Chương 26-27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26:

Nhạc ca nhi nhìn Hàn Thanh như muốn cùng Hàn Thanh nói chuyện, Hàn Thanh trực tiếp ngẩng đầu, "Như thế nào, ngươi muốn nghỉ?" Nhạc ca nhi còn ủy khuất, lắc đầu bộ dạng cố gắng khóc.

Làm tốt hai chén lẩy cay sau lại đem dấm chua cùng sa tế còn có tỏi tương bưng tới, bởi vì là lần đầu ăn nhưng cũng không ít người dùng thêm mấy đồ gia vị này. Hàn Thanh biết khẩu vị của Khâu thợ mộc liền lấy lại đây, muốn cho Khâu thợ mộc nếm thử thế nào. Vừa đi tới bàn liền bị Sở ca nhi nhìn, "Là cho ta uống sao?" nói xong lấy bát dấm chua muốn uống, may có Mục ca nhi nhanh tay nhanh mắt ngăn lại. Sở ca nhi bị người cản lại mặc kệ, vẫn kêu Hàn Thanh, Hàn Thanh cũng chỉ ngồi trở lại bên cạnh Sở ca nhi. Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở ca nhi, "Ngoan nào." Sở ca nhi cho Hàn Thanh đáp lại đặc biệt dứt khoát, vừa cúi đầu lại vùi vào trong lòng Hàn Thanh, làm Hàn Thanh dở khóc dở cười.

Nhạc ca nhi oán hận nhìn qua, cắn môi dưới không nói gì, Hàn nhị sao hướng về phía Nhạc ca nhi nhắc ánh mắt, Nhạc ca nhi bĩu môi lại khôi phục vui mặt bình thường.

Là ngày buôn bán đầu tiên, Hàn Thanh cùng Sở ca nhi không có chuẩn bị quá nhiều, sợ không dễ bán không hết để lại hỏng, không nghĩ tới là vừa đến trưa đồ ăn liền bán sạch sẽ. Đương nhiên trong đó cũng có công lao của người quen, mấy người đến hỗ trợ ăn cũng ngon, cũng không khách khí với Hàn Thanh mỗi người ăn đều đủ. Nhìn vị khách cuối cùng ra về, Mục ca nhi qua thu thập bàn, Hàn Thanh liền tính toán đóng cửa, nhiều người như người vậy còn có bé con bợm rượu bên người, buổi chiều Hàn Thanh cũng không tính mở cửa.

Chỉ là cho dù Hàn Thanh ý tứ nào rõ rệt, Hàn nhị sao cùng Nhạc ca nhi vẫn không có muốn đi. Hàn Thanh vốn tưởng rằng hai người này đến là vì tiền, ngược lại là không nghĩ đến Nhạc ca nhi đem từng món tiền ghi sổ sách rõ ràng. Cũng là Hàn Thanh suy nghĩ quá ngây thơ rồi, cửa hàng nhà hắn mở có gần nửa ngày, nói nhiều cũng không tính là nhiều, chỉ chút đó tiền Hàn nhị sao không để vào mắt, họ là cần Hàn Thanh, hoặc nói là cần bán đi phương pháp bí mật của Hàn Thanh.

Hàn Thanh nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đứng lên, "Hôm nay liền đa tạ nhị thẩm cùng Nhạc ca nhi, hiện tại cửa hàng này ta cũng muốn đóng cửa, các ngươi trở về nhà nghỉ đi." Hàn nhị sao lôi kéo Nhạc ca nhi hướng về phía Hàn Thanh cười cười, "Không có việc gì, chúng ta đều là người nhà, ta đây về sau để Nhạc ca nhi đến hỗ trợ quản tiền cho ngươi, ta xem Sở ca nhi làm cũng không được, làm không tốt bằng Nhạc ca nhi của chúng ta."

Không đợi Hàn Thanh nói Sở ca nhi đã xuất đầu, Sở ca nhi mạnh mẽ đứng lên, còn loạn choạng. Hàn Thanh vội đem người đỡ lấy, "Ai nói, ai nói, ta, ta là chưởng quầy, ta làm tốt, có phải không, có phải không Hàn đại ca" Hàn Thanh gật gật đầu, "Đương nhiên, Sở ca nhi của chúng ta là tốt nhất, ngoài Sở ca nhi không ai có thể làm chưởng quầy." Nghe Hàn Thanh nói như vậy, Sở ca nhi lại cười ngây ngô chui vào lòng Hàn Thanh, Hàn Thanh nhìn vé con, tính toán tiễn hai người kia liền đem bé về phòng ngủ. Bộ dạng đáng yêu như vậy, chính hắn nhìn còn tốt, để những người khác thấy chẳng phải thiệt hắn sao.

Nhìn show ân ai của hai người, Nhạc ca nhi xiết chặt tay, Hàn Thanh nhìn hai người lại bổ một đao, "Cửa hàng của nhà chúng ta vẫn là người trong nhà quản lí thì tốt, không làm phiền người ngoài." Tươi cười trên mặt Hàn nhị sao cứng đơ, "Đứa này này nói thế là sao, chúng ta không phải là người nhà sao." Nhạc ca nhi bỗng nhiên kéo cánh tay a sao mình lại, "A sao, chúng ta di, ta cũng không phải không gả được ra ngoài, không cần gả cho ngươi ma ốm." Nói liền lôi kéo a sao chính mình ra ngoài, Hàn nhị sao chỉ kịp nói một câu ngươi đứa nhỏ này, liền bị Nhạc ca nhi kéo ra ngoài.

Đối với lời Nhạc ca nhi vừa nói Hàn Thanh hoàn toàn không để ý, toàn bộ Hàn gia thôn đều nói hắn là ma ốm, Sở ca nhi bỗng nhiên vỗ vỗ ngực Hàn Thanh, "Không phải, không phải ma ốm, mới không phải."

Hàn Thanh nhìn nhìn Sở ca nhi, cùng mọi người giải thích sau đố liền ôm Sở ca nhi đi vào phòng.

Đến phòng sau Sở ca nhi ngược lại thành thật không ít, Hàn Thanh đem cởi giày của Sở ca nhi, cởi áo khoác, đem người nhét vào trong chăn. Mới đầu Sở ca nhi còn không chịu, Hàn Thanh trên trán hôn một cái, "Ngoan, bảo bối ngủ trước, tỉnh dậy ta làm cho người đồ ăn ngon được không." Nguyên nhân người uống rượu, Sở ca nhi cũng không giống như ngày thường thẹn thùng, ôm lấy Hàn Thanh ngoài miệng cũng hôn một cái, "Ta sẽ ngoan ngoãn ngủ, ngươi làm cho ta sườn chua ngọt a." Hàn Thanh bị bé con chọc cười, lại hôn một chút, "Một bàn sườn chua ngọt thật lớn, ăn đến no." Bé con vừa lòng thiếp đi, Hàn Thanh nhìn nhìn Sở ca nhi an tĩnh lại, quay về phía trước, trong lòng còn thầm nghĩ, Nhạc ca nhi cũng biết có lại tới gây chuyện hay không.

Triệu a sao cùng Vương đại a sao cũng cùng tới thu dọn bàn ăn một chút, còn lại vài vị hán tử ngồi cùng nhau nói chuyện. Ngày đầu tiên buôn bán mà đóng cửa quá sớm cũng không tốt, tuy rằng là không còn gì, thế nhưng Hàn Thanh vẫn để cửa mở. Phó văn thư tuy rằng là người đọc sách, thế nhưng cũng cùng vài người nông dân nói chuyện cũng không mất tự nhiên, cũng không có thái độ kinh thường gì, khiến Hàn Thanh có chút vừa lòng.

Hắn gặp qua không ít người, dù là kiếp trước hay kiếp này, đều không thiếu ít người cho rằng mình có một chút thành tựu mà xem thường người nông dân. Phó văn thư này bộ dạng thành thật bình dị gần gũi, Phó văn thư cùng Hàn Thanh nói chuyện rất hợp nhau, hai người trò chuyện về những thứ kỳ quái, Phó văn thư chính là thích mấy thứ này, ngẫu nhiên còn có thể chính mình nghiên cứu một ít cơ quan nhỏ, cùng Hàn Thanh nhắc tới lại càng thêm bội phục người này.

Một bàn cơm có thể nói cả khách và chủ đều vui vẻ hết cỡ, chỉ tiếc trong nhà Hàn Thanh không ở được nhiều người như vậy, Triệu a sao cùng Vương đại a sao một nhà thừa dịp trời còn sớm thì về trước. Khâu thợ mộc hiền tại ở nhà Phó văn thư, một tuần trở về hai ngày, gần đây buôn bán được chút tiền cùng tính toán cùng Khâu ca sao lên trấn trên ở. Nghe Khâu thợ mộc nói như vậy Hàn Thanh cũng thực sự mừng thay cho hắn, sống qua ngày tóm lại là càng ngày càng tốt.

Hàn Thanh trở lại phòng nhìn nhìn Sở ca nhi, thấy Sở ca nhi ngủ an ôn, hướng trên giường đổ một cái ôm Sở ca nhi liền thiếp đi. Hắn buổi chiều cũng bị uống không ít rượu. Hai người bọn họ trực tiếp ngủ đến hừng đông ngày hôm sau, Đại Tráng cùng Mục ca nhi nhìn thấy hai người cũng biết họ mệt liền không gọi bọn họ. Vẫn là Sở ca nhi buổi sáng muốn đi vệ sinh, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại bên cạnh mình.

Sở ca nhi trước tiên là ngẩn người, sau đó liền cảm giác chính mình không đi vệ sinh thật sự không được, vốn định nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm của Hàn Thanh, không nghĩ tới vẫn làm người bên cạnh tỉnh giấc, Hàn Thanh mơ mơ màng màng đêm người ôm vào trong ngực liền một hôn cái, "Sở nhi, còn sớm a." Sở ca nhi bị Hàn Thanh ôm vào trong ngực, đấu tranh nửa ngày cũng chưa rời đi được, tiếng nói nghe như sắp khóc. "Hàn đại ca" Hàn Thanh lại ôm hôn người đứng lên, "Ân?" "Ta... Ta muốn đi vệ sinh."

Sở ca nhi rời giường rửa mặt xong liền cùng Mục ca nhi ra ngoài đi chợ mua nguyên liệu tươi sống nấu ăn, Hàn Thanh hôm nay hướng dẫn Đại Tráng làm thịt viên, hắn cùng Sở ca nhi qua vài ngày liền phải về thôn xử lý chuyện ngọn núi phía sau.

Ngày hôm sau lẩu cay bán cũng thật không sai, những người hôm qua ăn hôm nau lại mang theo bằng hữu đến, Hàn Thanh cùng Sở ca nhi tận lực bất quá đi hỗ trợ, làm cho bọn họ đã bận rộn còn bận rộn hơn. Hàn Thanh đặc biệt không hành sự theo nghĩa lí, đem Sở ca nhi đi Vọng Nguyệt quán, tính toán cho Sở ca nhi ăn một bữa hải ăn. Nào ngờ đặc biệt khéo gặp phải Triệu Nham ở đó. Chỉ là Triệu Nham nhìn qua một điểm đều không tốt, vẻ mặt và tinh thần đặc biệt suy sút, không biết còn tưởng Vọng Nguyệt quán nhà hắn phá sản a.

Hàn Thanh thấy cái dạng này của Triệu Nham cũng không nói gì, trực tiếp gọi tiểu nhị, "Hôm nay chủ tử nhà các ngươi mời khác, đem toàn bộ món ăn nhà các ngươi lên đây." Triệu Nham đánh hắn một cái, Hàn Thanh cười cười vỗ vỗ Triệu Nham, "Hôm qua Triệu đại ca vẫn còn tư thế hiên ngang anh dũng hảo hán tử, hôm nay sao liền thành bánh bao ỉu thế." Triệu Nham hất tay Hàn Thanh, "Thôi nói giỡn đi."

Hàn Thanh cười chế nhạo Triệu Nham, Triệu Nham cũng không khổ sở như ban đầu, Sở ca nhi bội phục nhìn Hàn đại ca nhà mình, Hàn Thanh bĩnh tĩnh tiếp nhận ái mắt ái mộ của Sở ca nhi, Triệu Nham nhìn nhìn Sở ca nhi cùng Hàn Thanh, lại thở dài, "Thật sự hâm mô hai người các ngươi a."

Hàn Thanh vừa nghe liền biết Triệu Nham cùng Triệu Nhuận An là phát sinh sự tình gì, chỉ là chuyện tình cảm người ngoài can thiệp không được. Hàn Thanh cũng không nói tiếp, liền cùng Triệu Nham hàn huyên tính toán chuyện mùa xuân đem phần lớn diện tích trên núi trồng quả chua. Cây cối trên nói cao căn bản cái gì Hàn Thanh cũng không động, chỉ là đem cỏ dại mọc làn tràn thanh lý, toàn bộ trồng quả chua. Triệu Nham tất nhiên không có ý kiến gì, hơn nữa ý tứ của Triệu Nhuận An là tính toán quả chua này làm ăn buôn bán càng lớn càng tốt, mà việc cấp bách là cung ứng quả chua.

Triệu Nham cùng Triệu Nhuận An đã sớm thương lượng tại địa phương khác mua xuống một mảng đất lớn chuyên gieo trồng quả chua, chỉ như vậy Hàn Thanh cùng Sở ca nhi ngẫm qua chua tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn. Nghĩ đến đây lại nhớ đến đại ca nhà mình, nếu đến lúc người sau lưng đại ca cố ý muốn trong tay họ đồ, hắn cũng không biết phải làm sao bây giờ. Triệu Nham lại nhìn thoáng Hàn Thanh đang vui vẻ hầu hạ Sở ca nhi ăn, ai da, vài chuyện cứ xảy ra đi rồi hãy tính vậy.

Chương 27:

Triệu Nham bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, kêu Hàn Thanh một tiếng, "Hàn lão đệ, người sau lưng nhị thẩm ngươi ta đã điều tra ra." Nghe chính thức Hàn Thanh cũng nghiêm túc, chỉ là tay vẫn không quên cho Sở ca nhi ăn, "Là thế nào?"

"Là nhà Trương lớn nhất kinh thành, bọn họ muốn từ chỗ ngươi lấy phương pháp ngâm dấm chua." Hàn Thanh gật gật đầu, Sở ca nhi nghe được Triệu Nham nói như vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn Triệu Nham, "Ân". Xem ra những lời ngày đó của Thu ca nhi nói là sự thật, Hàn Thanh ý bảo Triệu Nham nói tiếp, Triệu Nham do dự, "Ta sẽ phái hai người bảo vệ ngươi cùng Sở ca nhi."

Hàn Thanh ân một tiếng không cự tuyệt ý tốt của Triệu Nham, "Làm phiền Triệu đại ca tìm hai người có thân thủ tốt." "Kia tự nhiên không thành vấn đề, có ta cùng đại ca kiềm chế, trước mắt bọn họ hẳn là sẽ không dùng thủ đoạn cưỡng chế." Hàn Thanh nghĩ nghĩ, hoàng đế hiện tại trời sinh tính đa nghi, hình phạt riêng linh tinh bị phát hiện đề là tội chết. Nếu là thương hộ ở kinh thành trực tiếp đem hắn cùng Sở ca nhi trói đi, tin tưởng xui xẻo nhất định không chỉ có hai bọn họ. Chỉ là không biết chính mình tiểu tốt này có đáng giá để họ làm chuyện lớn hay không đâu. Trước mắt chỉ có thể dựa vào hai anh em nhà Triệu Nham.

Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi bộ dạng có chút lo lắng, an ủi bé con, lại cho người ăn chút. Triệu Nham nhìn lắc lắc đầu, Hàn Thanh người này cùng với dâu nhà hắn ở cùng một chỗ, lại giống dỗ dành đứa nhỏ. Thú vị, thú vị a.

Tuy rằng Hàn Thanh cùng Sở ca nhi nhìn không chút để ý đem cửa hàng giao cho người khác liền đi, thế nhưng Sở ca nhi trong lòng vẫn nhớ thương, ăn cơm xong liền bảo Hàn Thanh mang hắn trở về. Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi sốt ruột, cũng chỉ cùng Triệu Nham cáo từ, mang Sở ca nhi nhà mình trở về.

Sở ca nhi cảm giác chính mình không nên hỏi, hẳn là nên tin tưởng Hàn đại ca sẽ đem sự tình xử lý tốt. Thế nhưng nghĩ nghĩ vẫn không nhịn xuống được. "Hàn đại ca, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao? Vì sao lại muốn phái người bảo hộ chúng ta." Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi bỗng nhiên cảm giác rất có lỗi với Sở ca nhi, tuy rằng hiện tại cuộc sống no đủ, thế nhưng chính mình lại không thể cho Sở ca nhi một gia đình yên ổn. Còn không hiểu ra làm sao liền quấn vào rắc rối, rõ ràng ban đầu nghĩ làm dấm chua đem bé con đi làm giàu, thế nhưng bây giờ có được như mình muốn sao? Chính là bản thân hắn có chút kiêu ngạo đi, mặc kệ lúc vừa đến thế giới này hay hiện tại, vẫn cảm giác mình so với người càng giỏi giang, hiểu biết nhiều gì đó. Thế nhưng hiện tại xem ra, không khỏi có chút rất đáng cười.

Cuối cùng Hàn Thanh vẫn chỉ xoa xoa đầu Sở ca nhi, "Không có việc gì, không có nguy hiểm, mà nếu có thì có ta ở đây rồi." Sở ca nhi đối với Hàn Thanh mà nói là trăm phần trăm tín nhiệm. Nghe Hàn Thanh nói như vậy liền không suy nghĩ tới lời của Triệu Nham nữa, "Hàn đại ca, chúng ta lúc nào về Hàn gia thôn a."

"Sao vậy, muốn trở về sao?" Sở ca nhi ngượng ngùng cười cười, "Ta nhớ thỏ lười ngốc." Hàn Thanh trắng mắt, "Ngươi nhó nó làm gì? Nếu không phải nó còn biết ăn, chẳng ai nghĩ nó là thỏ sống, chỉ là khối lông trắng a." Sở ca nhi bĩu môi, "Không cho nói xấu thỏ lười ngốc, nó chỉ lười chút thôi."

Hàn Thanh cùng Sở ca nhi nói nói cười cười một lúc thì về tới bên trong cửa hàng nhà mình, trong điếm còn hai ba bàn không có khách ngồi, Mục ca nhi nhìn thấy bọn họ về ánh mắt đều sáng, "Các ngươi rốt cuộc đã trở lại, Sở ca nhi thịt viên đều bán sạch, trong nhà thịt cũng hết, người tới không dứt nên chúng ta cũng không dám ra ngoài đi mua."

Hàn Thanh nói bảo Sở ca nhi làm chưởng quầy cũng không phải nói không, mặc kệ là lấy tiền hay gì gì đều do Sở ca nhi phụ trách, Hàn Thanh chỉ làm một vài việc vặt. Qua vài lần Mục ca nhi cùng Đại Tráng có việc đều tìm Sở ca nhi, bởi vì Hàn Thanh hoàn toàn chẳng làm gì.

Sở ca nhi lấy tiến liền vung tay sai phu quân nhà mình đi ra ngoài mua thịt, Hàn Thanh theo lệnh phu lang cũng không vào phòng nghỉ chân liền đi chợ tính toán mua thịt. Nhưng còn chưa tới chợ, liền bị người ôm lấy đùi, "Đừng đánh ta, đừng đánh." Hàn Thanh còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì, người kia liền mạnh mẽ xông tới trên người. Người ta ra tay thật mạnh a, xông tới suýt nữa làm Hàn Thanh quỳ trên mặt đất.

Sau đó có một nhóm người chạy đến, "Người nào! Cao phủ ta giáo huấn hạ nhân nhà mình, sao ngươi dám xen vào!" Hàn Thanh hoàn toàn bị thái độ không phân biệt phải trái này làm bực mình, "Ta xen vào lúc nào, chính các người xô ngã ta." Người kia không nghĩ tới Hàn Thanh sẽ nói như vậy, sửng sốt, lúc ngày người ôm lấy đùi Hàn Thanh bỗng nhiên bắt được góc áo Hàn Thanh, "Cứu cứu ta, xin người, cứu cứu ta, ta không cần gả cho Phong Tử kia, ta không cần."

Hàn Thanh bị người nọ kêu xin cứu khàn cả giọng thì ngây ngẩn cả người, nửa ngày cũng không nói chuyện, đám người đối diện cũng không biết là làm sao, cũng đứng không nói gì. Mấy người đó vây thành một vòng, bên ngoài là người, bên trong là tường, đứng đó đều trầm mặc. Hàn Thanh vốn không nghĩ nhúng tay vào, đừng trách hắn không trượng nghĩa, ai biết người này là tình huống gì. chỉ là trên đường người vốn không nhiều, người nào cũng có tâm lý hóng hớt, nơi nào ầm ĩ náo nhiệt là đi tới.

Bọn họ bị vây thành một vòng, không nghĩ tới người vây càng nhiều, người bên ngoài còn hỏi bên trong có phải biểu diễn đường phố gì hay không. Hàn Thanh nghe mà đen mặt, có thể là thấy mình được cứu rồi, người kia ôm chân Hàn Thanh hô Hàn Thanh cứu cứu hắn khàn cả giọng, hắn không muốn gả cho Phong Tử kia. Đám người kia mắt thấy càng ngày càng nhiều người, cũng có chút không kiên nhẫn. Đi lên liền kéo người kia.

Hàn Thanh nhìn giày của mình cũng bị kéo đi, cũng có chút bất đắc dĩ, xung quanh chỉ trỏ nói Hàn Thanh. Cứ thế Hàn Thanh vô tội lại nói thành tội phàn giết người, trong đám kia có người nhận ra Hàn Thanh, "Đây không phải người vừa khai trương Lẩu Cay quán sao." Người kia nhìn qua cũng có chút đáng thương, Hàn Thanh vẫn là thương xót không dằn được trong lòng khi đứng trước cảnh buồn khổ của người khác

"Các ngươi như vậy bắt buộc một hạ nhân, sẽ không sợ quan phủ đến quản sao." Nghe thấy Hàn Thanh nói chuyện, người xem xung quanh cũng im lặng. "Chúng ta là giáo huấn gia nô nhà mình, quan phủ không chen tay vào."

"Như vậy mà đối đã với một ca nhi tay trói gà không chặt, Cao phủ các người không nghĩ tới thanh danh sao!" Đám người kia không bị lời nói của Hàn Thanh dọa sợ, "Chủ tử nhà ta xem vừa mắt kẻ tiện nhân này, muốn cho hắn hầu hạ thiếu gia của chúng ta, gả vào chính là thiếu nãi nãi, đây là chuyện bao nhiêu ca nhi muốn còn không được, ta cũng khuyên người đừng cản chuyện nhà phú quý, tương lai chước họa." Người này nói xong xung quanh đám kia cười một trận xấu xa.

Hàn Thanh nhìn thoáng qua ca nhi kia, chỉ thấy người nọ nghe tên kia nói chuyện, hoàn toàn một bộ dạng tuyệt vọng, "Ta không cần, ta không cần." Hàn Thanh nhìn cũng thật sự không đành lòng, nhưng đây là chuyện hắn không thể nhúng tay vào. Lúc này ca nhi ngồi kia bỗng nhiên tránh thoát mọi người, hung hăng hướng vào tường bên trong đâm đầu tới.

Tất cả mọi người bị dọa sợ, người kia thật sự là không muốn sống, trên đầu một vũng máu lớn chảy ra, người cũng liền ngất đi. Bọn người kia cũng không nghĩ tới ca nhi có thể làm đến nước đó, còn sống hay không đều không biết, lắc đầu bỏ đi, "Ngu ngốc, có phúc không biết hưởng." Lúc này Hàn Thanh thầm nghĩ cứu người là quan trọng, ôm ngang lấy người liền hỏi mọi người, "Y quán ở đây?" Có người tốt bụng chỉ đường, Hàn Thanh một đường ôm người chạy đến y quán.

Tại cửa hàng Sở ca nhi còn buồn bực Hàn Thanh sao đi lâu như vậy chưa trở về, Hàn Thanh đem người đưa đi y quán trả tiền, nhìn người sống sót, liền lưu lại thêm chút tiền bảo đại phu chăm sóc một chút. Bị ầm ĩ như vật Hàn Thanh cũng không có tâm trạng đi mua thịt, quay trở về cửa hàng.

Lúc này Sở ca nhi đang sốt ruột, nhìn thấy Hàn Thanh áo dính đầy máu đi vào, dọa trên không đứng nổi dây, "Hàn... Hàn đại ca." Hàn Thanh vội lại đỡ lấy Sở ca nhi, "Sở nhi, Sở nhi, không phải máu của ta, ta không sao." Sở ca nhi hoàn toàn mặc kệ bên cạnh có người hay không, trực tiếp đem quần áo Hàn Thanh gỡ ra, nhìn đến bên trong thật sự không có vết thương mới yên tâm. Nước mắt cũng lập tức liền chảy ra, "Làm ta sợ muốn chết."

Hàn Thanh ôm Sở ca nhi về phòng, ngồi trên giường để Sở ca nhi ngồi trên đùi mình, liền như thế ôm bé con. Sở ca nhi hoàn toàn bị Hàn Thanh dọa đến, đâu còn lo lắng thẹn thùng, trong đầu đều là câu nói kia của Triệu Nham phái người bảo vệ các ngươi, phái người bảo vệ các ngươi, "Ngươi đụng phải người xấu sao?" Hàn Thanh an ủi hôn hôn mặt Sở ca nhi, "Không phải người xấu mà là đụng phải người khổ."

Nghe Hàn Thanh đem sự việc hai năm rõ mười nói ra, Sở ca nhi mới xem như hoàn toàn yên lòng, "Ca nhi kia thật đáng thương." Hàn Thanh nhịn không được lại hôn hôn Sở ca nhi, hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu Sở ca nhi nhà hắn bị bắt nạt như vậy, hắn sẽ như thế nào, chắc chắn là cùng chúng liền mạng đi, chắc chắn.

"Hàn đại ca, hắn tỉnh lại thì sẽ như thế nào? Hắn sẽ đi đâu?" Hàn Thanh cũng đang nghĩ vấn đề này, vốn hắn còn tưởng rằng ca nhi này sẽ giống như Hàn nhị sao, là có người an bài. Thế nhưng nào có ai lấy sinh mạng của mình ra diễn trò, ca nhi kia lúc đâm đầu chính là thực sự muốn đi tìm cái chết. Sở ca nhi thấy Hàn Thanh không nói chuyện, "Chúng ta đem hắn về đây đi, vừa lúc Đại Tráng cùng Mục ca nhi đều bận rộn, lại nhiều thêm một người cũng tốt."

Hàn Thanh suy xét, Sở ca nhi lại ở bên nói hai câu, Hàn Thanh cũng chỉ có thể đồng ý. Hai người thu dọn một chút, liền đi tới y quán. Lúc này người kia cũng chưa có tỉnh lại, mãi cho đến tối người cũng không tỉnh lại, Hàn Thanh nhìn vải thưa trên đầu người kia thật có chút lo lắng. Tỉnh lại thì là chuyện tốt, nếu thành người thực vật cũng không biết phải chiếu cố ca nhi này như thế nào. May mà ngày hôm sau Sở ca nhi cùng Mục ca nhi tới nhìn người liền tỉnh. Chỉ là tỉnh lại chưa thể đứng dậy, động thân liền muốn nôn.

Người cũng không thể để ở y quán ngốc, Hàn Thanh mướn xe cùng Đại Tráng đem người từ ý quán trở về. Muốn nói ca nhi này cũng có chút ưu nhìn, không thì hắn cũng không bị bắt xuất giá. Sau khi đâm đầu, sắc mặt trắng bệch. Hàn Thanh nhìn Vương Đại Tráng chăm sóc người hết sức cẩn thận, hoài nghi Đại Tráng ca tâm rung động với người này, chỉ là ca nhi này từ nhà giàu đi ra, cũng không biết có thể coi trong Đại Tráng một người xuất thân từ nhà nông hay không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro