Chương 10-11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10:

Sở ca nhi ngược lại không phát hiện Hàn Thanh có gì không đúng lại tiếp tục nói, "Hàn đại ca nhất định chính là thần tiên ta nghe a cha kể qua, chỉ có thần tiên mới lợi hại như vậy,thần tiên sẽ giúp người chịu khổ chịu khó, Hàn đại ca không cần lo lắng, ta sẽ không đem chuyện ngươi là thân tiên nói cho người khác. Tuy rằng như vậy thực ích kỉ thế nhưng ta hi vọng Hàn đại ca chỉ là Hàn đại ca của một mình ra, dù sao thần tiên trường thọ mệnh như vậy sẽ không để ý vài thập niên ngắn ngửi này"

Không đợi Hàn Thanh nói cái gì Sở ca nhi liền đem cái miệng hắn bịt lên, giống như đang lo lắng Hàn Thanh sẽ nói cự tuyệt "Ta muốn đi ngủ, Hàn đại ca cũng ngủ"

Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi ngủ bên cạnh cảm thấy mềm lòng rối tinh rối mù. Hắn không hề nghĩ đến ngay từ đầu Sở ca nhi đã biết hắn không phải hắn, sau đó suy nghĩ làm thế nào giải thích lai tịch cho hợp lý an bài.

Hàn Thanh không dám tưởng tượng nếu lúc này người bên cạnh không phải Sở ca nhi, mà tâm tư quý trọng người lại thành kết cục gì, cẩn thận ngẫm lại mới phát hiện chính mình muốn cho cuộc sống sinh hoạt thêm tốt đẹp cư nhiên tràn đầy sơ hở. Hàn Thanh nghĩ mà sợ, ôm ôm bé con, còn nói hắn là thần tiên, kỳ thật ngươi mới là thần tiên đi, nhất định là con thỏ lương thiện đầu não đơn giản.

Này! Hàn Thanh ngươi nói như vậy không phải quá đáng sao!

Sáng sớm hôm sau, Sở ca nhi tỉnh lại ngẫm lại Hàn đại ca nhất định sẽ bởi vì mình phát hiện thân phận của hắn mà ngượng ngùng, liền không đề cập tới chuyện đó, liền giống như bình thường rời giường thu dọn nhà cửa.

Mà Hàn Thanh cho rằng trải qua tối hôm qua, thái độ bé con đối với hắn ít nhiều sẽ có chút biến hóa, thế nhưng không nghĩ tới Sở ca nhi giống như trước đây, cũng liền yên lòng. Đóng cửa lại ở nhà, hành vi càng tự nhiên hơn. Nếu không phải tình huống không tốt, Hàn Thanh thật muốn lôi kéo bé con giáo dục cho tốt, không cần dễ lừa như vậy a, nếu hắn là người xấu bé con như vậy bị lừa khổ rồi, ngẫm lại thật ngược a.

Cũng không như Hàn Thanh nghĩ, Sở ca nhi vốn liền phát hiện Hàn Thanh dị thường cũng không phải mới hôm qua, như thế nào liền bởi vì Hàn Thanh nói có thể thay đổi thái độ đâu. Bất luận Hàn Thanh là cái gì, hắn từ đâu tới thì cuối cùng chưa bao giờ tổn thương Sở ca nhi, thậm chí thời điểm cuộc sống của bé con tăm tối nhất, tới nơi này dùng phương pháp chính mình sủng ái Sở ca nhi.

Sở ca nhi tuy rằng nhìn qua rất ngốc, đơn thuần, dễ lừa, thế nhưng Hàn Thanh đối với hắn tốt hắn cũng biết trong lòng. Hàn Thanh là cái gì, người, quỷ hay thần đều không quan trọng, với hắn mà nói chỉ cần là Hàn đại ca của hắn là có thể.

Người tới lấy rượu buổi sáng liền tới, Hàn Thanh còn buồn bực như thế nào đến nhanh như vậy, sau khi nghe ngóng mới biết được hôm qua Vọng Nguyệt quán vừa mang rượu Bích Đường ra thì hôm nay đã muốn bán hết, trông quán hiện tại chính hạn chế số lượng mỗi người mua, sau đó thúc dục tiểu nhị đánh xe ngựa tới Hàn gia thôn lấy rượu Bích Đường.

Hàn Thanh thấy người tới sốt ruột, bận rộn cùng Sở ca nhi cùng nhau đem rượu chuyển lên xe ngựa. Thẳng tới khi người đi xa không thấy nữa hai người Hàn Thanh bọn họ mới nghĩ đến số bạc còn lại chưa giao đâu. Vọng Nguyệt quán là sản nghiệp lớn, Hàn Thanh cũng không lo lắng bọn nó thiếu tiền mình, liền cùng Sở ca nhi về sân làm việc.

Hàn Thanh nghĩ nghĩ cùng Sở ca nhi thương lượng tính toán mua ngọn núi phía sau, như vậy sang năm mùa xuân có thể nghĩ biện pháp tăng diện tích gieo trồng quả chua, hơn nữa núi cao có giá trị hơn so với người nông dân tưởng tượng nhiều. Mặt khác mua rồi đỡ có người trong thông thấy bọn họ làm ăn tốt, tiền làm mờ mắt sinh chủ ý.

Không phải Hàn Thanh đêm người nghĩ xấu mà là có một số chuyện không thể không phòng. Sở ca nhi đối với Hàn Thanh là hoàn toàn nghe theo, dù sao trong nhà hiện tại cũng có tiền. Mua mảnh núi cùng là vì sau này buôn bán lâu dài. Hai người tính toán buổi chiều đi tới nhà trưởng thôn nói chuyện mua mảnh đất núi.

Chỉ là Hàn Thanh cùng Sở ca nhi xa xa suy nghĩ lại không biết tốc độ khuếch tán tin tức trong thôn, đợi đến hai người giữa trưa cơm nước xong lúc tới nhà trương thôn thì người trong thôn bất luận già trẻ đều nghe nói nhà Hàn Thanh phát tài cùng nhà giàu làm ăn buôn bán, cũng có tiểu thị lúc sáng đánh xe ngựa có dấu hiệu của Vọng Nguyệt lâu, người trong thôn đi lên trấn trên không có ai không biết đây là quán rượu lớn nhất thị trấn đâu.

Đối với việc này Hàn Thanh ngược lại cảm giác không có gì, tóm lại về sau hai người lui tới không phải ít, mua núi cũng là một hành động lớn, người trong thôn tự nhiên sớm muộn gì đều sẽ biết, về phần đối ngoại như thế nào Hàn Thanh cũng có ý của mình.

Hàn Thanh lấy năm ống trúc rượu Bích Đường lại bảo bé con đi mua mấy cân thịt tới nhà trưởng thôn. Nói thì trưởng thôn này cũng là người kỳ lạ. Hàn gia thôn tự nhiên người nhà họ Hàn là nhiều nhất, không thì cũng không gọi là Hàn gia thôn. Số người họ khác rất ít mà trưởng thôn này là một trong số đó.

Nghe nói trưởng thôn lúc trẻ tuổi đã cứu lão trưởng thôn trước, đối với người trong thôn cũng có nhiều giúp đỡ, mà gia tộc lớn thị phi nhiều, lão trưởng thôn trước sợ tuyển trưởng thôn mới không tốt, nhà Hàn các phân hệ lằng nhằng không thể tiện xử lí tranh cãi, đơn giãn liền lập người khác họ làm trưởng thôn. Mà trưởng thôn này làm việc luôn bằng một chữ lý, thích đáng xử lý vài chuyện nháo loạn cũng không ai phản đối hắn.

Đối với người như thế, Hàn Thanh vẫn tôn kính trọng tâm tư. Chỉ bằng việc trưởng thôn khác họ tại Hàn gia thôn làm việc nhiều năm như vậy mà không có tiếng xấu nào liền khiến Hàn Thanh kính trọng.

Nhà trưởng thôn cách nhà Hàn Thanh không gần, Hàn Thanh ước chừng đi mười phút mới tới. Trưởng thôn nhàn nhã đang ngồi trong sân nhìn bàn cờ trước mắt, thấy hai người Hàn Thanh bọn họ cười cười tiếp đón cũng không đứng lên.

Ngược lại là Ngô a sao nghe được từ trong phòng đi ra nhiệt tình tiếp đón hai người, "Này, sớm nghe người ta nói thân thể Thanh tiểu tử đã tốt, này vừa thấy sắc mặt quả thật là tốt, người a sao biết cũng vui lòng"

Ngô a sao nói còn đến vỗ vỗ bả vai Hàn Thanh, Hàn Thanh chỉ có thể miệng cười cười. Tuy rằng đến nơi này cũng một thời gian, thế nhưng Hàn Thanh vẫn chưa tiếp nhận hán tử còn muốn đảm đương thân phận "mẫu thân".

Nhìn ra Hàn Thanh tới có chuyện, Ngô a sao liền trực tiếp lôi kéo Sở ca nhi đến phòng trong, lưu lại Hàn Thanh cùng trưởng thôn hai người trong sân.

Trưởng thôn chỉ chỉ ghế đối diện ý bảo Hàn Thanh ngồi xuống "Chơi chút?"

Hàn Thanh nhìn bàn cười trước mắt, do dự một chút gật gật đầu. Thôn trưởng đem quân cờ trắng đưa qua, hai người chơi tiếp bàn cờ dở dang, nói cùng Hàn Thanh chơi cờ không bằng nói hắn là đang thả lưới. Hàn Thanh mới đầu không gì lợi hại, thậm chí nhiều lần bị vây, thế nhưng càng về sau này càng có thể nhìn thấy Hàn Thanh lợi hại.

Trưởng thôn đương nhiên là thông minh, thấy mình phần thắng không lớn liền nhận thua, "Thật lâu rồi không có cùng ai đánh cờ thống khoái như vậy"

Hàn Thanh cười cười đem quân cờ thu lại, trưởng thôn cũng không có ý chơi tiếp. Hàn Thanh trực tiếp đem rượu Bích Đường ra, "Thôn trưởng, ngươi tới nếm thử cái này." Thôn trưởng tiếp nhận ống trúc mở ra trước ngửi ngửi gật gật đầu, sau đó nhấm nháp một ngụm, "Ân, là thứ tốt như vậy ngươi mua tới làm gì." Nói như thế nhưng trong tay cũng không buông, lại uống một ngụm.

"Tiểu tử bất tài, vì thứ này đến, thứ này là tiểu tử cùng Sở ca nhi nghiên cứu ủ ra" trưởng thôn nghe rất ngạc nhiên, trên mặc thần sắc cũng hơi nghiêm túc một chút.

"Nga? Đây là ngươi ủ ra? Vì nó đến có tai họa?" Hàn Thanh đem chuyện nói ra, "Không có xảy ra chuyện gì, chỉ là ra cùng Sở ca nhi nghĩ đem đất núi sau nhà chúng ta mua, cũng vì thế ủ được nhiều thứ này."

Trưởng thôn nghe xong gật gật đầu nghĩ cũng biết tâm tư hai người, "Trong thôn không có ai mua đất núi, này mua đất núi không giống mua đất ruộng, ngày mai ngươi theo ta đi nha huyện trấn trên một chuyến, cụ thể Huyện còn phái người xuống kiểm tra mới được, bất quá này tiền bạc"

Hàn Thanh giả bộ suy tư mở miệng "Tiền bạc không vấn đề, không lừa dối trưởng thôn ta cùng Sở ca nhi hiện tại ở trấn trên buôn bán với Vọng Nguyệt lâu, chúng ta nghĩ tiền bạc từng này trước tới chỗ hắn lấy, chưởng quầy ngược lại là người tốt hơn phân nữa có thể đồng ý"

Lời này đương nhiên là cùng Sở ca nhi nói trước, nếu người trong thôn biết tiền mua núi này là bọn họ lấy ra, không nghĩ cũng biết chắc chắn có người đỏ mắt, đến lúc đó không chừng xảy ra chuyện gì xấu. Nhưng nếu nói từ chỗ người khác mượn đến thì không như thế, tuy là có người nói cái gì đi nữa cũng sẽ nghĩ là tiền này không phải của hai người bọn họ, tự nhiên sẽ không quá mức đỏ mắt với nhà bọn họ" Trưởng thôn nghe hắn nói như vậy biết hắn trong lòng là đã tính toán tốt, liền cùng Hàn Thanh hẹn ngày thứ hai đi trấn trên.

Hàn Thanh cùng trưởng thôn nói xong chuyện chính cũng không có gì nữa, cáo từ cùng Sở ca nhi ra về, "Hàn đại ca cùng trưởng thôn nói tốt rồi sao?" Hàn Thanh không định trực tiếp về nhà, hắn còn có việc muốn nói cùng Khâu thợ mộc liền đem bé con hướng nhà Khâu thợ mộc đi.

"Ân, nói hảo. Ngày mai liền đi nha huyện trấn trên" "Có cần ta đi tới chỗ chưởng quầy lấy trước chút tiền không?" Đi dọc đường gặp không ít người quen, Sở ca nhi vừa cùng Hàn Thanh nói chuyện vừa cùng người bên ngoài chào hỏi, Hàn Thanh ngược lại chỉ ý vừa lòng, "Không cần, ngày mai chỉ là đi lên nói người ta một tiếng tiền bạc tính như thế nào, cụ thể còn có người xuống kiểm tra rồi mới ký địa khế. Không vội."

Sở ca nhi đối với việc này đều không biết, nghiêm túc nghe Hàn Thanh nói xong gật gật đầu. Hai người nói chuyện một lúc liền tới nhà Khâu thợ mộc. Khâu thợ mộc lúc này đang ở nhà sinh hoạt, dâu của Khâu thợ mộc cũng cùng hắn ở trong sân, một người làm thợ mộc, một người làm quần áo, nhìn như vậy thật thú vị.

Khâu ca sao nhìn thấy Hàn Thanh cùng sở ca nhi tới đứng lên bận rộn tiếp đón, "Thanh tiểu tử các ngươi hôm nay như thế nào lại đây?" Sở ca nhi thấy Hàn Thanh không nói gì, "Hàn đại ca nói muốn đến xem Khâu đại ca, vừa lúc chúng ta ra ngoài liền trực tiếp lại đây."

Sở ca nhi nhìn nhìn việc trong tay Khâu ca sao, Khâu ca sao cũng có tay nghề, hắn làm quần áo không chỉ chất lượng tốt mà hình thức cũng đẹp, chỉ là trong nhà có thợ mộc kiếm tiền, chỉ lúc nhàn rỗi không có chuyện gì mới làm một ít đồ này nọ cho người nhà thân cận.

Sở ca nhi tuổi tác còn nhỏ, làm quần áo cũng đều là học của Vương đại a sao cùng Trương a sao gần nhà. Hiện tại có người lợi hại ở bên cạnh, Sở ca nhi cũng nghĩ xem xem có thể học cái gì cũng tốt.

Khâu ca sao cũng biết tâm tư của Sở ca nhi cũng không tiếp đón Hàn Thanh nữa, chỉ lôi kéo Sở ca nhi ngồi một bên hai người nói chuyện. Hàn Thanh ngược lại cảm thấy về sau đi ra ngoài mang theo bé con ra ngoài không có gì tốt hơn, gặp phải này a sao này ca sao gì đó liền đem con thỏ nhà hắn xử lý, quả thực không thể dùng tốt hơn.

Chương 11:

Khâu thợ mộc theo ánh mắt Hàn Thanh cũng nhìn nhìn lão bà nhà mình cùng Sở ca nhi, "Ha ha, để cho bọn họ nói chuyện, người tới ta cho ngươi xem này nọ" Hàn Thanh cùng Khâu thợ mộc vào phòng, chỉ thấy Khâu thợ mộc từ trong ngăn kéo lấy ra một vật nhỏ, Hàn Thanh tiếp nhận xem xem không chắc chắn nói. "Đây là khóa Khổng Minh?" Khâu thợ mộc cười cười vỗ vỗ Hàn Thanh, "Vẫn là Hàn huynh đệ biết hàng, đây là Tứ Quý như ý, cũng giống khóa Khổng Minh". Hàn Thanh gật gật đầu, hắn ban đầu không chắc chắn là bởi vì Tứ Quý như ý này với khóa Không Minh không quá giống nhau, nhưng xem hình thức là bốn khóa Khổng Minh hợp thành hình thập tự. (十)

*đây đi

" Khâu đại ca cho ta xem cái này để làm gì?" Khâu thợ mộc gãi gãi đầu tiếp nhận khóa Khổng Minh đặt lại trong ngăn tủ, "Là như thế này, ta gần đây tại một nhà giàu ở trấn trên làm công, thằng nhóc nhà đó tinh quái, không để cho ta làm đồ chơi mới mẻ, còn muốn hợp khóa Khổng Minh, muốn động não suy nghĩ ra để giải. Ta là một người sơ sài đâu biết nhiều thứ, này vừa vặn Hàn huynh đệ ngươi đến rồi, ngươi nhiều ý tưởng như vậy, xem xem có thể hay không làm ra đến một cái."

Nghe khâu thợ mộc nói xong Hàn Thanh liền nghĩ tới một món đồ chơi tốt, chỉ là nhớ tới những lời bé con đêm đó, Hàn Thanh hiện tại ở trước mặt người ngoài cũng không dám giống như trước, "Hàn đại ca, như vậy ta hiện nay không thể nghĩ ra ý kiến gì hay, ngươi mà cần ta về nhà đọc đọc trong sách. Đọc sách có thể có một vài vật nhỏ" Khâu thợ mộc ngược lại cũng nhất thời không vội.

"Kia liền nhờ Hàn huynh đệ. Vừa vặn ngươi đến rồi ta liền không phải tới nhà ngươi đưa tiền, Tinh Tinh, Khâu Tinh!" Khâu thợ mộc vừa nói vừa gọi Khâu ca sao. Khâu ca sao từ bên ngoài vào phòng nghe Khâu thợ mộc bảo hắn lấy tiền, sau đó liền nhanh chóng đi trong phòng lấy tiền. Hàn Thanh lúc trước cùng Khâu thợ mộc nói chuyện chia tiền công cũng chỉ bất quá sợ dấm chua mình làm thất bại, này tốt xấu gì cũng là đường lui. Chỉ là hiện tại tình huống so với hắn dự đoán còn tốt hơn. Cầm tiền Hàn Thanh có điểm ngượng ngùng, nhưng là Hàn Thanh cũng biết tính tình hán tử này, hắn mà nói không cầm hán tử liền nhăn mặt. Hàn Thanh suy nghĩ vẫn nhận tiền, chỉ là vốn hắn không tính toán cấp Khâu thợ mộc vẽ thứ kia, hiện tại xem ra Hàn Thanh tính toán trở về ngốc ba ngày liền đem bản vẽ đưa tới cho Khâu thợ mộc. Không thể không nói Hàn Thanh mặc kệ kiếp trước hay kiếp này đều có một khuyết điểm là lòng không đủ tàn nhẫn.

Hàn Thanh cùng Khâu thợ mộc hai người đã gặp nhau thì nói không hết chuyện. Trời Nam Đất Bắc đều nói, cũng may là hai người đều quen thuộc. Khâu thợ mộc vốn ngồi xổm trên mặt đất, Hàn Thanh cũng liền như vậy ngồi xổm trong sân trò chuyện. Vẫn là Sở ca nhi thấy thời gian không còn sớm, lại đây gọi Hàn Thanh về nhà, hai người mới phát hiện chân đã tê rần. Hàn Thanh ngay cả đứng dậy cũng không được, Sở ca nhi đỡ hai người Hàn Thanh tại sân đi hai vòng mới hướng về nhà.

Lúc về nhà đi ngang qua nhà tiểu Hổ, Hàn Thanh lại nhớ tên nhóc kia. Tiểu Hổ thu hoạch mùa vụ thu xong vài ngày liền đi học đường ở trấn trên. Nhà tiểu Hổ tại trấn trên có người thân, tiểu Hổ dứt khoát liền ở lại trong nhà người thân. Này đi phỏng chừng mùa đông mới trở về. Nghĩ đến mùa đông Hàn Thanh quay đầu nhìn nhìn bé con, "Sở ca nhi, chúng ta trở về làm lướt đánh nhiều cá một chút, phơi thành cá khô mùa đông ăn." Sở ca nhi gật gật đầu, lưới đánh cá? Là võng ngư sao? Hàn đại ca lưới đánh cá cũng biết, quả nhiên là thần tiên đi. Sự thật chứng minh lần này Sở ca nhi thật đúng là nghĩ sai. Hàn Thanh quả thật không làm lưới đánh cá, cái này hắn ngây thơ cho là Sở ca nhi làm quần áo đương nhiên sẽ cũng biết làm lưới đánh cá. Chỉ có Sở ca nhi thực ủy khuất, trước đó chẳng ai ăn cá thì sao biết làm! Hàn Thanh đành phải thừa dịp trời còn chưa tối đi ra ngoài tìm gậy gỗ tước đầu nhọn, tính toán ngày mai từ trấn trên trở về liền bắt đầu sự nghiệp xiên cá.

Ban đêm bõng nhiên nổi gió, thổi quật mái hiên cỏ tranh, Hàn Thanh vốn đều đang ngủ bị đánh thức, mở to mắt còn có điểm không rõ tình huống hiện tại, bên ngoài lốc xoáy sao khủng bố như vậy! Hàn Thanh đứng dậy nghĩ ra đi xem, Sở ca nhi cảm giác được động tĩnh kéo lấy tay Hàn Thanh, "Hàn đại ca?" "Không có chuyện gì ngươi ngủ tiếp đi. Ta đi ra ngoài xem xem thanh âm vang như vậy" Sở ca nhi đem Hàn Thanh kéo về, "Không có việc gì, có thể là mái hiên đè nặng gậy gộc bị thổi xuống. Ngày mai tỉnh lại thì dọn, mau ngủ đi." Hàn Thanh một lần nữa về giường, thầm nghĩ mắng một tiếng gạt người a, tuy rằng phòng ở bề ngoài thực thảm, thế nhưng Hàn Thanh vẫn cảm giác rất đáng tin, không nghĩ tới đây là lúc chưa tới a.

Bị đánh thức Hàn Thanh không thể nào ngủ tiếp, nghe bên ngoài tiếng gió nghĩ vấn đề phòng ở. Mùa hè ngược lại không có chuyện gì, mắt thấy mùa đông đến, phòng ở như thế này Hàn Thanh thật sự thực lo lắng hai người bọn họ có thể bị chết rét không. Chỉ là vừa dùng tiền mua đất núi sau nhà, lại muốn sửa nhà không khỏi gây chú ý. Nghĩ đến đây Hàn Thanh nhịn không được vỗ vỗ đầu chính mình, vội vã mua dất núi làm gì cơ chứ, núi vẫn ở đó cũng không chạy đi đâu! Hàn Thanh lại nhịn không được an ủi bản thân, không có việc gì sơn sẽ không chạy thế nhưng khó nói người khác biết nhà hắn dùng quả chua làm ăn được tiền sẽ không đánh chủ ý tới ngọn núi phía sau. Tóm lại Hàn gia thôn xung qua ba ngọn núi, trừ ngọn núi phía sau nhà hắn còn hai ngọn núi khác, một ngọn không có quả chua, một ngọn đều là rừng trúc cách thôn không xa, này vốn chẳng ai chú ý không phải lập tức thành miếng thịt thơm sao, quả nhiên ta làm không có sai. Nghĩ nghĩ cũng buồn ngủ, ý thức được chính mình làm chuyện ngu xuẩn đánh thức Sở ca nhi, lại nhìn người bên cạnh, Hàn Thanh cũng mơ mơ màng màng thiếp đi.

Ngày hôm sau Hàn Thanh bị Sở ca nhi lắc tỉnh vội vàng bận rộng mặc quần áo xông liền hướng cửa thôn chạy tới. Đến nơi đã thấy trưởng thôn đã đến, bước lên phía trước giải thích sau đó cùng lên xe ngựa. Trưởng thôn cười cười lắc đầu cũng chưa nói cái gì. Hàn Thanh ngược lại cười liền đỏ mặt, không có biện pháp a, tối hôm qua hắn không biết bao lâu mới ngủ. Hàn Thanh dọc đường đi cùng trưởng thôn trò chuyện thì cảm giác không bao lâu liền tới trấn trên. Có thể vì buổi sáng chưa ăn gì, ngồi xe trâu có chút khó chịu, cảm giác lúc xuống xe chân đều run rẩy.

Chỉnh sửa quần áo một chút, liền cùng trưởng thôn đi nha huyện, cũng không từ của nha môn chính đi vào mà từ môn cửa thiên môn nhỏ đi vào trong sân. Đợi không lâu thì thấy huyện lệnh, không nghĩ tới huyện lệnh này không giống trong tưởng tượng của Hàn Thanh ý thế hiếp người, nhìn thấy trưởng thôn cùng hắn như thấy bằng hữu, còn thực khách khí cùng Hàn Thanh chào hỏi. Hàn Thanh ngược lại không biết mình nên có thái độ gì. Trưởng thôn thấy bộ dạng hàm xúc của Hàn Thanh cũng không vạch trần, cùng huyện lệnh trò truyện, lúc này Hàn Thanh mới biết được huyện lệnh cùng cư nhiên có quen biết từ trước. Trưởng thôn thay Hàn Thanh đem ý đồ đến nói rõ xong, huyện lệnh khen một cậu hậu sinh khả úy (người trẻ tài giỏi), chỉ nói vài ngày nữa sẽ phái người đi kiểm tra đất, bảo Hàn Thanh về nhà chờ. Hàn Thanh ngược lại ngây ngẩn cả người, hắn từ lúc vào phòng nói một câu chào hỏi liền xong việc? Nhìn ý tứ của huyện lệnh là muốn tiễn khách đi? Trưởng thôn quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Thanh nở nụ cười, "Ngươi trở về đi, ta ở lại cùng huyện lệnh nói chuyện phiếm, ngươi về thôn trước, không cần chờ ta." "Còn chuyện đất núi?" Trưởng thôn phất phất tay ý bảo Hàn Thanh có thể đi, "Không nghe huyện lệnh núi qua hai ngày liền đi kiểm tra sao." Hàn Thanh nhìn nhìn hai người cực kỳ không đáng tin, chỉ có thể chào đi trước.

Trưởng thông mắt thấy Hàn Thanh đi ra ngoài mới quay đầu đối với huyện lệnh lắc lắc đầu, "Người trẻ làm việc chính là xúc động." Huyện thừa mắt của nhìn ra cửa, "Ta ngược lại thấy không sai, ta bảo người làm lấy lại đây bàn cờ, hai ta đến chơi."

Trưởng thôn nở nụ cười "Ta cũng là có ý tứ này, tiền bán đất núi ngươi phải nể mặt ta giảm bớt chút chút, không thì đừng trách ta lần sau ta không tới thăm ngươi." "Hắc, ngươi già lẩm cẩm không ít, ngươi không phải nói người xúc động sao, người còn chưa đi xa đâu ngươi đã nhanh chóng nói giúp rồi." Trưởng thôn mặt già nua đỏ đỏ, "Chơi cờ chơi cờ, đừng nhiều lời vô nghĩa."

Lại nói Hàn Thanh khó hiểu từ của nha môn đi ra, nghĩ nghĩ quyết định đi Vọng Nguyệt quán một chuyến, chuyện mua đất núi lần này cũng ít nhiều có quan hệ với Vọng Nguyệt quán. Nếu Triệu Nham có thể tại nha môn nói giúp một tiếng thì tốt. Lúc đến Vọng Nguyệt quán quả nhiên chưa có mở cửa, chỉ là Hàn Thanh tới gần nhìn trên cửa treo thông báo nghỉ ngơi ba ngày. Thế nhưng nghe còn có động tĩnh trong phòng, Hàn Thanh đi lên gõ cửa. Đi ra mở cửa là tiểu nhị lần trước, thấy Hàn Thanh bỗng nhiên liền sáng mắt lên, "Ngài tới a, mau vào mau vào?" Hàn Thanh liền như vậy bị đón vào.

Vừa mới tiến vào Hàn Thanh liền biết vì sao Vọng Nguyệt quán không buôn bán trong ba ngày, bên trong chính là tu sửa lớn a, ban đầu trong phòng chỉ có vài cái bàn sắp xếp từng loạt tốt. Hiện tại bị phân chia thành nhiều khối, bên cạnh còn tranh trí xung quanh, không hoàn toàn đóng kín phòng, lại đem tới cảm giác thoải mái, có thể mang tới riêng tư cho khách. Đương nhiên Hàn Thanh không rõ bọn họ có hiểu ý từ này không.

Chỉ là trong phòng như vậy có thể đặt thêm không ít bàn, rất hợp tâm tư của Triệu Nham. Vọng Nguyệt quán so với các quán khác tốt hơn nhiều, giữa trưa thời điểm đông khách tầng một cũng không ngồi đầy mấy bàn, nhưng tầng hai tầng ba gian phòng người nhiều không đủ chỗ. Vốn Triệu Nham cũng suy nghĩ đem tầng một làm thành phòng, chỉ là như vậy vào quán rượu người chỉ thấy phòng lại không được tốt. Hàn Thanh cùng chưởng quầy trò chuyện, chưởng quầy đơn giản nói Triệu Nham một chút. Triệu Nham cảm thấy chủ ý này của Hàn Thanh đặc biệt tốt, trực tiếp gọi người đóng cửa quán chỉnh sửa tầng một. Lúc Hàn Thanh đến, tầng một cũng đã an trí tốt. Ngược lại Hàn Thanh có chút cảm thán người này làm việc tốc độ nhanh thật, hắn mới nói chuyện với chưởng quầy hôm trước mà thôi.

*quán sửa theo ý Hàn đại ca là như này đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro