Chương 6-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6:

Lúc bé con trở về thì sắc trời bên ngoài cũng đã bắt đầu tối. Sở ca nhi vội vãng trở về làm cơm chiều, chạy tới sân nhà thì ngửi thấy một trận mùi hương, hình dung không ra mùi gì nhưng hắn xác định hẳn là có ngửi thấy mùi táo, nhưng táo cũng không thơm như vậy ạ.

Hàn Thanh quay người lại nhìn thấy bé con bận rộn trở về, đi tới cầm đồ gì đó trên tay bé con, "Nhanh đi rửa tay ăn cơm, ngươi mà không về thì tên nhóc tiểu Hổ kia cũng đang định chạy đi tìm ngươi". Sở ca nhi lăng lăng gật gật đầu, tiểu Hổ cũng thò đầu ra "Sở ca, ngươi mau tới ăn tối. Hàn đại ca làm rất thơm, ngươi không tới ta không nhịn được ăn trước đâu"

Sở ca nhi đi rửa tay sau đó liền thấy trong sân thành viên mới "Nè, thỏ ngoan" Sau đó cũng không làm gì chỉ ngồi xem con thỏ. Con thỏ mới đổi nơi sống có thể không quen thuộc nên thành thành thật thật trốn ở một góc trong. Sở ca nhi vươn tay vuốt ve nó cũng chỉ run run lông, không nhìn Sở ca nhi.

Hàn Thanh đợi một lúc chưa thấy Sở ca nhi vào phòng, đến trong sân thì thấy bé con ngồi xổm vuốt ve con thỏ kia đến vui vẻ. Hàn Thanh tới lôi kéo Sở ca nhi lại đi rửa tay, nếu còn không ăn cơm tiểu Hổ sẽ nổi điên.

Trên bàn cơm thức ăn thật phong phú, đương nhiên là so với nhà họ trước khi thôi.

Món chính là Hàn Thanh thử làm bánh bột cốc táo, còn có món táo đỏ chưng bí đỏ, vài chén can trứng gà nhỏ, còn thịt mua từ trước xào rau, hai đứa nhỏ ăn no bụng nhỏ cao cao. Tiểu Hổ cơm nước cong liền bị a sao hắn gọi về nhà. Hàn Thanh lại lấy hạt rẻ đã rang cho Sở ca nhi làm đồ ăn vặt.

Sở ca nhi còn nhớ thương con thỏ trong sân liền ngồi xổm bên cạnh con thỏ vừa ăn vừa xem. Hàn Thanh nhìn xem buồn cười, nếu có di động hắn nhất định sẽ chụp lấy chụp để, thỏ lớn cùng thỏ nhỏ a.

Việc đống áng rốt cục cũng xong, gần đây Sở ca nhi chỉ lúc trưa chiều sang nhà hàng xóm làm quần áo. Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi rốt cuộc cũng rãnh rỗi một chút cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhìn bé con ngày ngày làm việc, thực sự sợ bé con lại xảy ra chuyện gì.

Sau vài ngày Hàn Thanh lại lục đục lên núi vài lần, chỉ là nhìn thấy quả chua trong núi, Hàn Thanh vẫn có cảm giác không cam lòng. Quả chua này chỉ có tác dụng cho dựng phu đỡ thèm, thế nhưng có thể sau này có tác dụng khác. Vì thế mỗi lần lên núi hắn đều lấy về sân nhà phơi, tính toán phơi thành quả chua khô.

Sau khi Hàn Thanh vội vàng từ trong núi trở về nhà không lâu, Khâu thợ mộc cũng mang thành phẩm hắn hoàn thành tới. Nghe thấy tiếng hắn hô to "Hàn đại huynh đệ"

Hàn Thanh khó khăn mới có thể ôm bé con nhàn rỗi ngủ trưa, liền bị một tiếng của hắn đánh thức. May Khâu thợ mộc cũng biết điều chỉ đứng tại sân trong hô chứ không có vào trong phòng. Hàn Thanh bảo bé con tiếp tục ngủ, sửa sang một chút quần áo liền đi ra, sau đó liền thấy Khâu thợ mộc ở trước mặt hắn nhanh chóng trong sân dựng bàn, "Đại huynh đệ ngươi nhìn xem, ý ngươi có phải như vậy không?"

Nhìn tay nghề của Khâu thợ mộc, Hàn Thanh thật bái phục. Hắn chỉ vẽ sơ đồ phác thảo không đâu vào đâu, giải thích cũng đơn giản mà hắn lại thành công làm ra. Hàn Thanh cũng không nhớ rõ chi tiết bàn cụ thể thế nhưng sản phẩm Khâu thợ mộc làm ra, hắn cũng không khỏi giơ ngón tay cái.

Hàn Thanh cự tuyệt thế nào Khâu thợ mộc vẫn kiên quyết để bàn lại, còn tính toán người bàn muốn làm bàn này công cũng chia cho Hàn Thanh phần trăm. Đương nhiên Khâu thợ mộc cũng không hiểu chia phần trăm là thế nào nhưng hắn chỉ thấy là chủ ý này là của Hàn Thanh, kiếm được tiền cũng là một phần công của Hàn Thanh. Nghe thấy thế, Hàn Thanh thật sự lòng thầm cảm động, mặc kệ đây là thời đại gì, đều vẫn có nhiều người tốt a.

Cuối cùng cũng không cự tuyệt ý tốt. Nghĩ về sau lại đưa ý kiến gì đó báo đáp Khâu thợ mộc đi. Hắn cũng không dám nhận công lớn gì, đạo ý tưởng bàn của hiện đại hắn cũng xấu hổ lắm.

Sở ca nhi đặc biệt thích bàn này. Trong nhà không lớn, dùng bàn lại có thể tiết kiện không ý diện tích. Bàn lúc trước dùng Hàn Thanh nâng ra ngoài sân để một vài vật dụng.

Ruộng đất thu hoạch xong cũng nộp điền thuê luôn. Tuy rằng thành quả chính mình vất vả cả năm lao động lại bị người thu đi không ít thế nhưng cũng không ngăn được nhiều nhà vui sướng. Vất vả cả năm, nhiều nhà buổi tối hôm nay có thể ăn đồ ngon một chút.

Hàn Thanh cũng đi nhà đồ tể, làm cho bé con một nồi canh xương, lại làm măng xào lòng gan.

Đối với Hàn Thanh nấu cơm, ban đầu Sở ca nhi cũng không muốn. Tuy rằng nông dân không đến mức là quân tử xa nhà bếp, thế nhưng trong nhà hán tử nấu cơm cũng ít, trừ phi nhà chỉ có một mình hán tử. Thế nhưng sau vài lần Hàn Thanh làm cơm, Sở ca nhi liền một điểm ý kiến đều không có.

Hắn cũng thích ăn cơm Hàn đại ca làm, dù không rõ khác nhau ở điểm nào nhưng Hàn đại cai làm món gì cũng ngon. Sống ngày qua ngày, đóng cửa nhà mình lại, Hàn Thanh cũng không để ý người ngoài nói cái gì. Tiểu Hổ từng nếm qua cơm nhà hắn xong sau cùng thường xuyên tới ăn, a sao của tiểu Hổ nói vài lần cũng vô dụng, không quản tiểu Hổ nữa. Chỉ là thường xuyên đưa tiểu Hổ vài thứ đưa cho nhà Hàn Thanh bọn họ.

Hôm nay chính là ngày thu hoạch của nông thôn tên tiểu Hổ cũng ở nhà mình không sang, trong nhà chỉ có hai người hắn cùng Sở ca nhi. Bưng hết đồ ăn lên bàn thì thấy ánh mắt trong suốt sáng ngời của bé con nhìn chằm chằm hắn, Hàn Thanh cười nhéo nhéo mũi bé con "Mặt ta có thịt có xương ngon hay sao mà ngươi nhìn ta chằm chằm thế."

Hàn Thanh cho rằng bé con sẽ lại đỏ mặt cúi đầu không nhìn hắn nữa, không nghĩ tới là bé con nhìn hắn ngây thơ nói "Hàn đại ca, ngươi thật đẹp mắt a." Lúc này ngược lại đến lượt Hàn Thanh đỏ mặt. Bề ngoài hắn từ lúc sinh ra đã ưa nhìn, từ nhỏ đến lớn nghe không thiếu người khác nói bộ dạng hắn tốt đẹp anh tú gì đó, thế nhưng lần đầu có người nhìn thẳng vào mắt hắn nói như thế, Hàn Thanh nhanh chóng đỏ mặt "Nhanh ăn cơm đi"

Thấy phản ứng của Hàn Thanh, Sở ca nhi cũng hiểu được có điểm ngoài ý muốn.

Dù tuyệt đối tín nhiệm Hàn Thanh nhưng Sở ca nhi ban đầu cũng nghi ngờ nội tạng lợn cũng có thể ăn sao. Thế nhưng vừa mới nhấc đũa ăn, Sở ca nhi liền cảm thấy càng bội phục Hàn đại ca nhà hắn. Hàn đại ca tại sao lại lợi hại như vậy. Thấy bé con hai mắt lại trong suốt sáng ngời nhìn hắn chằm chằm, Hàn Thanh lại đỡ trán, sùng bái hắn như vậy có vấn đề gì không nhỉ, như thế nào hắn có cảm giác lừa người.

Trong nhà Hàn Thanh hôm nay đặc biệt náo nhiệt, chính là buổi sáng Sở ca nhi tỉnh dậy liền thấy con thỏ nhà mình có vấn đề, bận rộn gọi Hàn Thanh đến.

Hàn Thanh nhìn tình huống này cũng không biết tại sao, Sở ca nhi liền chạy ra ngời đi gọi Triệu a sao cùng vương đại a sao tới, thấy bé con sốt ruột hai người nhanh chóng vội vàng chạy tới, còn tưởng Hàn Thanh lại có chuyện gì.

Không nghĩ tới tiếng trong sân liền bị kéo tới chỗ con thỏ béo, không sai thỏ béo. Hiện tại nhà bọn họ đãi ngộ tốt nhất chính là con thỏ này. Lồng cũng là bé con kéo Hàn Thanh đi chặt trúc làm, mỗi ngày quét tước, cho thỏ béo ăn đầy đủ. Hàn Thanh tự an ủi chính mình là thỏ lớn đối đãi tốt với thỏ nhỏ vì cùng chủng tộc, không cần ghen, không cần ghen.

Triệu a sao nhìn nhìn con thỏ lại sờ sờ bụng nó, "Này, con thỏ này là có thỏ con, cũng đang muốn sinh" Sở ca nhi nghe xong ngây ngốc nhìn Hàn Thanh, không rõ lắn như thế nào mới ngủ một giấc con thỏ nhà hắn liền có thỏ bảo bảo, còn muốn sinh hạ a. Ba người đều bị Sở ca nhi chọc cười.

Đợi đến khi Sở ca nhi lấy lại tinh thần liền có điểm hoảng, "Vậy kia kia kia kia ta có phải làm gì hay không a" Triệu a sao nhìn lồng, bắt trước giọng điệu của bé con "không không không không không cần làm gì cả, tự nó chính mình sinh là được rồi, các ngươi hôm nay ở sân cẩn thận một chút đừng làm nó sợ"

Sở ca nhi không để ý Triệu a sao trêu đùa, nghiêm túc gật gật đầu, sau đó quay đầu nghiêm túc dặm dò Hàn Thanh. Hàn Thanh nhìn bé con nghiêm túc nhịn cười gật gật đầu. Sở ca nhi đem Triệu a sao cùng Vương đại a sao tiễn rồi lại ở trong sân làm việc cũng không chú ý, luôn hướng chỗ con thỏ xem. Hàn Thanh thầm nghĩ may mắn giờ mới phát hiện con thỏ mang thai, nếu sớm biết vài ngày bé con phỏng chừng chẳng làm cái gì, trên cơ bản liền mỗi ngày trông coi con thỏ đi.

Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi bộ dạng không yên lòng, liền sợ hắn không chú ý mình va chỗ này chỗ nọ, mạnh mẽ đem bé con kéo vào trong phòng đặt tại trên giường để bé con ngoan ngoãn là quần áo cho hắn. Sau đó chính mình nhìn quả chua khô, nghĩ không biết trộn đường trắng có thể ăn ngon hay không. Liền đem đường trong nhà tẩm bên ngoài.

Không làm Hàn Thanh thất vọng, phơi xong quả liền không chua ê răng nữa, lại còn tẩm đường trắng xong liền chua chua ngọt ngào, ngược lại giống trái cây chua ngọt ở kiếp trước. Hàn Thanh cảm thấy quả chua này hẳn là có chỗ đề dùng .

Lại cho Sở ca nhi cầm ăn, Sở ca nhi thấy thì yên tĩnh, không hề nhớ thương đi ra xem thỏ nữa "Hàn đại ca người làm cái này so với quả đường trong trấn còn ngon hơn" Nghe Sở ca nhi nói xong Hàn Thanh cười xoa xoa đầu bé con

Có ăn rồi còn giúp Hàn Thanh làm quần áo nên Sở ca nhi ở trong phòng ngoan ngoãn, vẫn là lúc Hàn Thanh đi ra ngoài sân hái rau phát hiện thỏ trong lồng đã hôm mấy con thỏ con, liền nhanh gọi bé con đi xem.

"Hàn đại ca, Hàn đại ca, thỏ trắng lớn thật lợi hại sinh tám thỏ con liền" Sở ca nhi liền trông giữ bên lồng, xem xem một lúc chạy tới bên người Hàn Thanh nói thỏ con như thế nào như thế nào, một lúc lại chạy tới hỏi cái này hỏi cái kia. Hàn Thanh liền mỉm cười cùng bé con nói chuyện phiếm, nhìn bé con một lần lại một lần chạy tới chạy lui, tâm tình cũng đặc biệt tốt, thỏ nhỏ sinh thỏ nhỏ nhỏ, thỏ lớn vây quanh hắn chạy tới chạy lui, hình ảnh này thật đẹp.

Bởi vì con thỏ sinh thỏ con nên địa vị nháy mắt lại lên cao, Triệu a sao cùng Vương đại a sao về nhà xong cũng đều tìm quần áo cũ cho Sở ca nhi để dưới lồng thỏ. Con thỏ trừ Sở ca nhi thì không để bất kể ai tiếp cận, ngay cả thỏ con của minh cũng chỉ cho phép Sở ca nhi đến sờ sờ. Hàn Thanh cũng vui vè, không quản liền đem việc chăm thỏ toàn quyền giao cho Sở ca nhi.

Chương 7:

Thu hoạch mùa vụ xong thì trời cũng dần dần lạnh. Rất nhiều quả chủ từ trên câu rơi xuống, Hàn Thanh đi trong rừng có thể nhìn thấy, có thể là quả này rất chua, hư thối trên mặt đất cũng không có động vật đến ăn.

Hàn Thanh nhìn thật đau lòng, hai ngày đều lên núi hái mang trở về, đều một sân nhà. Người trong thôn thấy có ý tốt nói hai câu, sau lưng không ít người nói Hàn Thanh dở hỏi, còn có người lại tìm Sở ca nhi bảo hắn khuyên nhủ Hàn Thanh đừng có phí sức lực làm chuyện điên rồ.

Sở ca nhi cũng không biết Hàn Thanh muốn làm gì, thế nhưng nếm qua các loại món ăn ngon Hàn Thanh làm cũng không ngăn cản Hàn Thanh. Hắn mặc kệ Hàn đại ca là làm cái gì, hắn cảm thấy Hàn đại ca sẽ làm đúng mực. Trời biết lần này Hàn Thanh cảm thấy chính mình điên rồi. Hàn Thanh mấy ngày nay nghĩ đến một thứ, dấm chua.

Hắn hỏi qua bé con thời đại này còn không có dấm chua, không ai sẽ làm gì đó chua miệng. Kiếp trước cũng không ai nói ngâm dấm chua cùng hoa quả có liên quan nhưng Hàn Thanh vẫn muốn thử xem.

May là quả chua này cũng kì quái, chỉ cần không tiếp xúc bùn đất, đặt nửa năm cũng không hỏng, nhưng một khi đã rơi trên mặt đất không quá ba ngày sẽ hư thối.

Hàn Thanh đem qua chua thu xếp ổn thì bắt đầu thực nghiệm. Hàn Thanh nhớ rõ ngâm rượu cùng ngâm dấm chua phương pháp không khác nhau lắm.

Thực hiện cũng đơn giản, Hàn Thanh đem quả chua trực tiếp cho vào nồi nấu nước, sau đó bỏ thêm một ít đường phèn liền cho vào đậy nắp bình. Sợ thành phẩm thất bại, Hàn Thanh đánh dấu hai bình, một bình là nước qua chua còn nóng thì đóng nắp, một bình là để nguội một chút rồi mới đậy.

Trong nhà chỉ còn hai bình này, Hàn Thanh tính toán ngày mai lên trấn trên đi mua vài cái bình, cùng Sở ca nhi nói, Sở ca nhi do dự nhìn nhìn Hàn Thanh.

"Hàn đại ca, tiền trong nhà..." Trong khoảng thời gian này Hàn Thanh vì cấp hai người bổ thân thể cũng không tiếc tiền mua đồ ăn, thu hoạch ruộng giao điền thuê xong cũng chỉ đủ hai người bọn họ ăn, cũng không có bán ra bên ngoài, cứ như vậy là miệng ăn núi lở.

Hàn Thanh cũng không biết nên như thế nào với Sở ca nhi, tóm lại hắn cũng không thể cam đoan nhất định thành công, nếu là ngâm không được chính là vứt tiền ra ngoài cửa sổ, cũng thật là khiến nhà họa vô đơn chí.

Hàn Thanh vừa định trấn an một chút bé con liền nghe thấy Khâu thợ mộc cách cửa gọi hắn "Hàn huynh đệ"

Hàn Thanh xoa nhẹ đầu bé con liền đi ra mở cửa cho Khẩu thợ mộc. Mặc dù đối với tính cách Khâu thợ mộc hắn cũng biết biết nhưng vừa mở cửa trong lòng tiền bị tống một bao lá sen lớn, Hàn Thanh cũng ngây ngẩn cả người, đây là thịt mua tại nhà đồ tể đi. Hắn ôm đều cố sức, không biết mang nhiêu cân nữa "Khâu đại ca, đây là?"

Khâu thợ mộc cười hào sảng vỗ vỗ Hàn Thanh "Hàn huynh đệ còn nhớ rõ lần trước chuyện ta và ngươi nói không? Ta lần này tới đưa đưa tiền cho ngươi"

Vừa đi vào sân nói, Sở ca nhi thấy thế, trước cầm ghế mời Khâu thợ mộc ngồi xuống, lại tiếp nhận bọc gì đó trong lòng Hàn Thanh, chạy vào phòng trong, rồi lại quay ra mời Khâu thợ mộc uống nước, sau đó liền như thuận đứng phía sau Hàn Thanh.

Khâu thợ mộc nhìn nhìn Sở ca nhi cười hắc hắc, giơ ngón tay cái về phía Hàn Thanh. Hàn Thanh cười lắc đầu bảo bé con về phòng. Đừng nhìn Sở ca nhi vẫn là đứa trẻ, không nói chuyện trong ngoài nhà hắn đều an bài thỏa đáng, chính là khách đến nhà ứng đổi cũng đủ tốt.

"Không nói dối gạt huynh đệ ngươi, ngươi lần trước vẽ cái bàn kia, hiện tại mười dặm thôn, không nói toàn bộ thì mười hộ gia đình có chín hộ đều một lần nhờ ta làm bàn mới này, ngay cả trấn trên một ít gia đình hiện tại cũng đều bảo ta đến trong nhà làm công, ta lần này đến chính là đưa ngươi chút tiền a, ngươi cùng đừng không nhận tiền này của ca, không thì ca lần sau thật không có mặt mũi gặp ngươi nữa".

Khâu thợ mộc không đợi Hàn Thanh nói cái gì trước hết nói một loạt, sau đó kéo tay Hàn Thanh qua đưa qua hai lượng bạc. Hàn Thanh trước đó cũng hạ quyết tâm không nhận tiền, thế nhưng vừa nghe bé con nói việc trong nhà thì không quá cự tuyệt, so với cự tuyệt hắn còn có chủ ý tốt hơn.

"Nếu Khâu đại ca nói như vậy ta đây cũng không cự tuyệt. Ngược lại ta còn có chút bản vẽ muốn nhờ đại ca làm" Khâu thợ mộc nghe mắt liền sáng lên "Sao? Ngươi mau vẽ xem."

Hàn Thanh vẽ một lại bàn ăn âm, bình thường đặt tại đầu giường chính là tủ chứa đồ, có thể để chút quần áo, đồ linh tinh, lúc ăn cơm có thể kéo ra một bàn ăn mới.

ý Hàn đại ca là thế này đi

Hai người thảo luận bàn ăn làm như thế nào, Hàn Thanh lại vẽ xích đu cho hắn, thứ này gia đình nông dân không có người muốn dùng, thế nhưng chính là thích hợp tâm tư một vài kẻ lắm tiền ở trấn trên.

Quyết định làm việc nghiêm túc Hàn Thanh cùng Khâu thợ mộc nói rõ chia tiền như thế nào. Tóm lại lần này vẫn chính là hắn chiếm tiện nghị, nên Hàn Thanh kiên trì lấy ít. Hai người cuối cùng định ra hai người Hàn Thanh ba phần Khâu thợ mộc bảy phần.

Hai người cứ thế nói chuyện, trời tối rồi vẫn chưa nói đủ. Sở ca nhi dùng thịt Khâu thợ mộc mang đến là cơm chiều tương đối phương phú, hai người nói chuyện đến đêm khuya Khâu thợ mộc mới rời đi.

Có hai lạng bạc Khâu thợ mộc đương tới, Hàn Thanh mua bình cũng không khách khí, trực tiếp chuyển hai mươi bình nhỏ, mười vại lớn về nhà.

Hán tử nhà người khác đều sẽ đi trấn trên hoặc địa phương khác tìm việc để làm. Hàn Thanh thân thể vốn không tốt trong thôn cũng không ai nói gì. Chỉ có Hàn tam sao nghe người trong thôn nói hắn hái quả chua lại mua một đống đồ vô dụng gì đó thì cố ý tới nhà Hàn Thanh châm chọc khiêu khích một phen, còn tuyên bố Hàn Thanh sống không nổi bảo Sở ca nhi tới nhà hắn xin cơm, hắn ít nhiều cũng sẽ cho chút lương thực.

Hàn Thanh đối với loại người não bộ có vấn đề này tự nhiên sẽ không để bụng, thế nhưng Sở ca nhi nghe xong ngẫm lại tình huống trong nhà, cùng Hàn Thanh thương lượng tính toán đi nhà giàu làm công.

Hàn Thanh nghe tất nhiên cảm giác thập phần nghẹn khuất, thế nhưng cũng không thể tức giận lên người bé con, liền nói đem con thỏ bán. Sở ca nhi liền tức giận nhìn Hàn Thanh, cũng không nhắc tới chuyện đi làm công trước mặt Hàn Thanh. Chỉ là mỗi ngày trong nhà ngoài nhà lúc nào cũng tính toán xem như thế nào sống qua ngày thật tốt. Xem Hàn Thanh yên lặng hạ quyết tâm nói cái gì đều phải đem ngâm dấm chua ra, làm giàu dưỡng bé con.

Hoàn hảo không làm Hàn Thanh đợi lâu, trong bình bắt đầu có mùi chua, chỉ là cùng mùi dấm chua còn kém rất nhiều, mà đặc biệt mùi qua chua nồng đậm. Thế nhưng có lẽ là bịt kín còn bỏ thêm đường phèn, hương vị trái cây ở chua bị áp chế không ít. Chỉ là bình nấu xong còn nóng trực tiếp đậy kín vị quả bị áp chế không sai biệt lắm, bình để nguội mới bịt thì mùi quả chua còn trượng đối nhiều, kém xa bình trước. Hàn Thanh phát hiện căn bản không sử dụng được, để lại ở một bên.

Cầm dấm chua chính mình ngâm, xác định tỉ lệ tốt một chút, đem quả chua cùng nước suối trên núi đun rồi bịt kín vại lại, một lúc làm mười bình. Trong nhà hắn ngập tràn mùi quả chua và vỏ quả chua, Sở ca nhi cảm giác mũi của mình khó chịu, thế nhưng nhìn bộ dạng Hàn Thanh mỗi ngày hứng trí bừng bừng cũng không nói gì, chỉ yên lặng cầu nguyện hi vọng cái dấm chua gì gì đó Hàn đại ca làm có thể thành công.

Hàn Thanh không biết như thế nào liền nhớ tới bình dấm chua hắn là hỏng, lần trước mở ra miệng bình phát hiện vài hỏng cũng không quan tâm chỉ đơn giản thô sơ đem miệng bình che lại. Hàn Thanh đem miệng bình mở ra, phát hiện vị dấm chua cơ bản đều bay hết không có, chỉ còn có mùi hương của quả.

Thấy kì lạ Hàn Thanh dùng ngón tay điểm điểm trên miệng bình rồi đưa tới miệng, sau không khỏi mắt sáng. Hương vị này so với rượu trái cây kiếp trước cũng hơi giống, bởi vì chua ngọt cảm giác có hương vị rượu trái cây. Nhưng muốn nói đây là rượu trái cây thì cũng không phải, bởi vì hương vị này thật nhạt, thử đến đầu lưỡi từng chút một nếm loại hương vị này. Hàn Thanh bận rộn đem vò ôm vào trong phòng, sau đó tìm một cái chén nhỏ đổ ra tầm nửa chén.

Vì đây là làm dấm chua nên không thể trực tiếp uống, thật sự có chút dày đặc, Hàn Thanh liền lại đem nửa chém nước pha vào, sau đó khẩn trương uống một ngụm. Dư vị thản nhiên có mùi quả lại có mùi rượu, Hàn Thanh mãnh mẽ vỗ đùi, hay!

Sở ca nhi vừa lúc từ bên ngoài trở về liền bị Hàn Thanh lôi kéo "Đến, nếm thử" Sở ca nhi tiếp nhận chén nhìn nhìn màu xanh biếc thật đẹp, uống một ngụm nhỏ nhỏ liền mở tròn mắt "Hàn đại ca, đây là cái gì a, uống ngon như vậy."

Nói xong lại uống hai ngụm, Hàn Thanh thấy thế liền nở nụ cười, hắn gần đây phát hiện bé con thật tham ăn, mặc kệ là làm việc khổ cực mệt mỏi hay đang tức giận chỉ cần có đồ ăn mới lạ thì bé con liền có thể vui vẻ, như vậy cũng thật tốt a.

"Đây chính là ta dùng quả chua ngâm ra" Bé con mở to mắt nhìn Hàn Thanh, cái miệng nhỏ nhắn kẽ cười, nhìn Hàn Thanh nửa ngày cũng không nói một cậu, Hàn Thanh giở trò xấu tại môi Sở ca nhi cắn một ngụm, sau đó nhìn bé con cả mặt và tai nháy mắt đỏ bừng.

Sở ca nhi sờ sờ môi, đánh Hàn Thanh một cái, chuyển sang xem vò bên cạnh hắn, bộ dáng ngượng ngùng. Hàn Thanh được voi đòi tiên lại thò tay qua nhéo nhéo mặt bé con bị bé con không lưu tình đánh xuống.

Vẫn còn sớm, Hàn Thanh liền lôi kéo bé con đi rừng trúc sau núi lấy năm mươi ống trúc mang về nhà, sau đó đem rượu quả đổi vào bên trong rồi bịt kín lại, tính toán ngày mai mang đến trấn trên bán thử xem xem.

Sau đó cùng Sở ca nhi hai người đem vò vại để không trong nhà ngâm rượu quả, bận rộn một ngày liền trôi qua. Một ít hộ nông dân cũng bắt đầu làm ruộng, đến đầu xuân liền có thu hoạch, sau đó cũng không chậm trễ sang năm thu hoạch gieo trồng.

Thế nhưng Hàn Thanh cùng Sở ca nhi thương lượng một chút không tính làm ruộng. Nếu Hàn Thanh ngâm dấm chua thành công chính là có thu nhập không ít, huống chi Hàn Thanh cũng không tính toán muốn bé con lại đi ruộng bị tội. Đơn giản liền đem đất nhà hắn cho nhà Triệu a sao thuê, hàng xóm với nhau cũng không muốn lấy bao nhiêu tiền, liền như mấy cân thịt như xem như là thuế. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro