Chương 243 : Hậu Sinh Khả Úy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lao ngục, Từ Kính Phủ ngồi lặng lẽ.

Lúc mới vào, các cai ngục đối với hắn tôn trọng có thừa, không dám lơ là chút nào. Mặc dù trong lòng kinh ngạc trước thủ đoạn sấm rền gió cuốn của Tiêu Hoài Cẩn, nhưng hắn vẫn không lo lắng. Sở Chiêu vẫn ở bên ngoài, huống chi Văn Tuyên Đế tính tình nhu nhược, chẳng bao lâu nữa không nói là có thể toàn thân mà rút, ít nhất hắn cũng có thể từ từ lấy lại thế cân bằng.

Nhưng gần đây, thái độ của cai ngục đối với hắn dần thay đổi.

Từ Kính Phủ là loại người nào chứ, lăn lộn trong triều đình nhiều năm như vậy, đôi khi chỉ cần một ánh mắt của người khác, hắn có thể nhận ra tình thế đã thay đổi. Mấy ngày qua không ai đến thăm ngục, hắn vô phương để biết tình hình bên ngoài ra sao. Bản thân Từ Kính Phủ thì thôi đi, không biết Từ Sính Đình và Từ phu nhân hiện tại thế nào. Từ Sính Đình từ khi sinh ra đã được nuông chiều, chưa từng trải qua sóng gió, giờ cũng không biết Văn Tuyên Đế sẽ xử lý họ ra sao.

Từ Kính Phủ bên ngoài không tỏ vẻ gì, trong lòng thế nhưng đã bắt đầu lo lắng.

Thái tử Quảng Diên không nhờ được gì, trước đây lại vì chuyện người Ô Thác mà sinh ra hiềm khích với hắn, e rằng giờ cũng không dám lên tiếng. Nghĩ đến đây, Từ Kính Phủ trong lòng âm thầm khinh bỉ, nếu không phải vì triều đình không còn ai, hắn đã chẳng đời nào ủng hộ kẻ ngu xuẩn như Quảng Diên. Nhưng đã lâu như vậy, bên phía Sở Chiêu chẳng lẽ vẫn chưa nghĩ ra cách ? Hay là Sở Chiêu giờ cũng gặp rắc rối gì rồi ?

Từ Kính Phủ bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Ngày tháng ở trong ngục càng lâu, tình hình càng bất lợi. Hắn không biết Tiêu Giác đã làm đến mức nào rồi, mà Văn Tuyên Đế.... dù lòng dạ có nhân từ đến đâu, cũng vẫn là một đế vương. Khi hắn không có mặt, các thần tử khác sẽ chỉ cho đế vương biết phải làm gì.

Liên tục sẽ có người tìm cách kéo hắn xuống nước, hắn cần phải nghĩ ra biện pháp khác. Nhưng việc cấp bách bây giờ là phải gặp người của mình trước.

Từ Kính Phủ đang nghĩ ngợi thì dường như, mắt thấy có ai đó lướt qua góc tối của phòng giam. Nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng có gì cả.

Bên ngoài trời đang đổ tuyết, bọn cai ngục ngồi xổm trước cửa ngục uống rượu, hơi men tạm thời xua tan cái lạnh, tiếng cười nói dần dần nhỏ đi. Ngọn đuốc trên tường lặng lẽ phát ra ánh sáng yếu ớt. Trong ánh lửa, dường như có tiếng 'tí tách', như tiếng đốt cháy tạp vật, dần dần, âm thanh đó mờ nhạt đi, một lúc lâu sau, không biết từ lúc nào, một tiếng hét chói tai xé toang màn đêm.

"Cháy rồi! Cháy rồi! Trong ngục cháy rồi!”

"Mau, nhanh đi cứu hỏa !"

Khói làm cổ họng người ta ngứa ngáy, ngọn lửa bùng lên trong chớp mắt. Tiếng hô hoán vang lên khắp nơi, có tiếng người lấy chậu nước dập lửa, cũng có tiếng người kêu gọi, xen lẫn âm thanh đao kiếm giao chiến :"Người đâu ! Có người đến cướp ngục !"

"Từ tướng bị người cướp rồi !"

..............

Không biết từ lúc nào, xe ngựa đã dừng lại, Từ Kính Phủ bị đẩy vào một tòa biệt viện, trông giống như một nông trang ở ngoại ô hoang vắng, xung quanh không thấy bóng dáng những trạch viện khác. Vừa vào trong, Từ Kính Phủ bắt đầu ho khan.

Hắn đã lớn tuổi, không thể chịu đựng nổi những chuyện như thế này nữa. Bộ râu đã bị cháy mất một nửa, quần áo dính đầy vết khói đen, trông vô cùng thảm hại. Trong phòng không có ai khác, trên bàn bày sẵn trà và đồ ăn, trông có vẻ tinh tế, nhưng hắn không động vào.

Bất kỳ lúc nào, cẩn trọng một chút luôn là điều tốt.

Trên đường đến đây, hắn đã hỏi người bên cạnh rốt cuộc ai là người đã cứu mình ra khỏi ngục, nhưng không ai trả lời. Từ Kính Phủ trong lòng bất an, ngồi thêm một lát, rồi nghe thấy tiếng động ở cửa, có người bước vào.

Từ Kính Phủ ngẩng đầu nhìn lên, người mới đến mặc trường sam màu xanh nhạt, vẻ ngoài nho nhã, vừa thấy hắn liền nhẹ giọng gọi :"Lão sư".

"Tử Lan ?" Từ Kính Phủ ban đầu vui mừng, nhưng ngay sau đó nhíu mày, "Chuyện này là sao ?"

Sở Tử Lan đóng cửa lại.

"Lão sư có điều chưa biết, Tiêu Hoài Cẩn đã tìm được nhân chứng trong vụ án Minh Thủy rồi".

Từ Kính Phủ trong lòng giật thót, nhưng cũng không quá bất ngờ. Người của hắn luôn tìm kiếm tung tích của huynh đệ họ La, rõ ràng đã có manh mối, nhưng đột nhiên họ như biến mất khỏi nhân gian. Khi đó, Từ Kính Phủ đã bắt đầu nghi ngờ rằng Tiêu Giác đã ra tay. Chỉ là Tiêu Giác làm việc quá kín đáo, hắn chưa bao giờ nắm được sơ hở. Giờ đây, vì chuyện liên quan đến Hòa Như Phi mà hắn bị tống vào ngục, Tiêu Hoài Cẩn chắc chắn không bỏ qua cơ hội này. Sự tình vụ án Minh Thủy, Tiêu Giác trước giờ chưa từng quên, sớm muộn gì cũng sẽ bị lật lại để tái thẩm.

"Chỉ có nhân chứng thôi, chưa đủ để định tội."

Sở Tử Lan thở dài: "Các triều thần ném đá xuống giếng không phải là ít."

Từ Kính Phủ chỉ cười lạnh.

Ngồi trên vị trí này bao nhiêu năm, hắn đương nhiên hiểu rằng có khi thắng thua chỉ trong chớp mắt. Trước đây, khi hắn đàn áp những thuộc hạ cũ của Tiêu Trọng Vũ, cũng là nhờ vụ án Minh Thủy này mà tận dụng cơ hội. Phong thủy chuyển dời, bây giờ hắn gặp nạn, đối thủ đương nhiên cũng sẽ chẳng nương tay.

"Ý của ngươi là Từ gia không còn cơ hội trở mình nữa ?" Từ Kính Phủ nhìn Sở Tử Lan, trong giọng nói có chút không vui, "Ta ở trong ngục bao lâu, cách mà ngươi nghĩ ra, chỉ là thế này sao ? Thừa cháy cướp ngục ?", Nói đến đây, Từ Kính Phủ có chút tức giận, "Ngươi có biết rằng, làm như vậy chỉ khiến hoàng thượng càng thêm thiên về phía Tiêu Hoài Cẩn. Ngươi căn bản không phải là giúp đỡ."

"Lão sư", Sở Tử Lan đứng bên cạnh hắn, lắc đầu nói, "Học trò cũng không còn cách nào khác."

Từ Kính Phủ hít một hơi sâu, "Ngươi xưa nay thông minh, sao lần này lại chọn một cách ngu ngốc như vậy. Ngươi cứu ta ra khỏi ngục để làm gì ? Để giữ lại mạng sống của ta ? Mạng thì giữ được, nhưng Từ gia không thể giữ nổi, còn có Sính Đình và phu nhân nữa.... Ngươi...."

Hắn càng nghĩ càng tức giận, nhưng giờ cũng không thể tự quay trở lại, còn nếu cứ ở lại đây, bên ngoài chỉ có thể đồn đại rằng Từ Kính Phủ hắn sợ tội mà bỏ trốn.

"Lão sư", Sở Tử Lan nhẹ nhàng nói, "Dù không cướp ngục, Từ gia cũng không giữ nổi. Tiêu Hoài Cẩn sẽ không để Từ gia có cơ hội trở mình. Tứ Hoàng tử giờ đây cũng đã ra tay rồi".

"Nhưng ngươi đã đi một nước cờ sai! Ngươi có thể bảo vệ ta nhất thời, nhưng liệu có thể bảo vệ ta suốt đời không ?", Từ Kính Phủ tức tối nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi trước mặt, "Ngươi xưa nay làm việc cẩn trọng, ta luôn yên tâm về ngươi, tại sao lần này...." lời hắn đột nhiên dừng lại.

Người trước mặt là con rể tương lai của hắn, là học trò của hắn, là người hắn đã nhìn thấy lớn lên, luôn theo bên cạnh hắn, đọc sách làm quan. Sở Chiêu thông minh, tính tình lại ôn hòa, lễ độ, là người có tài học thực sự. Trong lòng Từ Kính Phủ, đối với Sở Chiêu cực kỳ thưởng thức, bản thân hắn không có con trai, nên coi Sở Chiêu như người thừa kế mà bồi dưỡng.

Căn phòng chìm trong yên lặng một lúc lâu.

"Là ngươi cố ý phải không ?", Từ Kính Phủ chậm rãi hỏi, ánh mắt như rắn độc.

Sở Tử Lan mỉm cười :"Lão sư, chuyện đã đến mức này, chỉ có cách này mới là tốt nhất".

Tay Từ Kính Phủ có chút run rẩy.

"Ta biết lão sư không cam lòng, vẫn muốn tìm cơ hội trở lại, nhưng lão sư ở trong lao, không biết thế cuộc bên ngoài đã thay đổi rồi", Sở Tử Lan giọng vẫn ôn hòa, chậm rãi tiếp tục :"Học trò đã gặp Thái tử điện hạ, đây cũng là ý của ngài ấy."

"Cái tên ngu ngốc Quảng Diên đó," Từ Kính Phủ cười lạnh, "Làm sao hắn có thể nghĩ ra nước cờ bỏ xe giữ tướng này, ta thấy là ngươi", hắn nhìn chằm chằm vào Sở Tử Lan, "Là ngươi đề nghị phải không ? Hay lắm Sở Tử Lan, ngươi theo bên cạnh ta lâu như vậy, ta thế mà lại không phát hiện ra, mình đã nuôi dưỡng một con rắn độc bên cạnh."

"Đó không phải là ta học từ lão sư sao," Sở Tử Lan cũng không nổi giận, bình tĩnh đáp :"Là lão sư dạy rất tốt."

Từ Kính Phủ đã trải qua nhiều năm chìm nổi chốn quan trường, lần đầu tiên lãnh giáo được cảm giác bị người làm tức đến mức muốn phun máu. Ngay cả khi giương cung bạt kiếm với Tiêu Trọng Vũ năm xưa, cũng chưa bao giờ tức giận như lúc này.

Ý của Sở Chiêu, Từ Kính Phủ hiểu rất rõ. Chỉ e cướp ngục là giả, muốn tạo ra bằng chứng cho thấy hắn cấu kết với người khác bỏ trốn vì sợ tội là thật. Sau đó, học trò này của hắn sẽ ra tay, vì đại nghĩa diệt thân. Như vậy, vừa chứng minh được Sở Chiêu hắn trung quân ái quốc, rửa sạch mọi nghi ngờ về việc cấu kết với mình, đồng thời loại bỏ được mối họa lớn nhất này của mình... Trong tay Từ Kính Phủ, còn giữ rất nhiều chứng cứ mà Sở Chiêu  từng để lại, đủ để hủy diệt hắn.

Quan trọng hơn là, một khi Từ Kính Phủ chết đi, những người trong Từ đảng trước kia, để tìm một chỗ dựa mới, nếu Sở Chiêu có thể thoát thân khỏi vụ án này, tất cả các nhân mạch mà Từ Kính Phủ gây dựng toàn bộ sẽ trở thành của Sở Chiêu rồi.

Hắn không có con trai, chính vì nhìn trúng tính cách và tài hoa của Sở Chiêu, muốn bồi dưỡng hắn trở thành người của mình, không ngờ Sở Chiêu lại ẩn giấu sâu như vậy, giống như... muốn diệt cỏ tận gốc.

Từ Kính Phủ đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn.

"Sở Tử Lan," Từ Kính Phủ gọi tên Sở Tử Lan, "Ta tự hỏi mình chưa từng có nửa điểm đối xử tệ với ngươi. Năm đó nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi sớm đã chết không biết ở xó xỉnh nào trong phủ Thạch Tấn Bá rồi. Bao nhiêu năm nay, ta che chở cho ngươi, giúp ngươi nhập sĩ, sắp xếp mọi thứ cho ngươi, vậy mà ngươi lại lấy oán trả ơn như thế này, tên tiểu nhân nhà ngươi, vong ơn bội nghĩa, lấy oán báo ân !"

"Vong ơn bội nghĩa ? Lấy oán báo ân ?", Sở Chiêu bật cười, hắn nhìn Từ Kính Phủ, nhẹ giọng đáp :"Lão sư đối với học trò đúng là rất tốt, nhưng trong cái tốt đó, rốt cuộc có mấy phần là thật tâm, bao nhiêu phần là lợi dụng, lão sư trong lòng cũng rõ mà. Không cần nói quá chân thành như thế, bằng không cứ nói lâu rồi, có lẽ ngay cả bản thân ta cũng sẽ tin đấy."

Năm đó ở Từ phủ, Từ Kính Phủ đã tặng hắn một đôi giày, cứu hắn thoát khỏi tay Sở phu nhân. Từ đó trở đi, ít nhất là trên bề mặt, ba vị đích huynh và Sở phu nhân không dám quá hoành hành, mà hắn cũng có thể bảo toàn được mạng sống của mình. Đã có một thời gian, Sở Chiêu thực sự rất biết ơn Từ Kính Phủ.

Cho đến khi hắn lớn lên và được Từ Kính Phủ sắp xếp làm quan, điều này xem ra có vẻ là một việc tốt. Lão sư vì tiền đồ của học trò mà hết dạ an bài, trên đời này cũng không có mấy người làm được.

Nhưng từ ngày đầu tiên hắn làm quan, hắn đã thực sự trở thành một quân cờ trong tay Từ Kính Phủ.

Từ Kính Phủ có vô số môn sinh trong Đại Ngụy, mỗi một môn sinh làm quan đều là quân cờ của hắn. Sở Chiêu cũng không khác biệt gì so với các quân cờ khác, hắn làm đủ mọi việc cho Từ Kính Phủ : giết người, vu oan, kéo bè kết cánh... Từ Kính Phủ ở phía sau lưng, còn hắn là người đứng trước, là tấm bia trước mặt mọi người, luôn phải gặp rất nhiều ám tiễn.

Có lần hắn vô tình nghe được Từ Kính Phủ và hạ nhân nói chuyện.

"Sở tứ công tử đi dự yến, e rằng có nguy hiểm. Đại nhân có muốn..."

"Người trẻ tuổi, chính là phải trưởng thành trong nguy hiểm," lão sư của hắn mỉm cười nói, "Nếu ngay cả mạng sống cũng không chịu đánh đổi, thì ta nuôi hắn lâu như vậy, lại có ý nghĩa gì ?"

Sở Chiêu về sau mới hiểu ra, hắn chính là con chó mà Từ Kính Phủ nuôi dưỡng. Từ Kính Phủ muốn hắn cắn ai, hắn sẽ cắn người đó. Những người bị cắn sẽ căm hận con chó, mà không phải là kẻ nuôi.

Chẳng lẽ Từ Kính Phủ không biết việc đi Tế Dương sẽ có nguy hiểm sao ? Tất nhiên là biết, khi hắn ở Nhuận Đô, Từ Kính Phủ vẫn đề phòng hắn. Khi Từ Sính Đình thích hắn, Từ Kính Phủ còn tự tiện sắp xếp chuyện hôn nhân của hắn. Sở Chiêu rõ ràng biết, nếu một ngày Từ Sính Đình không còn thích hắn nữa, thậm chí là ghét hắn, Từ Kính Phủ cũng sẽ không mảy may do dự mà vứt bỏ hắn.

"Người đóng vai ân sư, ta đóng vai học trò, đóng lâu quá, lão sư cũng đã quên mất năm đó vì sao lại chọn ta làm học trò rồi."

Từ Kính Phủ nhìn chằm chằm vào hắn, tức giận nói :"....Là vì lúc đó ta thấy ngươi đáng thương !"

"Thật sự là vậy sao ?" Người trẻ mỉm cười, "Hay là lão sư thấy ta cái gì cũng không có, dễ dàng kiểm soát, nên mới thu nhận ta ?"

Một kẻ đáng thương trong nhà bị đích mẫu và đích huynh lăng nhục, không biết lúc nào sẽ mất mạng, một kẻ gì cũng không có, không có bất kỳ ai để dựa vào, một khi nhận được chút ân huệ thì sẽ báo đáp gấp bội, một khi có cơ hội sẽ liều mạng trèo lên.

Thực sự quá thích hợp để làm một quân cờ.

Cũng quá thích hợp để bị người lợi dụng, bởi vì hắn hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác.

Lão sư hiền lành, ôn hòa đó chỉ là giả tướng mà hắn đã tạo ra, những mưu kế và tính toán được giấu trong đôi giày mềm mại đó, chỉ chờ thời gian trôi qua, đinh từ trong giày từ từ lòi ra, trong bất tri bất giác đâm vào người ta làm cho máu chảy đầm đìa.

Nhưng lúc đó, chẳng lẽ hắn không có tính toán sao ?

Biết rõ sẽ đi đến phủ Từ tướng dự tiệc, biết rõ quần áo do Sở phu nhân chuẩn bị mỏng như giấy, hắn thế nhưng vẫn mặc bộ y phục đó mà đi.

Sở Lâm Phong dẫn hắn đi giao tiếp, thật sự không tìm được một chút thời gian để thay đôi giày, ít nhất là tháo đinh ra sao ?

Từ phủ lớn như vậy, làm sao hắn lại khăng khăng gặp phải Từ Kính Phủ ?

Hắn là hài tử lớn lên ở thanh lâu, đã thấy nữ nhân vì giành lấy sự yêu thích của nam nhân mà dùng đủ mọi chiêu trò. Cảm thương là bản năng của những kẻ mạnh, lợi dụng lòng thương hại của người khác, chính là kỹ năng tự bảo vệ mà hắn học được trong những năm tháng đó.

Mỗi một cơ hội đều khó khăn lắm mới có được, mỗi một cơ hội đều phải nắm chắc.

Hắn đã nắm chắc, cuối cùng thay đổi số phận của mình, dù con đường số phận không sáng sủa, nhưng ít nhất cũng giúp hắn sống sót suốt nhiều năm.

Từ Kính Phủ lợi dụng hắn, hắn cũng lợi dụng Từ Kính Phủ, nói cho cùng, hắn và Từ Kính Phủ ngay từ đầu đều là cùng một loại người.

Chỉ tiếc là đôi giày đó, hắn tiếc nuối nghĩ, thật sự đã từng ủ ấm hắn suốt nhiều năm.

Ngọn đèn trong phòng lay lắc, gió ngoài trời thổi mạnh, cửa sổ chặn gió tựa như ma quái gào thét. Ánh sáng ấm áp của ngọn nến, dường như chỉ làm cho căn phòng thêm lạnh lẽo.

Từ Kính Phủ nhìn hắn, nhìn một lúc, đột nhiên thấp giọng bật cười, hắn nói :"Sở Tử Lan.... Giỏi lắm... Ngươi thật sự lợi hại...."

"Lão sư", Sở Tử Lan nhìn hắn, ánh mắt vẫn ôn hòa, "Cũng như người, lòng thương hại của người là thật, nhưng muốn lợi dụng học trò cũng là thật, lòng biết ơn của học trò cũng là thật, nhưng muốn giết người cũng là thật." Hắn lùi lại một bước, hình dáng trong ánh đèn trở nên rõ ràng, rõ ràng là một gương mặt ôn hòa, tuấn tú, như không thuộc về thế giới này, nhưng lại giống như đã trải qua tất cả các tội ác trần thế, mang theo sự lạnh lùng và thương hại, "Những thủ đoạn mưu kế của học trò, đều học từ lão sư. Chỉ là.... Hậu sinh khả úy, trò giỏi hơn thầy mà thôi."

"Hậu sinh khả úy, trò giỏi hơn thầy". Từ Kính Phủ cười lớn, chỉ là trong nụ cười lại đặc biệt bi thương, hắn hỏi :"Bên ngoài đều là người của ngươi... Ngươi định khi nào thì giết ta ?"

Sở Chiêu không trả lời.

"Quyết đoán tàn nhẫn thế này, không hổ là học trò của Từ Kính Phủ !", hắn đột nhiên lên tiếng, "Vậy Sính Đình thì sao ? Ngươi định xử lý con bé thế nào ?"

Vị lão thần hung hãn trên quan trường suốt một đời cuối cùng vào lúc này đã để lộ ra sự yếu đuối thuộc về một người già. Hắn nhìn về phía Sở Chiêu, ánh mắt thậm chí có chút van xin :"Con bé là thật lòng thích ngươi... Nếu ngươi còn chút lương tri, thì đừng làm tổn thương con bé !"

"Ta sẽ không làm nàng tổn thương." Một lúc lâu sau, Sở Chiêu mới lên tiếng :"Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời."

Ánh đèn trong phòng bỗng sáng rực, bên ngoài có tiếng người truyền tới :"Tứ công tử! Truy binh sắp tới rồi !"

Sở Chiêu nhìn về phía Từ Kính Phủ.

Từ Kính Phủ lặng lẽ nhìn lại hắn, trong ánh mắt chứa đựng bao nhiêu bất cam, phẫn nộ và oán hận, cuối cùng chìm đắm vào một sự bất lực.

Hắn đã già rồi, khi hắn đối phó Tiêu Trọng Vũ trong trận Minh Thủy, hắn nên biết sẽ có ngày hôm nay.

Sở Chiêu chầm chậm quỳ xuống trước Từ Kính Phủ, cúi người hành một đại lễ.

"Học trò sẽ kế thừa di nguyện của lão sư, lão sư đi đường suôn sẻ !"

Hắn đứng dậy, đầu cũng không quay lại mà bước ra cửa. Một vài người dáng vẻ như thị vệ xông vào, trong phòng vang lên tiếng bàn ghế bị lật đổ, kèm theo tiếng người rên rỉ thảm thiết.

Sở Chiêu đứng yên lặng, gió thổi vạt áo hắn bay lên, làm nổi bật vóc dáng gầy gò của hắn, như thể chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo hắn sẽ cưỡi gió mà đi. Trong một khoảnh khắc, hắn nhớ lại nhiều năm trước, khi hắn khoảng mười một, mười hai tuổi, đến phủ Từ Kính Phủ để chúc thọ. Các học trò của Từ Kính Phủ đều lớn tuổi hơn hắn, nhiều người đã làm quan, những món quà họ tặng đều là vàng bạc châu báu, chỉ riêng hắn sau khi đắn đo thật lâu, cuối cùng ngượng ngùng lấy ra một bức tranh từ phía sau lưng.

Bức tranh vẽ một cây tùng, do chính tay hắn vẽ trong nhiều ngày đêm, rất tỉ mỉ. Hắn không có nhiều tiền, lại không muốn hỏi xin Sở Lâm Phong, sau nhiều ngày suy nghĩ, đây là món quà duy nhất hắn có thể đưa ra.

Thân tùng sừng sững, xanh biếc bách thông, vào khoảnh khắc đó, hắn thực sự đã nghĩ như vậy.

Chỉ là, đó đã là chuyện từ rất lâu, rất lâu rồi.

Chẳng mấy chốc, hai thị vệ từ bên trong đi ra, thanh đao bên hông một người sớm đã bị nhuốm máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống tuyết đọng dưới chân, như những bông hoa mai nở rộ.

Sở Chiêu nhận lấy thanh đao từ tay hắn, đao nặng trĩu, ngay cả nam tử nhấc lên còn cảm thấy nặng, không hiểu cô nương nhỏ bé gầy gò kia làm sao có thể vung đao một cách thành thạo như thế.

Hắn nhìn thanh đao, trở tay nắm ngược chuôi đao, đột nhiên đâm vào ngực mình.

'Phập.....'

Mũi đao cắm vào da thịt, truyền đến cảm giác đau đớn rõ rệt, khiến cơn mê man vừa rồi dường như tỉnh táo lại đôi chút. Thị vệ bên cạnh hoảng hốt kêu lên :"Tứ công tử !"

Hắn mệt mỏi vẫy tay, rút đao ra rồi ném xuống đất, tay nắm chặt vết thương trên ngực, máu lập tức nhuộm đỏ lòng bàn tay hắn, làm ướt một mảng áo.

Khoảnh khắc tiếp theo, ngoài kia tiếng binh mã bất ngờ vang lên. Hắn bước lên hai bước, cuối cùng vì kiệt sức mà quỵ xuống.

"Tứ công tử ! Tứ công tử !"

Cảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là những bó đuốc sáng rực và đoàn binh mã đông đúc đang xông tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro