôn còn chưa trở về, Hàn Thanh suy nghĩ hạ quyết định vẫn là chờ trưởng thôn một chút, liền cùng ngồi trò chuyện Hàn lục thúc. Không nghĩ tới Hàn lục thúc này ngày thường nhìn thành thật không lên tiếng, thế nhưng gặp phải người có thể nói chuyện thì rất hay nói. Hàn lục thúc lôi kéo lôi kéo mấy người đánh xe trâu ở nơi đây ngồi cùng loại trạm dịch, nơi này đều ít nhiều đánh xe nghỉ chân, Hàn Thanh nghe bọn họ trò chuyện ngược lại cũng không cảm thấy nhàm chán, mắt thấy đến Hàn lục thúc giữa trưa trở về đúng lúc trưởng thôn cũng mới trở lại. "Hắc, không phải bảo tiểu tử ngươi đi về trước sao." Hàn Thanh cười cười không trả lời lời nay, "Trưởng thôn lên xe"

Lúc Hàn Thanh về đến nhà bé con cũng đã nấu cơm tốt. Hàn Thanh vào phòng rửa mặt quay đầu muốn cho Sở ca nhi mặc quần áo mới thì liền thấy bé con ôm này ôm nọ chạy đi cho thỏ ăn, Hàn Thanh yên lặng lau nước mắt, không thể ghen với thỏ, không thể. "Hàn đại ca, Hàn đại ca, có một con thỏ vẫn bất động, ta động nó, nó cũng không biết chạy, đồ ăn này nọ đều muốn ta đưa đến bên miệng mới ăn, nó có phải sinh bệnh hay không a?" "Có lẽ." Sở ca nhi nghe xong mặt đều nhăn lại. "A, nó bị làm sao" Hàn Thanh nhìn mặt bé con, thốt ra "Bệnh lười." Sở ca nhi rất nhanh khóc, "Làm sao bây giờ, Hàn đại ca, nó sẽ không chết chứ?" Hàn Thanh xoa xoa đầu bé con, cảm giác gần đây tóc bé con mềm mại không ít, "Sẽ không, nhiều lắm béo ú thôi" Không được, như thế nào bé con lại có thể đáng yêu như vậy.

Chương 13:


Sở ca nhi quyết liệt yêu cầu Hàn Thanh phải đi xem bệnh lười truyền thuyết, quả nhiên như Sở ca nhi nói, con thỏ này liền trốn ở một góc, cũng không cùng con thỏ khác chơi đùa, cũng không cùng ăn, phòng chừng nếu không phải Sở ca nhi quan sát cẩn thận, khả năng vài ngày sẽ chết đói. Con thỏ cô lập thành công chiếm được chú ý của Sở ca nhi. Hàn Thanh lôi kéo Sở ca nhi trở về lại rửa tay hai người mới ăn cơm. Buổi chiều Hàn Thanh lại xem ngâm dấm chua, vẫn không có ngửi được hương vị dấm chua, chỉ có thể an ủi chính mình có thể là cần chút thời gian nữa, hẳn là không thể nhưỡng hỏng.

Một lúc sau Hàn Thanh liền mang công cụ ra ngoài xiên cá, nghĩ gần đây công việc tương đối nhiều, Hàn Thanh cũng không có nhiều que, liền xiên đủ hai người ăn rồi trở về đôn cá. Hàn Thanh cũng là lâu rồi chưa làm cá cho bé con ăn, tại trên mua được hải sản liền làm một bán lớn. Sở ca nhi chưa từng ăn qua mấy thứ này, mới đầu còn không dám ăn, sau đó ăn ngon đến mức Hàn Thanh ngăn cũng không ngăn được.

Hàn Thanh nhìn mặt bé con nhiều thịt lên không ít, ngược lại mi mắt rất thanh tú. Ban đầu không nhìn ra bé con cũng là mỹ nhân, gần đây ăn ngon ngủ ngon, Hàn Thanh cũng không cho hắn làm việc hết sức sống, ngay cả vóc dáng đều cao lên không ít. Hiện tại đi ở trong thôn đều có không thiếu người quay đầu hỏi thăm con nhà ai. Hàn Thanh ngược lại một điểm cảm giác nguy cơ cũng không có, Sở ca nhi luôn quấn quanh người hắn, lại nói bé con cũng chẳng lớn được bao nhiêu. Hàn Thanh hiện tại hoàn toàn không nghĩ qua, bé con nhìn qua tương đối nhỏ, nhưng thực tế tuổi ở nông thôn đã có thể gả cho người cùng lứa. Tha thứ cho hắn tương đối không biết gì, bây giờ vẫn lấy tư cách trẻ con để chăm sóc Sở ca nhi.

Vốn tưởng rằng huyện lệnh qua mấy ngày mới phái người đến, không nghĩ cách ngày liền đến, còn đặc biệt khách khí cùng Hàn Thanh xưng huynh gọi đệ. Hàn Thanh cũng không biết tb ở bên trong có bao nhiêu thế lực, chỉ là trong lòng vẫn trông mong. Hàn Thanh nghĩ nhiều đất núi như thế nào cũng là công trình lớn, không nghĩ đến người chỉ vòng quanh núi bên ngoài, đại khái nhìn nhìn, sau đó hướng ngọn núi đi đi, tự nhiên Hàn Thanh mua đất cũng liền đến rừng trúc bên cạnh. Lại hướng bên trong chính là rừng sâu núi thẳm, Hàn Thanh còn chưa có cam đản đi khai phá, không biết lúc nào sẽ nhảy ra đại miêu thâm sơn (mèo lớn trong núi sâu, hổ đi a)

Chỉ đi trên dưới 1 canh giờ (2 tiếng), liền ký lập sơn khế, lúc biết chỉ có một trăm năm mươi lượng bạc. Như vậy thật là một kinh hỉ lớn, Hàn Thanh sửng sốt, một trăm năm mươi lượng bạc mua xuống một ngọn núi này không phải quá bèo sao, hơn nữa nhìn người tới một bộ dạng quen thuộc với Hàn Thanh, bộ dạng rất quen thuộc trong lời nói còn nhiều lần đề cập tới huyện luyện, Hàn Thanh cũng không biết thì ra trưởng thôn ở bên trong cũng nói vài câu khí lực. lập tức liền ký lập khế ước cùng người đi nha huyện chứng nhận, không đến nửa ngày đã hoàn thành. Lúc cầm khế ước về nhà còn có điểm mơ mơ màng màng, ngược lại Sở ca nhi vui vẻ ghê gớm, giữa trưa hô muốn nhà ăn mừng một chút. Sau đó đen Hàn Thanh đẩy đến phòng bếp. Sở ca nhi nghĩ rằng Hàn đại ca nấm cơm ngon như vậy, ngày vui vẻ như vậy phải bắt Hàn đại ca xuống bếp.

Chuyện Hàn Thanh mua ngọn núi phía sau nha không bao lâu liền tại trong thôn ồn ào huyên náo, cũng giống dự đoán không ít người ở sau lưng núi nhà hắn phát tài linh tinh mà nói, thế nhưng tin tức tiền là mượn truyền ra ngoài lại không có ít người thổn thức, tiếng gió lập tức nói biến thành người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ làm bậy, thế nhưng đỏ mắt ngược lại là ít. Khả năng khó tránh khỏi có một ít người lòng dạ nhỏ mọn nghe được Hàn Thanh cùng Vọng Nguyệt quán làm ăn buôn bán là vì vật trên núi kia có quan hệ, có một vài chủ ý không nên. Hàn Thanh đối với chuyện đó ngược lại không hề biết, như trước cùng Sở ca nhi qua ngày, chỉ là hiện tại cứ vài ngày sẽ tới nhà trưởng thôn ngồi chơi, cùng trưởng thôn tán gẫu chơi cờ.

Thời tiết dần dần lạnh, ban đem Sở ca nhi ngày càng thích chui trong lòng Hàn Thanh, hôm nay buổi tối hai người đang định ngủ liền nghe thấy bên ngoài tí ta tí bắt đầu mưa, cảm giác mát mẻ rõ ràng quanh quẩn ở trong phòng. Hàn Thanh đem Sở ca nhi ôm vào trong lòng, sờ bé con trên người đã nhiều thêm ít thịt, "Mưa mùa thu xong sẽ lạnh a." Sở ca nhi đem tay tới trước ngực Hàn Thanh, nghĩ phòng ở này có thể chịu mùa đông không.

Hai người ngủ đến ban đến cảm thấy chăn có điểm ẩm ẩm. Hàn Thanh đưa tay sờ sờ mới phát hiện chăn bị mưa làm ướt, Sở ca nhi cũng sờ sờ chăn, "Có thể lần trước gió lớn thổi bay cỏ tranh trên mái, trước cứ ngủ đi, trời sáng thì đem lá trải lại." Trong nhà có một cái chăn, giờ muốn tìm chăn mới cũng không có cách nào, Hàn Thanh mặt đen tìm quần áo chính mình che đùi hai người ngăn cách với chăn. Chỉ là rất nhanh Hàn Thanh liền cảm giác quần áo cũng có chút ẩm. Hàn Thanh thấy gió thu lạnh còn chưa nói, lượng mưa nhiều vẫn còn rơi, Hàn Thanh thấy mình không có cách nào ngủ được, lại tìm một kiện quần áo đem chân bé con ôm vào, xong vỗ Sở ca nhi dỗ Sở ca nhi ngủ tiếp, chính mình thức đến hừng đông.

Buổi sáng ngày hôm sau lúc Hàn Thanh cảm giác chính mình một đêm chân không nhúc nhích, tê tê không cảm giác, lúc này Sở ca nhi mới biết đến hóa ra Hàn Thanh dùng quần áo và chân của hắn chặn chăn ẩm, trách không được tối qua không có cảm thấy được chăn ướt. Nhìn Hàn Thanh ôm chặt mình, ánh mắt Sở ca nhi liền hồng hồng, sau đó không nói gì liền chính mình mắt đỏ hồng giúp Hàn Thanh xoa bóp chân. Khi chạm tới chân Hàn Thanh lạnh lẽo, bé con rốt cuộc không nhịn được nước mắt không thông báo trước cứ thế rơi. Hàn Thanh đỡ trán, xong đời, lại khiến bé con khóc. Sở ca nhi cũng không cần Hàn Thanh dỗ, chính mình khóc một lúc liền thôi, chỉ là cả ngày đều cùng Hàn Thanh trước sau chuyển động, Hàn Thanh hắn tự nhiên có một cái đuôi nhỏ.

Ăn qua bữa sáng Hàn Thanh liền đi tu bổ mái. Cũng là lúc trước sơ sót, lúc này mới phát hiện gió thổi gần như đa số cỏ tranh, gió thổi mưa liền trực tiếp bay vào trong phòng. Hàn Thanh rất lo lắng đến mùa đông sao chịu được, nghĩ thực sự không được. Qua hai ngày liền đem phòng mới xây lên, cũng bất chấp người khác nói gì.

Kinh nghiệm tu sửa của Hàn Thanh thật sự là con số không, bận việc nửa ngày cũng chẳng đâu vào đâu, sau đó có người đi qua của nhà thấy Hàn Thanh trên mái thì đi lên giúp một tay mới xong việc. Cũng may mà Hàn Thanh đứng lên đi tủ bổ mái, người trong thôn hiện tại phần lớn đều đối với nhà Hàn Thanh hâm hộ không thôi, muốn nói có chân buôn bán kiếm nhiều tiền như thế lại có thể ở nhà như vậy, bất quá chuyện này Hàn Thanh không biết. Hàn tam sao cũng tại bên trong gây chuyện, chỉ cần có người nói Hàn Thanh kiếm tiền, Hàn tam sao liền đi chửi bới Hàn Thanh, nói hắn ma ốm chỉ có thể chết sớm thì như thế thì sao kiếm được nhiều tiền. Người trong thôn nghe chính người nhà của Hàn Thanh cũng nói thế nên nghĩ Hàn Thanh phỏng chừng là không thật kiếm tiền.

Còn chưa đến lượt Hàn Thanh hạ quyết tâm đi sân nhà mới thì có chuyện xảy ra. Hàn Thanh nghĩ mặc kệ nhà mới hay không cũng muốn tại phòng cũ sửa tốt để tối nay ở, vì thế tính toán lên trấn trên mua đồ sửa chỗ bị dột mưa. Vì thế trời vừa sáng liền đứng dậy đi trấn trên, mua đồ tốt rồi nghi như vậy cũng không phải biện pháp, nhà mới nói thế nào cũng muốn xây, nghĩ trở về liền cùng Sở ca nhi thương lượng một chút chuyện xây phòng. Chỉ là xe trâu vừa đến cửa thôn, liền có người nhìn thấy Hàn Thanh đón đi lên, "Hàn Thanh, ngươi mau về nha xem xem đi, nhà người phòng ở xập rồi."

Hàn Thanh chỉ cảm thấy chúng mình máu toàn thân lập tức vọt tới đầu, người tới báo tin thấy ánh mắt Hàn Thanh trong nháy mắt như sung huyết, không dám nói gì nữa liền chạy. Vẫn là Hàn lục thúc thấy Hàn Thanh sững sờ ở đó thì đẩy một chút, Hàn Thanh lảo đảo suýt nữa bổ nhào ngã xuống đất. Tinh thần hồi phục thì như điêmnchạy về nhà, hắn nhớ rõ lúc đi ra ngoài bé con còn nằm trên giường mơ hồ bảo hắn sớm trở về, hắn còn nhớ rõ bé con nói buổi sáng hôm nay liền không đi ra ngoài, ở nhà chờ Hàn Thanh trở về. Nghĩ đến đây Hàn Thanh đều nhanh điên rồi, vì cái gì biết rõ phòng ở bị hư như vậy rất nguy hiểm còn bảo Sở ca nhi ở nhà, vì cái gì đi trấn trên không đem Sở ca nhi mang, vì cái gì muốn hắn ở nhà đợi mình!

Ánh mắt Hàn Thanh sung huyết như vậy chạy về nhà, người thấy xa xa đều né tránh. Hàn Thanh hiện tại bộ dạng lúc này rất dọa người. Còn chưa tới nhà, xâ xa liền thấy phòng ở toàn bộ xập xuống, ngược lại bên cạnh nhà kho cũng nhà chính không liên kết nên chỉ đổ một nửa. Vương đại a sao cùng Triệu a sao còn không ít người đều đứng ở cửa, Hàn Thanh xa xa tìm bé con, thế nhưng mỏi mắt cũng không thấy người đâu.

Triệu a sao quay đầu liền thấy ánh mắt đỏ máu, trong màu biết Hàn Thanh này không đúng, giữ lấy Hàn Thanh, "Thanh tiểu tử, Thanh tiểu tử, ngươi đi xem Sở ca nhi đi, ngươi xem a." Hàn Thanh cảm giác chính mình nghe thấy Sở ca nhi, một tay bắt được Triệu a sao, "Sở ca nhi đâu, Sở ca nhi đâu." Triệu a sao cảm thấy cánh tay mình bị giữ chặt đau, "Sở ca nhi, Hàn Thanh trở lại, ngươi mau đến xem Hàn Thanh." Chính ở trong sân Sở ca nhi đang khóc nghe được có người nói Hàn Thanh trở lại, trực tiếp chạy tới, bổ nhào vào trong lòng Hàn Thanh, cũng không thấy được sắc mặt không tốt của Hàn Thanh, " Ô ô ô, Hàn... Hàn đại ca, ô ô ô."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro