Chương 205 : Ngọc Hoa Tự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhị công tử Tiêu gia đã có vị hôn thê, được đích thân Bệ hạ ban hôn. Vị hôn thê còn là một cô nương nữ cải nam trang, từng cùng Tiêu Giác ra chiến trường, chiến công hiển hách. Hiện bây giờ đã trở thành vị nữ hầu đầu tiên kể từ khi Đại Ngụy khai quốc, Võ An Hầu.

Chỉ trong một đêm, đầu đường cuối phố ở Sóc Kinh, từ tửu lâu đến trà quán, mọi người đều say sưa hào hứng bàn tán về cùng một chuyện. Có người nói Tiêu nhị công tử quả thật khác thường, vị hôn thê vừa nhìn đã biết là một nhân vật lợi hại, anh thư chẳng kém râu mày. Cũng có người nói hắn bỏ rơi Thẩm tiểu thư tốt đẹp chứ không thú, lại đi thú một nữ tử bình thường không có gia thế, còn là người không giữ quy củ, xuất đầu lộ diện,  thật không hiểu hắn nghĩ gì.

Bất kể người ngoài nói làm sao, trên dưới Tiêu gia vẫn tràn ngập trong niềm vui. Sáng sớm hôm sau, Bạch Dung Vi cùng Tiêu Cảnh mang lễ vật đã chuẩn bị gấp trong đêm, kéo theo Tiêu Giác đến Hòa gia một chuyến.

Không nghi ngờ gì, tự nhiên sẽ lại thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh.

Hòa Tuy trong lòng kêu khổ không thôi, chỉ than thở rằng người của Tiêu gia này cũng đến quá nhanh, vẫn còn chưa kịp gọi Thanh Mai đi mua lá trà. Thanh Mai cũng bất lực, đành phải rót mấy chén nước nóng, cả nhà ngồi chen chúc trong phòng nhìn người đối diện.

Hòa Yến vừa đánh quyền ở hậu viện xong, người Tiêu gia đến gấp quá, nàng cũng chưa kịp thay đồ. Chờ khi bọn người Tiêu Cảnh ngồi xuống, chỉ nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi mặc trang phục làm việc, tóc buộc thành một búi, vừa lau mồ hôi trên trán vừa bước vào.

Hòa Yến còn cho rằng hôm nay chỉ có một mình Tiêu Giác đến, nhìn lại thì thấy Bạch Dung Vi và Tiêu Cảnh cũng có mặt, nhất thời bối rối mà liếc nhìn sang Tiêu Giác. Còn không đợi Tiêu Giác nói, Tiêu Cảnh đã mở lời: "Hòa lão gia, Hòa cô nương, hôm nay đột ngột đến thăm, thật là thất lễ. Vẫn xin đừng quở trách."

"Không sao, không sao." Hòa Tuy cười nói. Ông đêm qua cả đêm không ngủ, nửa đêm ngồi trong sân nhìn trời nhìn đến mấy thời thần, chuyện hôn sự của Hòa Yến đến quá đỗi đột ngột, làm ông cảm thấy không thực. Cho dù là Bệ hạ ban hôn, trong lòng ông vẫn không chắc chắn. Thiên hạ đều nói Tiêu Giác là một lương phối tốt nhất, nhưng gia đình như vậy chưa bao giờ cùng thế giới với họ.

Đêm qua ông có thời gian ngắn ngủi ở cùng Tiêu Giác, mơ hồ cảm thấy vị tướng quân này không có tính cách thiếu gia, tốt hơn nhiều so với Phạm Thành. Nhưng về hoàn cảnh gia đình của Tiêu Giác, ông cũng nghe được đôi chút. Hiện tại Tiêu Giác bên trên không còn trưởng bối, chỉ còn huynh tẩu. Tiêu Cảnh là khiêm khiêm quân tử có tiếng ở Kinh Thành, Bạch Dung Vi thì ông không rõ lắm. Bất quá nữ nhi nhà mình gả vào nhà người khác, luôn lo lắng sẽ bị thiệt thòi. Huống chi Hòa Yến lại bị mình sủng hư rồi, nếu sau này nàng không được cưng như ở nhà, sẽ thế nào đây ?

Hòa Tuy cũng không hi vọng Hòa Yến gả vào cao môn đại hộ. Người ta nói môn đăng hộ đối là có lý do của nó. Thay vì trèo cao bị người khác xem thường, không bằng gả vào một gia đình bình thường, để nàng được cưng chiều trong lòng bàn tay.

Hòa Tuy rất khổ tâm.

Chỉ là thái độ bây giờ của huynh tẩu Tiêu gia lại khiến ông bất ngờ.

Bạch Dung Vi và Tiêu Cảnh không phải là người tham chuộng hư vinh, đối với việc Tiêu Giác có người trong lòng, họ luôn cảm thấy biết ơn, chỉ sợ khiến cô nương bị dọa chạy, nên đã quan tâm hết mức có thể. Đối với hôn sự của hai nhà, Bạch Dung Vi cũng bàn bạc kỹ lưỡng với Hòa Tuy, Hòa Tuy thấy Tiêu gia trịnh trọng như vậy, tảng đá trong lòng cũng buông xuống được mấy phần.

Được xem trọng, chung quy vẫn là chuyện tốt.

Hòa Yến ngồi bên cạnh, căn bản không có chỗ chen miệng. May mà Hòa Vân Sinh sáng sớm đã đến học đường, nếu không ở lại nhà, không biết sẽ gây khó dễ gì cho người của Tiêu gia.

Hòa Tuy cũng đang quan sát Tiêu Giác, phu phụ nhị phòng Tiêu gia trông rất đáng tin cậy. Hòa Tuy cũng không nghi ngờ gì về tài năng của Tiêu Giác, chỉ là nghe người đời đồn nhau Tiêu Giác không gần nữ sắc, lạnh lùng vô tình, không biết đối với Hòa Yến có suy nghĩ gì. Ông thỉnh thoảng hỏi Tiêu Giác về những vấn đề về Hòa Yến, ví dụ như Hòa Yến thích ăn gì, làm gì, khi ở Lương Châu Vệ đã thể hiện ra sao...

Tiêu Giác đều trả lời hết.

Hòa Yến :"........."

Nàng ở đây, từ đầu đến cuối như một người ngoài cuộc. Khi buổi gặp gỡ thân thiện này cuối cùng cũng kết thúc, Hòa Tuy còn cố gắng mời họ ở lại ăn cơm.

"Không cần phiền đến Hòa lão gia," Bạch Dung Vi mỉm cười nói, "chúng ta còn phải về phủ một chuyến, thông báo cho các thân thích Tiêu gia. Đêm qua thánh chỉ đến vội vàng, còn chưa kịp đi thông báo, hôm nay cũng nên mời các vị thân hữu cùng vui mới phải".

"Vậy... hôm khác nhất định phải đến." Hòa Tuy sảng khoái nói cười.

Hòa Yến :"........"

Gạo trong thùng nhà họ còn không đủ nấu một bữa cơm, lại chỉ có một Thanh Mai là tỳ tử, nếu thật sự giữ khách lại ăn cơm, e rằng khách phải đợi đến đói mới có được một bát cháo trong dưa muối. Nhìn Hòa Tuy hỉ khí bừng bừng, Hòa Yến thật sự không nói nên lời.

Hòa Tuy tiễn mấy người Bạch Dung Vi ra ngoài, hàng xóm xung quanh nhìn thấy liền reo lên đầy thiện ý: "Chúc mừng, chúc mừng lão Hòa, tìm được một thông gia tốt !"

"Lão Hòa thật có phúc, nuôi được một nữ nhi tốt, sao chúng ta lại không có được phúc như vậy chứ ?"

"Sau này lão Hòa phát đạt đừng quên chúng ta nhé, năm đó khi Hòa Yến sinh ra, ta còn từng bế con bé đấy !"

Hòa Yến nghĩ thầm, nếu là Hòa đại tiểu thư thật sự ở đây, nghe những lời trêu chọc này, e rằng đã đỏ mặt rồi, rốt cuộc tường đồng vách sắt như nàng, nghe những lời này cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

Tiêu Giác và nàng đi phía sau, bọn người Bạch Dung Vi dường như cố ý để lại không gian nói chuyện cho Hòa Yến và Tiêu Giác. Hòa Yến hỏi :"Đô đốc, ngày mai ngài có làm gì không ?"

Tiêu Giác nhìn nàng :"Sao thế ?"

"Ta định ngày mai đi Ngọc Hoa Tự trên núi Liên Tuyết để bái Phật", Hòa Yến cười mỉm nói : "Đây không phải là Tết Trung Thu sao, nghe nói Ngọc Hoa Tự rất linh thiêng, nhiều người đi cầu phúc vào dịp này. Vân Sinh phải đi học, phụ thân phải đi làm, ta đi có một mình, nếu ngài không có việc gì, có thể đi cùng ta. Bái lạy Phật cũng chẳng có gì xấu cả."

Nàng luôn nghĩ rằng, lần gặp gỡ Tiêu Giác vào đêm đó cuối cùng đã thay đổi cuộc đời của nàng, mặc dù cuối cùng số phận không tránh khỏi một kết cục bi thảm, nhưng trước khi đến kết cục đó, đã khiến nàng có thêm chút can đảm. Sự can đảm này kéo dài đến hiện tại, tạo nên một mối duyên với Tiêu Giác. Duyên phận dài lâu, như dải lụa đỏ treo trên cây cổ thụ, dù bị người vứt bỏ, giẫm đạp, nhưng vẫn được người khác nhặt lên, trân trọng mà treo lại ở nơi không bị gió mưa làm hỏng.

Thật may mắn làm sao.

"Ngày mai ta không có việc gì." Tiêu Giác cong khóe môi, "có thể đi cùng cô."

"Tốt quá !" Hòa Yến nói :"Vậy ngày mai giờ Thìn, ta sẽ đợi ngài ở cổng Tiêu phủ".

Vừa dứt lời, đã nghe thấy Tiêu Giác bật cười, Hòa Yến ngạc nhiên hỏi :"Ngài cười gì đấy ?"

"Hòa đại tiểu thư lại quên mình là nữ tử rồi". Tiêu Giác chậm rãi nói, ánh mắt như có ý trêu chọc.

Hòa Yến hiểu ra, khẽ ho một tiếng, "Giữa chúng ta không cần câu nệ ánh mắt thế tục."

"Cô ngủ đi," hắn cười khẽ, "sáng mai giờ Thìn, ta sẽ đến đón cô."

Hòa Yến gật đầu.

.............................

Trong khi Hòa gia này tại Kinh thành đang vui vẻ, đầy tiếng cười nói, thì ở một Hòa gia khác, không khí lại u ám, trong phủ âm trầm như đang chờ đợi một cơn bão đến.

Hòa Như Phi "bốp" một tiếng, chiếc cốc trong tay bị ném vào tường.

Chiếc cốc sứ va vào góc tường, hoa mẫu đơn trên thân cốc lập tức vỡ tan tành. Tiểu tư, tỳ tử trong phòng không dám thở mạnh, cúi đầu ngây ngốc đứng im.

Người ngoài đều đồn rằng Phi Hồng tướng quân là người sảng khoái, hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, điều này là đúng, nhưng thỉnh thoảng trong nhà, Hòa Như Phi cũng thể hiện một mặt âm u, bạo ngược. Đến cả những hạ nhân của Hòa gia cũng đôi lúc bối rối, không hiểu vì sao vị đại tướng quân ở trước mặt người ngoài tự tin uy phong, chói lóa như mặt trời này khi ở trong phủ, lại có lúc u ám như rắn độc trong cống rãnh, góc mắt đầu mày đều mang đầy sát khí.

"Các người lui ra đi." Hòa Nguyên Thịnh bước vào cửa, dùng chân đá những mảnh vỡ trước mặt sang một bên, ra lệnh cho đám hạ nhân đều rời đi.

Cánh cửa được đóng lại, Hòa Nguyên Thịnh ngồi xuống trước mặt Hòa Như Phi.

"Bây giờ bên ngoài đều đồn rằng ngươi ở trận Hoa Nguyên thuật chế địch đêm lùi ngàn dặm, cùng với trước đây tựa như hai người, quá mức khác nhau." Hòa Nguyên Thịnh tự rót cho mình một chung trà, nhấp một ngụm rồi nói tiếp, "Ta nghĩ mấy ngày này, ngươi nên lấy lý do bị bệnh mà tạm thời không lên triều đi."

"Cần phải vậy sao ?" Hòa Như Phi cười lạnh không cho là đúng, "Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, chỉ là một lần binh sự mà thôi, có gì đáng nói chứ."

"Vậy sao," Hòa Nguyên Thịnh nhìn hắn, "vậy tại sao từ tối qua sau khi trở về phủ ngươi lại bồn chồn không yên ? Có phải vì nữ tử tên Hòa Yến đó không ?"

Hòa Như Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ả ta không phải là Hòa Yến." Hòa Nguyên Thịnh không nhanh không chậm nói, "Đã cho người điều tra rồi, bất quá chỉ là nữ nhi của một giáo úy ở cổng thành, trước đây không dính dán gì đến nhà chúng ta. Không biết dùng thủ đoạn gì mà leo lên được Tiêu Giác, còn được phong hầu. Mới vào cung một lần đã dọa ngươi sợ đến mức này? Đừng quên, ngươi chính là Phi Hồng tướng quân."

Người nói vô ý, nhưng nghe vào tai người nhạy cảm thì lại như một sự mỉa mai.

Ánh mắt Hòa Như Phi trầm xuống, nói: "Ta đương nhiên biết đó là giả thần giả quỷ, chỉ là thời điểm này, vừa có người ngoài kia ra sức tuyên truyền ta khác xưa, nữ nhân tên Hòa Yến này lại xuất hiện. Thật trùng hợp, cũng là nữ giả nam trang, thăng quan tiến chức. Phụ thân không cảm thấy quá trùng hợp sao ?"

"Ngươi muốn nói gì ?"

"Thân phận nữ tử tên Hòa Yến đó không tra ra vấn đề gì, dựa vào một nữ tử như nàng thiết nghĩ cũng không dám tính kế Hòa gia. Hơn nữa, người biết chuyện năm đó đều đã bị giết sạch diệt khẩu, chỉ trừ Hứa gia... Hứa Chi Hằng nhát gan như chuột, sẽ không tự ý nói ra. Phụ thân, nữ nhân tên Hòa Yến đó là vị hôn thê của Tiêu Hoài Cẩn, mà Tiêu Hoài Cẩn đêm qua ở trên điện bảo vệ nữ nhân đó rất nhiều."

"Ngươi muốn nói rằng việc này là do Tiêu Hoài Cẩn một tay sắp đặt ?" Hòa Nguyên Thịnh nhíu mày, "Hòa gia cùng với Tiêu gia trước nay không thù không oán, hắn tại sao phải làm vậy ?" Nếu như có thể, hắn cũng không muốn đối đầu với Tiêu Hoài Cẩn, ngay cả Từ tướng quyền khuynh triều dã cũng không sao nắm được Tiêu Hoài Cẩn, huống chi vị Đô đốc này, một lời không hợp là có thể chém đầu con trai của quan lại, còn chuyện gì mà hắn chẳng dám làm.

"Năm đó Hòa Yến học ở Hiền Xương Quán, cùng lớp với Tiêu Giác." Hòa Như Phi ánh mắt sâu thẳm, "Có lẽ đã sớm đã phát hiện ra bí mật về thân phận của Hòa Yến. Nay chúng ta đã nương theo Từ tướng, Tiêu Hoài Cẩn với Từ tướng chẳng hợp nhau, nên tất nhiên sẽ ra tay với nhà chúng ta."

"Chúng ta hành động rất kín đáo..."

"Phụ thân," không chờ Hòa Nguyên Thịnh nói hết, Hòa Như Phi đã cắt ngang lời hắn, "trên đời không có bức tường nào không lọt gió, trong Kinh thành chỗ nào cũng có tai mắt. Đã vậy, ân oán giữa Tiêu gia và Từ gia, nếu như chúng ta đã cuốn vào thì không thể chỉ lo cho thân mình."

Hòa Nguyên Thịnh khẽ thở dài.

Hắn làm việc luôn cẩn thận, tốt nhất là có thể thu sạch lợi ích, rủi ro đều cho người khác phía trước gánh chịu. Cùng ngồi trên một thuyền với Từ tướng, dĩ nhiên có vô số lợi ích, nhưng đồng thời cũng khiến họ bị Tiêu Hoài Cẩn nhắm tới, thật là một chuyện khiến người ta phiền lòng.

"Chúng ta đã là người của Từ tướng, Tiêu Hoài Cẩn sẽ không buông tha chúng ta. Nếu đã như vậy," trong mắt Hòa Như Phi mịt mù sát khí, "tiên hạ thủ vi cường."

Hòa Nguyên Thịnh nhíu mày, "Muốn đối phó Tiêu Hoài Cẩn, không thể hành động khinh suất."

"Ai nói ta muốn đối phó Tiêu Hoài Cẩn ?"

"Ý của ngươi là..."

"Chẳng phải bọn họ tìm một nữ nhân để giả thần giả quỷ sao ?" Hòa Như Phi từ từ mở miệng, ánh mắt lóe lên tia ác ý, "Vậy hãy bắt đầu xuống tay từ nữ nhân đó đi."

............

Hòa Yến không ngờ, sự xuất hiện của người nhà họ Tiêu lại khiến Hòa Tuy nảy sinh ý định tu sửa lại căn nhà, trái lại là ông chưa nghĩ đến việc đổi sang một ngôi nhà khác. Số bạc trước đó của Hòa Yến, một phần cho Hòa Vân Sinh, một phần cầm đi đút lót cho Phúc Vượng ở Hứa gia, chỉ giữ lại chút ít cho mình sau này. Ngoài ra, bây giờ tuy đã là một hầu gia, nhưng không có trạch viện hay điền trang được ban thưởng, còn bị phạt một năm bổng lộc, cho dù là làm quan cũng chỉ là vị quan hai bàn tay trắng.

Nàng vốn muốn đi trú doanh ngoài thành thăm bọn người Vương Bá, chắc chắn họ sẽ rất kinh ngạc khi biết nàng là nữ tử. Nhưng lại cảm thấy, việc này quá đột ngột, còn chưa nghĩ được lý do thích hợp, vẫn là nên đợi thêm vài ngày nữa.

Trước mắt, cứ đi Ngọc Hoa Tự trên núi Liên Tuyết bái Phật đã.

Sáng hôm sau, Hòa Yến dậy sớm, thay bộ váy dài xanh vỏ cua thêu hoa văn tinh tế, tạ ơn trời đất, Hòa gia tuy không giàu có, Hòa Tuy thế nhưng vẫn sẵn lòng mua váy cho Hòa đại tiểu thư. Chỉ là năm nay Hòa Yến cao hơn một chút, tuy vẫn thon thả nhưng không còn yếu đuối, gió thổi là sẽ ngã như trước đây, thoạt trông khỏe khoắn hơn nhiều. Thanh Mai vén một ít tóc dài búi lên phía sau đầu, phần còn lại để xõa tự nhiên. Hòa Yến nhìn mình trong gương, cảm thấy chưa quen lắm, chỉ thấy Thanh Mai vui vẻ cười, "Cô nương như thế này vẫn trông đẹp hơn, lúc mới trở về, tỳ tử suýt nữa không nhận ra."

Hòa Yến thầm nghĩ, bộ dạng bây giờ, mới thực sự không nhận ra.

Những món trang sức trước kia đều đã bị Hòa Yến bảo Thanh Mai mang đến tiệm cầm đồ bán đi, giờ muốn tìm một cây trâm cũng không có. Tìm mãi trong ngăn kéo, Thanh Mai mới lôi ra một cây trâm gỗ, chắc là Hòa Tuy tự gọt, không đáng bao nhiêu tiền nên lúc đó không mang đi cùng.

"Cô nương cài cái này đẹp lắm, Tiêu đô đốc nhìn thấy cũng sẽ vui." Thanh Mai lẩm bẩm.

Hòa Vân Sinh và Hòa Tuy ra ngoài từ sớm, chỉ là hai người bọn họ rất yên tâm về Tiêu Giác, biết Hòa Yến sẽ cùng Tiêu Giác đi Liên Tuyết sơn nên liền không hỏi gì thêm. Có lẽ cũng không phải họ tin Tiêu Giác, mà là tin Hòa Yến. Suy cho cùng từ sau khi biết Hòa Yến ở Lương Châu Vệ đã chém đầu hai người Ô Thác, ánh mắt cha con họ nhìn Hòa Yến đã khác ngày xưa.

"Được rồi, được rồi," Hòa Yến sờ sờ đầu mình, "tùy ý một chút là được rồi." Nàng cầm lấy bọc đồ trên bàn, cười nói: "Ta đi đây !"

Nàng không muốn Thanh Mai đi cùng, bởi vì Thanh Mai đi quá chậm.

Hẹn nhau vào giờ Thìn, Hòa Yến không biết Tiêu Giác sẽ đến lúc nào, nên mở cổng lớn ra xem có ai bên ngoài không. Vừa mở ra, liền thấy trước cổng lớn nhà mình có một chiếc xe ngựa đang đậu, Phi Nô đang cầm dây cương, rèm xe hơi mở, Tiêu Giác ngồi bên trong đọc sách.

Hòa Yến sững lại, bước nhỏ chạy tới hỏi hắn :"Ngài đến lúc nào vậy ? Đến sao không vào ?"

"Vừa đến," Tiêu Giác đặt sách trong tay xuống, "Cho rằng nàng còn chưa dậy, nên đợi chút thôi."

Hòa Yến dễ dàng leo lên xe ngựa, Xích Ô bắt đầu khởi hành, Hòa Yến ngồi xuống, xoa xoa tay, "Ngài ăn sáng chưa ?"

Tiêu Giác liếc nhìn nàng, không nói gì, lấy từ trong ngăn kéo nhỏ của xe ra một hộp gỗ hồng, vừa mở ra, hương thơm ngào ngạt, là bánh nóng hôi hổi, còn có một ly sữa ngọt.

"Sao ngài biết ta chưa ăn ?" Hòa Yến cảm động. Sáng nay phải lên núi, Thanh Mai bận búi tóc cho nàng, đã dậy sớm lắm rồi, Hòa Yến không nỡ bảo nàng dậy sớm hơn chút nữa để nấu ăn, nghĩ rằng nhân lúc Tiêu Giác chưa đến thì ra phố mua hai cái màn thầu ăn, không ngờ Tiêu Giác lại chu đáo như vậy.

Tiêu Giác nhướng mày, "Trong chùa chỉ có món chay, sợ là sẽ khiến cô không no."

Thấy hắn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, Hòa Yến cũng không bận tâm đến lời trêu chọc nàng là thùng cơm nữa. Hòa Yến vừa ăn vừa trò chuyện với Tiêu Giác, "Đô đốc, nghe nói Ngọc Hoa Tự trên Liên Tuyết sơn rất linh nghiệm. Ngày xưa có một người rất nghèo, nghèo đến mức nhà không có gì để ăn. Một ngày nọ, khi lên núi chặt củi, trời bỗng nổi cơn dông, người đó phải trú mưa trong Ngọc Hoa tự, lúc đó chùa Ngọc Hoa chỉ là một gian miếu nát. Người nghèo này nhìn vào tượng Phật và cầu nguyện :'Phật tổ ơi Phật tổ, xin chỉ cho ta một con đường sống, lão nhân nhà ta sắp chết đói cả rồi'. Kết quả, khi hắn ngủ trong miếu thì đã nằm mơ, trong mơ thấy Phật tổ bảo hắn ta về nhà đào một cái hố bên cạnh giếng nước trong sân."

Nói đến đây, Hòa Yến cố tình nhìn sắc mặt của Tiêu Giác. Thế nhưng người này chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, không tỏ ra sốt ruột hay thúc giục, giống như đang nghe một câu chuyện không liên quan gì.

Hòa Yến gần như nghi ngờ mình kể không hay, nếu là Vương Bá ở đây, chắc chắn đã hồi hộp hỏi liên tục :"Sau đó thì sao ? Sau đó thế nào ?"

Nhưng câu chuyện vừa mới bắt đầu, đương nhiên là phải tiếp tục kể.

"Người đó sau khi tỉnh dậy, vẫn nhớ những gì đã xảy ra trong giấc mơ. Khi về nhà, vào ban đêm thì cầm theo xẻng cuốc và đào một cái hố cạnh giếng nước, đào mãi đào mãi, cuối cùng đào được một bao vàng."

"Người nghèo đó dùng số vàng để làm ăn, dần dần trở nên càng ngày càng phát đạt, trở thành một đại gia nổi tiếng. Sau khi có tiền, hắn lại đến chùa Ngọc Hoa lần nữa, tặng cho trụ trì chùa một số tiền hương hỏa lớn, còn sửa sang lại chùa, tượng Phật cũng được mạ vàng. Từ đó, chùa Ngọc Hoa càng ngày càng linh thiêng, người ta nói quyên tiền hương hỏa càng nhiều, thì càng dễ đạt được điều mình mong muốn".

Kể xong câu chuyện, Hòa Yến uống nốt ngụm sữa ngọt cuối cùng, "Thế nào, Đô đốc, có phải là ngài thấy truyền thuyết này rất lợi hại không ?"

Tiêu Giác không ý kiến gì, chỉ nói, "Câu chuyện của Hòa đại tiểu thư quả thật không tệ."

Hòa Yến :"........"

Câu chuyện đó đúng là nàng tự bịa ra, là được nghe ai kể mà nàng đã quên mất rồi, tất nhiên cũng không phải chùa Ngọc Hoa mà là một chùa khác. Nhưng dùng để lừa dối người khác thì cũng đủ rồi, kết quả lại bị Tiêu Giác nói thẳng ra. Hòa Yến gần như nghi ngờ khả năng lừa dối của mình có thực sự đã lùi lại xa như vậy sao ?

Dường như nhận ra sự thất vọng của nàng, Tiêu Giác nói :"Trụ trì chùa Ngọc Hoa rất thân với đại ca ta".

Hòa Yến :"Hả ?"

"Vì vậy, câu chuyện của cô quá giả tạo."

Hòa Yến im lặng.

Lừa dối trước mặt người quen quả thực có chút ngượng ngùng. Nhưng... Nàng nhìn Tiêu Giác, "Được rồi, chùa đó không phải là chùa Ngọc Hoa, nhưng câu chuyện là thật. Đô đốc, ngài có tin rằng những gì xảy ra trong mộng có khi lại là thật không ?"

Tiêu Giác :"Mộng ?"

"Ngài có từng nghĩ có thể tất cả những gì chúng ta đang trải qua, dù là ở Lương Châu cũng được, Tế Dương cũng được, hoặc giả Nhuận Đô cũng được, thực chất chỉ là một giấc mộng ? Một khi tỉnh mộng, ngài sẽ trở thành một người khác, tất cả những gì ngài có đều trở thành hư không." Giọng nàng trong trẻo, như chứa đựng một ý nghĩa sâu xa, khiến Tiêu Giác không khỏi liếc nhìn nàng.

Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói :"Cho dù là mộng thì cũng không sao."

Hòa Yến nhìn hắn.

"Tỉnh mộng rồi, bắt đầu lại từ đầu là được".

Hòa Yến ngẩn người, không kìm được mà cúi đầu mỉm cười.

Nói cũng phải, tỉnh mộng rồi, bắt đầu lại từ đầu cũng không sao, giống như đời trước nàng đã gặp Tiêu Giác, rồi sau đó nàng đã chết đi, đời trước làm tướng quân, làm áo cưới cho người khác. Nhưng khi tỉnh mộng rồi, bắt đầu lại từ đầu, nàng vẫn lại gặp Tiêu Giác, lần nữa trở thành Hòa Yến lên chiến trường.

Những gì vốn thuộc về ngươi, cho dù tạm thời mất đi, cũng sẽ trở lại theo một cách khác.

Cả ánh trăng và thanh kiếm của nàng, đều như vậy.

................

Hôm nay nắng đẹp, nhiều khách hành hương.

Trước cổng chùa Ngọc Hoa, một cỗ xe ngựa dừng lại, một vị nữ tử trẻ tuổi đỡ một vị phụ nhân xuống xe. Phụ nhân này dáng vẻ cũng được xem là tú mỹ thanh lệ, chỉ là thoáng trông sắc mặt tái nhợt, bệnh tật mệt mỏi, nữ tử bên cạnh bà mi mắt tương tựa bà, đây là một đôi mẫu nữ.

"Nương, người đi chậm thôi, cẩn thận bước chân." Hòa Tâm Ảnh nhẹ giọng nói.

Hòa nhị phu nhân nhẹ gật đầu.

Hòa Tâm Ảnh thở dài trong lòng. Khi nàng rời nhà xuất giá, Hòa nhị phu nhân thân thể đã không khỏe, bây giờ ngày càng sa sút. Sáng nay nàng đến Hòa gia đón mẫu thân lên xe ngựa, khi nắm lấy tay bà, chỉ cảm thấy cánh tay Hòa nhị phu nhân mảnh khảnh đến mức nàng có thể dễ dàng nắm chặt... thật khiến người ta lo lắng.

"Cha rốt cuộc đã chăm sóc người thế nào, các đại phu trong phủ đều là ăn không ngồi rồi cả sao ?", Hòa Tâm Ảnh trong lòng bất mãn, "Hay là con nhờ phu quân vào trong cung mời một Ngự y đến xem xem, nương, người thế này con không yên tâm được."

Hòa nhị phu nhân xua tay, "Ta không sao. Không cần phiền phức".

Hòa Tâm Ảnh vừa đau lòng lại vừa bất lực, dìu đỡ Hòa nhị phu nhân chậm rãi đi vào. Người của Hòa gia không thích lên núi bái Phật, hôm nay lên núi cũng chỉ có mẫu nữ họ mà thôi. Các thị vệ đều đợi bên ngoài chùa, Hòa Tâm Ảnh dẫn Hòa nhị phu nhân đến gặp trụ trì chùa, trình lên tiền hương hỏa đã hứa.

Nàng hôm nay vốn cũng không thực sự định lên chùa để bái Phật, chỉ là tìm một lý do để gặp được mẫu thân, tiện thể nói về những phát hiện của mình ở Hứa gia. Nhưng giờ thấy Hòa nhị phu nhân bộ dạng yếu ớt như vậy,  không còn lời nào để nói ra khỏi miệng nữa.

Bỏ đi, không nên mang mấy chuyện này ra khiến mẫu thân phải lo lắng. Còn về nghi ngờ liên quan đến Hứa Chi Hằng, vẫn là nàng tự điều tra cho rõ đi.

Dù sao, ngày tháng còn dài, không cần phải vội vã nhất thời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro