Chương 219 : Về Lại Học Quán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau, Hòa Yến thức dậy muộn hơn một chút. Tối hôm qua nàng cứ trở mình trằn trọc mà không ngủ được, mãi suy nghĩ cho đến nửa đêm mới chìm vào giấc mộng. Khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên ba sào, hôm nay không có tuyết rơi, mặt trời ló dạng. Sau khi rửa mặt chải đầu, nàng đi đến chính phòng để dùng bữa, vừa bước vào thì suýt cắn phải lưỡi mình.

"Chàng làm gì ở đây ?" Hòa Yến hỏi.

Trước bàn trong chính phòng, có một người đang ngồi uống trà. Thanh Mai đứng ở một bên, thấy Hòa Yến thì lo lắng trả lời: "Sáng nay đại nhân đã đến sớm, đại nhân dặn nô tỳ không được đánh thức cô nương, cứ ở đây đợi cô nương thức dậy."

Tiêu Giác đặt chén trà xuống, ánh mắt lướt qua nàng, hỏi :"Ngủ có ngon không ?"

".....Cũng được." Hòa Yến gãi gãi đầu, cảm thấy Tiêu Giác đột nhiên xuất hiện ở đây thật đáng sợ, theo phản xạ nhìn lên mái nhà, đây đúng là nhà nàng mà, đâu phải là Lương Châu Vệ.

Thanh Mai bày cháo và đồ ăn lên bàn, Hòa Yến liếc nhìn một cái, ngạc nhiên nói: "Thanh Mai, em phát tài rồi à ? Nhiều đồ ăn thế này? Đây hình như là điểm tâm của Trần Tường Ký phải không ?"

"Đây là do đại nhân sai người mang đến." Thanh Mai lo lắng trả lời.

Thật ra, bữa sáng ở Hòa gia vẫn luôn đơn giản, đã mười mấy năm nay không ai thấy có gì sai cả, hôm nay Tiêu Giác sai người mang đến một bàn ăn lớn như vậy, Thanh Mai cũng thấy ngại, nghĩ rằng nhà mình có phải quá đơn sơ không.

Hòa Yến thì chẳng hề để ý, nàng hưởng lợi ở chỗ Tiêu Giác cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, lập tức vỗ tay khen ngợi: "Tiêu Giác, chàng thật là chu đáo quá, chẳng trách Yến Nam Quang suốt ngày nói có phu nhân thật tốt, chàng còn lợi hại hơn so với việc cưới công chúa, quả thật không tìm ra được một khuyết điểm nào."

Xích Ô đứng ở góc tường nghe mà mặt mũi phát run, nghe xem đây có phải là lời người nói không? Thật sự là quá không biết xấu hổ rồi. Đáng tiếc là thiếu gia nhà họ bị mê mẩn đến quên cả trời đất, trông thế mà còn có vẻ rất vui ?

"Chàng đã ăn chưa ?" Hòa Yến chia cho Tiêu Giác một đôi đũa, "Cùng ăn đi."

Tiêu Giác nhận đũa: "Được."

Xích Ô: "........."

Cuối cùng cũng hiểu tại sao chủ tử nhà mình trước đó chưa ăn sáng đã rời khỏi Tiêu phủ, dậy sớm như vậy là để mình đến ăn chực cơm của chính mình. Thật sự là rảnh rỗi.

Bình thường ở Hòa gia không có sự phân biệt chủ tớ sang hèn, Thanh Mai cũng cùng ngồi ăn cơm, chỉ là hôm nay có Tiêu Giác ở đây, Thanh Mai dù có bị đánh chết cũng không dám ngồi lên bàn, lúng ta lúng túng một lúc, rồi kéo Xích Ô nói muốn đi quét tuyết mà chạy bỏ. Hòa Yến đành bất lực, chỉ có thể cùng với Tiêu Giác hai người dùng bữa.

Cháo mà Thanh Mai nấu vừa thơm vừa mềm, bên trong có thêm táo đỏ, thật ngọt ngào. Hòa Yến chợt nhớ ra người này lớn lên dường như không thích đồ ngọt, liền hỏi: "Ta đã quên là chàng không thích ăn ngọt." Nàng dùng đũa gắp táo đỏ trong bát của Tiêu Giác ra, cười nói: "Ta giúp chàng."

Tiêu Giác khựng lại một chút.

Người của Tiêu gia đều biết hắn đặc biệt ưa sạch sẽ, không thích dùng lại những thứ người khác đã dùng qua, càng không muốn ai gắp thức ăn trong chén của mình. Ngay cả Tiêu Cảnh cũng không ngoại lệ, nhưng lúc này, Hòa Yến làm vậy, hắn thế nhưng cũng không ngăn cản.

"Nhưng mà, chàng hôm nay đến đây, chẳng lẽ chỉ để cùng ta ăn sáng thôi sao ?" Hòa Yến hỏi, "Rốt cuộc là có việc gì ?"

"Ta định đi một chuyến đến Hiền Xương Quán," Tiêu Giác nói, "Nàng đi cùng ta đi."

Hòa Yến ngẩn người :"..... Đi Hiền Xương Quán làm gì?"

"Nếu nàng muốn vạch trần thân phận của Hòa Như Phi, thì cần có chứng cứ. Trong Hiền Xương Quán vẫn còn giữ văn chương và sách vở trước đây của nàng, có lẽ sẽ có ích."

"Sao có thể chứ ?" Hòa Yến kinh ngạc :"Đó đều là những thứ từ nhiều năm trước rồi, làm sao Hiền Xương Quán có thể luôn giữ lại được ?"

Tiêu Giác co giật khóe miệng nhìn nàng, nụ cười có chút tinh quái: "Nàng không biết sao ? Bút tích của Phi Hồng tướng quân và Phong Vân tướng quân vẫn được giữ trong học quán đến tận bây giờ, mỗi năm vào kỳ thi mùa xuân, các học sinh mới ai cũng đều phải chiêm ngưỡng một lần."

Hòa Yến suýt bị sặc: "Không phải chứ? Bút tích... của ta sao ?"

Trời cao đất rộng ơi, Tiêu Giác thì không nói làm gì, nhưng "bút tích" của nàng ngày xưa, thật sự không thể gọi là đẹp đẽ gì, nét chữ thì như gà bới, chưa kể đến việc nàng luôn đứng cuối bảng trong các kỳ thi, có gì mà xem chứ. Xem đi xem lại, há chẳng phải là một sự sỉ nhục sao?

Ai mà ngờ được, người năm đó luôn đứng cuối Hiền Xương Quán lại có ngày được xếp ngang hàng với người đứng đầu, đồng thời trở thành chiêu bài của học quán chứ? Quả thật đúng là: "Đừng khi thiếu niên nghèo, phong thủy thường thay đổi."

"Thực ra ta không muốn đi lắm..."

Tiêu Giác : "Ồ."

Hòa Yến mặt buồn rười rượi : "Thôi được, ta đi là được mà."

Sau khi ăn xong, Hòa Yến liền cùng Tiêu Giác ra khỏi nhà.

Ngày thường ở Lương Châu Vệ không cảm thấy gì, nhưng khi trở về kinh thành, mặc lên chiếc váy của "Hòa đại tiểu thư," nàng liền cảm thấy toàn thân không thoải mái. Trái lại cũng không phải vì điều gì khác, mà vì váy áo của Hòa đại tiểu thư quá tinh xảo phức tạp, Hòa Yến đành dứt khoát đơn giản hóa mọi thứ, váy váy đai đai đều thu hết các chi tiết cầu kỳ, để tiện cho việc ra ngoài hơn.

Ở cổng không có xe ngựa, Hòa Yến ngừng lại một chút, hỏi người bên cạnh: "Tiêu Giác, xe ngựa đâu ?"

"Hôm nay trời đẹp, đi bộ thôi," hắn nói.

Ánh nắng hiếm hoi, tuyết tích tụ từ đêm qua vẫn chưa tan, phản chiếu lên mặt đất ánh vàng ấm áp. Khi thực sự bước đi dưới ánh nắng, cảm giác u ám những ngày qua như tan biến, toàn thân thoải mái dễ chịu. Hòa Yến hạnh phúc nheo mắt lại, nói: "Giá mà ngày nào cũng ấm áp như thế này thì tốt biết mấy."

Tiêu Giác quay đầu liếc nhìn nàng. Nữ hài trẻ với nụ cười rạng rỡ, chỉ cần chút ánh nắng là đã đủ để khiến nàng hài lòng. Thật khó mà tưởng tượng được vị Phi Hồng tướng quân dũng mãnh, kiên cường trên chiến trường ngày xưa lại chính là kẻ ngốc nghếch trước mặt hắn lúc này. Khóe miệng hắn khẽ cong, rồi nhanh chóng giấu đi ý cười trong mắt.

Hai người sánh vai bước đi trên đường phố, dù Hòa Yến hiện giờ không nổi tiếng lắm, nhưng gương mặt của Tiêu Giác lại chẳng phải xa lạ gì. Từ xa đã có người nhận ra, dù không dám tiến tới, nhưng vẫn chỉ trỏ bàn tán :"Đây chẳng phải là Phong Vân tướng quân, Tiêu Đô đốc sao ?"

"Còn nữ tử bên cạnh là ai ? Hình như chưa gặp bao giờ."

"Tiêu đô đốc mà lại đi dạo phố với nữ tử vào ban ngày thế này, thái độ còn thân mật như vậy, chắc chắn đó chính là vị hôn thê mà Bệ hạ ban hôn rồi."

"Vị hôn thê ? Ngươi đang nói đến vị nữ Hầu gia Hòa Yến phải không ?"

"Chính phải, chính phải !"

"Thì ra Võ An Hầu bộ dạng trông như vậy sao, trông có vẻ yếu đuối thế này, làm sao mà ra chiến trường được nhỉ ?"

Hòa Yến đặc biệt thính tai, vô tình nghe thấy những lời xung quanh bàn tán. Lại nhìn sang người nam tử đang đi bên cạnh mình, vẻ mặt bình thản như không có gì xảy ra, Hòa Yến không hiểu sao lại cảm thấy mình giống như bị Tiêu Giác dắt ra đường để mọi người quen mặt, để người ta biết rằng, hóa ra vị hôn thê của Tiêu Giác, Võ An Hầu Hòa Yến chính là như thế này.

Thôi được, nàng tự nhủ với bản thân, thì cứ để người ta nhìn đi. Ngày xưa, đeo mặt nạ ra đường bị người nhìn còn phải trốn trốn tránh tránh, giờ đây có thể đường hoàng xuất hiện với khuôn mặt này, dù có ai đó muốn thay mận đổi đào, cũng không thể nào làm được nữa.

Một đường bị mọi người vây xem, không biết bao lâu, hai người cuối cùng cũng đến cổng Hiền Xương Quán.

Xa cách bao năm, thế nhưng Hiền Xương Quán vẫn giữ nguyên dáng vẻ như xưa. Cánh cổng lớn loang lổ, tấm biển quen thuộc, cây hạnh ở cổng bị tuyết đè nặng khiến đầu cành cong xuống. Hòa Yến nhìn mà không khỏi cảm thán.

Những ngày ở Hiền Xương Quán, khi đó cảm thấy chẳng mấy dễ chịu, nhưng bây giờ nghĩ lại, thế mà lại đầy ắp những hồi ức vui vẻ. Các tiên sinh ở đây đã dạy nàng biết lý lẽ, nếu không có những điều đó, một cô nương giả nam trang mà không biết phân biệt phải trái, dù có là một quân cờ của Hòa gia, cũng chỉ là một quân cờ ngu ngốc, không thể tự nắm giữ vận mệnh của mình.

Việc làm đúng đắn nhất đời này của Hòa Nguyên Thịnh, có lẽ chính là gửi nàng vào Hiền Xương Quán, từ đó thay đổi cả cuộc đời của nàng.

"Đi thôi." Tiêu Giác nói.

Hai người cùng nhau bước vào trong, vừa đến viện tử thì nghe thấy tiếng học sinh đọc sách vang lên trong học quán.

"Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ ư chí thiện..."

"Nhiều năm trôi qua, thế mà vẫn còn đọc bài này." Hòa Yến lập tức nhớ lại những kỷ niệm "cùng nhau tiến bộ" với Lâm Song Hạc ngày trước, "Nói ra cũng lạ, ta lúc đó học làm sao cũng học không thuộc được, nhưng sau khi đầu quân, mỗi đêm trong doanh trại khi không có việc gì làm, ta lại nhẩm lại, cuối cùng thì thuộc lòng được."

Tiêu Quân nhướn mày: "Nàng trong doanh trướng còn học bài sao ?"

"Tất nhiên rồi." Hòa Yến đắc ý nói: "Lúc mới đầu, khi chưa gặp được sư phụ, thân thủ của ta không tốt, chỉ có thể dựa vào đầu óc. Chàng không biết đâu, trong Phủ Việt quân phàm là biết chữ đều rất được trọng dụng. Văn võ song toàn mà."

Nàng bắt đầu tự hào về bản thân, Tiêu Giác vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ phía trước: "Tiêu đô đốc !"

Hai người theo tiếng nói nhìn lại, thấy một nam tử trung niên mặc áo vải gai màu vàng đang nhanh sải bước tiến đến. Người nam nhân này trông rất lịch thiệp, dáng vẻ hòa nhã. Khi đến trước mặt Tiêu Giác và Hòa Yến, ông cười nói :"Tiêu đô đốc hôm nay sao lại nhớ đến ghé thăm học quán ?"

Hòa Yến sững sờ, đây chính là tiên sinh dạy toán ở Hiền Xương Quán, Hoàng Tam Tài. Năm xưa cũng đã dạy Hòa Yến, trong suốt quãng thời gian học hành của nàng, vì Hòa Yến thực sự không nổi bật ở bất kỳ khía cạnh nào, nên rất khó để nhận được sự yêu thích từ các tiên sinh. Vị tiên sinh Hoàng Tam Tài này, có lẽ vì khi đó tuổi còn trẻ, nên rất dịu dàng và thân thiện với học sinh, không phân biệt đối xử vì thành tích, lại rất dễ nói chuyện. Cũng chính là vị tiên sinh này, người từng khen ngợi Hòa Yến trong lớp học: "Chăm chỉ như cây non mới nhú vào mùa xuân, không thấy tăng trưởng nhưng mỗi ngày đều lớn. Các trò hãy nhìn Hòa Như Phi, theo người ta mà học hành cho tốt", khiến cho đám thiếu niên  lúc đó cảm thấy không hài lòng với Hòa Yến.

Tuy nhiên, bây giờ nhìn thấy vị Hoàng tiên sinh này, Hòa Yến vẫn cảm thấy rất thân thiết.

"Đi ngang qua đây, nên ghé thăm một chút." Tiêu Giác trả lời.

Hoàng Tam Tài liền lộ ra vẻ mặt tự hào, nói: "Mời vào, mời vào."

Không trách tiên sinh này lại tỏ ra nhiệt tình như vậy, Tiêu Giác giờ đây là Phong Vân tướng quân, Đô đốc hữu quân tiếng tăm lừng lẫy của Đại Ngụy. Không thể thăng tiến hơn nữa, thực sự là bởi vì dù có đánh thắng bao nhiêu trận nữa, Bệ hạ cũng không có chức vụ nào cao hơn để thăng cho hắn. Hơn nữa, năm xưa khi còn học ở Hiền Xương Quán, thay vì nói là chư vị tiên sinh dạy cho Tiêu Giác, không bằng nói Tiêu Giác đến Hiền Xương Quán chỉ là đi cho có lệ, bởi các tiên sinh ở đây chẳng có gì để dạy cho hắn.

Để tránh gây ra sự náo động trong số học sinh, Hòa Yến và Tiêu Giác được dẫn vào phòng của các tiên sinh. Ban ngày, các tiên sinh đều nghỉ ngơi trong căn phòng rộng rãi này, mỗi ngày chỉ dạy ba môn, hôm nay là môn Văn, Toán, Lễ; ngày mai sẽ dạy cung, mã, đao.

Khi Hòa Yến và Tiêu Giác đi vào, trong phòng không có ai khác. Hoàng Tam Tài trước tiên rót cho hai người một chén trà, mời họ ngồi xuống, rồi đứng dậy chỉnh lại lò sưởi trong phòng. Lò sưởi trong phòng đã được đốt ấm áp, uống một chén trà nóng, cảm thấy thật thoải mái.

"Không ngờ hôm nay Tiêu đô đốc cũng đến," Hoàng Tam Tài mỉm cười nhìn Hòa Yến, "Vị này... có phải là Võ An Hầu, Hòa cô nương không ?"

Hòa Yến vội vàng đứng dậy hành lễ: "Hòa Yến kính chào tiên sinh ."

Nàng lấy tư cách là học trò hành lễ với tiên sinh khiến Hoàng Tam Tài bị dọa giật mình, vội vàng đứng dậy đáp lễ: "Hòa cô nương không cần khách sáo, nhanh mời ngồi."

Hòa Yến ngồi xuống, Hoàng Tam Tài mỉm cười nói với nàng: "Khi Tiêu đô đốc còn thiếu niên, lúc đi học đã rất được các cô nương yêu mến, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy dành cho ai sự quan tâm đặc biệt. Khi đó, ta còn tự hỏi không biết sau này phu nhân mà cậu ấy sẽ lấy là nữ tử như thế nào. Giờ thì đám tiểu tử ngày xưa, người thì đã thành gia, người thì đã lấy vợ, nhưng mãi vẫn không thấy cậu ấy động tĩnh gì. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, ta cũng yên tâm rồi."

"Vị Hòa cô nương này," Hoàng Tam Tài lại nói với Hòa Yến, "Vừa nhìn đã thấy khác hẳn với những nữ tử thông thường. Ta sống ở Sóc Kinh nhiều năm, gặp vô số tiểu cô nương, nhưng người như Hòa cô nương đây, thì đúng là lần đầu. Mắt nhìn của Tiêu Đô Đốc quả là sắc bén."

Hòa Yến :".........."

Hoàng Tam Tài có lẽ cũng không ngờ rằng "cô nương" mà ông đang khen không ngớt miệng chính là học trò mà ông đã từng đích thân dạy dỗ.

Đang nói chuyện thì cửa mở, có người bước vào. Hai người cùng nhìn về phía đó, liền thấy một lão giả gầy gò tóc buộc cao, mặc trường sam màu nâu bước vào.

"Ngụy tiên sinh", Hoàng Tam Tài đứng dậy nói với lão giả, "Tiêu đô đốc và vị hôn thê của ngài ấy, Hòa cô nương đã đến."

Ngụy Huyền Chương, Quán trưởng của Hiền Xương Quán liếc nhìn hai người, Hòa Yến và Tiêu Giác đứng lên hành lễ. Ngụy Huyền Chương không như Hoàng Tam Tài, thân thiện đều hiện ra ngoài, chỉ hơi gật đầu, rồi bước đến ngồi bên bàn của mình, đặt cuốn sách đang cầm trên tay xuống, ông vừa mới giảng bài khi nãy.

Hòa Yến ghé sát Tiêu Giác, thấp giọng nói: "Nhìn kìa, người mà ta sợ nhất đã đến rồi."

Khi còn đi học, Hòa Yến sợ nhất chính là vị Ngụy quán trưởng, Ngụy tiên sinh này. Ngụy Huyền Chương không phải là người thường, ông có chức vị trong triều đình. Nhưng Hòa Yến từng nghĩ rằng, lý do ông sáng lập Hiền Xương Quán là vì tính cách của ông quá không dễ mến, cổ hủ và nghiêm khắc, đồng liêu trong quan trường không thích ông nên đẩy ông ra làm Quán trưởng học quán.

Khác hẳn với Hoàng Tam Tài luôn hiền hòa, không bao giờ trách mắng học sinh, Ngụy Huyền Chương lại nghiêm khắc quá mức. Hễ ai có kết quả học tập không tốt sẽ bị ông phạt chép bài, đứng phạt, học trò còn lén gọi ông là "Ngụy lão đầu". Mà Hòa Yến, người đứng chót trong Hiền Xương Quán, dĩ nhiên ông sẽ xem nàng là sự sỉ nhục của Hiền Xương Quán. Hòa Yến tin rằng, nếu không phải nhờ Hòa Nguyên Thịnh lúc đầu thuyết phục được vị sư bảo đó, mà Hiền Xương Quán không có quy tắc đuổi học sinh đã nhận vào, thì ngay từ ngày đầu tiên nhập học, Hòa Yến đã bị Ngụy Huyền Chương đuổi ra rồi, vĩnh viễn sẽ không để nàng được bước chân vào cổng lớn học quán nữa.

Nói chung, trong ký ức về vị tiên sinh này, Hòa Yến chỉ nhớ đến những lần bị đánh đòn, đứng phạt, bị mắng, và phải chép bài.... những kỷ niệm không mấy dễ chịu. Dù hiện giờ nàng không còn học ở học quán nữa, bản thân khi đối mặt với người Ô Thác cũng không mảy may sợ hãi, nhưng ngay khi nhìn thấy vị lão tiên sinh này, Hòa Yến vẫn cảm thấy rùng mình.

"Vị này là Hòa cô nương". Hoàng Tam Tài cười nói.

Ngụy Huyền Chương cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm, ánh mắt dò xét lướt qua Hòa Yến, rồi nghiêm mặt nói :"Cô nương là Hòa Yến ? Một nữ tử, sao có thể đầu quân đánh trận, xuất đầu lộ diện ?"

Hòa Yến :"?"

Tại sao nàng đã không còn học ở đây, nhưng Ngụy lão đầu này vẫn chọn ngay nàng để gây khó dễ. Hòa Yến cười nói :"Chỉ là tình thế ép buộc thôi."

"Với nam tử cùng ăn cùng ngủ, thương phong bại tục, trái với đạo lý, hoàn toàn không hiểu quy củ. Tiêu Hoài Cẩn trước giờ luôn giữ mình trong sạch, sao lại bị một nữ tử như ngươi dụ dỗ thế này".

Hòa Yến :"........"

Hoàng Tam Tài chật vật lau mồ hôi :"Quán trưởng...."

Tiêu Giác thản nhiên nói :"Ngụy tiên sinh đã nặng lời rồi. Hòa cô nương không hề dụ dỗ ta, là ta yêu thích nàng trước."

Ngụy Huyền Chương nhíu mày, ánh mắt nhìn Tiêu Giác càng thêm thất vọng :"Đại trượng phu mà suốt ngày chỉ treo bên miệng tình tình ái ái, ra cái thể thống gì nữa !" Lại trừng mắt nhìn Hòa Yến với ánh mắt đầy căm ghét : "Hồng nhan họa thủy !"

Nụ cười của Hòa Yến cứng lại. Sống đến hai kiếp rồi, đây là lần đầu tiên có người nói nàng là "hồng nhan họa thủy". Thôi thì cứ coi như là lời khen vậy. Chỉ là ánh mắt của Ngụy tiên sinh nhìn nàng cứ như thể nàng là yêu nữ hại nước, còn Tiêu Giác là tên hôn quân mất nước vậy. Không lẽ khí chất của người đứng chót bảng đã ngấm vào xương tủy của nàng rồi, dù có đổi thân xác mới thì chỉ cần Ngụy Huyền Chương vừa nhìn thấy mình, từ tận đáy lòng đã là không ưa nổi.

"Chúng ta hôm nay đến đây, còn có việc muốn nhờ." Hòa Yến đổi chủ đề, nếu cứ tiếp tục thế này, nàng e rằng Ngụy lão đầu sẽ cầm gậy đuổi người đi mất.

Hoàng Tam Tài hỏi :"Việc gì vậy ?"

Tiêu Giác nói :"Chúng ta muốn mượn lại bút tích mà Hòa Như Phi để lại ở học quán năm đó".

Khi nghe thấy điều này, cả Ngụy Huyền Chương và Hoàng Tam Tài đều ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

Hoàng Tam Tài hỏi :"Tiêu Đô đốc mượn bút tích của Hòa Như Phi để làm gì ?"

"Là ta", Hòa Yến cười đáp: "Ta luôn nghe nói rằng Phi Hồng tướng quân là một đại tướng quân cùng xứng danh với đô đốc, nên trong lòng ngưỡng mộ không thôi. Nghe nói họ từng là bạn học, nên ta muốn xem qua những dấu tích của Phi tướng quân lúc đó..."

"Càn quấy ! Hoang đường !", Ngụy Huyền Chương đập bàn, khuôn mặt tái xanh vì tức giận, chỉ vào Hòa Yến nói: "Sao ngươi có thể như... như ..."

Hòa Yến đoán được ông ta định nói gì, liền nhẹ nhàng nhắc nhở: "Sáng Tần chiều Sở, sáng ba chiều bốn ư ?"

"Ngươi!" Ngụy Huyền Chương tức giận nhìn sang Tiêu Giác : "Tiêu Hoài Cẩn, đây là thê tử mà ngươi chọn sao!"

Tiêu Giác khóe miệng giật giật, đáp: "Lời nói bâng quơ, tiên sinh không cần để tâm, vẫn là xin hãy cho xem bút mực của Hòa Như Phi trước."

"Hòa Như Phi là học trò của Hiền Xương Quán ta", Ngụy Huyền Chương phất tay áo nói :"Hơn nữa còn là danh tướng của Đại Ngụy, bút mực của hắn, há lại có thể bất kỳ ai cũng được tùy tiện thưởng thức hay sao ?"

Hòa Yến thầm nghĩ, không ngờ trong lòng Ngụy Huyền Chương, nàng thế mà lại quan trọng đến vậy, nhất thời nàng cảm thấy cảm động, oán hận với lão đầu này cũng mất đi không ít.

"Ta không phải đến đây lấy tư cách học trò mà yêu cầu," Tiêu Giác bình tĩnh nói, "Ta đến với tư cách Hữu quân đô đốc."

Hoàng Tam Tài run lên một chút. Ông biết rằng vị thiếu gia này trong quá khứ khi còn ở Hiền Xương Quán, tuy trông có vẻ không gây chuyện, nhưng tuyệt đối không phải là người dễ dãi. Thường thì chỉ vì lười mà không muốn làm thôi. Giờ đây đã nói đến quan vị, một Hiền Xương Quán tạm thời không thể lỗ mãng trước mặt Hữu quân đô đốc, nên ông kéo Ngụy Huyền Chương lại và cười gượng: "Sao lại nói vậy, Tiêu đô đốc muốn xem thì bất cứ lúc nào cũng được. Bút mực của Hòa tướng quân được cất giữ trong thư phòng, mời hai vị theo ta."

Ngụy Huyền Chương tức giận: "Hoàng Tam Tài..."

"Quán trưởng", Hoàng Tam Tài đến gần bên ông, thấp giọng nói : "Đó là Tiêu đô đốc, hơn nữa hiện tại các học sinh của chúng ta tuyển sinh hàng năm đều đến đây vì danh tiếng của Tiêu Đô đốc và Hòa tướng quân. Nếu chúng ta đắc tội với Tiêu đô đốc, sau này Tiêu đô đốc truyền tai, mọi người đều sẽ đến Quốc Tử Giám, Hiền Xương Quán của chúng ta còn chiêu được nhân tài nào nữa chứ !"

Ngụy Huyền Chương không nói gì, ông chỉ biết dạy học trồng người, không rành về chính trị hay làm ăn, những việc thường ngày đều do Hoàng Tam Tài, người giảo hoạt này xử lý. Nghe những lời này, lòng cũng biết là có lý, nhưng vẫn cảm thấy không cam tâm, nên hừ một tiếng rồi phẩy tay bỏ đi.

Hoàng Tam Tài vẫn không quên xoa dịu Hòa Yến: "Ngụy tiên sinh tính cách có cổ hủ một chút, thực ra không có ác ý gì đâu. Hòa cô nương ngàn vạn lần đừng để tâm."

Hòa Yến cười nói: "Ta biết mà, ta sẽ không để tâm đâu."

"Thế thì tốt."

Hoàng Tam Tài dẫn hai người vào tàng thư các của Hiền Xương Quán, còn bản thân thì lui đi trước. Tàng thư các có tổng cộng ba tầng, tầng trên cùng lưu giữ những bút mực mà các học sinh để lại từ trước. Trong những năm gần đây, những người nổi tiếng nhất của Hiền Xương Quán chính là hai người Hòa Yến và Tiêu Giác, vì vậy những tài liệu, bút ký của họ được cất giữ trên cùng một giá sách. Hàng phía trên là của Tiêu Giác, hàng phía dưới là của Hòa Yến.

Hòa Yến rút ra một xấp bài kiểm tra, tiện tay lấy một tờ, chính là môn toán số, trên đó ghi rõ một chữ "Bính" (tức điểm C). Trang giấy đầy những lỗi sai.

Hòa Yến lập tức giấu bài kiểm tra ra sau lưng ngay khi vừa nhìn thấy nó. Tiêu Giác liếc nhìn nàng một cái rồi cười khẩy: "Cũng không phải là chưa từng thấy, giấu gì mà giấu."

Hòa Yến bĩu môi, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta cảm thấy không công bằng."

Tiêu Giác rút ra một quyển sách, tùy ý lật lật: "Có gì không công bằng ?"

"Chàng nghĩ xem," Hòa Yến nghiêm túc trả lời, "Khi chàng gặp ta, đó là lúc ta đang ở giai đoạn thấp nhất trong đời, ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không giỏi. Thứ chàng nhìn thấy, chính là bộ dạng tệ hại nhất của ta. Nhưng khi ta lên chiến trường, đã biết mọi thứ, lúc lợi hại nhất, thì chàng lại không thấy được."

"Nhưng khi ta gặp chàng, chàng đã luôn lợi hại như vậy," Hòa Yến nói, "Chẳng lẽ chàng không cảm thấy, điều đó là rất không công bằng sao ?"

Tiêu Giác bật cười, định nói gì đó, nhưng bỗng nhìn về phía dưới lầu, vẻ mặt thay đổi: "Có người vào rồi."

"Không phải chứ ?" Hòa Yến thì thầm: "Hoàng tiên sinh không phải  bảo để chúng ta tự tìm sách, sao lại để học sinh khác vào? Nếu họ nhìn thấy chúng ta, há chẳng phải lại ầm ĩ lên sao ?"

Nhưng rất nhanh, nàng đã nhận ra không phải vậy, vì tiếng bước chân từ dưới lầu rõ ràng là của người có võ công. Tiêu Giác và Hòa Yến liếc nhìn nhau, cả hai nhanh chóng di chuyển sang một dãy sách khác. Khoảng cách giữa các giá sách rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một người đi qua. Hai người trốn ở góc, liền chỉ có thể mặt đối mặt nhau, khoảng cách rất gần.

Tiêu Giác dáng người cao lớn, Hòa Yến hơi ngẩng đầu lên, gần như chạm vào cằm của hắn. Hai người thở chung một nhịp, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau. Hòa Yến không khỏi đổ mồ hôi tay, bất giác cảm thấy căng thẳng.

Tuy nhiên, sự căng thẳng này chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, ánh mắt của nàng chợt ngưng đọng. Người từ dưới lầu đã lén đi lên, nhanh chóng tiếp cận giá sách mà họ vừa đứng, ngay sau đó rút ra đá lửa, châm vào giá sách của Hòa Yến.

Lửa bùng lên ngay lập tức. Hòa Yến và Tiêu Giác lao ra ngoài.

"Dừng tay !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro