Chương 206 : Mẫu Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chùa Ngọc Hoa hương khói thịnh vượng, trước cửa chùa đã có không ít xe ngựa đỗ lại.

Hòa Yến và Tiêu Giác xuống xe ngựa, Phi Nô liền đánh xe qua một bên đợi, cả hai người bọn họ đều không mang theo thị nữ và tiểu tư, lại đều xinh đẹp, người đến bái Phật không khỏi nhìn thêm vài lần. Những người không nhận ra thì chỉ nhìn, còn những người nhận ra là gia quyến của quan gia, sau khi nhận ra Tiêu Giác thì đoán được thân phận của Hòa Yến, nhưng cũng không dám bàn tán trước mặt, chỉ xa xa tránh đi.

Lễ bái Phật đơn giản, gia đình thường thì quyên chút dầu hương gạo, gia đình khá giả thì quyên chút ngân lượng, Tiêu gia không thiếu tiền, Phi Nô sớm cũng đã chuẩn bị sẵn. Nhận lấy hương từ chỗ tăng nhân xong, họ phải vào điện lạy Phật.

Tiêu Giác không đi vào.

Hòa Yến hỏi hắn tại sao không vào, hắn cũng chỉ nói: "Ta không tin Phật."

Hòa Yến: "......"

Đã đến trước cổng chùa rồi, trên đất của người ta mà nói không tin Phật, người này quả thực là ngạo mạn không biết trời cao đất rộng. Nhưng chuyện này, tin thì có không tin thì không, cũng không thể ép buộc Tiêu Giác đi lạy Phật. Nàng để Tiêu Giác ở lại bên ngoài, tự mình vào nội điện.

Hòa Yến quỳ xuống trên bồ đoàn, pho tượng Phật bằng vàng do phú thương giàu có tu sửa mà nàng đã tùy tiện bịa ra đang từ bi nhìn xuống chúng sinh, nàng thành kính cúi đầu bái lạy, lòng nghĩ, trái lại cũng không cầu gì khác, chỉ cầu cho những người bị Hòa Như Phi hại, vì mình mà bị liên lụy sớm được luân hồi, kiếp sau bình an khỏe mạnh, không gặp tai ương.

Sau khi thắp xong hương, đèn Trường minh cũng được đốt, Hòa Yến mới ra khỏi cửa điện, Tiêu Giác đang trước cửa chờ nàng, thấy nàng ra mới tùy tiện hỏi: "Cô đã cầu gì vậy ?"

"Hy vọng thiên hạ không còn chiến tranh nữa," Hòa Yến chắp tay trước ngực, giả vờ nghiêm túc nói: "Hy vọng thịnh thế thái bình, chúng ta đều có thể nhẹ nhõm hơn."

Lời này không phải là giả, chuyện của người Ô Thác vẫn chưa giải quyết hết, nghe nói triều đình về chuyện chủ chiến và chủ hòa vẫn còn tranh cãi không dứt, đến nay vẫn chưa có kết quả.

Quyên xong tiền hương hỏa, lạy Phật xong, còn có thể ăn một bữa cơm chay tại chùa. Cơm chay của chùa Ngọc Hoa nổi tiếng, chỉ là lần trước Hòa Yến đến đây, mắt mù tâm khổ, dù là sơn hào hải vị cũng không cảm nhận được hương vị, đã sớm quên mất nó mùi vị như thế nào. Bây giờ nghĩ lại, ngược lại có vài phần mong đợi.

Khách xá dùng cơm chay phải đi qua cây cổ thụ phía sau chùa Ngọc Hoa. Khi đi qua cây cổ thụ, có thể thấy thân cây lớn khổng lồ cắm rễ bên cạnh chùa, cành lá rộng lớn như mây mù, vốn là màu sắc xanh tươi nhưng lại bị phủ kín bởi lớp lớp sắc đỏ. Đi gần hơn, mới thấy rõ ra, sắc đỏ trên đầu toàn là những dải lụa đỏ có chữ viết, đại khái là ước nguyện của người viết. Nghe nói treo ước nguyện của mình lên cây cổ thụ này, cây cổ thụ sẽ hiển linh.

Hòa Yến nhớ lại mình cũng từng treo lụa đỏ ở đây, không khỏi dừng chân lại.

"Cây cổ thụ này rất linh thiêng." Nàng nói với Tiêu Giác.

Tiêu Giác lơ đễnh nói :"Lại muốn bịa chuyện nữa à?"

"Không phải, nó thật sự rất linh." Hòa Yến mỉm cười, nghĩ thầm, kiếp trước nàng từng treo một dải lụa ước nguyện trên cây, mong ước có thể lại nhìn thấy ánh trăng. Khi viết dòng chữ này lên dải lụa đỏ, bản thân cũng cảm thấy như kẻ si nói mộng. Đừng nói là ánh trăng, chỉ cần mắt nàng có thể lại nhìn thấy chút ánh sáng thôi, nghe thôi cũng đã thấy không tưởng rồi.

Nhưng, ngay cả khi tưởng chừng như không thể, thậm chí sau khi nàng chết đi, lại có thể ở nơi tuyệt vọng một lần nữa tái sinh, quả nhiên thật sự lại nhìn thấy "ánh trăng" lần nữa.

"Sau này nếu ta có nhiều tiền hơn," Hòa Yến nói: "Ta sẽ mua nhiều phân bón, chuyên dùng để tưới cây cổ thụ này, để thể hiện lòng biết ơn và thành ý của mình."

Tiêu Giác bị nghẹn lời, "Thành ý của cô, quả thật là khác người."

Khách xá của chùa Ngọc Hoa, nằm phía trước khu viện nơi các tăng nhân cư trú. Những gia đình quyên ít thì nhiều người cùng dùng bữa, gia đình quyên nhiều thì có riêng một khu viện, đại khái là người mỗi hộ một gian phòng, người ít, môi trường cũng thanh nhã hơn.

Dù có chút không hài lòng với cách đối xử phân biệt này, nhưng bây giờ ít người cũng là điều tốt, Hòa Yến không muốn ăn cơm chay mà bị người ta lén lút ngắm nhìn. Hiện nay, vì một đạo chiếu chỉ ban hôn đó của Văn Tuyên Đế, lại cùng với Tiêu Giác xuất hiện trước bàn dân thiên hạ, đối với nàng mà nói cũng cần rất nhiều dũng khí. Dù trước đây cũng là người làm mưa làm gió, nhưng tốt xấu gì khi đó còn có mặt nạ che đậy, bây giờ không có chút che đậy nào, giữa ban ngày ban mặt, như con công trắng hiếm hoi mà hải thương từ dị quốc mang về, ai cũng hiếu kỳ nhìn nhìn, nói nói.

Ngồi xuống trong khách xá, không lâu sau, tăng nhân mặc áo xanh mang lên rất nhiều những món chay, quả nhiên rất phong phú, hấp dẫn, các món như bạch ngọc  Phật thủ, khổ qua chua ngọt, bí đao hấp tiêu rừng, bánh khoai tây tím, đậu hũ thần tiên... Trên núi lạnh hơn dưới núi nhiều, đi một buổi sáng đường núi nên sớm đã đói rồi, lúc này món chay nóng hổi đặt trước mặt, Hòa Yến không khỏi thèm thuồng, chia cho Tiêu Giác một đôi đũa rồi nói: "Tiền nhan đèn quả là không phí... Đô đốc, nếu như ăn chưa no, có thể gọi thêm không ?"

Tiêu Giác : "........."

Hắn nói :"Tùy ý."

Hòa Yến liền không khách sáo nữa, ăn một cách hào sảng, so với nàng, cách ăn của Tiêu Giác thì văn nhã thanh lịch hơn nhiều. Mới bắt đầu ăn chưa bao lâu, cửa khách xá đã bị người gõ, có tăng nhân lại dẫn hai người đi vào.

Những gia đình giàu có như họ, khách xá ăn cơm tuy nhỏ mà tinh tế, bình thường một nhà ăn là đủ, nhưng hôm nay thời tiết đẹp, lại là Trung thu, khách hành hương đến chùa Ngọc Hoa thắp hương thật sự quá nhiều, có lẽ không sắp xếp được, nên chỉ có thể để họ chen chúc với bọn người Tiêu Giác.

Tiêu Giác khẽ nhíu mày, đang định nói gì đó thì Hòa Yến nói : "Không sao, để họ vào đi, ta ăn rất nhanh, không phiền đâu."

Khó khăn lắm mới có chút danh tiếng ở Kinh Thành, còn chưa từng đối đầu chính thức với Hòa Như Phi, nàng không muốn để người ta có cơ hội nói nàng bá đạo ngang ngược.

Tiêu Giác suy nghĩ một chút, không nói nữa.

Hai người được tăng nhân dẫn vào là hai nữ tử. Một người lớn tuổi, một người trẻ tuổi hơn, Hòa Yến ban đầu chỉ liếc qua, đến khi thấy mặt của nữ tử lớn tuổi, tim nàng nhảy dựng, trong một sát na không kiềm chế được, đánh rơi đôi đũa trong tay xuống đất.

Hòa Yến vội cúi người xuống nhặt, nhân tiện che đi sự kinh ngạc trên mặt.

Tiếng động này cũng thu hút sự chú ý của hai người vừa vào, hai nữ tử này dừng chân lại, cùng nhìn về phía Hòa Yến. Hòa Yến vừa nhặt đũa lên, tăng nhân đó đã tới nói: "Xin thí chủ chờ một chút, tiểu tăng sẽ mang đến cho thí chủ một đôi đũa sạch."

Hòa Yến còn chưa kịp nói gì, nữ tử trẻ tuổi đã nhìn thấy Tiêu Giác bên cạnh Hòa Yến, buộc miệng thốt lên :"Phong Vân tướng quân !"

Hòa Yến vô thức nhìn về phía Tiêu Giác, Tiêu Giác khẽ nhíu mày, dường như không vui.

Hòa Tâm Ảnh rất ngạc nhiên, không ngờ một chuyến lên núi, thế mà lại có thể gặp Tiêu Giác ở đây. Kể ra thì, nàng cũng chỉ gặp Tiêu Giác một lần, đó là lần cùng người bạn đi phố mua sắm vật phẩm, thấy trong thành một đoàn người cưỡi ngựa qua phố, người xe đi đường đều né tránh nhường đường, nam tử dẫn đầu phong thần tuấn lãng, nổi bật hơn người. Lúc đó, người bạn bên cạnh nói cho nàng biết : Đó chính là Phong Vân tướng quân của Đại Ngụy.

Có lẽ vì nam tử này tư dung thực sự nổi bật, cho mọi người ấn tượng quá rõ ràng, nên khi vừa thấy Tiêu Giác, liền trùng khớp ngay với hình ảnh trong ký ức của nàng.

Chỉ là vị Tiêu đô đốc thế nhân ai cũng biết này tính tình không được tốt lắm, trong nhất thời, Hòa Tâm Ảnh đỡ lấy Hòa nhị phu nhân, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Sợ rằng sơ suất một chút, sẽ đắc tội với vị Ngọc Diện Đô đốc bụng dạ độc ác này.

Ngược lại, Hòa Nhị phu nhân không để ý những điều này, chỉ kéo Hòa Tâm Ảnh đi vào, ngồi xuống bàn bên cạnh bọn người Hòa Yến.

Hòa Tâm Ảnh tò mò nhìn về phía Tiêu Giác. Vị Tiêu đô đốc này, tin đồn không ít, nhưng có một điều chưa bao giờ thay đổi, là không gần nữ sắc, nhưng điều này đã bị phá vỡ trong yến tiệc mừng công mấy ngày trước. Bệ hạ đích thân ban hôn cho hắn cùng với một nữ tử, mà Tiêu Giác ở trong đại điện, trước mặt văn võ bá quan, đối với nữ tử ấy hết lòng bảo vệ và yêu thương, lúc truyền đến tai bá tánh Kinh Thành, trong một đêm làm không biết bao nhiêu cô nương mộng xuân khuê tan vỡ.

Hứa Chi Hằng hôm yến tiệc mừng công trở về, tâm tình cũng không quá tốt, không nói với Hòa Tâm Ảnh chuyện này. Nên những điều này, là do nha hoàn đi chợ nghe được, mới nói khắp trong phủ. Kể ra thì, vị hôn thê đó của Tiêu Giác cũng không phải là nữ tử đơn giản, thế mà dám nữ cải nam trang ra chiến trường giết người Ô Thác, còn trở thành nữ hầu tước đầu tiên của Đại Ngụy, Võ An Hầu.

Điều kỳ lạ là, vị Võ An Hầu này, cùng với tỷ tỷ đã qua đời của nàng, vị Hứa đại nãi nãi đã chết vì bệnh tật trùng tên trùng họ, cũng gọi là Hòa Yến.

Chỉ là Hòa Yến tỷ tỷ của nàng, là người yếu không ra gió, phải quanh năm suốt tháng lớn lên ở thôn trang, là con ma ốm ngày ngày uống thuốc, đừng nói là ra chiến trường giết người Ô Thác, chỉ cần đi nhiều thêm vài bước đã thở không ra hơi. Vậy nên, dù cùng tên nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược.

Hòa Tâm Ảnh quan sát nữ tử bên cạnh Tiêu Giác, nữ tử ấy trẻ trung xinh đẹp, khuôn mặt toát lên khí chất anh hùng, Hòa Tâm Ảnh nghĩ rằng người có thể khiến Tiêu Đô Đốc không gần nữ sắc lại tỏ ra gần gũi như vậy, chắc hẳn không phải là đại nãi nãi của Tiêu gia, mà chính là vị hôn thê "ý trung nhân" của hắn, Võ An Hầu Hòa Yến.

Khi Hòa Tâm Ảnh quan sát mình, Hòa Yến chỉ cúi đầu, giả vờ chăm chú ăn cơm, nhưng trong lòng lại như tơ vò trăm mối. Nhiều lần nàng không thể kìm lòng mà nhìn về phía đối diện mình, Hòa nhị phu nhân.

Đó là mẫu thân thân sinh của nàng.

Về phía Hòa nhị phu nhân, ấn tượng của Hòa Yến kỳ thực cũng không sâu sắc lắm. So với Hòa Nguyên Lượng, Hòa nhị phu nhân không quá thích ra khỏi cửa, bình thường sẽ ở trong viện của mình trừ các dịp lễ Tết. Có lẽ vì nữ tử mềm lòng, Hòa đại phu nhân sợ xảy ra sai sót, nên Hòa Yến có thể thường xuyên gặp Hòa Nguyên Lượng, nhưng lại ít có cơ hội gặp Hòa nhị phu nhân. Nhưng từ sau khi Hòa Yến biết được thân phận thật của mình, Hòa Yến thường muốn nhìn thấy thân mẫu của mình rốt cuộc là người như thế nào. Mơ hồ cảm thấy bà là nữ nhân rất trầm tĩnh, dịu dàng, đôi khi có vẻ hơi buồn tẻ.

Hòa Nguyên Lượng ngày thường luôn tỏ ra vui vẻ, rất được nữ nhân yêu thích, trong nhị phòng cũng có mấy phòng tiểu thiếp, cũng sinh hạ được thứ tử thứ nữ. Nếu nói đến sủng ái, Hòa nhị phu nhân không phải là người được Hòa Nguyên Lượng yêu thương nhất, nhưng cũng không ghẻ lạnh bà, chưa từng có chuyện sủng thiếp diệt thê. Ít nhất trước khi Hòa Yến đầu quân, Hòa nhị phu nhân sống trong phủ cũng khá tốt.

Có một năm trong buổi gia yến, Hòa Yến ngồi ăn cùng bàn với Hòa nhị phu nhân. Lúc đó nàng cũng còn nhỏ, mới vừa mười tuổi, ngồi đối diện với Hòa nhị phu nhân. Có lẽ vì quá tò mò, thường nâng mắt nhìn Hòa nhị phu nhân nhiều lần, nên trong các buổi gia yến sau này, Hòa Yến không còn được ngồi cùng bàn với Hòa nhị phu nhân nữa.

Nàng không nghĩ rằng, mình sẽ không chút dấu hiệu nào lại có thể gặp sinh mẫu của mình ở đây. Dù nàng có hận hay không còn tình cảm gì với người của Hòa gia, nhưng khi đối diện với Hòa nhị phu nhân, tâm trạng của Hòa Yến không hề thờ ơ như vẻ bề ngoài.

Hòa Tâm Ảnh cẩn thận kéo tay Hòa nhị phu nhân, nhỏ giọng nói : "Vị ở đối diện chính là Phong Vân tướng quân, Tiêu đô đốc, còn nữ tử bên cạnh ngài ấy, rất có thể là Võ An Hầu mấy ngày trước được Bệ hạ ban hôn, Hòa Yến cô nương".

Lời này vừa nói, động tác cầm đũa của Hòa nhị phu nhân dừng lại, nâng mắt nhìn về phía bàn đối diện.

Giờ đây, cả thành Sóc Kinh đều biết về tin tức Tiêu Hoài Cẩn được ban hôn. Trên có quan lớn quý nhân, dưới có bách tính dân thường, thậm chí cả những người ăn xin trên đường phố cũng biết tên của vị hôn thê là Hòa Yến, nên Hòa nhị phu nhân không khả năng là không nghe thấy. Khi bất ngờ nghe tên giống hệt với nữ nhi đã mất của mình, bà không tránh khỏi bàng hoàng.

Ở phía bên kia, Tiêu Giác nhận thấy Hòa Yến đột nhiên im lặng, liền hỏi nàng :"Sao không nói chuyện ?"

Trước khi đôi mẫu nữ này đến, nàng càm ràm lải nhải nói mãi không ngừng, nhưng từ khi họ đến, trái lại không nói chuyện nữa. Nếu bị nhận ra thì đã làm sao ? Tính tình Hòa Yến từ trước đến nay, chưa từng phải nhìn sắc mặt của người khác để hành động.

Sợ Tiêu Giác phát hiện đầu mối, Hòa Yến mỉm cười và tìm một chủ đề khác để nói :"Đô đốc, miếng ngọc đen trước đó ngài đưa cho ta, nếu luôn để ở chỗ ta, liệu có ổn không ?"

"Có gì mà không ổn".

"Ta chỉ nghĩ là cảm thấy, nó quá quý giá." Hòa Yến vừa nói vừa bỏ một miếng bánh khoai vào miệng, mắt nhìn chăm chú vào bàn, không nhìn vào hai người khác trong phòng, "Chỉ là cha nương ngài thật biết cách đặt tên, Giác có nghĩa là song ngọc. Thái hậu nương nương tặng mọi người viên ngọc hai màu, thật sự rất phù hợp."

Tiêu Giác mỉm cười, "Tên của cô cũng không tệ."

Hòa Yến suy nghĩ một lúc, môi mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì cả, cúi đầu ăn cơm.

Hòa nhị phu nhân nhìn chằm chằm vào động tác của Hòa Yến.  Hòa Yến thích ngọt, khi ăn luôn ưu tiên gắp đồ ngọt trước, tuy không đủ lịch thiệp dè dặt nhưng thắng ở chỗ rất tiết kiệm, không để rơi dù chỉ một hạt cơm. Nếu gặp món không thích, nàng cũng không bỏ đi mà chỉ tạm dừng một chút, như thể cần lấy thêm can đảm, sau đó ăn hết sạch mà không đụng lại món đó nữa.

Hòa nhị phu nhân càng nhìn càng thay đổi sắc mặt, ánh mắt vốn trống rỗng và vô cảm của bà bắt đầu trở nên kích động, giống như sắp khóc đến nơi.

Tiêu Giác quay lưng lại với Hòa nhị phu nhân và Hòa Tâm Ảnh, vì thế cũng không thấy hành động khác thường của Hòa nhị phu nhân, còn Hòa Yến thì thấy nhưng vờ như không biết, đổi chủ đề nói chuyện với Tiêu Giác.

Hòa Tâm Ảnh hỏi nhỏ :" Nương, sao người lại không ăn ?"

Cô nương kia dường như nhận ra điều gì đó, nhìn về phía này, Hòa nhị phu nhân ngay lập tức cúi đầu, cầm đũa lên và vội vàng ăn một miếng cơm, không ai thấy giọt nước mắt của bà đã rơi vào trong chén.

Bữa ăn này, có lẽ ngoài Tiêu Giác và Hòa Tâm Ảnh, Hòa nhị phu nhân và Hòa Yến đều ăn với tâm sự riêng mình. Hòa Yến đến sớm hơn một chút và ăn nhanh, nên sau khi ăn xong, Hòa Yến đặt đũa xuống, Tiêu Giác đã xong từ lâu, đợi nàng rồi nói :"Đi thôi."

Hòa Yến gật đầu, hai người cùng bước ra ngoài.

Đi chưa được bao xa, đột nhiên có tiếng gọi truyền tới từ phía sau :"...Cô nương, xin dừng bước !"

Hòa Yến quay đầu lại, thấy Hòa nhị phu nhân đang kéo váy chạy về phía mình. Phía sau bà, Hòa Tâm Ảnh trên mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên, dường như không ngờ rằng mẫu thân mình lại hành động như vậy. Hòa nhị phu nhân thân thể không tốt, mới chạy vài bước đã thở dốc, hành động của bà đối với một phu nhân quan gia là đã có chút thất lễ. Nhưng Hòa nhị phu nhân không để ý đến điều đó, tiếp tục đi tới phía trước.

Tiêu Giác cau mày: "Ai vậy ?"

"Ta là... phu nhân nhị phòng của Hòa gia ở kinh thành." Hòa nhị phu nhân liếc nhìn Tiêu Giác, nam nhân trẻ tuổi với vẻ lạnh lùng khiến bà sinh ra một chút sợ hãi, cho dù như vậy, bà vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Hòa Yến, không rời mắt khỏi dù chỉ là nửa phút.

Hòa Yến gật đầu mỉm cười :"Hòa nhị phu nhân".

"Xin lỗi, xin lỗi." Hòa Tâm Ảnh cũng chạy tới, âm thầm kéo nhẹ tay áo của Hòa nhị phu nhân, trong mắt có chút trách móc. Khi Hòa Yến rời đi, bọn họ bên này vẫn chưa ăn xong, Hòa Tâm Ảnh đang định nói chuyện với Hòa nhị phu nhân về hai người này, thì thấy Hòa nhị phu nhân đột nhiên hạ quyết tâm đứng lên và đuổi theo ra ngoài.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, nàng không kịp ngăn lại. Nhưng Hòa Tâm Ảnh biết rằng đang yên đang lành, không nên đụng chạm đến vị Hữu quân đô đốc này, trong các quan gia ở thành Sóc Kinh, có hộ nào mà không biết Tiêu Hoài Cẩn không phải người dễ chọc. Nếu bị truy cứu, việc này sẽ gây phiền phức cho Hòa gia.

"Phu nhân có việc gì không ?", Hòa Yến hỏi một cách lịch sự.

Hòa nhị phu nhân nhìn nàng, như thể từ nơi nàng nhìn vào một người khác, giọng nhẹ nhàng như thể sợ sẽ làm cô nương trước mặt giật mình, cũng như đang dỗ dành tiểu nữ nhi ba tuổi của mình, "Cô... tên Hòa Yến ?"

Hòa Yến nhìn người phụ nhân trước mặt.

Trong ký ức của nàng, Hòa nhị phu nhân còn rất trẻ, khác hẳn với sự nghiêm khắc của Hòa đại phu nhân, Hòa nhị phu nhân có gương mặt dịu dàng hòa nhã, vừa nhìn đã biết người này tốt tính. Nàng cũng từng thấy, muội muội Hòa Tâm Ảnh của mình đã làm vỡ một chiếc bình quý, Hòa nhị phu nhân không những không có nổi giận mà còn ôm Hòa Tâm Ảnh vào lòng, kiểm tra xem tay cô có bị mảnh vỡ làm trầy xước ở đâu không.

Lúc đó Hòa Yến rất ghen tỵ, nghĩ rằng thân nương của mình thật sự tốt hơn "mẫu thân" nhiều.

Sau này khi nàng đánh trận rồi trở về phủ, lần nữa trở lại làm "Hòa Yến", Hòa nhị phu nhân cũng đến vài lần. Nhưng khoảng thời gian của họ đã bỏ lỡ quá nhiều, dù ngồi chung một phòng, cảm giác vẫn là sự xa lạ và khó xử. Chỉ có ngày nàng thành thân, nhị phu nhân muốn đến tiễn nàng, Hòa Yến ngồi trong phòng, Hòa nhị phu nhân đã giúp nàng trùm khăn trùm đầu và nói được một câu.

Bà nắm tay Hòa Yến, chậm rãi nói :"A Hòa, sau này con phải sống thật tốt."

Một câu nói, khiến Hòa Yến dưới khăn trùm đầu ướt nhòe vành mắt.

Đáng tiếc là ngay cả ước muốn đơn giản "sống thật tốt" ấy, nàng rốt cuộc cũng không đạt được. Dù là nàng ở Hứa gia bị mù mắt, Hòa nhị phu nhân cũng vì "sinh bệnh" mà chưa từng đến thăm một lần.

Người phụ nhân trước mặt đã già đi nhiều, không còn trẻ như trong ký ức, Hòa Yến thậm chí còn thấy hai bên tóc mai của bà đã có vài sợi bạc.

Bà đã già rồi.

Hòa Tâm Ảnh nhìn Tiêu Giác, lòng đầy lo lắng, vội vàng giải thích với Hòa Yến :"Xin lỗi, Hòa cô nương, là bởi vì cô có cùng tên với tỷ tỷ của ta, nên nương của ta bà ấy...."

Nàng không biết nói tiếp thế nào, nếu nói Hòa Yến có cùng tên với một người đã chết, ai biết vị nữ hầu này có cho rằng đó là không may mắn, lòng sẽ không vui hay không.

Hòa nhị phu nhân nhìn Hòa Yến, run rẩy hỏi :"Hòa cô nương... tại sao cô lại tên Hòa Yến chứ ?"

Câu hỏi thật không đầu không đuôi, Hòa Yến nhìn bà, một lúc sau mỉm cười không để ý, chỉ dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời :"Ai biết được chứ, nữ tử bình thường đâu có đặt tên 'Yến' này, Hà thanh hải yến, có lẽ cha nương ta ngay từ khi ta sinh ra, đã biết ta sẽ phải ra chiến trường bảo vệ bình yên cho bá tánh, theo đó mà nói, cái tên này cũng có chút không giống với người thường".

Nàng nói với vẻ tự mỉa.

"Hà Thanh Hải Yến", nghe có vẻ như thời kỳ thái bình thịnh trị, chỉ là nàng phải tự mình ra chiến trường, người thân có quan hệ máu mủ với nàng không những không thương xót, mà còn muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của nàng, khó tránh khiến người ta cảm thấy lạnh lòng. Hòa Yến từng nghĩ rằng, khát vọng tình thân của nàng đã tắt ngấm từ khi còn nhỏ. Khi không có hy vọng, lúc thất vọng sẽ không quá đau khổ. Giờ đây nàng sống ở một Hòa gia khác, nhận được sự ấm áp mà trước đây chưa từng có, lúc gặp lại Hòa nhị phu nhân, những oán hận và ủy khuất từng bị chôn sâu trong đáy lòng đều trỗi dậy.

Nói xong, Hòa Tâm Ảnh vẫn còn chưa cảm thấy gì, nhưng sắc mặt của Hòa nhị phu nhân đột nhiên thay đổi, màu đỏ trên mặt trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, cơ hồ lung lay muốn đổ.

Hòa Yến gật đầu với họ, "Nếu không có gì, chúng ta sẽ đi trước." Nàng khẽ kéo tay áo Tiêu Giác, tự mình đi về phía trước.

Đợi đến khi hai người kia đi xa, Hòa Tâm Ảnh mới nhỏ giọng trách móc, "Nương, người làm sao vậy, đột nhiên lại xông ra dọa cho con giật mình. Tiêu đô đốc là dạng người gì nương không phải là không biết, còn may là vừa rồi họ không để ý, nếu như nổi giận thì đại ca và phu quân cũng chưa chắc đã có cách... Nương, nương ?"

Hòa Tâm Ảnh đột nhiên im lặng, bởi vì nàng thấy trong mắt phụ nhân trước mặt đã tràn đầy nước mắt, những giọt nước mắt chảy qua khóe mắt đã có nếp nhăn của bà, như sương đêm lạnh lẽo, mang theo buồn thương vỡ nát.

Hòa Tâm Ảnh biết, Hòa nhị phu nhân là đang nghĩ về trưởng tỷ đã mất của mình. Kể từ khi Hòa Yến chết đi, sức khỏe của mẫu thân nàng luôn không tốt, đại phu luôn nói rằng điều dưỡng sẽ ổn, nhưng Hòa Tâm Ảnh trong lòng cũng hiểu rằng đây là tâm bệnh. Trong lòng mẫu thân luôn nhớ về cái chết của trưởng tỷ, nên mới như vậy.

Chỉ là... Nàng cũng không hiểu một số điều. Nàng luôn nghĩ rằng mẫu thân không mấy tình cảm với trưởng tỷ, có thể là vì Hòa Yến luôn ở thôn trang để dưỡng bệnh, chưa từng ở trong phủ để gần gũi với mẫu thân, nên theo thời gian đã lâu, không thể nảy sinh tình cảm như đối với mình. Nhưng hóa ra từ sau khi Hòa Yến chết, mẫu thân lại đau buồn như vậy, nàng mới hiểu rằng cũng không phải là vô tình.

Nhưng nếu đã vậy, tại sao lúc đầu lại đối xử xa cách nhạt nhẽo như vậy ?

Còn có phụ thân của mình, Hòa Nguyên Lượng, đối với ai cũng tốt, luôn cười mỉm tỏ vẻ dễ gần, nhưng trước cái chết của Hòa Yến lại không biểu hiện sự đau buồn như vậy.

Tóm lại, Hòa Yến ở Hòa gia dường như là một sự tồn tại kỳ lạ, và cái chết của Hòa Yến đã khiến những điều bình thường đó cuối cùng lộ ra sự kỳ quặc. Nàng có rất nhiều thắc mắc, nhưng không ai có thể giải đáp cho nàng.

Chẳng ai sẽ giải đáp cho nàng .

Hòa Tâm Ảnh khoác tay Hòa nhị phu nhân, cuối cùng cũng không nói gì, lấy khăn tay giúp mẫu thân lau nước mắt, nhẹ giọng nói :"Nương, chúng ta về thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro