Chương 208 : Do Thám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, các hạ nhân đều đã ngủ, nhưng trong sảnh đường của Hòa gia vẫn sáng rực ánh đèn.

Hòa nhị phu nhân đứng ở giữa phòng, bên cạnh là nha hoàn Thúy Nhi đã đi lên núi cùng bà hôm nay. Hòa Nguyên Lượng và phu phụ Hòa Nguyên Thịnh ngồi ở hai bên, Hòa Như Phi ngồi trên ghế bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng quét qua Hòa nhị phu nhân, không biết đang nghĩ gì.

"Nhị thẩm, hôm nay ở Ngọc Hoa Tự, rốt cuộc thẩm đã nói gì với Tiêu Hoài Cẩn ?". Sau một lúc, Hòa Như Phi mới mở miệng, "Hiện giờ Tiêu Hoài Cẩn hồi kinh, thế cuộc ở kinh thành lại lần nữa bị xáo trộn. Lúc này, mỗi bước đi đều rất quan trọng. Họ Tiêu đó và Hòa gia chúng ta... không phải người chung một hướng".

"Ta không nói gì cả." Hòa nhị phu nhân nhẹ nhàng nói, ánh mắt bình thản, "Chỉ là nhìn qua vị hôn thê của hắn mà thôi."

Vị hôn thê của Tiêu Giác chính là Hòa Yến .... cái tên mà trên dưới Hòa gia đều không muốn nhắc đến, luôn khiến họ nhớ về những chuyện không hay trong quá khứ.

Hòa Như Phi bật cười, "Nhị thẩm làm gì thế này, đường muội đã qua đời rồi, dù có cùng tên cùng họ, người cũng không thể nghĩ rằng Hòa Yến này chính là nữ nhi đã chết của người chứ."

"Ta đã nói với bà rồi," Hòa Nguyên Lượng sớm đã thu lại nụ cười thường ngày, sắc mặt cực khó coi, "Không được nhắc đến Hòa Yến nữa, Hòa Yến đã chết rồi, mọi chuyện đã qua rồi, bà muốn hại chết người cả nhà chúng ta sao !"

Thúy Nhi quỳ dưới đất, run rẩy không ngừng, cô ả sớm đã bị Hòa đại phu nhân mua chuộc, ngày thường đừng nói là ra khỏi cửa, chính là nhất cử nhất động của Hòa nhị phu nhân trong phủ đều phải trình báo lại cho Hòa đại phu nhân. Lần này lên núi cũng vậy, cô ả không thể đi theo Hòa nhị phu nhân dùng đồ chay, chỉ ở phía xa xa nhìn thấy Hòa nhị phu nhân nói chuyện với Tiêu Giác, sau khi về phủ thì gấp rút báo cho Hòa đại phu nhân, nghĩ sẽ được tranh công nhận thưởng.

Nhưng bây giờ, Thúy Nhi hối hận rồi, người Hòa gia nói những chuyện này mà không tránh mặt cô ả... Điều này hoàn toàn không phải vì tin tưởng, mà là bởi vì một người chết, dù biết bí mật cũng không có ích gì.

Cô ả hoàn toàn không có cơ hội tiết lộ bí mật.

"Con bé đã chết rồi," Hòa nhị phu nhân nhìn hắn, trong ánh mắt vốn thờ ơ lại xuất hiện một tia giận dữ, "Con bé không thể hại Hòa gia, chính là Hòa gia đã hại con bé !"

"Ngươi đây là có ý gì ?" Hòa đại phu nhân sắc mặt lạnh tanh, giọng nói vô cùng bất mãn, "Bây giờ ngươi là đang oán hận chúng ta sao? Lúc trước khi đưa ra quyết định, ngươi cũng biết rõ. Hơn nữa, đó là vì toàn thể Hòa gia !"

"Cái gì gọi là vì toàn thể Hòa gia ?" Hòa nhị phu nhân cười lạnh, "Lúc đưa ra quyết định, ta có quyền lựa chọn không ? Con bé không chết vì toàn thể Hòa gia, mà chết vì lòng tham của các người. Các người đã hại chết nữ nhi của ta, thế nhưng lại không hề có chút ăn năn hối hận. Con bé đã chết rồi, ta chỉ muốn nhìn thấy nữ nhi của mình thêm lần nữa, dù chỉ là cùng tên cùng họ, dù biết là không có khả năng, ta cũng muốn nhìn thấy nữ nhi của mình !"

Nói đến cuối câu, bà ta đã trở nên cuồng loạn.

"Nhị đệ," Hòa Nguyên Thịnh khẽ nhíu mày, "Ngươi ngày thường dạy dỗ phu nhân của ngươi thế nào vậy ?"

Hòa Nguyên Lượng tức giận nói, "Bà ta đúng là một kẻ điên! Ta đã sớm nói rằng giữ bà ta lại chính là tai họa!"

"Các người giết ta đi," Hòa nhị phu nhân cười thảm thiết, mắt đầy tuyệt vọng và điên cuồng, "Giết ta đi, thì các người không cần lo lắng bí mật sẽ bị người biết nữa, giết ta rồi, ta cũng có thể xuống dưới đoàn tụ với nữ nhi của mình. Ta muốn ở trên trời nhìn xem, những kẻ đã cướp đoạt đi vận mệnh của người khác như các ngươi, những vinh hoa phú quý đã cướp đi đó có thể kéo dài bao lâu ? Cho dù làm quỷ, ta cũng sẽ dưới đất nguyền rủa các người mỗi ngày, tất cả những gì các người mong muốn đều biến thành hư không, các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu !"

Lời nói giữa đêm nghe càng thêm đặc biệt quái dị, Hòa Nguyên Lượng giận dữ nói, "Điên rồi, đều điên hết rồi !"

Hòa Như Phi ánh mắt lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng, "Nhị thẩm đừng nói vậy chứ, dù là có xuống dưới, đường muội chưa chắc đã đồng ý đoàn tụ với thẩm, dù sao khi ấy, người đẩy nàng ta lên con đường đó, cũng có phần của thẩm. Thẩm không có tư cách làm mẫu thân của nàng, dù có xuống dưới, nàng cũng sẽ oán hận thẩm."

Hòa nhị phu nhân bị hắn nói làm cho sững sờ, một lát sau, trong mắt đã chảy tràn dòng lệ, đau đớn nghẹn ngào ra thành tiếng.

"Nhị thẩm đừng có luôn mồm luôn miệng nói chuyện sống chết, chẳng lẽ thẩm đã quên, nếu thẩm chết đi, nhị muội muội sẽ buồn thế nào."

Tiếng khóc của Hòa nhị phu nhân lập tức ngừng lại: "...Tâm Ảnh, Tâm Ảnh đều không biết gì cả!"

"Ta đương nhiên hiểu nhị muội muội không biết gì," Hòa Như Phi cười không rõ ý tứ, "Nếu không, nàng cũng không sống đến bây giờ, còn được gả cho Hứa Chi Hằng."

"Nhị thẩm không muốn nói cũng không sao, các người nói gì, ngày mai ta sẽ đến Hứa gia một chuyến, nhị muội muội sẽ nói hết toàn bộ cho ta biết." Hòa Như Phi chơi đùa với chiếc nhẫn trên tay, "Chỉ là nhị thẩm, thẩm phải biết, Hòa Yến đã chết rồi, thế nhưng thẩm không chỉ có một nữ nhi này. Nếu thẩm muốn hại chết thêm nữ nhi khác, thì cứ việc làm những gì thẩm muốn."

"Ta sẽ không... không nói cho ai cả," Hòa nhị phu nhân quỳ sụp xuống, bò đến trước mặt Hòa Như Phi, "Xin đừng làm hại Tâm Ảnh, con bé không biết gì cả!"

Hòa Như Phi đỡ bà dậy, cười nói, "Tâm Ảnh ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, ta sao có thể làm hại nàng được chứ. Nhị thẩm không cần lo lắng, chỉ là ta thấy bây giờ bệnh tình của nhị thẩm ngày càng nghiêm trọng, thực sự không thích hợp ra ngoài. Vậy nên, cứ thông báo với bên ngoài là bệnh nặng không thể xuống giường, tìm đại phu đến chữa trị đi." Hắn ta tỏ vẻ thương xót, "Nhị thẩm cứ trị bệnh cho tốt, đợi mọi chuyện qua đi thì sẽ không sao nữa rồi."

"Người đâu..." hắn ra lệnh cho thị vệ ngoài cửa bước vào, "Đưa nhị phu nhân về viện, từ hôm nay tĩnh dưỡng, không gặp người lạ."

Hòa nhị phu nhân bị kéo ra khỏi sảnh đường, cuộc tranh cãi với Hòa Như Phi đã làm bà kiệt sức. Những người khác trong phòng không ai lên tiếng, đợi sau khi Hòa nhị phu nhân đi khỏi, Hòa Nguyên Lượng mới cau mày nói, "Làm vậy thật sự ổn chứ? Ta luôn cảm thấy, giữ bà ta lại sớm muộn gì cũng gây chuyện."

Hòa Như Phi liếc nhìn Hòa Nguyên Lượng, trong mắt lóe lên vẻ khinh miệt. Nam nhân này trên quan lộ không có bất kỳ tài năng gì, chỉ dựa vào mối quan hệ của Hòa Nguyên Thịnh mà có được chức quan. Dù vậy, sự hèn nhát và ích kỷ đã khắc sâu trong xương cốt hắn ta, đối với thê nữ, chỉ cần liên quan đến lợi ích của hắn, liền có thể không chút do dự mà ra tay tàn nhẫn, nhưng lại không muốn là người ra quyết định cuối cùng. So ra thì, Hòa Nguyên Thịnh vẫn còn quyết đoán hơn nhiều.

"Nhị thúc không cần lo lắng," Hòa Như Phi cười nhạt, "Có Tâm Ảnh ở đây, nhị thẩm sẽ biết giữ chừng mực. Hơn nữa, nếu bây giờ nhị thẩm xảy ra chuyện, càng dễ bị nghi ngờ. Lúc then chốt này, Hòa gia vẫn nên cẩn thận thì hơn."

"Như Phi," Hòa đại phu nhân lo lắng hỏi, "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Nếu Tiêu Hoài Cẩn thực sự biết được điều gì, tất cả những gì chúng ta làm há chẳng phải đều đổ sông đổ bể cả sao ?"

Khi Hòa Yến còn sống, việc lớn nhỏ của Hòa gia, Hòa Như Phi vẫn thường bàn bạc với phu phụ Hòa Nguyên Thịnh. Nhưng từ khi Hòa Yến qua đời, mọi chuyện trong Hòa gia đều do Hòa Như Phi sắp xếp. Trong mắt của người Hòa gia, mối nguy lớn nhất đã biến mất hoàn toàn cùng với cái chết của Hòa Yến, và tương lai của Hòa gia chỉ còn lại vô vàn vinh hoa phú quý. Chỉ là giờ đây, vì sự xuất hiện của Tiêu Hoài Cẩn, cục diện có phần thay đổi, sự an toàn lúc trước giờ đây cũng xuất hiện nhiều lỗ hổng, không thể khiến người hoàn toàn yên tâm.

"Ngày mai ta sẽ đến nhà họ Hứa một chuyến," Hòa Như Phi nheo mắt nói, “Nhị thẩm bao nhiêu năm nay giữ kín bí mật, lại có nhị muội muội bên cạnh, nghĩ rằng dù có nói chuyện với Tiêu Hoài Cẩn cũng sẽ không nói quá nhiều. So với bà ta, ta càng lo lắng Hứa Chi Hằng hơn."

"Hứa Chi Hằng ?", Hòa Nguyên Thịnh hỏi :"Hắn làm sao ?"

"Là kẻ tiểu nhân phế vật, nhát gan như chuột, không dùng được việc lớn," Hòa Như Phi nói về Hứa Chi Hằng với đầy vẻ khinh thường. Người này miệng lúc nào cũng khoe khoang, nhưng chỉ cần gặp chuyện là sợ đến rụt đầu rụt cổ. Ngày hôm đó ở cung yến, bất quá chỉ là gặp một người trùng tên trùng họ mà đã bị dọa suýt lộ đuôi. Thế nhưng cũng không nghĩ, người đã chết rồi sao có thể sống lại, rõ ràng là có người ở sau lưng giật dây, nhằm khiến họ tự rối loạn trận pháp mà thôi.

Hắn còn có thể bình tĩnh, nhưng Hứa Chi Hằng thì chưa chắc. Nếu Hứa Chi Hằng không chịu nổi sự đe dọa, trong hoảng loạn mà làm ra điều gì đó sai lầm, hắn tự mình có chuyện là chuyện nhỏ, nhưng với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ đem toàn bộ bí mật mà hắn biết tiết lộ ra, kéo theo toàn bộ Hòa gia vào.

Nếu không phải sợ bây giờ động tay sẽ đả thảo kinh xà, so với Hòa nhị phu nhân, Hòa Như Phi càng muốn diệt khẩu Hứa Chi Hằng hơn. Bởi vì theo một khía cạnh nào đó, những bí mật mà Hứa Chi Hằng biết không hề ít hơn Hòa nhị phu nhân.

Dù chỉ để an ủi quân tâm, hắn cũng cần nhanh chóng gặp Hứa Chi Hằng một lần.

"Cứ như vậy đi." Hòa Như Phi đứng dậy, day day trán. Mấy ngày gần đây, có quá nhiều tình huống đột ngột xảy ra khiến hắn không thể không bị ảnh hưởng. Khi đi đến bên cạnh nha hoàn tên Thúy Nhi, tựa như cảm nhận được gì đó, cúi đầu nhìn xuống, nha hoàn đó quỳ rất thấp, cơ thể run rẩy, lộ ra một phần cổ trắng nõn, trông cực kỳ yếu đuối.

"Nha đầu này xử lý thế nào đây ?", Hòa Nguyên Lượng hỏi.

Hòa Như Phi nhìn Thúy Nhi một cách thương xót, rồi mặt không biểu tình bước đi qua cô ả, nói :"Giết đi."

Trong phòng vang lên tiếng hét thảm thiết của nữ tử.

..............

Ngày hôm sau, Hòa Yến đi một chuyến đến Hứa gia.

Khi nàng đến, nói ra cũng thật khéo, vừa may nhìn thấy một cỗ xe ngựa của Hòa gia đang đậu ở trước cổng Hứa phủ, Hòa Như Phi từ trên xe ngựa bước xuống. Hạ nhân Hứa phủ thân thiện đưa hắn vào nhà, Hòa Yến đứng ở góc đường đối diện, phần lớn cơ thể ẩn trong bóng tối, rũ mi xuống che giấu sự chế giễu trong ánh mắt.

Trong mắt của người ngoài, Hòa Như Phi có lẽ đến thăm muội muội của mình, nhưng chỉ có Hòa Yến biết rằng, ngày hôm qua mới gặp Hòa Tâm Ảnh ở chùa Ngọc Hoa, hôm nay Hòa Như Phi đã vội vã đến, chỉ e gặp người là chuyện nhỏ, dò hỏi mới là chuyện lớn. Trong lòng nàng cũng hiểu một điều, bên cạnh Hòa nhị phu nhân có tai mắt của Hòa gia, tám chín phần mười là hiện tại đã không được tự do. Xem ra sự xuất hiện của nàng ít nhiều đã khiến Hòa Như Phi lo lắng.

Ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, nàng quay người, đi về hướng trà quán đã hẹn với Phúc Vượng.

Ở Hứa gia, Hứa Chi Hằng nhìn thấy Hòa Như Phi thì như nhìn thấy cứu tinh, liền kéo hắn vào thư phòng, khép cửa lại, quay đầu hỏi ngay :"Thế nào, có nghe ngóng được lai lịch của nữ tử tên Hòa Yến đó không, rốt cuộc vì sao mà đến ?"

Hòa Như Phi khinh bỉ nhìn hắn :"Chỉ mới mấy ngày không gặp, ngươi đã bị dọa đến mức không dám ra khỏi cửa ư ?"

"Ngươi không biết ... không biết đâu...", Hứa Chi Hằng có chút đau đầu, "Ngày đó do ngươi không nói chuyện với Võ An Hầu, thần thái hành động của cô ta giống hệt Hòa Yến, hơn nữa ánh mắt cô ta, ta luôn cảm thấy không đơn giản. Dù thế gian không có chuyện người chết sống lại, cô ta chắc chắn biết điều gì đó. Cô ta nhắm vào chúng ta!”

Hòa Như Phi ngồi xuống ghế trong phòng, không nhanh không chậm nói :"Dù cô ta nhắm vào chúng ta, cũng không phải không có cách giải quyết."

"Ý ngươi là gì ?" Hứa Chi Hằng hỏi.

"Ngươi không phải nghi ngờ cô ta rốt cuộc có phải là Hòa Yến thật sự hay không sao ?" Hòa Như Phi nói :"Vậy thì giết cô ta lần nữa, không quan trọng là thật hay không, chỉ cần cô ta chết, là được rồi."

"Điều này làm sao có thể chứ ?", Hứa Chi Hằng kinh hãi :"Cô ta hiện tại là vị hôn thê của Tiêu Hoài Cẩn, chúng ta làm sao lại dám động đến người của Tiêu Hoài Cẩn chứ ?"

Hứa Chi Hằng vẫn chưa kết nối được với Từ tướng, đối với Hứa gia mà nói, dĩ nhiên là có thể không xung đột với Tiêu Giác thì sẽ không xung đột. Hòa Như Phi không thể nói với Hứa Chi Hằng rằng, bởi vì mối quan hệ với Từ tướng, Tiêu Giác đã để ý đến Hòa gia rồi, nếu không với loại phế vật gan nhỏ như chuột Hứa Chi Hằng, nói không chừng hắn còn cáo mật với Tiêu Giác để tìm kiếm chút hy vọng sống sót.

Hòa Như Phi nói :"Người của ta đã điều tra rồi, Hòa gia đó ở Sóc Kinh từng có gây một mối thù. Dù việc này đã qua, giờ đây vì mối quan hệ với Tiêu Hoài Cẩn nên không ai chủ động nhắc lại, nhưng đối phương đã mất một người nhi tử, chưa chắc trong lòng không có oán hận. Ta đoán rằng cái chết của thiếu gia Phạm gia ít nhiều liên quan đến Hòa Yến. Nếu có người giết Hòa Yến..." Hắn mỉm cười, "Người của Phạm gia tìm cách trả thù, thực sự đây là một lý do vô cùng hợp lý."

Hứa Chi Hằng nghe xong có phần dao động, nhưng vẫn còn lo ngại, "Ngươi làm vậy, chưa chắc Tiêu Hoài Cẩn sẽ không điều tra ra... Đó chính là Phong Vân tướng quân đó".

"Ta cũng là Phi Hồng tướng quân !", Hòa Như Phi đột nhiên quát.

Hứa Chi Hằng bị dọa giật mình, nhưng thấy ánh mắt của nam nhân trước mặt âm trầm đến khó tin, như thể câu nói vừa rồi của hắn đã chạm đến nỗi đau của Hòa Như Phi. Hắn phản ứng lại, "Ta không phải có ý đó....."

"Bỏ đi," Hòa Như Phi không kiên nhẫn phẩy tay, "Việc này ta sẽ sắp xếp, ngươi chỉ cần biết vậy là được rồi, trong thời gian này đừng làm chuyện gì ngu ngốc mà gây rắc rối cho ta. Ta hôm nay không phải chỉ đến vì ngươi, Tâm Ảnh đâu rồi ?"

"Ngươi tìm phu nhân làm gì ?"

"Hôm qua nàng và mẫu thân nàng lên chùa bái Phật, trên đường gặp Tiêu Hoài Cẩn và Hòa Yến, không biết đã nói gì rồi." Hòa Như Phi nói.

Nghe vậy, Hứa Chi Hằng lập tức lo lắng, "Ta sẽ gọi nàng ta ngay lập tức !"

Hòa Tâm Ảnh đang phơi sách trong viện, biết Hòa Như Phi đã đến rồi, hơn nữa còn chủ động gọi nàng qua, trong lòng thứ đầu tiên nghĩ không phải vui mừng mà là lo lắng.

Tiểu Liễu hỏi nàng :"Phu nhân, sao sắc mặt người trông không được tốt ?"

Hòa Tâm Ảnh lấy gương ra xem, thấy đôi môi mình đều đã trắng bệch cả rồi, liền bảo Tiểu Liễu lấy son tô lên, hít một hơi thật sâu, mới thay nét mặt cười, đi về phía thư phòng của Hứa Chi Hằng.

Đến thư phòng, Hòa Tâm Ảnh gọi :"Phu quân, đại ca."

Hứa Chi Hằng vội vàng bảo nàng ngồi xuống.

"Đại ca hôm nay đi ngang qua phủ, tiện thể ghé thăm nàng." Hứa Chi Hằng cười nói, "Đại ca rất quan tâm đến nàng."

Hòa Tâm Ảnh ngoan ngoãn nói cảm ơn.

"Ta nghe nói hôm qua muội và nhị thẩm lên chùa Ngọc Hoa bái Phật," Hòa Như Phi nhìn Hòa Tâm Ảnh, mỉm cười nói, "Nhị thẩm gần đây sức khỏe luôn không tốt, bái Phật cũng hay."

Hòa Tâm Ảnh gật đầu: "Vâng, muội thấy mẫu thân sắc mặt không tốt, trong lòng cũng rất lo âu."

"Phụ thân đã mời danh y vào phủ để chăm sóc sức khỏe cho nhị thẩm, ngươi không cần lo lắng quá." Hòa Như Phi an ủi, rồi ngay sau đó, hắn chuyển hướng câu chuyện, hỏi một cách vô tình: "Nghe nói hôm qua hai người còn gặp Phong Vân tướng quân và vị hôn thê của ngài ấy ở chùa ?"

Hòa Tâm Ảnh trong lòng căng thẳng, nhưng mặt không chút biểu hiện, lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Không ngờ đại ca cũng nghe nói!  Muội và mẫu thân khi thấy họ cũng rất ngạc nhiên, không ngờ một người lạnh lùng như Phong Vân tướng quân, vậy mà cũng tín Phật ?"

"Tín Phật và điều đó không liên quan." Hòa Như Phi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cười hỏi: "Các người đã nói những gì rồi ?"

Hắn không hỏi "Các người có nói chuyện không", mà hỏi "Các người nói những gì rồi", xem ra nhất cử nhất động của họ ở chùa đều đã bị người biết cả. Hòa Tâm Ảnh càng thêm lo lắng, không biết mẫu thân đã trải qua chuyện gì khi về đến Hòa gia tối qua. Nhìn vẻ mặt của Hòa Như Phi, có vẻ như hắn đã biết tất cả rồi.

Nhưng Hòa Tâm Ảnh cũng không hoàn toàn ngu ngốc, nghe vậy liền thở dài, thể hiện có vẻ vô cùng buồn bã, "Đại ca cũng biết, sau khi tỷ tỷ qua đời, mặc dù mẫu thân không nói ra, nhưng trong lòng vẫn rất buồn. Nghe nói vị hôn thê đó của Tiêu đô đốc có cùng tên cùng họ với tỷ tỷ, liền muốn đến xem thử."

"Mẫu thân cũng chỉ hỏi một câu, 'Cô tên Hòa Yến à ?', muội sợ đắc tội với Tiêu đô đốc, liền không để mẫu thân nói thêm gì, đã bồi lễ xin lỗi Tiêu đô đốc và Hòa cô nương, rồi kéo bà đi."

Nghe vậy, Hòa Như Phi cũng thở dài, nhưng ánh mắt vẫn soi mói, khiến Hòa Tâm Ảnh lạnh sống lưng. Hắn nhìn chằm chằm Hòa Tâm Ảnh, đột nhiên hỏi: "Vậy thì, vị Võ An Hầu đó, thực sự giống tỷ tỷ của ngươi đến thế sao ?"

Hứa Chi Hằng nhìn Hòa Tâm Ảnh, lòng bàn tay của nàng bắt đầu toát mồ hôi.

Nàng sững sờ một lúc, rồi đột nhiên cười, nói: "Đại ca, sao cả huynh cũng thế, giữa ban ngày ban mặc có thể đừng nói những điều đáng sợ như vậy không. Muội tuy không tiếp xúc nhiều với tỷ tỷ, nhưng thấy vị Võ An Hầu đó và tỷ tỷ không có chút gì giống nhau. Tỷ tỷ thì quy củ thủ lễ, còn vị Võ An Hầu thế nhưng tính tình hoạt bát, khi nàng nói chuyện với Tiêu đô đốc không chút sợ hãi, nếu đổi lại là tỷ tỷ thì chắc chắn sẽ không như vậy."

Hòa Như Phi nhìn nàng chằm chằm, như muốn phân biệt thật giả trong lời nói của nàng. Đến khi Hòa Tâm Ảnh cảm thấy nụ cười của mình đã cứng ngắc, Hòa Như Phi mới rời mắt, nói: "Cũng phải."

Hòa Tâm Ảnh cảm thấy áp lực đè nặng bỗng chốc được giải tỏa, thở phào nhẹ nhõm.

"Ta còn có việc khác, gặp muội rồi thì ta đi đây." Hòa Như Phi đứng dậy, như nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu nhìn Hòa Tâm Ảnh nói: "Dạo này bên ngoài không yên bình, ngươi tốt nhất nên ở trong phủ, đừng ra ngoài chạy lung tung."

Hòa Tâm Ảnh vội đáp: "Muội biết rồi."

Hòa Như Phi đã ra ngoài, Hứa Chi Hằng nói: "Để ta tiễn đại ca." Rồi bước theo ra khỏi thư phòng.

Hòa Tâm Ảnh ngồi một mình trong phòng, một lúc sau mới từ từ đưa tay lên ngực, vừa rồi có khoảnh khắc nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Dù Hứa Chi Hằng nói Hòa Như Phi chỉ "đi ngang qua", nhưng Hòa Tâm Ảnh biết rất rõ, hắn chính là vì nàng mà đến, chính là vì chuyện xảy ra hôm qua mà đến. Nhưng so với Tiêu Hoài Cẩn, trọng điểm của Hòa Như Phi dường như đặt vào Hòa Yến càng nhiều hơn.

Tại sao vậy ?

Nàng không dám nghĩ tiếp, thế nhưng không thể không đoán, câu nói cuối cùng của Hòa Như Phi, dường như là lời nhắc nhở quan tâm, nhưng Hòa Tâm Ảnh có cảm giác, sau này nàng muốn ra khỏi phủ, chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.

Phải sống cách biệt với thế giới trong căn nhà này mãi sao? Không tự chủ được, Hòa Tâm Ảnh rùng mình, nếu nàng đã thế này, thì tình hình của mẫu thân ở bên đấy chắc hẳn còn tồi tệ hơn.

Nàng nên làm gì đây?

..........

Ở một hướng khác, khi Hòa Yến vừa uống xong chén trà thứ hai, thì Phúc Vượng đến.

Vừa vào, hắn đã vội vàng đến chỗ Hòa Yến, miệng nói: "Công tử, cuối cùng cũng gặp được ngài !". Phúc Vượng cũng đã khôn ngoan hơn, hắn không thể ngày nào cũng đến đây, sẽ khiến người của Hứa gia nghi ngờ, nhưng không đến lại sợ bỏ lỡ Hòa Yến. Vì vậy, hắn đã bỏ chút bạc để nhờ hỏa kế trong quán trà để ý, nếu Hòa Yến đến, họ sẽ báo cho hắn biết, nhờ vậy Phúc Vượng mới có thể đến nhanh nhất.

"Ban đầu khi biết ngài đến, ta đã muốn đến ngay, nhưng hôm nay trong phủ có khách quý, nên không dám rời vị trí, đành đợi khách quý đi rồi mới lén chạy sang đây."

Hòa Yến biết hắn đang nói đến Hòa Như Phi, cũng không hỏi thêm, chỉ cười hỏi: "Tiểu ca đã vội vàng muốn gặp ta thế này, xem ra chuyện của Tần ma ma đã có tiến triển."

Phúc Vượng thầm chửi trong lòng, vị thiếu gia này thật không khách sáo, chưa hàn huyên câu nào đã đi thẳng vào vấn đề, thật không gần gũi chút nào. Nhưng hắn chỉ dám nghĩ vậy trong lòng, mặt vẫn cười nói: "Có tin tốt và tin xấu, công tử muốn nghe tin nào trước ?"

"Tin tốt."

"Tin tốt chính là, Tần ma ma đó thực sự vẫn chưa chết, trong thời gian này tiểu nhân đã cố gắng giúp công tử tìm kiếm tung tích của bà ấy, quả thật là có một chút manh mối. Dù chưa chắc chắn sẽ tìm được người, nhưng có một điều chắc chắn là Tần ma ma bây giờ vẫn còn sống, tám chín phần mười là đang ở nhà một tình nhân ở bên ngoài thành. Chỉ là người này rất xảo quyệt, thường xuyên không ai tìm thấy, cứ vài ba ngày lại thay đổi chỗ ở. Nếu công tử tin tưởng tiểu nhân, lại cho tiểu nhân thêm tám, chín ngày, tiểu nhân nhất định sẽ tìm ra tung tích của Tần ma ma."

"Tám, chín ngày ?" Hòa Yến chậm rãi nói, "Có vẻ hơi lâu."

"Không phải ", Phúc Vượng mếu máo, "Tiểu nhân còn phải lo liệu mọi chuyện, chạy ngược chạy xuôi. Việc này rất quan trọng, công tử tin tiểu nhân, nhưng tiểu nhân lại không tin người khác, sợ nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng việc, tự nhiên không thể qua loa."

Hòa Yến cười nhẹ, lấy từ trong áo ra một đĩnh bạc, đặt lên bàn.

Phúc Vượng ngay lập tức mặt mày rạng rỡ, đút đĩnh bạc vào trong ngực, nghiêm túc nói :"Chỉ cần công tử cần, dù phải lên núi đao xuống biển lửa, tiểu nhân cũng sẽ nhanh chóng hoàn thành việc này cho công tử."

Hòa Yến không muốn nghe hắn nịnh nọt ở đây, chỉ hỏi: "Tin xấu là gì ?"

Phúc Vượng khựng lại một chút, nhìn quanh như sợ người khác nghe thấy, rồi nghiêng người về phía Hòa Yến, nhỏ giọng nói: "Tin xấu là, trong Hứa phủ, còn có người đang điều tra tung tích của Tần ma ma".

Hòa Yến khẽ động ngón tay, hỏi: "Hứa Chi Hằng ?"

Phúc Vượng trừng to đôi mắt :"Sao ngài biết ?", Hắn lo lắng nói: "Không sai, chính là Hứa đại gia. Trong mấy ngày này, khi tiểu nhân dò la tin tức, phát hiện Hứa đại gia cũng đang cho người tìm kiếm Tần ma ma. Nhưng chính vì vậy mà tiểu nhân mới có thể mượn gió bẻ măng, thuận lợi tra ra thông tin mà không bị ai phát hiện."

"Công tử, nếu ngài thực sự muốn tìm Tần ma ma đó, phải tìm được bà ấy trước khi Hứa đại gia tìm thấy thì mới được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro