Chương 204 : Phát Giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hòa Yến là nữ tử, còn thêm việc được Bệ hạ ban hôn với Tiêu Giác, đã gây ra chấn động không nhỏ. Thẩm gia ở kinh thành, hôm nay lại im lặng đến chết người.

Thẩm Mộ Tuyết quỳ trên đất, cúi đầu không nói gì. Thẩm đại công tử và Thẩm phu nhân đứng ở một bên. Thẩm phu nhân mặt đầy lo lắng, muốn nói lại thôi. Một lúc sau, vẫn là Thẩm đại công tử lên tiếng trước, nhìn Thẩm ngự sử đứng giữa sảnh, khuôn mặt lạnh lùng hai tay chắp sau lưng, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Muội muội cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, phụ thân đừng quá trách cứ nàng."

"Nhất thời hồ đồ ?" Thẩm ngự sử quay người lại, ánh mắt rơi trên người Thẩm Mộ Tuyết, trong mắt không biết là đau lòng hay tức giận, nói: "Thẩm gia chúng ta luôn thanh cao trung trực, không ngờ lại nuôi ra một đứa nữ nhi, không biết từ khi nào học được những thủ đoạn đê hèn đó. Nàng là nhất thời hồ đồ, sơ ý một chút, chính là sẽ hại đến tính mạng của người khác đó !"

Thẩm ngự sử thanh mảnh tuấn nhã, nay dù tuổi đã cao nhưng vẫn có thể nhận ra vài phần phong thái thời trẻ. Ngạo khí lạnh lùng trong mi mắt giống hệt như Thẩm Mộ Tuyết. Ông thường ngày nghiêm khắc với nhi tử, nhưng lại đặc biệt khoan dung với nữ nhi này, đây là lần đầu tiên ông nổi giận với Thẩm Mộ Tuyết. Ngay cả khi Thẩm Mộ Tuyết quyết tâm theo Tiêu Giác ra biên quan, Thẩm ngự sử cũng không giận dữ như hôm nay.

"Cũng không thể nói như vậy," Thẩm phu nhân đau lòng nữ nhi, "Hòa Yến vốn dĩ là nữ tử, Mộ Tuyết cũng chỉ lời thật nói thật mà thôi. Nếu không phải nàng ta lừa dối Bệ hạ trước, thì làm sao bị người khác vạch trần thân phận. Phạm lỗi thì đáng bị phạt, ông cứ một mực nói Mộ Tuyết không đúng, nhưng Mộ Tuyết làm vậy, mới thực sự nghĩ cho Bệ hạ. Chẳng lẽ có thể để một nữ tử đội lốt nam tử đi lừa gạt người khác hay sao ?"

Lời vừa nói xong, Thẩm ngự sử liền lạnh mắt liếc nhìn bà, Thẩm phu nhân không dám nói thêm gì nữa. Thẩm ngự sử nói: "Hoang đường ! Bà chỉ thấy nàng ta nữ cải nam trang nhập ngũ lừa dối thế nhân, sao không thấy nàng ta dẫn binh đánh người Ô Thác ? Thủy chiến ở Tế Dương, thủ thành ở Nhuận Đô... Bà nghĩ công lao rất dễ tranh sao? Nếu không có công đức cứu giúp bách tính, Bệ hạ sao có thể dễ dàng thăng nàng ta làm Võ An hầu như vậy. Hơn nữa," ông nhìn chằm chằm nữ nhi mình, "Ta nghe nói khi ở Lương Châu, có gian tế trà trộn vào vệ sở, con không biết nội tình trong đó, vẫn là Hòa Yến đã đẩy con đi. Bất kể kết quả ra sao, nàng ta luôn giúp đỡ con. Ta từ nhỏ dạy con ân như giọt nước, báo tựa suối trào, chịu ân tình của người khác, dù người ta không để tâm, con cũng phải ghi nhớ trong lòng. Không ngờ con lại ghi nhớ theo cách này."

Thẩm Mộ Tuyết cúi đầu không nói gì.

"Ta còn không ngờ đến," Thẩm ngự sử như muốn một hơi nói hết, "Con không chỉ muốn làm kẻ tiểu nhân vạch trần thân phận của nàng, mà còn không dám đứng ra một cách đàng hoàng, lại phải trốn sau lưng Vương Dung. Con có biết rằng như vậy là cũng đã hại Vương Dung rồi không ?”

Thân mình Thẩm Mộ Tuyết khẽ run.

Trong cung yến, người lạ mặt đã vạch trần thân phận nữ tử của Hòa Yến tên là Vương Dung, cũng là thanh mai trúc mã của nàng. Hai người họ đã quen biết nhau từ lâu, phụ thân của Vương Dung và Thẩm ngự sử là bạn thân. Thẩm Mộ Tuyết biết Vương Dung thích mình, nhưng lòng nàng lại luôn hướng về Tiêu Giác.

Không phải nàng chưa từng nghĩ đến việc tự mình đứng ra vạch trần, nhưng cuối cùng, nàng rốt cuộc không thể hạ quyết tâm. Nàng sợ Hòa Yến sẽ vì thế mà mất mạng, nàng không hề muốn lấy mạng của Hòa Yến, chỉ mong Hòa Yến có thể cách xa Tiêu Giác một chút. Nàng càng sợ phải đối diện với ánh mắt thất vọng lạnh lùng của Tiêu Giác dành cho mình. Khi Vương Dung đến Thẩm gia, nhìn thấy Thẩm Mộ Tuyết sầu não, đã  lên tiếng hỏi han, Thẩm Mộ Tuyết cuối cùng không kìm được, đã kể hết những phiền não và lo lắng của mình cho Vương Dung nghe. Vương Dung nghe xong thì không nói một lời, quay người bước đi và nói :"Cứ đợi đấy."

Còn đợi điều gì ? Hắn lại không nói.

"Con không ngờ hắn sẽ làm như vậy." Thẩm Mộ Tuyết yếu ớt biện minh.

Phụ thân nàng, Thẩm ngự sử, nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt sắc bén, giọng nói như lưỡi dao có thể xé nát nàng :"Con thực sự không ngờ sao ?"

Thẩm Mộ Tuyết nghẹn lời.

Nàng thực sự không ngờ sao ?

Người tên Vương Dung này đã thích nàng suốt bao năm qua, vì nàng mà sẵn sàng làm mọi thứ, tính tình bốc đồng, bất chấp hậu quả. Khi nàng kể cho Vương Dung nghe chuyện này, chẳng lẽ nàng không đoán được phản ứng của hắn hay sao ?

Nàng chỉ là không muốn thừa nhận mình là một tiểu nhân hèn hạ, bỉ ổi mà thôi.

Thẩm đại công tử thấy Thẩm Mộ Tuyết thân mình lảo đảo, cuối cùng mềm lòng, nói :"Dù sao thì, muội muội đã biết lỗi. Phụ thân cũng biết, muội muội đã quan tâm Tiêu Hoài Cẩn nhiều năm, đột nhiên xuất hiện một nữ tử khác, trong lòng muội muội sao có thể chịu đựng được. Muội muội từ trước đến giờ lại không thích nói ra ấm ức của mình cho người khác biết, cũng là lỗi của con, làm huynh trưởng mà không suy nghĩ chu đáo, để đến giờ mới phát hiện ra. Phụ thân muốn trách phạt, thì hãy trách phạt luôn hài nhi đi ".

"Không liên quan đến huynh trưởng, là bản thân con phạm sai, mình con làm mình con chịu." Thẩm Mộ Tuyết quỳ thẳng lưng.

"Con thích Tiêu Hoài Cẩn nhiều năm như vậy, có từng thấy hắn đối với con có nửa phần hồi đáp hay không ?", Thẩm ngự sử đột nhiên hỏi.

Thẩm Mộ Tuyết nhìn ông.

"Tình yêu không bao giờ thay đổi vì cảm động." Thẩm ngự sử xa xăm nói, "Con muốn ra ngoài, rời khỏi Sóc Kinh, đi theo bên cạnh hắn, ta dù không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối. Ta biết Tiêu Hoài Cẩn sẽ không yêu con, nhưng ta luôn nghĩ rằng, chỉ cần con rời khỏi nhà, đi đến nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, lòng dạ tự nhiên sẽ rộng mở, dần dần, con sẽ buông bỏ hắn. Không ngờ," ông thở dài một tiếng, "lại đẩy con càng lún càng sâu hơn."

Thẩm Mộ Tuyết mím chặt môi không nói gì.

Ngay cả phụ thân của mình cũng có thể nhìn ra rằng Tiêu Giác sẽ không yêu mình sao ? Chưa bao giờ nàng lại cảm thấy bản thân thất bại như thế này.

Những lời này thật sự quá nặng, Thẩm phu nhân không kìm được tức giận nói :"Trên đời sao có người làm cha như ông! Tiêu Hoài Cẩn không coi trọng Mộ Tuyết, là bản thân hắn không có mắt nhìn. Ta còn không coi trọng hắn nữa là! Một nữ tử đàng hoàng vào quân doanh, ta không hiểu cái gì gọi là cứu giúp bách tính, ta chỉ biết rằng mọi quy củ gì đó đều bị đảo lộn cả rồi, Tiêu Hoài Cẩn đồng ý thú một nữ tử như vậy, cũng không sợ bị người trong thiên hạ cười chê !"

Thẩm đại công tử muốn nói lại thôi, lần này, Thẩm ngự sử không để ý đến sự bài bác của phu nhân mình, chỉ nhìn Thẩm Mộ Tuyết nói :"Con đi nhiều nơi, không ít hơn Hòa Yến, con gặp nhiều người, cũng chưa chắc không bằng nàng, nhưng tầm nhìn và lý tưởng của con lại kém nàng quá xa. Vi phụ không phải không tin tưởng con, chỉ là đêm nay qua đi, hai người các con, cao thấp đã rõ ràng."

"Con chẳng bằng nàng."

Nước mắt trào ra trong mắt Thẩm Mộ Tuyết. Nàng cả đời mạnh mẽ, không muốn khóc trước mặt người khác, nhưng lúc này, nàng không thể kiềm chế nỗi uất ức và hổ thẹn, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Thẩm ngự sử không nhìn nàng nữa, bình tĩnh nói :"Từ hôm nay, con không được đi đâu cả. Thẩm gia chúng ta không động võ, phạm lỗi rồi, con ở nhà bị cấm túc một năm đi."

"Lão gia !"

Thẩm ngự sử không để ý đến lời cầu xin của phu nhân, vung tay áo, rời khỏi sảnh đường. Gió đêm ngoài sân cực lạnh, thổi vào mặt như dao cắt.

Thẩm đại công tử đuổi theo, bước đến bên cạnh Thẩm ngự sử, "Cha, một năm có phải quá lâu không ?"

Thẩm ngự sử nhìn xuống những viên gạch xanh dưới chân, bật cười chua xót, "Tiêu Hoài Cẩn là người bao che, con nghĩ hắn không tra đến trên người Mộ Tuyết sao ?"

"Nhưng ...."

"Vì mối quan hệ với phụ thân hắn, hắn sẽ không làm gì Mộ Tuyết, chỉ là giao tình giữa nhà chúng ta và Tiêu gia những năm này, cũng dừng lại ở đây".

...............

Những người bị sự việc này làm chấn động, tất nhiên không chỉ có vài người này. Ở Trình gia, họ hàng khi nghe tin Tiêu Giác được ban hôn đều kinh ngạc và nghi ngờ, đang yên đang lành thế mà Bệ hạ lại ban hôn. Họ bận kinh ngạc về việc ban hôn này, mà không để tâm đến Hòa Yến là ai, chỉ biết ước chừng trong nhà không có chức quan, giống như Bạch Dung Vi, địa vị không tương xứng.

Mà Trình Lý Tố, so với tin Tiêu Giác được ban hôn, thì rõ ràng còn kinh ngạc hơn chính là Hòa Yến là một nữ tử.

"Đại ca của ta... sao có thể là một nữ tử được chứ ?", Tiểu thiếu niên đi đi lại lại trong phòng, vô thức kéo góc áo của mình, "Sao có thể như vậy !"

Cậu vừa trở về Sóc Kinh thì bị người của Trình gia bắt vào học đường đọc sách. Ở học đường một tháng mới được về nhà được một ngày, nhưng ngày về nhà đó lại bị khóa ở nhà luyện chữ, không thể đi đâu. Vì thế, khi Tiêu Giác và Hòa Yến trở về kinh thành, Trình Lý Tố không thể đến Tiêu gia để xem.

Đến tháng này khi hắn cuối cùng được nghỉ học về nhà, không chỉ biết rằng Tiêu Giác và Hòa Yến đã trở về, mà còn nhận thêm một tin vui, là hai người họ đều được Bệ hạ ban hôn.

"Đại ca của ta....", cậu nắm lấy một nô bộc nói :"Có thể một quyền đánh chết một con hổ, sao có thể là nữ tử được ?"

Trời ạ, rốt cuộc là cậu điên rồi hay thiên hạ điên rồi.

"Không được, ta phải đi tìm cữu cữu !", Nghĩ đến đây, cậu mở cửa đi ra ngoài, rõ ràng muốn đi tìm Tiêu Giác hỏi chuyện này cho rõ.

"Không được đâu tiểu thiếu gia, lão gia phu nhân đã nói rồi, cậu không thể ra khỏi phủ.... Người đâu, tiểu thiếu gia muốn ra ngoài kìa !" Tiểu tư ở sau lưng vội vàng đuổi theo.

............

"Hu hu hu hu, đều là lừa đảo...."

Ở Tống gia, Tống Đào Đào đang khóc không ngừng.

"Hòa đại ca của ta sao có thể là nữ tử chứ ? Chắc chắn các người đang lừa ta !", Tiểu cô nương khóc đến sưng cả mắt, Tống phu nhân và Tống lão gia đứng ngoài cửa nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ bất lực.

Từ khi Tống Đào Đào trở về Sóc Kinh, nàng bỗng trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, ngày ngày ở nhà khổ luyện cầm kỳ thư họa. Tống phu nhân liền nghi ngờ nàng đã có người trong lòng, còn thường xuyên lo lắng nếu thật sự có người mình thích, thì việc hôn sự với Trình gia phải làm thế nào ? Tính tình của Tống Đào Đào họ cũng rõ, trước đây là vì không biết yêu thích là có tư vị gì, Trình Lý Tố đó lại là một thiếu niên lang hoạt bát, phu thê hai người đều nghĩ rằng, cứ từ từ sẽ phát triển tình cảm. Nhưng nếu lòng nàng đã có người khác, chỉ sợ hôn sự này sẽ biến thành thù sự.

Tống phu nhân cũng không phải là không thử hỏi dò Tống Đào Đào, người trong lòng nàng rốt cuộc là ai. Mỗi lần đều bị Tống Đào Đào lừa dối cho qua. Tiểu nha đầu rất thông minh, biết rằng Hòa Yến hiện nay thân phận chưa cao, dù có nói với cha nương mình, cha nương chắc chắn sẽ không đồng ý. Thà rằng đợi thêm một thời gian, thiếu niên đó bản lĩnh như vậy, tương lai sau này được phong đại quan là chuyện sớm muộn mà thôi, đến lúc đó không cần nói cho ai biết, chỉ cần giữ được người đó là được rồi.

Mãi đến tối nay, khi tin Tiêu Giác được ban hôn truyền đến, Tống Đào Đào ở nhà tuyệt thực phản đối, khóc lóc ầm ĩ, đến lúc đau lòng muốn treo cổ, Tống phu nhân và Tống lão gia mới biết, thì ra người trong lòng con gái mình, chính là vị hôn thê của Tiêu Giác.

Hai phu thê thực sự dở khóc dở cười.

"Đào Đào, đừng khóc nữa, dù là nữ tử, con khóc cũng không ích gì. Mau lau nước mắt đi, mắt con sưng lên như quả hạch rồi..."

"Đúng vậy, dù sao cữu cữu của Trình tiểu thiếu gia chính là Tiêu đô đốc, nếu như con thích vị Hòa cô nương đó, sau này khi con gả cho Trình tiểu thiếu gia, thường xuyên đến Tiêu gia, há chẳng phải sẽ luôn có thể gặp được Hòa cô nương rồi sao ?"

Không nghe còn đỡ, nghe xong, Tống Đào Đào càng thêm buồn bã, "Ai muốn đến thăm nhà Tiêu gia chứ ? Nàng ấy đã lừa dối tình cảm của ta, ta không muốn gặp lại nàng nữa, hu hu hu hu...."

.............

Bên này thì binh hoang mã loạn, bên kia thì dở khóc dở cười, cũng có người như chó nhà có đám, lo lắng bất an, quay về trong phủ, thấy ai cũng đều bị ám ảnh.

Hứa Chi Hằng không ngủ được.

Sau khi trở về phủ, hắn nói với Hòa Tâm Ảnh rằng hôm nay có nhiều công văn cần xử lý, sẽ ngủ lại thư phòng, bảo Hòa Tâm Ảnh nghỉ ngơi sớm. Sau đó, hắn tự nhốt mình trong thư phòng.

Nửa đêm Hòa Tâm Ảnh thức dậy đi vệ sinh, nhớ đến Hứa Chi Hằng, liền từ trong tủ lấy ra một chiếc chăn dày. Thời tiết đang trở lạnh, Hứa Chi Hằng ngủ ở thư phòng không ấm như phòng ngủ, nếu bị lạnh thì sẽ rất phiền toái. Nàng mang chăn đến thư phòng nhưng phát hiện đèn trong thư phòng tuy sáng mà chẳng có người.

Hòa Tâm Ảnh ngồi đợi trên ghế trong thư phòng, nghĩ rằng có lẽ Hứa Chi Hằng sẽ quay lại sau một lúc nữa. Nhưng đã qua một khắc chung mà vẫn không thấy động tĩnh. Nàng ngẩn người, trong lòng vừa lo lắng vừa nghi ngờ, dù là đi vệ sinh cũng không thể lâu đến vậy. Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ ? Năm ngoái trong thành Sóc Kinh có một vị nhân gia, nửa đêm dậy đi vệ sinh, vì mặt đất kết băng, đèn đêm lửa tối cũng không nhìn rõ, một chân giẫm trúng rồi trượt ngã, đến sáng hôm sau khi hạ nhân phát hiện thì người đó đã mất rồi.

Nàng lo Hứa Chi Hằng cũng bị ngã ở đâu đó, cũng không dám làm kinh động người khác, liền đặt chăn lại trong thư phòng, tự mình cầm đèn lồng đi tìm. Nhưng không tìm đến viện của cha mẹ chồng, chỉ quanh quẩn trong viện của mình mà không thấy bóng dáng Hứa Chi Hằng.

Muộn thế này, chẳng lẽ là đã ra khỏi phủ?

Hòa Tâm Ảnh nghĩ một lúc, không hiểu sao, ma xui quỷ khiến lại đưa mắt nhìn về phía một viện gần đó - viện của Hòa Yến.

Viện này là nơi tỷ tỷ của nàng, vị Hứa đại nãi nãi đoản mệnh trước đây từng ở, sau khi Hòa Yến qua đời, viện này bị phong lại, các hạ nhân trong viện cũng bị giải tán. Nhưng Hòa Tâm Ảnh từng nghe một tin đồn, rằng những hạ nhân hầu hạ Hòa Yến cũng không nhiều, đôi khi những hạ nhân đó còn bị phân đi hầu hạ một vị di nương khác trong nhà họ Hứa.

Hòa Tâm Ảnh bán tín bán nghi về lời đồn này, tốt xấu gì cũng là nữ nhi của Hòa gia, Hứa gia dù gan lớn đến đâu cũng không dám chểnh mảng như vậy. Huống hồ, vị di nương đó, sau khi Hòa Tâm Ảnh vào cửa cũng chưa từng thấy, hỏi đến thì chỉ được bảo rằng đã phạm lỗi và bị đuổi đi rồi.

Hòa Tâm Ảnh hiểu rõ, Hứa gia có lẽ sợ một tân phụ như nàng cảm thấy không thoải mái nên làm như thế. Nhưng nếu họ đối xử với nàng còn xem trọng như vậy, thì chắc hẳn cũng không tệ với Hòa Yến, thời gian lâu dần, Hòa Tâm Ảnh cũng quên đi việc này, cho rằng bất quá đó chỉ là lời đồn vô căn cứ mà thôi.

Tuy nhiên, đôi khi liên quan đến Hòa Yến, vẫn có vài điều kỳ lạ. Ví dụ như viện này, người của Hứa gia đều nói rằng Hứa Chi Hằng vì hoài niệm thê tử nên giữ lại viện, không quét dọn để ai vào ở, chỉ để trống như thế. Nhưng Hòa Tâm Ảnh lại chưa bao giờ thấy Hứa Chi Hằng đi đến viện này.

Người thương nhớ vong thê, chẳng phải sẽ thường đi về nơi cũ, nhặt lại những vật cũ để hoài niệm hay sao ?

Nhưng có lẽ Hứa Chi Hằng sợ nhìn thấy vật nhớ người, nên cố ý không đến. Hòa Tâm Ảnh đã tìm một lý do cho Hứa Chi Hằng.

Đối với Hòa Yến, trước đây nàng còn có chút ghen tị, nhưng bây giờ thì không còn chút nào. Tranh giành với một người đã mất là việc vô nghĩa, nhất là khi Hòa Tâm Ảnh dù có thuyết phục bản thân thế nào, nàng cũng không cảm thấy Hòa Yến có uy hiếp nào đối với mình.

Nói theo cách khác, nàng không cảm nhận được tình yêu khắc cốt ghi tâm của Hứa Chi Hằng dành cho Hòa Yến.

Ánh sáng của đèn lồng phát ra yếu ớt, gió bên ngoài thổi nhẹ từng cơn thổi tan đi toàn bộ cơn buồn ngủ của nàng. Nhìn về phía viện trống âm u, nàng suy nghĩ một lúc, rồi không tự chủ cử động bước chân, đi về phía đó.

Nàng chỉ đến viện này một lần, sau khi gả vào Hứa gia chưa lâu, nhưng cũng chỉ đến sân. Khi nàng muốn vào trong phòng thì có một tỳ nữ bước ra nói nhỏ :"Đại nãi nãi, thiếu gia không cho phép người khác vào viện này."

Khi đó, Hòa Tâm Ảnh mới là tân nương, không muốn vì chuyện này mà tranh cãi với Hứa Chi Hằng, nên lui ra. Sau này, nàng cũng không nghĩ đến việc vào lại nữa. Đêm nay không hiểu sao lại muốn xem một chút, Hòa Yến trước đây dưỡng bệnh ở thôn trang, sau khi về đến Hòa gia liền vội gả cho người. Nói cho cùng, thời gian nàng và vị tỷ tỷ ruột thịt này, thời gian ở bên nhau không nhiều, đến nỗi giờ đây nàng đã gần như quên mất dáng vẻ Hòa Yến trông như thế nào.

Nhưng có lẽ, nàng có thể nhìn lại nơi Hòa Yến đã từng sống, tìm thấy dấu vết của máu mủ từng sinh sống.

Bất tri bất giác, nàng đã đi vào trong viện. Viện này lúc nào cũng lạnh lẽo, không quản là hạ hay thu, luôn như mùa đông buốt giá. Nha hoàn quét dọn sạch sẽ mặt đất, nhưng không thể xua tan được cảm giác cũ kỹ và suy tàn.

Hòa Tâm Ảnh chầm chậm bước đến trước cửa phòng, định đẩy cửa vào thì bỗng dưng dừng lại, trong phòng có tiếng động.

Nàng đầu tiên là lo lắng, sợ là trong viện có trộm, nhưng sau khi lắng nghe động tĩnh, lại cảm thấy kẻ trộm sẽ không dám to gan như vậy, liền cầm đèn lồng, lén lút đi đến bên cửa sổ, từ khe hở của giấy dán cửa nhìn vào bên trong.

Đèn dầu trong phòng đang cháy, nàng nhìn thấy Hứa Chi Hằng.

Một Hứa Chi Hằng hoàn toàn khác với ngày thường.

Hứa Chi Hằng vẫn mặc bộ y phục hôm nay vào cung, hắn là người rất chú trọng, bình thường về phủ đều phải tắm rửa thay y phục, hôm nay thế nhưng lại không. Hắn ngồi trước bàn lớn trong phòng, điên cuồng kéo ra từng ngăn kéo, như đang lục tìm thứ gì đó bên trong.

Động tác của hắn rất thô bạo, không còn vẻ nhã nhặn ôn hòa như trước. Từ góc nhìn qua cửa sổ, từ đầu đến cuối trông hắn như một kẻ điên.

Hòa Tâm Ảnh trong lòng giật thót, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Nhìn người trượng phu xa lạ này, trong lòng nàng trỗi dậy nỗi sợ hãi.

Trong lúc hoảng loạn, chân nàng vô tình dẫm lên một viên đá, "cạch" một tiếng, viên đá lăn xuống bậc thang, phát ra tiếng động.

"Ai ?" Cùng lúc đó, Hứa Chi Hằng trong phòng ngẩng đầu lên.

Hắn "xoạt" một tiếng mở cửa, xông ra hét lên: "Ai đang ở đó?"

Hòa Tâm Ảnh đã bị dọa sợ.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng đột nhiên muốn chạy trốn, cảm giác như Hứa Chi Hằng sau một khắc nữa sẽ biến thành ác quỷ, lao lên lấy mạng nàng. Nàng miễn cưỡng  nở một nụ cười, bước ra và nói: "Là ta."

Hứa Chi Hằng nheo mắt nhìn người trước mặt, một lúc sau, ánh mắt sắc lạnh và căng thẳng mới dần tan biến, thay vào đó là một nụ cười, chỉ có điều nụ cười này nhìn thế nào cũng cảm thấy cứng nhắc và giả tạo, giọng nói của hắn cũng có chút sốt ruột, "Tâm Ảnh, sao nàng lại đến đây?"

"Ta sợ về đêm phu quân bị lạnh, mang chăn đến thư phòng tìm chàng, nhưng không thấy. Ta lo ban đêm đường tối, phu quân trượt ngã nên cầm đèn lồng đi tìm." Nàng thấy thần sắc của Hứa Chi Hằng có chút căng thẳng, nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười nói: "Ta cũng chỉ đi thử vận may, không ngờ phu quân thực sự ở đây. Phu quân lại nhớ tỷ tỷ rồi."

Hứa Chi Hằng ngây người một lúc, ngay lập tức hùa theo : "...Đúng vậy."

Hòa Tâm Ảnh thở dài, buồn bã nói: "Phu quân chung tình là điều tốt, chỉ là.... đôi khi cũng phải nghĩ đến sức khỏe của mình."

Hứa Chi Hằng thuận tay đóng cửa, che đi ánh mắt của Hòa Tâm Ảnh, nắm tay nàng kéo ra ngoài, "Bỏ đi, bên ngoài lạnh, nàng đừng để bị lạnh, đi về đi."

Tay hắn lạnh băng, dường như không có chút sinh khí.

Hòa Tâm Ảnh ngoan ngoãn đáp: "Phu quân, trước đây ta không phải đã nói với chàng rằng, nhân dịp Trung Thu ta muốn lên núi bái lạy Bồ Tát sao. Mấy ngày nay nương ta cuối cùng cũng rảnh, ta muốn ngày kia sẽ lên núi, tiện thể cầu phúc cho tỷ tỷ trên trời, có được không ?"

Sắc mặt Hứa Chi Hằng cứng lại một lúc, "....Được."

"Phu quân có muốn cùng đi không ?" Hòa Tâm Ảnh hỏi.

"Ta sẽ không đi," Hứa Chi Hằng đáp: "Mấy ngày nay ta rất bận, có lẽ không thể đi cùng nàng lên núi."

Hòa Tâm Ảnh nghe vậy, cũng không giận, chỉ cười nói: "Không sao, vậy ta sẽ bái lạy Bồ Tát thay phần của phu quân luôn. Phu quân bận việc quốc gia đại sự, Bồ Tát sẽ không trách phạt đâu."

Nàng ngoan ngoãn lại chu đáo, rất biết nói những lời khôn khéo, là một nữ nhân có chút thông minh nhưng lại rất ngốc. Hứa Chi Hằng thích nàng chính vì điểm này, so với Hòa Yến, diễn kịch trước mặt Hòa Tâm Ảnh dễ dàng hơn nhiều.

Lòng hắn dần dần thư giãn một chút, nỗi sợ hãi do nghe cái tên quen thuộc tại yến mừng công tối nay, vì hai người ở cùng nhau mà tan biến đi không ít.

Hòa Yến đã chết, người chết sẽ không trở lại. Vậy thì kẻ sống chỉ là đang giả thần giả quỷ mà thôi.

Hắn sẽ cùng Hoà Như Phi tìm hiểu rõ ràng kẻ giả thần giả quỷ đó là ai.

Đèn lồng trong đêm tỏa ra chút ánh sáng mờ ảo, hắn không thấy được, trong giọng nói ngoan ngoãn của nữ tử bên cạnh, đang che giấu biểu hiện u ám không rõ.

Hòa Tâm Ảnh cảm thấy, hình như nàng chưa từng thực sự hiểu rõ người trượng phu này. Vừa nãy  nhìn thấy Hứa Chi Hằng qua khe cửa sổ, điên cuồng, cố chấp, bồn chồn và tàn nhẫn, khiến nàng thoáng nghĩ rằng, dường như Hứa Chi Hằng khi đó mới là con người thật của hắn. Nàng không khỏi nghi ngờ, vậy thì nam tử nho nhã, ân cần, dường như không có bất kỳ khuyết điểm và gần như hoàn hảo này, có phải là Hứa Chi Hằng thật sự không ?

Tỷ tỷ Hòa Yến của nàng, liệu có từng thấy mặt này của Hứa Chi Hằng. Hòa Yến yếu đuối như vậy, từ nhỏ thân thể đã không tốt, nếu Hứa Chi Hằng từng vô tình để lộ mặt này trước mặt Hòa Yến, tỷ tỷ nàng có phải sẽ bị sợ hãi đến thất hồn lạc phách hay không?

Nhưng Hòa Yến đã chết, nàng không thể hỏi một người chết.

Hòa Tâm Ảnh bỗng nhiên cảm thấy, Hứa gia trông có vẻ hòa nhã và rạng rỡ này, dường như có rất nhiều bí mật mà nàng không biết.

Một ý nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu nàng.

Hòa Yến thật sự không cẩn thận mà chết đuối sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro