Chương 4-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4:

Lúc này a sao của tên nhóc kia cũng có mặt, vốn tưởng là náo nhiệt đến xem liền nghe thấy tiếng con trai mình khóc kêu a sao, Hàn Thanh vừa thấy người đến liền đau đầu, chả trách tiểu hài tử này tính cách ngang ngược như thế.

Không sai, người tới chính là Hàn tam sao, Hàm tam sao bổ nhào vào con trai, giống như trong nhà có người chết kêu thảm thiết "Con của ta a, ai bắt nạt con của ta a, con đáng thương của ta a"

Sau đó quay đầu hung ác nói với Hàn Thanh "Ngươi là Tang Môn tinh, dựa vào cái gì bắt nạt con ta, a, coi nhà chúng ta không có người sao."

Hàn Thanh cảm giác người đối diện này não về cơ bản có vần đề a. Cũng không hỏi tình hình một chút tại sao lại thế liền không phân biệt tốt xấu trước hết cứ đi cắn loạn người.

Nhìn người xung quanh xem náo nhiệt, Hàn Thanh thật có cảm giác đau đầu "Hàn tam sao, ta cũng muốn hỏi ngươi chuyện là thế nào, ta về nhà mình thì tên nhóc này liền nhào vào cửa nhà ta, không cho ta vào nhà còn một miệng phế vật, ta cũng là ca ca của hắn đi, nhà các ngươi giáo dục con như vậy đó sao."

Hàn tam sao hướng hắn phun ra một ngụm "Phi, ngươi là ca ca của ai, chúng ta đều phân gia, nhà ngươi là nhà ngươi, nhà ta là nhà ta, ngươi cho rằng ngươi là ca ca của ai, không biết xấu hổ"

Hàn Thanh chỉ cảm thấy buồn cười "Nếu chúng ta đều không có quan hệ gì, con nhà ngươi tại sao tại cửa nhà ta chặn không cho ta vào, còn không không khí nói ta muốn ăn thịt, à, nhà Hàn tam sao hóa ra là muốn phái hài tử ra ngoài xin ăn"

Người xung quanh vây một vòng cũng nghe được, bắt đầu chỉ trỏ chê cười Hàn tam sao. Hàn tam sao vốn là người sĩ diện, nghe Hàn Thanh nói như vậy thì hận không thể cắn xé Hàn Thanh kia, trương miệng "Dâu của ngươi là sao chổi xui xẻo, ngươi là Tang Môn tinh, con trai của ta vì gì phải ăn đồ nhà ngươi, ai biết được ăn xong có giống như ngươi thành phế vật ma ốm hay không, ta cũng xin khuyên mọi người đều cách xa nhà người này một chút, người này trời sinh đã mang theo sát khí, ai kề cận liền xui xẻo a"

Hàn Thanh cũng thực sự tức giận, lúc này bỗng nhiên bé con chen tới trước người hắn "Ngươi mới là Tang Môn tinh, Hàn đại ca không phải là Tang Môn tinh, ngươi mới là phế vật"

Nếu không phải tình huống không cho phép, Hàn Thanh thật sự muốn ngã ngữa ra sau, tiểu hài tử này cãi nhau thật sự một điểm mạnh mẽ uy hiếp cũng đều không có, ngươi khác nói thế nào hắn cũng chỉ nói không phải là, người mới là. Chỉ có đáng yêu chứ không có lực công kích a.

Nhìn ánh mắt hung ác của Hàn tam sao, Hàn Thanh nhanh chóng kéo bé con về phía sau. Hàn Thanh thế nào cũng là người nhà họ Hàn, còn là một ma ốm, Hàn tam sao không dám động chân tay, nhưng bé con lại không được. Nếu như Hàn tam sao điên lên thì bé con không phải là đối thủ của hắn a, nếu bé con ngộ nhỡ bị thương thì Hàn Thanh đau lòng lắm.

"Hàn Tam sao, này nhìn không được đâu, con trai người không có chuyện gì đến bắt nạt Hàn Thanh cùng Sở ca nhi, ngươi không nhắc nhở còn tiếc tay cho hắn như thế chúng ta cũng không nói được gì. Nhưng ngươi cũng không thể bắt nạt hai hài tử đáng thương trong nhà không có người dựa dẫm a"

"Chính là Hàm tam sao, việc này là con trai của ngươi gây ra, ngươi cũng không thể mắng Thanh tiểu tử"

"Chính là a...."

Có người mở đầu, người xung quanh liền miệng đông miệng tây nói, Hàn tam sao sắc mặc càng ngày càng khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn hai người Hàn Thanh, nói con trai đứng dậy không náo loạn. Hàn Thanh nhẹ nhàng thở ra, bận rộn lôi kéo Sở ca nhi đang hướng mọi người nói lời cảm tạ. Người xung quanh thấy sự tình đã giải quyết cũng không lưu lại liền ta, Hàn Thanh đưa tiểu bé con vào nhà, đừng nói nơi này đời sống khốn khó nhưng người dân vẫn phân biệt đúng sai.

Cũng không vì tên nhóc kì quái kia nhất định muốn đạp đổ cửa ăn thịt mà kiên kị, Hàn Than đun xương cốt đun thật lâu, mùi hương bay khắp phòng. Hàn Thanh mắt nhìn bé con không ngoài suy nghĩ của hắn, hai mắt tỏa sáng.

Vài trong phòng cho bé con một chén canh ăn trước, chính mình cầm thịt vào phòng, rồi lại đi phía sau tìm rau xanh. Sở ca nhi thấy thế muốn tới hỗ trợ, Hàn Thanh không cho dặn hắn trước uống hết canh. Sau đó hắn đi vào bếp làm món rau xào thịt đơn giản.

Cơm trưa hai người uống hết nửa nồi canh xương sau đó đem đồ ăn sạch sẽ. Hàn Thanh tinh thần cũng thoải mái, đáng tiếc thân thể này đã rất lâu không có rèn luyện, hai ngày hôm nay còn đi còn nhiều hơn cả một năm về trước đi. Sau khi ăn cơm xong không chống đỡ nổi, Hàn Thanh quyết định trước hết ngủ trưa, về phần này chờ hắn tỉnh ngủ rồi nói tiếp.

Vốn định cùng bé con ngủ trưa, thế nhưng vừa cơm nước xong bé con liền chạy sang nhà Vương đại a sao. Hàn Thanh còn chưa kịp ngăn lại thì người đã chạy không thấy người đâu nữa, đành phải chính mình ngủ trưa.

Bên kia, Sở ca nhi chạy đến nhà Vương đại a sao đúng lúc nhà Vương đại a sao cũng vừa ăn cơm xong. Tiểu ca nhi hai tuổi nhà Vương đại a sao vừa sinh hạ trên giường bò đến bò đi chính mình chơi vui vẻ. Sở ca nhi trước hết ngồi vào đầu giường vừa làm vừa nhìn tiểu ca nhi nhà Vương.

"Sở ca nhi, ta thấy hai ngày nay Thanh tiểu tử cũng thường ra ngoài đi lại, nhìn khí sắc cũng tốt hơn" Sở ca nhi nghe được ngưng một lát, nghĩ nghĩ Hàn đại ca hai ngày nay quả thật so với lúc hắn vừa vào nhà tốt hơn được nhiều, cũng có thể là vì hai ngày nay ăn ngon "Ân, so với trước tốt hơn, ta còn sợ ta chăm sóc Hàn đại ca không tốt, không hoàn thành lời giao phó của Hàn a sao"

Vương đại a sao nhìn thoáng qua Sở ca nhi thở dài, Sở ca nhi vẫn là đứa nhỏ còn muốn chăm sóc người khác. Trong lòng nghĩ thể nhưng ngoài miệng vận an ủi Sở ca nhi "này đúng là càng ngày càng tốt, ngươi xem hiện tại không phải Thanh tiểu tứ rất tốt sao, các ngươi còn trẻ, chưa có lớn đâu"

Sở ca nhi nghe gật gật đầu, trong lòng than thở một câu Hàn đại ca rất tốt, sau đó lại cúi đầu làm. Vương đại a sao nhìn cười cười, đứa nhỏ này không biết như thế nào mà tính tình ngoan ngoãn như vậy.

Hàn Thanh mở mắt ra thì thấy một người nữa ở trong phòng, đứng trước cửa sổ quay lưng với hắn. Hàn Thanh đời này không có khả năng quên người kia, là anh em kết nghĩa của hắn, cũng chính là kẻ tự tay giết chết hắn.

"Triệu Nghị An" người phía trước cửa sổ xoay người tới, gương mặt đầy hoảng hốt "Đại ca là ngươi sao, đại cai" nói xong giống như điên cuồng trong không khí cua tay, nghĩ đến hắn hẳn là không thấy được chính mình đi, tuy rằng không biết tình huống hiện tại của mình là sao.

Hàn Thanh mắt thấy Triệu Nghị An hướng quỳ xuống "Như thế nào có thể là đại ca được, đại ca đã chết a, là tự tay ta giết chết a"

Nói xong rồi nở một nụ cười điên dại, Hàn Thanh yên lặng nhìn hết thảy trước mắt, không thể nói rõ trong lòng chính mình là có cảm giác gì, bị chính huynh đệ mình tín nhiệm sát hại, hắn cũng không giận.

Hàn Thanh bỗng nhiên nhớ tới câu "Sống không thể luyến tiếc", đối với Triệu Nghị An và nơi đó sự việc phát sinh quá khứ hiện tại tương lại, Hàn Thanh không nghĩ muốn can thiệp một chút nào. Cứ như việc tại một thời đại khác sống hai ngày nhưng Hàn Thanh chân chính cảm giác được như chính mình vì mình mà sống.

Nghĩ như vật Hàn Thanh liền thấy thân thể mình chậm rãi trở nên trong suốt, lập tức muốn biến mất tại căn phòng kia, Hàn Thanh đối với Triệu Nghị An nói một câu cuối cùng "Sống thật tốt đi, ca không trách ngươi."

Hàn Thanh lại từ trong mộng tình lại thấy trần cũ nát đột nhiên liền nở nụ cười. Không phải qua con người vĩnh viễn không biết thế giới này không phải tiền bạc phú quý liền có thể đạt được hạnh phúc, cũng không phải nghèo khó thì bất hạnh.

Hàn Thanh nghĩ ngày mai đi ngọn núi phía sau xem xem, đều nói núi là kho báu của thiên nhiên, không nói tìm đến thật nhiều tiền cũng phải tìm chút ăn, làm giàu dưỡng bé con. Hàn Thanh đứng lên liền ở trong nhà chuyển động, tìm xung quanh một ít đồ này nọ, tính toán xem xem có tác dụng gì hay không. Có thể nói Hàn đại sao nhà thật nghèo, trong nhà trừ dụng cụ dùng hằng ngày thì không có cái gì khác. Hàn Thanh buông ý định, đi ra khỏi nhà, hôm nay hắn nhìn thấy một nhà thợ mộc.

Nói Hàn Thanh vì sao muốn đi tới nhà thợ mộc cũng có nguyên nhân. Thợ mộc họ Khâu tên một chữ Mộc, là thợ mộc duy nhất trong thôn, mà Hàn Thanh cùng tiểu Hổ trò chuyện mới biết chính mình tỉnh lại cũng là được thợ mộc này giúp đỡ. Lão đại phu lấy từ đồ cưới của tức phụ thợ mộc một cây nhân sâm mới cứu được Hàn Thanh.

Nhưng là người bên ngoài cho là hắn chính là nợ ơn thợ mộc mới sống lại. Tuy nói Sở ca nhi cũng tới nói cảm tạ còn cầm không ít đồ này nọ đưa sang, tuy nói rằng không đáng giá gì nhưng đây chính là của cái của nhà họ đi. Lúc này không có chuyện gì Hàn Thanh vẫn cảm thấy chính mình tới nhà họ cũng tốt, hơn nữa Hàn Thanh tại đây không quen cuộc sống, thấy chính mình vẫn nên tiếp xúc vài người tốt, không thì không hiểu hết thế giới này.

Hàn Thanh đến nhà Khâu thợ mộc, lúc Khâu thợ mộc đang làm ghế dựa. Nói là ghế dựa cũng chỉ hơn ghế thường phổ thông chỗ tựa nhưng, cũng không như đủ loại kiểu dáng dựa thoải mái của hiện đại. Hàn Thanh tiến lên chào hỏi "Thanh tiểu tứ đến đó hả, ngươi chờ một chút ta làm nốt cái chân ghế cho tốt"

Hàn Thanh cười liền ở trong sân ngồi chờ, lúc này người trong nhà chỉ có Khâu thợ mộc và Hàn Thanh hắn nhẹ nhàng thở ra, nói thật hắn cũng không biết nên ứng phó với ca nhi thời đại này như thế nào. Muốn nói giống nữ nhân thì đối với Hàn Thanh thật có chút cảm giác không được tự nhiên, đều là hán tử mà cố tình muốn một hán tử khác cẩn thận chăm sóc. Đương nhiên bé con nhà hắn không tính a, bé con còn nhỏ nên đương nhiên phải được chăm sóc, đối với lôgíc vô lại của Hàn Thanh, tác giả thật muốn phỉ nhổ.

Nói thì Khâu thợ mộc này tay nghề mười dặm người bát thôn không ai nói không tốt. Đôi khi muốn làm hình thức phức tạp một chút đều sẽ tìm đến Khâu thợ mộc, Hàn Thanh nhìn một sân toàn gỗ lại có chủ ý, nhìn Khâu thợ mộc bận rộn xong liền tiến tới "Khâu đại ca, lần này Hàn Thanh có thể sống lại đa tạ ngươi cùng tẩu tử"

Khâu thợ mộc hào sảng cười cười vỗ vỗ bả vai Hàn Thanh "Không cần cảm tạ, a cha ngươi lúc trước cũng giúp ta một đại ăn, ngươi không cần cảm tạ, đây cũng là việc nên làm" Hàn Thanh cũng cùng nói hai cậu, trong lòng thầm nghĩ lực cách tay của Khâu thợ mộc quá mạnh.

"Khâu đại ca, ta mấy ngày trước đây đọc sách thấy đồ dùng chúng ta bình thường sử dụng, ta đưa ngươi hình vẽ, ngươi xem xem có thể làm ra không?"

Khâu thợ mộc nghe hắn nói như vậy cũng có hứng thú, khâu thợ mộc lúc học nghề cũng là cùng một lão sư phụ truyền dạy, lão sư phụ không giấu giếm nên có gì đều dạy cho Khâu thợ mộc, chính hắn lúc không có việc gì cũng nghiên cứu một ít đồ vật cổ quái gì đó, tuy rằng đối với ít người nhà nông dân có lẽ cảm thấy chúng không có tác dụng gì, thế nhưng đam mê thứ này thật khó mà nói a.

Chương 5:

Hàn Thanh nhìn thấy hắn cảm thất hứng thú liền trực tiếp vẽ trên mặt đất, đại khái trước vẽ bàn hình tròn. Loại bàn này ở thành phố lớn tại hiện đại cũng không phổ biến lắm, thế nhưng hắn nhớ rõ mới trước đây ở nông thôn nhà nhà cơ bản đều dùng loại bàn như vậy, cũng không chiếm diện tích, lúc muốn dùng trực tiếp đem chân bàn rút ra sau đó ban chân chống đỡ một cái mặt bàn tròn, lúc không sử dụng đem chân thu hồi lại, mặt bàn trong cũng liền xuống thẳng.

Cũng là hôm nay lúc tại nhà mình thấy trong nhà diện tích không nhiều nên nghĩ tới.

Thế nhưng Hàn thành cụ thể nói không tốt, muốn làm chỉ có thế vẽ đại khái, sau đó hướng Khâu thợ mộc nói một chuyên nguyên lí hoạt động như thế nào. Khâu thợ mộc nghe xong mắt sáng lên.

Nhìn thấy Khâu thợ mộc kích động như vậy, Hàn Thanh cũng không biết hắn nắm chắc được bao nhiêu phần có thể làm ra, thế nhưng Khâu thợ mộc lại không để ý hắn. Hàn Thanh nhìn Khâu thợ mộc đi tới đi lui trong sân, vẫn quyết định đi trước.

Sau đó xoay người ra khỏi nhà Khâu, suy nghĩ một chút quyết định việc cấp bách cần phải làm trước là quen biết hàng xóm, ý tưởng của hắn là chờ sau này dưỡng thân thể mình khỏe mạnh sẽ tính toán đi ra ngoài đi đây đi đó xem xem thế giới này là có hình dạng gì. Hắn đi không thể mang theo bé con, cũng muốn quen biết vài người xung quanh, đợi đến lúc hắn đi cũng khiến nhiều người chăm sóc bé con.

Đương nhiên nếu bé con nguyện ý cùng hắn đi, hắn cũng sẽ không để bé con lại một mình.

Ý tưởng của Hàn Thanh thật tốt, nhưng hắn quên mất chính mình hiện giờ là thân phận tên nhóc, mà gia đình nông thôn hán tử bình thường đều ra ngoài làm việc nông, ở lại trong nhà vài tiểu ca nhi. Tuy rằng nhà nông không có nhiều kiêng kị như thế nhưng cũng không có ai giữa ban ngày mời tên nhóc hắn vào nhà.

Hàn Thanh cùng hàng xóm cách hàng rào hàn huyên nói chuyện một lúc sau vẫn quyết định về nhà. Bất quá ngày mai cùng tiểu Hổ đến ngọn núi phía sau xem xem, không thì toàn bộ thôn trừ trẻ con còn lại hắn là người nhàn rỗi.

Trở về nhà mình, Hàn Thanh đầu tiên là đi sân sau nhà nhìn nhìn rau nhà mình trồng, lại đi tới trong phòng rồi lại đi sân trước, đợi đến lúc Sở ca nhi trở về thấy Hàn đại ca của hắn vừa đi vừa than thở gì đó. Hàn thanh nhìn đến bé con vào phòng mắt sáng lên, "Sở nhi, người về rồi a" Sở ca nhi ngây ngốc gật gật đầu không biết tại sao Hàn đại cao lại kích động.

Hàn Thanh một phen nắm chặt tay Sở ca nhi, "Trong nhà thật buồn chán, ra vừa lúc có thời gian, ta đến làm" Sở ca nhi nghĩ rằng trong nhà thật là không thiếu việc để làm, thế nhưng cũng không dám khiến ngươi làm a, ngươi có thể không sinh bệnh là tốt lắm rồi, sau đó đối với Hàn Thanh lắc lắc đầu.

Nhìn mặt Hàn Thanh lập tức đầy không vui, Sở ca nhi do dự một chút " Hay là, Hàn đại ca ngươi đọc nhiều sách, ngươi giúp ta vẽ hoa đa dạng đi, ta nghĩ làm tặng tiểu ca nhi nhà Vương đại a sao cái áo yếm, qua vài ngày nữa chính là sinh nhật ba tuổi của hắn" Vẽ hoa đa dạng, được rồi đối với thân thể chính mình hiện tại Hàn Thanh cũng lý giải được, cũng không trông cậy vào bé con có thể sai khiến hắn làm này làm nọ, thế nhưng vẽ hoa....

Rõ ràng không được toại nguyện nhưng Hàn Thanh vẫn thực vui vẻ bảo Sở ca nhi tìm trong nhà giấy bút liền bắt đầu vẽ.

Nhìn Hàn Thanh nghiêm túc nằm sấp ở trên bàn vẽ vẽ, Sở ca nhi cười đi sân sau, có chút đồ ăn hiện tại có thể tích sau đó lưu trữ mùa đông ăn.

Đợi đến lúc Hàn Thanh họa xong thì lúc này sắc trời bên ngoài cũng ám cuống, cơm chiều như trước là Hàn Thanh làm, dùng bột cốc trong nhà làm mì trực tiếp nấu với canh xương. Bột cốc này cũng là thực phẩm của nhà nông, màu sắc cũng hương vị đều kém nên mới gọi bột cốc, là loại món chính không ngon nhất.

Thế nhưng Hàn Thanh ngược lại cảm giác bột cốc này cũng không tệ lắm, làm ra đồ ăn cũng có thể chống đói.

Dùng thời gian thật lâu nấu canh xương làm mì, cho dù không đẹp mắt cũng như trước ăn ngon. Sở ca nhi sờ sờ bụng mình, bỗng nhiên cảm giác trước đó không có con đường nào để tiến lên phía trước bỗng nhiên lại có hi vọng. Lại xoa xoa bụng cười thầm với chính mình, suy nghĩ đi đâu đâu, sau đó ngẩng đầu chỉ nhìn thấy Hàn đại ca nhà hắn dùng ánh mắt đặc biệt kì quái nhìn hắn, "Hàn... Hàn đại ca, ngươi đang nhìn cái gì thế?"

Chỉ thấy Hàn Thanh bỗng nhiên hoảng sợ nhìn phía sau hắn như có gì đó đặc biệt đáng sợ, sau đó tay chậm rãi nâng lên chỉ về hướng sau lưng hắn. Sở ca nhi cảm thấy cả người cứng ngắc, không chút nghĩ ngợi trực tiếp bổ nhào vào lòng Hàn Thanh, cả người đều không khắc chế được phát run, miệng muốn hỏi Hàn Thanh đến cùng nhìn thấy cái gì, mở miệng lại không phát ra âm thanh nào.

Sau đó liền cảm giác thân thể ôm chính mình phát run, lại sao đó... liền nghe thấy người trên đầu đáng giận cười lớn, Sở ca nhi ngây ngô nhìn Hàn Thanh cười đến thoải mái, nửa ngày không hiểu có chuyện gì phát sinh, "Ha ha ha ha, Sở nhi ngươi rất đáng yêu, a ha ha ha" Hàn Thanh cười đến mặt đều đỏ mới phát hiện nguyên lai là Hàn Thanh cố ý trêu đùa hắn, Sở ca nhi dứt khoát tức giận một đêm cũng chưa hết, mặc kệ cái đuôi theo trong phòng ngoài phòng hướng hắn giải thích.

Buổi tối lúc nằm trên giường cũng không hướng nằm trong lòng Hàn Thanh, Hàn Thanh chờ hắn ngủ say lại đem người ôm vào trong ngực. Hắn không quen nhìn bé con bộ dáng bi thương, không biết vì sao lúc ăn cơm thấy bé con bộ dạng lơ đãng lại có vẻ mặt bi thương, liền không chịu được đi trêu cợt bé con, không để hắn suy nghĩ chuyện khác, bé con chỉ nên không lo lắng không buồn phiền cùng hắn sống qua ngày, bi thương cùng khổ sở cứ để mình Hàn Thanh hắn xử lí lo diệu.

Sau đó Hàn Thanh cảm thấy nghĩ như vậy chính mình qua thực rất giống giả vờ tàn khốc, ôm bé con lại hung hăng trên trán hắn hôn một cái, sau đó lại đem người ôm vào, ngủ, kiếm tiền, con dâu nuôi từ nhỏ. Bệnh này chữa thế nào a?

*QT : Xà tinh bệnh như thế nào cứu?

Từ các truyện ta từng xem qua tự rút ra: xà tinh bệnh chỉ kiểu người cứ quấn quýt lấy người khác ( thường là người bất hạnh nào đó), vô khổng bất nhập ( muốn đá cũng đá ko xong a), muốn độc chiếm người ta, luôn có suy nghĩ mình yêu người khác chết đi sống lại thì người ta cuối cùng cũng phải thích mình, hơi tố chất thần kinh.

Buổi sáng lúc bị tiểu Hổ gọi Hàn Thanh vẫn còn mơ hồ "Vương thúc mấy điểm?" (B: Thanh ca mơ đang đánh bài sao?) Tiểu Hồ lại đẩy đẩy Hàn Thanh, Hàn Thanh mới thanh tỉnh lại, xuống giường rửa mặt liền cùng tiểu Hổ lên núi, dọc đường đi Hàn Thanh vừa cùng tiểu Hổ trò chuyện vừa nghiêm túc nhớ kỹ đường lên núi.

Vừa lên núi không xa, Hàn Thanh liền phát hiện thứ tốt, nho núi. Vừa nhìn đến Hàn Thanh liền nhanh tay bỏ vào miệng, tiểu Hổ nhìn đến muốn ngăn cũng đã chậm. Hàn Thanh ăn đến miệng liền hối hận, đây không phải nho núi, nho núi tuy rằng cũng có vị chua nhưng mà có thể ăn chua ngọt miệng, nho núi này chua đến ê răng không thể ăn. Hàn Thanh nhanh chóng phun ra "Đây là cái gì mà chua như thế?"

Tiểu hổ nhìn mặt Hàn Thanh đều nhăn "Hàn đại ca, ngươi không được ăn bậy này nọ, ăn xong mới hỏi, nếu như thứ này có độc thì làm sao!" Hàn Thanh xem tiểu Hổ tỏ vẻ người lớn đến vui vẻ "Hảo, ta biết, nhưng mà trái cây này sao chua thế, chẳng lẽ không có thịt (quả)?"

"Quả chua này chính là hương vị, trừ ca nhi có tiểu bảo bảo lấy nước uống thì không ai uống cái này." Hàn Thanh thầm nghĩ thật đáng tiếc, sau đó liền cùng tiểu Hổ tiếp tục lên núi, lần này tiểu Hổ cẩn thận theo dõi không cho hắn ăn bậy này nọ.Hàn Thanh miệng còn dư vị chua, tự nhiên biết nặng nhẹ, nhìn cái gì cũng hỏi trước tiểu Hổ.

Theo sau liền cùng tiểu Hổ hướng ngọn núi đi, một đường đụng phải hạt dẻ cùng táo, tiểu Hổ cùng Hàn Thanh đều hái mang về. Hai thứ này Hàn Thanh cũng không quá thích ăn, thế nhưng gặp phải cũng không nghĩ bỏ qua, cầm về cho bé con làm đồ văn vặt cũng không tệ.

Lại đi tiếp, Hàn Thanh xa xa thấy hình như là một mảng rừng trúc, hỏi tiểu Hổ được khẳng định đáp án, Hàn Thanh rốt cuộc thở ra một hơi. Lần này lên núi cuối cùng cũng có cái đáng thu hoạch. Bởi vì không đeo đao cũng chỉ cùng tiểu Hổ đào chút măng. Tiểu hổ hỏi hắn đào mấy thứ này làm cái gì, Hàn Thanh lấp lửng thuận tiện mời tiểu Hổ buổi tối đến nhà hắn ăn cơm. Lại nghĩ nghĩ tính toán lần sau tới chém hai đoạn trúc về làm cơm lam cho bé con ăn.

Qua rừng trúc Hàn Thanh còn muốn đi sâu tiếp thì bị tiểu hổ kéo trở về. Người trong thôn vào núi phạm vị hoạt động đều đến rừng trúc này, đến đây vẫn an toàn thế nhưng hướng sâu nữa đi thì không biết có động vật hung dữ gì.

Hàn Thanh cũng biết nặng nhẹ, không đi nữa. Lúc trở về tiểu Hổ đổi đường đi, cư nhiên hai người còn tiện nghi nhặt được một con thỏ cùng một ổ trứng gà rừng. Nhìn con thỏ Hàn Thanh cảm giác buồn cười, con thỏ thật ngốc mắc trên cành cây. Hắn tới thế giới này cùng thỏ thật có duyên a.

Sau khi trở về nhà liền trực tiếp chạy tới nhà Hàn Thanh. Hàn Thanh đi ra ruộng nhìn nhìn bé con tính toán đem người gọi về nhà, bé con nhìn đến con thỏ thích ghê gớm. Vừa lúc Hàn Thanh cũng không tính làm thịt, hai người thương lượng liền quyết định nuôi lớn con thỏ. Bé con không định cùng hắn về nhà, việc đồng áng làm nhanh vài ngày nữa là có thể thu hoạch.

Hàn Thanh nhìn nhìn mặt hồng hồng của bé con cảm giác như vậy đi xuống cũng không phải biện pháp, thế nhưng hắn muốn xuống ruộng làm việc thì bé con như thế nào cũng không cho.

Hàng xóm nhà Triệu đại ca thấy thế xa xa hô thanh Hàn Thanh, khiến hắn yên tâm nói bọn họ một lúc nữa thu thập xong sẽ lại giúp bé con. Hàn Thanh không nói thêm gì, đành phải nói cảm ơn cũng không ở lại phiền bé con đi về trước. Về nhà, trước hết Hàn Thanh vây một chỗ nhỏ đem con thỏ bỏ vào, tìm chén đã bể thêm ít nước cho con thỏ sống, chỗ nhỏ đặt cạch có rau dại, không sợ con thỏ bị chết đi.

Xem vài quả trứng gà rừng, Hàn Thanh nghĩ nghĩ có thể đem gà con ấp nhưng cuối cùng vẫn buông tay, không nói trứng này có thể ấp ra gà hay không, hắn cũng không ấp được a.

Đứng dậy tính toán trước đem hạt dẻ cho bé con, tiểu Hổ thấy cũng tới hỗ trợ, khiến Hàn Thanh xấu hổ, tốc độ của mình so ra còn kém tiểu Hổ. Sau một lúc thuần thục thì xảo cùng tốc độ với tiểu Hổ. Hai người cũng không hái nhiều hạt dẻ, một lúc liền làm xong. Hàn Thanh đi đem hạt dẻ đi nấu nhưng vì nguyên liệu nấu ăn quá ít nên chỉ có thể làm món canh hạt dẻ đơn giản. Ngược lại, táo khiến Hàn Thanh nghĩ tới không thiếu món ăn. Hàn Thanh tính toán đem táo cùng bột cốc đặt ở cùng nhau, làm bánh bột cốc táo. Sau đó, dùng quả giống bí đỏ ở sân sau chưng với táo đỏ, vừa lúc cho bé con bồi bổ thân thể.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro