Chương 141+142+143: Em ngu ngốc cũng được, dù sao anh cũng mù mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, sáng sớm, Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực ăn mặc chỉnh tề, Bùi Tiểu Xuyên chờ ở bên ngoài biệt thự, trên xe đã chuẩn bị đủ quà cáp để đem về.

Mỗi cuối tháng, Bùi gia đều sẽ họp gia đình một lần như vậy, Bùi gia ngoại trừ người ở trong quân đội làm nhiệm vụ, còn lại đều dự họp. Đương nhiên, bác hai của Bùi gia không tính.

Nhà của Bùi gia là một khu trang viên cổ kính, có niên đại trăm năm, được tu sửa thường xuyên, thoạt nhìn còn cao cấp hơn cả những khu nhà ở của các người nổi tiếng.

Đi đến cổng lớn của Bùi gia liền có một cảm giác căn nhà này có bề dày lịch sử, Bùi gia còn bắt đầu từ sớm hơn cả Tô gia, nghe nói trước đây là nhà quân tướng, nghe nói trước đây thời lập quốc cũng là những tướng quân đứng đầu, sau khi quốc gia có lời kêu gọi hưởng ứng cải cách mở cửa thì Bùi gia là nhà bắt đầu kinh doanh buôn bán sớm nhất, thừa cơ biến thành tập đoàn Bùi thị đứng đầu Hải Thành.

Lão gia tử Bùi Nghiêm là quân nhân, nghiêm khắc mà bảo thủ, nhưng mà Tô Tử Bảo lần trước gặp qua một lần, cảm giác Bùi gia gia cũng rất hiền lành, ngược lại bố mẹ chồng lại rất hời hợt đối với cô và Bùi Dực. Còn gặp một đống người thân của Bùi Dực, các thể loại thân thích thật đúng là không ít, nếu không phải Tô Tử Bảo cố gắng, thì quả thực là không nhớ nổi.

Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực vừa mới xuống xe, người giúp việc ở hai bên cửa lớn liền kính cẩn hành lễ, "Hoan nghênh Tam thiếu gia, Tam thiếu phu nhân về nhà."

Tô Tử Bảo lễ phép cười cười, kéo Bùi Dực nhìn không chớp mắt đi vào.  

Đi qua không ít sân nhỏ, cũng không biết là phải bước qua bao nhiêu cánh cửa, rốt cuộc mới vào được đến nội viện Bùi gia.

Dù sao từ lúc Tô Tử Bảo vào đến nhà Bùi gia về sau, trong lòng liền lấy dũng khí. Bùi gia không hổ là một đại gia tộc đứng đầu Hải Thành, cho dù Tô gia bọn họ cũng là một trong tứ đại hào môn, nhưng mà đừng nói hiện tại chưa sa sút, cho dù là lúc cường thịnh, cũng chưa từng làm cho người ta cảm thấy áp bức đến vậy. Bùi gia chỉ sợ là còn vững chắc hơn so với tưởng tượng, hơn nữa vô cùng ít xuất hiện.

Thân thích của Bùi gia thật sự là quá nhiều, những họ hàng thân thích xa cũng chỉ có tư cách ở ngoài ngoại viện.

Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực vừa vừa đi vào cửa, đã nhìn thấy Bạch Lăng Tuyết cùng Bùi Dĩnh Vũ cùng ngồi ở trên ghế sa lon không biết đang nói cái gì, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Vừa nhìn thấy Tô Tử Bảo, Bùi Dĩnh Vũ lập tức xị mặt xuống.

Ngược lại Bạch Lăng Tuyết lại cười dịu dàng đứng dậy, quả nhiên là tự nhiên phóng khoáng, quả nhiên là người phong độ đệ nhất Hải Thành.

"Em ba và vợ đã đến rồi à, mau vào ngồi đi."

Bùi Dực bên môi nhếch lên một nụ cười nhạt, "Chị dâu đừng khách khí, người trong nhà cả. Anh hai đâu rồi chị dâu?"

"Anh hai cậu dẫn theo Hạ Thừa Diệp của Hạ gia đi tìm bố nói chút chuyện làm ăn, bọn họ bây giờ vẫn đang ở trên phòng sách ở trên lầu đấy." Bạch Lăng Tuyết cười nói, "Không phải là cậu không biết, Kỳ Thành anh ấy rất bận rộn, ngay đến cả hôm nay cũng không được rảnh rỗi. Chị ngược lại lại rất hâm mộ em dâu, có thể có em ba ở bên cạnh những lúc thế này."

Tô Tử Bảo trong lòng lặng lẽ phun ra một câu, không phải là cô muốn nói là người đàn ông của cô bận rộn, còn người đàn ông của tôi vô công rỗi nghề rất nhàn nhã sao?

Đại gia tộc đấu đá nhau, thật sự là từ lúc bước vào cánh cửa này đã bắt đầu rồi. Đây cũng là lý do khiến Tô Tử Bảo không thích, cũng không phải chỉ là một buổi gặp của người trong nhà bình thường, ăn một bữa cơm bình thường mà cũng chịu đủ những đả kích ngấm ngầm.

May mà Tô Tử Bảo của bây giờ, nếu là Tô Tử Bảo của trước kia, sớm đã bị chơi chết rồi, không biết là sẽ xấu hổ thế nào, sẽ bị chê cười bao nhiêu.

"Đúng vậy, đàn ông của nhà này, đúng là rất khiến cho người ta phải hâm mộ. Chị dâu đừng hâm mộ em, em cũng ngại khen Bùi Dực. Chị hai bây giờ đã gả cho anh hai, nếu chưa gả còn có thể tự do lựa chọn thật tốt, nếu không chọn tùy tiện, thì hiện tại hối hận cũng không kịp." Tô Tử Bảo cười nhẹ, đáp trả một cách tỉnh bơ.

Bạch Lăng Tuyết sắc mặt lập tức khó coi như nuốt phải một con ruồi vậy, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.

Cái gì mà không kịp để chọn lại, cái gì mà gả tùy tiện thì hối hận cũng không kịp chứ, ý của tôi rõ ràng là đang khoe chồng tôi tốt hơn Bùi Dực, cô nghe không hiểu sao?

Lại vẫn chẳng biết xấu hổ mà dương dương đắc ý, cho rằng ai thật sự hâm mộ cô chứ!

"Đồ ngu, không hề nghe ra, là chị dâu đang khen anh hai sao? Thật đúng là gặp dương dương tự đắc." Bùi Dĩnh Vũ khinh thường nhìn Tô Tử Bảo, "Cô như vậy, thì đúng là chỉ có chú ba mới muốn thôi."

Bùi Dĩnh Vũ trước kia còn có quan hệ rất tốt với Bùi Dực. Bùi Dực cũng vì anh ta mà lăn lộn không ít, nhưng mà quan hệ của anh với Bùi Kỳ Thành còn tốt hơn, Bùi Kỳ Thành cùng Bùi Dực trên mặt là anh em thân thiết, thực ra... Tô Tử Bảo đoạn thời gian trước cũng đã được lĩnh giáo qua rồi.

Bởi vậy Bùi Dĩnh Vũ lại càng đứng về phía Bùi Kỳ Thành.

Bùi Dực cũng không so đo, ngón trỏ cong lên búng vào sau ót Tô Tử Bảo, vui vẻ, "Không sao. Em ngu ngốc cũng được, dù sao thì anh cũng mù mà."

Tô Tử Bảo không khỏi mỉm cười. Làm cho Bùi Dĩnh Vũ ở bên cạnh tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Ai nha, Bùi Dực đến rồi." Một quý phu nhân tầm hơn 30 tuổi thoạt nhìn có vẻ như được chăm sóc rất tốt đi tới chào hỏi, là dì của Bùi Dực, Bùi Phân Phân.

Bên người bà là một cô gái xinh đẹp động lòng người, Bùi Mai Vân, trông thấy trong mắt Bùi Dực hiện lên một tia khinh miệt, nhưng mà trên mặt lại cười ngọt ngào, "Anh họ, đã lâu không gặp."

Tô Tử Bảo lần trước đã gặp qua những người này, cũng đều biết cả.

Đang lúc cả hai bên đều lúng túng, một hồi tiếng bước chân cùng tiếng cười truyền đến, Bùi Thiên Hữu, Bùi Kỳ Thành cùng Hạ Thừa Diệp cùng nhau đi xuống.

"Đều là người trong nhà, đừng khách khí, ở lại ăn cơm đi, giống như Kỳ Thành vậy, ngày mai hãy về." Bùi Thiên Hữu nói với Hạ Thừa Diệp.

Hạ Thừa Diệp cười lịch sự, "Sao có thể như vậy được chứ."

"Khách khí cái gì, ta đã chuẩn bị phòng hết rồi, tối nay đừng đi, ở lại đây đi." Bạch Lan Chi cũng bước ra, bên người bà là vị hôn thê Bạch Phương Phi của Hạ Thừa Diệp.

Bạch Lan Chi là vợ của Bùi Thiên Hữu, là mẹ chồng của Tô Tử Bảo, lại là cô của hai chị em Bạch Lăng Tuyết cùng Bạch Phương Phi.

Tô Tử Bảo không nghĩ tới vậy mà lại lần nữa gặp lại Hạ Thừa Diệp ở đây, không giống với lần gặp mặt trước, hiện tại cô đã có thể khắc chế rất tốt tình cảm của mình, cười tự nhiên phóng khoáng, không có chút kẽ hở nào.

"Được rồi, vậy bọn con cung kính không bằng tuân mệnh vậy." Hạ Thừa Diệp khách khí cười nói.

Bùi Dĩnh Vũ cũng cực kỳ vui vẻ, "Vậy thì tốt quá rồi, anh Thừa Diệp, vừa hay em đang muốn tìm một người dạy em chơi piano, có một bài mà em đánh mãi vẫn sai, anh Thừa Diệp giúp em xem xem vấn đề ở đâu nhé.

Hạ Thừa Diệp lúc trước tốt nghiệp học viện âm nhạc đệ nhất Hải Thành, Piano với hắn mà nói chỉ là kiến thức cơ bản.

"Ừ." Hạ Thừa Diệp cười gật đầu.

Bạch Phương Phi trong mắt hiện lên một tia bất mãn, nhưng mà không hề biểu hiện ra ngoài.

Mặc dù chỉ là hai câu nói đơn giản, Tô Tử Bảo lại nhạy cảm phát hiện, giữa Bùi Dĩnh Vũ và Hạ Thừa Diệp có gì đó không đúng.

Trước kia Tô Tử ở cùng với Hạ Thừa Diệp cũng chưa thấy qua Bùi Dĩnh Vũ bao giờ, chắc là gần đây bọn họ mới quen nhau, Hạ Thừa Diệp dựa vào Bạch Phương Phi Bạch gia, lại thông qua Bạch gia cùng Bùi gia tạo quan hệ.

Bùi gia rõ ràng là nhà mạnh nhất trong mấy nhà. Hạ Thừa Diệp có nhị tiểu thư đã đính hôn, hiện tại xem ra Tứ tiểu thư của Bùi gia cũng rất có hảo cảm với hắn.

Hạ Thừa Diệp vô cùng thông minh của chúng ta sẽ lựa chọn thế nào đây? Mọi chuyện dường như ngày càng hay ho rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro