Chương 20-21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20:

Ca nhi nhà Vương đại a sao ở vài ngày liền được đón về, Sở ca nhi do dự một chút lúc ăn cơm vẫn là đưa ra ý kiến, "Hàn đại ca, chúng ta mở quán ăn đi." Hàn Thanh thấy bé con đưa ra chuyện này có điểm kinh ngạc, "Sao bỗng nhiên lại nói chuyện này?" Sở ca nhi nhìn nhìn Hàn Thanh, do dự rồi mới mở miệng, nói đích xác một sự kiện. "Đại Tráng ca rõ ràng không phải như thế, tuy ta chỉ gặp qua Đại Tráng ca hai lần, thế nhưng hắn thật là người tốt, đối với mọi người đều tốt!"

Nghe Sở ca nhi nói lời này Hàn Thanh cũng không biết nên nói cái gì, hiện tại sự tình của Vương Đại Tráng nháo như thế, trấn trên nhà giàu tất nhiên không thể tìm hắn đi làm công, trong nhà việc nông hắn cũng làm không được, cả người đều suy sụt, nếu không phải trong nhà hắn chỉ có một mình hắn hán tử, khả năng đã sớm có ý niệm phí hoài bản thân. "Vậy ngươi nghĩ như thế nào?" Hàn Thanh nghĩ nghĩ cảm giác có chút muốn Sở ca nhi nói ra, bọn nó hai người bình đẳng, có chuyện gì muốn hai người cùng thương lượng để làm, nhìn Sở ca nhi hiện tại có ý tưởng cũng dám chính mình nêu ra với Hàn Thanh, hắn thục vui mừng.

"Ta nghĩ để Đại Tráng ca đến quán án nhà chúng ra hỗ trợ." Sở ca nhi vừa nói xong Hàn Thanh liền nở nụ cười, "Còn nói quán ăn nhà chúng ta a, quán ăn nhà chúng ta chưa có mở đâu, bé con ngươi xấu hổ không xấu hổ a." Sở ca nhi bị nói mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Hàn Thanh liền không phản ứng, "Ngươi tự ăn đi, ta đi nhà Vương đại a sao xem Bảo ca nhi." Thấy bóng dáng chạy đi của Sở ca nhi, Hàn Thanh suy tư chuyện mở cửa hàng.

Dấm chua hắn ngâm thì mở quán án nhỏ, Hàn Thanh đang suy xét có bán cho nhà Triệu Nham hay không, chỉ là như vậy thì Hàn Thanh phải dạy cho đầu bếp một ít thực đơn dấm chua làm đồ ăn, như vậy vừa nghĩ đã thấy phiền toái. Vừa lúc trong nhà cũng nên bắt đầu chuẩn bị đồ tết, ngày mai liền đi trấn trên một chuyến.

Ngày thứ hai Hàn Thanh liền lôi kéo Sở ca nhi lên trấn trên, hai người theo thường lệ trước tiên tới Vọng Nguyệt quán, sau đó bị đưa đi Triệu phủ. "Hàn đại ca, nhà Triệu đại ca thật lớn a." Hàn Thanh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở ca nhi, "Ngốc, thích nơi này? Chờ Hàn đại ca kiến tiền mua cho ngươi một nhà còn lớn hơn." Sở ca nhi nghe xong gật gật đầu lại lắc lắc, "Từ bỏ, hiện tại cũng rất tốt rồi." Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi nở nụ cười.

Lần này người làm dẫn Hàn Thanh đi không xa để Hàn Thanh ở tại sân, sân bên trong hoa mai mở thật xinh đẹp, Hàn Thanh thấy Sở ca nhi thích cũng không khách khí, trực tiếp bẻ xuống một cành mai đẹp cho bé con cầm chơi, ngược lại Sở ca nhi ngượng ngùng hô một tiếng Hàn đại ca, cũng không buông tay.

Được người làm mời vào trong phòng vừa ngồi xuống Triệu Nham liền từ trong phòng đi ra, "Hàn lão đệ, hôm nay tại sao có thời gian đến quý phủ của ta chơi vậy?" Hàn Thanh nghe lại ngượng ngừng, giống như chính mình mỗi lần tìm Triệu Nham đều là có chuyện nhờ giúp đỡ, trừ chuyện làm ăn buôn bán, Hàn Thanh thật đúng không muốn cùng Triệu Nham có quá nhiều liên hệ. Chỉ không biết là bắt đầu từ khi hắn nói ra một ít chuyện không nên, trong mắt một số kẻ bọn họ đã là người cùng một thuyền.

Hàn Thanh cùng Triệu Nham hàn huyên vài câu liền bắt đầu nói chính sự, chỉ là dấm chưa thứ này nói không thì không được, Hàn Thanh đành phải mượn phòng bếp nhà Triệu Nham, cầm dấm chua đi vào phòng bếp thi thố tài năng. Sở ca nhi là một ca nhi ở lại ngồi một mình với Triệu Nham cũng không tốt, liền cùng Hàn Thanh đi vào phòng bếp, dù sao ở nhà lúc Hàn Thanh nấu cơm, Sở ca nhi hơn phân nửa là tại phòng bếp nhìn.

Triệu Nham ở trong phòng ngồi một lúc nghĩ đãi khách như vậy có phải hay không không đúng? Cũng cùng đi vào phòng bếp. Vừa mới tiến vào phòng bếp đã ngửi thấy một mùi nhẹ nhàng khoan khoái, hình dung không được hương vị, chỉ là vừa vặn trong dạy dày chính mình như bỗng nhiên, không, là rất đói bụng. Triệu Ngam đi lên xem xem lại ngửi ngửi, "Hàn lão đệ, ngươi thả cái gì vậy?" Sở ca nhi lấy qua bình dấm chua bên cạnh Hàn Thanh, "Chính là cái này." Không đợi Sở ca nhi ngăn cản Triệu Nhâm liền hướng miệng uống một ngụm.

Sở ca nhi nhìn Triệu Nham toàn bộ mặt đều nhăn lại, dựa vào Hàn Thanh cười vui vẻ. Hàn Thanh quay đầu thấy bộ dạng Triệu Nham cười lắc đầu. Triệu Nham cũng không ở ngốc trong bếp, đi ra ngoài tìm nước xúc miệng đi. Hàn Thanh cũng không có làm quá nhiều đồ ăn, liền đơn giản dám chua đường chấm, thịt xào chua ngọt, rau trộn, và một nồi chân heo hầm nấu dấm chua.

Tình thời gian chênh lệch không nhiều, từ trong nồi đem chân heo ra, sai người đem đồ ăn đều dọn lên bàn. Hàn Thanh cùng Sở ca nhi vừa mới tiến vào phòng liền thấy Triệu Nham đỡ một người đi ra. Hàn Thanh trong lòng biết người này khả năng chính là người bệnh nhắc tới trước kia, Sở ca nhi nhìn nhìn Triệu Nhuận An, người này thật xinh đẹp a, một hán tử còn xinh đẹp hơn ca nhi.

Triệu Nham cẩn thận đỡ Triệu Nhuận An ngồi xuống, sau đó mới giới thiệu hai người Hàn Thanh, "Vị này là đại ca của ta, Triệu Nhuận An. Đại ca, đây chính là người ta nói Hàn Thanh cùng phu lang của hắn Sở ca nhi." Triệu Nhuận An không có phương tiện đứng dậy, mấy người cũng chỉ ý tứ ý tử nhận nhau một chút. Triệu Nhuận An nhìn nhìn thức ăn trên bàn, so với bình thường thiếu không thiếu thế nhưng chính mình chưa bao giờ thấy qua sắc thái, "Đây là hương vị gì? Ta lại chưa từng ngửi qua."

Hàn Thanh nghe xong mở miệng, "Ta lần này cùng Triệu đại ca nói chuyện buôn bán, tiểu đệ kém cỏi, đồ ăn đều là dùng dấm chua tiểu đệ cùng phu lang của mình ngâm ra làm." Triệu Nhuận An ăn điểm thịt xào, "Dấm chua? Bên trong có gì đó chua sao?" "Đúng vậy." Triệu Nhuận An cơ thể gần đây có tốt lên, thế nhưng cũng thật lâu không có ăn nhiều như hôm nay, Triệu Nham nhìn liền vui vẻ, đối với Hàn Thanh vẻ mặt càng ôn hoà, Hàn Thanh hoài nghi lúc này mình nói muốn Vọng Nguyệt quán của Triệu Nham, hắn có lẽ sẽ đáp ứng.

Triệu Nhuận An lúc này suy nghĩ rất nhiều, dấm chua này làm một loại gia vị tuy rằng không thể so được với muối, thế nhưng nếu làm lớn trong đó quá trị quả thực không thể đo lường. Muối vẫn là triều đình chuyên quản lý, thậm chí người quản lý đều là tâm phúc của Hoàng thượng, ngay cả Thái tử cũng chưa có biện pháp tham dự, buôn bán muối tư người nếu bị bắt bất luận lí do ngay tại chỗ xử quyết, cùng tham dự đến quá trình bán muối nhẹ nhất cũng lưu đày ba ngàm dặm.

Mà Hàn Thanh ngâm dấm chua này hoàn toàn chính là một loại gia vị mới, có thể nghĩ đến nếu có thể phát triển thật tốt, ngày sau có thể có bao nhiêu thế lực. Mà Hàn Thanh người này, là có thế nào cũng muốn mượn sức Thái tử bên này. Hàn Thanh chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, còn tưởng Triệu Nham đánh chủ ý gì lên hắn. Hoàn toàn không thể tưởng tượng người bệnh mà hắn vẫn cho rằng yếu không nhấc nổi tay đang cân nhắc lợi dụng dụ dỗ cưỡng bức chống chế hắn.

(B: lại nói ngại nhất đọc tranh đấu vì nữ vương thụ a, mệt người, chủng điền toàn thụ đáng yêu như Sở nhi không phải tốt hơn sao)

Sau bữa cơm Triệu Nhuận An tuỳ tiện tìm lí do liền sai phái Triệu Nham đi ra ngoài, Hàn Thanh lúc này mới nhìn ra, Triệu Nhuận An lại mới người ra chủ ý ở sau lưng Triệu Nham.

"Hàn huynh, không biết nhưng theo ta ý tưởng này làm ăn lớn sẽ sẽ một món tiền không nhỏ" Hàn Thanh nhìn chằm chằm công tử trước mắt thay đổi mạnh mẽ (B: Hàn đại ca, ngươi đừng ngại, lật mặt thì cứ nói là lật mặt a) rồi nhìn ra ngoài một hồi, cảm giác được Sở ca nhi khẩn trương nhìn hắn, quay đầu trấn an Sở ca nhi, "Triệu huynh tại sao lại nói lời này, tại hạ chỉ là dân thường, thầm nghĩ chỉ muốn an an ổn ổn cùng Sở ca nhi nhà ta qua ngày sinh hoạt." Triệu Nhuận An cười cười, nghĩ người này thật nếu muốn là dân thường, sẽ không mang cái gì dấm chua đến nơi này."

"Nói ngược lại là ta đường đột, thực không dám giấu diếm, ta đối với dấm chua này của ngươi thật cảm thấy hứng thú. Ngược lại muốn cùng Hàn huynh hợp lực phát triển một chút, không biết Hàn huynh ý như thế nào." Triệu Nhuận An thấy Hàn Thanh không có động tĩnh, không bị thuyết phục lại nói tiếp một câu, "Nói còn chưa kịp cảm tạ Hàn huynh, nhà Triệu ta nhờ rượu Bích Đường của huynh ủ ở kinh thành mà có chỗ đứng, không ít người nhiều lần hỏi thăm Hàn huynh, muốn cùng Hàn huynh nhận thức đâu."

Hàn Thanh nghe được câu nói của Triệu Nhuận An, trong lòng yên lặng phân tích tình huống hiện tại, nhà Triệu không đơn giản như hắn tưởng, nói tới nói lui ý tứ là Hàn Thanh đúng là vị một ít người theo dõi. Nói là như vậy, Hàn Thanh cũng không tính toán tiện nghi Triệu Nhuận An, nếu lên thuyền kia liền muốn cho mình lợi ích lớn nhất.

"Ý tứ Triệu huynh ta cũng rõ, chỉ là phương pháp ngâm dấm chua cũng là nội nhân tổ truyền xuống, vì tránh cho phương pháp bị tiết lộ ra bên ngoài, có một số việc vẫn là muốn ta hai người tự làm, chỉ không biết có thể cung ứng lượng nhu cầu của các ngươi hay không đâu." Triệu Nhuận An nghe Hàn Thanh nói những lời này thì am tâm, có điều kiện tốt, liền sợ ngươi đáp ứng. "Kia tư nhiên là không có cách, ta cũng hiểu vật quý thì ít, Hàn huynh cứ yên tâm."

"Chỉ là rượu Bích Đường cùng dấm chua đều là dùng quả chua sản xuất, quả chua này muốn chín phải mất cả tháng." Triệu Nhuận An nghe xong nhíu mày, như thế trước cần phải giải quyết, "Không có cách, Hàn huynh có bao nhiêu cho ta bấy nhiêu, còn lại ta tự giải quyết." Hàn Thanh đơn giản nói Triệu Nhuận An số lượng dấm chua còn tồn, nếu chỉ cung ứng Vọng Nguyệt quán là thừa, thế nhưng nếu làm lớn khả năng chưa đủ Nhạn Môn trấn dùng.

Đối với chuyện này Triệu Nhuận An ngược lại cảm giác không quan trọng, chỉ cần có Hàn Thanh trong tay, có một số việc không thể nóng nảy, Triệu Nhuận An cùng Hàn Thanh định giá tốt, lần này quả thật không thể dựa theo phương pháp rượu Bích Đường mà bán. Hai người thương lượng mua bán tại cửa và cung ứng quả chua do Triệu Nhuận An phụ trách, Hàn Thanh cùng Sở ca nhi chỉ phụ trách làm dấm chua cùng rượu Bích Đường, cuối cùng hai nhà phân thành năm năm, đồng thời Triệu phủ bán dấm chua tại của hàng lãi tính của Hàn Thanh ba phần.

Hàn Thanh nghe xong cũng thực vừa lòng. Triệu Nham lúc trở về, liền nhìn thấy đại ca mình đã cùng Hàn Thanh ký khế ước thật tốt, Triệu Nham thầm nghĩ đại ca là vì kiếm tiền, sâu trong lòng lại nghĩ đến Triệu Nhuận An vì Thái tử mà tính toán, lập tức cũng không có ý kiến gì, quay đầu liền cùng Hàn Thanh xưng huynh gọi đệ muốn uống lên uống xuống. Hàn Thanh mắt thấy sắc trời không sớm, chính mình đem Sở ca nhi ra ngoài mục đích đi chơi còn chưa đạt, sao đi quản Triệu Nham thế nào, trực tiếp đem Sở ca nhi rời khỏi Triệu phủ.

Sở ca nhi nhìn đi xa rồi thì lôi kéo Hàn Thanh, "Hàn đại ca, ta như thế nào cảm giác chúng ta giống như chiếm tiện nghi của bọn họ." Hàn Thanh cười lạnh, vuốt vuốt đầu bé con, "Ngốc, chúng ta không phải chiếm được tiện nghị, chúng ta còn chịu thiệt lớn." Sở ca nhi mặt đầy nghi vấn nhìn Hàn Thanh, chịu thiệt? Hàn đại ca còn có thể làm mệt sao?

Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi không hiểu, nghĩ việc này vẫn là chính mình nói Sở ca nhi nghe đi, "Ngươi nghĩ xem, chính ta vốn tính toán tại trấn trên mở cửa hàng, bán nhiều bán ít đều là chính mình, hiện tại Triệu Nhuận An làm thế, hắn chỉ cần ra chút nguyên liệu là chờ lấy tiền mà thôi. Thêm nữa hắn nếu đem dấm chua buôn bán lớn, về sau không tránh khỏi chuyện phiền toái đâu." Sở ca nhi tâm tư đơn thuần nơi nào nghĩ xa như vậy, lại mờ mịt lắc lắc đầu, Hàn Thanh thờ dài, bảo bối ngốc này, lại tính sau này có chuyện gì đến lúc đến thì giải quyết vậy.

Chương 21:

Phương diện đồ ăn trong nhà cũng không thiếu, Hàn Thanh sớm đã cùng đồ tể dự định tế đồ ăn tết trong nhà muốn dùng các loại thịt, hàng năm vào đông còn có thể tổ chức người đi vào núi săn thú, con mồi bắt được trong thôn nếu có người muốn mua thì chỉ cần bỏ ra chút tiền. Hôm nay lên trấn trên Hàn Thanh chủ yếu là mua cho hai người vài món quần áo, tiện mua chút đồ ăn vặt các loại cho bé con ăn tết.

Hàn Thanh ở bên ngoài cũng không kiên dè, liền trực tiếp lôi kéo tay Sở ca nhi đi dạo phố, nhìn bé con thích cái gì liền mua. Trên đường hai người trẻ tuổi tình cảm thật tốt, trong lòng cũng vui vẻ a. Chỉ là Hàn Thanh còn chưa đi được mấy bước, liền giật mình đứng lại một chỗ. Tuy rằng đối với thời đại không có nữ nhân, cần nam nhân đến dựng dục đời sau là điều có thể lý giải, thế nhưng chính mình nhìn thấy với dự đoán hoàn toàn là hai cảm giác bất đồng.

Sở ca nhi cảm giác được Hàn đại ca nắm siết chặt tay hắn, mờ mịt theo hướng Hàn Thanh nhìn theo, chỉ thấy một ca nhi bụng lớn đang tại phố đối diện đi tới, Sở ca nhi tay cũng không được tự nhiên siết chặt, "Thu ca nhi." Sở ca nhi như vậy dùng sức Hàn Thanh ngược lại phục hồi tinh thần, thấy sắc mặt bé con không tốt vội hỏi, "Sở nhi, sao vậy?"

Không đợi Sở ca nhi trả lời Hàn Thanh, người bụng lớn đối diện đã đi tới, Hàn Thanh cảm giác bé con không tự nhiên lui về phía sau một bước, một bàn tay đặt trên vai Sở ca nhi, "Không có chuyện gì, có ta ở đây." Sau đó xoay người nhìn xem đem Sở ca nhi dọa như vậy đến cùng là yêu ma quỷ quái gì.

Người đi tới có một đôi mắt xếch, mặt không chút thay đổi, hơi bĩu môi không thế nói rõ người ưu thích, người da thịt mềm mại nhu nhuận, thật sự một bộ diện mạo yêu nghiệt. Nhưng lúc này Hàn Thanh toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Sở ca nhi, Nhậm Thu ca nhi có sở ra chiêu thức gì cũng không tới mắt hắn. Hàn Thanh trong lòng khinh thường.

Thu ca nhi thấy Hàn Thanh không nhìn hắn, quay đầu liên đem lửa đạn nhắm tới Sở ca nhi, "Này, không phải Sở ca nhi sao, thật khéo léo ở đây gặp phải." Sở ca nhi thấy Hàn Thanh không bị Thu ca nhi mê hoặc, trong lòng kiên định không ít, cũng không kinh hoảng như vừa rồi, "Thu ca nhi."

Thu ca nhi cố ý lui ra phía sau một bước đánh giá Hàn Thanh, "Nghe nói ngươi gả cho bệnh quỷ, như thế nào đem người khắc chết, lại tìm nhà mới?" Không trách Thu ca nhi nói như vậy, hiện tại Hàn Thanh nhìn thế nào cũng không giống người bệnh lâu năm, hơn nữa Hàn Thanh vốn sắc mặt xuất chúng, chỉ là bệnh lâu nhiều năm như vậy, nhìn qua chẳng phải gây chú ý mà thôi. Hiện tại Hàn Thanh bệnh tốt không sai biệt lắm, thân thể hắn còn rèn luyện cũng mạnh mẽ lên không ít, như vậy liền thu hút hấp dẫn ca nhi trẻ tuổi.

Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi, chỉ thấy Sở ca nhi mặt nghẹn hồng hồng, "Hàn đại ca mới không phải bệnh quỷ, đây chính là phu quân của ta." Sở ca nhi nói câu rõ như ban ngày đó mặt triệu để đỏ bừng. Ngược lại Thu ca nhi hoài nghi nhìn bọn họ, lời đồn đại cũng không quá đáng tin, nhìn Sở ca nhi đâu có bộ dạng khổ cực chút nào, đây là được gả cho người tốt a, chỉ là Thu ca nhi sờ sờ con trong bụng, cười nhìn Sở ca nhi.

"Có phải không người của ngươi, địa phương khác có tật xấu đi không a, (B: ý chê Hàn đại ca liệt dương đi) ai, từ khi ta mang thai, phu quân nhà ta không biết có bao nhiêu thương ta." Thu ca nhi lời nói này quá mức trắng trợn, Sở ca nhi không biết nên như thế nào nói tiếp. Hàn Thanh nghe cũng nhíu mày, ca nhi thời đại này ít nhất hắn gặp qua đều hàm súc, đâu thích gì nói nấy như vậy, cho dù bộ dáng hắn dễ nhìn mà có hảo cảm, hiện tại cũng không còn một mảnh.

"Vị ca nhi này xem ăn nói cẩn thận, ta như thế nào Sở ca nhi nhà ta tự biết, ta đau lòng Sở ca nhi nhà ta, không đành lòng hắn còn nhỏ như vậy liền mang thai, hai người bọn ta phòng sự như thế nào không cần ngươi lắm miệng." Hàn Thanh không biết chính mình nói đúng chỗ đau của Thu ca nhi, hắn cùng Sở ca nhi hai ngươi tuổi tác tương đương, người lại xinh đẹp, từ nhỏ liền không thiếu người theo đuổi, chính hắn cũng không muốn sớm gả đẻ con con người ta như vậy, nào ngờ bị cưỡng hiếp, còn mang thai này, vốn là người bị bắt buộc, bây giờ lại bị Hàn Thanh nói ra như vậy, trong lòng càng thêm hận.

Bà vú đằng sau thấy chủ từ mình không thể nói gì tay phát run, cũng thức thời tiến lên mở miệng, "Phu nhân, chúng ta đi về trước đi, lão gia đang ở nhà chờ ngài." Thu ca nhi hừ một tiếp, xoay người liền đi.

Hàn Thanh nhìn người đi rồi vỗ vỗ Sở ca nhi, "Được rồi, không có chuyện gì, hắn là gì của bảo bối nhà ta vậy? Làm cho bảo bối dọa thành như vậy." Nghe Hàn Thanh trêu ghẹo mình, Sở ca nhi tâm tình cũng tốt chút, cùng Hàn Thanh tiếp tục nắm tay dạo phố, "Chúng ta ban đầu là bạn bè tốt, thế nhưng..." nhìn Sở ca nhi cảm xúc liền suy sụp, Hàn Thanh cũng không nghĩ hỏi tiếp, "Được rồi, không có chuyện gì, chúng ta không nói chuyện này nữa, đáp ứng mua quà cho tiểu Hổ còn chưa thực hiện đâu, mua cái gì thì tốt đây?"

Đề tài như thế liền bị Hàn Thanh chuyển hướng, Sở ca nhi cũng không nghĩ nữa, cùng Hàn Thanh dạo phố.

Mắt thấy ngày tết đến, trong thôn náo nhiệt không ít, ở đây người ta chú ý đoàn viên, thời điểm tết đến chỉ cần có thể trở về đều trở về nhà mình, ngay cả tướng sĩ biên quan đều sẽ an bài nghỉ tết. Tại nhà Hàn, Hàn a sao cũng với người cùng thế hệ trong nhà cũng đã phân gia, Hàn a sao chết trong nhà chỉ còn Sở ca nhi cùng Hàn Thanh hai người.

Hàn Thanh cũng không thế nói rõ hiện tại chính mình trong lòng có cảm giác gì. Hắn đã qua một năm tại nơi này, cũng không giống kiếp trước, bên người thân nhân (cha mẹ) cũng đều không có, chính là thân nhân (họ hàng) cũng không lui tới lại còn giống cừu nhân (kẻ thù) hơn, nghĩ đến bộ dạng Hàn tam sao Hàn Thanh đều cảm giác bất đắc dĩ. Bất quá may là bên người có bé con cùng mình, thế nhưng cũng có chút tịch mịch.

Trên thực tế Hàn Thanh chỉ năm ba mươi cảm thán trong nhà thê lương, bắt đầu từ ngày hôm sau, đầu tiên Triệu Nham liền mang theo Triệu Nhuận An tới nhà Hàn Thanh. Sau đó Hàn Thanh bị mời đi nhà Vương đại a sao cùng Triệu a sao ăn năm mới, Hàn Thanh nhìn cũng không có cách nào an bài, nhà mình lại đủ lớn, đơn giản mời nhà Vương đại a sao cùng Triệu a sao một nhà đến ăn một bữa. Mọi người vừa tiến tới nhà Hàn Thanh, liền có một tin tốt đến, con trai lớn của Triệu a sao trước kia rời nhà mất tin tức bỗng nhiên đem phu lang ôm con trở về. Trong nhà Hàn Thanh cũng triệt để náo nhiệt. Cháu của Triệu a sao cùng Bảo ca nhi tuổi tác không sai biệt lắm, vài người lớn chăm hai đứa nhỏ, thêm vài người trẻ bọn họ nói chuyện phiếm.

Lúc nấu cơm tất cả mọi người nhất trí đề cử Hàn Thanh xuống bếp, những người khác đứng hộ trợ. Bữa cơm này náo nhiệt, nếu không phải trong nhà Hàn Thanh có bàn lớn Khâu thợ mộc mang tới thì không đủ chỗ ngồi.

Lúc ăn cơm Hàn Thanh mới biết được Triệu a sao có ba người con, con trai lớn vài năm trước đi ra ngoài lang bạt không có tin tức, năm nay vừa mới trở về. Con thứ hai chết sớm, con thứ ba hiện tại làm phó quản gia trong phủ người nhà giàu ở kinh thành, tết cũng chưa về.

Muốn nói cảnh ngộ của con lớn cũng viết đủ quyển sách, chính mình đi ra ngoài gặp phải sơn tặc, nhìn người nông dân khí lực lớn liền bị sơn tặc nạp vào. Sau này một kẻ trong nhóm sơn tặc này truyền tin cho nhà quan đen nhóm sơn tặc này bắt giữ. Sau đó liền được Tổng đốc đại nhân nhìn hợp mắt, liền theo sau quân đội, hiện tại đã là một danh giáo úy.

Con trai lớn của Triệu a sao lần này trở về chủ yếu là đem phu lang cùng con về, năm sau chính mình vẫn phải đi tiếp. May mà Triệu a sao biết con không chết, còn cho a sao ôm cháu cũng không nói cái gì. Ngược lại Sở ca nhi nhìn đến Bảo ca nhi cùng cháu của nhà Triệu, trong lòng có chút không thoải mái, lại nghĩ tới vào ban ngay gặp phải Thu ca nhi, hiện nay lại hi vọng cũng có đứa con của chính mình cùng Hàn đại ca.

Nếu Hàn Thanh biết Sở ca nhi trong lòng nghĩ gì, nhất định sẽ chê cười Sở ca nhi, chính mình vẫn là đứa nhỏ, còn muốn nuôi đứa con? Kỳ thật gần đây ngủ cùng Sở ca nhi, Hàn Thanh cũng có chút ngứa tâm, thế nhưng nghĩ tới Sở ca nhi còn nhỏ, chính mình vẫn là chờ một chút đi, cũng không làm gì cả, thật sự là có thể so sánh với Liệu Hạ Huệ a.

*Liễu Hạ Huệ chắc ai cũng biết a, nổi tiếng là chính nhân quân tử, một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào. B: cơ mà ta thấy nếu lúc đó không phải mỹ nữ rét cong mà là mỹ nam rét cóng thì cẩn thật ông cũng không được nổi tiếng đâu ~.~

Về chuyện tại trấn trên mở quán ăn Hàn Thanh liền trực tiếp trên bàn cơm nói ra, cũng muốn nói mời Vương Đại Tráng đến hỗ trợ, về phần bán đồ ăn gì Hàn Thanh còn lưu lại muốn bảo mật. Triệu Nham cũng muốn giúp vui nói chuyện tìm mặt tiền cửa hàng giao cho hắn. Có một việc vui như vậy, vốn Vương Đại Tráng đang có điểm suy sút hiện nay sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Sở ca nhi cùng Hàn Thanh hai người tình cảnh không nóng không lạnh, lại không chịu nổi người nhiều tâm theo dõi Hàn Thanh. Đầu năm lúc sớm Hàn Thanh cùng Sở ca nhi rời giường tính toán mang thứ này nọ đi thăm trưởng thôn, vừa gia khỏi cửa thì thấy có vài người đứng ngoài. Sở ca nhi liếc thấy liền thấy có người đứng ở sau, người này giống người ngày đó gặp tại bờ sông a.

Hàn Thanh cũng có chút buồn bực, một đám người trước mắt hắn tin tưởng là không biết, lại phải mang theo này nọ tới cửa xem ai, "Xin hỏi các người đến tìm ai?" Sở ca nhi nhìn nhìn người bên trong tuổi tác tương đối lớn, lại nhìn nhìn Hàn Thanh, trong lòng có suy đoán. Hàn Thanh khách khí hỏi một chút, không nghĩ tới ca nhi tuổi tác tương đối lớn đối diện vươn tay sờ mặt hắn, "Này, không nghĩ tới vài năm không thấy Thanh tiểu tử ngược lại càng tuấn lãng a." Hàn Thanh nhíu mày tránh khỏi tay hắn.

"Các ngươi là ai?" nghe Hàn Thanh khẩu khí nghiêm khắc chút, ca nhi đối diện ngược lại bắt đầu khóc, "Đều do chúng ta rời Hàn gia thôn sớm, Thanh tiểu tử đúng là không biết Nhị thúc, Nhị thẩm của hắn." Hàn Thanh lúc này không nghĩ tới đây là họ hàng thân thích của nguyên thân. Chỉ là chính mình thật sự đối với nhóm người này một điểm ấn tượng tốt cũng không có, thời điểm chủ thân chính của thân thể này phải chết, các ngươi không đến cửa xem xem, hiện tại nhà Hàn phát triển không sai, các ngươi biết thì tới nhận họ hàng.

Cũng không kì lạ Hàn Thanh đem người nghĩ không tốt, mặc là ai trước kia, lúc vừa lại đây nhìn nhà nghèo khó, nhìn Sở ca nhi gầy như thế, cũng không đem họ hàng thân thích nghĩ tốt được. Chỉ là Hàn Thanh trong lòng không nghĩ phản ứng với nhóm người này, ngoài mặt vẫn muốn hòa khí. Sở ca nhi đem người mời vào phòng bắt đầu bận rộn trong bận rộn ngoài chuẩn bị nước cùng đồ ăn, bận rộn trong liền khẩn trương đứng phía sau Hàn Thanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro