Chương 144+145+146: Giả vờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa, trên chiếc bàn ăn bày đầy những món đồ ăn tinh tế, lão gia tử Bùi nghiêm ngồi ở vị trí chủ chốt, những người khác bao gồm Hạ Thừa Diệp cùng Bạch Phương Phi đã ngồi xuống xung quanh.

"A Bảo à, sao nhìn có vẻ còn gầy hơn cả tháng trước rồi thế này? Có phải là Bùi Dực đối xử với con không tốt không?" Bùi Nghiêm là người đầu tiên hỏi đến Tô Tử Bảo, trên gương mặt nghiêm khắc hiện lên sự ôn hòa khó có được.

Ông vừa hỏi ra câu này liền khiến cho mấy người phụ nữ ngồi quanh đó đều cảm thấy không vui.

Bùi Nghiêm cùng ông của Tô Tử Bảo là bạn bè lâu năm, mà hôn sự của Bùi Dực cùng Tô Tử Bảo cũng là do hai người này định đoạt, Tô Tử Bảo lần trước liền phát hiện ra rồi, lão gia tử đối với chính mình còn thân thiết hơn so với Bạch Lăng Tuyết bọn họ.

Tô Tử Bảo ngọt ngào cười nói, "Ông hiểu lầm rồi, sao có thể như vậy được ạ. Bùi Dực đối với con rất tốt, con có thể thể chất ăn mãi mà không mập, mỗi ngày Bùi Dực cũng bảo quản gia làm rất nhiều món ăn ngon, chỉ là ăn mãi mà không mập thôi ạ."

"Đúng đấy, ông à, con trước nay chỉ toàn là nuông chiều vợ con, làm sao có thể đối xử không tốt với cô ấy được chứ. Đúng không, Bảo Bảo?" Bùi Dực hướng về phía Tô Tử Bảo nhướng nhướng lông mi, vẻ mặt kiêu ngạo.

Tô Tử Bảo nhẹ nhàng đá anh một cước, sẵng giọng, "Ông cùng tất cả mọi người còn đang ở đây, vậy mà còn không biết quy củ như vậy."

"Ông, ông xem, là cô ấy khi dễ cháu, ông thấy không." Bùi Dực lập tức chỉ vào Tô Tử Bảo lên án.

Bùi Nghiêm buồn cười, cười ha ha, "Nên như vậy, điều trị ngươi! A Bảo con cứ điều trị nó đến nơi đến chốn vào, nếu như nó không nghe lời, ông sẽ cho cháu hả giận."

"Vâng, thưa ông!" Tô Tử Bảo hướng về phía Bùi Dực giương cằm lên, đáp ứng đặc biệt vang dội.

Nhìn thấy bộ dạng đùa giỡn của cặp vợ chồng này, Bùi nghiêm liên tục gật đầu cười.

Người ngồi trong bàn đành phải cười theo ông.

Tô Tử Bảo sớm đã biết, đứa cháu nhà Bùi gia này, đời này, sẽ luôn lễ phép kính cẩn trước mặt Bùi Nghiêm, ngay đến cả Bùi Dĩnh Vũ kiêu ngạo, ngang ngạnh cũng sợ người ông này nhất, lão gia tử quản giáo vô cùng nghiêm, mỗi lần đánh người đều sẽ dùng thước mà các thầy đồ ngày xưa dùng, đã đánh gẫy vài cái thước rồi.

Duy chỉ có cưng chiều Bùi Dực hơn cả, cũng có thể là do anh là đứa cháu trai nhỏ nhất. Bùi Dực lớn như vậy rồi mà vẫn còn dám đừa giỡn với lão gia tử, đổi lại là người khác thì chắc chẳng ai dám.

Bạch Lan Chi hắng giọng một cái nói, "Bố, nghe nói gần đây bố lại bị đau đầu, Kỳ Thành cùng Lăng Tuyết còn đặc biệt đến Kinh Đô để tìm thầy trung y qua đây, bố đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, có thời gian để gặp không ạ?"

"Đúng vậy, người thầy trung y này trị đau đầu rất nổi tiếng." Bạch Lăng Tuyết vừa cười vừa nói, "Kỳ Thành vì mời người ta đến, cũng hao tốn không ít công sức. Nếu ông cảm thấy được, thì có thể để người ta ở lại nhà, rất nhiều người bị đau đầu thầy thuốc ấy đều đã chữa khỏi."

Bùi Kỳ Thành cười nhạt một tiếng, đã có mẹ và vợ hắn giúp tranh công, với tư cách cháu trai, tự nhiên phải khiêm tốn một chút.

Bùi Nghiêm lãnh đạm nói, "Không cần đâu, bệnh cũ từ nhiều năm rồi, có ai khám cũng không có tác dụng gì đâu."

"Ông, ông đau đầu như thế sao có thể không đi khám chứ?" Tô Tử Bảo lo lắng nhìn ông, "Cháu nghe nói, đau đầu rất khổ sở. Bây giờ ông có đau không?"

Bùi Nghiêm khoát tay, "Không sao, hiện tại không đau."

"Nếu anh hai đã mời bác sĩ đến rồi, thì ông cũng nên gặp một lần, cũng để cho tất cả mọi người có thể an tâm một ít." Bùi Dực nói, bên môi câu khẽ cười, "Nếu ông thật sự không muốn gặp, thì cũng không thể để cho người ta phí công đi một chuyến như vậy, chớ lãng phí, nếu không thì xem cho cháu một chút, hôm nay cháu thấy hơi đau lưng."

Tô Tử Bảo vội vàng giật giật cánh tay của anh, giảm thấp thanh âm nói, "Đừng nói lung tung nữa, là anh hai đặc biệt mời mới cho ông xem bệnh đấy, anh đừng đùa giỡn nữa. Hơn nữa, anh bị đau lưng là do hôm qua anh cố tình tự giày vò đấy, đáng đời!"

Tô Tử Bảo vốn định nói là do anh cố tình bế cô trở về biệt thự, đi hết nửa tiếng liền, có thể không đau lưng sao?

Nhưng mà tất cả mọi người đều nghĩ lệch đi rồi, ai nấy đều dùng ánh mắt quái dị để nhìn Tô Tử Bảo, buổi tối hôm qua, hai người này là giày vò nhau thành cái bộ dạng gì rồi chứ, khiến cho một Bùi Dực lão luyện nhiều kinh nghiệm mà cũng phải đau lưng?

Bùi Dực vốn là sững sờ, sau đó liền hiểu được ý nghĩ trong ánh mắt của mọi người, ngược lại ý vị thâm trường cười nói, "Được rồi, được rồi, đáng đời thì đáng đời."

Lại càng khiến cho mọi người hiểu lầm rồi. 

"Người trẻ tuổi, vẫn nên rèn luyện nhiều một chút, cơ thể không khỏe thì không được đâu, ông vẫn còn đang chờ để được bế chắt trai đấy." Bùi Nghiêm nói với Bùi Dực xong, nhìn về phía Bùi Kỳ Thành, "Vậy đợi lát nữa thì đi gặp."

Tuy rằng nhờ vào việc Bùi Dực cùng Tô Tử Bảo thuyết phục, mới khiến cho ông đồng ý đi gặp bác sĩ, nhưng mà Bùi Kỳ Thành cùng Bạch Lăng Tuyết lại không hề cảm thấy cảm kích.

"Khục, mặc dù công việc của Kỳ Thành nhà chúng ta rất bận, nhưng mà vẫn nhớ để tìm bác sĩ cho ông, con rất thích điểm đó của nó, hiếu thuận." Bạch Lan Chi vừa cười vừa nói

Bùi Phân Phân rất nịnh nọt Bùi Thiên Hữu, tiếp lời, "Còn không phải là như vậy sao, Kỳ Thành hôm nay còn tới bàn việc làm ăn, toàn tâm toàn ý để tâm vào chuyện làm ăn, vậy mà vẫn không quên việc nhà, chị dâu đúng thật là có một đứa con ngoan."

"Là tôi không tốt, hôm nay còn phải phiền đến anh Bùi." Hạ Thừa Diệp hợp thời lễ phép nói ra.

Bùi Kỳ Thành lập tức nói, "Khách khí quá rồi, việc công là quan trọng."

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tô Tử Bảo đến đây, lần trước phát hiện ra Bùi Thiên Hữu bình thường lúc ăn cơm đều không nói lời nào, yên lặng ăn cơm, mẹ chồng Bạch Lan Chi cùng chị dâu Bạch Lăng Tuyết không ngừng thổi phồng Bùi Kỳ Thành trước mặt ông nội, mẹ con Bùi Phân Phân thì phụ họa, dù sao thì Bùi Dực vẫn rất bình tĩnh vừa ăn vừa đùa, cũng mặc kệ bọn họ giày vò thế nào. Tô Tử Bảo lần đầu tiên tới vẫn còn cảm thấy mẹ chồng quá thiên vị, nhưng nhìn thấy Bùi Dực không thèm để ý, nên mình cũng không để tâm nữa.

"Nghe nói chị dâu rất có bản lĩnh, đã nâng đỡ thành công cho Bùi Thi Thi, khiến cho cô ấy nổi tiếng." Đột nhiên, Bùi Dĩnh Vũ bất thình lình nói ra.

Tô Tử Bảo sững sờ, sao cô ta lại biết? Hơn nữa, nhắc đến Bùi Thi Thi ở đây, thích hợp sao? Tô Tử Bảo nhìn về phía Bùi Dực, thấy sắc mặt anh vẫn không chút để ý gì như cũ, vì vậy cười cười đáp, "Lần trước đi ra ngoài hát liền phát hiện ra giọng của Thi Thi rất tốt, cho nên mới liền ký hợp đồng. Nếu muốn nói đến nâng đỡ, vậy thì phải cảm ơn anh Hạ, nếu không phải là anh Hạ giúp chúng tôi một tay, Thi Thi cũng sẽ không thuận lợi được như vậy. Lấy trà thay rượu, kính anh Hạ một ly."

Mặc kệ Bùi Dĩnh Vũ có ý tứ gì, Tô Tử Bảo hiện giờ chỉ muốn đổi chủ đề, cùng lúc đó cảm thấy ghê tởm Hạ Thừa Diệp.

Hạ Thừa Diệp trong nội tâm thầm mắng Tô Tử Bảo, nhưng mà trên mặt lại khách khí cười nói, "Là cô Tô có tài, tôi cũng không giúp được gì."

"Sao thế, bây giờ A Bảo đã vào công ty của Bùi Dực rồi à?" Bùi Nghiêm hỏi. 

Bạch Lăng Tuyết đáp, "Ông vẫn chưa biết ạ? Em dâu thật sự rất giỏi, bây giờ vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã có thể làm tổng thanh tra sát của truyền thông Đế Tước, chỉ là sắp phải vào học rồi, chỉ sợ em dâu bận quá, sẽ ảnh hưởng đến công việc."

"A Tử bây giờ là tổng thanh sát của truyền thông Đế Tước, cô ấy thích thì cứ để cô ấy chơi. Cho dù có thua lỗ, thì đó cũng là của tôi, mặc kệ quan hệ với tập đoàn Bùi thị, anh hai và chị dâu không cần phải lo." Bùi Dực thái độ vẫn lười biếng như cũ, thật giống như là muốn đem truyền thông Đế Tước giao cho Tô Tử Bảo để phá sản vậy.

Tô Tử Bảo không thể nói là mình giỏi bao nhiêu, chỉ là cúi đầu xuống nhẹ nhàng cười cười.

"Học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, đợi sau này tốt nghiệp, cũng càng thuận buồm xuôi gió." Bùi Nghiêm cổ vũ Tô Tử Bảo.

Bạch Lan Chi nói, "Hai con đều thích vui chơi như vậy, nếu như sản nghiệp lớn như vậy mà được giao vào tay hai con, mẹ thật sự cảm thấy lo lắng. May mà có Kỳ Thành, đúng rồi, Kỳ Thành bây giờ không phải là đang nói chuyện hợp tác đầu tư với tập đoàn Tô thị sao, có Kỳ Thành quản lý sản nghiệp, công ty giải trí kia đúng thật là có thể để tùy tiện vui đùa một chút."

"Em ba và em dâu yên tâm, anh nhất định sẽ giúp bọn em, ở đây có hạng mục trị giá 200 triệu, em dâu cũng không cần phải lo lắng rằng Đế Tước có thua thiệt hay không." Bùi Kỳ Thành nhẹ nhàng cười cười.

"Đúng đấy, có lỗ thế nào, tốt xấu gì vẫn còn có Kỳ Thành bên này quản lý hạng mục."

Tô Tử Bảo sững sờ, nghe cái giọng điệu này, Bùi Kỳ Thành lẽ nào vẫn còn không biết là bố đã rút đi một 100 triệu tiền đầu tư? Cũng đúng, hôm qua mới nói cùng bố, bên này muốn báo cho Bùi Kỳ Thành cũng cần có thời gian, chỉ sợ Tô Chấn Triết còn phải chuẩn bị mới có thể nói với Bùi Kỳ Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro