Chương 202 : Công Khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẳng đến khi lên xe ngựa rời cung, Hòa Yến vẫn còn có chút bàng hoàng.

Phi Nô là người thật thà, lặng lẽ đánh xe ngựa, thanh niên kia ngồi bên cạnh nàng. Ngọc bội trong tay vốn lạnh băng, giờ bị nắm chặt cũng trở nên nóng rực.

Ánh mắt của Tiêu Giác rơi trên tay nàng, nhướng mày nói, "Cô định bóp nát nó sao ?"

Sức mạnh của Hòa Yến là do hàng ngày ở diễn võ trường luyện tập khóa đá mà ra, dùng tay không bóp nát quả óc chó không thành vấn đề, nói không chừng cũng có thể bóp nát khối ngọc này. Nàng ngẩn ra một chút, vô thức mở tay ra, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Đây là ngọc bội hai màu do Thái hậu ban tặng, một cái đưa cho Tiêu Cảnh, một cái đưa cho Tiêu Giác, nghe nói là bảo vật gia truyền của nhà họ Tiêu. Theo lời Lâm Song Hạc, ngọc bội này Tiêu Giác trước giờ chưa để rời thân, nàng khi say rượu ở Lương Châu Vệ từng đoạt lấy một lần, biết đây là vật hiếm lạ nên đã trả lại cho Tiêu Giác, không ngờ quanh đi quẩn lại vẫn đến tay nàng.

Hòa Yến chưa từng nhận món quà quý trọng như vậy, ngần ngại một chút, nói: "Đô đốc... cho ta cái này, không hợp lắm thì phải ?"

Tiêu Giác nhận lại miếng ngọc đen trong tay nàng, cúi đầu tháo tua rua bên hông Hòa Yến xuống, thay bằng miếng ngọc đen này. Động tác hắn nhẹ nhàng, thần thái tỉ mỉ, giọng điệu dịu dàng điềm đạm, "Miếng của đại ca đã đưa cho đại tẩu, cô và ta đã có hôn ước, đương nhiên nên đưa cho cô."

Hôn ước...

Mặt Hòa Yến lại đỏ lên.

Vừa rồi trong biệt cung bỏ hoang đó, những lời Tiêu Giác nói với nàng, hoàn toàn không thể suy nghĩ tường tận. Nếu nhớ lại, sẽ cảm giác như lần đầu tiên lén nhìn thấy pháo hoa sau bữa cơm đêm giao thừa khi còn nhỏ, "bùm" một tiếng bay lên trời, hóa thành vô số ngôi sao rực rỡ, cho dù ban đêm nằm trên giường cũng khó ngủ, luôn nhớ khoảnh khắc lộng lẫy đó.

Cố gắng khiến bản thân không nghĩ tiếp nữa, Hòa Yến nói: "Bây giờ chúng ta là về Tiêu phủ sao ?"

Nghe đến chữ "về", Tiêu Giác cong môi không biểu lộ cảm xúc, nói: "Đến nhà cô."

"Nhà ta ?"

"Cô là nữ tử," Tiêu Giác rũ mắt, "Trước đây ở Tiêu phủ thì không ai biết, sau ngày hôm nay, chắc chắn sẽ có người tra đến Hòa gia. Nếu cô ở lại phủ ta, sẽ có người nói này nói nọ."

Hắn không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng Hòa Yến thì không được, Hòa Tuy và Hòa Vân Sinh cũng không được. Hiện tại, giữa nam và nữ không phân biệt rõ ràng như triều trước, nhưng còn chưa xuất giá mà ở trong phủ của ngoại nam, nói ra cũng không tốt cho Hòa Yến.

"Đúng nha." Hòa Yến gật đầu. Nghĩ đến chuyện sắp về đến Hòa gia, lại một trận đau đầu, Hòa Vân Sinh dặn dò kỹ lưỡng bảo nàng lập tức từ quan, giờ không những không từ quan, còn tiến tước. Tuy không cần lo lắng thân phận nữ tử bị người vạch trần, nhưng đối với Hòa Tuy và Hòa Vân Sinh, chắc chắn cũng chấn động không nhỏ.

"Không cần lo lắng," dường như nhìn ra lo lắng trong lòng nàng, Tiêu Giác nhắc nhở, "Tại tiệc mừng công, đã có người đến Hòa gia chúc mừng trước rồi. Phụ thân và ấu đệ của cô, chắc hẳn đã biết rồi."

Hòa Yến yên tâm lại.

Hòa Tuy và Hòa Vân Sinh quả nhiên đã biết.

Trước đó không lâu, Hòa Vân Sinh còn đang đọc sách trong phòng, Hòa Tuy từ nhà chủ thuê về, múc ít nước tắm rửa. Thanh Mai vừa giặt sạch quần áo của hai người bọn họ thay ra, thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.

Đường nơi họ sống, toàn là những gia đình buôn bán nhỏ, cũng không phải là người giàu có gì, muộn thế này, nhà nhà hộ hộ đều đã đóng kín cửa. Thanh Mai dù sao cũng là một cô nương, Hòa Tuy cầm đèn dầu ra mở cửa, Hòa Vân Sinh lo lắng có chuyện, cũng gấp sách lại, khoác áo ngoài đi theo cha.

Ai ngờ cửa vừa mở, bên ngoài là một đoàn người thật dài, đều ăn mặc như thị nhân trong cung. Hòa Vân Sinh trong lòng thấy bất an, chỉ nghĩ không biết Hòa Yến có chuyện gì không? Chức quan 'Võ an lang' gì đó của nàng đến quá dễ dàng, nhưng rốt cuộc cũng không phải là kế lâu dài, một khi sự bị bại lộ, e là gặp tai họa.

Hòa Tuy cũng hoang mang, Hòa Vân Sinh vì sợ cha lo lắng nên chưa nói chuyện Hòa Yến đã thăng quan. Hòa Tuy chỉ nghĩ không biết có phải người của Phạm gia lại đến gây sự, lập tức hỏi: "Các quan gia đây là..."

"Chúc mừng Hòa lão gia, chúc mừng Hòa lão gia !" Thị nhân dẫn đầu mặt mày rạng rỡ, phân phó cho người phía sau mang rương vào sân, "Hòa lão gia nuôi được một nữ nhi tốt, Hòa đại tiểu thư nữ kiệt không thua kém mày râu, trước đây trong trận thủy chiến Tế Dương và trận giữ thành Nhuận Đô đều lập công lớn, Bệ hạ gia phong Hòa đại tiểu thư làm Võ An Hầu, ban thêm một cọc nhân duyên, thiết nghĩ chẳng bao lâu nữa Phong Vân tướng quân sẽ đến cửa, chúng ta xin được chúc mừng trước !"

Hòa Vân Sinh hít một ngụm khí lạnh.

Con phố này cũng không được tính là rộng rãi gì, màn đêm vừa xuống, nhà ai đánh hài tử, phu thê nào cãi nhau cũng nghe rõ mồn một. Đám nội thị này trận thế lại quá lớn, hàng xóm láng giềng sớm đã nghe thấy động tĩnh, có người trốn trong cửa, từ qua khe nhìn trộm ra ngoài, có người đơn giản mở hẳn cửa ra, xem náo nhiệt không e chuyện lớn. Lúc này, mấy thị nhân đã luyên thuyên một hồi, mọi người nghe không rõ, nhưng cũng hiểu được một điều, đại cô nương Hòa gia đó không chết, không những không chết, mà còn được phong quan, được ban hôn ?!

Hòa Tuy chỉ biết Hòa Yến giờ đã trở về kinh thành, vì thân phận bất tiện nên tạm thời ở nhờ nhà bạn, ông còn tưởng Hòa Yến đã làm đào binh, không dám nói ra. Giờ nghe từng chuyện từng chuyện một, khiến người ta không thể hiểu nổi, nhất thời không biết phải hỏi từ đâu.

Ngược lại, Hòa Vân Sinh đầu óc nhanh nhẹn, vừa nghe nội thị nói "nữ nhi", liền biết thân phận nữ tử của Hòa Yến đã không giấu được nữa. Nhưng những người này lại nói Bệ hạ khen thưởng, đây là không định truy cứu tội khi quân của Hòa Yến sao ? Điều này khó tránh khiến người ta bất ngờ, nhưng Hòa Vân Sinh lúc này không kịp vui mừng vì chuyện này, chỉ hỏi tiếp: "Quan gia ? Ngài nói tỷ tỷ ta được ban hôn sao ? Xin hỏi rốt cuộc là ban hôn với nhà nào ?"

Lúc này Hòa Tuy cũng đã tỉnh táo lại, Võ an lang hay Võ An Hầu gì đó đều không quan trọng, làm sao nhi nữ vừa về đến nhà đã bị hứa cho người ta rồi ? Ông làm cha còn chưa lên tiếng, làm sao có thể tùy tiện gả cho người chưa rõ lai lịch vậy chứ ? Đã từng nghe nói bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng chưa nghe nữ tế từ trên trời rơi xuống bao giờ !

"Hòa lão gia không cần lo lắng, ta đã nói rồi, Phong Vân tướng quân sẽ lập tức tới ngay." Nội thị khoanh tay, mặt đầy ý cười.

"...Ngài nói," Hòa Vân Sinh không tin nổi mở miệng, "Phong Vân tướng quân ?"

"Đúng vậy !"

Đúng lúc này, không xa vang lên tiếng xe ngựa phi nhanh, mọi người nhìn về cuối phố, thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ từ trong màn đêm phóng tới, người đánh xe là một thị vệ cao lớn, vừa nhìn đã biết không phải thị vệ bình thường, chỉ xem mặt thôi cũng thấy có chút anh tuấn.

Nội thị cười tủm tỉm nói: "Đây chẳng phải là đã đến rồi sao."

Xe ngựa dừng lại trước cửa Hòa gia, làng trên xóm dưới đều đã nghe tin, nửa đêm khoác áo chui ra khỏi chăn để xem quý nhân. Thấy từ xe ngựa bước xuống một đôi nam nữ, nữ không ai khác chính là Hòa Yến. Trên con phố này lớn lên, bà con hàng xóm đều thấy Hòa Yến trưởng thành. Hôm nay nàng mặc nam trang, tóc thế nhưng lại tùy ý buông xõa, mặt mày tươi tắn, thoáng trông thật sạch sẽ, thật đẹp đẽ, lại thêm vài phần anh khí không thấy trước đây. Có vài thanh niên trai tráng nhìn đến ngẩn ngơ, nghĩ bụng trước đây Hòa đại tiểu thư đẹp thì có đẹp, nhưng cũng không thấy đẹp đến mức này, giờ đây thế nhưng lại có chút chói mắt.

Còn nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh đỡ nàng xuống xe ngựa, khiến các đại cô nương và các tiểu tức phụ trên phố đều nhìn đến đỏ mặt. Người trẻ ấy cũng mặc quan phục, dáng vẻ phong thần tuấn lãng, vừa nhìn đã biết là quý nhân trong cung, ở cái nơi xó xỉnh xập xệ này, quả thật giống như bảo thạch phát sáng.

Nội thị thấy Tiêu Giác, vội vàng bước lên hành lễ, "Tiêu Đô đốc, Võ An Hầu hữu lễ."

Không biết là ai trong đám hàng xóm thiếu tâm nhãn hét lên một câu, "Tiêu Đô đốc, đây là nữ tế của lão Hòa, Tiêu Đô đốc đấy!"

"Tiêu Đô đốc, thật sự là Phong Vân tướng quân đó sao ?"

"Ở đâu, ở đâu? Ta cũng muốn xem, ta cũng muốn xem!"

Hòa Yến: "......."

Tiêu Giác ở đây, rõ ràng trở thành một sinh vật hiếm có, ai cũng muốn chiêm ngưỡng một chút. Nội thị cũng cười: "Đô đốc, lời của ta đã truyền đạt, giờ ta xin quay về cung." Lại nhìn về phía Hòa Tuy đang bị chấn động đến mức không thể phản ứng kịp, trong lòng có chút chán ghét, sao lại chọn một hộ gia đình như vậy, nhìn vị nhạc phụ này bất quá cũng chỉ là một võ phu thô lỗ, ngay cả biện sai đến nhà cũng không biết mời vào uống chén trà, đúng thật là quê mùa.

Ngay lập tức, Phi Nô tự giác bước lên, miệng nói vất vả rồi, phát cho nội thị hôm nay đến mỗi người một miếng bạc vụn, nội thị dẫn đầu cầm lấy túi bạc nặng nề trong tay, thấy rất hài lòng, thôi thì, dù sao quê mùa không hiểu chuyện, nhưng nữ tế ra tay hào phóng, lại cực kỳ chu đáo, khi về cung nhất định sẽ thêm vài lời tốt trước mặt Thánh thượng !

Lúc này, Hòa Tuy cuối cùng cũng tỉnh táo lại, để đám người Tiêu Giác vào nhà, Hòa Vân Sinh đẩy đám hàng xóm muốn vào nhà xem Tiêu Giác ra ngoài, "Hôm nay muộn quá rồi, hôm khác, hôm khác, các bá nương thúc thẩm hôm khác đến nhé. Về nghỉ ngơi đi." Nói đoạn, mạnh tay đóng cửa lại, dựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm, rồi mới chạy vào phòng khách.

Trong nhà, tất cả đèn đều đã thắp sáng, nhưng ngoài chiếc đèn dầu trong phòng Hòa Vân Sinh dùng để đọc sách có đủ dầu, các đèn còn lại trong nhà tổng cộng chỉ có ba chén, một chén còn hết dầu. Thanh Mai lục tung tủ một lúc mới tìm được một ít lá trà vụn, vội vàng pha rồi đưa cho Tiêu Giác.

Hòa Tuy giờ vẫn còn cảm thấy mình như đang mơ.

Ông nhìn Hòa Yến, "Yến Yến à..." lại không nói được gì.

"Vân Sinh, đệ không nói với cha sao ?" Hòa Yến ngạc nhiên hỏi.

Hòa Vân Sinh không kiên nhẫn đáp, "Nếu ta nói với cha, cha làm sao có thể yên tâm ở nhà nhiều ngày như vậy, đã sớm tự mình đi tìm ngươi rồi."

Hả, vậy mà lại không nói, Hòa Yến có chút khó xử. Làm sao để nói đây, nàng biết những việc mình đã làm ở Tế Dương và Nhuận Đô, nếu để Hòa Tuy biết sợ rằng sẽ khó mà chấp nhận được, nên mới ném củ khoai nóng này cho Hòa Vân Sinh. Giờ đây Hòa Vân Sinh chưa kịp dọn đường trước, những lời sau này nàng cũng có chút không dám nói ra.

Tiêu Giác liếc nhìn nàng, "Để ta nói."

Hai nam nhân của Hòa gia đều giật mình.

Giờ đây, nhờ vào số tiền Hòa Yến đưa trước đó, Hòa gia không đến mức trời mưa dột nước, trông cũng có vẻ như một ngôi nhà đàng hoàng, nhưng vẫn không thoát khỏi hai chữ 'giản dị'. Hòa Yến thì không sao, dù gì nàng cũng lớn lên trong ngôi nhà này, nhưng Tiêu Giác ngồi ở đây thật sự không hợp, Hòa Tuy còn cảm thấy chiếc ghế tre thô ráp đến mức không được mài nhẵn của mình làm bẩn bộ y phục tinh tế của vị thiếu gia này.

May mắn thay, vị thiếu gia này không có ý kiến gì về ngôi nhà đơn sơ của họ, cũng không chê bai chén trà nhạt pha bằng lá vụn trà, trên mặt cũng không có chút biểu cảm khó chịu nào, bình tĩnh kể lại việc Hòa Yến đầu quân đến Lương Châu, lại trở thành Võ An Hầu và Võ An Lang như thế nào.

Hòa Tuy nghe mà tim đập thình thịch, mấy lần đều phải bưng tách trà lên uống cạn để trấn tĩnh. Hòa Yến nghĩ bụng, thật sự không cần kể chi tiết đến vậy.

Đợi Tiêu Giác kể xong, Hòa Vân Sinh và Hòa Tuy mới hiểu ra, hóa ra Hòa Yến đánh đâu thắng đó, giờ đây trở thành nữ hầu gia đầu tiên của Đại Ngụy từ khi lập quốc sao ?

"Nhưng mà..." Hòa Tuy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, chỉ là hôm nay nhận được quá nhiều tin tức chấn động, ông chưa kịp tiêu hóa hết, nhất thời không nghĩ ra được gì. Ông chỉ trước là nhìn Hòa Yến rồi lại nhìn Tiêu Giác.

Khuê nữ nhà ai giống như nhà mình, ra đi một chuyến, đã giết người, đã lập công, đã làm quan, còn mang về một nam nhân. Trước đây, khi Hòa Yến mê luyến Phạm Thành, Hòa Tuy rất khinh thường Phạm Thành, một công tử ca chỉ biết dựa vào gia thế mà phung phí, vừa nhìn là biết không phải người an phận. Nữ nhi mình từ nhỏ đã được cưng chiều, gả vào Phạm gia, sợ là sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Tuy rằng Phạm Thành căn bản cũng không thú Hòa Yến làm chính thê.

Sau đó Hòa Yến vì Phạm Thành mà suýt mất mạng, sau khi tỉnh lại dần dần quên đi Phạm Thành, Hòa Tuy vui mừng không để đâu cho hết, chỉ nghĩ rằng để thêm một thời gian nữa, mời bà mối tìm cho nàng một người trẻ ở thành Yên Kinh. Sau này, Hòa Yến rời khỏi Sóc Kinh đầu quân, Hòa Tuy đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Hòa Yến không gả đi, hoặc là giống như mình, chọn một nữ tế vào cửa, không ngờ giờ đây, ngay cả nơi để ông phát huy tư cách làm cha một chút cũng không có, trực tiếp để đương kim Hoàng thượng ban hôn rồi.

Đó nhưng là Hoàng thượng !

May mắn là không phải dưa méo táo nứt gì, Hòa Tuy len lén đánh giá Tiêu Giác, ừm... trước đây chỉ thấy ở xa xa, vẫn là lần đầu quan sát gần như vậy, không nói gì khác, cha nương của hài tử này không biết dung mạo thế nào, mà có thể sinh ra được người không chê vào đâu được. Hòa Tuy nghĩ nghĩ rồi nhìn sang Hòa Vân Sinh, lập tức thất vọng quay đi, trời, thật là so sánh người với người chỉ làm người ta tức chết.

Hoà Vân Sinh chẳng hiểu làm sao.

Hoà Yến nhìn thấy Hoà Tuy đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Giác,  sợ phụ thân mình sẽ hỏi những vấn đề khó trả lời, vội nói :"Hôm nay muộn quá rồi, có chuyện gì hãy để ngày khác nói." Nàng lại quay đầu về phía Tiêu Giác, "Tiêu đại công tử và Tiêu đại nãi nãi chắc đã về phủ rồi, có rất nhiều vấn đề cần hỏi ngài, ngài nên về giải thích một phen, trời cũng sắp sáng rồi." Nàng nháy mắt với Tiêu Giác, "Đi thôi."

Hoà Tuy vẫn muốn hỏi thêm, "Yến Yến, cha còn có vấn đề...."

"Có vấn đề để con trả lời." Hoà Yến gấp gáp, kéo Tiêu Giác từ trên ghế đứng lên, lôi hắn ra ngoài, Tiêu Giác không kháng cự, còn quay đầu nói với Hoà Tuy, "Bá phụ, vãn bối ngày khác sẽ đến bái phỏng."

Hoà Tuy bị cái từ "bá phụ" ấy làm choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Giác đã bị Hoà Yến kéo đi.

"Vừa rồi cậu ấy gọi cha là gì ?", lão phụ thân đứng trong phòng hỏi đứa con 'không bằng người' của mình.

Hoà Vân Sinh xem thường nói: "Dù sao cũng không phải là cha." Trước đây khi Tiêu Giác tặng ngựa cho mình ở trường đua, Hoà Tuy còn mắng cậu vô dụng, bây giờ cũng không nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình, một tiếng "bá phụ" đã khiến ông trời rung đất chuyển.

Cậu quả nhiên là con ruột mà.

Tiêu Giác bị Hoà Yến kéo ra ngoài, hàng xóm xung quanh lúc trước còn đang xem náo nhiệt đã giải tán hết, dù sao cũng là đêm thu sâu, dù có tò mò muốn ngắm nhìn 'Phong Vân tướng quân' trong truyền thuyết đến đâu, cũng không thể đứng góc tường trong gió lạnh suốt nửa đêm.

Trên phố không còn một ai, Tiêu Giác để mặc nàng kéo đi, cũng không kháng cự, đợi khi ra ngoài cửa, Hoà Yến lòng như kẻ trộm lo lắng nhìn quanh, xác nhận an toàn rồi mới buông tay.

Tiêu Giác ung dung nhìn nàng, nhắc nhở: "Hành động của cô, thoạt trông ta giống như không thể gặp người khác."

Hoà Yến tỉnh lại, cười gượng vài tiếng, "Người trên phố chúng ta thích xem náo nhiệt, Đô đốc chắc cũng không thích bị người ta nhìn chằm chằm mà".

Tiêu Giác :"Không ghét".

Hoà Yến nghĩ thầm, quỷ mới tin, người này ngày thường độc lai độc vãng, giờ lại nói không ghét ? Miệng nam nhân toàn lời dối trá.

Nàng lại quay đầu nhìn cửa lớn, Hoà Vân Sinh và Hoà Tuy không đuổi theo, Thanh Mai ngoan ngoãn, bây giờ cũng không có động tĩnh gì, Hoà Yến thở phào nhẹ nhõm.

Đưa Tiêu Giác về đây, luôn cảm thấy kỳ lạ, chủ yếu là thánh chỉ của Văn Tuyên Đế hạ bất ngờ, chính Hoà Yến cũng chưa kịp chuẩn bị. Nàng giờ đây đẩy Tiêu Giác ra, biết là phải cùng Tiêu Giác cáo biệt rồi, thế nhưng lại không biết nói gì.

Rõ ràng lúc còn ở Lương Châu Vệ, lúc ở Tế Dương đều rất tự nhiên, làm sao khi tới Sóc Kinh, đến lúc này, một từ cũng không thể thốt ra ? Tốt xấu gì cũng lăn lộn ở quân doanh mấy năm, miệng lưỡi cũng khá trơn tru, giờ đây, nàng thế mà chỉ có thể thốt ra hai chữ: "Đi thôi."

Tiêu Giác bật cười.

Hoà Yến hỏi: "Ngài cười gì ?"

Hắn hơi khẽ cúi người, tầm mắt ngang bằng với Hoà Yến, cong cong môi, mang theo mấy phần trêu chọc mà nghiêm túc, "Trình độ lừa người của Hòa đại tiểu thư giảm sút rồi nha".

Thật không chịu nổi.

Hoà Yến vụng về nói: "Ta lại chưa từng lừa ngài."

Tiêu Giác đứng thẳng người, xoa xoa đầu nàng, "Ở đây gió lớn, cô về đi."

Hoà Yến gật đầu, rồi nâng mắt nhìn hắn, không biết vì sao, có chút không nỡ. Có lẽ là từ khi nàng nhập ngũ, thời gian ở bên Tiêu Giác rất nhiều, giờ về đến Sóc Kinh, lại khôi phục thân phận nữ tử, không thể như trước cứ có việc hay không có việc đều ở bên Tiêu Giác, huống chi là qua đêm cùng nhau.

Như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, Tiêu Giác nói: "Đừng lo, ta sẽ đến thăm cô."

Mặt Hoà Yến lại đỏ lên, vô thức đáp: "Ừm, ta cũng sẽ đến thăm ngài." Vừa thốt ra lời, cô mới nhận ra mình đã nói gì, hận không thể đánh ngất mình đi, để có thể qua loa được cuộc đối thoại lúng túng này. Biết mình ở lại không biết sẽ gây ra trò cười gì nữa, Hoà Yến quay người lại, "Vậy ta đi đây, Đô đốc, hôm khác gặp!"

Nàng đi vào nhà, đóng cửa lại.

Tiêu Giác đứng ở cửa, nhìn cửa nhà bị đóng kín, một lúc sau, hắn mới đi về phía xe ngựa đang đỗ ở góc đường, Phi Nô thành thạo kéo dây cương, xe ngựa rời khỏi con hẻm nhỏ.

...........

Cuộc thẩm vấn trong nhà vẫn chưa kết thúc.

Vừa nãy có người ngoài, Thanh Mai không dám nói chuyện, lúc này trong nhà không còn người khác, Thanh Mai liền ôm nàng khóc 'hu hu hu', "Cô nương, thật tốt quá, cô còn sống, nô tỳ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô nương nữa! Hu hu hu, sao cô gầy thế này, có phải chịu khổ ở ngoài không? Chắc chắn là như vậy!"

Nha đầu này cũng đã lớn lên không ít, duyên dáng như một đóa hoa đang mùa nở rộ, chỉ là tính cách mít ướt vẫn như xưa, Hoà Yến dở khóc dở cười, mãi mới an ủi được nàng ấy. Không đợi Hoà Tuy mở miệng, Hoà Yến đã nói: "Cha! Hôm nay con mệt cả ngày rồi, rất buồn ngủ, con có thể rửa mặt rồi ngủ không, ngày mai lại nói chuyện với cha sau ?"

Hoà Tuy thương nữ nhi này nhất, Hoà Yến muốn sao trên trời ông cũng có thể hái xuống cho nàng, nghe Hòa Yến nói mệt, thì hết sức đau lòng, sớm đã mang hết mọi nghi ngờ của mình quên đi sạch sẽ, nói: "Được được được, Yến Yến ngủ trước đi, có chuyện gì mai lại nói sau."

Hoà Yến thở phào nhẹ nhõm, nàng cứ phải giải đáp từng câu hỏi một, chỉ sợ hôm nay sẽ không thể ngủ được. Hơn nữa, phải giải thích thế nào, nàng còn chưa nghĩ ra, còn phải dùng cả đêm để suy nghĩ.

May mắn là cuối cùng cũng dỗ được Thanh Mai nín khóc, Hoà Tuy đã bị đuổi đi, Hoà Yến ra ngoài sân rửa mặt đơn giản, rồi vào phòng, liền thấy vị tiểu thiếu gia nhà họ Hoà đang ngồi trên ghế, với dáng vẻ như sắp hưng sư vấn tội.

Hoà Yến đóng cửa sau lưng lại, "Vân Sinh, đệ định bắt chuột trong phòng ta à ?"

Hoà Vân Sinh mặt lạnh như tiền, "Ta không dễ bị lừa như cha đâu, Hoà Yến, ngươi nói rõ ràng cho ta biết, vô duyên vô cớ, ngươi sao lại tự mình gả đi như vậy ?"

Ngữ khí này, cậu nào giống một đệ đệ, mà là giống huynh trưởng hơn.

"Đừng nói bậy, là Bệ hạ muốn ta gả." Hoà Yến bước đến cạnh giường ngồi xuống, dù giường ở Hoà gia cứng, nhưng đệm của nàng lại được Thanh Mai trải rất mềm.

Hoà Vân Sinh cười lạnh :"Trước đó ngươi nói là ở nhà bạn, chẳng lẽ là ở phủ của Phong Vân tướng quân ?"

Hoà Yến :"......", Hài tử lớn rồi, không dễ lừa nữa.

Hoà Vân Sinh nổi giận :"Hoà Yến !"

"Khi ta ở phủ ngài ấy, cũng không biết sẽ được ban hôn." Hoà Yến cố gắng trấn an vị tiểu thiếu gia đang lo lắng này, "Hơn nữa, chúng ta đâu có ở chung phòng, có liên quan gì chứ ?"

"Ngươi là nữ tử !"

"Vân Sinh, trước đó ta đi đầu quân, đầu quân đó đệ biết không ? Lúc ở Lương Châu Vệ, ta và các huynh đệ đều ngủ chung một giường, một giường mười mấy người. Loại chuyện nam nữ khác nhau này, đối với ta mà nói, quá là cầu kỳ rồi, cũng không thể làm được."

Hoà Vân Sinh tức đến muốn thổ huyết.

Các tỷ muội nhà khác đều tuân thủ lễ nghi, không phải Hoà Vân Sinh cổ hủ, nhưng nếu là người khác thì cũng thôi đi, khăng khăng lại còn là Tiêu Giác. Cấp bậc của người ta lại xuất sắc như vậy, nói câu không dễ nghe, người có mắt đều sẽ nhìn thấy Hà gia của họ trèo cao. Hoà Yến nghĩ đơn giản, nhưng nếu Tiêu Giác hoặc người của Tiêu gia vì thế mà coi thường nàng thì phải làm sao ?

Thời thế này đối với nữ tử mà nói vốn đã khó khăn. Miệng đời thật đáng sợ!

Nhưng nhìn Hoà Yến ở trước mặt không thèm để tâm mà ngáp, Hoà Vân Sinh lại mềm lòng.

.....Bỏ đi, có thể sống mà trở về đã là rất tốt rồi, nghe Tiêu Giác nói, Hoà Yến tham gia mỗi trận chiến đều nguy hiểm như vậy, chịu nhiều khổ cực, cần gì tính toán thêm chuyện khác.

Tuy nhiên, thiếu niên vẫn rất quan tâm đến một việc khác.

Cậu hỏi :"Đã là ban hôn, vậy Phong Vân tướng quân rốt cuộc có thích ngươi không ?"

Hoà Yến ngừng lại.

Trong đầu hiện lên lúc ở trong cung, những lời mà Tiêu Giác đã nói trước đó.

Không phải giả. Những lời hắn nói trong điện không phải giả, vậy tức là "ý trung nhân" là thật. Nàng cúi đầu nhìn miếng ngọc bội ở thắt lưng mình, trên ngọc bội có con cự mãng vừa nguy hiểm vừa hiền hòa, cuộn mình trong mây mù, giống như một giấc mơ tráng lệ.

"Ánh trăng là của cô rồi".

Cách lâu như vậy, câu này nghe vẫn khiến người ta rung động. Chỉ là...

Hoà Yến đột nhiên tròn xoe mắt.

Tiêu Giác làm sao biết được, bản thân hắn chính là "ánh trăng" ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro