Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: AnSinhThatNguyet

Mà hiện giờ ở trước mặt Thương Trung Tín, Thương Hồng không dám làm quá mức, nhìn kịch trên tivi, cũng sẽ có câu không câu có thảo luận cùng cô.

Triển Mộ ngồi ở một bên cùng Thương Trung Tín chơi cờ, ánh mắt thường xuyên hướng về bên đây nhìn Thương Lam, lại thấy vật nhỏ kia khi đụng phải tầm mắt của hắn, không chút nào che dấu chán ghét trong mắt quay người đi.

Hắn không vui quay đầu lại, nắm quân cờ trong tay càng chặt, đến hận không thể lập tức tiến lên cho cô một chút giáo huấn, thật là lớn mặt, còn bày sắc mặt cho hắn.

Rồi sau đó tưởng tượng, Thương Lam sớm hay muộn gì cũng là người của mình, ngẫu nhiên chơi đùa tính tình tiểu thư hắn cũng mắt nhắm mắt mở tùy cô đi, huống chi chờ đến khi cô định cư cùng mình ở nước Mỹ, còn sầu không có cơ hội giáo huấn cô sao? Nghĩ vậy, hắn nhịn lại không vui của mình, đem ánh mắt trở về ván cờ.

Cũng chính là một lát lóe thần, hắn thua đẹp một bàn cờ.

Buổi tối 9 giờ, Thương Lam đi theo Triển Mộ đi lấy xe:

"Ngủ ngon." Cô nhắm mắt đi theo phía sau đuôi hắn, nếu không phải là mệnh lệnh của Thương Trung Tín, cô căn bản không nghĩ tới sẽ đi tiễn hắn. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, thổi rối loạn sợi tóc bên má của cô, ánh mắt của hắn cứng lại, duỗi tay liền kéo cô lại.

"Anh trở về đi." Cô lui về phía sau hai bước tránh khỏi tay hắn:

"Hẹn gặp lại."

"Tiểu Lam, không cần sợ anh như vậy."

Hắn cầm cánh tay của cô không bỏ:

"Anh sẽ không tổn thương em."

Thương Lam thử kéo tay mình về, thấy kéo không ra cũng không hề giãy giụa nữa, chỉ là hai mắt nhìn lên trời, nhìn mà xem, chính là không chịu đặt ở trên người hắn.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, sắc mặt hắn cứng đờ, hắn bắt lấy tay của cô, ý thức được hắn sắp tức giận, trong lòng thình thịch nhảy dựng, nhanh chóng lấy lòng nói:

"Em không... không nghĩ như vậy nữa."

Cô nói lời này tương đương với là tự tìm chết, chờ phục hồi tinh thần lại đã không còn kịp rồi.

Nhìn bộ dáng co rúm của cô, Triển Mộ bất đắc dĩ thở dài, thu lại tính tình của mình.

Không khí đột nhiên trở nên có chút cổ quái, Thương Lam khẩn trương đánh giá vẻ mặt của hắn, ánh mắt tối tâm, mím chặt môi mỏng, không nói một lời nào với cô, hắn đang áp lại tức giận của mình.

Triển Mộ trước nây không phải là một nam nhân kiên nhẫn, đặc biệt là khi đối với nữ nhân.

Giờ khắc này, hai người đều đang trầm mặc, Thương Lam khó hiểu nhìn hắn, nếu như là lúc trước, cô dùng loại thái độ này đối hắn, bảo đảm hắn sẽ phất tay áo rời đi, cả một con mắt cũng sẽ không nhìn cô.

"Được, em trở về đi."

Thật lâu sau, hắn rốt cuộc cũng buông tay cô ra, chỉ là biểu tình vẫn căng chặt như cũ:

"Đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh tới đón em."

Thu hồi lại tay của mình, Thương Lam lặng lẽ nhẹ nhàng thở nhẹ, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói với hắn:

"Ngày mai gặp."

"Từ từ." Bước ra một bước, cô kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, đâm trúng một sự ôn hòa trong mắt hắn, gió đêm từ từ thổi qua, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, quanh quẩn ngay mũi.

Hắn sủng nịnh vuốt ve tóc đen của cô, thấp giọng cười nói:

"Tiểu Lam, anh thực chờ mong đến tiệc đính hôn của chúng ta."

Nửa đêm lúc hai giờ, Thương Lam mở to mắt, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không được, trong đầu đột nhiên hiện ra con ngươi sâu không thấy đáy của hắn, bên trong đen nhánh tựa như cái động không đáy, một khi không cẩn thận sẽ bị cuốn vào.

Cô bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, sờ soạng tìm kiếm ở tủ đầu giường, ấn mở đèn đầu giường, ánh đèn màu trắng quen thuộc chiếu đến khuôn mặt tái nhợt đến dọa người của cô.

Luống cuống tay chân mở ngăn kéo, lấy ra ví tiền bên trong, cô đem ví tiền bằng da gắt gao nắm chặt ở trong tay lúc này mới cảm thấy thoáng chút an tâm.

Kéo tủ khóa ra, cô tinh tế kiểm tra đồ vật bên trong, một cuốn sổ tiết kiệm, một chút tiền mặt, thẻ căn cước, còn có một vé tàu hai ngày trước đã mua...

Một cổ bất an tràn ngập ở trong tim, trong ánh mắt Triển Mộ hàm chứa quá nhiều thứ cô không biết, ở trước mặt hắn, cô cảm thấy chính mình chính là đang trần truồng bị hắn nhìn thấu từ đầu đến chân, không chút riêng tư và bí mật nào.

Sẽ không, hắn sẽ không nhìn ra được.

Cô ôm ngực không ngừng an ủi chính mình, cô làm rất cẩn thận, ngay cả người thân trong nhà cũng chưa phát giác, Triển Mộ ở nước ngoài làm sao có thể biết?

Thương Lam, không cần dọa chính mình.

Qua một lúc lâu sau, cô rốt cuộc cũng định thần lại, đem chứng kiện rơi ở trên giường, ví tiền vé tàu cất lại toàn bộ, chỉnh tề lại bên nhau.

Mấy năm nay nhẫn nhịn, chính là vì hôm nay, cô không thể bởi vì một ít giả dối hư ảo hoài nghi liền từ bỏ, cô sẽ không cùng hắn đính hôn, càng sẽ không gả làm vợ hắn, nắm ví tiền trong tay run nhè nhẹ, cô có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn lại là chờ mong, từ đây về sau, Triển Mộ, Thương Hồng, Thương thị, đều không có quan hệ với cô, cô đã thề, vô luận như thế nào, cũng sẽ không lại dẫm vào vết xe đổ đời trước.

Cùng thời gian, đèn chung cư Triển Mộ vẫn sáng như cũ, hắn liên tiếp mở video điện thoại, không bao lâu bên kia liền xuất hiện khuôn mặt yêu nghiệp của Ngụy Vô Lan còn đẹp hơn nữ nhân.

Hai mắt gấu trúc của hắn ôm màn hình giận mà không dám nói gì.

"Chuyện tôi muốn cậu điều tra đều điều tra tốt chứ?"

Nhìn chằm chằm màn hình khuôn mặt thiếu kiên nhẫn của Triển Mộ, Ngụy Vô Lan nhịn xuống xúc động muốn dựng ngón giữa lên tiếng nói:

"Đợi chút, một lát tôi sẽ gửi cho cậu."

Dứt lời, hắn do dự một hồi thì nhắc nhở:

"Tôi vừa mới điều tra được, cô ấy mua vé tàu rạng sáng ngày mai."

Triển Mộ click mở hòm thư, mở flie Ngụy Vô Lan gửi qua:

"Tôi biết rồi."

Ngụy Vô Lan nhướng mày:

"Cậu không làm một chút gì sao?"

"Làm cái gì?" Triển Mộ không chút để ý hỏi, từng bước kiểm tra tệp máy tính.

Vợ đều đi rồi, còn có thể bình tĩnh như vậy.

"Cậu không ngăn cản cô ấy?" Chạy thật thì làm sao bây giờ?

Rốt cuộc, Triển Mộ thu hồi ánh mắt chuyên chú, khó lường cười nói, từ ngữ giàu thâm ý:

"Có một số việc, không trải qua thì làm sao hết hy vọng?"

Ngụy Vô Lan nghe xong như lọt vào trong sương mù, ngẩn người, vừa định mở miệng liền bị Triển Mộ đánh gãy:

"Phương án ATH hợp tác ngày mai buổi tối trước tiên gửi tôi, tôi đi ngủ, có chuyện gì trời sáng lại nói."

"Này! Vì điều tra cái này lão tử hai ngày hai đêm không chợp mắt, cậu có còn tình người không? Này! Này!"

Răng rắc một tiếng, đối phương cúp máy.

Bậc lửa trong tay Triển Mộ đốt hút thuốc lá lẳng lặng nhìn ảnh chụp trên mặt bàn, ánh mắt dần dần trở nên sâu xa, hoàng yến trong lồng chim dưới chân bị xiềng xích, khi tự cho là có thể bay cao, không nghĩ tới thợ săn ở ngoài lồng sắt mở ra một lòng sắt càng rộng lớn...

__________________________

Rạng sớm hôm nay Thương Lam đã xuất hiện ở bến tàu ở thành phố B, tối hôm qua lăn qua lộn lại một đêm không ngủ, lại không thấy nửa điểm mệt mỏi, buổi sáng ngược lại có tinh thần thật sự, có lẽ là nhìn thấy tự do, nội tâm của cô luôn có một loại hưng phấn không giấu được cùng chờ mong.

Mông lung thần sắc phiếm sương mù, ánh sáng mặt trời dần dần dâng lên, sáng lên bốn phía tối tăm, bờ biển thuyền đánh cá bắt đầu làm việc, cách đó không xa lẳng lặng ngừng một con thuyền thuyền chở dầu, chờ đến sắc trời dần sáng, khi đám người bên cạnh di chuyển, cô liền đi theo đội ngũ đi đến du thuyền.

Thuyền này chở đến vài thành phố, mà cuối cùng điểm dừng chân lại là một thị trấn nhỏ ở thành phố B khá xa, cô lên mạng sưu tập tư liệu, thị trấn nhỏ kia vị trí hẻo lánh, tin tức nghành nghiệp cũng không phát đạt, trọng điểm là nơi đó không có gì phát triển, Triển Mộ sẽ không sinh ý muốn tới nơi đó.

Thương Lam đi theo phía sau đám người lên thuyền, nhờ sự dẫn dắt tìm được gian phòng tiêu chuẩn của mình, cô buông hành lý đóng cửa phòng lại, tinh tế nhìn xung quanh không gian nhỏ hẹp, vì tiện nghi, cô ở trong phòng không có cửa sổ, không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nhưng phòng tuy rằng nhỏ, nệm giường nhỏ lại phi thường mềm, trong phòng bài trí rất là tinh xảo.

Thời gian còn sớm, khoảng cách du thuyền xuất phát còn tới một giờ, cô lấy hành lý của mình chồng chất đến góc trong, từ trong hành lý rút ra một quyển tiểu thuyết ngồi ở mép giường lẳng lặng đọc.

Những ngày thường có thể yên lặng xem tiểu thuyết cả ngày nhưng ngay lúc này cô lại một chữ cũng không xem được, Thương Lam ngồi một hồi, buông sách quyết định đi ra ngoài dạo một chút.

Phương tiện trong tàu đầy đủ hết, ở ngay lúc đó quốc nội đã xem như trình độ trung thượng (?), Thương Lam nhàn rỗi không có việc gì ở chỗ này đi dạo, dọc theo boong tàu đi, du thuyền trước sau boong tàu đều có bể bơi, nhưng là tiểu nhân cùng phao tắm trì dường như (?), ở bên trong đa số là trẻ con.

Bởi vì mới vừa lên thuyền, cũng chỉ có rất ít trẻ con chơi đùa ở trong nước.

Gió biển phất qua gò má, cô ngồi xổm bên cạnh ao nhìn mấy đứa trẻ chơi trong nước, khóe miệng ngậm cười, trong bất tri bất giác cũng bị lây nhiễm.

Lại vào lúc này, không biết bị ai đẩy một phen, cơ thể Thương Lam lao về phía trước, "bịch" một tiếng rớt vào trong nước.

Cô ở trong nước đứng dậy, lúc này mới phát hiện hồ bơi căn bản chưa đến eo cô.

“Xin lỗi chị.”

Thương Lam lau sạch nước trên mặt, thấy rõ người mẹ đứng ở bên bờ ao, người phụ nữ lớn lên không xinh đẹp, thân thể hơi mập mạp, mà đứng ở bên cạnh cô một đứa trẻ vẻ mặt xin lỗi, tắc béo cùng viên tiểu viên cầu dường như (?).

Bạch hồ hồ thịt đô đô làm người nhịn không được muốn tiến lên véo một phen.

“Cô không sao chứ?” Mẹ của đứa trẻ vươn tay về phía cô, cô sửng sốt trong chốc lát, không có tiếp nhận, ngược lại ôm chính mình ở hồ nước do dự.

Quần áo trên người Thương Lam sớm đã ướt đẫm, hơn nữa mùa hè ăn mặc ít, áo sơmi hơi mỏng dán ở làn da trắng tinh, phác hoạ ra một thân đường cong, cô ngồi xổm trong ao không dám ra, trên mặt hiện lên một tia quẫn bách.

Mẹ đứa bé nhìn ra cô băn khoăn, chạy nhanh lấy khăn tắm đưa cho cô:

“Cô trước tiên lên đã.”

Cô ấy nhẹ nhàng nói.

Tiếp nhận khăn tắm bao quanh ở trên người mình, lúc này mới dám từ bể bơi đứng dậy.

“Thật là xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện...”

“Không sao.” Cô lắc đầu, dùng khăn lông sạch lau vệt nước trên tóc.

“Cô ở phòng nào? Cũng là tới du lịch phải không.”

Cô đi thong thả lên trên boong thuyền, nắm thật chặt khăn tắm trên người rẽ phải đi đến phòng, quần áo ướt dầm dề dán ở trên người làm cô cảm thấy dính nhớp không thoải mái, hơn nữa ánh mắt người tìm tòi nghiên cứu cô càng cảm thấy ngượng ngùng.

Cô đi vài bước, phát hiện người phụ nữ kia đang nhắm mắt đi theo cô ở phía sau, cô có chút hoang mang quay đầu lại nói:

“Tôi tự trở về được.”

Trên mặt người phụ nữ hiện lên một tia áy náy, không được tự nhiên gãi gãi đầu:

“Vậy được rồi, chính cô cẩn thận một chút, tôi đi trước.”

“Được, cảm ơn.”

Trở lại thang lầu, Thương Lam khách khí đối với các cô gật đầu nói cảm ơn, có lẽ là bởi vì trời sinh không giao tiếp tốt, cho dù cô điểm xuất phát là tốt, lại vẫn là sẽ tự giác sinh ra vài phần lạnh nhạt xa cách.

“Mẹ, con muốn ăn cánh gà.” Âm thanh đứa bé trai mềm mại truyền vào trong tai, người phụ nữ trừng mắt nhìn cậu liếc mắt một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro