Chương 36-hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36:

Ngày thứ hai Sở ca nhi vừa mở mắt liền cảm thấy cả người như không còn là của mình nữa, một ngón tay cũng không cử động được. Mơ mơ màng màng nằm ở trên giường nghĩ ngày hôm qua chẳng là mình bị đánh sao? Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi giật giật mí mắt lại không mở, cười cười hôn xuống trán Sở ca nhi, "Có khỏe không?" Sở ca nhi theo bản năng nhích lại gần bên người Hàn Thanh, khỏe? Cái gì không khỏe?

Hàn Thanh nhìn Sở ca nhi thật là mệt, cũng không có đem người gọi dậy, nhẹ tay xoa xoa eo Sở ca nhi, "Không có việc gì, mau ngủ đi, bảo bối."

Lúc Sở ca nhi lần thứ hai tỉnh lại bên cạnh đã không còn ai, mơ hồ có thể nghe được âm thanh Hàn Thanh cùng người nói chuyện. Sở ca nhi mở mắt ra thấy trước mặt là chăn đỏ thì ngẩn người, lúc này ký ức tối qua bỗng nhiên ào về...Hắn... hắn... hắn hắn hắn cùng Hàn đại ca làm cái chuyện gì kia! Cái người quấn chặt Hàn đại ca nói còn muốn trong trí nhớ là ai... ta... ta... ta còn là không cần tỉnh!

Sở ca nhi giả dạng làm đà điểu rụt cổ trong chăn nằm, nhưng một màn tối qua vẫn ám ảnh trong đầu. Làm Sở ca nhi mặt nghẹn hồng hồng, ngay cả Hàn Thanh tiến vào cũng không nghe thấy. Lúc Hàn Thanh vào phòng liền nhìn đến Sở ca nhi trốn trong chăn, đôi chân trắng nõn còn lộ ra bên ngoài một chút lại xoay một cái một chút lại xoay một cái,

Hàn Thanh đi lên đem chăn nhẹ nhàng xốc lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt đỏ như táo.

Nhìn bộ dạng Sở ca nhi, Hàn Thanh theo bản năng hôn lên mặt hồng hồng.

Sở ca nhi đang suy nghĩ tới Hàn Thanh, nào nghĩ tới bỗng nhiên chăn bị xốc lên, Hàn Thanh liền như vậy xuất hiện trước mắt, tiếp liền hôn hắn. Sở ca nhi lúc này liền đem Hàn Thanh đẩy ra, lại đem chăn kéo về.

Hàn Thanh bị Sở ca nhi làm sửng sốt, trực tiếp đem người mang cả chăn ôm lấy, "Sao vậy? Thẹn thùng?"

Sở ca nhi trong chăn kín mịt nói câu gì đó, Hàn Thanh không có nghe thấy, thò tay đem chăn kéo xuống, vì thế liền biến thành tư thế cùng Sở ca nhi mặt đối mặt, "Sao vậy?"

Sở ca nhi nhìn mặt Hàn Thanh, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, người này tối quá đã chân chính trở thành phu quân của mình. Từ nay về sau, mình chính là phu lang của hắn, sẽ vì hắn sinh nhi dục tử, cùng hắn đi hết cuộc đời này. Người này, một đời, còn có gì có thể tốt đẹp hơn.

Sở ca nhi si me nhìn Hàn Thanh, đồng thời Hàn Thanh cũng nghiêm túc nhìn Sở ca nhi, hai người trong mắt chỉ có nhau, không có bất kì vật kì khác.

Lúc này, Mục ca nhi được Hàn Thanh nhờ làm cháo đã xong, Mục ca nhi đứng ngoài cửa nhìn Ngọc ca nhi, "Hiện tại sao mà vào đây? Có nên vào hay không..." Ngọc ca nhi mắt nhìn bát trong tay Mục ca nhi, "Khụ, cháo trên nay Mục ca nhi nhanh nguội đi a." Ngọc ca nhi cố tình nâng cao âm lượng hướng vào trong phòng nói. Mục ca nhi ánh mắt bội phục, Ngọc ca nhi cười cười.

Hàn Thanh cùng Sở ca nhi nghe được âm thanh ngoài cửa, Hàn Thanh bất đắc dĩ cười cười đứng dậy mở cửa. Sở ca nhi vừa định từ trong chăn đứng lên, lúc này mới phát hiện chính mình vẫn chưa mặc quần áo. Vừa lộ ra bả vai liền lập tức rụt người trở về.

May là Hàn Thanh cũng không tính để Mục ca nhi tiến vào, chỉ ở cửa tiếp nhân cháo, cùng Mục ca nhi nói hai câu liền quay lại phòng. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy người trong chăn loay hoay không biết làm gì.

"Sở nhi, làm gì thế?"

Sở ca nhi ở trong chăn sờ soạng nửa ngày, "Không thấy áo."

Hàn Thanh bất đắc dĩ cầm chén đặt lên bàn, "Đừng tìm, áo ở đây." Vừa nói vừa cầm ra quần áo đã chuẩn bị tốt, vốn định chính mình mặc cho Sở ca nhi thế nhưng Sở ca nhi không để Hàn Thanh động thủ, chính mình hoạt động không tiên mà cứ kiên trì tự mình mặc quần áo, sau đó làm như không có chuyện gì, đi đến bên cạnh bàn muốn ngồi xuống ghế.

Hàn Thanh thấy mà hoảng, liền đem người ngăn lại lôi kéo hắn ngồi trên đùi mình. "Ngoan, trước cứ ngồi trên người ta ăn đã." Sở ca nhi ngượng ngừng muốn đứng lên, lại bị Hàn Thanh ấn lại ngồi trên đùi. Lúc lại muốn đứng dậy thì thìa cháo đã đưa tới bên miệng.

Sở ca nhi đành phải há miệng ăn cháo, Hàn Thanh một mặt vừa cho Sở ca nhi ăn một mặt còn không quên giúp Sở ca nhi xoa eo. Hai người ở trong phòng lại ngọt ngào một trận.

B: e hèm. Từ đây trở đi bắt đầu hết chủng điền đáng yêu mà tập trung vào tranh đấu nên ta rất lười a -.- ta quyết định bỏ một arc cuối này chuyển sang làm chương kết cục luôn a. Thật sự là mấy chương không đáng yêu chút nào nữa a. Ta tóm tắt nhanh cho mọi người nè:

Bắt đầu từ đây bạn Triệu Nham ôm con bỏ đi tìm bạn Triệu Nhuận An. Sau đó cung đình tranh đấu, bạn thái tử bị nghi làm phản này nọ.

Rồi bạn Hàn Thanh đóng cửa hàng. Mọi nơi đều loạn.

Rồi bạn Triệu Nhuận An và bạn thái tử gửi bạn thái tử phi, Kì ca nhi, đến cho bạn Hàn Thanh chăm sóc.Bạn thỏ lười ngốc mang tức phụ về nhà.

Rồi từ sau rất loạn. Bạn thái tử phi có bầu nhưng rất yếu, thầy thuốc và bạn Hàn Thanh tìm một dựng phu khác,Vũ ca nhi, sắp sinh để lấy nhau thai cho bạn thái tử phi chữa bệnh. Hai bạn Vũ ca nhi và Kì ca nhi sinh thuận lợi, Sở ca nhi cũng mang bầu. Bạn Hàn Thanh mang tiếng ở thôn là tam thê tứ thiếp.

Rồi kẻ thù của bạn thái tử là An vương đến bắt thái tử phi, bạn Vũ ca nhi đi thay, bạn Hàn Thanh cũng bị bắt, bạn Sở ca nhi lúc này sinh không có ở bên cạnh.

Rồi An vương phát hiện bạn Vũ ca nhi không phải là thái tử phi, rape bạn Vũ ca nhi, xong lại yêu bạn Vũ ca nhi, mang bạn Vũ ca nhi bỏ chạy (sau này bạn Vũ ca nhi cũng về nhắn với con của bạn Hàn Thanh và Sở ca nhi)

Rồi bạn thái tử lên ngôi, bạn thái tử phi nuôi con của bạn Vũ ca nhi, bạn Triệu Nhuận An trở thành quân sư trên triều.

Kết: Bạn Hàn Thanh và Sở ca nhi sinh 3 đứa đáng yêu, mở một tiệm trà kể chuyện, và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Chương kết thúc:

Hồng Vũ năm thứ mười hai.

Bên trong quán trà Hàn gia mở cửa chưa bao lâu đã có nhiều khách ngồi, nhóm khách quen thuộc ngồi ở vị chính họ thường ngồi, "Chưởng quầy, cho một bình trà hồ xanh."

Sở ca nhi cao giọng lên tiếng, "Đại Tráng ca, bàn số tám gọi một bình trà hồ xanh."

Còn có khách tới nơi Sở ca nhi tính toán sổ sách, "Chưởng quầy, Hàn tiên sinh hôm nay sẽ kể chuyện gì a, sao giờ vẫn chưa thấy xuất hiện."

Sở ca nhi lưu loát tính toán sổ sách trên tay, "Hôm nay kể "Bát Tiên Quá Hải", Hàn đại ca đang ở sau chuẩn bị này nọ, rất nhanh sẽ ra ngay."

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng tức giận của Hàn Thanh, "Hàn Thành Thụy! Ngươi cút lại đây cho ta! Ngươi đem giày của lão tử ném đi đâu rồi!"

Nghe được Hàn Thanh gọi tên của con, Sở ca nhi liền có cảm giác đau đầu. Vội từ xoay quầy đi ra, "Xú tiểu tử con lại nghịch cái gì đây a!" Vừa dứt lời liền thấy tiểu tử ba tuổi nhà mình tay cầm một cái giày từ sau chạy tới, vừa chạy vừa kêu, "Giai ca ca, Giai ca ca. Ta đem giày của a cha trộm ra này!"

Hàn Thanh đi ra nghe được lời Hàn Thành Thụy nói như vậy cả người đều khí oai, "Giỏi a, ta nói tại sao xú tiểu tử hôm nay sao lại dám đối nghịch ta! Hàn Giai ngươi đứng lại đó cho ta! Hôm nay ta phải thu thập hai ngươi thật tốt a!"

Giai ca nhi đang đứng bên cạnh a sao xem náo nhiệt, nghe được đệ đệ nhanh như thế liền khai ra chính mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt liếc nhìn, cũng nhanh chân chạy ra khởi quán.

Đừng đừa, bị a cha bắt được là bị đánh mông ngay! Hắn đã lớn như thế này rồi, không cần a!

Chính là ra đến cửa không nhìn đường, vừa vặn va phải người đi tới, ngã xuống đất,
Ai nha, đi không nhìn đường a."

Giai ca nhi vừa oán giận vừa ngẩng đầu liền thấy một ánh mắt mà không nhịn được sững sờ ở đó. Chủ nhân của ánh mắt khẽ cười cùng Giai ca nhi giải thích, "Xin lỗi, xin hỏi đây có phải là nhà Hàn Thanh không?"

Giai ca nhi cầm lấy bàn tay đang chìa tới, đứng dậy đỏ mặt gật gật đầu, sau đó cúi đầu vỗ vỗ trên người mình.

Cảm xúc thẹn thùng còn chưa hết liền cảm thấy một trận trời đất xoay chuyển. Giai ca nhi bị a cha của mình vách trên vai, nháy mắt liền cảm thấy chính mình mất hết mặt mũi. Lúc này Hàn Thanh cố tình còn vỗ vào mông hắn, "Chỉ giỏi chạy là nhanh a."

Đánh xong Giai ca nhi, Hàn Thanh nhìn trước mắt mình một tiểu thiếu niên, nhìn thế nào cũng thế nhóc này quen mắt, "Ngươi là?"

Thiếu niên khom người chao Hàn Thanh, "Gia mẫu tên Kì ca nhi, phó thác ta tới vấn an ân nhân."

Hàn Thanh gật gật đầu, "Nga, con của Kì ca nhi." Nói xong lại cảm giác có chỗ không đúng, con của Kì ca nhi?!

Không đợi Hàn Thanh kinh ngạc thân phận người trước mặt, lại một thiếu niên khác đi tới, "Cha nuôi, Tuệ ca nhi đi lạc mà các ngươi không phát hiện a, nếu không phải ta gặp được thì làm sao bây giờ."

Một bóng nhỏ khóc chạy về phía a cha mình, "Ô ô, a cha, Tuệ nhi rất sợ hãi."

Nhìn thấy tiểu ca nhi bảo bối nhất của nhà mình khóc, Hàn Thanh đau lòng muốn chất, vừa đem Giai ca nhi buông xuống định tới an ủi Tuệ ca nhi. Liền thấy Triệu An Nham ôm lấy Tuệ ca nhi còn đang khóc, "Ngoan, đừng khóc, khóc thì ca ca đau lòng lắn, lần sau muốn đi nơi nào nói với ca ca, ca ca đem ngươi đi, được không."

Hàn Thanh nhìn hai người trước mặt như thế nào còn không biết, còn chưa lên tiếng liền thấy tên tiểu quỷ thường ngày không sợ trời không sợ đất nhà hắn cư nhiên đỏ mặt cùng thiếu niên nói chuyện.

Hàn Thanh trừng mắt lớn nhìn, sao lại như thế? Thân phận của tên đó không nhỏ a!

Chỉ không đợt Hàn Thanh lên tiếng, Sở ca nhi trong phòng gọi Hàn Thanh, "Hàn đại ca! Hàn đại ca! Ngươi nhanh nhanh lại đây! Nhanh nhanh a!"

Hàn Thanh nghe Sở ca nhi gọi, liền xoay người chạy vào phòng trong, "Đến đây, đến đây!"

Kết quả đi vào phòng liền tháy Sở ca nhi ôm một bé nhỏ xíu, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn Hàn Thanh, "Đứa nhỏ thật đáng yêu a, chúng ta lại sinh một đứa đi."

Hàn Thanh theo bản năng nhìn về mấy tiểu quỷ nhà mình, "Không! Vài đứa này đã đủ rồi, ta sợ ngươi quá mệt mỏi."

Sở ca nhi cũng chỉ nhất thời nói vậy, cũng không nghĩ sinh nữa, nghe Hàn Thanh nói như vậy liền hôn hôn đứa bé trong lòng, "Được rồi, Hàn đại ca! Khách đều sốt ruột chờ rồi, ngươi nhanh đi kể chuyện đi! Nhanh Nhanh!"

Vừa nói vừa đẩy Hàn Thanh đến nơi hắn thời kể chuyện, ánh mặt trời sáng sớm theo cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu đến khuôn mặt trung niên nhưng vẫn chưa già nua của Hàn Thanh, Sở ca nhi xuất thần mắt nhìn lưu luyến si mê. Cảm giác được ánh mắt của Sở ca nhi, Hàn Thanh ôn nhu cười cười nhìn về phía Sở ca nhi.

Hàn Thanh nửa đời sau này đều dùng để thực hiện lời chính mình hứa với Sở ca nhi ngày sinh nhật mười bảy tuổi đó. Hắn sử dụng toàn bộ tình yêu đem lại tất ca những thứ tốt đẹp nhất cho Sở ca nhi.

Về phần nhóm bọn trẻ gặp nhau ngoài cửa kia, đó là một đoạn nhân sinh (câu chuyện đời người) khác.

Trong phòng phát ra tiếng của Hàn Thanh, "Lần trước trong sách có kể...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro