Chương 6 + Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mỡ
Beta: Đường Thất Công Tử

Chương 6+7:

Đợi khi Thương Trung Tín về tới nhà là cũng bốn giờ chiều, Thương Lam nằm ở trong phòng ngủ mơ mơ màng màng nghe giọng nói không rõ dưới tầng, dường như từ khi bị lửa đốt, cô rất thích ngủ, có lẽ do linh hồn bài xích, kể từ khi cô quay về với thân thể chính mình lúc mười lăm tuổi, thân thể này vẫn suy yếu.

Cho đến khi người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, vú nuôi lên gọi, lúc này cô mới không tình nguyện xoa mắt đi về phía phòng ăn.

Vừa mới đi tới bậc cầu thang thì nghe thấy giọng nói truyền ra từ phòng khách.

"Đại ca, lần này anh phải giúp em."

Thương Lam nhận ra giọng nói này, ánh mắt lướt qua cầu thang nhìn xuống, cô nhìn bóng dáng mập mạp ngồi trên ghế sopha.

Đây là em trai Thương Trung Tín - Thương Trung Thời, một người không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng.

Thương Trung Tín nhức đầu hai tay xoa thái dương, Thương Trung Thời là cái tên luôn mang theo phiền phức dai dẳng ám ông.

"Đại ca, trước kia anh mặc kệ em không tính, nhưng lần này nhất định anh phải cứu em, phải cứu em, anh còn nhớ không lúc cha mẹ đi đã nói cái gì..."

Vốn ông đang ẩn nhẫn không muốn phát tác, đột nhiên nghe đến đó vỗ mạnh bàn.

"Hử! Tôi mặc kệ cậu? Tôi mặc kệ cậu, cậu có nhà để ở, có xe tốt để lái, mỗi ngày có thịt có cá, đi chơi với người đẹp sao?"

"Đừng nói đại ca xem thường cậu, cậu cũng không nhìn lại chính mình là cái đức hạnh gì, nếu hôm nay không có tôi, cậu đã chết từ lâu, còn ở đây gây cái tai họa này."

Suốt ngày chỉ biết lêu lổng thì cũng thôi đi, nhưng cậu ta xem người anh trai này là chỗ dựa mà dựa vào, bắt nạt người khắp mọi nơi, gây họa thì cũng chỉ biết tới ôm chân ông khóc lóc.

"Đại ca, xem như lần này em cầu xin anh, em không muốn ngồi tù đâu!" Hai đầu gối Thương Trung Thời mềm nhũn quỳ xuống, ôm ống quần Thương Trung Tín không tha.

Thương Lam trào phúng(cười châm biếm, phê phán) nhìn bộ dáng giả tạo của Thương Trung Thời, đây là mánh khóe của chú hai cô thường dùng nhất, từ nhỏ đến lớn cô nhìn tiết mục này không biết bao nhiêu lần, khi còn sống cũng không biết cha cô phải thu thập bao nhiêu cục diện rối rắm do chú hai này gây ra, cho đến khi cha cô qua đời, bồn nước bẩn này bám lấy Triển Mộ không tha.

Thương Trung Tín hung hăng cho Thương Trung Thời một cái tát.

"Cậu có biết lần này cậu tông chết ai không? Nhà họ Lam có uy tín có danh dự như thế nào cậu cũng biết rồi, cậu cho rằng dùng tiền là có thể giải quyết? Bây giờ người ta không cần tiền mà không phải muốn mạng cậu hay sao? Lần này tôi thấy cậu cũng phải đi tù mấy năm, chờ sau khi tai tiếng qua đi, tôi sẽ dùng mối quan hệ để đưa cậu ra…"

Đột nhiên, khóe mắt Thương Trung Tín quét đến cầu thang dừng lại phía Thương Lam.

"Đại ca… Đại ca! Em không muốn phải ngồi tù, nhất định anh có biện pháp, em là em trai duy nhất của anh, nhất định anh phải cứu em."

Thương Trung Tín gạt phắt cái tay của Thương Trung Thời đang níu lấy ông không tha, Thương Trung Thời mất thăng bằng đụng ngã ly thủy tinh trên bàn "Choang" một tiếng, cái ly rơi trên mặt đất phát ra tiếng chói tai.

Sửng sốt một lúc lâu, Thương Trung Tín thu hồi vẻ giận dữ, bực mình phất phất tay.

"Việc này để sau hãy nói, ăn cơm trước đã."

Tại nhà họ Thương, mệnh lệnh Thương Trung Tín tương đương thánh chỉ, không ai không nghe theo.

Thương Lam luôn chán ghét Thương Trung Thời, mấu chốt là chú hai này không biết lựa trường hợp, nếu như là lúc mới vào nhà, chú ta biết rõ tính cha mình, nếu kéo vào phòng sách đàm phán, mà không phải ngay tại phòng khách diễn tiết mục này, Thương Trung Tín cũng không tức giận lớn như vậy.

Bữa cơm này ăn trong không khí áp lực, bữa cơm gia đình, Thương Trung Tín muốn làm trọn tình cảm người cha, dịu dàng gắp thức ăn cho các con, hôm nay nhiều hơn một người là Thương Trung Thời, đột nhiên không khí hơi lạnh băng.

Thương Hồng không chịu nổi áp lực đè nén này, mở miệng dẫn đầu.

"Ba ba, sao dì Lệ không về chung với ba."

"Lệ Di muốn ở lại Nhật Bản chơi vài ngày." Thương Trung Tín dừng chút, nhàn nhạt trả lời.

Thương Lam nghe xong tay run lên, vừa mới gắp rau lên liền rơi trở về đĩa, yên lặng nhìn thoáng qua thần sắc tự nhiên của Thương Trung Tín, cô điềm nhiên như không một lần nữa gắp thức ăn vào trong chén.      

Qua nhiều năm như vậy, có rất nhiều chuyện cô không nhớ rõ lắm, nếu như năm đó Lệ Di không bị bệnh tâm thần thốt ra câu kia, có lẽ cô sẽ nghĩ giống Thương Hồng, vẫn là kiều tiểu thư không biết chuyện gì. 

"Cô cho rằng Thương Trung Tín đối với cô rất tốt? Nếu như thực sự ông ta tốt với cô, năm đó sẽ không đưa cô cho một dê già, ai có biết hay không lão đầu Nhật Bản là người biến thái…"

Thương Trung Tín rất ít đi Nhật Bản, mà ngoài lần Lệ Di ra nước ngoài với ông, về sau cũng không ra nước ngoài nữa, nếu như không phải Lệ Di nói dối, như vậy chính là chuyện vài ngày sau.

Điều này cũng giải thích được vì sao Lệ Di dịu dàng chăm sóc, tại sao khi tính tình cha cô biến đổi, làm ra loại chuyện này.

"Cha, Lệ…"

"Tiểu Hồng, sao chỉ ăn rau, con ốm đi nhiều, nên ăn nhiều thịt."

Thương Trung Tín lạnh lùng cắt đứt lời nói của Thương Hồng.

"Mau ăn đi, Lệ Di của con hai ngày sau sẽ trở lại..."

Sau khi ăn xong, Thương Lam yên lặng ở trong phòng ôn bài tập, cầm trong tay sách giáo khoa lớp mười, cô rất đau đầu, đến bây giờ, tuổi của cô đã cách xa trung học cực xa, những kiến thức trong sách giáo khoa cô đã sớm quên, thứ hai, năm đó, trong lòng cô tràn đầy ngưỡng mộ Triển Mộ, căn bản không có tâm tư học tập, cuối cùng vẫn là Thương Trung Tín dùng tiền và người chấp nối, đi cửa sau các loại, mới miễn cưỡng leo được đến đại học. ( =.= )

Mà sau khi cô tốt nghiệp, lập tức gả cho Triển Mộ, sau khi cưới chuyên tâm làm bà chủ nhà, cuộc sống mỗi ngày là đi dạo phố với những phu nhân thượng lưu, đánh bài, thổi phồng bát quái (888 đấy ạ) căn bản cũng không có làm qua việc gì.

Khi đó, cô cũng được xem là kẻ mù chữ đi.

Xem lướt qua công thức, Thương Lam vỗ trán, không tốt là ngay cả sơ trung học qua cô đều quên hết.

"Chị, có ở trong phòng không?" Ở bên ngoài Thương Hồng gõ cửa.

"Ừ, ở đây, cửa không khóa, vào đi."

Thương Lam cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục đấu tranh với những công thức.

Thương Hồng rón rén đi vào: "Chị, tối mai không bận gì chứ, có thể giúp em đi học lớp nấu ăn."

Thương Lam từ sách giáo khoa ngẩng đầu: "Em muốn đi đâu, sao không đi học?"

"Này…." Gương mặt Thương Hồng nổi lên tầng ửng đỏ, nói thẹn thùng.

"Đêm mai học trưởng có trận đấu bóng, em nghĩ em muốn đi xem cỗ vũ."

Nhìn Thương Lam hơi do dự, Thương Hồng vội vàng nói: “Chị, em sẽ giúp chị chép bài tập một tuần lễ, chị giúp em học buổi học này được không? Một lần thôi mà.”

Nói xong, sợ Thương Lam không đồng ý, nhét cuốn sách giáo khoa nấu ăn vào lồng ngực cô.

“Quyết định vậy đi.”

Thương Lam không biết khóc hay nên cười nhìn Thương Hồng hấp tấp vội vã chạy ra khỏi phòng, nghe được tiếng đóng cửa, tâm tình lần nữa dừng lại.

Tình yêu của cô, nhất định Thương Hồng sẽ không nghe vào lời mình, làm không tốt Thương Hồng còn nghĩ rằng cô bới móc ghen tức, lần này, vì Thương Hồng, càng là vì chính mình, nhất định cô phải làm cho em ấy chính mắt thấy được, học trưởng trong miệng cô giỏi đến cỡ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro