Chương 1: Bị tức chết rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nếu như không phải ngươi không biết dạy con, Uy Viễn hầu phủ sao mà có thể rơi vào tình cảnh như hiện tại? Di Nhiên sao lại có thể vì sống trong cảnh bần hàn này mà thân mang bệnh chứ? Bảo ngươi đem tiền đi mua tổ yến để bồi bổ cũng là chính đáng."

Tuyết rơi suốt ba ngày ba đêm trắng xoá trời đất, cũng bạc trắng cả tóc của Tân An. Nửa năm trước con trai của bà vì dính líu đến một vụ án mà liên luỵ cả Uy Viễn hầu phủ bị mất hết tước vị, trên dưới toàn phủ bị đuổi ra ngoài đường, vẫn may nhà mẹ đẻ bà có để lại một căn nhà để mọi người có chốn lưu thân, nếu không chắc là chưa hết đông này đã mất đi một nửa nhân số.

Tuyết dày tựa lông ngỗng như chẳng bao giờ ngừng rơi, cũng giống như tình cảnh trước mắt này vĩnh viễn không nhìn thấy tương lai, bà trở thành tội nhân trong mắt tất cả mọi người.

"Phu nhân."

Xuân Dương bước vào, viền mắt đỏ hoe, nói: "Thiếu phu nhân đi rồi, xin phu nhân nén đau thương."

Lồng ngực như bị gì đó đập mạnh vào, Tân An tay bám chặt lấy khung cửa, nửa năm trước con trai bà chết trong đại lao, ba tháng trước cháu trai bà cũng bỏ bà mà đi, bà biết chứ, không còn chồng và con, đứa con dâu vốn đã yếu đuối của bà không thể sống nổi.

Bà cụp mắt xuống vuốt nhẹ chiếc vòng trên cổ tay, bà vẫn còn nhớ ngày mình xuất giá, mẫu thân khóc hết nước mắt đưa bà lên kiệu hoa, phụ thân luôn uy nghiêm của bà viền mắt ửng đỏ, đệ đệ bà đầy vẻ không nỡ, cuối cùng, bà cũng không có được cuộc sống như bọn họ mong muốn.

"Đem chiếc vòng này đi cầm đi, phải tiễn nó chặng đường cuối cùng này thật đàng hoàng, an táng một nhà ba người bọn họ cùng một nơi."

Đường Vinh nhìn lướt qua chiếc vòng, cau mày nói: "Ngọc Dương Chi là hàng thượng hạng giá ngàn lượng bạc, tang lễ làm đơn giản thôi, số bạc còn lại dùng để mua tổ yến bồi bổ cho Di Nhiên. Trời lạnh rồi, mua cho muội ấy chăm đệm bằng tơ lụa, còn phải mua thêm cả than lửa thượng hạng nữa."

"Trước mắt ta và ngươi không còn con trai, cũng không còn cháu trai, sau này chỉ có thể trông chờ vào Tử Huy chăm sóc chúng ta khi về già, thu lại cái dáng vẻ không chịu nhường ai như trước kia của ngươi đi, đối xử với Di Nhiên tốt một chút."

"Ta đã từng đồng ý với kế mẫu, đợi khi ta trăm tuổi sẽ cho Tử Huy tước vị hầu phủ, là ngươi không biết dạy con nên mới liên luỵ mọi người đi đến nước này, ngươi nợ Tử Huy một tước vị."

"Ta nhớ ngươi còn một củ nhân sâm, Tử Huy chỉ là bị liên luỵ mà thôi, chỉ cần cố gắng thì không phải không còn cơ hội nào khác, ngươi giao củ nhân sâm đó ra đây, xem như bồi thường Tử Huy."

Đây là lần nói chuyện nhiều nhất của Đường Vinh với Tân An từ khi Hầu phủ bị tịch biên tới giờ, nói xong cũng không kịp đợi lâu: "Ngươi mau giao nó ra đây, Di Nhiên không được khoẻ, ta đi xem thế nào."

Bóng lưng của Đường Vinh biến mất rất nhanh trong gió tuyết, Tân An nhìn bầu trời đầy tuyết trắng xoá, đến bây giờ bà vẫn không hiểu, con trai của bà là người xuất sắc như vậy, chính trực như vậy, sao có thể phạm tội tham ô lại còn chửi mắng hoàng thượng được chứ?

Củ nhân sâm tìm không thấy nữa, chỉ còn lại chiếc hộp trống rỗng, Xuân Dương nói hôm kia Đường Vinh có ghé qua, ý tứ chẳng thể rõ ràng hơn, Tân An chậm rãi thở dài, nửa năm qua bà chịu đủ nỗi đau mất người thân, tinh thần chẳng thể vực dậy được nữa, trái lại khiến đôi mẹ con kia càng ngày càng được đà ngạo mạn.

Ở Tây viện, Đường Vinh vui mừng khi nhìn sắc mặt hồng hào của Đào Di Nhiên: "Viên tị hàn đan đó quả nhiên thần kì, hai ngày nay khí sắc của muội tốt lên nhiều rồi."

Đào Di Nhiên vuốt ve gò má, ánh mắt hân hoan thế nhưng miệng thì lại nói: "Tị hàn đan quý giá như thế, ta cũng đâu phải bệnh nghiêm trọng gì, lãng phí quá."
Đường Vinh rót nửa cốc nước ấm cho bà ta, nói: "Chỉ cần có công dụng giúp ăn ngon, có đắt hơn nữa cũng đáng."

Đào Di Nhiên cười nhẹ, khuôn mặt được bảo dưỡng kĩ lương trông có phần như thiếu nữ.

"Lại khiến đại tẩu tốn kém rồi."

"Đó là điều cô ta nên làm, muội đó, quá lương thiện rồi."

Ở ngoài cửa, Xuân Dương đang dìu Tân An đi tới nghe thấy vậy vẻ mặt thoáng hiện lên sự kinh ngạc, Tân An đứng hình ngay tại chỗ.

Ngày đó, đứa trẻ nhỏ bé cuộn tròn trong lòng bà, hỏi bà rằng tổ phụ mặc kệ tuyết lớn vẫn đi mua thuốc cho nó liệu có bị lạnh không, hỏi bà rằng có phải là uống thuốc của thái y gia gia xong sẽ không còn đau nữa không, đôi mắt thằng bé lấp lánh nhìn về phía cửa, mong chờ tổ phụ đem thuốc về.

Trước khi nhắm mắt nó còn nói, tổ phụ đem thuốc tới thì nhớ đánh thức nó dậy, nó không sợ đắng, uống thuốc xong sẽ trở nên cao lớn, cao như tổ phụ vậy.

Đường Vinh tay không quay về, nói hiện tại bọn họ là tội nhân, thái y viện không thể bán thuốc, tiện thể lại mắng bà thêm lần nữa là không biết dạy con liên tuỵ tới cháu trai, khiến bà mất hết tự tin khi ở bên cạnh ông ta.

Hoá ra tị hàn đan mua được rồi, thế nhưng lại rơi vào miệng của Đào Di Nhiên.

Trong phòng vẫn đang tiếp tục trò truyện, là giọng của Đường Huy.

"Đại bá phụ, con nghe nói nhà mẹ đẻ của đại bá mẫu đang trên đường tới đây, đến lúc đó chỉ sợ là sẽ bám lấy cái chết của đường ca không buông, nếu để bọn họ tra ra chân tướng rồi làm ầm lên, con sợ là mạng nhỏ khó giữ."

"Chuyện này con có thể yên tâm, lúc đó ta đã sắp xếp ổn thoả, tất cả mọi người đều nghĩ những lời đại nghịch bất đạo đó là do Tử Hiên nói, ngân lượng sao kê và tịch thu trong phủ cũng đều là của Tử Hiên, chứng cứ rành rành, không thể lật án."

Đường Hiên là con trai ruột của Đường Vinh, giờ đây trong miệng ông ta lại giống như người không chút liên quan, Tân An chao đảo đứng không còn vững, hoá ra Tử Hiên của bà gánh tội thay cho Tử Huy.

Bà đã nói mà, nhà mẹ bà là thương nhân buôn muối, thứ không thiếu nhất chính là tiền tài, Tử Hiên của bà sao có thể tham ô được chứ.

Hoá ra Tử Hiên của bà bị đổ oan, bị chính phụ thân của nó đổ oan.

Những lời nói tiếp tục truyền ra từ trong phòng khiến máu bà chảy ngược: "Còn về người của Tân gia con không cần lo, hôm trước ta đã nhận được tin tức, bọn họ gặp phải thổ phỉ trên đường tới đây, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả đời này cũng đừng mong tới được kinh thành."

"Về phía đại bá mẫu của con, mấy ngày này con đối xử với bà ta tốt một chút, Tân gia ba đời buôn muối, sau khi hầu phủ xảy ra chuyện tuy rằng trong tay bà ta chẳng còn cắc bạc nào, nhưng Tân gia vẫn để lại cho bà ta những đồ có giá trị, nếu như bà ta bằng lòng lấy ra làm đá lót đường cho con, người chỉ bị liên luỵ như con không phải là không có khả năng vực dậy."

"Con đa tạ đại bá phụ, từ khi phụ thân con mất tới nay, người vẫn luôn chăm sóc cho hai mẹ con con, trong lòng con người cũng giống như cha ruột vậy..."

"Phụt..."

Tân An phun ra máu, Xuân Dương cực kì hoảng sợ: "Phu nhân."

Âm thanh kinh động đến những người ở trong phòng, khi nhìn thấy bà, ánh mắt Đường Vinh có hơi chột dạ sau đó lập tức khôi phục lại thái độ thách thức, không đợi Tân An kịp mở lời đã đánh đòn phủ đầu:

"Nếu ngươi đã biết rồi ta cũng chẳng ngại nói cho ngươi, đời này của ngươi mọi việc đều phải tranh đấu, luồn cúi khắp nơi, tính toán cẩn thận, thủ đoạn tàn nhẫn không nương tình, Đường Hiên càng giống ngươi hơn đó."

"Trong nhà xảy ra chuyện, chỉ cần nó thừa nhận tất cả mọi chuyện đều do nó gây ra, ta sẽ có cách để giữ mạng cho nó, nhưng nó thà chết không chịu tuân theo, thậm chí còn muốn đích thân tố cáo Tử Huy, bất cần huynh đệ."

"Còn về tị hàn đan, đại phu nói Khắc nhi đã vô phương cứu chữa, vậy tị hàn đan đưa cho nó cũng chẳng có tác dụng gì, sao phải lãng phí như thế?"

Tân An cười, cười cho một đời hoang đường này, nếu không phải bà luồn cúi khắp nơi, chỉ dựa vào cái bản tính ngạo mạn của ông ta thì có thể đứng ở trốn quan trường tới tận hôm nay hay không?

Nếu không phải bà tính toán cẩn thận, thủ đoạn tàn nhẫn, nhất phòng bọn họ có thể sống yên ổn qua ngày trong tay kế mẫu và những thủ đoạn của bà ta sao?

Nếu không phải bà hết mực tranh đấu, ông ta liệu có được phong vị hầu tước hay không?

Ông ta hưởng thụ tất cả những lợi ích mà bà mang tới, nhưng lại không thấy hổ thẹn với những thủ đoạn của bà.

"Đường Vinh, ngươi đúng là không biết xấu hổ."

"Ngươi ép chết con trai, hại chết cháu trai, loại người như ngươi không xứng đáng có người tiễn đưa lúc lâm chung."

Con trai bà bị phụ thân nó bức ép đến chết, lúc ấy trong lòng nó phải buồn đến mức nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro