Chương 8-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8:

Sáng sớm hôm sau, Hàn Thanh cùng Sở ca nhi ngồi yên trên xe trâu đi trấn trên, đánh xe trâu là một người lớn tuổi. Hàn Thanh bọn họ cùng mấy người đi cùng xe gọi là Hàn lục thúc. Hàn gia thôn muốn đi trấn trên hoặc người trấn trên muốn tới Hàn gia thôn đều ngồi xe trâu đi lại, Hàn lục thúc mỗi ngày liền dựa vào đâu kiếm tiền phí đi đường nuôi sống người một nhà.

Hàn lục thúc không giống người đánh xe bình thường nói nhiều, ngược lại không thích nói chuyện lắm. Cũng vì Hàn lục thúc là người chất phác nên thật nhiều người yên tâm ngồi xe hắn.

Hàn Thanh cùng Sở ca nhi dọc đường nghe người cùng xe nói chuyện trấn trên. Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Thanh nhìn thấy địa phương bên ngoài Hàn gia thôn.

Người đi cùng nghe Hàn Thanh bọn nó nói đi bán này bán nọ, nghĩ cũng chính là một chút nông gia trồng rau cũng không có hỏi nhiều, mà là có ý tốt nói cho bọn họ đi bán chỗ này chỗ nọ.

Giống bọn họ người trong thông đến trấn trên bán này bán nọ đều là tập trung tại một chợ. Chợ buổi sáng lúc hừng đông đã có người tới bán mãi cho tới tối vẫn náo nhiệt. Cũng bởi vậy có không ít người đều có quầy hàng cố định, người ngoài đều chen tại vị trí ít người.

Nhìn bộ dạng hứng trí bừng bừng của Sở ca nhi, Hàn Thanh ngược lại cảm thấy bọn họ không thể bán được ở chợ. Hàn Thanh cũng không tính toán đưa bé con đi chợ bán rượu ngâm, thứ này ngay từ đầu bán phải cho nó có một tiếng tăm.

Mà Hàn Thanh không cho rằng rượu ngâm này là hàng bán ven đường. Không phải là bị coi thường mà thứ tốt này bán ven đường thì được bao nhiều tiền? Một văn? Hai văn? Bán ống trúc còn tốt hơn, bọn họ chặt ống trúc không tốt cũng có thể bán mười văn tiền a.

Hàn lục thúc đem xe dừng ở trên trạm dịch của trấn, ở tại đây chờ tới khi trở về. Hàn Thanh xuống xe, nhớ vị trí của trạm dịch này không sai, dọc theo ngã tư một con đường cái tương đối phồn hoa, rất có cảm giác đây là một phố buôn bán.

Cự tuyệt ý tốt của người trong thôn muốn dẫn bọn nó đi chợ, Hàn Thanh đem Sở ca nhi đi một con phố khác. Hàn Thanh một ngày trước tìm tới nhà Khâu thợ mộc, Khâu thợ mộc trong một năm nay có nhiều lần tới nhà giàu ở trấn trên, so với người bình thường quen thuộc hơn.

Hàn Thanh cùng Sở ca nhi tìm tới quán rượu lớn nhất của trấn trên, Vọng Nguyệt quán (Quán ngắm trăng đi.)

Tới nơi thời gian còn sớm, quán rượu còn chưa mở cửa. Đứng từ ngoài mặt tiền cửa hàng liền có thể nhìn thấy quán rượu này khí phái, không thì sao dám xưng danh Nhạn Môn trấn đệ nhất lâu (Quán lớn nhất trấn Nhạn Môn đi) Đứng ở trước cửa Vọng Nguyệt quán, Sở ca nhi nhìn tòa nhà ba tầng trước mắt, kéo kéo tay áo Hàn Thanh nhỏ giọng ghé vào bên tai Hàn Thanh "Hàn đại ca, người đưa ta đến đây là gì"

Hàn Thanh nhéo nhéo mũi bé con "Bán rượu ngâm của chúng ta a" Sở ca nhi nắm chặt tay áo Hàn Thanh "Bán ở đây, bọn họ có mua không?"

Hàn Thanh nhìn dáng vẻ khẩn trương của Sở ca nhi nhịn không được liền trêu hắn "Không mua chúng ta liền đem quán của hắn phá"

"Không, không, không tốt đâu" nhìn bé con dáng vẻ nghiêm túc lại khẩn trương Hàn Thanh nhịn cười "Kia có cái gì không tốt, phá xong chúng ta liền chạy, bọn họ bắt không được."

Sở ca nhi nghe xong nhăn lại lông mi, tự hỏi làm thế nào để Hàn đại ca từ bỏ ý định. Sau đó liền thấy Hàn Thanh xoay lưng, bả vai run rẩy, lúc này mới phát hiện chính mình có vẻ lại bị Hàn đại ca đùa giỡn "Ha ha ha ha, Sở ca nhi ngươi tại sao lại đang yêu vậy a, ha ha ha"

Nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của Sở ca nhi, Hàn Thanh nhanh chóng thấy vui liền thôi, sau đó ghé vào tai Sở ca nhi nói một câu. Sở ca nhi thấy hắn nói chuyện quan trọng cũng nghiêm túc. "Nhớ kỹ chưa?" Sở ca nhi gật gật đầu,

Hàn Thanh tiến lên gõ gõ của quán rượu, sau đó liền nghe thấy trong phòng có âm thanh như vậy gì đó ngã xuống "Ai u, chờ một chút" Hàn Thanh nhìn nhìn Sở ca nhi bên cạnh khẩn trương, đối với hắn làm mặt quỷ, Sở ca nhi bị Hàn Thanh chọc cười, nghĩ chuyện gì cũng đều có Hàn đại ca , không phải khẩn trương.

Tiểu nhị hai mắt đánh giá bọn họ "Khách quan, ngài đến sớm, chúng ta còn chưa bắt đầu buôn bán đâu" Hàn Thanh cũng dứt khoát trực tiếp cầm một ống trúc mở ra cho tiểu nhị nhìn một chút "Chưởng quầy của các ngươi có ở đây không, ta đến là nói chuyện làm ăn"

Tiểu nhị tiếp nhận đồ trên tay Hàn Thanh, ngửi ngửi một loại hương vị chính hắn chưa từng ngửi qua, mùi hương thản nhiên tại chóp mũi phảng phất như có như không. Tiểu nhị biết hai người không phải lừa đem người đón vào "Ngài tại đây đợt một lát, ta đi gọi chưởng quầy"

Hàn Thanh gật gật đầu nhìn tiểu chạy đi, đánh giá một chút trong phòng. Trừ tiểu nhị vừa chạy đi trong phòng còn có ba người đang lau bàn, trong phòng ghế đều xếp ngược trên mặt bàn. Nói vậy vừa âm thanh là tiểu nhị không cẩn thận đụng phải đi.

Chưởng quầy đi ra cũng mau được tiểu nhị đưa tới trước mặt hai người Hàn Thanh "Này chính là Triệu quầy chưởng của chúng ta, Triệu quầy chưởng chính là hai người này tìm ngươi"

Tiểu nhị đơn giản giới thiệu một chút liền lui xuống làm việc tiếp "Không biết các bị xưng hô như thế nào?" Nhìn nhau thở dài cuối cùng Triệu quầy chưởng mở miệng. Hàn Thanh trước chưa nói gì thế nhưng trong lòng đối với quán rượu này càng lay động một chút. Hai người bọn họ mặc quần áo nông dân, hơn nữa nhìn qua liền biết trong nhà không giàu có gì.

Thế mà quầy chưởng của quán rượu này cùng tiểu nhị đều không tỏ bất cứ vẻ xem thường nào, cái này có thể nhìn ra nội tình của quán, càng có nội hàm (danh từ Luận lí học, chỉ tính chất chứa đựng trong một danh từ) nhân tài sẽ càng không xem thường những người khác. Không biết rằng vừa rồi tiểu nhị đã đưa chưởng quầy nói hương vị hắn ngửi có bao nhiêu tốt, đương nhiên thái độ tốt điểm.

"Tiểu đệ họ Hàn tên một chữ Thanh. Đây là nội tử (tiếng xưng hô chồng gọi vợ) của tại hạ Sở ca nhi." Chưởng quầy cười cười "Ta đây liền lớn tiếng gọi ngươi Hàn lão đệ đi. Không biết Hàn lão đễ muốn cùng ta làm ăn gì?"

Hàn Thanh đem ống trúc vừa cho tiểu nhị đưa qua "Đây là tại hạ cùng nội nhân (Tiếng xưng hô đối với người khác để chỉ người vợ của mình. Cũng giống là "nội tử" đi) tự ngâm rượu Bích Đường, chưởng quầy nếm thử xem?"

Hàn Thanh cũng vừa nghĩ chưa đặt tên cho rượu ngâm, cũng không thể trực tiếp gọi là rượu quả ngâm liền ngai tại chỗ nghĩ một cái tên, tự dưng ngược lại cho chút cấp bậc.

Chưởng quầy tiếp nhận, trước ngửi ngửi mới nhấm nháp một ngụm, nhắm mắt lại cảm thụ dư vị gật gật đầu "Này tư vị thật tuyệt diệu, đây chính là Hàn lão đệ tự tay ngâm?"

Hàn Thanh nghe chưởng quầy nói quá hai chữ tự tay cười cười "Đây là ta cùng nội nhân tự tay ủ, này là phương pháp bí truyền của phụ thân nội nhân lưu lại, nội bộ đặc biệt phức tạp ta cũng là cùng nội nhân nghiên cứu chế tạo vài nguyệt (1 nguyệt chắc là 15 ngày đi a) mới thành"

Đây cũng là lời cùng Sở ca nhi nói trước, nói thật phương pháp làm thật có chút đơn giản. Hàn Thanh cố ý nói như vậy cũng là lưu lại một tay phòng bị người ta cầm đi lại có người nghiên cứu chế ra. Này nói một phen nếu có thể trự tiếp đánh gãy ý niệm của người ta là không còn gì tốt hơn.

Nếu không có một hai lần thất bại cũng có thể khiến người ta tin lời hắn nói, tóm lại Hàn Thanh cũng chỉ đánh bậy đánh bạ mới ngâm đi ra được rượu Bích Đường này. Sở ca nhi nhìn Hàn Thanh ý bảo hắn cũng cùng mở miệng "Cũng là phụ thân đi rất vội vàng chưa kịp nói rõ ràng, ta cùng Hàn đại ca cũng thất bại nhiều lần, lãng phí thật nhiều nguyên liệu mới thành công, nếu là phụ thân tại thế"

Nói xong đem đầu cúi thấp, kỳ thật Sở ca nhi là sợ chính mình nói dối mặt đỏ bị nhìn ra, bộ dạng này trong mắt Triệu quầy chưởng ngược lại thành buồn chuyện cũ, cực kì bi ai.

Chưởng quầy lại nếm một ngụm mới buông ống trúc "Thứ này làm công thức phức tạp như thế không biết Hàn lão đệ người nghĩ bán như thế nào" Hàn Thanh ý bảo Sở ca nhi đem chín ống trúc còn lại lấy ra, vốn định đem cả năm mươi nhưng vì an toàn Hàn Thanh do dự chỉ mang theo mười.

"Ta hỏi thăm qua giá rượu trong thành này, rượu hạ phẩm năm mươi văn tiền một ly, đương nhiên đây là tối hạ phẩm tầm thường ai ai đều có thể uống. Rượu trung phẩm ước trừng ba trăm văn đến tám trăm văn. Rượu thượng phẩm một ly ba lượng bạc. Rượu cực phẩm có thể dạy tới trăm hai ngàn hai một ly còn cầu mà không được. Ta ở đây một ống trúc có thể được trên dưới năm chém, chưởng quầy cảm thấy bán bao nhiêu thì thích hợp"

Chưởng quầy nghe Hàn Thanh nói xong nhìn Hàn Thanh, Hàn Thanh ngược lại thảnh thơi nhìn chưởng quầy, hai người nhìn nhau một lúc chưởng quầy vươn ra một ngón tay. Hàn Thanh lắc đầu "Chưởng quầy, theo ta biết mỗi dịp ngày hội hay đón dâu, nhà giàu mở tiệc, nội quyến (kiểu như đàn bà con gái đi) cũng sẽ uống một ít rượu nồng độ thấp, không biết rượu Bích Đường này có được các phu lang ca nhi yêu thích không"

Chưởng quầy nghĩ nghĩ vươn ra hai ngón tay: "Hai lượng bạc không thể hơn nữa. Hàn lão đệ ngươi phải biết rượu Bích Đường uống không có vấn đề gì thế nhưng chúng ta phải đổi từ ống trúc sang bầu rượu, mất không ít tiền đâu"

Hàn Thanh nhìn nhìn ống trúc mình làm quả thực có điểm quá đơn sơ, nếu không phải Sở ca nhi nói đây là đồ tốt như vậy sao lại để trong vại bán không tốt, hắn trước đó cũng tính trực tiếp ôm vò tới.

Tuy nói là như thế nhưng hắn vẫn không tính nói lại, hắn hôm nay muốn dễ dàng đem rượu bán, về sau lại đến làm ăn dấm chưa nào còn thể chiếm tiện nghi. Lại nói làm bầu rượu đẹp có thể phải dùng tiền, nhưng tiền này chưởng quầy đề có thể từ người mua kiếm về.

Hàn Thanh suy nghĩ một chút mở miệng "Như vậy đi quầy chưởng, ba lượng bạc một ống trúc, ta cam đoan rượu Bích Đường này chỉ bán cho quán của ngươi, không bán cho quán khác,mặt khác qua mấy ngày nữa ta lại có mối làm ăn muốn cùng chưởng quầy thương lượng. Tin tưởng ngươi cũng thực mong chờ chúng ta lại hợp tác có phải không?"

Đối với chuyện giao tình với Vọng Nguyệt quán lớn nhất trong thành, Hàn Thanh cũng đã sớm suy nghĩ cho tốt. Không nói hắn cùng Sở ca nhi hai người có thể bán đơn hàng kiếm tiền, sợ khó tránh khỏi có người sẽ thấy hơi tiền nổi máu tham. Bọn họ hai người chỉ là con kiến thường dân, có Vọng Nguyệt quán ở sau làm chỗ dựa cũng tốt. So với kiếm được nhiều tiền Hàn Thanh vẫn cảm thấy ổn thỏa tương đối tốt, không thì có mệnh kiếm tiền mà không có mạng để tiêu không phải công cốc sao.

Đối với đề nghị này của hắn chưởng quầy tự nhiên lại mừng rỡ, chưởng quầy đang còn lo lắng một lát nữa đưa ra điều kiện này hai người sẽ không đồng ý. Chưởng quầy mừng rỡ, cùng người thông minh như vậy làm ăn cũng thống khoái liền đáp ứng "Chỉ là không biết Hàn huynh đệ hiện nay có thể cầm ra bao nhiêu?"

"Tính ra hôm nay chúng ta mang tới mười ống, ta còn đại khái có thể cầm ra ước chừng trên dưới tám mươi ống đi. Tiếp theo ủ ngâm rượu tốt đại khái cần trên dưới một tháng".

Chưởng quầy nghe gật gật đầu, một tháng tám mươi ống miễn cưỡng có thể dùng một tháng trong quán rượu. Chưởng quầy cũng biết cái gì quý thì không cần nhiều, chỉ là kế ước này không phải chưởng quầy có thể ký. Chưởng quầy sai tiểu nhị đi mời chủ tử. Sau đó liền cùng Hàn Thanh trò chuyện.

Hàn Thanh ngược lại không keo kiệt cho chưởng quầy ý kiến nhỏ về quán rượu, nghe chưởng quầy hô đau cả tai! Hàn Thanh trong lòng cười phúc hắc.

Chương 9:

Đợi lúc chủ tử tới, chưởng quầy đã bị Hàn Thanh lừa dối đến hận không thể cùng hắn kết nghĩa huynh đệ. Cứ tưởng rằng chủ tử tuổi sẽ rất thực lớn, không nghĩ tới người cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, nhìn chẳng giống như thương nhân, bộ dạng cùng chân tay nhìn có thể thấy được là người học võ.

Ở trên đường tiểu nhị cũng đem tình huống đại khái nói qua một lần, chủ tử nhìn thấy Hàn Thanh ngược lại trước chào ôm quyền kêu một tiếng Hàn lão đệ. Hàn Thanh đứng dậy đáp lễ, chỉ là Hàn Thanh vốn nhỏ gầy, gần đây tuy nói là chú ý rèn luyện dưỡng thân thể thế nhưng thân thể cũng vẫn không rất, cùng chủ quán này mặt đối mặt đứng cùng nhau thật không dám so sánh.

*QT: sách tranh cùng phong:Kiểu tranh trong sách so sánh với phong cảnh thực. Ý là cống rãnh so sánh với đại dương đi

"Tại hạ tên Triệu Nham, vừa ở trên đường đã nghe hỏa kế nói qua chuyện làm ăn, liền dựa vào các ngươi thương lượng gia ba lượng một ống trúc. Ta nơi này trước cầm ra một trăm lương giao cho người làm tiền đặt cọc, còn lại chờ giao rượu Bích Ngọc thì bổ sung thêm, này khế ước hiện tại có thể ký. Hàn huynh đệ, ý của ngươi thế nào?"

Hàn Thanh nghĩ, vị chủ tử này chẳng những giống người học võ mà khẩu khí cũng giống mười phần. Lập tức không nói nhiều liền do chưởng quầy nghĩ khế ước tốt, do Sở ca nhi cùng chưởng quầy làm nhân chứng, Hàn Thanh và Triệu Nham cùng nhau ký 2 bản khế ước, Hàn Thanh giao cho Sở ca nhi giữ.

Cũng tại lúc ký kế ước Hàn Thanh mới biết được Sở ca nhi tên đầy đủ là Hàn Sở. Hàn Thanh trong lòng buồn bực trở về hỏi mới biết được, thời đại này ca nhi đến lúc trăng tròn (hai mươi tuổi đi) thì tên chỉ có một chữ. Thế nhưng cũng không cho vào dòng họ, trừ phi trong nhà có hoàng thân quốc thích mới có thể được cho phép nhập dòng họ nhà mình. Mà lúc gả đi sẽ do phu gia (nhà chồng đi) quyết định có cho nhận họ không. Nếu thân phẩm tính cách không tốt hoặc không hiếu thảo sẽ không có dòng họ, đương nhiên loại này tự nhiên là số ít.

Hơn nữa còn có đồn đại ca nhi không có họ khi chết đi cũng không được đầu thai chuyển thế, Sở ca nhi vừa gả vào ngày sau liền được a sao của Hàn Thanh nhận họ Hàn, Sở ca nhi tại khế ước tên thật chính là Hàn Sở.

Sở ca nhi lúc giải thích với Hàn Thanh cũng không có hỏi Hàn Thanh tại sao không biết, mà Hàn Thanh thần kinh thô cũng hoàn toàn không phát hiện mình có cái gì không đúng.

Ký khế ước xong Triệu Nham giữ hai người lưu lại ăn cơm, Hàn Thanh lấy lí do trở về chuẩn bị rượu Bích Đường từ chối. Xe trâu hẹn trước giữa trưa trở về, thừa dịp còn chút thời gian Hàn Thanh tính toán lôi kéo Sở ca nhi đi mua này nọ.

Hẹn ngày sau tiểu nhị đi trong thông lấy rượu Bích Đường, Hàn Thanh cùng Sở ca nhi liền cáo từ. Mới ra đến cửa Sở ca nhi liền giữ chắc tay Hàn Thanh, "Hàn đại ca" Hàn Thanh nhìn bé con ánh mắt sáng ngời trong suốt cảm giác buồn cười, bé con chỉ biết tiếp tục gọi hắn Hàn đại ca cũng không nói gì khác.

B:ta khinh thường Hàn đại ca bị OCD,rối loạn ám ảnh cưỡng chế a, lần nào cũng ánh mắt sáng ngời trong suốt type mỏi cả tay -.-

Hàn Thanh nắm ngược lại tay lôi kéo Sở ca nhi. "Đi thôi thỏ nhỏ, cho ngươi mua đồ ăn ngon a."

Sở ca nhi không kìm lòng được sờ sờ trong lòng chính mình một trăm lượng ngân phiếu còn có điểm không thể tin được. Ngẫm lại vừa rồi Hàn đại ca một câu nói đem nước quả ngâm bán ba lượng, ba lượng a. Hiện tại tình huống nhà hắn một năm có thể kiếm được ba lượng hai không còn phải suy xét, thế nhưng Hàn đại ca nhanh như vậy liền buôn bán lời nhiều tiền như vậy, Hàn đại ca thật sự là quá lợi hại!

Hàn Thanh đem bé con cười ngây ngô đi thẳng tới quán bán quần áo, nói cái gì cũng phải làm cho bé con hai bộ quần áo, bé con hiện tại trên người đều mặc quần áo cũ của hắn sửa lại.

Hàn Thanh tuy rằng thật muốn nháy mắt liền đem sinh hoạt tốt lên một bậc, thế nhưng tốt xấu cũng biết tài không nên lộ ra ngoài, cũng chỉ làm hai bộ đồ trong chất lượng tương đối tốt, tương đối thoải mái, sau lại làm cho mỗi người hai bộ quần áo vải thô. Sở ca nhi ngăn cản Hàn Thanh, nói Hàn Thanh làm cho Hàn Thanh là tốt rồi, hắn vẫn mặc quần áo cũ của Hàn Thanh được rồi. Chỉ là vừa nói ra liền trực tiếp bị Hàn Thanh trấn áp.

Hẹn tốt thời gian quay lại lấy quần áo, Hàn Thanh đem Sở ca nhi đi chợ. Quả nhiên giống người trong thôn giới thiệu, trên chợ này cái gì cũng có bán.

Được cái là chợ cũng coi như khá, có chút quy củ, thế nhưng bởi vì nhiều mặt thế lực đều muốn nhúng tay vào chỗ này này kiềm chế bọn họ nhiều mặt. Ngược lại không có người đến thu cái loại phí bảo hộ linh tinh, tóm lại ai cũng không nghĩ trước kia người mở chợ này bị mọi người chỉ trích.

Hàn Thanh nhìn người trong chợ náo nhiệt nghĩ nếu Khâu thợ mộc làm chút đồ tinh xảo tiền lời sẽ không biết như thế nào đâu. Hoàn toàn có thể làm mấy món đồ chơi phát triển cho bọn nhỏ thời đại này, nói vậy cũng coi như giúp kinh tế phát triển a.

Lúc trước hỏi qua Khâu thợ mộc mới biết, ớt ở đây cũng chỉ có thương hộ vào Nam ra Bắc một ít sẽ mang trở về thế nhưng không nhiều. Hàn Thanh tính toán tại đây tìm ớt, nhưng đến buổi trưa cũng không gặp được.

Ngược lại đúng lúc Hàn Thanh đụng phải người bán khoai tây. Tuy rằng khoai tây gieo trồng đơn giản cũng dễ phát triển, thế nhưng không biết vì sao ở thời đại này khoai tay tiến hóa đặc biệt kỳ quái. Hơn nữa tên cũng đổi thành khoai tiêm. Nếu ngươi muốn gieo trồng khoai tiêm nhất định phải đem ruộng tất cả trồng khoai tiêm, bằng không mặc kệ ngươi xung quanh gieo trồng thứ gì chỉ cần kề bên gần khoai tiêm sẽ đem chất dinh dưỡng hút sạch, cùng gieo trồng với khoai tiêm thu hoạch đều sẽ chết héo.

Mười dặm tám thôn cũng liền có một thôn bởi vì trong thôn đặc biệt không tốt, toàn thôn đều gieo trồng khoai tiêm, dần dà cũng kiếm được tiền, cũng là đúng với câu trong cái rủi có cái may.

Sở ca nhi mua không ít khoai tiêm, nghĩ trở về phơi dự trự lúc mùa đông nấu ăn. Hàn Thanh nhìn bé con cùng người cò kè mặc cả sau cũng thực tự nhiên tiếp nhận trúc đeo lên lưng mình. Sở ca nhi vẫn lo lắng thân thể Hàn Thanh không tốt, chết đi sống lại không cho hắn làm, ngay cả hôm nay mang mười ống trúc cũng là trên lưng Sở ca nhi.

Thế nhưng Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi mua khoai tây cũng có điểm không tốt, không đành long để bé con thân thể nhỏ đeo, vì thế thừa dịp lúc bé con không chú ý liền đeo trên người. Sở ca nhi thấy bắt Hàn Thanh bỏ xuống, Hàn Thanh trực tiếp ôm còn nói chuyện bé con tiếp tục đi dạo. Sở ca nhi tranh một lúc lâu Hàn Thanh cũng không thỏa hiệp, nhìn Hàn Thanh khí sắc cũng không tệ lắm cũng không nói gì nữa, chỉ ngầm chú ý trên thân thể Hàn Thanh có gì không thích hợp hay không.

Hàn Thanh thấy bé con không có việc gì cứ nhìn lén hắn cũng không nói gì, tiếp tục đi dạo phố, chỉ là cũng không gặp thứ gì tốt. Thấy thời gian không còn sớm liền lôi kéo Sở ca nhi về địa điểm đã hẹn, bảo Sở ca nhi ngồi trên xe, chính mình lại đi mua vài cái vại sành, lần này Hàn Thanh lo lắng mình không cầm về được cũng không mua quá nhiều, liền mua năm cái.

Trên đường trở về có người tò mò hỏi Hàn Thanh bọn họ mua nhiều vại sành như vậy làm gì, cũng có người đã sớm nghe nói việc Hàn Thanh lúc trước lên núi thái quả cha, đối với chuyện này thái độ là xem chuyện cười. Hàn Thanh cười nói nghiên cứu này nọ, trả lời trắng ra như thế để người không có ý tốt bỏ đi.

Nghe hắn nói những lời này đa số người đều cười nhạt, chỉ cho rằng người nọ là bệnh choáng váng, chỉ có vài người ngày thường cùng nhà Hàn Thanh hay lui tới nói có thể hỗ trợ việc gì cứ nói với họ, Hàn Thanh cười đáp ứng. Mọi người nói nói cười cười cũng không hỏi Hàn Thanh cái gì nữa.

Trở về nhà Sở ca nhi nấu đồ ăn đơn giản cho hai người xong Hàn Thanh liền bắt đầu pha chế rượu Bích Đường, mà một vò quả ngâm đong ra tám mươi ống còn dư, ít nhất còn có thể làm ra hai mươi ống trúc.

Sở ca nhi ở bên cạnh hỗ trợ Hàn Thanh cũng thấy được, buồn bực chẳng lẽ Hàn đại ca ban đầu tính toán sai "Hàn đại ca, còn lại chúng ta cũng đem bán cho Triệu Nham bọn họ sao?"

Hàn Thanh xem xem năm cái vò , hắn mua vò không nhiều không ít vừa có thể đổ mười ống trúc rượu Bích Đường. Hàn Thanh tính toán trực tiếp đổ rượu vào vò đưa hàng, không thì mỗi lần còn phải đi chặt ống trúc.

Lúc đầu dùng ống trúc trang trí cho đẹp mà thôi, cũng chính mình suy nghĩ không chu toán, không xem xem chính mình làm như vậy ngược lại làm ít tiền lãi. Mặc kệ dù sao Triệu Nham trở về cũng muốn đem vào bầu rượu mới, dùng vò đều tiện.

"Đại khái còn thừa ra hai vò đi. Chúng ta lưu trữ tự mình uống. Ta thấy ngươi cũng thích nếu bán hết, buổi tối khóc ta biết đi nơi nào tìm cho ngươi a"

Sở ca nhi quyết đánh Hàn Thanh một cái, ngược lại làm việc càng hăng hái, Hàn đại ca tốt nhất, tuy rằng, tuy rằng hay bắt nạt ta. Hàn Thanh nhìn bé con bộ dáng cúi đầu bỗng nhiên nghĩ đến, "Sở nhi, ngươi hôm nay không cho thỏ ăn sao?" Đợi đến lúc Sở ca nhi đi cho thỏ ăn, cảm giác nó đã đói xanh mắt.

Một lúc sau Hàn Thanh lại đi trong bắt cá, trong đầu suy nghĩ vô số phương pháp làm món cá, nhưng cuối cùng chỉ có thể làm món cá rán kho cho bé con.

Thế nhưng đối với bé con mà nói, có thể đem cá làm ngon như vậy đã là lợi hại lắm rồi. Làm một bàn ăn chúc mừng rượu Bích đường thành công, chỉ là...

"Sở nhi, không thể uống nữa, ngươi đêm nay uống nhiều lắm rồi." Hàn Thanh bất đắc dĩ đè bé con còn muốn rót thêm rượu Bích Đường lại, không phải hắn tiếc, lưu lại vốn chính để cho bé con uống. Chỉ là đêm nay bé con uống không ít rượu Bích Đường, đêm nay nhất định là phải chạy đi vệ sinh vài chuyến, không thể uống nữa.

Nhưng Sở ca nhi chỉ đáng thương hề hề nhìn Hàn Thanh, Hàn Thanh liền bại trận, để hắn đi. Thê nô, không được a, không được a.

Ban đêm Hàn Thanh nằm trên giường nhìn trần lại không ngủ được, trong đêm tối đều có thể nhìn thấy đôi mắt đặc biệt sáng của Sở ca nhi nằm bên cạch. Hàn Thanh xoay người liền giật mình, "Sở nhi, người sao không ngủ?"

Nói xong sờ sờ đầu bé con, ánh mắt trong suốt sáng ngời của Sở ca nhi (B: ta đã nói Hàn đại ca bị ocd mà) nhìn chằm chằm Hàn Thanh, người cũng chui vào trong lòng Hàn Thanh, đôi mắt kia hiện tại không giống thỏ, giống sói a. Hàn Thanh không biết tại sao đại não tưởng tượng Sở ca nhi lập tức tiếp thành một con sói lông trắng toàn thân, sau đó biến thành người thú, bị ăn sạch, hoàn chính văn.

"Hàn đại ca, ngươi là thần tiên đi"

Hàn Thanh còn đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình "Ngươi nhất định là thần tiên, ta đều biết. Hàn đại ca trước ngươi đều không có thở, sau đó một lát cư nhiên lại sống lại, sau đó thân thể nhiều năm bị bệnh như vậy cũng tốt, ngươi còn biết những điều chúng ta không biết, ngay cả quả chua không có tác dụng gì ngươi cũng kiếm được nhiều tiền."

Hàn Thanh phục hồi tinh thần liền nghe thấy bé con nói mấy câu khiến hắn sợ nhất kia, Hàn Thanh cứng người không cử động, không biết chính mình nên trả lời Sở ca nhi như thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro