Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: AnSinhThatNguyet

*Chào mọi người, mình vốn thích truyện này nên muốn tự edit bằng bản convert, vậy nên sẽ có một vài chỗ sẽ không được dịch hoàn chỉnh do mình là dân nghiệp dư edit bằng convert đã được dịch sang hán việt thô do đó có một vài chỗ mình không hiểu và bản dịch sẽ không quá hoàn chỉnh. Mình đang cần một bạn beta chỉnh sửa chỗ đánh chữ sai, kiểm tra lại bản dịch. Mọi người vui lòng nhắn tin trên Wattpad để nói rõ hơn ạ! Cảm ơn mọi người.

"Không được, không phải đã giảm béo sao?"

"Đó là mẹ nói." Cậu bé ủy khuất bĩu môi.

"Con có phải bảo bối ngoan của mẹ không?"

"Dạ." Cậu bé gật gật đầu, còn chưa hiểu được chuyện gì.

Cô gái trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đắc ý nói:

"Con đã là bảo bối ngoan của mẹ, vậy phải cùng mẹ giảm béo, đúng hay không?"

"Ngô." Nam hài nhíu mày, như thế nào cảm thấy có điểm quái.

Cô gái nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của hắn.

"Mẹ, mẹ nhìn xem, có chim bay."

"A, có chim, chúng ta đi lên boong tàu xem chim được không?" Cô gái nắm tay tiểu mập mạp đi xa.

"Mau nói tạm biệt chị gái nào."

"Tạm biệt chị."

Cậu bé nói xong lời tạm biệt, đi theo phía sau mẹ mình rời đi, đi rồi nhưng Thương Lam còn có thể nghe được tiếng hai người họ nói:

"Chị ấy thật là kỳ quái, mẹ ơi, con không muốn giảm béo với mẹ giảm béo, con muốn ăn cánh gà, cánh gà!"

Cô nhìn bóng dáng bọn họ dần dần đi xa, nhìn thân thể tiểu mập mạp tròn vo, hiểu ý cười, không khỏi hâm mộ, nếu con của chính cô cũng có thể đáng yêu như vậy, vậy thì thật tốt.

Đến khi rốt cuộc cũng không nhìn thấy bóng dáng bọn họ, Thương Lam lúc này mới đi về phòng.

Nhận lất khăn lông nhân viên đưa cho, cô vừa đi vừa lau tóc mình, tóc đen ướt dầm đẫm rối tung ở sau đầu sấn đến khuôn mặt nhỏ càng càng trắng nõn, tinh xảo. Thương Lam không thể nghi ngờ là xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, màu da quá mức tái nhợt cho người ta một loại cảm giác của mỹ nhân.

Một đường đi lên, hoặc nhiều hoặc ít hấp dẫn sự chú ý của người khác, mà đương nàng đi đến không người chỗ ngoặt khi, nghênh diện đụng phải một đổ rắn chắc thịt tường(?).

Nàng nhẹ nhàng "A" một tiếng, khăn lông ở trên tay theo tiếng "A" rơi xuống đất.

"Xin lỗi."

Cô cúi đầu không nhìn bộ dáng của người đàn ông, chỉ khách khí nói:

"Không sao." Liền cong lưng muốn nhặt khăn lông rơi trên mặt đất.

Nhưng có một bàn tay lại so với cô nhanh hơn nhặt lên, đưa tới trước mặt cô.

Mắt Thương Lam dừng ở trên tay đối phương, đó là một đôi tay vết sẹo cùng vết chai tay che kín hết, trên đầu ngón tay thậm chí có một vết thương chưa lành. Cánh tay rắn chắc chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được lực của hắn, tinh tế nhìn tới, thậm chí có thể nhìn thấy cơ bắp nhảy lên.

"Cảm ơn."

Người đàn ông rất cao lớn, người cô chỉ cao đến ngực dưới tiếp cận bụng của hắn, làn da ngâm đen hình thành đối lập mãnh liệt làn da trắng tái nhợt của cô, áo thun mỏng không ngăn được tám cơ bụng, cho dù không thấy được mặt cô vẫn như cũ có thể cảm nhận được trên người hắn phát ra tính xâm lược.

Ánh mắt cô dừng ở đôi giày màu đen, tính chất thượng thừa, nhìn không ra cái gì, nhưng cô cũng biết một thân trang của hắn sẽ không tiện nghi đến nào đi.

Hắn ăn mặc tùy ý, trên người mang theo một cổ tử phỉ khí, cô nhịn không được theo ngực hắn một đường hướng lên nhìn, lại ở đâm vào một đôi mắt như sói hung thần, cả người như sét đánh giữa trời quang, cứng đờ ở đó.

Má trái người đàn ông có một cái sẹo, dữ tợn lan tràn đến mắt, hắn khăn lông của cô đứng ở tại chỗ, mặt không cóbiểu tình, đồng thời cũng đang đánh giá cô.

Hai người thật sự rất gần, hắn thậm chí có thể ngửi được từ trên người cô truyền tới loại hương suy nhược thân mình trong mắt hắn giống như là một loại biến tướng dụ hoặc, ở bọn họ trong mắt cường đạo bọn hắn, tiểu bạch hoa mảnh mai hấp dẫn không phải là để ôn nhu thương tiếc, ngược lại là không lưu chút hư tình nào tàn phá, cùng đùa bỡn.

Trên đầu vai khăn lông căn bản che không được đường cong hoàn hoả của thiếu nữ, ướt đẫm dán trên da, từ góc độ hắn thậm chí có thể nhìn thấy áo ngực của cô.

"Đồ của cô." Ánh mắt nóng chảy của hắn đặt ở trên người cô.

Nhìn đến hắn duỗi tay ra, Thương Lam sắc mặt "Xoạt" một tiếng trở nên trắng bệch, ánh mắt lộ liễu của hắn truyền đọc cho cô, chỉ là một loại đồ vật.

Toàn thân cô run rẩy lùi lại, ký ức rách nát dần dần khâu lại với nhau, một chút một chút nhuộm đẫm, phóng đại, một trận lạnh lẽo đột nhiên thoáng qua ở lưng, cô theo bản năng nắm chặt khăn tắm trên người.

Người đàn ông hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc phản ứng với phản ứng của cô, lại đi đến gần cô vài bước.

"Cô không lấy khăn lông sao?"

Cô nghe tiếng bước chân hắn, nhìn hắn càng dựa ngày càng gần thân thể, người đàn ông ngược sáng thân mình chụp xuống một tầng bóng ma, như mật võng giống đem cô bao phủ trong đó, cuồn cuộn không ngừng tản mát ra một cổ đáng sợ cảm giác áp bách cô.

Đồng tử bỗng nhiên phóng đại, tâm suất phút chốc so với ngày thường tăng nhanh một đến gấp hai, cho dù là khi đối mặt với Triển Mộ, cô cũng chưa sợ hãi như vậy.

Cô hít vào một hơi, không thể lui về phía sau, tuy rằng liều mạng áp lại sợ hãi trong lòng, lại vẫn là ngăn không được đầu vai run rẩy, giờ khắc này, toàn thân cô cảm thấy toàn bộ tập trung ở thị giác, cô thậm chí có thể cảm nhận được trên người hắn không ngừng phát ra lệ khí.

Nghe nói khi con người sợ hãi tới cực điểm, thì ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra.

Từ trước khi ở thư thượng nhìn đến một đoạn này cô còn ôm hoài nghi, hiện giờ cả người lạc vào trong cảnh này, làm cô không thể không tin.

Trong đầu quanh quẩn một trận tiếng cười tê tái... Cùng đôi mắt người đàn ông kia lạnh băng tới cực điểm, một khắc đó, vô luận cô cầu xin như thế nào, hay thét chói tai, hắn vẫn như cũ vô tình nhìn, đem cô lăng trì còn muốn tàn nhẫn hơn chữ tàn nhẫn...

"Này, cô làm sao vậy?" Người đàn ông rất có hứng thú duỗi tay muốn chạm vào cô, nhưng không chờ đầu ngón tay gặp phải bả vai, cô liền hét lên một tiếng chạy về phòng.

Cô chạy trốn quá nhanh, ngay cả khăn trên đầu vai rớt khi nào cũng không biết, người đàn ông sững sờ đứng ở tại chỗ không biết cô sẽ phản ứng như vậy.

Nhìn bóng dáng cô hốt hoảng chạy trốn, hắn dừng một chút, bước chân dài đi qua nhặt lên khăn rơi trên mặt đất, bàn tay to sờ lên vải lông dính ướt, mặt trên vẫn còn tàn lưu nhiệt độ cơ thể ấm áp của thiếu nữ, để sát vào mũi nhẹ nhàng ngửi, thậm chí có thể ngửi được một mùi hương thanh nhã.

Thương Lam "Đùng" một tiếng đóng cửa lại, khoảnh khắc cửa phòng khép lại, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, chân run rẩy, cho dù gắt gao ôm chính mình vẫn như cũ ngăn không được sợ hãi phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn.

Nóng bức sắt lá phòng, vô số song ngăm đen bàn tay to, còn có nam nhân lạnh như đỉnh băng đôi mắt, này đó ký ức tại đây một khắc tràn ngập nàng trong óc, tựa như bị đao khắc vào, thâm nhập cốt tủy, cho dù rút gân tước cốt, vẫn như cũ mạt không xong loại sỉ nhục.

Thương Lam ôm chính mình ngồi xổm, trên mặt trắng bệch đến dọa người.

Cô nhận ra hắn!

Cho dù hắn hóa thành tro cô cũng sẽ không quên!

Sau khi cưỡng hiếp cô, hắn ném cho đàn em của hắn đùa bỡn, cuối cùng là một phen lửa thiêu chết cô.

Cô phe phẩy đầu muốn quên đi hình ảnh trong đầu, nhưng càng muốn quên đi, cái ký ức kia càng khắc sâu, cô vĩnh viễn nhớ rõ bộ dạng chính mình ở dưới thân hắn khóc kêu, hắn lạnh lùng nhìn mình bị bọn họ chà đạp, rồi bọn họ ném xuống mồi lửa, cười lớn rời đi trong tuyệt vọng của cô.

Gian phòng ngủ này không có cửa sổ, không gian nhỏ hẹp loãng đến làm người hít thở không thông, bài trí căn bản tinh xảo hiện giờ trở nên dị thường dữ tợn, nơi này cô là một phút cũng không muốn ở lại!

Thương Lam dọc theo vách tường khởi động lại thân thể của mình, cô rút ra góc tường cái hành lý, thay đổi một bộ quần áo, trên người ướt đẫm áo sơmi quần dài cũng không cần, tùy tay vứt ở trên bàn, thừa dịp thuyền chưa rời bến, cô mang theo hành lý của mình vội vàng chạy đến cửa.

Buổi chiều 6 giờ, máy bay bay về điểm, Triển Mộ theo đám người đi ra sân bay, khóe môi treo lên một nụ cười, bộ dáng không nhanh không chậm bừa bãi thanh thản, mới vừa khởi động xe, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Không hề do dự đợi, đầu dây bên kia truyền đến giọng của Ngụy Vô Lan:

"Triển Mộ!"

"Việc ở công ty giao cho cậu." Hắn ra như chuyện đương nhiên.

"Vất vả rồi ."

Lời này nói ra không có nửa điểm thành ý.

Ngụy Vô Lan ở bên kia nhăn mi lại:

"Du thuyền cô bé kia ít nhất phải mười ngày mới có thể cập bến, cậu đi qua sớm như vậy làm gì."

"Có một số việc tôi thích chuẩn bị trước." Triển Mộ bắt một chiếc taxi, xe chậm rãi đậu trên đường nhỏ, ánh mắt hắn dừng ở ngoài cửa sổ phong cảnh không ngừng lùi lại.

Trấn nhỏ thật thanh tĩnh, dân phong thuần phác, phong cảnh hợp lòng người, không khí tươi mát, cũng khó trách cô ấy sẽ lựa chọn đặt chân ở nơi này, cũng xác thực phù hợp tính tình của cô.

"Chàng trai, cậu là tới du lịch à." Tài xế nhìn qua kình chiếu hậu nói chuyện phiếm cùng hắn:

"Tính chơi bao lâu? Trấn của chúng ta nổi tiếng nhất chính là nam bộ lạc đà sơn, cậu có rảnh nhất định phải đi đến xem, cậu nhìn thấy không, chính là ở đó."

Tài xế nhiệt tình chỉ cách đó không xa một ngọn núi.

Triển Mộ nhìn theo ngón tay ông ta, xác thật có một ngọn núi lớn rất giống lạc đà cao phong, hắn cười nói:

"Có thời gian tôi sẽ đi, ông dừng ở giao lộ đó thì đi."

Thanh toán tiền ở khách sạn, hắn giương mắt nhìn có thể xem là khách sạn ở trước mặt thành phố B, nhận phòng tổng thống nhân viên nhiệt tình chiêu đãi, mở cửa phòng.

Ban đêm trấn thật sự an tĩnh, không tới buổi tối bảy tám giờ, từng nhà đã trở về đống cửa ngủ, nào có như thành phố ồn ào náo động, Triển Mộ ở phòng có một phiến cửa sổ sát đất, rất xa có thể nhìn đến núi tòa lạc đà sơn kia, trời đầy sao, tinh tế rượu vang đỏ, thực sự có loại yên ắng độc đáo, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Hắn nhìn phương xa, làm tư thế kính rượu, trong mắt tràn đầy chí tại tất đắc.

Liền như Miêu nhi ở bắt được lão thử thời điểm, luôn là muốn trêu chọc một phen mới có thể một ngụm nuốt vào, nhưng hắn không phải miêu, hắn là mãnh hổ, đối với cô, hắn so với ai khác đều phải có kiên nhẫn, hắn hưởng thụ quá trình nhổ gai nhọn một cây một một trên người cô, nhìn cô chậm rãi tuyệt vọng mà đầu hàng, nhận mệnh...

Trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ kinh sợ của Thương Lam, Triển Mộ khóe miệng làm ra một nụ cười tàn nhẫn, trấn nhỏ này hư cảnh không tồi, bọn họ có lẽ có thể ở chỗ này hưởng tuần trăng mật, tốt nhất trong quá trình đó, Tiểu Lam có thể mang thai con của hắn.

Ban đêm hải mặt bằng thượng đen nhánh một mảnh, ngày hôm qua buổi sáng 8 giờ từ thành phố B xuất phát du thuyền chính vững vàng chạy ở trên mặt biển, chỉ là nhìn chăm chú nhìn lại, du thuyền trung vô luận là nhà ăn, phòng cho khách, quán bar, này đó nguyên bản hẳn là chen đầy đám người địa phương hiện giờ lại tìm không thấy nửa bóng người, mấy cái đại hán trong tay cầm thương ở hành lang các góc tuần tra.

Bốn phía tĩnh trừ bỏ âm thanh giày bó đi trên mặt đất "Lộc cộc" thì lại vô mặt khác.

Gió biển nhẹ nhàng thổi qua, mang đến một tia tanh ngọt huyết vị, người đàn ông liếm liếm khóe miệng, trên người cuồn cuộn không ngừng tản ra một cổ lệ khí, đó là một loại khí phách nhiều năm đi trên lưỡi dao mới có.

Hắn lẳng lặng đứng ở đầu thuyền nhìn xuống nhóm người quỳ ở boong tàu, vết sẹo trên má trái dữ tợn giống như ác quỷ ban đêm, dễ dàng lấy đi tính mệnh của người khác.

Những người kia đều là du khách, nguyên bản mang theo vui sướng tâm tình đi ra ngoài du lịch, lại không người được sẽ gặp bọn cướp, hiện giờ, bao gồm hầu ứng ở bên trong, toàn bộ đều bị trói chặt tay, tập trung quỳ gối ở boong tàu.

Tuần tra xung quanh chính là một đám cầm súng ống, lại hướng bên cạnh nhìn lại, chỉ nhìn đến thấy vài nhận viên bảo an nhân viên toàn thân là máu nằm ở góc trong, vẫn không nhúc nhích, bốn phía tràn ngập một cổ tử khí áp lực.

"Đại ca."

"Đã tìm được hết rồi?" Người đàn ông ánh mắt ở trong đám người quét một vòng, không mang theo cảm tình nói:

"Chỉ có nhiêu đây?"

"Vâng, đã đi tìm toàn bộ."

Người đàn ông hơi nhướng mày, tầm mắt lại một lần quét nhập trong đám người, như thế nào cũng tìm không thấy thân ảnh suy nhược.

"Đại ca, những người này xử lý như thế nào ạ?"

Hắn liễm hạ mặt mày, ánh mắt hung ác:

"Không lưu người sống."

Tức khắc, ở ban đêm yên tĩnh, tiếng phụ nữ thét chói tai cùng con nít khóc kêu theo tiếng súng vang lên, hỗn tạp ở bên nhau, hướng tới xa xôi bờ đối diện, chậm rãi phiêu tán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro