Chương 207 : Bất Thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi xuống núi, Hòa Yến trầm lặng hơn so với lúc đến.

Tiêu Giác hỏi: "Vẫn đang nghĩ về chuyện vừa rồi sao ?"

Hòa Yến sợ bị hắn phát hiện ra manh mối, liền bịa một lời nói dối: "Chỉ là nghe lời của tiểu thư kia, cảm thấy có chút buồn mà thôi."

Tiêu Giác dừng lại một lúc rồi nói: "Không cần lo lắng, cô sẽ không trở thành Hứa đại nãi nãi trước kia đâu."

Hòa Yến cúi đầu cười nhạt, trong lòng không biết là cảm giác gì. Trước đây, nàng đã từng chết một lần, chỉ là hôm nay gặp lại Hòa nhị phu nhân, mới phát hiện mẫu thân không phải hoàn toàn không để ý đến mình.

Nhưng nếu thật sự bà thương xót mình, tại sao năm xưa khi nàng còn là "Hòa Yến", Hòa nhị phu nhân lại xa lạ với nàng như vậy? Khi Hòa gia và Hứa gia hợp mưu hại đôi mắt của nàng, khi nàng bị "trượt chân chết đuối", Hòa nhị phu nhân, rốt cuộc có biết sự thật trong chuyện này không ?

Hòa Yến thà rằng bà ấy không biết gì, không biết thì không có tội.

Nhưng dù cho chuyện này bà ấy không biết, chuyện nàng và Hòa Như Phi hoán đổi thân phận năm xưa, Hòa nhị phu nhân chắc chắn biết. Một người mẫu thân mang tâm trạng gì khi đẩy nữ nhi thân sinh của mình ra ngoài, rõ ràng gần ngay trước mắt mà không thể gọi một tiếng "thân nương" được.

Hòa Yến khép mắt lại.

Tính ra đã mấy ngày rồi, nàng cũng nên đến Hứa gia một chuyến. Phúc Vượng không biết đã tìm ra manh mối gì chưa, sau cung yến, Hòa Như Phi và Hứa Chi Hằng chắc chắn sẽ nghi ngờ đối với nàng.

Nàng phải nhanh một chút mới được.

...............

Hòa Tâm Ảnh trước tiên cùng thị vệ và hạ nhân đưa Hòa nhị phu nhân về phủ, sau đó mới quay lại Hứa gia. Hứa Chi Hằng ở trong thư phòng, hôm nay hắn ta không thượng triều, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng kể từ sau hôm trở về từ yến mừng công, Hứa Chi Hằng rất ít ra ngoài. Người ngoài đều nói hắn bị bệnh, Hòa Tâm Ảnh đương nhiên biết Hứa Chi Hằng vẫn đang khỏe mạnh, thay vì nói là bệnh, thà nói là có tâm sự thì đúng hơn. Đôi khi Hòa Tâm Ảnh nói chuyện với hắn, cũng cảm thấy rõ ràng Hứa Chi Hằng tâm hồn lơ đễnh.

Hòa Tâm Ảnh chỉ giả vờ như không biết.

Một nữ nhân thông minh, nên biết lúc nào cần thể hiện sự ngu ngốc của mình, đó là quy củ học được trong hậu viện Hòa gia. Nhưng dù giả ngu thế nào, trong lòng mình vẫn phải có cán cân, không thể giả đến mức trở thành ngu thật được.

Đêm đó, Hứa Chi Hằng lục lọi đồ trong phòng lúc còn sống của Hòa Yến, thoạt trông rất khác với thường ngày, cũng khiến Hòa Tâm Ảnh sinh thêm một tầng nghi ngờ. Khi nàng gả vào Hứa gia, có mang theo thị nữ bồi gả bên người. Bây giờ người của Hứa gia nàng không dám dùng, chỉ dám dùng người của mình.

Nàng muốn điều tra một số thứ.

Nếu những thứ này không liên quan đến mình, Hòa Tâm Ảnh tất nhiên không bận tâm. Nhưng những việc xảy ra dồn dập cho thấy, dường như cái chết lúc đó của Hòa Yến cũng không đơn giản như vậy. Không nói đến sự kỳ lạ của Hứa Chi Hằng, hôm nay mẫu thân ở Chùa Ngọc Hoa gặp vị Võ An Hầu cùng tên cùng họ kia cũng thất thố. Nếu lúc đầu cái chết của Hòa Yến là có nội tình gì đó, ai biết nàng có trở thành Hòa Yến tiếp theo hay không ?

Ở Hòa gia, nữ tử vốn không có địa vị. Dù là đích nữ của Hòa đại phu nhân, chuyện hôn nhân cũng đã được sắp xếp sẵn từ sớm. Hôn nhân của nữ nhi đều là để lót đường làm quan cho nam tử. Về việc gả cho người hay quỷ, tốt hay xấu, điều đó không quá quan trọng, phàm mọi thứ đều lấy lợi ích làm đầu. Đây cũng là lý do tại sao lúc đầu khi Hòa Yến kết hôn với Hứa Chi Hằng, các nữ nhi khác của Hòa gia đều ghen tị với Hòa Yến, vì cọc hôn sự của nàng trông có vẻ là lựa chọn tốt nhất mà Hòa gia có thể dành cho nàng.

Nhưng bây giờ xem ra, có thể cũng có ẩn tình.

"Tiểu Liễu," nàng phân phó nha hoàn thiếp thân của mình, "Mấy ngày này, em hãy lặng lẽ dò hỏi trong phủ, xem khi tỷ tỷ Hòa Yến của ta còn sống, rốt cuộc đã xảy ra lục đục gì với vị di nương họ Hạ kia, và Hạ di nương lại phạm lỗi gì mới bị đuổi đi."

"Đại nãi nãi muốn biết điều này để làm gì ?" Tiểu Liễu tò mò hỏi.

"Ta tự có chủ trương," Hòa Tâm Ảnh không muốn nói nhiều, "em chỉ cần nhớ, việc này phải bí mật, tuyệt đối không để người ngoài biết, tiền bạc cứ cho hậu hĩnh, hơn nữa, tốt nhất đừng nhắc đến tỷ tỷ ta, hãy bắt đầu từ phía Hạ di nương ."

Bằng cách này, cho dù có sơ suất để người của Hứa gia phát hiện ra, nàng cũng có thể nói là mình ghen tuông, muốn biết vị di nương kia rốt cuộc đã làm thế nào để được Hứa Chi Hằng yêu thương đến vậy. Chứ không phải là đang âm thầm điều tra nguyên nhân cái chết của Hòa Yến.

Người trên dưới Hứa gia chưa bao giờ chủ động nhắc đến Hòa Yến, càng tránh nhắc đến chuyện của nàng ấy, trong đó nhất định có vấn đề.

Hòa Tâm Ảnh nhìn ra ánh nắng rực rỡ bên ngoài, đột nhiên cảm thấy viện tử rộng rãi sáng sủa của Hứa gia lúc này cũng trở nên có chút âm u đáng sợ.

Nhưng, dù là vì bản thân mình, nàng cũng không thể sống trong mơ hồ thế này.

............

Sau khi bái Phật xong, Hòa Yến và Tiêu Giác không lập tức trở về phủ, mà đi đến trú doanh của Lương Châu vệ ở ngoài thành một chuyến.

Các binh sĩ Nam Phủ vẫn còn khá dè dặt, chắc có lẽ vì Điền Lãng không cho phép họ bàn luận quá nhiều về chuyện riêng của thượng cấp. Phía Lương Châu vệ thì Thẩm Hãn không quản được, ngày trước Hòa Yến cùng ăn cùng ở với một số binh sĩ, đã sớm có tình nghĩa "tình sâu nghĩa trọng". Bây giờ nghe tin huynh đệ biến thành nữ lang, lại trở thành vị hôn thê của thượng cấp... có lẽ ngoài việc luyện binh, điều mọi người hứng thú nhất gần đây chính là bàn luận chuyện này.

Khi Hòa Yến và Tiêu Giác đến, họ vẫn đang luyện binh. Hòa Yến nghĩ một lúc rồi nói với Tiêu Giác :"Đô đốc, ngài vẫn là không nên vào cùng ta, cứ ở ngoài với mấy người Thẩm giáo đầu. Nếu ngài đi vào, dù họ có muốn hỏi vấn đề gì cũng sẽ không dám hỏi."

Tiêu Giác nhướng mày: "Được." Rồi tự đi tìm Điền Lãng. Từ khi trở về kinh, hắn bận rộn với chuyện của Từ gia, cũng là để Từ Kính Phủ mất cảnh giác, nên càng ít khi đến đây, mỗi lần đến cũng chỉ ở lại một lúc rồi vội vàng rời đi.

Sau khi Tiêu Giác rời đi, Hòa Yến liền ngồi ở một góc sân luyện binh để chờ bọn họ.

Không lâu sau, buổi luyện binh kết thúc, các binh sĩ tốp hai tốp ba câu vai bá cổ đi ăn cơm, có người đã thấy Hòa Yến ngồi ở rìa sân. Hôm nay nàng mặc đồ nữ, bọn họ nhất thời cũng không nhận ra, có một tiểu binh nhiệt tình tiến lại hỏi thăm: "Vị cô nương này, cô đây là đang tìm ai sao ?"

Hòa Yến nhìn hắn, đứng dậy phủi phủi bụi trên người, mỉm cười: "Mới không gặp chẳng bao lâu, mà đã không nhận ra ta rồi ?"

Thấy tân binh kia vẫn ngây ngốc nhìn nàng, tựa như có chút quen mặt nhưng lại không sao nhớ ra được, Hòa Yến nhắc nhở : "Ta là, số một Lương Châu vệ."

Ngay lập tức, người này trở nên kích động, nuốt một ngụm nước bọt, rồi hét toáng lên: "Các huynh đệ, Hòa Yến .... Hòa Yến đến rồi.."

Giọng nói to đến mức Hòa Yến chịu không nổi phải bịt tai lại, ngay sau đó, một đám người như mèo ngửi thấy mùi cá, "ào" một cái vây quanh nàng, miệng hò reo "đâu rồi" "ở đâu" "cho ta xem, cho ta xem".

Trong chớp mắt, Hòa Yến bị đám đông bao quanh.

Lúc này, thấy nàng mặc trang phục nữ, đám người cuối cùng cũng nhận ra nàng thật sự là nữ tử. Các tân binh Lương Châu Vệ không còn dám choàng vai bá cổ nàng như trước, trên mặt thậm chí còn tỏ ra lúng túng. Có người mặt đỏ bừng, cũng không dám nhìn Hòa Yến, chỉ nhìn chăm chăm vào mũi giày mình, nhỏ giọng hỏi: "Vậy thì.... Hòa huynh... Hòa cô nương, cô làm sao lại là nữ tử vậy ?"

Hòa Yến chắp tay hướng mọi người xin lỗi, giọng nói rõ ràng: "Lúc đó thực sự có nỗi khổ, xui khiến phải đầu quân, ta không cố ý lừa dối các vị, giờ sự thật đã rõ, nghĩ rằng vẫn nên đến nói lời xin lỗi với các huynh. Những ngày qua được mọi người chiếu cố, tuy ta là nữ tử, nhưng mọi người vẫn là huynh đệ."

Những lời này vẫn mang giọng điệu như trước, sự gượng gạo vừa nãy của mọi người dần tan biến. Chỉ nghe trong đám đông lại có người hô lớn: "Mọi người đều tránh cả ra ! Cô ấy đâu rồi ?"

Hòa Yến nâng mắt lên nhìn, thấy đám người Vương Bá đang tách đám đông nhằm hướng nàng tiến đến.

Khi ở Lương Châu vệ, mấy người bọn họ có mối quan hệ tốt nhất với Hòa Yến. Nhưng dù mối quan hệ tốt đến đâu, họ vẫn không phát hiện ra thân phận thật của Hòa Yến. Vì thế, chấn động này đối với họ là lớn nhất. Vương Bá là người tức giận nhất, hóa ra hắn đã gọi một cô nương là "lão đại" suốt một thời gian dài sao ?Chỉ vì chuyện này, mấy ngày nay hắn gần như trở thành trò cười của Lương Châu vệ, ai cũng lấy chuyện này ra trêu chọc hắn. Không ngờ hôm nay Hòa Yến lại tự mình tìm đến cửa, hắn nhất định không đòi lại công bằng là không được.

Đang nghĩ vậy, Vương Bá đã đi đến trước mặt Hòa Yến, tuy nhiên khi đang muốn mở miệng, hắn lại không nói được câu nào.

Đối mặt với một tiểu cô nương xinh đẹp dịu dàng, mỉm cười duyên dáng nhìn mình, chỉ sợ ngay cả người sắt thép vô tình nhất cũng không đành lòng mắng chửi.

Vì vậy, Hòa Yến chỉ nhìn thấy người to con trước mắt mình mặt đầy tức giận nhưng lại không nói được lời nào.

Ngược lại, Tiểu Mạch chen vào, cậu trẻ tuổi nhiệt tình, ngoài sự ngạc nhiên ban đầu, cậu chỉ thấy cao hứng. Lúc này, nhìn thấy Hòa Yến, vô cùng vui mừng reo lên: "A Hòa ca, không ngờ huynh lại xinh đẹp như vậy! Huynh quá lợi hại rồi !"

"Gọi gì mà A Hòa ca," Hồng Sơn vỗ một cái vào đầu cậu, "phải gọi là Hòa cô nương." Hắn cũng có chút không biết làm sao, trước đây họ còn ngủ chung giường cơ mà...

"Hòa huynh, sao huynh lại là nữ tử chứ ?" Giang Giao cũng khó mà chấp nhận, hắn luôn ngưỡng mộ Hòa Yến, vì nàng bằng tuổi hắn, thế nhưng những điều về võ thuật đều có thể tận tâm chỉ điểm hắn. Có một người bạn thân như vậy, hắn tự nhận mình được hưởng lợi rất nhiều. Bây giờ bạn thân biến thành "cô nương", Giang Giao cũng không biết nói sao cảm giác của mình. Trước đây, hắn còn nghĩ rằng nhất định có nhầm lẫn gì đó, Bao Nghe Ngóng đã nghe nhầm chuyện gì rồi. Giờ đây, thấy Hòa Yến duyên dáng yêu kiều đứng giữa đám đông, thì hắn đã biết mình không thể tự lừa mình dối người.

Nàng ấy thật sự là một nữ tử.

Trong số đó, Hoàng Hùng và Thạch Đầu là hai người tỏ ra điềm tĩnh nhất. Thạch Đầu vốn dĩ không thích thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt, còn Hoàng Hùng do tuổi tác lớn, đi nam về bắc chuyện gì mà chẳng thấy qua. Việc nữ cải nam trang nghe nói ra khiến người kinh ngạc, nhưng cũng không phải là mới mẻ. Chỉ là một số chuyện trước đây không hiểu được giờ đã có đáp án, chẳng hạn như tại sao Hòa Yến lại được ở một phòng riêng và gần với Tiêu Giác, hóa ra là vì bất tiện, Tiêu Giác muốn chăm sóc cho vị hôn thê của mình.

Nhưng đúng là vị Đô đốc mặt ngọc này cũng tàn nhẫn vô tình như người ta đồn đại, rõ ràng là người trong lòng mình, lúc đầu khi Hòa Yến mới đến Lương Châu, không có buổi huấn luyện nào là bị bỏ sót. Cũng đã từng ngủ ở giường chung, mỗi buổi sáng đều phải quy quy củ củ vác nặng chạy xa cùng đồng đội, nếu đổi lại là nam nhân khác thì có lẽ đã thương hoa tiếc ngọc rồi.

"Huynh thật sự sẽ kết hôn với Đô đốc sao ?" Tiểu Mạch tò mò hỏi, "Vậy sau này chúng ta phải gọi huynh là Tiêu nhị phu nhân sao ?"

Tiểu Mạch tâm ngay mồm thẳng, nghĩ cái gì nói cái đó, mặt Hòa Yến lập tức đỏ bừng, cách xưng hô "Tiêu nhị phu nhân" này từ trong miệng người khác nói ra nghe thật không thoải mái. Sự ngượng ngùng của nàng bị các tân binh Lương Châu vệ thấy rõ, họ đồng loạt trêu chọc: "Ai ya, Hòa huynh mắc cỡ rồi !"

"Không ngờ đời này ta còn có thể thấy Hòa huynh mắc cỡ, trời ơi, không uổng một đời rồi !"

Hòa Yến: "........"

Đám hán tử này nói đi nói lại, lại gọi nàng là "Hòa huynh," có lẽ thấy gọi vậy vẫn thuận miệng hơn. Hồng Sơn mắng Tiểu Mạch: "Mọi người chú ý chút, đừng nói linh tinh, người ta là một cô nương, đệ thích bị người ta nói như vậy không ?"

Tiểu Mạch ôm đầu, ấm ức mở miệng : "Này có gì mà phải mắc cỡ chứ ."

Đám hán tử xung quanh cười lớn: "Đúng vậy, Hòa huynh khi tự xưng là số một Lương Châu vệ ở trước mặt mọi người đã bao giờ đỏ mặt đâu!"

"Ngươi còn không biết thẹn à ? Số một Lương Châu vệ bị một cô nương đoạt mất, các ngươi ngay cả một tiểu cô nương cũng không làm lại, to xác như vậy mà làm gì."

"Đó là cô nương bình thường sao? Đúng không ? Cô ấy là cô nương có thể khiến Tiêu Đô đốc rước về nhà làm phu nhân, làm sao có thể là cô nương bình thường được ? Nếu ngươi giỏi thì lên đi !"

"Thôi, ta không dám, ngươi lên đi."

Tiếng ồn ào từ võ trường vọng vào căn phòng nhỏ. Thẩm Hãn lau mồ hôi trên trán, Lương Bình, Mã Đại Mai và một số giáo đầu khác đứng trong phòng, cũng không dám động đậy. Ai biết được liệu Tiêu Giác đột nhiên đến đây có phải để tính sổ không, nói thật, mỗi giáo đầu ở đây đều đã từng "đối xử nghiêm khắc" với Hòa Yến, đặc biệt là Lương Bình.

Nhưng mà cũng không chắc, chẳng hạn như lần trước khi tắm suối nước nóng trên Bạch Nguyệt Sơn, mỗi một vị có mặt ở đây đều có phần.

Tuy nhiên, nhìn tình hình hiện tại, có vẻ như Đô đốc của bọn họ không có ý định trừng phạt ai, chỉ ngồi trong phòng, xem tình hình huấn luyện của các tân binh trong mấy ngày qua.

"Tiền trợ cấp đã phát cho gia đình họ chưa ?"

Thẩm Hãn đáp: "Đều đã phát hết rồi, còn đích thân đến tận nhà thăm hỏi."

Một số tân binh hy sinh ở Lương Châu vệ đã không thể trở về Sóc Kinh, nên cần phải đến tận nhà để an ủi gia đình họ.

"Những ngày gần đây không được lơi lỏng việc huấn luyện." Tiêu Giác nói.

Các giáo đầu liên tục gật đầu.

Lại nửa giờ nữa trôi qua, tính toán thời gian, cũng đến lúc họ phải đi rồi. Tiêu Giác đứng dậy rời khỏi phòng, Thẩm Hãn gọi: "Đô đốc."

Tiêu Giác quay lại nhìn hắn.

Thẩm Hãn cười bối rối, "Cái đó... Chúc mừng."

...............

Sau khi xem qua các tân binh, sắc trời đã chạng vạng. Hòa Yến và Tiêu Giác phải trở về thành, Tiêu Giác trước tiên đưa Hòa Yến về Hòa gia, rồi mới về phủ mình.

"Mấy ngày tới ta sẽ rất bận." Không đợi Tiêu Giác lên tiếng, Hòa Yến đã chủ động nói, "Việc phong thưởng của Võ An Hầu còn nhiều quy trình chưa hoàn tất, Đô đốc mấy ngày tới không cần phải bận tâm đến ta."

"Cần giúp gì không?"

Hòa Yến liên tục xua tay, "Không cần, một mình ta có thể làm được."

Đợi Tiêu Giác rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Những ngày thảnh thơi sắp kết thúc rồi.

Hòa Yến chỉnh lại trang phục, không muốn để Hòa Tuy và Hòa Vân Sinh phát hiện điều gì bất thường, nàng tự véo má mình cho đến khi có thể nở một nụ cười mới bước chân vào cổng lớn.

...........

Ở phía bên kia, Tiêu Giác trở về phủ.

Tiêu Cảnh và Bạch Dung Vi không có ở nhà, Bạch Quả đang tưới hoa trong sân, nhìn thấy Tiêu Giác, cô bé vui vẻ gọi: "Nhị thiếu gia."

Tiểu nha đầu này trước đây vì để tiện cho Hòa Yến ở lại trong viện, mới đặc biệt đưa đến đây hầu hạ. Sau khi Hòa Yến rời đi, Tiêu Giác bận rộn với việc của Từ Kính Phủ, nên đã quên mất Bạch Quả, không ngờ giờ cô bé vẫn còn ở trong viện này. Hôm nay đã muộn rồi, sáng ngày mai sẽ bảo Bạch Dung Vi sắp xếp cho cô bé đi nơi khác.

Hắn cũng không thích có người lạ trong viện.

Tiêu Giác vào phòng, Phi Nô đuổi xe ngựa đi. Mới vào ngồi trong phòng chưa được bao lâu thì có người bên ngoài gõ cửa. Tiêu Giác nói: "Vào đi."

Loan Ảnh từ bên ngoài bước vào.

"Hai người trên trang viên thế nào rồi ?" Tiêu Giác hỏi.

"Đại phu đã xem qua, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Xích Ô vẫn đang thẩm vấn, hai người đó trong lòng vẫn có điều e dè, lời nói đều có giữ lại, xin thiếu gia cho thêm vài ngày, đợi khi họ chịu mở miệng và trình ra chứng cứ... Từ Tướng nhất định không thể trở mình."

"Ba ngày." Tiêu Giác nói: "Tối đa ba ngày."

"Nếu trong ba ngày vẫn chưa có kết quả, ta sẽ đích thân thẩm vấn."

Loan Ảnh gật đầu, sau một lúc, nàng lại nói: "Thiếu gia, ngoài chuyện này ra, thuộc hạ hôm nay trong quá trình điều tra còn phát hiện một việc."

"Nói."

"Võ tướng Hòa gia đang điều tra chúng ta."

Động tác của Tiêu Giác dừng lại, nâng mắt nhìn nàng :"Hòa Như Phi ?"

Loan Ảnh gật đầu, "Có lẽ vậy, Hòa Nguyên Thịnh và Hòa Nguyên Lượng không có đủ nhân mạch và thủ đoạn trong triều đình như hắn. Hành động của hắn rất kín đáo và cẩn thận, chỉ là có khả năng do quá vội vàng nên đã để lộ sơ hở."

"Việc lan truyền tin đồn trước đó ở chợ, liệu hắn có phát hiện được điều gì không,?"

"Không có, thiếu gia," sắc mặt Loan Ảnh rất nghiêm túc, "hơn nữa, nếu chỉ đơn thuần nhằm vào tin đồn, hắn không cần phải điều tra thân thế của Hòa cô nương."

Ánh mắt của Tiêu Giác đột nhiên trở nên sắc bén :"Hòa Yến ?"

"Không sai", Loan Ảnh đáp, "Hắn không chỉ đang điều tra thiếu gia, mà còn đang điều tra Hòa cô nương."

Sắc mặt của Tiêu Giác khẽ trầm.

Bởi vì mối quan hệ giữa hắn và Từ Kính Phủ, nhân mã của Từ Kính Phủ muốn đối phó với hắn, sẽ đánh chủ ý vào Hòa Yến. Dù sao Hòa Yến không có bối cảnh gia thế, tuy có danh hiệu Võ An Hầu, nhưng trong triều đình hiện tại vẫn chưa có nhân mạch của riêng mình, căn cơ quá nông, rất dễ bị người nhổ cỏ tận gốc.

Nhưng nếu Hòa Như Phi muốn đánh chủ ý lên người Hòa Yến, thì quả là một sai lầm lớn rồi.

"Thiếu gia, còn một việc nữa...", vẻ mặt của Loan Ảnh có chút chần chừ, dường như không biết có nên nói hay không.

Rất hiếm khi nàng có dáng vẻ như vậy, Tiêu Giác hỏi :"Chuyện gì ?"

Loan Ảnh suy nghĩ, một lúc sau mới hạ quyết tâm nói :"Phủ Hàn Lâm học sĩ của Hứa gia cũng đang điều tra Hòa cô nương."

"Hứa gia ?", Tiêu Giác nhíu mày. Nếu nói Hòa Như Phi vì mối quan hệ với Từ Kính Phủ, hoặc do trước đó hắn đã cho người vì lan truyền tin đồn trên phố mà điều tra Tiêu Giác, nên làm liên lụy đến Hòa Yến, nhưng Hứa gia cũng không nằm trong cục diện này, lúc này cũng lại xen vào, thật sự rất đáng ngờ.

"Chỉ điều tra Hòa Yến ?"

"Chỉ điều tra Hòa Yến ".

Nếu chỉ điều tra Hòa Yến, thì không liên quan đến Tiêu gia. Vậy thì vấn đề là, giữa Hòa Yến và Hứa gia rốt cuộc có mối liên hệ gì trong quá khứ, mới khiến cho người của Hứa gia phải hành động một cách đột ngột như vậy.

Sau một lúc lâu, Tiêu Giác nói: "Tiếp tục làm việc của ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, điều tra luôn cả Hứa gia".

Có những điểm bất thường bị bỏ qua, giống như việc gặp Hòa nhị phu nhân ở Ngọc Hoa Tự hôm nay, hành vi cử chỉ cũng tỏ ra kỳ quặc.

Giữa Hứa gia và Hòa gia, chắc chắn có điều gì đó bất thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro