Chương 201: Ánh Trăng Là Của Cô Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Đại Ngụy đều biết Hữu quân đô đốc Tiêu Giác có vẻ ngoài tuấn tú, văn võ song toàn, khi cầm kiếm có thể bảo vệ một cõi an khang, khi buông kiếm lại là một công tử phong nhã. Trời đã ưu đãi cho hắn một diện mạo tốt, còn cho hắn một thân thủ giỏi, nhưng tiếc thay, tính tình lại quá lạnh mạc vô tình, tàn nhẫn vô cảm. Còn chuyện thích người nào đó, nghĩ thôi đã thấy như đang nằm mơ. Chưa nói đến tính tình của hắn, bản thân đã lớn như vậy rồi, lợi hại như thế rồi, dưới bầu trời này, còn có nữ tử nào có thể lọt vào mắt xanh của hắn ?

Chẳng phải cao lĩnh tiên tử Thẩm Mộ Tuyết đã theo sau hắn bao năm, vẫn chưa được chút chỗ tốt nào sao ?

Giờ đây lại nghe từ miệng người này ba chữ "Ý trung nhân". Hòa Yến ngỡ ngàng, bách quan cũng ngỡ ngàng, đến cả Đế vương ngồi trên cao cũng đã ngạc nhiên.

Hóa ra Tiêu nhị công tử danh tiếng lẫy lừng, khi nhớ đến người trong lòng, lại dịu dàng đến vậy. Như ánh trăng đã rũ bỏ sự lạnh lẽo và đạm bạc, chỉ còn lại sự trong sáng và rạng ngời.

Trăng thu như gương, phản chiếu tâm tư con người không nơi trốn tránh. Niềm vui hay e thẹn, bí mật hay u sầu, đều không qua nổi ánh mắt của người.

Không ai có thể bị hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn mà không động lòng, Hòa Yến nghe thấy tim mình đập "thình thịch", "thình thịch", một tiếng lại một tiếng, trong buổi tiệc ồn ào, rõ ràng mà hữu lực, không sao chống đỡ.

Tiếng cười của Đế vương phá vỡ khoảnh khắc ngỡ ngàng đó, "Ha ha ha, tốt lắm, trẫm hiếm khi thấy Tiêu ái khanh như vậy! Hoàng hậu hôm nay đã thành một việc tốt, trẫm hôm nay cũng muốn thành một việc tốt. Hai người các ngươi đã tình đầu ý hợp, Tiêu ái khanh, lần này đại thắng ở Tế Dương, trẫm cũng không nghĩ ra thưởng gì cho ngươi, chẳng bằng thưởng cho ngươi một cọc hôn sự, cho Hòa cô nương này làm phu nhân của ngươi, ngươi có đồng ý không ?"

Tiêu Giác tiếp chỉ, "Vi thần tạ Thánh thượng long ân."

Hòa Yến cũng chỉ đành quỳ xuống nhận chỉ.

Thẩm Mộ Tuyết đôi môi trắng bệch, suýt ngất xỉu. Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, đã ban hôn thì sẽ không thay đổi nữa. Trái tim Lâm Song Hạc theo biến hóa lòng vòng trên điện, suýt bị dọa chết, đến bây giờ mới tạm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đầy nghi ngờ, nhưng trước mắt không phải là lúc nói chuyện, thôi thì không quan tâm nữa, một lòng một dạ vui mừng cho hảo hữu, hớn hở nói với đồng liêu xung quanh: "Nghe thấy chưa? Ban hôn rồi! Bệ hạ ban hôn rồi, đây là một cuộc nhân duyên tốt, huynh nhìn họ mà xem, xứng đôi biết bao !"

Yến Hạ từ trong đả kích vẫn chưa hoàn hồn lại, Võ an lang cùng hắn nói xấu Hòa Như Phi là một nữ tử, không ngờ lại nghe một tin tức lớn như vậy, trong nhất thời mắt trừng miệng há, nghi ngờ bản thân mình có phải đang mơ không.

"Chúc mừng Tiêu đô đốc, chúc mừng Tiêu đô đốc, Bệ hạ ban hôn, đúng là một chuyện tốt !". Điều đáng ngạc nhiên là Từ Kính Phủ cũng đứng ra nói lời chúc mừng Tiêu Giác, hắn không những không tỏ ra ngạc nhiên mà còn vui mừng, miệng không ngớt lời khen ngợi cuộc hôn nhân này là hoàn hảo. Hòa Yến suy nghĩ một chút, liền hiểu ra rằng Từ Kính Phủ và Tiêu Giác vốn là đối thủ. Với thân phận của Tiêu Giác, thú một nữ tử thường dân không có bối cảnh như nàng đương nhiên là tốt nhất. Nếu đổi là tiểu thư của một gia đình cao quan nào đó, đối với Từ Kính Phủ mà nói, chính là trăm hại mà không có một lợi.

Sở Chiêu ngồi trong bàn tiệc, khóe môi treo ý cười, nhìn không khác gì so với thường ngày. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy bàn tay đặt trên đùi, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực, gần như làm nhăn cả áo bào.

Các triều thần xem một màn kịch hay, người trêu đùa thì trêu đùa, kẻ chúc tụng thì chúc tụng. Ngũ hoàng tử có chút khó hiểu, hỏi Quảng Sóc, "Tứ ca, tại sao Bệ hạ lại ban một nam nhân... một nữ tử giả nam nhân cho Phong Vân tướng quân làm phu nhân ? Nàng ấy trông không đẹp bằng Thẩm tỷ tỷ."

Ngũ hoàng tử rất thích Tiêu Giác, có lẽ vì những từng trải của Tiêu Giác trong tâm trí những nam hài tử dù còn bé hay thiếu niên đều như một huyền thoại. Những thiếu niên khao khát anh hùng, kính phục người mạnh. Ngũ hoàng tử Quảng Cát nghe mẫu thân là Nghê quý nhân nói rằng, Thẩm tỷ tỷ của phủ Ngự Sử hiện giờ là người hợp nhất với Tiêu đô đốc. Quảng Cát cũng cho rằng Thẩm Mộ Tuyết giống như tiên nữ, và bây giờ người được ban hôn làm phu nhân của Tiêu Giác là một nữ tử xa lạ, còn giả trang thành nam tử, điều này đối với Quảng Cát mà nói, không thể chấp nhận được.

"Đừng nói bậy," Quảng Sóc vỗ đầu cậu, nhìn bóng lưng Hòa Yến trong điện, "Phong Vân tướng quân đã bảo vệ như thế, vị Hòa cô nương này ắt hẳn có điểm hơn người, hơn nữa nàng có thể lấy thân nữ tử mà ra chiến trường, tiến quan phong hầu, từ khi Đại Ngụy khai quốc đến nay, đây là người đầu tiên."

"Điểm hơn người gì chứ," Thái tử khinh miệt mở miệng, giọng điệu có phần thô lỗ, "Nói không chừng là dùng thủ đoạn gì đó, Tiêu Hoài Cẩn đúng là có phúc, một Thẩm Mộ Tuyết, giờ lại thêm một nữ binh, ngày ngày trong trướng không biết làm trò gì...".

Quảng Sóc hơi nhíu mày, "Điện hạ, cẩn ngôn."

Thái tử không để tâm.

Văn Tuyên Đế lại nhìn Hòa Yến: "Hòa Yến, dù ngươi là nữ tử nhưng trẫm biết, ngươi đầu quân là có nỗi khổ. Trẫm cũng không phải là người vô tình, ngươi tuy có tội giấu giếm, nhưng nghĩ đến ngươi có công trong chiến sự ở Tế Dương, trẫm sẽ không truy cứu. Công là công, tội là tội, trẫm sẽ phạt ngươi một năm bổng lộc, bất quá.... tước hầu vẫn sẽ giữ nguyên !"

"Tốt vậy ư ?" Lâm Song Hạc lanh lợi, vỗ bàn, hô to trước tiên: "Bệ hạ nhân từ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế !"

Hòa Yến cũng theo đó dập đầu hô vạn tuế, nhất thời, triều thần cũng quỳ xuống hô vang vạn tuế.

Văn Tuyên Đế một lần nữa làm một vị minh quân, lại tự cho rằng đã hoàn thành một việc tốt, được khen ngợi cũng có chút hân hoan, ngồi trên ngai cao cười tít mắt. Trương hoàng hậu bất động thanh sắc, chỉ khẽ nhíu mày, Nghê quý nhân ánh mắt thăm dò quét qua mấy lượt trên người Hòa Yến, duy chỉ có Lan Quý phi lặng lẽ ngồi trong bàn tiệc mỉm cười, như thể tất cả những gì xảy ra hôm nay không liên quan đến bà.

Hòa Yến và Tiêu Giác trở về chỗ ngồi, bởi vì nàng giờ là "nữ quyến", nên chỉ có thể ngồi ở bàn nữ quyến. Ở đây nàng cũng không quen ai, duy chỉ có Hạ Thừa Tú vẫy tay với nàng, nhỏ giọng nói : "Hòa cô nương, ngồi bên đây đi."

Hòa Yến ngồi xuống bên cạnh Hạ Thừa Tú, Hạ Thừa Tú cười nói: "Chúc mừng, Hòa cô nương." Nàng cười đáp lễ, trong lòng như trút được một gánh nặng, ít nhất nàng đã có thể quang minh chính đại lấy cái tên "Hòa Yến" xuất hiện ở triều đình Đại Ngụy, bước đầu tiên nàng đã thành công rồi. Dù không biết tại sao Tiêu Giác cũng bị cuốn vào, còn gây ra kết quả như vậy, chỉ là hiện tại, ít nhất là bây giờ, chưa tạo ra bất kỳ hậu quả xấu gì.

Tất nhiên, ngoại trừ đối với hai người.

Ánh mắt Hòa Yến lướt qua yến tiệc, nam nữ quyến ngồi đối diện, ánh mắt nàng chính xác không lầm bắt gặp Hứa Chi Hằng ngồi trong góc, đang lén lút nhìn mình.

Hứa Chi Hằng trong lòng quá đỗi bất an, sự bất an này đạt đỉnh điểm khi tiết lộ thân phận nữ tử của Hòa Yến. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, một người đã chết, người đã bị đem chôn, người mà thi thể có khi đã mục nát thành bùn, sao có thể lần nữa xuất hiện trước mặt mình cơ chứ.

Nữ tử cũng tên là Hòa Yến này, không giống chút nào với vị vong thê của hắn, nhưng từng cử chỉ, thần thái biểu hiện đều trùng hợp với Hòa đại nãi nãi trong ký ức của hắn. Đặc biệt là khi hắn nhìn trộm đối phương, đối phương cũng sẽ vượt qua đám người nhìn lại hắn, ánh mắt chứa đầy ý vị thâm trường khiến người ta không khỏi rùng mình.

Nàng ấy rốt cuộc là ai ?

Hứa Chi Hằng không tin vào thần thánh, hàng năm đi chùa thắp hương cầu phúc, hắn là người không kiên nhẫn nhất. Hồi nhỏ đọc sách, tiên sinh luôn nói phải kính sợ quỷ thần, nhưng hắn luôn cho rằng, nếu thế gian thật sự có quỷ thần, thì cũng đã không có nhiều chuyện bất đắc dĩ như vậy. Nếu khi còn sống không thể đấu lại, lúc chết đi rồi sao có thể biến thành hung ác được.

Nhưng... nhưng, Hòa Yến cũng đâu phải là do hắn giết !

Tâm trí Hứa Chi Hằng lạnh lẽo từng cơn.

Hòa Yến phải chết, đó là kết cục mà Hòa gia chuẩn bị cho nàng, người ra lệnh là Hòa Nguyên Thịnh, người hành động là Hòa Như Phi, Hạ Uyển Như là kẻ đồng lõa, mà hắn chỉ có không lên tiếng mà thôi. Nếu có ác quỷ trở lại báo thù, người đầu tiên phải báo thù cũng nên là người Hòa gia chứ, đúng không?

Dựa vào đâu mà tìm hắn !

Hắn cố gắng lấy can đảm nhìn Hòa Yến một lần nữa, thế nhưng lại thấy nữ tử đó đã quay đầu đi, nói chuyện với Hạ Thừa Tú bên cạnh, tựa như thể cái nhìn vừa rồi chỉ là ảo giác của mỗi một mình hắn.

Hứa Chi Hằng lại nhìn về phía Hòa Như Phi, bọn họ là ngồi chung một thuyền, nếu Hòa Yến thực sự biến thành quỷ trở lại, chắc chắn sẽ không bỏ qua Hòa Như Phi. Như cảm nhận được ánh mắt của Hứa Chi Hằng, Hòa Như Phi cũng nhìn qua, đầu mày chau lại, khẽ lắc đầu ra hiệu hắn không nên làm quá rõ ràng.

Ở trên triều đình, hai người bọn họ luôn nhàn nhạt với nhau, tránh bị người khác phát hiện ra manh mối.

Hứa Chi Hằng lòng lo như đốt, nhưng yến tiệc vẫn chưa kết thúc, không thể tự ý rời khỏi, chỉ đành cúi đầu, như ngồi trên đống lửa tiếp tục buổi "tiệc mừng công" dài lê thê đáng ghét này.

Văn Tuyên Đế rất vui, hôm nay uống không ít.

Hắn đăng cơ nhiều năm, không có tài năng gì trong việc chính sự, những năm đầu khi mới đăng cơ còn tốt, ngày đêm cần mẫn, sau đó cảm thấy mình thực sự không có bổn sự gì, liền sinh ra lười biếng. Hắn dù không xuất sắc, thế nhưng cũng không phải hôn quân, có triều thần trông coi, cũng không đến mức xảy ra chuyện lớn.

Cho đến khi quyền lực của Từ Kính Phủ thu ngày càng lớn, nhiều thần tử đã mật tấu cho hắn muốn hắn đề phòng Từ tướng. Văn Tuyên Đế cũng không phải không biết việc này là không ổn, chỉ là hắn đã dựa vào Từ Kính Phủ nhiều năm, đến mức nếu như không có Từ Kính Phủ thì hắn sẽ không tìm được ai có thể thay thế.

Hơn nữa, Từ Kính Phủ có địa vị không thấp, một đại thần như vậy nếu xảy ra chuyện thì triều đình tất nhiên sẽ rối loạn. Dù không có tài năng chính trị, nhưng khi Tiên hoàng còn tại vị, hắn từng tận mắt chứng kiến những chuyện tương tự thế này.

Chỉ cần là con người thì ai cũng có tư tâm, hắn mắt nhắm mắt mở với những việc làm của Từ Kính Phủ, Từ Kính Phủ một tay che trời, cũng động chạm đến lợi ích của không ít người. Dần dần, Văn Tuyên Đế biết rằng có người sau lưng chửi hắn là "hôn quân", không phân biệt được trung gian, nhưng họ lại đâu biết rằng, nước quá trong thì không có cá, việc trị quốc cũng không khác, ngay cả khi thân là thiên tử, cũng có lúc thân bất do kỷ.

Tiêu Trọng Vũ chiến bại, người Ô Thác rục rịch muốn động, Thái tử bạo ngược vô đức... đủ thứ chuyện lộn xộn ùn ùn kéo đến, khiến người ta đau đầu. Mà đêm nay, làm một việc mà mọi người đều khen là "đúng", đã không dễ dàng. Văn Tuyên Đế từ tận đáy lòng cảm thấy rất vui.

Đêm nay tại yến tiệc trong thành Sóc Kinh, hai người trẻ tuổi tài cao đồng thời được ban hôn. Vốn hôn sự của Sở Chiêu và Từ Sính Đình được xem là Sở gia trèo cao. Mà bây giờ hôn sự của Tiêu Hoài Cẩn vừa xuất hiện, đã làm cho hôn sự của Sở Chiêu không còn khiến người ta ngạc nhiên nữa.

Mọi người xì xào bàn tán, người tên Hòa Yến này lại từ đâu xuất hiện. Đại nhi tử của Tiêu Trọng Vũ, Tiêu Như Bích, bất chấp ánh mắt người đời thú một thứ nữ, còn tiểu nhi tử Tiêu Hoài Cẩn thì càng tuyệt hơn, đến tên tuổi cũng chưa từng nghe thấy, chắc chắn trong nhà chẳng có ai làm quan.

Trái lại là bản thân Tiêu Giác, từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

Lâm Song Hạc ngồi bên cạnh hắn, hận không thể ngay lập tức kéo Tiêu Giác sang một bên để hỏi rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng trước mặt bao nhiêu người cũng không tiện để hỏi, đành phải nhẫn nhịn. Nhìn qua Yến Hạ bên kia cũng y như vậy, đã bực bội đến mức muốn lật bàn rồi.

Yến tiệc mừng công này, ai ai cũng có tâm tư riêng, khi kết thúc, các nhân vật chính trên bàn tiệc đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Hòa Yến đứng dậy, Hạ Thừa Tú còn có chút lo lắng, "Hòa cô nương, có cần ta đi cùng cô không ?" Bây giờ nàng bị vô số ánh mắt dõi theo, mọi người đều dùng ánh mắt đánh giá để nhìn nàng, nữ tử bình thường đa phần không chịu nổi.

"Không sao." Hòa Yến cười cảm ơn ý tốt của nàng ấy, "Ta tự mình ra ngoài được."

Hạ Thừa Tú cũng không còn kiên trì nữa, vừa định rời đi thì chợt nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn sang Thẩm Mộ Tuyết, chỉ thấy Thẩm Mộ Tuyết mặt mày trắng bệch, môi đã không còn chút máu, trông như một con rối đứng yên, không có nửa phần sinh khí.

Nàng ấy dừng lại một lúc, cuối cùng cũng không nói gì, đứng dậy đi tìm Yến Hạ.

Thiên tử cùng các vị nương nương đã rời đi, Yến Hạ cũng kéo Hạ Thừa Tú, khí thế hừng hực chạy đến đây, thấy Lâm Song Hạc mà không thấy Tiêu Giác, liền nổi giận: "Tiêu Hoài Cẩn đâu? Còn cái tên Võ an lang kia nữa! Họ lừa ta lừa đến khổ, ta phải đòi lại công bằng!"

Hạ Thừa Tú níu kéo hắn lại, như thể không nói nên lời, nhắc nhở: "Võ An Hầu là nữ tử, chàng nói chuyện chú ý một chút."

"Nàng đã từng thấy nữ tử nào một đao chém đầu mấy người chưa ?" Yến Hạ lớn tiếng kêu lên, "Ta không quan tâm họ có phải là nữ hay không, hai người họ đang chơi đùa lão tử đúng không ? Ta sắp trở thành kẻ ngốc rồi !"

Hạ Thừa Tú: "...Chú ý chút, cha đang ở đây, nghe thấy thì làm sao ?"

Phụ thân của Hạ Thừa Tú, Hạ đại nhân đang nhìn về phía này, Yến Hạ giật mình, khẽ ho một tiếng, giọng nhỏ lại một chút, mặt vẫn đầy giận dữ, tay siết thành quyền hỏi: "Hai người họ đâu rồi?"

Lâm Song Hạc giơ hai tay ra: "Đi rồi."

"Đi rồi ?" Yến Hạ trừng to mắt không tin, "Đi khi nào ?"

"Sau khi hoàng thượng đi, hai người họ liền đi." Lâm Song Hạc phe phẩy quạt, "Người ta vừa mới nhận được hôn sự, sau này làm phu thê, một ngoại nhân như ngươi là can thiệp cái gì ?" Lâm Song Hạc liếc nhìn Hạ Thừa Tú, mỉm cười nói: "Chẳng lẽ ngươi còn chưa chết tâm, còn muốn đưa Hòa muội muội vào trướng của ngươi ?"

Dù sao thân phận của Hòa Yến cũng đã bị lộ, Lâm Song Hạc đã có thể thoải mái gọi ra ba chữ "Hòa muội muội."

Câu nói này thật là ác ý, Yến Hạ tức đến mặt tái xanh, "Ngươi đừng có nói bậy !" lại nhìn Hạ Thừa Tú cười mà không nói, nhỏ giọng nhấn mạnh: "Ta và Võ an lang căn bản không thân !"

"Vậy thì ngươi nên về sớm đi." Lâm Song Hạc vỗ vỗ vai hắn, "Đợi ngày họ thành hôn, nhất định mời ngươi đến uống rượu mừng, yên tâm, yên tâm." Nói đoạn, miệng còn hừ hừ một bài hát không rõ nhịp, phất quạt rời đi.

.........

Trong một viện nào đó trong cung, cỏ dại mọc um tùm, vốn dĩ là mùa thu, hoa lá điêu linh, nơi đây không có người ở, hiếm có dấu chân người, càng thêm phần thê lương cô quạnh. Một vầng trăng sáng treo trên mái hiên, ánh sáng rải đầy sân trắng.

Người phía trước dừng bước chân, nữ hài tử theo sau đứng lại, nghi hoặc hỏi, "Đây là nơi nào ?"

"Biệt cung bỏ hoang," Tiêu Giác nói: "Có người canh gác, sẽ không có ai vào."

Hoàng cung rất lớn, Hòa Yến là lần đầu tiến cung, nhưng Tiêu Giác thì không như vậy, những nơi nào có mật đạo hay chỗ khuất ở đây hắn đều biết rõ. Thấy bốn phía quả nhiên không có ai, Hòa Yến cũng an tâm đôi chút, mới nhìn hắn hỏi: "Đô đốc, chuyện này là sao ? Tại sao hôm nay hoàng thượng nói rằng, ngài đã sớm nói cho ngài ấy biết thân phận của ta ?"

Tiêu Giác nhàn nhạt nói: "Không phải cô đã gửi một bức thư cho Triệu Thế Minh sao ?"

Hòa Yến kinh ngạc, "Làm sao ngài biết ?"

Hắn không có trả lời, nhưng Hòa Yến đã hiểu ra. Thủ hạ của Tiêu Giác có nhiều người tài giỏi, đừng nói là vào cung, chỉ sợ chưa vào cung đã rơi vào tay Tiêu Giác.

"Tại sao cô lại viết thư sau lưng ta ?", Tiêu Giác hỏi.

Hòa Yến cười khổ một tiếng, "Ta luôn cảm thấy thân phận của mình không thể giấu được lâu, thay vì đến lúc nào đó bị người khác phanh phui, chi bằng tự mình chuẩn bị trước. Hơn nữa, một khi tội danh khi quân rơi xuống, chẳng phải ngài cũng bị liên lụy hay sao ?"

Trước khi rời khỏi Nhuận Đô, nàng đã xin tri huyện Nhuận Đô giúp nàng giao một bức thư cho Bệ hạ. Sau trận chiến Nhuận Đô, quan trong thành sẽ ghi lại toàn bộ diễn biến trong sổ con, trình lên thiên tử. Mà bức thư kèm trong đó sẽ tiết lộ thân phận của Hòa Yến.

Chỉ là, trong khi tố rõ về thân phận nữ tử của mình, trên bức thư này còn có chữ ký của vạn dân ở Nhuận Đô.

Mặc dù Hòa Yến chưa từng gặp Văn Tuyên Đế, nhưng luôn nghe Lâm Song Hạc nói rằng, Văn Tuyên Đế là một vị Đế vương tầm thường, cũng là một vị Đế Vương mềm lòng. Trong một số thời điểm, miễn là không có Từ Kính Phủ bên cạnh quạt gió thổi lửa, hắn thực sự có lòng cảm thông và thương xót hiếm thấy ở hoàng gia. Khi Tiên hoàng còn sống, một vị đại thần phạm tội, vạn dân thỉnh nguyện, Tiên hoàng nhớ đến công lao của người đó trong quá khứ, nên đã tha cho tội chết. Cả đời Văn Tuyên Đế, người mà bản thân sùng bái nhất chính là phụ thân của mình, rất nhiều việc, hắn cũng sẽ cố ý noi theo Tiên hoàng. Vì vậy, khi lá thư thỉnh nguyện của vạn dân do Triệu Thế Minh trình lên, Văn Tuyên Đế cũng sẽ do dự.

Hơn nữa, công lao của Hòa Yến không thể phủ nhận. Trận chiến ở Lương Châu Vệ, trận chiến ở Tế Dương, trận chiến ở Nhuận Đô, mỗi trận chiến nàng đều lập công lớn đáng được khen thưởng, so với việc nữ giả nam trang, đó thực sự không phải là tội lớn. Thêm vào đó, việc giả nam trang không phải là ý muốn chủ động của nàng, thực sự là vì đã đi đến đường cùng, vô tình mà nhập ngũ.

Công lao lớn hơn tội, lại là tuổi trẻ tài cao, hơn nữa lại là một nữ tử, thư thỉnh nguyện của vạn dân sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Đế vương. Nếu muốn lòng dân, Văn Tuyên Đế không thể ra lệnh xử tử nàng, nếu không, các tân binh ở Lương Châu Vệ sẽ nghĩ sao, bách tính ở thành Tế Dương sẽ nghĩ sao, những nữ tử được cứu ở Nhuận Đô sẽ nghĩ làm sao ?

Hòa Yến tự cho rằng mình đã suy nghĩ rất kỹ, nỗ lực thuyết phục Triệu Thế Minh, thế nhưng lại không ngờ rằng, Tiêu Giác lại can thiệp vào lúc này.

"Thư bị ta chặn lại rồi." Hắn nói.

Hòa Yến nhìn chằm chằm vào hắn.

"Cô nghĩ rất đúng, nhưng không phải không có kẽ hở. Cô có thể thoát thân mà lui, nhưng cũng có khả năng mệnh táng hoàng tuyền." Và dù chỉ có một khả năng nhỏ nhất, hắn cũng sẽ không để Hòa Yến mạo hiểm.

"Nhưng Đô đốc, chẳng phải ngài cũng đã tiết lộ thân phận của ta sao ?", Hòa Yến không hiểu, "Ngài làm sao để thuyết phục Bệ hạ ?"

Nàng cũng không biết rằng, trong sổ con mà Tiêu Giác thay mình trình lên, ngay từ đầu đã trói chặt hai người họ lại với nhau. Phạm Thành gì đó, bất đắc dĩ gì đó đều không có. Tất cả đều là do Tiêu Giác vì ham muốn ích kỷ mà đưa Hòa Yến vào quân doanh. Nếu phải tính tội khi quân, thì phải mang cả hai người cùng trị tội. Nhưng trong tình thế người Ô Thác cứ luôn dòm ngó, Văn Tuyên Đế căn bản đảm đương không nổi hậu quả của việc không có Tiêu Giác bảo vệ đất Đại Ngụy, thế nên Văn Tuyên Đế sẽ không xử tội. Dù có xử tội, Tiêu Giác cũng sẽ gánh chịu mọi trách nhiệm.

Tất nhiên, hắn đã nói chuyện này một cách đầy khí phách, tấu chương cảm động như một câu chuyện tình yêu truyền miệng, dễ dàng lay động trái tim tài tử lãng mạn của Văn Tuyên Đế.

Sau đó, hắn lại âm thầm tiết lộ tin tức này cho Từ Kính Phủ. Nói về chuyện hôn sự của Tiêu Giác, ngoại trừ phu phụ Tiêu Cảnh, người lao tâm nhất chắc chắn là Từ Kính Phủ. Người cả thành Sóc Kinh đều biết, Thẩm Mộ Tuyết là người có khả năng cao nhất gả cho Tiêu Giác. Nếu Thẩm gia và Tiêu gia trở thành thông gia... tất cả người của Thẩm Ngự Sử sẽ đứng về phía Tiêu Giác, điều này khiến Từ Kính Phủ rất lo lắng.

Dù không phải là Thẩm Mộ Tuyết, bất kỳ nữ nhi nào của quan viên trong triều ở Sóc Kinh, có thể giúp gia tăng thế lực của Tiêu Giác, Từ Kính Phủ đều không vừa ý. Mà vào lúc này đây, Hòa Yến bất ngờ xuất hiện. Từ Kính Phủ đã phái người điều tra, phát hiện nàng chỉ là nữ nhi của một giáo úy thành môn, thật sự coi đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Vì vậy, hắn không chỉ không ngăn cản, mà còn toàn lực thúc đẩy hôn sự giữa Tiêu Giác và Hòa Yến. Tiêu Giác thú Hòa Yến, một nữ nhân không có lợi ích gì cho con đường sự nghiệp của hắn, đối với Từ Kính Phủ mà nói, thật là vui thấy sự thành.

Vì vậy, mới có cảnh tượng trong bữa tiệc mừng công hôm nay.

Tiêu Giác chỉ chọn vài điểm quan trọng để nói, Hòa Yến nghe xong, đã im lặng rất lâu. Việc trở nên phức tạp như vậy là điều nàng không bao giờ ngờ tới. Nàng viết lá thư đó không chỉ để tự cứu mình khỏi tội danh có thể dẫn đến cái chết, mà còn vì không để liên lụy đến Tiêu Giác, muốn vạch rõ khoảng cách với hắn. Nhưng không ngờ vạch rõ đến mức, mang bản thân mình vạch vào một cuộc hôn nhân.

Dù trong một khoảnh khắc nào đó, khi hắn nói ra ba chữ "ý trung nhân", nàng thật sự rung động, hận không thể khiến thời gian đó ngừng trôi.

Nhưng giấc mộng cuối cùng cũng phải tỉnh. Nàng có những việc cần phải làm, không thể vì Tiêu Giác mềm lòng, muốn bảo vệ nàng mà để hắn đánh đổi cuộc sống trân quý của mình. Cuộc đời hắn nên như mặt trăng sáng tỏ trên trời, trong sạch và rực rỡ, mãi mãi không vướng vào vũng bùn đen tối và mục nát.

Chỉ cần được chiếu rọi là đủ rồi, nàng không mong đợi quá nhiều.

"Đô đốc," Hòa Yến hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn hắn, "Kỳ thực ngài không cần vì giúp ta mà để Bệ hạ ban hôn. Cố gắng để duy trì một cuộc hôn nhân giả, đối với ngài mà nói, quá không công bằng."

"Không phải giả." Tiêu Giác ngắt lời nàng.

Hòa Yến ngạc nhiên, "Ngài nói gì ?"

"Những lời nói trong điện, không phải giả." Giọng nói thanh niên ấm áp, hàng mi rủ xuống, trong đôi mắt đen nhánh, làn thu thủy dập dềnh gợn sóng, dịu dàng không tưởng nổi.

Trong đêm thu lạnh lẽo, đình viện thâm sâu, ngân hà yên tĩnh, trăng nghiêng bò lên rèm cửa, đêm đẹp bao nhiêu cũng không bằng ánh mắt ai đó động lòng người.

Hắn hỏi: "Thích ánh trăng không ?"

Hòa Yến ngơ ngẩn trả lời: ".....Thích."

Khoảnh khắc tiếp theo, trong tay được nhét vào một vật gì đó lạnh lẽo nhưng ấm áp, Hòa Yến cúi đầu nhìn, thấy viên ngọc đen hình rắn mà nàng từng đoạt lấy khi say, được truyền tai là bảo vật gia truyền của Tiêu gia nằm trong lòng bàn tay, cự mãng sống động như thật.

"Giờ đây, ánh trăng là của cô rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro