Chương 22-23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22:

Hàn Thanh nghe một đám người Hàn nhị sao giới thiệu, Hàn nhị thúc nhìn là người không yêu nói chuyện thành thật, chỉ là hai con hán tử của hắn, một người xấu xí cũng không biết diện mạo giống ai, một người khác lớn lên ngược lại giống Hàn nhị thúc. Hàn Thanh cùng Sở ca nhi ân cần hỏi thăm tốt xong, Hàn nhị sao bỗng nhiên đem tiểu ca nhi nhà họ kéo lại đây, "Nhạc ca nhi mau đến xem đường ca của ngươi a, Hàn Thanh đây là Nhạc ca nhi nhà ta, ngươi còn nhớ rõ không, lúc còn nhỏ ngươi hay tìm Nhạc ca nhi chơi lắm đó."

Hàn Thanh xấu hổ cười cười, không nói hắn là xuyên việt đến thì chuyện còn nhỏ thì ai nhớ rõ. Sở ca nhi ngoan ngoãn gọi người, nghĩ hai người đều là ca nhi, chính mình vẫn lớn hơn, nghĩ lôi kéo Nhạc ca nhi trò chuyện. Không nghĩ tới Nhạc ca nhi xoay người né qua, "Đừng chạm vào ta."

Hàn Thanh nháy mắt liền đen mặc, đem Sở ca nhi ôm lại trong lòng, "Nhạc ca nhi đây là có ý từ gì?" Nhạc ca nhi nghe Hàn Thanh mắng hắn, ánh mắt hồng hồng đúng là muốn khóc, Hàn nhị sao nhìn nhanh chóng đến pha trò, "Nhạc ca nhi có thể là bị cảm gió trong người có điểm không thoải mái, Thanh tiểu tử đừng chấp vặt với đứa nhỏ."

Hàn Thanh nghe cười lạnh, người một nhà này vào phòng liền không cho Sở ca nhi sắc mặt hòa nhã, cho rằng chính hắn mù sao. "Sở ca nhi nhà ta cũng là đứa nhỏ, liền xứng đáng bị ngươi bắt nạt như vậy?" Hàn nhị sao vốn định việc nhỏ coi như không có, ngược lại không nghĩ tới Hàn Thanh không hiểu chuyện như vậy, trong lòng đối với Sở ca nhi càng chướng mắt. Chỉ là trước mặt lại không phải lúc nên so đo.

Hàn nhị sao vỗ vỗ tiểu ca nhi nhà mình, "Mau nói xin lỗi Sở ca nhi, đứa nhỏ này, đều do ta thường ngày chiều chuộng." Sở ca nhi lôi kéo Hàn Thanh muốn nói chính mình không có việc gì, tay liền bị Hàn Thanh nắm, ngoan ngoãn đứng ở một bên cũng không nói gì. Nhạc ca nhi nhìn nhìn người, mắt lóe một tia dị sắc, "Sở ca nhi, xin lỗi." nói xong khóc chạy ra vào.

Hàn Thanh nhìn bóng dáng Nhạc ca nhi, mày nhăn đến có thể kẹp chết ruồi, giả tạo như vậy làm như nhà bọn họ bắt nạt nhà ngươi. Hàn nhị sao cũng không ở lại lâu liền đem người đi. Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi không để ý chuyện vừa rồi, hắn cũng không đen mặt, đem Sở ca nhi đi nhà trưởng thôn chúc tết.

Mấy tháng qua Hàn Thanh cách vài ngày liền đến nhà trưởng thôn chơi một chút, rất nhanh cùng trưởng thôn thành bạn bè không phân biệt tuổi tác, rượu Bích Đường cùng dấm chua nhà hắn ngâm cũng mang tới nhà trưởng thôn. Hàn Thanh hai đời làm người lần đầu tiên gặp người vừa có thể là trưởng bối vừa có thể làm bạn cùng hắn, đối với trưởng thôn tất nhiên là thực sự cung kính. Trưởng thôn cũng thực thích hắn, nhìn Hàn Thanh đến nhà chúc tết còn cười mắng hắn tới chậm.

Tập tục Hàn thôn gia là mồng bốn mồng năm đi thăm tết thân bằng hảo hữu, hai người cũng không gặp bất cứ ảnh hưởng, trước đi nhà trưởng thôn lại đi nhà Khâu thợ mộc, theo sau tới nhà Triệu a sao và nhà Vương đại a sao, cứ thế là qua hai ngày. Hàn nhị sao đánh tiếng mấy lần nói Hàn Thanh qua nhà ăn cơm, qua hai ngày cũng không thấy người tới. Sớm ngày mồng sáu Hàn Thanh liền cùng Sở ca nhi đi trấn trên xem chuyện cửa hàng, Hàn nhị sao lại chờ không. Nhạc ca nhi nhìn Hàn nhị sao không được tích sự gì tức giận bỏ về phòng mình. Con của Hàn nhị sao nhìn a sao mình trở về liền đi lên, "A sao, tên Hàn Thanh kia không có nhà? sẽ không cố ý trốn tránh ngươi đi." Hàn nhị sao trừng mắt nhìn con, "Nói linh tinh cái gì." "Việc này chúng ta phải xử lí nhanh lên a" Hàn nhị sao đánh con một cái, "Câm miệng" Đứa con bị đánh đau cũng xoay người về phòng mình, nếu không phải vì mấy trăm lượng bạc rực rỡ kia, lão tử đã sớm đi.

Hàn Thanh cùng Sở ca nhi đi trấn trên trực tiếp tới Triệu phủ, cũng là vì một ngày trước Triệu Nham phái người tới truyền tin. Ý chính là tìm Hàn Thanh cũng Sở ca nhi đến nhà làm khác, ai biết còn chuyện khác, trấn trên có một cửa hàng qua tết liền bán, giá cũng thực tiện nghi, Triệu Nham nghĩ gọi bọn họ đến trấn trên xem xem.

Hàn Thanh cùng Sở ca nhi cũng không phải lần đầu tới Triệu phủ, ngược lại không quá câu nệ. Trong lòng Hàn Thanh nhận định Triệu Nham cùng Triệu Nhuận An ăn lợi từ hắn, đối với Triệu Nham càng không áp lực.

Triệu Nhuận An thân thể vẫn không tốt lắm, thế nhưng không ở cái phòng chết người kia nữa, cũng chậm rãi tốt lên, thêm nữa gần đây đồ ăn có thêm dấm chua ngon, sức ăn cũng lớn, thân thể tốt lên vài phần. Bởi vậy hiện tại cũng có thể ngẫu nhiên cùng Triệu Nhan ra ngoài đi chơi.

Hôm nay đi xem cửa hàng, sợ trên đường nhiều người, Triệu Nhan không mang Triệu Nhuận An thoi, chính mình cùng Hàn Thanh và Sở ca nhi đi chỗ đó. Vị trí cũng thập phần thích hợp, theo lý mà nói loại cửa hàng này không đến lượt Hàn Thanh đến mua, thế nhưng cửa hàng này mặt tiền có vấn đề. Cửa hàng này vừa nói muốn bán thì cửa hàng bán ngọc bên cạnh nói muốn mua một phần mặt tiền nhà hắn, đối phương lại ra giá tốt nên liền bán hai phần ba mặt trước không có chuyện gì. Không nghĩ tới của hàng bên trong lớn nhưng mặt tiền nhỏ, nhiều người tới xem qua thì buông tay. Hàn Thanh vào trong phòng nhìn nhìn, diện tích cũng thật thích hợp, lầu một là chỗ ăn cơm, có thể đặt trên dưới mười bàn bát tiên, còn có thể để hai bàn sau bếp, trên tầng là một phòng nhỏ để người ở, sân sau trống lại rất lớn, sau bốn gian phòng nhà mái.

*Bàn bát tiên:

Hàn Thanh nhìn kết cấu liền nở nụ cười, đối với người khác mà nói cửa hàng không hẳn tốt, đối với hắn mà nói quả thực không thể vừa lòng hơn. Nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ thở dài lắc đầu đem Sở ca nhi cùng Triệu Nham đi. Đi xa Hàn Thanh mới đặc biệt vui vẻ vỗ vỗ Triệu Nham, "Triệu đại ca! Ngươi lần này thật đúng là vì ta là chuyện tốt."

Triệu Nham cùng Sở ca nhi đều buồn bực nhìn Hàn Thanh, người này không phải không vừa lòng với chỗ đó sao? Hàn Thanh kéo Triệu Nhan nói to nói nhỏ, Triệu Nham nghe xe tỏ vẻ Hàn Thanh này lòng dạ thật nham hiểm a. Hàn Thanh dự tính cửa hàng này mặt tiền có kém một chút, cái này lôi kéo Triệu Nham nói nặng nói nhẹ với chủ nhà vài ngày, qua mấy ngày lại dùng giá thấp mua về.

Hàn Thanh trong lòng rõ ràng, bởi vì mặt tiền của hàng nếu không phải hắn thì không ai muốn, việc này cũng dễ giải thích, ai mở cửa hàng không chú trọng biển hiệu, biển hiệu quán nhà người bị quán bên cạnh chen thì ai vui cho được, dù cửa hàng ở ngã tư phồn hoa cũng chẳng có khách tới. Hàn Thanh lại không sợ vấn đề này, Hàn Thanh nghĩ rằng đồ ngon không sợ ngõ nhỏ, không sợ ngươi không đến, chỉ sợ các ngươi đến ta không đủ chỗ.

Chuyện cửa hàng có tin tức, Sở ca nhi vui vẻ ghê gớm, Hàn Thanh hứa liền cho Sở ca nhi làm chủ quán nhỏ của cửa hàng, bé con mừng rỡ không biết như thế nào cho tốt. Triệu Nham cao lớn thô kệch nhìn tâm tình Sở ca nhi rất tốt, không khỏi trêu ghẹo đến, "Sở ca nhi, đâu là đi ra ngoài nhặt được tiền? Kia chúng ta tình cảm tốt, phải mời ta một bữa a." Hàn Thanh cười nhìn bé con, cũng không hỗ trợ nói chuyện.

Sở ca nhi cũng không để Triệu Nham bắt nạt, "Nếu ngươi dám khinh thường ta, ta liền đi hỏi Nhuận An đại ca xem Triệu đại ca hiện tại tính xấu này là ai dạy." Chuyện Triệu Nham cùng Triệu Nhuận An bọn họ cũng để nhìn thấy, thế nhưng ai cũng để trong lòng không nói ra ngoài, ở thời đại này hai hán tử ở cùng một chỗ quả thực chính là trái với lẽ đời, chỉ có Hàn Thanh hoàn toàn không cảm thấy hán tử cùng gia nhi khác biệt, Sở ca nhi tâm tư lại đơn thuần, hoàn toàn không cảm thấy hai người ở cùng một chỗ có cái gì không đúng. Hàn Thanh ngược lại hoài nghi Sở ca nhi không hoàn toàn xem Triệu Nhuận An nhu nhược như hán tử.

Triệu Nhan nghe Sở ca nhi nói hắn như vậy, hoàn toàn không biết phải nói tiếp như thế nào, tên ngốc cao lớn thô kệch liền nghẹn đỏ mặt đứng ở đó, Sở ca nhi nhìn thẳng cười trộm, Hàn Thanh nhéo nhéo mặt Sở ca nhi, vỗ vỗ bả vai Triệu Nham, "Con thỏ bị dồn ép cũng biết cắn người đấy, lần sau đừng bắt nạt Sở tiểu thỏ nhà ta a." Sở ca nhi bất mãn nhìn Hàn Thanh, "Ta mới không phải là thỏ đâu." Hàn Thanh hoàn toàn để ý bé con kháng nghị.

Hàn Thanh tại chỗ Triệu Nham ăn cơm trưa liền đem Sở ca nhi trở về, chuyện cửa hàng trước mặt có thể đã định, chính mình nghĩ đồ ăn cũng nên bắt đầu chuẩn bị, nhìn một đống ớt, Hàn Thanh nở nụ cười, chậc chậc, thành công hay thất bại là do chính mình a.

Hàn Thanh làm đầu bếp chính tuyệt đối được ủng hộ, Sở ca nhi người đầu tiên trên thế giới này ăn thử lâu, quả thực! Rất! Cay! Sở ca nhi một phen nước mắt nước mũi, Hàn Thanh vội ở bên cạnh hầu hạ đưa nước, "Khụ khụ, rất cay, hô hô." Hàn Thanh vội vàng đi tìm quả chua tẩm đường cho Sở ca nhi bỏ vào miệng. Sở ca nhi cay khóe mắt đều đỏ, Hàn Thanh nhìn đến đau lòng, "Đều do ta, tại sao lại không tự mình nếm thử."

Cũng là Sở ca nhi có điểm đen đủi, ớt trong nhà Hàn Thanh ngày thường dùng nấu ăn biết chúng đều không quá cay, ai ngờ hôm nay lấy ra gọi mới ớt to đặc biệt cay, Hàn Thanh cũng không nghĩ liền cho Sở ca nhi ăn.

Hàn Thanh nhìn bé con mặt đỏ hồng, ánh mắt còn nước, liền đem lẩu vừa rồi làm tốt đổ đi, không nghĩ tới Sở ca nhi ngăn cản, "Ta còn muốn ăn" Hàn Thanh nhìn nhìn bé con, "Ngươi đều bị cay làm cho như vậy rồi còn muốn ăn?" Sở ca nhi ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn Hàn Thanh, "Nhưng mà thật sự ăn rất ngon a." Vì làm cho Sở ca nhi ăn, trong nhà không có rau xanh, Hàn Thanh lại lấy cải thào tồn trong ngầm, còn làm thịt viên, một ít bánh mật khoai tây linh tinh trong nhà đều thả, sau đó lại dùng trứng gà cùng bột làm mỳ, một chén lớn đặt ở đó nhìn liền thèm.

Chương 23:

Tuy rằng rất cay nhưng Sở ca nhi vẫn là một ngụm nước một ngụm mì ăn xuống, vẫn là Hàn Thanh nhìn không được ngăn lại tìm bé con mới dừng, "Tê, rất cay, ăn ngon ngon." Hàn Thanh quay đầu nhìn Sở ca nhi không biết làm sao, mắt gần như chỉ có thể nhìn tới môi hồng hồng kia, Hàn Thanh cảm giác chính mình giống như không kiềm chế được, cúi người hôm lên môi Sở ca nhi, miệng bé con cùng hắn giống nhau, cũng nhỏ nhỏ, vừa ăn cay xong, môi mềm mền nóng nóng, Hàn Thanh không biết như thế nào liền nghĩ tới đậu hủ, đúng a, hắn là đang ăn đậu hủ của bé con.

Sở ca nhi thình lình bị Hàn Thanh hôn, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cả người liên ngây ngẩn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch vừa lúc tạo cho Hàn Thanh cơ hội tấn công, cảm giác được đầu lưỡi Hàn Thanh trong miệng mình, Sở ca nhi hoàn toàn ngốc rớt. Đợi đến Hàn Thanh cảm giác Sở ca nhi giống như không thở nổi mới từ trên môi rời đi, Sở ca nhi vẫn là bộ dạng ngẩn người ra nhìn nhìn Hàn Thanh, ma xui quỷ khiến lại hỏi Hàn Thanh một câu, "có phải rất cay hay không?"

Hàn Thanh hoàn toàn không biết nên cười hay nên cười, "Không cay, rất ngọt." Sở ca nhi phục hồi tinh thần liền nghĩ đi nghĩ lại, chính mình hỏi thế làm gì a! Hàn Thanh tâm tình rất tốt tiếp tục nghiên cứu cách nấu lẩu cay, Sở ca nhi cầm đũa đem một chén ăn sạch, Sở ca nhi lần này ăn cay lần này cũng nhắc nhở Hàn Thanh người nơi đay phần lớn không ăn được cay, lúc đầu làm lẩu cay cũng nên để ý cho vừa phải.

Trong nhà Hàn Thanh thực sự ấm áp, hai người ngồi ở bên cạnh bàn, Sở ca nhi không biết chữ, Hàn Thanh một bên dạt Sở ca nhi viết chữ, một bên nghiên cứu đồ ăn có thể bán, bán bao nhiêu tiền. Lúc này Hàn nhị sao không đợi được lại tới nữa, Hàn Thanh thấy người liền muốn đóng cửa lại, cũng không biết người nhà này đến cùng là muốn cái gì.

Hàn nhị sao cũng không khách khí,trực tiếp liền vào phòng Sở ca nhi và Hàn Thanh, "Thanh tiểu tử, ngươi như thế nào rất bận a, nhị thẩm đến vài lần đều không gặp." Nghe người tới nói giọng ý tứ oán giận, Hàn Thanh thập phần không nói gì, ta thực sự không hi vọng ngươi tới a. Hàn nhị sao ở trong phòng đi đi lại lại, một lúc lại chọn chọn cái này không được, một lúc lại chọn chọn cái kia không được, tổng là có thể tìm đến để chê Sở ca nhi, vì hắn là trưởng bối Hàn Thanh cũng không thể đuổi người, thế nhưng không cho phép bé con bị bắt nạt, bảo Sở ca nhi đi nhà Triệu a sao xem cháu nhà Triệu.

Hàn nhị sao đợi chính là Sở ca nhi đi, Sở ca nhi đi rồi cũng không gây chuyện, ngồi yên tại bàn bên cạnh, "Ai, lúc a sao ngươi qua đời, chúng ta cũng không ở bên cạnh, này lễ đúng là xử lý đơn sơ." Hàn Thanh không nói chuyện, hắn ngược lại là muốn nhìn một chút Hàn nhị sao đến cùng là đánh chủ ý gì. Không ai cổ động nhưng Hàn nhị sao chính mình vẫn hưng phấn, " A sao ngươi mất sớm, hôn nhân đại sự đúng là ngươi qua loa mà làm, trong nhà cũng không có trưởng bối làm chủ, để cho Sở ca nhi vào cửa, ngươi xem xem nhà này giống thể loại gì, theo ta thấy Sở ca nhi này không phải phu làm tốt."

Hàn Thanh nghe lời này không bằng lòng, "Nhị thẩm lời này nói không tốt đi, Sở ca nhi là nhà Hàn ta cưới hỏi đàng hoàng, trước mặt a sao ta cùng bài vị a cha dập đầu." Hàn nhị sao làm như không nghe thấy, "Ai nha, ra biết đó đều để cho người ngoài nhìn, chính là khổ ngươi a." Hàn Thanh nở nụ cười, người này đang diễn cái gì thế? Tự đạo tự diễn, quay phim đâu?

Hàn Thanh đơn giản không nói gì, liền nghe Hàn nhị sao nói, chờ xem đến cùng là muốn làm gì. Hàn nhị sao thấy Hàn Thanh không nói lời nào, cũng cười nhìn hắn, còn tưởng rằng mình nói đúng rồi, Hàn Thanh cũng không vui mừng gì Sở ca nhi, trong lòng vui vẻ tiếp tục nói, "Như vậy này, ta tốt xấu gì cũng là nhị thẩm của ngươi, việc này có thể làm chủ cho người, ngày mai người liền bỏ Sở ca nhi đi." Hàn Thanh quả thực cảm giác người này có bệnh, "Ta bỏ Sở ca nhi?"

Hàn nhị sao hoàn toàn không nghe ra khẩu khí không đúng của Hàn Thanh, "Như vậy này, ngươi bỏ Sở ca nhi, ta đem Nhạc ca nhi nhà ta gả cho người, Nhạc ca nhi nhà ta thật sự là phu lang tốt trên đời khó tìm,..." Không đợi nói xong chỉ thấy Hàn Thanh hung hăng vỗ bàn, "Cút!" Hàn nhị sao trợn mắt há mồm nhìn Hàn Thanh mặt không thể tin, "Ngươi nói cái gì? Hàn Thanh lúc này cũng không bận tâm có phải trưởng bối cái gì hay không, "Ta nói ngươi cút đi cho ta! Cút!" Nói trực tiếp đem bàn xốc lên, dọa Hàn nhị sao trực tiếp thối lui tới cửa.

"Ngươi đứa nhỏ này, có cái gì không thể nói chuyện cho tốt sao? Ta đều là vì ngươi nghĩ tốt." Hàn Thanh mang chân ghế hướng về phía Hàn nhị sao đi tới, "Ngươi có cút không hả?" Hàn nhị sao thấy thế sao còn dám lắm miệng, vội đẩy cửa chạy ra.

Thấy người chạy ra, Hàn Thanh hít một hơi thật sâu, đem ghế hung hăng ném xuống đất. Trong lòng chửi mẹ nó, dám nói ra loại chuyện đó, thật sự nghĩ muốn ngồi trên đầu hắn đây mà. Hàn Thanh ở trong phòng bình phục tâm tình, đem bàn ghế trong nhà dọn xong, mặc quần áo đi đón Sở ca nhi, cũng không biết vừa rồi bị làm khó như vậy Sở ca nhi trong lòng có khó chịu hay không.

Sự thật chứng minh Hàn Thanh hoàn toàn lo lắng không đâu, ca nhi nhà Vương đại a sao cũng đến nhà Triệu a sao, hai đứa nhỏ thêm Sở ca nhi đang chơi vui vẻ. Sở ca nhi lúc tết đem ma phương của mình tặng cho thằng nhóc nhà Triệu, hiện nay ba người đang ngồi ở trên giường nóng hầm hập chơi đến mê muội. Thấy Hàn Thanh đến, Sở ca nhi chạy xuống giường giờ ma phương trong tay cho Hàn Thanh xem, "Hàn đại ca, ta hiện tại có thể liền giải được hai mặt."

Hàn Thanh vuốt vuốt đầu Sở ca nhi, "Thật lợi hại." Thấy Sở ca nhi bộ dạng hạnh phúc, Hàn Thanh thật cảm thấy cho dù là ca nhi khuynh nước khuynh thành độc nhất vô nhị đều kém bé con của hắn, Sở ca nhi có lẽ chính là báu vật trời cao ban cho hắn đi, khiến loại người trưởng thành trong bóng tối như hắn cũng có thể tiếp xúc đến thế giới tốt đẹp. Hàn Thanh vốn là đem Sở ca nhi về nhà, thế nhưng thấy Sở ca nhi chơi vui vẻ thì lưu lại ăn một bữa cơm, con trai lớn của nhà Triệu qua tết lại đi, để lại phu lang cùng con thay mình tẫn hiếu, Triệu a sao tâm tình cũng tốt lên nhiều, cả người phảng phất trẻ ra vài tuổi, ngay cả Triệu a cha không hay nói trên mặt tươi cười không ít. Bầu không khí vui vẻ ở nhà Triệu khiến trong lòng Hàn Thanh bình tĩnh không ít, hơn nữa bên cạch có đứa nhỏ dường như Sở ca nhi càng đáng yêu, Hàn Thanh không nhớ tới chuyện Hàn nhị sao đến phá rối nữa.

Hàn Thanh dù không tính toán phản ứng với Hàn nhị sao, Hàn nhị sao cũng chưa hẳn từ bỏ dây dưa. Muốn nói ở nông thôn thứ gì lưu truyền nhanh nhất, kia tuyệt đối chính là tin đồn. Hàn nhị sao ở bên ngoài bôi xấu Sở ca nhi hết ăn lại nằm, không hiền lành cũng không hiếu kính trưởng bối, là ca nhi ghê gớm, sau đó còn nói Nhạc ca nhi nhà mình cùng Hàn Thanh đã sớm yêu thích lẫn nhau, nhưng mà Sở ca nhi ở trong chen vào,

Người trong thôn đối với tính cách Sở ca nhi không phải không biết, thế nhưng con người đều cả tin, thêm nữa có người chướng mắt Hàn Thanh kích động ở sau lưng, người trong thôn cứ dần dần đều tin lời đồn đại. Đợi đến chuyện này truyền đến tai Hàn Thanh, Hàn Thanh hoàn toàn lý giải không được, loại chuyện rõ ràng là bịa đặt cư nhiên không ít người tin!

Triệu a sao cùng Vương đại a sao biết việc này đến nhà Hàn Thanh, xem xem Sở ca nhi, thế nhưng Sở ca nhi được Hàn Thanh bảo hộ rất tốt, đối với mưa gió bên ngoài hoàn toàn không biết gì, Hàn Thanh cũng không muốn cho bé con biết lại phiền lòng. Dẫn đến là nhân vật chính thành người không biết gì.

Hàn Thanh cũng không đợi Hàn nhị sao lại đến tìm bọn họ, thu thập một chút này nọ liền đi trấn trên, cũng không bảo Triệu Nham ép giá, trực tiếp mua cửa hàng, lấy lí do trang trí cửa hàng đem Sở ca nhi lưu lại trấn trên, Sở ca nhi chỉ thấy kì quái Hàn đại ca vì cái gì đi đến trấn trên thế nhưng không nghĩ nhiều, ngẫm lại giờ có cửa hàng của chính mình, Sở ca nhi liền vui vẻ, rất nhiệt tình sắp đặt cửa hàng cho đẹp mắt, mỗi ngày cùng Hàn Thanh đi ra ngoài mua đồ dùng, cùng người làm công làm hăng say cũng không ngại chết mệt.

Cùng Sở ca nhi vào trên còn có Vương Đại Tráng cùng tiểu phu lang nhà Triệu a sao, Vương Đại Tráng là Sở ca nhi đã sớm nói muốn dẫn đi, mà tiểu phu lang nhà Triệu a sao, Mục ca nhi, nghe Triệu a sao nhắc tới thì muốn đến cùng. Hàn Thanh vốn mở quán chính là để Sở ca nhi mở, chỉ cần Sở ca nhi đồng ý đương nhiên hắn không có ý kiến, hai ca nhi vừa lúc ở cùng nhau làm bạn.

Bọn họ vừa đi thì không thấy người, Hàn nhị sao hoàn toàn không nghĩ tới Hàn Thanh có thể làm đến mức này, nhân vật chính không ở trong thôn thì đồn đại ầm ĩ thì có tác dụng gì? Không nói Hàn nhị sao nơi này tâm loạn, hôm nay sáng sớm Hàn Thanh vừa mở của, cư nhiên có người không nghĩ tới xuất hiện.

Thu ca nhi vẫn một bộ dạng chủ tử, bụng lớn được hai bà vú đem vào phòng, cũng không khách khí tìm ghế ngồi xuống, vênh mặt hất hàm sai khiến nhìn Hàn Thanh, "Sở ca nhi đâu? Gọi hắn ra đây." Hàn Thanh đánh giá người này một chút, an ủi chính mình không việc phải so đó với hắn dựng phu. Ngược lại là Sở ca nhi vừa vặn từ sân sau đi tới, nhìn đến Thu ca nhi ngồi ở cửa hàng bên trong buồn bực nhìn Hàn Thanh, Hàn Thanh lắc đầu tỏ vẻ không biết hắn đến làm gì.

Sở ca nhi đi đến bên cạnh Hàn Thanh mới cùng người kia chào hỏi, "Thu ca nhi." Thu ca nhi đánh giá nhìn hắn, "Nhìn ngươi không có tiền đồ như vậy." Sở ca nhi cắn cắn môi, Hàn Thanh nhìn bé con lại nhìn Thu ca nhi, hoàn toàn không biết hắn đến làm cái gì? Nhướn mày liền tính toán đuổi người. Thu ca nhi thấy Hàn Thanh thần sắc bất mãn cười cười, "Mặc kệ các ngươi tin hay không, ta hôm nay là tới giúp các ngươi, ta cũng không có tâm tình nhàn rỗi ở trong này châm chọc Sở ca nhi (bẩn thỉu) nhà các ngươi.

Hàn Thanh cười lạnh, "Ta ngược lại không biết ngươi thì giúp đỡ được gì, chúng ta cũng không có cần ngươi giúp đỡ, mời người về cho." Hàn Thanh dứt lời Sở ca nhi cũng rất có khí cốt (vẻ ngay thẳng cứng cỏi) gật gật đầu. Thu ca nhị bị Hàn Thanh không chít khách khí để mặt, sặc mặt cũng không tế, "Không phân biệt xem các ngươi là ai, ta là ai" Hàn Thanh trực tiếp lui về phía sau một bước, hướng về cửa hất tay "Mời đi cho."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro