Chương 24-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24:

Sở ca nhi dựa vào hiểu biết của chính mình về Thu ca nhi nghĩ rằng lúc này Thu ca nhi tuyệt đối sẽ đứng dậy rời đi. Không nghĩ tới là Thu ca nhi còn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là sắc mặt càng lúc càng khó coi. "Hôm nay ta tới thật sự có việc." Hàn Thanh nhìn nhìn Thu ca nhi, nhìn không giống bộ dạng nói dối, gật gật đầu, "Ngươi nói đi, nói xong thì mời đi cho." Thu ca nhi cảm thấy khó chịu cũng không nói lại được Hàn Thanh, chung quy hôm nay đến cũng là vì chính mình.

Nhìn tình huống hiện nay, Thu ca nhi cũng thừa nước đục thả câu, "Nhị thẩm của ngươi có phải muốn đem Nhạc ca nhi nhà hắn gả cho ngươi đúng không." Nghe Thu ca nhi nói xong, Hàn Thanh trước tiên nhìn về phía Sở ca nhi, quả nhiên bé con trừng lớn hai mắt nhìn Thu ca nhi, tiếp lại nhìn về phía Hàn Thanh, mặt đầy không tin, Hàn Thanh trấn an đem Sở ca nhi kéo vào trong lòng, bất mãn trừng mắt nhìn Thu ca nhi. Thu ca nhi hoàn toàn không nghĩ tới Sở ca nhi sẽ có phản ứng này, đầu tiên là kinh ngạc một chút, theo sau là cười bạn khổ, "Không nghĩ tới, ngươi đúng là không biết.:

Sở ca nhi đối với Hàn Thanh tuyệt đối tín nhiệm, thẳng đến lúc này nghe Sở ca nhi nói mới nghĩ đến, chuyện ngày ấy ở bờ sông người Triệu a sao nói thật sự phát sinh.

"Ngươi như thế nào biết?" Sở ca nhi hiện tại đẫn óc miên man suy nghĩ, Hàn Thanh ngược lại lập tức liền trấn định, suy nghĩ xem Thu ca nhi vì cái gì sẽ nhắc tới chuyện này, mà hắn có thể nói ra chuyện này cũng không hẹp hòi vì khúc mắc của Sở ca nhi mà đến, chứng minh Thu ca nhi tuyệt đối cùng việc này không tránh khỏi có quan hệ, bằng không cũng bị ảnh hưởng tới.

Hàn Thanh đoán không sai, Thu ca nhi quả thật vô tội bị liên lụy dính vào, "Nếu ta tìm hiểu không sai, hôm nay đồ trong Vọng Nguyệt quán là sử dụng gia bị từ nhà Hàn các ngươi đi," Hàn Thanh nghe nhíu mày, dấm chua không đủ bán, Triệu Nham đơn giản liền lưu lại cho quán rượu hắn dùng, tính toán trước đem thượng hiệu dấm chua ra trước, đợi đến dấm chua Hàn Thanh ngâm có thể cung ứng được với thị trường mới bắt đầu bán. Hắn cùng Sở ca nhi đến trấn trên gần nửa nguyệt (tầm 7 ngày đi) ngày trước Hàn Thanh đều dùng 1 canh giờ tới Vọng Nguyệt quán chỉ đạo các đầu bếp của quán, cũng làm ra không ít món ngon. Triệu Nham năm mới bắt đầu, liền đem các món làm với dấm chưa ra bán, nghe Triệu Nham mấy ngày trước đây cùng Hàn Thanh nói, các quán rượu của nhà Triệu nhờ vậy hung hăng buôn bán lời một món tiền lớn. Cho như là như thế, Hàn Thanh cũng không có bị bất kì kẻ nào tìm đến yêu cầu trực tiếp mua dấm chua nhà Hàn ngâm, hiện tại Thu ca nhi nói như vậy, thật là gợi ra Hàn Thanh chủ ý.

"Việc này ngươi như thế nào lại biết được." Nhìn Hàn Thanh bộ dạng nhượng bộ, Thu ca nhi mới lộ ra miệng cười, liền biến bọn họ nhất định mắc câu. "Ngươi không cần biết ta làm sao biết được, ngươi chỉ cần biết là hiện tại chuyện này không riêng ta biết, Hàn nhị a sao bọn họ cũng biết," Hàn Thanh nhìn Thu ca nhi cười bỗng nhiên liền không sốt ruột, chính mình gấp cái gì? Chính mình nóng nảy không phải khiến Thu ca nhi được đà sao? Hắn có thể tìm tới cửa không phải chứng minh hắn còn gấp hơn mình sao. Hàn Thanh đơn giản giở trò xấu đến cùng, cố ý gật gật đầu, "Ngươi nói đúng, thế nhưng ta không thèm để ý bọn họ biết hay không, chuyện ngươi muốn nói là chuyện này? Không có việc gì nữa thì mời đi cho, thứ lỗi chúng ta không có thời gian chiêu đãi." Sở ca nhi thấy Hàn Thanh như thế chỉ cho rằng Hàn đại ca của hắn đã sớm biết việc này, cũng một bộ dạng không quan tâm tiễn khách. Hàn Thanh mắt nhìn bé con nhà mình, tâm sinh cảm thán, này bé con ngốc, ngốc thành như vậy, thực sự không quan hệ sao.

Thu ca nhi lúc này thấy hai người bộ dạng không thèm để ý thật nóng nảy "Ta muốn nói đương nhiên không phải chuyện đó, Hàn nhị sao muốn cho Nhạc ca nhi nhà hắn gả cho ngươi, là vì có người nói chỉ cần đem Nhạc ca nhi gả đến nhà các ngươi, lừa phương pháp bí mật ngâm dấm chua sẽ cho nhà Hàn nhị sao một món tiền tốt, cam đoan hai đứa con nhà Hàn nhị sao tiền đồ sau này không cần ưu lo. Sở ca nhi nghe Thu ca nhi một hơi nói xong khẩn trương nhìn Hàn Thanh, "Hàn đại ca."

Hàn Thanh nhéo nhéo tay bé con, ý bảo hắn không cần khẩn trương, trong lòng tuy rằng tin tưởng lời Thu ca nhi, thế nhưng còn có chút khó hiểu, "Ngươi không phải chán ghét Sở ca nhi sao, vì cái gì muốn cùng chúng ta nói chuyện này?" Thu ca nhi sờ sờ bụng chính mình bỗng nhiên nhìn phía Sở ca nhi, hung tợn nhìn Sở ca nhi, "Ngươi có thực sự là vui vẻ hay không, thấy bộ dạng ta hiện nay ngươi có phải thực vui vẻ hay không?"

Sở ca nhi bị Thu ca nhìn làm hoảng sợ khẩn trương lắc đầu, "Ngươi, ngươi, ngươi không phải rất tốt sao." "Không! Ta không tốt! Ta tuyệt đối không tốt! Ngươi nghĩ rằng ta vì cái gì muốn đến nói cho ngươi chuyện này! Ngươi nghĩ rằng ta tại sao lại biết chuyện này! Ta bị gả cho phu quân chính là đứa con bảo bối của nhà nhị thẩm ngoan độc!" Sở ca nhi hoàn toàn bị dọa đến, hắn không nghi tới Thu ca nhi cư nhiên cũng gả vào nhà họ Hàn, Thu ca nhi từ bé đã có chí hướng muốn gả vào nhà giàu trong kinh thành, Sở ca nhi cũng tin tưởng hắn có thể, bởi vì hắn xinh đẹp như vậy.

Sở ca nhi không khỏi đi về phía trước một bước, "Ngươi đừng kích động, cẩn thận em bé." Không nghĩ tới Thu ca nhi hoàn toàn không cảm kích, "Ngươi khỏi dừng ánh mắt đáng thương nhìn ta! Ta không cần ngươi đáng thương! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì ta bộ dạng xinh đẹp hơn ngươi, thông minh hơn ngươi! Kết quả gả không được tốt như ngươi! Ngươi muốn biết tại sao ta lại tới sao! Hàn Thiên hắn muốn bỏ ta! Hắn cư nhiên dám bỏ ta! Vì chút tiền bạc! Vì quan chức! Hắn cư nhiên muốn bỏ ta!"

Hàn Thanh lúc này triệt để lý giải mọi người vì cái gì nói dựng phu cảm xúc không ổn định, Thu ca nhi này vừa rồi còn một bộ dạng bày mưu tính kế, liền nổi điên, Hàn Thanh giữ chặt Sở ca nhi ý bảo hắn không cần nói nhiều, thời điểm như thế này chính hắn tự khôi phục mới được.

Trong phòng lập tức liền trầm xuống, liền nghe thấy Thu ca nhi một người ở đó than thở, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì. Hàn Thanh lôi kéo Sở ca nhi hướng đi ra sân sau, đối với người nhìn qua liền muốn nổi điên, vẫn là tránh xa xa thì tốt hơn, chỉ là Sở ca nhi quay đầu nhìn bóng dáng Thu ca nhi, kêu Hàn Thanh, "Hàn đại ca." Hàn Thanh lên tiếng Sở ca nhi lại không có động tĩnh, một lát sau Hàn Thanh liền nghe thấy Sở ca nhi giống như thì thào tự nói lại giống như nói chuyện cùng Hàn Thanh.

"Hàn đại ca ngươi biết không, Thu ca nhi ban đầu trong thôn là ca nhi xinh đẹp nhất, hắn cũng là ca nhi bên trong tốt nhất, trong nhà hắn còn mời lão sư dạy hắn biết chữ, dạy hắn họa họa, hắn là ca nhi tốt nhất trong thôn." Hàn Thanh tỏ vẻ không phục, rõ ràng bé con nhà hắn mới là tốt nhất. "Không biết vì cái gì hắn thích nhất bắt nạt ta, kỳ thật cũng không coi là bắt nạt, hắn thích nhất là trêu cợt ta. Sau này nhà hắn chuyển đi, chúng ta cũng không gặp lại. Sau này trong thôn gặp nạn, ta liền gả đến Hàn gia thôn, không nghĩ tới kiếp này còn có thể gặp lại hắn.

Hàn Thanh nhìn bé con vẻ mặt và tinh thần suy sụp thì yên lặng đem người ôm vào trong lòng, "Sở nhi sao vậy? Vì hắn cảm thấy đáng tiếc?" Bé con trong lòng Hàn Thanh gật gật đầu, Hàn Thanh tiếp tục mở miệng, "Ngươi có thể trên đời này hết thảy đều là số mệnh đã định sẵn, như ngươi và ta, số mệnh định sẵn sẽ gặp nhau, cũng như Thu ca nhi số mệnh đã định sẵn sẽ gả cho không đáng làm người, đây đều là số mệnh, nếu trời cao đã an bài như thế tự nhiên sẽ có lí do."

Bé con trong lòng Hàn Thanh tiếp tục gật đầu, cũng không nói, Hàn Thanh liền như vậy lẳng lặng ôm hắn, lại suy nghĩ sự việc.

Hắn là nghĩ Hàn nhị sao là có tâm đến làm thân, thế nhưng không nghĩ tới là đánh chủ ý lên dấm chua, huống chi người sau lưng Hàn nhị sao là ai hắn đều không biết, việc này cũng nên tìm thời gian cùng Triệu Nham nói rõ.

Sở ca nhi rầu rĩ không vui một lúc lại khôi phục, xoay người tới phòng Thu ca nhi đã rời đi, Sở ca nhi nhìn nhìn chỗ vừa rồi Thu ca nhi ngồi thì thở dài, sau liền thu dọn phòng. Nguyên bản phòng khách cùng phòng bếp sau đều bị đả thông, trong phòng bàn bát tiên được sắp xếp tốt. Chuyện biển hiệu Hàn Thanh đã sớm nghĩ tốt, hiện tại biển hiệu quán bên cạnh chắn biển hiểu quán tương đối nhiều, mặt trên sai người dùng bút lông biết tên cửa hàng, hoặc là dùng bút lông biết xong dùng gỗ khắc biển hiệu treo lên, hình thực thật đơn giản. Hàn Thanh mua quán mặt tiền chỉ còn lại một phần, Hàn Thanh tìm Khâu thợ mộc đo lường biển hiện dài ngắn, sau đó đưa thiết kế mình vẽ cho Khâu thợ mộc, kỳ thật Hàn Thanh thiết kế cực kì đơn giản, chẳng qua là giữa biểu hiện đề chữ "Lẩu Cay quán" thật lớn, cuối cùng nghĩ nghĩ lại muốn Khâu thợ mộc góc bên trên bên phải viết "hai người nhà Hàn" Khâu thợ mộc nhìn không ảnh hưởng cũng đáp ứng.

Tìm thời gian Hàn Thanh trước khi cửa hàng nhà mình khai trường cùng Triệu Nham đơn giản nói chuyện về việc Hàn nhị sao. Hàn Thanh còn lo lắng hắn là người dân thường, muốn nói bọn hắn không dựa vào thế lực của Triệu Nham thì cũng không phải, muốn nói bọn hắn có dựa vào thế lực của Triệu Nham đi, lúc đó thực sự có chuyện gì xảy ra thì Hàn Thanh không cam đoan tin tưởng anh em nhà họ Triệu có thể giúp bọn hắn được tới đâu đâu. Trước mắt lại chỉ có thể nói cho Triệu Nham, bảo hắn nghĩ biện pháp. May mà Triệu Nham cũng tương đối coi trong hai người Hàn Thanh, biết nặng nhẹ, trực tiếp sai thủ hạ đi điều tra thế lực phía sau Hàn nhị sao.

Hàn Thanh làm xong việc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn nào có nhìn qua Thu ca nhi như vậy mà thoải mái. Từ khi biết được hắn cùng Sở ca nhi đã bị người theo dõi, Hàn Thanh trong lòng liền có tảng đá lớn, hắn thế nào cũng được, chỉ là hắn muốn mang cho Sở ca nhi cuộc sống tốt hơn, lại không phải gián tiếp hại bé con.

Giải quyết việc hàn Hàn Thanh lại về cửa hàng của mình, cách khai trường còn vài ngày, Hàn Thanh cùng Sở ca nhi bắt đầu đi chợ, người nhà hắn dùng số lượng thay đổi không nhiều, cho nên mỗi ngày chỉ cần sáng sớm ra chợ tim xem rau dưa tươi tốt là được, Hàn Thanh mục đích chủ yếu là đi tìm đồ gia vị. Nghĩ bỏ vào để bên trong canh hương vị cũng sẽ tốt hơn một ít.

Chương 25:

Trước khai trương một ngày, Hàn Thanh chính mình pha chế ra sa tế, đồng thời Hàn Thanh làm bốn loại thịt: bò viên, lợn viên, gà viên và cá viên, hắn là người đầu tiên bán. Sở ca nhi thực thích ăn thịt viên, lúc Hàn Thanh vừa làm ra liền đòi Hàn Thanh.

Hàn Thanh nhìn bé con ăn vui vẻ rất lo lắng, bé con bị mình nuôi như vậy sẽ không nuôi thành béo tròn như thịt viên chứ.

Hôm khai trương cửa hàng Triệu Nham có tới cổ động, Triệu a sao cùng Vương đại a sao biết nhà Hàn Thanh khai trương cũng từ trong thông chạy tới, chỉ là Hàn nhi sao không biết nơi nào nghe được tin tức, cư nhiên cũng tới. Hàn Thanh căn bản không có biện pháp đuổi người ra ngoài, may mà Hàn nhị a sao đem Nhạc ca nhi nên không gây rối, Hàn Thanh ngày vui cũng không tính toán.

Đến giờ lành, Hàn Thanh tại cửa đốt pháo, vài người nói vài tiếng tốt, kéo xuống miếng vải đỏ che trên biển hiện, Lẩu Cay quán liền chính thức khai trương, mọi người cùng Hàn Thanh vào trong phòng, đối với cửa hàng của Hàn Thanh bên trong kết cấu có chút hứng thú, Sở ca nhi cùng phu lang nhà Triệu Mục ca nhi dẫn đường, mọi người tới trước một bên lấy que xiên nhỏ, sau đó cùng Sở ca nhi và Mục ca nhi đi tới chỗ lấy đồ ăn, chính mình muốn ăn gì thì xâu rồi bỏ vào rỏ tre. Hàn Thanh ý tưởng lúc đầu là bán theo cân, thế nhưng thời đại này đều dùng đòn cân phiền toái lại phí thời gian, Hàn Thanh liền trực tiếp dùng số lượng xiên để tính tiền, như vậy cũng tiện mọi người lấy này nọ.

Mùa đông cũng gần kết thức, chút tuyết đọng lại gặp ánh nắng liền tan, thế nhưng rau xanh còn chưa có nhiều, Hàn Thanh cùng Sở ca nhi bày ra đồ ăn chủng loại không ít, có thể ăn từng xiên, Hàn Thanh thử qua hương vị không sai thì để trên ngăn tủ, khác tự mình xiên lấy.

Lúc người lấy đồ ăn đồ tiên xong, chuẩn bị ăn thì Hàn Thanh ở giữa phòng mở một nồi, một cỗ mùi hương bay ra, trực tiếp theo cửa bay tới trên đường cái. Nồi Hàn Thanh dùng nấu lẩu là hắn đi cửa hàng rèn đánh thiết, nhìn qua cùng inox ở hiện đại không khác lắm. Mọi người nối không dứt chọn đồ cho chính mình, Vương Đại Tráng cũng thay thế vị trí của Hàn Thanh, khách đến được hai ca nhi chiêu đãi rất tốt, phương pháp ăn mới mẻ này cũng gợi lên hiếu kì của mọi người.

Hàn Thanh nhìn phía trước cơ bản không có vấn đề gì, liền đơn giản tiếp đón một chút người đến rồi xoay người đi vào phòng bếp nhỏ nhà mình. Người quen đến không thiếu, cũng không thể chỉ để mọi người ăn lẩu cay, Hàn Thanh vội đi phòng bếp phía sau tính toán làm vài món thức ăn bưng lên phía trước.

Triệu Nham cùng Triệu a sao Vương a sao đều là người quen, liền tìm vài cái bàn ngồi cùng nhau. Hàn nhị sao cũng nghĩ chen vào ngồi cùng, chỉ tiếc ba nhà người ngồi vừa đủ hai bàn, Hàn nhị sao cũng không có biện pháp, liền lôi kéo Nhạc ca nhi ngồi ở bàn bên cạnh, chỉ là lỗ tai lại dựng đứng nghe người bàn bên kia nói gì.

Bát lẩu cay đầu tiên rất nhanh liền ra nồi, Triệu Nham thành khách đầu tiên của cửa hàng nhà Hàn, trước mắt bao nhiêu người Triệu Nham gắp một khối đồ ăn thổi thổi bỏ vào miệng, "Ngô, hương vị này, thật ngon." Nhìn bát đỏ rực của Triệu Nham liền thèm, mọi người không khỏi sốt ruột. Vương đại a sao ỷ vào con trai của mình là chủ trù không chút khách khi thúc giục Vương Đại Tráng nhanh lên, Hàn Thanh cũng làm mấy món đồ ăn bưng lên.

Mùi hương bên trong cửa hàng bay ra mời gọi người xếp hàng không dứt càng nhiều lên, Sở ca nhi cùng Mục ca nhi hai người cũng chia ra bận rộn, một người tính tình, một thu dọn bàn để khách tiếp theo vào ăn. Hàn Thanh bị Triệu Nham lôi kéo đi uống rượu. Lúc này Hàn nhị sao ngồi chỗ kia không động tĩnh cũng đứng lên, bỗng nhiên đi đến trước mặt Sở ca nhi đang thu tiền, "Sở ca nhi mệt mỏi rồi đi, mau qua một bên nghỉ đi, để Nhạc ca nhi nhà chúng ta hỗ trợ là được."

Hàn Thanh đang cùng Triệu Nham nói chuyện cũng không thấy được tình huống bên này, Sở ca nhi đang cùng khách nói chuyện, thình lình liền bị Hàn nhị sao kéo ra. Nhạc ca nhi thừa dịp Sở ca nhi sửng sốt, trực tiếp đứng vào vị trí vừa rồi của Sở ca nhi, thuần thục thu tiền. Sở ca nhi muốn về cũng không về được, cũng không biết Hàn nhị sao này có phải Hàn Thanh gọi đến hay không, đành phải đi đến bên cạnh Hàn Thanh.

Hàn Thanh đang cùng Triệu Nham nói nói cười cười nhìn thấy Sở ca nhi ủy ủy khuất khuất nhìn mình, "Sở nhi, sao vậy? Bận rộng sao?" Nói xong liền đi ra hỗ trợ, vừa đứng lên mới nhìn thấy Nhạc ca nhi đứng ở quầy thu tiền, Hàn nhị sao ở bên cạnh chỉ trỏ sai khiến Mục ca nhi, "Đây là có chuyện gì?" Nhìn lông mày Hàn Thanh nhăn lại Sở ca nhi cũng có chút ủy khuất, "Ta cũng không biết, nhị thẩm bỗng nhiên kéo ta để Nhạc ca nhi thu tiền." Hàn Thanh vuốt vuốt mặt bé con, "Mệt rồi đi, ngươi ngồi ở đây ăn một chút đi, trước cứ để bọn hắn bận rộn xem, tới nghỉ ngơi một chút."

Hàn Thanh ăn bài Sở ca nhi ngồi xuống, mắt lại nhìn phía trước, hắn ngược lại là muốn nhìn một chút hai người kia đến cùng là muốn làm gì. Hàn Thanh dứt khoát đem Mục ca nhi kêu trở về, hoàn toàn không để ý ý tứ của Hàn nhị sao và Nhạc ca nhi." Mấy người nhà vui vẻ náo nhiệt, hôm nay là ngày vui, Sở ca nhi cũng bị yêu cầu uống rượu Thanh tửu. Nào nghĩ đến ngày thường Sở ca nhi uống quen rượu Bích Đường, cho rằng rượu Thanh tửu cùng rượu Bích Đường không khác nhau lắm, một ly lại uống một ly, đợi đến lúc Hàn Thanh lấy lại tinh thần nhìn Sở ca nhi, Sở ca nhi hai má đã hồng hồng, nhìn chính là uống không ít.

Sở ca nhi uống nhiều cũng ngoan, cũng không có nói không ầm ĩ, chính là dựa vào Hàn Thanh, hướng về phía Hàn Thanh người ngây ngô. Hàn Thanh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Sở ca nhi, cũng không biết có phải hay không do hắn trong lòng kêu bé con ngốc, nhìn bộ dạng này không thể giống bé con ngốc hơn.

Triệu a sao cùng Vương đại a sao nhìn bộ dạng Sở ca nhi cũng thấy thú bị, cố ý đùa Sở ca nhi nói chuyện. Nào nghĩ đến bất kể ai gọi hắn, hắn liền chui vào trong lòng Hàn Thanh, giống hệt bé con. Nếu không chui vào được liền ngẩng đầu đặc biệt ủy khuất nhìn Hàn Thanh, Hàn Thanh cũng chỉ có thể thấp giọng vỗ vỗ sau lưng đem bé con ôm vào ngực. Mọi người thấy đôi tình nhân ở chung một chỗ hình thức cũng hiểu được thú vị.

Chỉ là Triệu Nham nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên nghĩ tới Triệu Nhuận An trong nhà, ai, chỉ tiếc bọn họ đều là hán tử, nếu là... Nghĩ tới đây Triệu Nham lại cũng nhiều hơn, Hàn Thanh ngồi giữa hai tên bợm rượu cũng bất đắc dĩ, rõ ràng là hắn khai trương cửa hàng như thế nào chịu thiệt liền vẫn là hắn a.

Lúc này bên trong của hàng đồ ăn cho khách đều tốt, Hàn Thanh nhìn Vương Đại Tráng đã nghỉ ngời, gọi Vương Đại Tráng cùng Mục ca nhi ghép bàn lại ngồi xuống cùng mọi người ăn cơm. Triệu Nham lúc này đã nằm trên bàn, Hàn Thanh gọi tiểu tư của Triệu Nhậm sai người đem hắn trở về trước. Mọi người ăn không sai biệt lắm, Khâu thợ mộc mới lại đâu. Vào phòng liền cao giọng nói xin lỗi Hàn Thanh, Hàn Thanh đã sớm báo tin cho Khâu thợ mộc, chỉ là không nghĩ tới Khâu thợ mộc cùng mang theo công tử nhà giàu hắn làm công tới.

Hàn Thanh cẩm thận để Sở ca nhi dựa vào Mục ca nhi, Sở ca nhi không muốn để Hàn Thanh đứng dậy, Hàn Thanh vẫn là một lừa hai gạt mới thoát thân. Trong lòng cảm thán Sở ca nhi uống nhiều thực đáng yêu, so với ngày thường có yêu quấn hắn hơn, một lần hai lần thì thực thích nhưng mỗi ngày đều như vậy hắn liền ăn không tiêu,

Khâu thợ mộc còn cố ý cùng Hàn Thanh làm vẻ thần bí, "Hàn huynh đệ, ngươi cũng không biết, vị tiểu thiếu gia này hôm nay là vì hâm mộ danh tính ngươi mà đến." Nghe hắn nói như vậy Hàn Thanh trong lòng thật sự lộp bộp một chút, không thể nào, hắn thì có danh tính gì chứ? Chẳng lẽ chuyện dấm chua đã ầm ĩ đến nhiều người biết? Công tác bảo mật của Triệu Nham không thể kém như vậy chứ.

Công tử đối diện bỗng nhiều chắp tay chào Hàn Thanh, "Tại hạ Phó văn thư, may mắn được tiên sinh làm ma phương, hôm nay nghe nói tiên sinh khai trương cửa hàng cố ý tới chức mừng." Muốn nói thời đại này đối với thương nhân cũng có chút xem nghe, làm ăn buôn bán thì không thể tham gia khoa khảo, sĩ nông công thương, thương hộ là xếp hạng kém nhất. Nhất là lấy văn nhân làm trọng, đối đãi thương nhan hoàn toàn có thể nói là kỳ thị. Cho nên vị này vừa mở miệng vẻ nho nhã gọi mình là tiên sinh, Hàn Thanh thật sự là bị chấn động một chủ.

Kỳ thật Phó văn thư hoàn toàn bị ma phương của Hàn Thanh mà bái phục, hắn tuy rằng là người đọc sách, thế nhưng từ nhỏ liền thích nghiên cứu một ít thứ kỳ quái gì đó. Hiện thế có vài loại khóa Khổng Minh hắn chơi từ bé đến lớn, loại nào cũng giải được. Chính hắn thậm chí còn nghiên cứu nhiều cơ quan khóa, thứ Khâu thợ mộc đưa tới này nọ Phó văn thư vốn là khinh thường, thế nhưng chân chính cầm vào hắn mới phát hiện ma phương này có chỗ kỳ diệu. Thời gian lâu như vậy hắn vừa có thể sử dụng một loại phương liều mạng với ma phương này, thế nhưng nếu hắn đoán không sai, phương pháp giải tuyệt đối không chỉ có một. Chỉ bằng ma phương này, Phó văn thư cảm giác Hàn Thanh người này hoàn toàn xứng đáng hắn gọi một tiếng tiên sinh.

Cũng không biết Hàn Thanh nếu biết suy nghĩ của Phó văn thư, có cảm giác xấu hổ hay không. Thế nhưng trước mắt Hàn Thanh cái gì cũng không biết, chỉ là tiếp đón Khâu thợ mộc cùng Phó văn thư tiến vài, tự mình giới thiệu cho hai người lẩu cay. Lúc Khâu thợ mộc đến bốn món thịt viên còn lại chẳng được bao nhiêu, Hàn Thanh biết Khâu thợ mộc thích ăn thịt, dứt khoát liền đem hết chỗ còn lại phân thành hai phần. Nhạc ca nhi cư nhiên còn nghĩ muốn thu tiền của Khâu thợ mộc cùng Phó văn thư, cũng đem Hàn Thanh cười lạnh, não chắc có vấn đề đi, người trong này nên trả tiền chính là hai người. Hàn Thanh cũng thật lười phản ứng bọn họ hai người, chỉ đem Khâu thợ mộc cùng Phó văn thư tới chỗ mọi người ngồi cùng nhau, cũng không để Vương Đại Tráng làm, chính mình múc hai chém cho Khâu thợ mộc cùng Phó văn thư.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro