Chương 19: Nhạc phụ hiểu lầm con rể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu trạch này của Tân gia ở Kinh thành chỉ là nơi tạm trú, bình thường cũng ít khi được chăm sóc, trông không được lộng lẫy cho lắm, nhưng Tân An lại thích nơi này. Sau khi hầu phủ bị tịch biên, đây chính là chỗ dừng chân của nàng, che chở nàng khỏi mưa gió.

"Về sau, con sẽ cho người đến sửa sang lại căn nhà này thật tốt, rồi sắp xếp thêm vài người quét dọn, trồng thêm hoa cỏ."

Thấy con gái còn có tâm tư suy nghĩ về việc này, Tân phu nhân thực sự yên tâm: "Con rể đối xử với con tốt chứ?"

Tân An gật đầu.

Vào nhà, hai người hành lễ với Tân Khoan. Khi gặp Đường Mạch, Tân Khoan vẫn không vui vẻ, ai bảo danh tiếng của Đường Mạch bên ngoài không tốt như vậy chứ?

Đường Mạch hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tân An nhưng nàng làm ngơ, khoác tay mẹ đi vào hậu viện, nàng còn nhiều chuyện muốn nói với mẫu thân mình.

Hai mẹ con nói chuyện riêng một lúc, biết rằng hai người vẫn chưa động phòng, Tân phu nhân cũng không khuyên con gái nên sinh con sớm để giữ chồng. Theo bà thấy, nếu người đàn ông đó không thích con, dù con sinh cho hắn ta mười đứa con cũng vậy thôi.

"Ta thấy cũng không tệ lắm, con có thể cho hắn một cơ hội, tìm hiểu kỹ hơn, nếu là duyên tốt thì coi như Phật tổ phù hộ."

"Con biết rồi."

Tân An ngồi uống trà, sau khi đặt tách trà xuống, nàng nghiêm túc nói: "Hôm nay con về thăm nhà, vốn không nên nói những lời chẳng lành, nhưng... mẹ à, người phải nói với cha, không thể kết giao sâu với Uy Viễn hầu phủ, đừng vì con giờ đã gả vào hầu phủ mà cha dốc hết sức giúp đỡ, cần phải để lại đường lui cho mình."

Có vài chuyện không thể nói quá rõ, nhưng nhân cách của Đường Cương thực sự không đáng tin: "Nói thẳng ra, hầu phủ đâu tích luỹ được gì trong triều?"

"Chút danh tiếng đó đều là do lão gia nhà họ Đường trước kia xông pha chiến trường mà có được. Kể từ khi bỏ võ theo văn, Đường gia chẳng có thành tựu gì đáng kể. Dù Đường Vinh có tiếng tăm bên ngoài, nhưng muốn tiến xa trong triều không phải chỉ cần danh tiếng, mà còn phải chi nhiều tiền để lo liệu..."

Đường Cương và Đường Vinh không phải là người biết ơn trả nghĩa, nâng đỡ Đường Vinh nàng đâu được lợi lộc gì?

Tân phu nhân cau mày: "Chuyện này tối qua cha con cũng có nói, chỉ lo con khó xử."

"Con có gì phải khó xử chứ?"

Tân An cười nhẹ: "Con rể của mẹ đâu phải là trưởng tử được kỳ vọng, có lợi ích gì cũng chẳng đến lượt hắn ta, có chuyện gì xảy ra thì cũng chẳng trách được con."

"Hầu phủ giờ trống không, hôm qua mẹ chồng con còn muốn cho con hai nghìn lượng bạc, mà bạc đó là tiền riêng của bà ấy..."

Tân phu nhân cảm thấy hối hận: "Đáng lẽ không nên để con ở lại hầu phủ."

Tân Hoàn cũng chen vào: "Tỷ, giờ chúng ta nên làm gì?"

"Đương nhiên là tháo cờ của hầu phủ xuống mà tìm lối thoát khác, tuyệt đối không được treo cổ trên một cái cây."

Tân Hoàn gật đầu liên tục: "Tỷ nói kỹ hơn đi, đệ sẽ nghe theo tỷ."

Tân An giơ tay gõ nhẹ vào trán hắn:"Lớn như vậy rồi, mà đầu óc như để làm cảnh vậy?"

"Ta không ở đây, đệ phải học cách tự động não, làm ăn lời lãi nhiều ít không quan trọng, điều quan trọng là đảm bảo an toàn cho bản thân, lỡ có chuyện xảy ra cũng không liên lụy đến mình. Tiền kiếm hoài không hết, nhưng mạng thì chỉ có một, suy tính mọi chuyện phải chu toàn."

Tân Hoàn gãi đầu ngượng ngùng: "Từ nhỏ đệ đã nghe lời tỷ, tự mình suy nghĩ đệ không yên tâm."

Tân An mỉm cười, đời này nàng nhất định sẽ bảo vệ tốt đệ đệ ngốc này.

Ở tiền viện, Đường Mạch ngồi trước mặt Tân Khoan, cảm thấy ngượng ngùng đến nỗi muốn cào móng chân vào đế giày. Tân Khoan cũng không nói gì, chỉ thản nhiên uống trà. Sau khi cố gắng xây dựng tâm lý một hồi, cuối cùng Đường Mạch cũng lấy hết can đảm để mở lời: "Nghe nói nhạc phụ sắp về Hoài Giang?"

"Ừm."

Sau đó lại im lặng như tờ.

Đường Mạch cười gượng gạo: "Nhạc phụ định khi nào tới lần nữa?"

"Khi con đối xử không tốt với An nhi của ta."

Đường Mạch: .....

"Nhạc phụ nói đùa rồi, tuy con có chút hỗn nhưng tuyệt đối không khắt khe với vợ mình, làm sao có thể phụ lòng nàng ấy được."

Ánh mắt của Tân Khoan như muốn nhìn thấu hắn: "Trong lòng biết rõ là tốt rồi. Những chuyện trước đây của con ta cũng không biết thật giả ra sao, nhưng đã thành thân rồi thì không thể như trước kia nữa."

Nói rồi ông gõ nhẹ vào chiếc hộp gỗ bên cạnh:"Cái này sau này con cầm về, chỉ cần con đối xử tốt với An nhi, để con bé được sống thoải mái, thì về thứ như này sẽ không thiếu, nhìn thấy thứ gì hiếm lạ cũng không cần phải tranh giành với người khác."

Đường Mạch tò mò bước tới, thấy trong hộp toàn là bạc, trong chốc lát không biết nói gì, chỉ có thể thầm mắng Đường Vinh trong lòng vì đã phá hoại danh tiếng của hắn, khiến nhạc phụ hiểu lầm rằng hắn là kẻ hay tranh giành mọi thứ.

"Nhạc phụ đã hiểu lầm con rể rồi."

Tân Khoan nhướng mày: "Con chưa từng tranh giành thứ gì với đại ca con sao?"

"Tranh... đã từng tranh."

Đường Mạch cảm thấy rất bất lực.

"Vậy thì đúng rồi còn gì?"

Tân Khoan không nghe hắn giải thích: "Sau này trừ khi là thứ cực kỳ quan trọng, còn không thì đừng tranh giành nữa, chỉ là mấy đồng bạc thôi mà."

Nhạc phụ giàu có, nói chuyện cũng đầy tự tin, Đường Mạch đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Kiếp trước, Đường Vinh nhờ sự hỗ trợ của Tân gia mà sống rất vẻ vang, trong khi Đào gia lại rất tầm thường, không những không giúp đỡ hắn mà còn đưa ra nhiều yêu cầu quá đáng. Lúc đó, hắn luôn ghen tị với Đường Vinh đến mức mất ngủ. Bây giờ, cuối cùng thì vận may cũng đã đến với hắn rồi.

"Con xin cảm ơn sự chiếu cố của nhạc phụ."

"Xin nhạc phụ yên tâm, con nhất định sẽ kính trọng vợ con, mọi việc đều lấy vợ làm đầu."

Tân Khoan cuối cùng cũng hài lòng được đôi chút. Ông nghĩ, chỉ cần dùng tiền thì nhất định có thể khiến thằng nhóc này ngoan ngoãn. Trước tiên hãy làm cho nó quen với việc tiêu tiền, sau này nếu dám đối xử tệ với An nhi của ông thì cắt hết tiền, xem nó có ngoan ngoãn không.

Sau bữa cơm, Tân An biết được 'kế hoạch vĩ đại' của cha mình, nàng cười ngượng ngùng nhưng không thất lễ. Nói chứ cha nàng đường đường là một thương nhân buôn muối, từng giao thiệp với bao nhiêu quan lại quyền quý, vậy mà lại nghĩ ra cách ngây thơ như vậy để đối phó với con rể.

"Nhạc phụ là đang ném chuột sợ vỡ bình đấy, ai bảo bây giờ cô nằm trong tay ta."

Đường Mạch tranh thủ thì thầm đắc ý bên tai nàng, Tân An cười gượng: "Có được lợi thì chia đôi, đừng quên, cuộc sống của ta thế nào là do ta quyết định."

"Thành giao."

Lúc này Đường Mạch rất vui vẻ, đối với Tân Khoan thì gọi "nhạc phụ" một cách ân cần, đối với Tân phu nhân cũng rất thân thiết. Hắn còn nói ngày mai sẽ đưa Tân Hoàn đi dạo quanh quanh, khi Tân An nhắc đến việc mua viên dưỡng khí, hắn lập tức vỗ ngực đảm bảo ngày mai sẽ mua được. Thái độ như vậy khiến Tân Khoan cảm thấy hắn cũng không phải là người tệ.

Sau bữa cơm, hai người cha vợ con rể ngồi uống trà, Đường Mạch rất rộng rãi kể cho Tân Khoan biết những điều ông muốn biết. Phải biết rằng Tân Khoan ít khi tới kinh thành, nên không biết rõ về mối quan hệ giữa các nhà quyền quý, mà đây lại là sở trường của Đường Mạch.

"Sau này nhạc phụ có gì muốn biết thì cứ viết thư cho con, con nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ."

Tân Khoan ừ một tiếng: "Sau này phải nghe lời An nhi nhiều hơn, con bé sẽ không hại con đâu."

Đường Mạch mỉm cười nhếch mép, đây là lần thứ hai hắn nghe câu này hôm nay, thật thú vị.

Đến chiều muộn, Tân phu nhân mới giục Tân An về hầu phủ. Người nhà họ Tân ít khi tới kinh thành, mỗi lần đến không thể thiếu việc mua rất nhiều thứ, đến khi ra về không mang theo được hết, nên tất cả đều đóng gói cho Tân An.

Thế là, lúc đến chỉ có hai chiếc xe, nhưng khi về thì có thêm một chiếc nữa. Đúng lúc này, họ gặp Đường Vinh và Đào Di Nhiên từ nhà họ Đào trở về. Thấy hạ nhân đang bận rộn dỡ đồ, mọi thứ chặn kín cổng hầu phủ, Đường Vinh nheo mắt lại, ánh mắt lướt qua từng thứ một. Vừa định dẫn Đào Di Nhiên vào nhà thì Đường Mạch đã tranh thủ tiến tới chào hỏi: "Đại ca đại tẩu về rồi đó sao?"

"Thật ngại quá, nhạc phụ nhạc mẫu cho nhiều đồ quá, chặn đường của đại ca đại tẩu mất rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro