Chương 203 : Chấn Động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Hòa Yến trằn trọc khó ngủ vì nghi vấn của mình, thì ở nhà họ Tiêu, Tiêu Giác vừa về tới đã gặp ngay phu phụ Tiêu Cảnh đang chờ sẵn ở cửa để hỏi chuyện.

Bạch Dung Vi vẫn chưa kịp thay áo, cùng với huynh đệ Tiêu Giác ngồi trong sảnh đường, khó khăn lắm mới chờ được Tiêu Giác trở về. Tiêu Cảnh lập tức hỏi: "Hoài Cẩn, chuyện này là thế nào ? Hòa công... cô nương sao lại là cô nương ?"

Tiêu gia hiện giờ thật sự là binh hoảng mã loạn.

Tại yến tiệc, khi biết tiểu công tử sống trong nhà mình là một nữ hài tử, đã đủ khiến người ta kinh ngạc. Hoàng đế lại còn thuận thế tứ hôn, dù nhà họ có rộng lượng đến đâu cũng không thể ngay lập tức chấp nhận chuyện hảo hữu biến thành thê tử của Tiêu Giác. Điều duy nhất có thể khẳng định là Tiêu Giác chắc chắn thích vị Hòa cô nương đó. Nếu không cũng  đã không ở trong điện nói ra những lời khiến người ta ê răng trước mặt văn võ bá quan. Bây giờ nghĩ lại, từng việc từng việc, tỷ như để Hòa Yến ở viện của mình, luôn như có như không bảo vệ cô ấy... Bây giờ tất cả đều đã được giải thích.

Vừa mới giải thích mọi chuyện cho Hòa Tuy ở Hòa gia xong, giờ lại phải giải thích cho Tiêu Cảnh. May mắn là người trong nhà mình, Tiêu Giác cũng không cần phải nói quá chi tiết, chỉ nói đại khái để hai phu thê này nghe hiểu trọn vẹn là được.

Tiêu Cảnh và Bạch Dung Vi miễn cưỡng hiểu ra, cả hai đối mặt nhìn nhau.

Bạch Dung Vi thăm dò hỏi: "Hoài Cẩn, đệ thật sự thích Hòa cô nương sao ?"

Tiêu Giác nhàn nhạt đáp: "Nếu là giả, lẽ nào Tiêu gia có thể kháng chỉ ?"

Bạch Dung Vi bị chặn không nói nên lời, điều này tất nhiên là không thể.

Hắn khẽ cong môi, "Nếu là giả, cũng sẽ không có cuộc tứ hôn này."

Mọi người sững sờ, lòng nghĩ cũng phải, Tiêu Giác trông có vẻ không quan tâm đến chuyện triều chính, nhưng không phải là không có nhân mạch và thủ đoạn. Việc tứ hôn này vốn là do bản thân hắn lửa cháy thêm dầu để đạt được mục đích, nếu không thích Hòa Yến, đừng nói chẳng cần làm đến mức này, dù Văn Tuyên Đế có ý, hắn cũng có thể động tay chân làm hỏng chuyện.

"Nhưng mà," Bạch Dung Vi trách móc, "Đệ cũng thật là, trong lòng thích thì thôi đi, làm sao trước đây có thể trực tiếp đưa cô nương  về nhà ? Dù ta và đại ca đệ không có ý kiến gì, nhưng người ngoài nếu như biết được, khó tránh khỏi dị nghị, ảnh hưởng đến danh dự của Hòa cô nương."

"Trước đây thân phận của cô ấy chưa rõ ràng, tùy tiện về nhà không được, nên đưa về phủ, người ngoài cũng không biết được." Tiêu Giác nói: "Sau này sẽ không vậy nữa."

Phu thê hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Trước đây luôn lo lắng với tính tình của Tiêu Giác, sợ rằng cả đời hắn không định lấy vợ, giờ cuối cùng cũng biết thích một cô nương, cũng là điều tốt. Nhưng chỉ sợ tâm tính thiếu niên, ham vui nhất thời, gây ra rắc rối thì xong rồi. Giờ thấy bản thân hắn biết chừng mực, hai người mới hơi yên tâm.

"Vậy Hòa cô nương là người ở đâu ? Sống ở nơi nào ? Trong nhà còn có những ai ?", Bạch Dung Vi hỏi hắn, "Lúc rời đi, thiếu gia Lâm gia có nhắc qua một câu, nói rằng phụ thân Hòa cô nương là giáo úy, đã trở thành thông gia, cha nương đều đã không còn, ta và đại ca đệ phải đến cửa bái phỏng mới được. Không thể để người ta nghĩ chúng ta không hiểu lễ."

"Đúng vậy," Tiêu Cảnh cũng nói theo, "Phải đi bàn kỹ về chi tiết hôn sự với Hòa lão gia. Còn có sính lễ của đệ, giờ cũng cần phải chuẩn bị."

Chuyện tứ hôn này đến đột ngột, trong nhà chưa chuẩn bị gì. Những năm qua Hoàng thượng ban thưởng không ít, chỉ là bản thân Tiêu Giác lười để ý, Bạch Dung Vi đều cất kỹ trong kho, vốn cho rằng phải đợi vài ba năm nữa mới dùng tới, không ngờ niềm vui đến đột ngột thế này.

Phu thê hai người họ từ đầu đến cuối, đều không hề để ý đến gia thế của Hòa Yến. Dù hỏi về người nhà của Hòa Yến, cũng chỉ để biết tình hình mà thôi. Các bậc trưởng bối đều đã qua đời, trưởng huynh làm cha, trưởng tẩu làm mẹ, Tiêu Cảnh và Bạch Dung Vi vốn không phải là người tham chuộng hư vinh, trước kia khi Tiêu Cảnh thú Bạch Dung Vi, cả thành Sóc Kinh đầy rẫy tin đồn, họ hàng Tiêu gia cực lực phản đối, nhưng đến cuối cùng, vị thứ nữ Bạch Dung Vi này vẫn trở thành đại nãi nãi của Tiêu gia. Vì thế đối với Hòa Yến, họ chỉ cần xuất thân trong sạch, phẩm hạnh không tệ, vậy là đã đủ rồi.

"Hòa cô nương bình thường thích gì ?" Có việc để làm, Bạch Dung Vi liền cảm thấy trên người mang trọng trách. Tiêu gia nhân khẩu ít, đương gia dễ làm, nàng và Tiêu Cảnh không có gì bất hòa, giờ hôn sự của Tiêu Giác đã có kết quả, cảm thấy cần phải làm thật tốt việc này. "Ngày mai ta đi mua ít lụa đẹp về được không ? Cũng mua ít trang sức, không thể quá quý trọng, kẻo không tôn trọng người ta. Hòa lão gia khoảng bao nhiêu tuổi ? Đã làm giáo úy, chắc không thiếu va chạm, mua ít đồ bổ đi..."

Nàng nói tỉ mỉ, cùng Tiêu Cảnh bàn bạc đến nhập thần, tới nỗi ngay cả Tiêu Giác đã lặng lẽ rời đi cũng không hay biết. Chờ khi phản ứng lại và chuẩn bị hỏi ý kiến của Tiêu Giác, thì mới phát hiện chiếc ghế trước mắt đã trống không.

Tiêu Giác về đến phòng mình, cởi triều phục bên ngoài, đặt lên ghế rồi ngồi xuống bên giường.

Trong phòng thắp đèn âm u, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào, chắc là Bạch Dung Vi đang dặn dò hạ nhân cầm chìa khóa mở khố phòng, đêm nay xem ra mọi người đều chấn kinh không nhỏ, một đêm này đừng mong ngủ yên.

Chỉ là... cũng không phải là không có thu hoạch.

Lệnh tứ hôn của Văn Tuyên Đế đến đúng lúc, vừa loại bỏ kẻ chướng mắt như Sở Chiêu, cũng một búa xác định mối quan hệ giữa hắn và Hòa Yến. Hoàng đế đầu óc bao năm không minh mẫn này, cuối cùng cũng làm được một việc đúng.

Trước đây hắn cho rằng Hòa Yến yêu mến Sở Chiêu, dù có nhiều tâm sự cũng không muốn nhắc đến với Hòa Yến. Trên đời có người khi đã thích thì bất chấp tất cả mà cưỡng đoạt, dạng người như hắn, không thích nhất chính là miễn cưỡng.

Bất quá... cũng không phải là miễn cưỡng.

Hắn rũ mắt, từ trong ngực lấy ra một chiếc túi hương. Chiếc túi này bị lộn ngược lại, lớp thêu tinh xảo bên ngoài bị lộn vào trong, còn lớp vải thô bên trong lại lộ ra ngoài. Trên lớp vải thô, một 'ánh trăng' xiêu xiêu vẹo vẹo, đường thêu lồi lõm đang lấp lánh dưới ánh đèn mờ nhạt.

Xấu thì có xấu một chút, nhưng...

Lại còn thêm một ít chỉ vàng vào đó.

Chàng thanh niên tuấn tú cúi đầu, không kìm được bật cười.

Bên ngoài căn phòng nhỏ, Xích Ô vung một cú đấm, bị Phi Nô đỡ lấy một cách vững vàng, rồi xoay sang một bên, "Bình tĩnh."

"Ngươi đã biết từ lâu rồi phải không ?" Xích Ô tức giận đến mức mũi cũng lệch đi, "Ta đã nói, tại sao mỗi lần ta thấy hắn không vừa mắt, ngươi lại có vẻ muốn nói lại thôi. Tại sao mỗi lần ta lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của thiếu gia đến đầu đầy mồ hôi, ngươi lại có thể thản nhiên không lo, hóa ra không phải vì ngươi thản nhiên, mà vì ngươi sớm đã biết rồi !"

"Chúng ta cùng làm việc cho thiếu gia, làm huynh đệ nhiều năm như vậy, ngươi giấu giếm ta, lương tâm ngươi không cắn rứt sao ?"

Phi Nô lại tránh sang một bên để né cú đấm của hắn, cũng cảm thấy vô lý, "Ta đâu có giấu giếm, lúc ở thành Tế Dương, ngươi chẳng phải đã thấy cô ấy mặc nữ trang rồi sao, sao còn nghĩ rằng Hòa cô nương là nam tử ?"

Xích Ô sững sờ.

Nói vậy cũng đúng, Hòa Yến đâu phải chưa từng mặc nữ trang. Khi mặc váy ở thành Tế Dương, từ Thôi Việt Chi và các tiểu thiếp của hắn, Vương nữ Tế Dương Mục Hồng Cẩm, đến những bách tính, những người bán hàng trên phố... không có ai nghi ngờ thân phận nữ tử của Hòa Yến. Mi mắt tú mỹ, dáng người mềm mại, nếu không phải là cô nương thực sự, sao có thể không bị người ta phát hiện ra ?

"Ta nghĩ cô ấy là nam sinh tướng nữ." Xích Ô hồn bay phách lạc nói, "Hơn nữa, ta làm sao tin được, một nữ tử cũng sẽ đến Lương Châu vệ, một mình ném liên tục hai mươi chiếc khóa đá, tráng hán cũng không thắng nổi cô ấy."

Còn ăn nhiều như vậy !

Hắn chưa bao giờ nghi ngờ thân phận nữ tử của Hòa Yến, không phải vì Hòa Yến làm nữ tử không tốt, mà vì nàng giả nam tử giả quá giỏi! Thử hỏi cô nương trẻ tuổi nào có thể ngồi giữa một đám các đại lão gia, mặt không đổi sắc mà nghe họ nói tục cơ chứ ?

Thậm chí đôi khi bản thân còn có thể góp vui vài câu.

Phi Nô vỗ vai hảo hữu, "Nghĩ thoáng đi, ngươi chẳng phải luôn lo thiếu gia bị người trong thành Sóc Kinh mắng là đoạn tụ sao ? Hòa cô nương là nữ tử, chuyện ngươi luôn lo lắng sẽ không xảy ra rồi."

"Nói là nói vậy," Xích Ô buồn bã không vui ngồi xuống, "Nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình thật ngốc."

"Không phải là ngươi ngốc," Phi Nô nói thật lòng, "Thật sự là bởi vì, Hòa cô nương làm nhiều việc còn giỏi hơn cả nam nhân."

Phi Nô tự hỏi lòng, nếu không phải Tiêu Giác bảo Loan Ảnh điều tra về Hòa Yến, tình cờ biết được Hòa Yến là nữ tử, chỉ e cho dù Hòa Yến có mặc váy đứng trước mặt, chắc mình cũng như Xích Ô, nghĩ rằng người này giả nữ lại xuất sắc đến vậy.

Nhưng bây giờ nghĩ những chuyện này cũng vô ích. Giờ thiếu gia đã được như ý, vị thiếu phu nhân này cũng là người giỏi giang dũng cảm, chuyện đêm nay một khi lan ra, ngày mai, Sóc Kinh e rằng sẽ dậy cơn sóng lớn.

...........

Trên thực tế, Phi Nô đoán không sai, còn chưa đợi đến ngày mai, những người từng giao thiệp với Hòa Yến, khi biết nàng là nữ tử, còn được ban hôn cho Tiêu Giác, đều không thể tin vào tai mình.

Trong quân doanh, nhóm người Hồng Sơn đang nằm trên giường lớn nhàn nhã trò chuyện.

Trở về kinh thành, đám binh mã này đồn trú ở chân núi gần thành. Ở đây vẫn tập luyện hàng ngày như cũ, nhưng so với Lương Châu, đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất là dưới núi có đất ruộng, khi không tập luyện, các sĩ binh trong quân doanh còn giúp nông dân làm việc, được thưởng hoa quả tươi. Sóc Kinh cũng không có gió cát lớn như Lương Châu, vì vậy mới trở về kinh chưa đầy một tháng, mọi người đã thấy tròn lên một vòng.

Những người có nhà ở Sóc Kinh mỗi tháng còn được một ngày rời doanh về thăm gia đình. Giang Giao vừa đi tìm giáo đầu để sắp xếp việc về nhà sau vài ngày, vừa bước vào phòng thì thấy một người nhỏ bé vội vã chạy vào phòng mình, động tác nhanh như một cơn gió.

Người nhỏ bé này Giang Giao nhớ, họ Bao, vì thường thích nghe ngóng tin vặt, tin tức nhanh nhạy, mọi người gọi hắn là Bao Nghe Ngóng, gọi lâu ngày, tên trước kia của hắn ngược lại không ai còn nhớ, chỉ nhớ gọi là Bao Nghe Ngóng mà thôi.

Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc lại có tin gì lớn đây. Giang Giao không nhanh không chậm theo phía sau hắn, mấy ngày nay họ ở Sóc Kinh, rất là buồn chán, Hòa Yến bây giờ  có quan hàm, không còn ở đây nữa, cũng cảm thấy nhớ hắn.

Bao Nghe Ngóng lao vào phòng của bọn Hồng Sơn, mọi người đều đang trò chuyện, hắn ta nhảy lên bàn ở giữa phòng, bị mọi người mắng cho một trận.

"Chân ngươi đầy bùn, còn không lăn xuống đi !"

"Đó là chỗ ta ăn cơm, Bao Nghe Ngóng, ngươi muốn tạo phản sao ?"

"Nói thì cứ nói đi, động chân làm gì!"

Trong phòng còn có những người không dễ chọc như Vương Bá và Hoàng Hùng, lúc bình thường, Bao Nghe Ngóng nghe thấy vậy sớm đã quy quy củ củ nhảy xuống, nhưng hôm nay không giống vậy. Hắn không những không rời đi, mà còn càng thêm kích động, mặt đỏ tía tai, "Tin tức lớn, tin tức lớn! Ta vừa từ chỗ giáo đầu về, tin tức lớn, không tin tức nào lớn hơn được nữa !"

Những người đi qua ngoài cửa đều tụ lại, hiếm khi thấy hắn ta nói năng lộn xộn thế này, chắc chắn tin này rất lớn, có người hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì ? Tiêu đô đốc sắp thú thê sao ?"

Câu này vốn chỉ là một câu nói đùa, vì trong Lương Châu vệ có mười điều không thể xảy ra, ví dụ như Thẩm Hãn không thể mềm lòng, Lương Bình không thể không mắng người, Mã Đại Mai không thể không đánh bạc... Điều không thể lớn nhất, cũng là điều mà mọi người cho là tuyệt đối không thể thay đổi chính là: Tiêu Giác không thể thú thê.

Nếu điều không thể này bị phá vỡ, thì cũng đã là tin tức lớn, chỉ là... Chắc chắn là không thể.

Họ cứ nghĩ như vậy, thế nhưng lại thấy Bao Nghe Ngóng gật đầu, "Đúng, đúng! Không sai, Tiêu đô đốc sắp thú thê rồi !"

Mọi người đầu tiên là không có phản ứng, nhưng khi nhận ra, lập tức xôn xao, nhanh chóng tụ tập quanh bàn, truy hỏi Bao Nghe Ngóng.

"Ai vậy ? Ai vậy ? Tiêu đô đốc sắp thú ai vậy ?"

"Xác định là Tiêu đô đốc thú thê chứ không phải ai khác chứ? Bao Nghe Ngóng, tin này của ngươi rốt cuộc chính xác hay không ? Sao ta cứ cảm thấy không đáng tin vậy ?"

"Tiêu đô đốc có giống như người sẽ thú thê không ? Ta thấy là giả đấy, vẫn là giải tán đi, đừng để bị lừa."

Bao Nghe Ngóng vừa nghe vậy thì nổi giận, gân xanh nổi lên trên cổ, tay siết thành quyền, dậm chân nói, "Ta sao lại lừa người.... Ta nghe rất rõ ràng, các giáo đầu đều bị dọa sợ rồi... Đấy là do Bệ hạ đích thân tứ hôn !"

Khi hai chữ "tứ hôn" vừa được thốt ra, mọi người trong phòng và ngoài phòng đều tin đến năm phần. Tiêu đô đốc chắc chắn không thể chủ động thú thê, nhưng loại chuyện tứ hôn, Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, hắn lại há có thể kháng chỉ ? Nói như vậy, cũng không phải không có khả năng.

Tiểu Mạch hỏi :"Thật sự là tứ hôn sao ? Vậy người Bệ hạ tứ hôn cho Tiêu đô đốc, là tiểu thư của phủ nào ?"

Có người bên ngoài bấu vào song nghe, không cần nghĩ ngợi đã trả lời, "Còn cần phải nói sao ? Đương nhiên là Thẩm tiểu thư của phủ Thẩm Ngự Sử rồi !"

Thẩm Mộ Tuyết đã ở Lương Châu vệ lâu như vậy, giúp đỡ nhiều thương binh, một vị tiểu thư như vậy không ghét bỏ bọn họ, còn cấp thuốc cho họ, các sĩ binh đều rất thích nàng, thường nói tốt cho nàng rất nhiều.

"Đúng, Thẩm tiểu thư như thế, cùng với Đô đốc là đôi trời sinh !"

"Bọn họ kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, đây chắc chắn là cặp bích nhân đẹp đôi nhất Đại Ngụy."

Mà câu trả lời của Bao Nghe Ngóng, thế nhưng lại khiến mọi người thất vọng, "Không phải, không phải Thẩm y nữ !"

Mọi người đối mặt nhìn nhau.

Thế mà không phải Thẩm Mộ Tuyết sao ? Thẩm tiểu thư tốt bụng tựa thần tiên như vậy thế mà không thể trở thành phu nhân của Tiêu Giác, Bệ hạ rốt cuộc tứ hôn cho tiểu thư nhà nào ?

"Không phải Thẩm y nữ, vậy là ai ?"

Bao Nghe Ngóng :"Là Hòa Yến !"

Khi hai chữ "Hòa Yến" được thốt ra, cả trong phòng lẫn ngoài phòng đều trở nên im lặng. Ngay cả Vương Bá đang lười nhác ngủ gà ngủ gật cũng ngồi bật dậy, Giang Giao vừa mới vào phòng, nghe được chính là câu này, còn cho rằng tai mình có vấn đề.

"Hòa Yến nào ?", Thạch Đầu, người bình tĩnh nhất, hỏi.

"Chính là Hòa Yến của Lương Châu Vệ chúng ta !"

Có người bật cười, "Bao Nghe Ngóng, có phải ngươi đã say rượu rồi không ? Ngươi giả truyền ý chỉ của Bệ hạ thế này, không cẩn thận là bị ăn phạt đấy. Hòa Yến là một nam tử, Bệ hạ sao có thể ban hôn cho hai nam nhân đây ? Ngươi điên rồi sao? Hay là còn có một Hòa Yến khác cùng tên cùng họ ?"

Lúc này, Bao Nghe Ngóng lại không vội.

Hắn biết bản thân mình nói những lời này sẽ khiến các tân binh Lương Châu Vệ, không, ngay cả Nam Phủ binh cũng trở thành một tiếng sấm, ai bảo tai hắn dùng tốt, nghe được tin tức lớn thế này trước tiên cơ chứ.

"Ai nói Bệ hạ không thể ban hôn cho hai nam nhân ?", ánh mắt liếc qua từng người trong phòng, thu hết biểu cảm của mọi người vào đáy mắt, rồi mới không nhanh không chậm nói, "Hơn nữa, Hòa Yến là nữ tử, đương nhiên có thể trở thành phu nhân của Tiêu đô đốc rồi."

"Rầm..."

Lương Bình trượt chân và ngã chúi đầu trên đất, thế nhưng lúc này không kêu đau, mà nhìn về phía Thẩm Hãn, ánh mắt hoài nghi về nhân sinh, "Ngài nói gì ?"

"Hòa Yến là nữ tử", Thẩm Hãn mặt lạnh đáp.

Đừng thấy hắn bây giờ trông rất bình tĩnh, nhưng khi vị Phó binh Điền Lãng từ Nam Phủ binh đến thông báo tin này, hắn khó lòng mà tin nổi.

Hòa Yến là nữ tử ?

Làm sao có thể chứ !

Trên đời làm sao có nữ tử nào có thể ăn nhiều hơn nam tử, đánh giỏi hơn nam tử, thích ứng với khí hậu khắc nghiệt và huấn luyện của Lương Châu vệ còn hơn cả nam tử ? Khi các giáo đầu bọn họ nghe được tin này, tất cả đều rơi vào im lặng, hoài nghi chính mình. Bất luận thế nào, cũng không thể tưởng tượng nổi một người ở diễn võ trường mồ hôi đổ như mưa, thế nhưng lại vui vẻ phấn chấn, đích thân ra trận chém đầu hai thân binh của Nhật Đạt Mộc Tử lại là một nữ tử đâu.

Đây rõ ràng là một thiếu niên thiên phú trác tuyệt, làm sao lại là nữ tử chứ ? Nữ tử có thể làm được đến mức độ này, bọn họ bị Hòa Yến không tốn chút sức lực vượt qua, ở Lương Châu Vệ ngay cả một người có thể vượt qua Hòa Yến cũng không có, há không phải nói, những đại nam nhân này của bọn họ, còn không bằng một tiểu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi ư ?

Nếu nói đối với việc Hòa Yến là nữ tử khiến họ bị đả kích và kinh ngạc, vậy thì việc Bệ hạ ban hôn cho Tiêu Giác và Hòa Yến lại làm các giáo đầu cảm thấy không rét mà run.

Điền Lãng trước khi đi, còn tốt bụng âm thầm nhắc nhở Thẩm Hãn, "Đô đốc rất coi trọng Hòa cô nương."

Nói đùa, há chỉ dừng lại ở coi trọng ? Cây thiên tuế vạn năm không nở hoa cuối cùng cũng nở, đó là đối với các văn võ bá quan trên triều đình, trước mặt Thiên tử và Hoàng hậu, yến mừng công vừa kết thúc, tin đồn đã nổi lên tứ phía, khắp nơi đều đang nói Hữu quân đô đốc đối đãi với "ý trung nhân" dịu dàng đến thế nào.

Vậy vấn đề là, nếu Tiêu đô đốc đối với ý trung nhân săn sóc như vậy, thì những giáo đầu ma quỷ của bọn họ, những người thường hành hạ huấn luyện ý trung nhân của người ta, động một tý là để cho tiểu cô nương phải vác nặng chạy xa, đứng dưới nắng nóng hàng mấy canh giờ, vậy sự bất mãn của Đô đốc đối với họ nhiều đến bao nhiêu chứ ?

Khó mà nói được.

Mã Đại Mai mặt mày tái mét, "Trước đó vào mùa đông ở Lương Châu, từng cùng Hòa cô nương tắm suối nước nóng..."

Mọi người mặt như đưa đám, đặc biệt là vị giáo đầu đã ồn ào vui vẻ nhất trước đây, giờ gần như sắp khóc đến nơi. Họ giờ mới hiểu tại sao khi đó Hòa Yến bằng mọi cách chối từ không chịu xuống nước, còn nói mình mắc bệnh kín, hóa ra người ta căn bản chính là một cô nương ? May mắn thay, nếu lúc đó không có sự xuất hiện của Tiêu Giác, thì không chừng giờ đây tất cả các giáo đầu trong phòng này đều đã có bệnh kín cả rồi.

"Vậy... Chúng ta hiện giờ nên làm gì ?" Có người run rẩy hỏi.

"Làm gì gì chứ ?" Thẩm Hãn đáp, "Làm việc của mình là được rồi, có liên quan gì đến các ngươi đâu !"

Mặc dù bây giờ nhìn lại, việc mình tin sâu vào chuyện Hòa Yến và Tiêu Giác là đoạn tụ chia đào có bao nhiêu ngu ngốc, nhưng Thẩm Hãn vẫn cảm thấy mình có cái nhìn xa trông rộng. Ít nhất hắn đã nhận ra bầu không khí giữa hai người này không bình thường đúng không ? Trên con đường đứng về phía Tiêu Giác và Hòa Yến, Thẩm Hãn chưa bao giờ đi lệch, bây giờ bất quá là từ nam tử biến thành nữ tử thôi, có vấn đề gì đâu ?

Dù sao thì hắn vẫn kiên định đứng về phía Tiêu Giác và Hòa Yến, Hòa Yến là người tính tình ngay thẳng, có lẽ..... sẽ không lấy oán báo ân đi.

.........

Tại phủ của Sở Lâm Phong, hôm nay cũng vô cùng vui vẻ.

Thạch Tấn Bá ở thành Sóc Kinh, nói là nhà quan, nhưng mấy năm này cũng sớm đã không còn phong quang như trước. Ba người nhi tử của Sở Lâm Phong, ngoại trừ đích trưởng tử có được một chức quan nhỏ trong thành Sóc Kinh, còn là do Sở phu nhân cầm tiền mua cho hắn, hai đích tử còn lại đều không thể nhập sĩ. Ngược lại, đứa thứ tử ngày trước được rước về từ bên ngoài, giờ lại trở thành người tiền đồ nhất. Không chỉ là môn sinh đắc ý của đương kim Thừa tướng, mà giờ đây còn là nữ tế của Thừa tướng. Sở gia có được mối quan hệ này, sau này lo gì không có ngày càng thăng tiến ?

Nghĩ đến đây, Sở Lâm Phong mười phần đắc ý. Chờ khi tiệc mừng công kết thúc rồi về đến phủ, lập tức phái người đi tuyên truyền rộng rãi, mua sắm nhiều thứ, còn nói muốn sửa sang lại viện của Sở Chiêu một phen, để khi Từ Sính Đình gả vào Sở gia, không đến mức chê bai căn viện của họ tồi tàn.

Sở phu nhân lạnh mắt nhìn Sở Lâm Phong vui mừng không mảy may che giấu, cũng không lên tiếng gì. Thay vào đó, ba thân nhi tử của bà có phần không vui, sắc mặt đầy phẫn nộ. Sau khi Sở Lâm Phong rời đi, họ mới dám phàn nàn trước mặt Sở phu nhân :"Tâm của cha cũng thiên vị hơi quá rồi! Chỉ là nhi tử của một nữ tử thanh lâu, mới chỉ có chút thành công mà đã như vậy rồi, khi ba huynh đệ chúng ta thành thân, cha cũng đâu có vui vẻ như bây giờ".

Điều này trái lại là sự thật, Sở Lâm Phong đối với ba người nhi tử này, tuy không hề bạc đãi, nhưng cũng ghét bỏ họ quá tầm thường. So với họ, hắn lại càng thích Sở Chiêu, người có thể làm hắn nở mày nở mặt trước mặt đồng liêu. Khi Sở Chiêu vừa đến Sở gia, ba huynh đệ họ đã không ít lần ức hiếp hắn, Sở phu nhân cũng một dạo muốn đợi Sở Chiêu lớn hơn một chút sẽ loại bỏ hắn.... giống như những đứa trong bụng của các tiểu thiếp. Thật đáng ghét, tên tiểu tử này không biết học được sự xảo trá từ đâu, dỗ cho Sở Lâm Phong mát lòng mát dạ, đi đâu cũng mang theo hắn, khiến Sở phu nhân không có cơ hội xuống tay. Về sau này, hắn còn trèo lên được mối quan hệ với Từ tướng, mà người của Từ tướng, Sở phu nhân không dám tùy tiện động thủ.

"Thân nương của hắn chỉ dựa vào da mặt mà kiếm cơm, sinh ra một đứa nhi tử cũng chỉ có vậy". Sở tam công tử nói một cách đặc biệt cay nghiệt, "Sở Tứ còn lợi hại hơn nương hắn, ít nhất đã bán thân cho Từ gia ở kinh thành, cũng coi như là bán được giá."

Sở phu nhân nhíu mày.

Mặc dù bà cũng không thích Sở Chiêu, thậm chí hận không thể ngày mai muốn hắn đột nhiên gặp họa chết phơi xác ngoài đồng, nhưng bà không muốn để các con của mình trở nên chua ngoa cay nghiệt như phụ nhân. Đôi khi nghĩ lại, cũng không trách Sở Lâm Phong yêu quý Sở Chiêu, đối với ba nhi tử bà sinh ra, có lẽ từ nhỏ đã bị chiều hư rồi, so với Sở Chiêu, thật sự kém quá xa.

"Chẳng lẽ cứ để tiểu tử đó một bước lên mây như vậy ?", Sở đại công tử không cam lòng mở miệng, "Nếu như vậy, sau này chúng ta ở Sở gia sẽ không còn tiếng nói nữa !"

"Không cần lo lắng." Sở phu nhân cười lạnh, giọng nói âm trầm, "Các con thật sự cho rằng, nữ nhi của Thừa tướng dễ thú đến vậy sao ? Đừng quên, bên cạnh Sở Tử Lan, còn có một Ứng Hương hồng nhan họa thủy ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro