Chương 32-33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32:

Lúc Hàn Thanh cùng Sở ca nhi từ trong phòng tối đi ra, Hàn nhị sao cũng đã đem Nhạc ca nhi đổi quần áo mới. Nhìn Hàn Thanh đỡ Sở ca nhi đi ra, Nhạc ca nhi tinh thần và sắc mặt đỏ thẫm, tay nắm chặt quần áo, trực tiếp đi tới trước mặt Hàn Thanh, "Hàn Thanh, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta."

Hàn Thanh mắt nhìn Nhạc ca nhi lại nhìn Hàn nhị sao, "Chịu trách nhiệm? Ta ngược lại không biết tại sao mình phải chịu trách nhiệm với ngươi." Nhạc ca nhi khẽ cắn môi dưới, "Ngươi như thế nào không biết xấu hổ mà nói như vậy, ngươi, ngươi đều đem ta nhìn hết sạch." Hàn Thanh cười, đỡ Sở ca nhi để hắn ngồi trên ghế, tuy rằng không có làm đến bước cuối cùng, thế nhưng da đùi trong của Sở ca nhi cũng có chút đau rát, Hàn Thanh thấp giọng hỏi Sở ca nhi có đau hay không, Sở ca nhi lắc đầu.

Nhìn một màn này Nhạc ca nhi bỗng nhiên như nổi điên, đi lên đem Hàn Thanh từ bên người Sở ca nhi kéo ra, "Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta, ngươi phải cưới ta, ta muốn ngươi bỏ hắn." Hàn Thanh liền đứng tên tại chỗ, cũng không tranh chấp, "Chịu trách nhiệm với ngươi? Kia không riêng mình ta nhìn thấy, vị huynh đệ này của ta cũng thấy, vậy ngươi còn muốn gả cho cả hai người chúng ta sao?" Nhạc ca nhi sắc mặt trắng bệnh mắt nhìn người áo đen, "Nhưng ngươi còn chạm vào ta."

Hàn Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, "Ha ha, thật sự đáng chê cười, ngươi nói ta chạm vào ngươi thì liền đúng là ta chạm vào ngươi? Vị huynh đệ này của ta cùng Sở ca nhi đều thấy, rõ ràng là ngươi cố ý lao tới tiếp cận trên người ta." Nhạc ca nhi bị Hàn Thanh nói không nên lời, Hàn nhị sao bỗng nhiên mở miệng. "Ngươi như thế nào có thể như vậy, khinh bạc ca nhi nhà ta còn không thừa nhận, ca nhi nhà chúng ta về sau biết làm sao đây?" nói xong cư nhiên bắt đầu vô lại khóc lớn.

Thế nhưng Hàn Thanh một chút ý tứ thỏa hiệp đều không có, đừng có đừa! Cho rằng nói như vậy hắn liền phải cưới Nhạc ca nhi sao, "Ngươi khóc cũng không được gì đâu, đương nhiên ta thấy ngươi hiện tại thần trí không rõ ràng, nói chuyện cùng ngươi thảo luận cũng không thể, ngày mai lên công đường nói chuyện đi" Hàn Thanh nói xong liền muốn kéo Sở ca nhi ra ngoài.

Lúc này Nhạc ca nhi bỗng nhiên xông tới ôm lấy Hàn Thanh, "Người đừng đi, ngươi phải cưới ta a, ngươi đừng đi." Lần này không đợi đến lượt Hàn Thanh, Sở ca nhi bỗng nhiên đem Hàn Thanh kéo ra, hất bàn tay Nhạc ca nhi, "Xin ngươi tự trọng (cư xử sao cho người khác nể nang, đúng mực) cho, đây là phu quân của ta." Hàn Thanh nhìn bé con tuy rằng tay còn phát run vẫn đứng trước mặt Nhạc ca nhi tuyên bố chủ quyền của mình, bỗng nhiên liền cảm thấy mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, chỉ cần Sở ca nhi có thể dũng cảm cùng hắn sánh vai đứng chung một chỗ như vậy, hắn liền không có chỗ nào sợ hãi.

Hàn Thanh đêm Sở ca nhi ra khỏi Hàn phủ, lại không ai tiến lên ngăn cản họ. Hàn Thanh trực tiếp đem Sở ca nhi trở về trong cửa hàng, bảo Đại Tráng nấu nước, Hàn Thanh vốn tính toán hai người đơn giản tắm rửa qua một chút. Thế nhưng Sở ca nhi nghiêm túc cự tuyệt đành phải thất vọng chờ Sở ca nhi tắm rửa xong hắn mới đi vào.

Toàn bộ an bài thỏa đáng, Hàn Thanh đêm cửa khóa lại liền bắt đầu nói chuyện Sở ca nhi hôm nay. "Buổi sáng ngươi lên núi, sau đó ta ở nhà đợi một lúc, Hàn nhị sao liền đến, nói là ngươi đi lên trấn trên trước, ngươi bảo hắn cùng ta đi, sau đó ta liền cùng hắn lên xe. Không nghĩ tới vừa đến nhà bọn họ, hắn liền đem ta trối đứng nhốt vào cái phòng kia, sau này ngươi liền đến."

Hàn Thanh niết niết mặt Sở ca nhi, "Ai bảo ngươi ngươi liền đi cùng, một chút ý thức phòng bị đều không có! Hàn nhị sao đó là người tốt sao, người liền đi cùng." Sở ca nhi cũng biết lần này là chính mình không đúng, thế nhưng chính là không muốn nghe Hàn Thanh nghiêm khắc nói chuyện với hắn như thế. Sau đó liền cúi thấp đầu, không nói gì, một bộ dạng đặc biệt ủy khuất. Hàn Thanh vốn còn đan một bộ dáng giáo huấn hiện tại cũng không có biện pháp tiếp tục, bất đắc dĩ hôn hôn mặt Sở ca nhi, "Ngươi a." Sở ca nhi bỗng nhiên chủ động ôm lấy Hàn Thanh, "Ta lần sau sẽ không như vậy nữa, ngươi đừng mắng ta, khi bị bắt nạt ta còn không sợ, nhưng ta sợ ngươi mắng ta."

Hàn Thanh nháy mắt bị miểu sát (sec kill: giết chết địch thủ trong nháy mắt chỉ với một chiêu), ôm lấy Sở ca nhi hôn hôn, "Không phải mắng ngươi, có một số việc ngươi không hiểu, ta là muốn dạy cho ngươi, được không" Sở ca nhi nhẹ nhàng ân một tiếng, còn mang theo chút giọng mũi, nghe đáng thương cực kì. Hàn Thanh với Sở ca nhi như vậy một chút biện pháp cũng không có, "Ta sẽ chậm rãi học." Hàn Thanh thở dài, "Ngoan, lần sau trừ phi là ta tự mình tới đón ngươi, ai kêu ngươi cũng không được đi nghe chưa." Cảm giác được Sở ca nhi trong lòng hắn gật gật đầu, Hàn Thanh đêm người thả ra, "Ta đi phía trước xem xem, ngươi trước nằm nghỉ, chân có đau không?"

Sở ca nhi nghiên người lên giường chui vào trong chăn, không trả lời câu hỏi của Hàn Thanh.

Hàn Thanh đi phía trước bên trong cửa hàng, hai người bọn họ không ở cửa hàng, Mục ca nhi ba người đem cửa hàng an bài rất tốt, mỗi ngày thu bao nhiêu tiền tiêu bao nhiêu tiền đều ghi rõ trong sổ sách, Hàn Thanh xem liền hiểu, "Sổ sách này ai ghi?" Ngọc ca nhi nghe được câu hỏi đi tới, "Là ta ghi, sao thế, có vấn đề gì sao?" Hàn Thanh đối với Ngọc ca nhi gật gật đầu, "Vấn đề rất lớn luôn, ngươi làm việc tốt như thế này bị người khác cướp đi làm tiên sinh phòng thu chi thì biết làm sao bây giờ." Ngọc ca nhi không nghĩ Hàn Thanh trêu, chỉ nghĩ Hàn Thanh là đang khen hắn.

Hàn Thanh nhìn trong quán chỗ nào cũng an bài rất tốt, gần đây khác cũng không ít, đến giờ cơm trên cơ bản bàn nào cũng có người ngồi. Hàn Thanh nhìn đặc biệt vừa lòng, "Đại Tráng ca, gần đây ruộng đã có thể thu hoạch rau xanh, lúc các ngươi ra ngoài mua đồ cũng mua một ít trở về, giá liền cùng Ngọc ca nhi định đi." Mọi người đáp ứng, Hàn Thanh lại cùng Ngọc ca nhi nói chuyện cửa hàng, Đại Tráng cũng không đi làm chuyện khác, liền đi bên cạnh hai người bọn họ. Hàn Thanh mắt thấy Đại Tráng chỉ biết chằm chằm nhìn Ngọc ca nhi, trong lòng cũng sáng tỏ, không có cùng Ngọc ca nhi nói chuyện lâu lắm.

Hàn Thanh trở lại phòng nhìn thấy Sở ca nhi đã tiến vào trong chăn ngủ, đem quần áo cùng giày cởi ra, đắp lại chăn thật tốt, chính mình xoay người ra cửa.

Hàn Thanh đi đến Triệu phủ, người áo đen lão Tứ cũng đi trước báo cáo sự việc này cho Triệu Nham, cho nên khi Hàn Thanh tới, Triệu Nham đã chờ hắn tại cửa, "Hàn lão đệ, chuyện ngươi cùng Sở ca nhi ta đã nghe nói, ta..." Không đợi Triệu Nham nói xong, Hàn Thanh liền ngắt lời hắn, "Ngươi đem chân tướng sự việc từ đầu tới đuôi nói cho ta nghe đi, vì cái gì ta cùng Sở ca nhi chỉ là người nông dân thường lại bị tai vạ bất ngờ từ đâu đưa tới, đền cùng là gì cái gì, nói minh bạch cho ta đi."

Triệu Nham nghe được Hàn Thanh nói như vật cũng không biết nên trả lời như thế nào, có một số việc hắn không biết phải nói như thế nào với Hàn Thanh. Hai ngươi không nói gì, lúc này Triệu Nhuận An bỗng nhiên từ phía sau hắn đi ra, "Hàn Thanh, ngươi đi theo ta, ta nói cho ngươi."

Hàn Thanh vòng qua người Triệu Nham cùng Triệu Nhuận An vào phòng, sau đó liền nghe Triệu Nhuận An nói chuyện Thái tử hiện tại, nghe Triệu Nhuận An nói nhà buôn lớn nhất kinh thành là thế lực đối địch của Thái tử, nghe bọn hắn gần đây là như thế là vì chèn ép Thái tử, nói rất nhiều chuyện cùng Hàn Thanh không quan hệ lại liên lụy đến hắn. Hàn Thanh nghe được hết thảy đều thực bình tình, thẳng đến kia Triệu Nhuận An nói xong, mới ngẩng đầu hỏi một câu, "Này cùng ta và Sở ca nhi có quan hệ gì đâu, vì cái gì muốn đề cập đến chúng ta." Triệu Nhuận An nghe câu hỏi của Hàn Thanh lại không trả lời, hắn không biết phải như thế nào trả lời vấn đề của Hàn Thanh. Lại nói chuyện này với bọn hắn cũng đâu có quan hệ, chỉ là Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, vô luận triều đình cuối cùng quyết định như thế nào, chỉ sợ dân chúng cũng liên lụy.

* Nghĩa đen: Một ông tướng khi công phá, đánh chiếm vào một thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kỉ Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng, đời Đường).

Nghĩa bóng: Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.

Hàn Thanh nhìn chằm chằm Triệu Nhuận An nửa ngày, Triệu Nhuận An đều không trả lời. Hàn Thanh cười lạnh một cái, "Ta đã hiểu, thứ lỗi ta cáo từ trước." Hàn Thanh nói xong liền cùng hai người Triệu Nhuận An khoát tay đi, Triệu Nhuận An nhìn bóng Hàn Thanh rời đi, đối với thủ hạ chính mình phất phất tay. Ánh mắt Triệu Nham trừng lớn muốn đem người ngăn lại, thế nhưng người vẫn tránh thoát, đuổi theo Hàn Thanh đi ra ngoài.

"Ngươi đây là muốn làm cái gì? Triệu Nham đối với Triệu Nhuận An hô lớn. Triệu Nhuận An chỉ thản nhiên nhìn Triệu Nham, "Hắn biết quá nhiều." Triệu Nham bỗng nhiên cảm giác chính mình không hiểu rõ người trước mắt, "Ngươi, ngươi từ khi nào trở nên thủ đoạn nhan hiểm như thế." Kỳ thật Triệu Nhuận An chỉ phái người đi ra ngoài theo sát chằm chằm Hàn Thanh, không nghĩ đem lời nói nhiều, thế nhưng nhìn thấy Triệu Nham không biết tốt xấu chỉ trích mình, bỗng nhiên không muốn giải thích, nếu là người bên gối còn không hiểu hắn, hắn còn có thể giải thích cái gì. (B: đừng trách Nham nhi không hiểu ngươi a, cách lựa chọn từ ngữ của ngươi cũng thật quá tốt đi)

Triệu Nham nhìn bộ dạng Triệu Nhuận An, vung tay áo đi ra ngoài. Triệu Nhuận An tựa trên ghế, cảm giác chính mình thật giống lúc trước trúng độc, toàn thân một điểm khí lực đều không có.

Hàn Thanh nhất thời xúc động rời Triệu phủ, hắn biết chuyện Sở ca nhi hôm nay cũng là người đó an bài. Hàn Thanh chỉ có một cảm giác vô lực nặng nề, chính mình có thể có năng lực kiếm tiền thì làm sao, chính mình có năng lực ngâm ra dấm chua thì làm sao, cuối cùng không phải vẫn bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay sao? Ngay cả người chính mình yêu cũng không bảo vệ được. Hàn Thanh hung hăng đánh một quyền xuống bức tường bên cạnh.

B: Dư thế này đi =)) 

Hàn Thanh ở ngoài cửa đứng một lúc mới vào trong cửa hàng, lúc này Đại Tráng bận trước bận sau đi theo Nhạc ca nhi, Mục ca nhi không biết đi nơi nào, Hàn Thanh ở phía trước một hồi liền đi sân sau. Sở ca nhi lúc này cũng đã tỉnh giấc, ở trong sân giặt quần áo hai người bọn họ vừa thay ra. Nhìn thấy Hàn Thanh vào sân, ngẩng đầu cùng Hàn Thanh cười chào hỏi, Hàn Thanh ánh mắt thâm sâu, tiến lên tiếp nhận quần áo trong tay Sở ca nhi, "Ta đói, ngươi đi làm cơm cho ta đi, ta giặt cho."

Sở ca nhi gật gật đầu liền đứng dậy, đi phòng bếp phía sai, "Hàn đại ca, muốn nêm dấm chua không?"

"Muốn!"

Lúc Hàn Thanh giặt quần áo hai người xong Sở ca nhi cùng đem cơm làm tốt, Hàn Thanh chính mình lại chưa ăn bao nhiêu, bắt Sở ca nhi ăn không ít,. Sở ca nhi cau mày nhìn bát cơm trước mắt, "Ta ăn không nổi nữa." Hàn Thanh tiếp nhận cơm Sở ca nhi ăn thừa, chính mình hai xúc giải quyết hết, Sở ca nhi nhìn lại đỏ mặt, Hàn Thanh ngẩng đầu lấy tay xoa xoa miệng Sở ca nhi, "Ngốc!"

Chương 33:

Về chuyện Triệu Nhuận An nói, Hàn Thanh cũng không nói cho Sở ca nhi, hắn không hi vọng Sở ca nhi bị cuốn vào việc này, cho dù bọn hắn đã không tránh khỏi có liên quan.

Buổi tối Hàn Thanh nằm ở trên giường thật lâu cũng không ngủ được, hắn căn bản không muốn tham dự vào việc này, nhưng nề hà nhóm người này cư nhiên đem sự tình dẫn tới trên đầu Sở ca nhi, khiến hắn không thể không ra tay.

Ngày thứ hai lúc Sở ca nhi còn ngủ Hàn Thanh liền ra cửa, mua xong bút mực đem chính mình nhốt lại trong phòng cũng không thấy người khác, Sở ca nhi không biết Hàn Thanh đang làm cái gì. thế nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hàn Thanh chỉ cho rằng Hàn Thanh là đang làm chuyện quan trọng gì đó, chính mình cũng không nên quấy rầy, còn báo cho Mục ca nhi bọn họ không có việc gì cũng đừng tìm Hàn Thanh.

Cứ như vậy ba ngày sau, Hàn Thanh rốt cuộc từ trong phòng bước ra, lập tức liền gọi Sở ca nhi trở về thôn. Ai đều không biết là, lúc Hàn Thanh rời đi trấn trên, người phát tới bảo vệ Hàn Thanh cầm mật tín mang đi.

Đầu này Sở ca nhi còn buồn bực Hàn Thanh vì cái gì bỗng nhiên mang hắn trở về thôn, đầu kia nhận được mật tín, Triệu Nhuận An sắc mặt thay đổi lớn, "Chuẩn bị ngựa, lập tức khởi hành đi kinh thành."

Có vài kẻ vĩnh viễn không biết, chính mình thất bại là hoàn toàn bắt nguồn lúc trước xem người thường như đồ chơi.

Hàn Thanh ôm Sở ca nhi nhìn đất trồng rau đã xanh mượt ven đường, nghĩ chính mình đưa đi cho Triệu Nhuận An này nọ, chỉ mong bằng thế lực của hắn, sớm ngày đổi lấy một giang sơn an ổn thịnh thế đi!

Đương nhiên sự tình này cùng chuyện Hàn Thanh và Sở ca nhi về Hàn gia thôn không có một chút quan hệ, Sở ca nhi muốn trở về rồi thì làm vài mẫu ruộng trong nhà, thế nhưng Hàn Thanh như thế nào cũng không cho đi ruộng làm việc, trực tiếp đem bán cho nhà Triệu a sao. Sở ca nhi tuy rằng không quá vui, thế nhưng vẫn nghe lời Hàn Thanh.

Hàn Thanh tuy rằng không để Sở ca nhi làm ruộng, thế nhưng trong nhà vẫn không hề thiếu chuyện phải làm. Hàn Thanh không tính ngọn núi phía sau nhà, kho báu của thiên nhiên, chỉ dùng đến quả chua. Hàn Thanh mỗi ngày mang Sở ca nhi đi ngon núi tìm một ít đồ ăn sơn dã, hương vị rất ngon, liền đưa đến cửa hàng trấn trên một ít.

Ban đầu rau dại không được người để ý lại ở trong cửa hàng bán thành đồ ăn tương đối ngon. Sở ca nhi chọn vài thứ tốt, tại sân sau nhà mình cũng trồng một ít. Hàn Thanh hoàn toàn không nhớ thương chuyện trấn trên, cũng không đi liên hệ với nhà Triệu, phảng phất cùng nhà Triệu cắt đứt quan hệ bình thường. Ngay cả những người khác cũng nghĩ như vậy, Hàn Thanh cũng bớt đi không ít phiền toái.

Chỉ tiếc là những ngày như thế không được bao lâu, nhà Hàn liền lại có động tác mới. Nguyên nhân chính là Triệu Nham mang quả chua tới,

Triệu Nham đã sớm lúc mùa đông tại phương nam mua vài miếng đất núi, qua mùa đông liền đem quả chua trồng hết. Chỗ đó độ ấm khác, quả toan ở Nhạn Môn trấn quả vừa nảy mầm thì ở đó đã chín.

Hàn Thanh nhìn mấy xe quả chua Triệu Nham vận chuyển tới, cũng bắt đầu suy xét vấn đề. Ngâm nhiều quả toan như vậy, Hàn Thanh cùng Sở ca nhi hai người thật sự không làm xuể. Triệu Nham toán toán thâu tóm toàn bộ trị trường Thiên Triều, trừ phi phân thân ra vài Hàn Thanh vài Sở ca nhi mới có thể thỏa mãn số lượng Triệu Nham cần.

Hàn Thanh cùng Sở ca nhi liên túc ngâm quả chua ba ngày, Sở ca nhi liền có điểm không chịu nổi, Hàn Thanh suy xét một chút vẫn là chỉ tìm Triệu a sao cùng Vương đại a sao đến hỗ trợ. Đồng thời Hàn Thanh đã tính toán đem phương pháp ngâm dấm chua chuyển nhượng ra ngoài, hắn cũng Sở ca nhi thật ăn không tiêu, hơn nữa dấm chua này rước cho hắn bao nhiêu tai họa lớn, người khác không biết hắn lại biết rõ.

Hàn Thanh nghĩ đến làm cũng nhanh hơn, chính mình cũng không đi trấn trên, khiến cho người áo đen đem Triệu Nham tìm đến. Chỉ là lúc Triệu Nham xuất hiện trước mặt Hàn Thanh thật là đem Hàn Thanh dọa sợ. Bộ dạng Triệu Nham suy sút, cả người đầy mùi rượu, hơn nữa câu đầu tiên nói cư nhiên bảo Hàn Thanh cho hắn ở nhờ một thời gian.

Hàn Thanh nhìn trong nhà mình quả chua nhiều không đếm được, lại nhìn con nghiện rượu trước mắt, rất hoài nghi ngày đó Triệu phủ mang quả chua tới đến cùng là ai sai sử. Chỉ là cái dạng này của Triệu Nham, làm sao có thể nói chuyện buôn bán. Hàn Thanh gọi người áo đem, muốn cho hắn đi tìm Triệu Nhuận An, không nghĩ tới người áo đen lại nói Triệu Nhuận An đã rời Triệu phủ, hiện tại là nhập mạc chi tân ở chỗ Thái tử.

*người TQ cổ đại thường dùng mành trướng (mạc) để ngăn cách không gian bên trong nhà, bên trong mành là nơi riêng tư, người có thể đi vào trong (tân khách) chính là người có quan hệ không tầm thời với chủ nhân.

Hàn Thanh nghe xong chấn kinh một chút, nhập mạc chi tân? Sẽ không như cái loại hắn tưởng tượng đi!

Hoàn toàn không cần Hàn Thanh nói lời khách sáo, Triệu Nham ôm Hàn Thanh chính là khóc lớn, kể lể, Triệu Nhuận An không biết có được cái gì, suốt đêm chạy tới kinh thành, cùng Triệu Nham cắt đứt liên hệ, đợi đến lúc Triệu Nham đi kinh tìm Triệu Nhuận An, Triệu Nhuận An đã thành nam sủng của Thái tử.

Triệu Nham làm sao mà tin Triệu Nhuận An có thể làm loại chuyện này, thế nhưng chính miệng Triệu Nhuận An nói cho hắn, bọn họ là huynh đệ, người hắn chân chính yêu từ đầu đến cuối đều là Thái tử.

Triệu Nham nản lòng thoái chí trở về Nhạn Môn trấn, lúc đến tìm Hàn Thanh là hắn vừa từ kinh thành trở về. (B: ngại cung đấu muốn chết -.- thật phí công trước ta cảm động vụ nhận nuôi con a, dù kể cả có lí do gì đi nữa thì cũng không đáng a, xin lỗi a, chủ nhà là người kính hồng, dù sau này có hạnh phúc nhưng cũng không chịu được quá trình làm nhau đau khổ a)

Hàn Thanh nghe lại không tin lời Triệu Nham nói, đương nhiên hắn không phải không tin Triệu Nham, chỉ là hắn không tin Triệu Nhuận An. Tình cảm Triệu Nhuận An đối với Triệu Nham cũng không phải giả, huống hồ dựa vào Triệu Nhuận An ngông nghênh, nào có thể làm nam sủng của người khác. Chỉ là Triệu Nham thân là người bên gối Triệu Nhuận An, lại cũng không hiểu hắn, Hàn Thanh bỗng nhiên lại vì Triệu Nhuận An cảm thấy tiếc hận. (B: cbn, có mỗi mình ta thương Nham nhi sao T.T)

Chỉ là hắn cũng không đem việc này nói cho Triệu Nham, chuyện tình cảm của hai người, nếu hắn hiện tại vì Triệu Nham giải thích, không quản sự thực có phải như Hàn Thanh nghĩ hay không, thế nhưng kết cục nhất định sẽ không như Triệu Nhuận An muốn. Người kiêu ngạo như vậy, có lẽ không để ý người khác, cũng chỉ muốn Triệu Nham hiểu được đi.

Sở ca nhi từ bên ngoài trở về chỉ thấy một tên nát rượu ôm ống quấn phu quân nhà mình, "Hàn đại ca! Đây là ai a?" Hàn Thanh bất đắc dĩ đem Triệu Nham từ mặt đất kéo lên, "Ngươi xem xem này là ai." Sở ca nhi nhìn kỹ, "Không phải chứ, như thế nào thành cái dạng này." Hàn Thanh lắc đầu, "Đi gọi người ngoài cửa gọi tới đi, ta một mình không lôi được hắn."

Sở ca nhi đi ra cửa, cửa nhà mình chỉ có một cái xe ngựa đứng, phía trước cũng không có ai, Sở ca nhi cho rằng trong xe có người, ở ngoài hô một tiếng, một nam nhân mặt sẹo liền từ bên trong đi ra, ngược lại đem Sở ca nhi hoảng sợ.

Người mặt sẹo đem Triệu Nham đỡ vào trong phòng, Hàn Thanh lúc này mới ngừng khẩu khí, "Triệu Nham ngày ngày thường nhìn rất có thể uống, rượu phẩm cũng quá không tốt!" Sở ca nhi nhìn bộ dạng Hàn Thanh, nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được bật cười, Hàn Thanh nhéo nhéo mặt Sở ca nhi, "Bé con hư, cười cái gì."

Sở ca nhi liền dựa vào Hàn Thanh tiếp tục cười, "Hàn đại ca uống cũng không có chừng mực a."

Hàn Thanh bất đắc dĩ nhìn bé con trong lòng, "Ta uống không biết chừng mực, ta thấy ngươi mới là người uống không biết chừng mực nhất" Sở ca nhi thè lưỡi với Hàn Thanh, "Ta mới không có đâu!"

Trừ lúc Triệu Nham đến trong nhà nào loạn một phen, ngày thứ hai đã bị nhóm tập thể các chưởng quầy nhà hắn mời đi trấn trên. Hàn Thanh còn đang bị một sự kiện khác làm phiền lòng, Sở ca nhi biết biết là làm sao, từ lúc Hàn Thanh không để hắn làm ruộng, Sở ca nhi lại đánh chủ ý nuôi heo! Hàn Thanh căn bản không được sân nhà toàn heo!

Lúc này Hàn Thanh đang tận tình khuyên bảo Sở ca nhi, "Sở nhi, ngươi ngẫm lại, heo rất bẩn a, nhất là mùa hè toàn bộ sân sẽ rất thối!" Sở ca nhi tuyệt không để ý, lắc đầu, "Sẽ không, ta sẽ quét tước chuồng heo, rất sạch sẽ." "Nhưng mà chúng ta còn nhiều việc phải làm, làm sao có thời gian nuôi heo đâu." Sở ca nhi lại lắc lắc đầu, "Không phải a, ngâm quả chua người không phải tính toán bán cho Triệu đại ca sao, ta cũng đồng ý a, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian rãnh rỗi a."

Hàn Thanh còn muốn nói gì nữa, ngay sau đó liền bị Sở ca nhi một chiêu hạ gục, "Ta muốn nuôi nha ~ Ngươi cho ta nuôi nha ~ ta sẽ ngoan ngoãn mà ~" được rồi, ngươi thắng.

Ở nhà Hàn lại có một sinh vật mới chính thức nhập trú, cũng được Sở ca nhi đặt tên là Heo Bảo. Hàn Thanh một đường từ đầu thôn đem heo về nhà mình, vừa đi vừa niệm, "Ngươi nói, không phải ai sống lại cũng thành bá đạo nghìn người cúi đầu, đi ngủ có mỹ nhân bên người, thức dậy nắm quyền thiên hạ sao, ta thì lại không may mắn làm người nông dân trồng ruộng, lên núi nấu cơm, từ hôm nay trở đi còn muốn nuôi súc sinh." Sở ca nhi nghe được Hàn Thanh nói chuyện còn tưởng rằng Hàn Thanh nói chuyện với hắn, quay đầu hỏi Hàn Thanh một câu, "Hàn đại ca, ngươi nói cái gì sao?"

"không có việc gì, ta nói trở về ta liền đi cắt cỏ cho nó."

"Hàn đại ca, ngươi thật tốt"

Nam nhân chân chính nói được thì phải làm dược, Hàn Thanh vừa về đến nhà còn chưa vào phòng liền bị Sở ca nhi vội vàng kéo ra ngoài cắt cỏ cho heo ăn, Hàn Thanh vì phương tiện vốn định trực tiếp đem heo ra ngoài, nếu không phải Sở ca nhi muốn tìm đến cảm giác tự mình nuôi heo, Hàn Thanh thật muốn đem heo thả trên núi, cho nó tự sinh tự diệt. Chỉ là mặc kệ là vì Sở ca nhi tốt hay là vì quả chua, Hàn Thanh cũng không dám làm như vậy.

Cuối cùng Hàn Thanh đành phải trên lưng đeo rọt lên núi cắt cỏ cho heo ăn, an ủi chính mình, không có việc gì, chỉ là đem cỏ dại thanh lý để quả chua càng tốt lên mà thôi.

Hàn Thanh đi thì Sở ca nhi liền dọn dẹp trong nhà, "Heo con, heo con, ngươi nhanh lên lớn a, Hàn đại ca muốn đem bán phương pháp ngâm quả toan đi nhất định sẽ không vui, có ngươi, Hàn đại ca mỗi ngày bận rộn liền không suy nghĩ chuyện không vui nữa." cũng không biết Hàn Thanh nếu biết lí do Sở ca nhi kiên trì đòi nuôi heo là vì hắn bán đi quả chua sau này không có chuyện gì làm mà buồn, Hàn Thanh không biết nên khóc hay nên cười đây.

Bất đồng với Hàn Thanh nơi này yên ổn, Triệu Nham trở lại trấn trên liền phát hiện là không đâu! Tuy rằng nhóm quầy chưởng ở mặt ngoài tìm hắn thương lượng sự tình bên trong cửa hàng, trên thực tế chỉ là đem mệnh lệnh Triệu Nhuận An cho bọn họ chuyển đạt tới Triệu Nham! Triệu Nham cả người đều tuyệt vọng, tuy rằng hắn bây giờ còn là chủ nhân của Triệu phủ, thế nhưng trên thực tế hắn tiêu tiền đều phải cùng chưởng quầy báo lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro