Chương 34-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34:

Hàn Thanh nơi này tính toán đi tìm Triệu Nham nói chuyện dấm chua, nào nghĩ đến cùng Hàn Thanh thương lượng lại không phải Triệu Nham, mà là một chưởng quầy hắn chưa từng gặp qua. Triệu Nham ngay cả mặt mũi cũng chưa ra, toàn bộ đều là chưởng quầy kia cùng Hàn Thanh thương lượng. Hàn Thanh trong lòng nghi hoặc, thế nhưng trong tay người chưởng quầy có thư của Triệu Nhuận An, cũng chỉ trước cùng chưởng quầy giải thích sự việc dấm chua.

Ý tứ của Hàn Thanh là bất luận cổ phần hay cái gì hắn đều không muốn, chỉ cần nhà Triệu trả một số tiền, phương pháp này của hắn lập tức liền chuyển nhượng, Hàn Thanh còn tỏ vẻ về sau tuyệt đối sẽ không ngâm dấm chua, kể cả là nhà mình dùng.

Chỉ là lần này Hàn Thanh muốn thoát thân lại không thoát ra được, chưởng quầy nhà Triệu kiên trì cấp cho Hàn Thanh sở hữu cổ phần dấm chua, cũng hàng năm chia hoa hồng cho Hàn Thanh. Hàn Thanh tưởng là có thể hoàn toàn thoát ly quan hệ với nhà Triệu, thế nhưng Triệu Nhuận An làm sao cho phép Hàn Thanh cứ như vậy mà đi. Nhất là lúc Hàn Thanh cho Triệu Nhuận An lá thư kia, Thái tử đã hạ nghiêm lệnh, Hàn Thanh chỉ có một lựa chọn, chính là phải đứng về phía hắn, không có đường khác có thể đi.

Hàn Thanh kiên trì không cần cổ phần kia, thế nhưng chưởng quầy lại không có Hàn Thanh quyền cự tuyệt. Hàn Thanh do dự, cũng không cùng chưởng quầy thảo luận nữa. Chỉ nói người kia nhắn với Triệu Nhuận An "tốt quá hóa dở". Khế ước cũng không ký, trực tiếp trở về Hàn gia thôn (B: yeah, you tell 'em, Hàn đại ca)

Bên trong dự kiến là, Triệu Nhuận An không vài ngày liền phái người tìm đến Hàn Thanh, cổ phần vẫn là Hàn Thanh, thế nhưng đối ngoại Hàn Thanh cùng nhà Triệu không có một chút quan hệ. Hàn Thanh do dự liền đồng ý, người có quyền thế trời sinh tính đa nghi, hắn nếu lại cự tuyệt, chỉ sợ là Thái tử cũng không giữ lại được hắn. Hắn tuy rằng biết cái thuyền này không dễ xuống, chỉ không nghĩ tới, Thái tử căn bản không có ý tứ bỏ qua hắn.

Hàn Thanh thở dài, chỉ hi vọng cuối cùng Thái tử có thể đi lên cái ghế vàng kia đi, không thì cả nhà Triệu và nhà Hàn đều gặp phải tai ương a.

(B: nếu nói Hàn Thanh cùng nhà Triệu không có một chút quan hệ, thì nói Hàn Thanh cùng Triệu Nhuận An không có một chút quan hệ đi còn đúng hơn a. rắc rối là từ chỗ Thái tử của hắn mà ra, không phải từ nhà Triệu, ta đặc biệt thương bạn Nham nhi a)

Theo khế ước đến còn có Triệu Nham, Triệu Nham thần sắc nhìn tốt hơn nhiều, thế nhưng cả người như bị người rút đi bài tia khí phách thường ngày. Triệu Nham xuống xe, hạ nhân cùng cùng đem đứa bé ôm xuống, Sở ca nhi nhìn đến đứa bé trong túi, cảm giác toàn bộ tâm đều đau, vội từ trong lòng người ta ôm lấy đứa bé, mặt dán trên mặt hài tử, "Bé con, bé con"

Hàn Thanh nhìn đứa bé nghĩ đến tình huống hiện tại của hai anh em Triệu Nham trong lòng cũng không thoải mái, "Đứa nhỏ này gọi là gì?" Triệu Nham thần sẵ phảng phất bay tới nơi rất xa, trầm mặc đã lâu mới quay đầu nhìn nhìn Hàn Thanh, "Triệu An Nham, hắn gọi là Triệu An Nham" Hàn Thanh nhì nhìn Triệu Nham không nói cái gì, vỗ vỗ lưng hắn, "Ở lại đây với chúng ta mấy hôm đi, trong nhà đều có phòng sẵn."

Triệu Nham cảm kích nhìn nhìn Hàn Thanh, hắn không dám, hắn không dám trở lại Triệu phủ, hắn không dám vào phòng của chính mình. Trong phòng tràn đầy hơi thở của người kia, ngay cả nhìn đến chén nước, hắn đều có thể nhớ đến người kia thích nhất chính là nhẹ vỗ chén nước suy nghĩ. Triệu Nham sợ, hắn thật sự sợ, hắn phát hiện Triệu Nhuận An rời hắn đi vẫn có thể sống rất tốt, thế nhưng hắn rời đi Triệu Nhuận An từng giây từng phút đều dày vò như bị lăng trì (chặt chân tay khiến chết không toàn thây). Hắn không dám ở lại Triệu phủ, thế nhưng hắn cũng không có chỗ nào khác để đi. Hắn nghĩ tới đến thanh lâu quán cứ như thế phóng đãng nhất sinh, nhưng nhìn đến bé con Triệu An Nham, hắn lại buông tay, cứ như vậy đi, hắn sẽ chính mình đem đứa nhỏ nuôi nấng lớn lên, nói cho bé biết bé có a sao rất tốt, đem kể toàn bộ chuyện a sao của bé cho bé nghe. (B: mình đã nói mình không thích tranh đấu ngược chưa ấy nhỉ -.-?!)

Triệu Nham đến nhà Hàn Thanh, mỗi ngày cũng vẫn là bộ dạng lười biếng, chính là lúc nhìn đến Triệu An Nham người có thể có sức sống một chút. Hàn Thanh mỗi ngày đều bận rộn như con quay, vốn định đem phương pháp dấm chua bán, tình huống có thể tốt hơn một chút. Nào nghĩ đến Sở ca nhi bày ra một con heo, được rồi, nuôi heo thì nuôi heo. Này nuôi heo còn chưa đâu vào đâu, Triệu Nham liền ôm đứa bé đến. Hàn Thanh thành người chăn nuôi heo kiêm vú em còn chức vụ phu quân. Cũng là đúng ý Sở ca nhi, Hàn đại ca bận rộn bận rộn liền quên chuyện không vui.

Thời tiết dần dần ấm lên, hạ nhân của Triệu Nham lại từ trấn trên mua này mua nọ đưa tới, Hàn Thanh rốt cuộc cũng không đi trấn trên. Thẳng đến khi Triệu Nhuận An phái người đưa đến một phong thư Hàn Thanh mới rốt cuộc buông tảng đá trong lòng, Hàn nhị sao chung quy là một đường đi không trở về, tại Triệu Nhuận An sắp xếp, Trương gia lớn nhất kinh thành hoàn toàn bại trận, đem xử lí toàn bộ thân tín. Ngay cả nhà Hàn nhị này chỉ có một ơn huệ nhỏ cùng bị lưu đày ba ngàn dặm, Triệu Nhuận An xuống tay cũng tương đối nham hiểm, tài sản nhà Hàn nhị cũng trực tiếp lấy giá thấp nhất mua xuống. Địa khế phòng khế trực tiếp đều đưa tới cho Hàn Thanh, nói là đợi Triệu An Nham sau khi lớn lên, lưu lại cho Triệu An Nham.

Biết được Triệu Nhuận An đưa tin tới, Triệu Nham không được tự nhiên đi theo sau lưng Hàn Thanh, muốn nhìn lại không dám nhìn, Hàn Thanh cũng chỉ coi như không thấy. Cuối cùng vẫn là Triệu Nham nhịn không được, cầm lấy thư. Lúc nhìn thấy chữ quen thuộc trước mắt, Triệu Nham cảm thấy không kiềm chế được nước mắt. Trong thời một câu Triệu Nham Triệu Nhuận An cũng không nhắc tới, Triệu Nham lừa mình dối người đem che chữ An trong tên đứa nhỏ. Nhếch môi cười cười, nước mắt lại không kiềm chế được chảy xuống.

Hàn Thanh coi như không thấy màn vừa rồi, xoay người đi ra ngoài, "Một lúc nữa ngươi giúp ta đem thư tín hủy đi."

Nhận được thư gửi xong Triệu Nham đem chính mình nhốt tại trong phòng vài ngày, Sở ca nhi buồn bực ôm Triệu An Nham, "Ngươi nói đây là chuyện gì, hai a cha của ngươi như vậy thật không đáng tin a." Hàn Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trong lòng cũng thở dài.

Biết sự tình Hàn nhị sao được giải quyết, Hàn Thanh tìm thời gian đem Sở ca nhi ôm đứa bé đi trấn trên. Quán ăn nhà mình lúc mới mua Hàn Thanh có một ý tưởng không tồi, đến bây giờ thời tiết có chút ấm lên mới có thể thực hiện. Trước kia Hàn Thanh tại sân bên trong dựng lên giá quả chua, hiện tại quả chưa cùng đều bắt đầu leo cột phát triển. Hàn Thanh cùng Đại tráng đo lường mặt sau bàn đá, tìm đến cửa hàng rèn đánh vài cái cái bàn, lại thuê vài người ở sân sau bện việc cả buổi chiều.

Sáng sớm hôm sau liền trực tiếp đem cửa trước và cửa sau mở ra, lúc này thời tiết còn không quá nóng, chính là còn có chút thoáng mát, khách đến có thể trực tiếp đi đến sân đằng sau. Không thiếu khách quen đều hỏi Ngọc ca nhi mặt sau bàn này là thế nào, Mục ca nhi cùng Ngọc ca nhi cũng chuyên môn phụ trách giới thiệu cho khách, mặt sau bàn trong quá là phương pháp ăn mới, ăn xiên nướng.

Phương pháp ăn mới mẻ, hơn nữa bên trong sân loại mát mẻ, ngày đầu tiền khách đến ăn xiên nướng không ít. Tiêu thụ còn nhiều hơn lẩu cay, hơn nữa có ít ca nhi thích ăn thịt viên các loại, thế nhưng ăn không được nhiều lẩu cay, giờ có thể ăn đủ.

Sở ca nhi trong phòng ôm Triệu An Nham nhìn khách bên ngoài lui tới, "Bé con, nhìn cha nuôi ngươi lợi hại không, bé con phải nhanh lớn lên, ta liền có thể đem ngươi ăn bao nhiêu là thứ ngon." Bé con đặc biết phối hợp với Sở ca nhi a a kêu lên hai tiếng. Sở ca nhi xem cười thật vui, "Ngươi cũng là bé con tham ăn a."

Có Triệu Nham ở nhà, Sở ca nhi cũng Hàn Thanh đặc biệt xa hoa quyết định ở lại trấn trên vài ngày. Heo, đương nhiên Triệu Nham không cho ăn, thế nhưng hắn có hạ nhân a! Hàn Thanh đem chuyện lớn nhỏ trong nhà dặn dò dứt khoát đem Sở ca nhi đi.

Cửa hàng ở trấn trên cũng không cần Hàn Thanh lo lắng, chỉ là Hàn Thanh còn nghĩ một ít đồ ăn khác bán trong cửa hàng. Hàn Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cái gì làm cũng rất phiền toái, hơn nữa mùa hè cũng không tránh khỏi bị nóng. Cuối cùng chính mình nghiên cứu một chút xương kho, tính toán làm chút cổ xương, móng vuốt.

Hàn Thanh nói ra món mới, Mục ca nhi bọn họ đều nhất trí khen ngợi. có vài người lười nấu cơm liền ăn lẩu cay, như vậy một thời gian cũng đi ít đi. Hiện tại Hàn Thanh nghĩ món mới gì đó, mọi người có thể đổi khẩu vị.

Đáng tiếc là qua vài ngày, món xương kho của Hàn Thanh một chút tiến bộ cũng không có. Lần thứ n thất bại, Hàn Thanh đang tính toán nghiên cứu món khác. Không nghĩ tới là Ngọc ca nhi bỗng nhiên nói với Hàn Thanh, "Để ta đến làm thử xem đi". Hàn Thanh nhìn nhìn Ngọc ca nhi, liền đem phòng bếp nhường qua, Ngọc ca nhi làm xương kho, canh loãng nấu cả ngày, lúc sôi hương bị đều bay tới phía trước.

Mục ca nhi hung hăng ngửi mùi hương, "Không nghĩ tới a, ngươi còn ẩn dấu một tay nghề khác." Ngọc ca nhi ngượng ngùng cười cười, "Thử làm thôi, các ngươi xem xem có ăn được không." Sở ca nhi lúc này vừa đem đứa bé dỗ ngủ, ngửi mùi hương liền đi đến phòng bếp, "Làm tốt rồi sao? Ta muốn ăn." Thái độ nghe lời, dâu nhà mình là to nhất, Hàn Thanh trực tiếp từ trong nồi gắp xương lớn nhất ra, thổ thổi đưa đến bên miệng, "Nóng, chậm rãi ăn."

Đối với Hàn Thanh tùy thời tùy chỗ diễn show ân ái, mọi người cũng cũng đã quen không nói gì, ánh mắt kề sát chờ Sở ca nhi. Sở ca nhi học thói xấu của Hàn Thanh, cố ý nhăn lông mi, miệng cắn. Nhìn biểu tình của Sở ca nhi, mọi người còn tưởng rằng lần này vẫn không ngon, Đại Tráng đứng bên cạnh chờ an ủi Ngọc ca nhi, không nghĩ tới Sở ca nhi lại cắn một ngụm lớ, "Rất thơm, ăn rất ngon."

Hàn Thanh bất đắc dĩ điểm điểm đầu Sở ca nhi, đem này nọ đặt đặt trong tay Sở ca nhi để hắn tự mình cầm ăn, Hàn Thanh lại từ trong nồi múc ra một khối, "Đến, mọi người đều nếm thử, ngon thì ngày mai liền bán trong cửa hàng."

Không hề ngoài ý muốn, món canh nhận được mọi người nhất trí khen ngợi, Hàn Thanh cần nhắc một hồi, lại viết mấy thứ này nọ đưa Ngọc ca nhi, "ngươi xem xem mấy thứ này có thể cùng nhau kho hay không." Ngọc ca nhi nhìn kỹ, kết quả không khỏi bội phúc đầu óc Hàn Thanh, như thế nào liền có thể nghĩ ra nhiều món như vậy.

Hàn Thanh cùng Ngọc ca nhi nói chuyện như vậy một lúc, không nhìn Sở ca nhi, Sở ca nhi liền ăn không ngừng. Dựa vào trên ghê kêu đau bụng. Hàn Thanh nhìn lại vừa bực vừa buồn cười, đen mặt đem Sở ca nhi đi tản bộ, "Nói ngươi bao nhiêu lần không chịu nhớ! Không có người nhìn ngươi liền đem chính mình ăn no vỡ bụng!" Sở ca nhi cùng Hàn Thanh đi cùng nhau, che miệng nhỏ nhỏ, nói đi, nói đi, ai bảo ngươi không nhìn ta!

Chương 35:

Hàn Thanh ở trấn trên sống rất tốt, nhưng kinh thành lại một mảnh đại loạn, nguyên nhân chính là Hoàng thượng bị bệnh. Muốn nói Hoàng thượng bị bệnh vốn là việc nhỏ, thế nhưng lại liên lụy ra chuyện Thái tử kê đơn. Hiện nay kinh thành mỗi người đều cảm thấy bất an, thu được thư tín của Triệu Nhuận An, Hàn Thanh nhìn Triệu Nhuận An miêu ta chuyện kinh thành, lại xem xem Nhạn Môn trấn người người sinh hoạt bình thường, trong lòng cảm thái, mặc kệ trên triều đình như thế nào, hoàng đế hiện tại là ai, đối với dân chúng mà nói họ của cầu đơn giản cuộc sống sinh hoạt được bình an.

Hàn Thanh mỗi lần nhận thư kinh thành gửi đều chỉ đơn giản xem qua liền ném cho Triệu Nham, hắn trong lòng hiểu rõ, Triệu Nhuận An cách một khoảng thời gian lại gửi thư cho hắn còn không phải vì Triệu Nham ở nhà hắn hay sao. Hàn Thanh cũng bất đắc dĩ.

Thời gian qua rất nhanh, nhanh đến mức Hàn Thanh còn chưa thấy như thế nào, heo liền lớn vài vòng, nhanh đến nỗi Triệu An Nham đều đã học bò, nhanh đến nỗi Sở ca nhi cũng sắp đến.

Đối với sinh nhật Sở ca nhi, vẫn là Triệu a sao tìm đến Hàn Thanh nói ca nhi sinh nhật mười bảy tuổi là đại nhật tử, Hàn Thanh mới biết được Sở ca nhi đúng là đã muốn mười bảy tuổi. Nói đến cũng là thế giới này khác kiếp trước đim thế giới này không có cái gọi là mười tám tuổi là tuổi thành niên, thế nhưng đối với sinh nhật ca nhi mười bảy tuổi là đại nhật tử.

Nhà giàu có tiền lúc ca nhi nhà mình mười bảy tuổi sẽ mở một hội hoa xuân, cái gọi hội hoa xuân chính là đem ca nhi nhà mình dẫn tiến đi ra ngoài, mời một ít công tử có danh, trên thực tiếp cũng chính là tương đương kết thân xem mắt. Mà người nghèo, ca nhị cũng sẽ tại đây một ngày trang điểm đặc biệt xinh đẹp, do a cha a sao đi mời vài hán tử cùng độ tuổi đến trong nhà ăn một bữa cơm. Nói cách khác mười bảy tuổi ca nhi trên cơ bản liền kết thúc cuộc sống độc thân, bắt đầu ngày tháng làm thê. Cho nên ở thế giới này, sinh nhật mười bảy tuổi của ca nhi xem như tương đối quan trọng.

Chỉ là nghe Triệu a sao nói ngày này quan trọng xong, Hàn Thanh cũng cẩn thận suy xét, Sở ca nhi là đã sớm gả đến Hàn gia thôn, tự nhiên không cần làm cái gì hội hoa xuân, chỉ là hội hoa xuân. Chỉ là như vậy cũng không thể ủy khuất Sở ca nhi, suy trước tính sau Hàn Thanh vẫn quyết định vì Sở ca nhi xử lý một, gọi người cũng không nhiều, chỉ quen biết mấy hộ.

Hàn Thanh đương nhiên vì Sở ca nhi làm không thiếu món ăn ngon, ban ngày còn đem Sở ca nhi đi ra ngoài, một mình tại trong phòng không biết vội hỏi cái gì, cuối cùng còn thật thần bí đem phòng chính khóa không để người khác tiến đến. Buổi chiều nhà Hàn Thanh người đến không ít, Nhà Triệu a sao, nhà Vương đại a sao, nhà trưởng thôn, Khâu thợ mộc cư nhiên còn mang Phó văn thư trấn trên chạy đến. Ngay cả hôm nay Triệu Nham nhìn không tốt lắn cũng có vài tia vui vẻ.

Trong nhà như trước Hàn Thanh đang bận bận rộn rộn làm chủ trù. Sở ca nhi liền bị Hàn Thanh yêu cầu ngoan ngoãn ngốc ở bên ngoài, Mục ca nhi cùng Ngọc ca nhi và Sở ca nhi tiếp đốn người đến trong nhà. Sở ca nhi tâm tư biết Hàn Thanh chuẩn bị cho hắn điều bất ngờ, cả một buổi chiều thỉnh thoảng liền hướng phòng chính ngắm nhìn một chút.

Mục ca nhi nhìn Sở ca nhi buồn cười, "Nếu tò mò như vậy chính ta liền vụng trộm tư khe cửa nhìn một cái." Sở ca nhi nghe Mục ca nhi nói do dự do dự, "Hay là thôi đi." Vừa nói lại vừa nhìn nhìn phòng chính.

Hàn Thanh mới từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy Mục ca nhi cười xấu xa du hoặc bé con nhà mình, nhìn bộ dạng bé con Hàn Thanh cũng mang theo vài phần buồn cười, "Không cho bắt nạt Sở nhi nhà ta a, muốn bắt nạt để ngày mai bắt nạt đi." Sở ca nhi nghe nửa câu đầu còn cười, sau khi nghe được nửa câu sau liền trừng mắt nhìn Hàn Thanh, cái gì, cái gì gọi ngày mai bắt nạt nha. Hàn Thanh hoàn toàn không thèm để ý đi lên nhéo nhéo mặt Sở ca nhi, "Nhanh đi bên chỗ Ngô a sao ngồi, đừng nghĩ đến bên trong phòng có cái gì." Sở ca nhi đành phải không cam lòng, lại nhìn thoáng qua.

Hàn Thanh nhìn bộ dạng Sở ca nhi lắc đầu cười, chính là tính tình bé con. Buổi chiều đến toàn người quen, mọi người vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm, ngay cả Sở ca nhi đều uống chút rượu, chỉ là Hàn Thanh nhìn vài ca nhi kia không có ý tốt tính toán đem người uống quá chén, tự mình đi ngăn lại một chút. Nói đùa, nếu Sở ca nhi uống say một hồi bọn họ làm sao được.

Mọi người vui chơi giải trí nháo đến buổi tối mới trở về, mà lúc này Sở ca nhi đã uống có chút hôn mê. Vì không gây trở ngại chuyện tốt của hai người, Ngọc ca nhi không có chỗ về cũng cùng Mục ca nhi trở về, Triệu Nham cũng ôm Triệu An Nham đi nơi khác cho hai người kia không gian riêng tư. Sở ca nhi lúc này nhìn qua vẫn là có tinh thần, không có triệt để mơ hồ, chỉ là người yêu cười một chút, "Sở nhi, Sở nhi, đi, chúng ta về phòng, còn lại mai nói tiếp."

Sở ca nhi bỗng nhiên nhào vào trên người Hàn Thanh, "Muốn cõng." Hàn Thanh nhìn nhìn Sở ca nhi, xoay người ngồi xuống, "Chậm một chút, đừng lao ngã." Sở ca nhi bổ nhào trên người Hàn Thanh, Hàn Thanh ổn ổn đem người cõng lên. Tốt, gần đâu béo chút, rốt cuộc không nhẹ bẫng nữa.

Sở ca nhi đợi một ngày rốt cuộc có thể nhìn đến phòng hắn nhớ thương một ngày có bộ dạng gì, chỉ là cho dù trong làm có chuẩn bị tốt Sở ca nhi vẫn bị chấn kinh một chút. Bởi vì lúc này trong phòng hoàng toàn là bộ dáng tân phòng, lồng đèn đỏ, chăn uyên ương. Khuông cửa sổ dán chữ hỉ đỏ, còn có thể thấy được nến đỏ.

Sở ca nhi từ trên lưng Hàn Thanh xuống, rượu tỉnh vài phần, "Hàn đại ca." Hàn Thanh từ phía sau đem người ôm lấy, "Thích không?" Đây là Hàn Thanh đã sớm suy nghĩ tốt, chủ thân trước chủ thân thể này cũng Sở ca nhi lúc trước đều không có bái đường, chỉ kính chén nước Hàn Thanh a sao liền vào cửa. Đúng vậy, căm bản không có cho Hàn Thanh cùng Sở ca nhi làm rượu tịch.

Hàn Thanh hiện tại cùng Sở ca nhi ở một chỗ, thuận tình thuần lý đều muốn cho Sở ca nhi một hôn lễ tốt nhất, chỉ là điều kiện không cho phép Hàn Thanh cử hành hôn lễ long trọng chưa từng có, thế nhưng Hàn Thanh ít nhất cũng phải cho Sở ca nhi nghi thức hạnh phúc chỉ thuộc về hai người. Hàn Thanh buông Sở ca nhi ra, cầm lấy một bộ lễ phục trên giường, "Thay đi."

Sở ca nhi tiếp nhận quần áo mơ mơ màng màng liền đi bên giường thay quần áo, Hàn Thanh cũng lấy ra một bộ lễ phục khác thay. Hai người mặc hỉ phục đỏ, một người cúi đầu ngồi trên giường, một người đứng ở bên người nhìn người đẹp. Tốc độ thời gian trôi qua phảng phất đều chậm lại, lại phảng phất thật lâu. Hàn Thanh tiến lên nhẹ nhàng dắt tay Sở ca nhi, đem người đi về phía trước vài bước. Mặt Sở ca nhi bị hỉ phục ánh hồng hồng, Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi nhịn không được nở nụ cười. có vài người khả năng đi đến cuối đời đều không biết chính mình tìm kiếm cái gì, mong muốn đến cùng là cái gì. Mà Hàn Thanh cả cuộc đời này chưa bao giờ rõ ràng như hiện tại, chính hắn cần là người trước mắt này, cần là từng lời nói từng nụ cười của người trước mắt này, cần là người trước mắt này bình an cùng hắn dắt tay nhau đi đến hết cuộc đời.

Hàn Thanh bỗng nhiên lùi về sau một bước, quỳ một gối xuống, từ trong lòng cầm ra một hộp gấm, đưa tới trước mặt Sở ca nhi, "Sở nhi, lúc ngươi gả cho ta, ta không cho ngươi một cái hôn lễ thế nhưng ngươi có đồng ý ưng thuận sống nửa đời về sau thật tốt đẹp với ta không." Sở ca nhi từ lúc Hàn Thanh quỳ xuống liền không kiềm chế tình cảm của chính mình, khóe miệng cao cao giơ lên, nước mắt lại không kiềm chế được mà rơi xuống.

Sở ca nhi muốn nói gì đó, thế nhưng mở miệng lại kiềm chế được nghẹn ngào, trước đành phải tiếp nhận hộp gấm trong tay Hàn Thanh, vừa mở ra bên trong là hai vòng tròn, Sở ca nhi muốn mở miệng hỏi đây là cái ì lại hừ hừ hai tiếng đều không nói ra. Hàn Thanh nhìn cười khẽ cầm lại hộp gấm, từ bên trong cầm ra một cái nhẫn, đeo vào ngón tay Sở ca nhi, nhẫn không rộng không chật, vừa vặn như in trên ngón tay Sở ca nhi. Hàn Thanh cầm lấy một cái khác, để trong lòng bàn tay Sở ca nhi, "Sở nhi, đeo cho ta."

Sở ca nhi cầm nhẫn học bộ dáng Hàn Thanh đeo lên ngón tay áp út của Hàn Thanh một chiếc nhẫn, Hàn Thanh đứng dậy đem tay Sở ca nhi cầm chặt, "Đeo rồi chúng ta chúng là phu lang thế thế, rốt cuộc chạy không thoát rồi nga." Sở ca nhi hít hít mũi gật gật đầu, nghĩ lại lắc lắc đầu, "Mười năm không đủ." Hàn Thanh ngẩn người mới phản ứng lại đây bé con nghe lầm cái gì, "Bảo bối ngốc, ta nói thế thế là đời đời kiếp kiếp. Mười năm như thế nào đủ, Sở ca nhi đời đời kiếp kiếp đều là của ta muốn chạy trốn đều trốn không thoát.

Sở ca nhi không nói lời nào nữa liền đem đầu chôn ở trong lòng Hàn Thanh, Hàn Thanh ôm ôm Sở ca nhi, "Đến uống chén rượu giao bôi nào." Sở ca nhi bị Hàn Thanh đưa đến bên cạnh bàn, trên bàn đã sớm chuẩn bị tốt rượu, Hàn Thanh rót cho hắn cùng Sở ca nhi mỗi người một chén, vừa định cùng Sở ca nhi uống chén rượu giao bôi liền thấy người trước mắt một ngụm liền nâng cốc uống không còn, Hàn Thanh 囧 một chút, "Bảo bối...không phải uống như vậy."

Sở ca nhi nhìn chén trên tay choáng váng, "A?" Hàn Thanh bất đắc dĩ lại đổ một chén, "Đừng uống vội." Sở ca nhi nghe lời cầm chén, cùng Hàn Thanh uống một chén rượu giao bôi. Hai chén rượu uống xuống mặt càng đỏ hơn, khóe mặt còn lưu dấu vết vừa khóc, nhìn qua rất giống một con thỏ. Con thỏ cố tình uống hơn một chén làm nũng, lại bắt đầu bám chặt trên người Hàn Thanh, "Hàn đại ca, Hàn đại ca." Hàn Thanh bất đắc dĩ trả lời một tiếng.

Nguyên bản Sở ca nhi trên người Hàn Thanh cọ cọ cũng không có gì, nhưng đêm nay hai người uống đều không ít, Hàn Thanh không chịu nổi Sở ca nhi không thành thật a! Sở ca nhi hoàn toàn hóa thân thành con lười, chỉ biết ôm Hàn Thanh cọ đến cọ đi, được một khoảng thời gian Hàn Thanh liền cảm giác tình huống không ổn. Muốn cho Sở ca nhi rời đi chút, thế nhưng Sở ca nhi làm sao có thể rời Hàn Thanh, ôm càng chặt.

Còn ngốc hề hề nhìn Hàn Thanh, "Hàn đại ca, có cái gì chọc không thoái mái."

Hàn Thanh QAQ

"Hàn đại ca, đây là cái gì a?"

Hàn Thanh O.O

"Hàn đại ca...ngô..."

Hàn Thanh bổ nhào vào Sở ca nhi trong lòng hô, đều là tự ngươi tìm đến, ngày mai không đứng lên được thì đừng có khóc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro