Chương 150+151+152: Hạ Thừa Diệp và Bùi Dĩnh Vũ có gian tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực nắm tay nhau dạo quanh hoa viên, lúc này bốn bề vắng lặng, cô nhịn không được thấp giọng nở nụ cười.

"Sao thế, sao hôm nay vui vậy?" Bùi Dực cúi đầu xuống nhìn cô, hỏi.

Tô Tử Bảo hất càm lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy đắc ý, "Anh không nhìn thấy sắc mặt của Bùi Kỳ Thành cùng Hạ Thừa Diệp đâu, quả thực là quá thoải mái rồi! Lần trước 《 thanh xuân tế niên 》 xảy ra vấn đề anh biết không, nội ứng chính là Bùi Tây Lễ, mà Bùi Tây Lễ là người mà Bùi Kỳ Thành cài vào, hiện tại hắn lại cùng hợp tác với Hạ Thừa Diệp, xem ra hai người kia cấu kết với nhau làm việc xấu, nhất trí muốn đối phó chúng ta. Vì vậy lần này có thể tát hai cái vào mặt bọn họ, em đương nhiên là vui rồi."

Cô vui thì có vui, làm đối phương mất mặt sướng thì có sướng. Nhưng ở trước mặt người ngoài thì vẫn phải ra dáng, nhưng mà ở trước mặt anh, thì không cần phải làm bộ làm tịch.

"Lần trước ăn cơm em đã chịu đủ rồi, đều là người một nhà, cũng không biết Bùi Kỳ Thành mỗi ngày đều giả vờ giả vịt gì ở trước mặt anh. Để cho anh ta giả bộ, mình sẽ vạch mặt, làm cho phải xấu hổ, đáng đời! Nếu không phải là bây giờ em vẫn chưa thể hoàn toàn thuyết phục bố, đừng nói đến 100 triệu, ngay đến cả 1 vạn em cũng không muốn để cho anh ta. Anh ta và Tô Chấn Triết để ta quản lý 100 triệu tiền đầu tư, đừng nghĩ tới giành tiền, ngược lại là nên nhớ tới, bọn hắn sao có không đưa cho ta được chứ." Tô Tử Bảo nói đến đây, còn có chút bất mãn dậm chân một cái, "Nếu như chúng ta có được cả 200 triệu thì tốt rồi. Để cho bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn!"

Bùi Dực cảm nhận được sâu sắc sự đáng yêu của cô vợ nhỏ này.

Có thể tranh thủ lấy được 100 triệu đã là không dễ dàng gì rồi, còn lại 100 triệu tiền đầu tư, bọn họ tự nhiên sẽ không nhìn chúng ta lấy đi nốt.

"Bùi Dực, không bằng để Hứa Phàm làm cố vấn tài vụ đi, xem bọn họ định làm gì?" Tô Tử Bảo hỏi.

Bùi Dực ngón trỏ nhẹ nhàng búng vào ót Tô Tử Bảo, "Em định để một mình anh ta làm mấy phần việc sao?" 

"A cũng đúng." Tô Tử Bảo thở nhẹ, lông mi dày như chiếc quạt khẽ chớp, "Chuyện của Đế Tước cũng khiến anh ta bận gần chết rồi, hơn nữa em chuẩn bị khai giảng, càng nhiều chuyện hơn, cũng không thể đặt toàn bộ lên người anh ta. Làm sao bây giờ..."

Nói xong, ánh mắt của Tô Tử Bảo liền rơi xuống trên người Bùi Dực, "Anh cũng không thể lười biếng được. Hai bên này, anh nhất định phải giúp canh chừng một cái."

"Yên tâm, 100 triệu này, anh sẽ trông chừng tập đoàn Ngự Thành." Bùi Dực kéo cô vào trong ngực. Kỳ thật từ lúc chưa bắt đầu đầu tư anh đã trông chừng Tô Chấn Triết cùng Bùi Kỳ Thành rồi.

Việc coi chừng tập đoàn Ngự Thành là ở trong tối, còn phát triển truyền thông Đế Tước loại chuyện bên ngoài này, là do Tô Tử Bảo phụ trách.

Tô Tử Bảo lúc này mới cười cười, "Anh nói đi, đừng để cho con chuột tha mất gạo của chúng ta."

Qua một lát Bạch Lan Chi liền gọi Bùi Dực có việc, Tô Tử Bảo liền tách ra khỏi anh, đi dạo một mình trong sân. Vừa rồi cô ngại không nói trước mặt Bùi Dực, em gái anh muốn thông đồng với Hạ Thừa Diệp, dù sao cũng chỉ là suy đoán của cô, hơn nữa người kia còn là em gái của Bùi Dực.

Hiện tại Bùi Dực không có ở đây, Tô Tử Bảo liền đi dạo tứ phía, muốn nhìn xem phòng nhạc ở đâu.

Đi một hồi lâu, hỏi vài người giúp việc mới tìm được đến nơi, nhưng mà không nghe thấy tiếng đàn, Tô Tử Bảo đi lên, ở đây chẳng có ai.

Phòng nhạc mở ra, bên trong yên tĩnh không có ai, Bùi Dĩnh Vũ cùng Hạ Thừa Diệp cũng không ở đây.

Kì quái, bọn họ đi đâu rồi? Chẳng lẽ là lo rằng Bạch Phương Phi sẽ tìm tới đây, cho nên đến phòng nhạc chỉ là để giấu diếm.

Bùi gia lớn như vậy, thật sự không biết là bọn họ ở đâu.

Tô Tử Bảo đang định đi về, đột nhiên phát hiện bên cạnh phòng nhạc còn có một cầu thang, phía trên là sân thượng.

Không tìm được bọn họ, Tô Tử Bảo dứt khoát định đi lên sân thượng hóng gió. Nhưng mà vừa đi lên lầu, lúc sắp bước vào sân thượng, liền thấy tiếng nói của hai người.

Vừa nghe liền nhận ra là Bùi Dĩnh Vũ cùng Hạ Thừa Diệp.

Tô Tử Bảo lập tức hiểu ra, liền vội vàng nấp vào sau cửa bên cạnh cầu thang.  

Chỗ cô núp bây giờ vô cùng an toàn, cho dù Hạ Thừa Diệp cùng Bùi Dĩnh Vũ có đi xuống, cũng sẽ không phát hiện ra cô.

Mà ở chỗ này, cũng đủ để nghe rõ bọn họ nói gì rồi.

"Anh Thừa Diệp, anh đánh đàn thật dễ nghe, thật là lợi hại." Bùi Dĩnh Vũ cười hì hì nói, "Anh Thừa Diệp, anh xem, phong cảnh ở trên sân thượng rất đẹp. Em trước kia luyện đàn lúc buồn tẻ, sẽ nhìn lại ngắm phong cảnh, tâm tình cũng sẽ trở nên tốt hơn."

Hạ Thừa Diệp ôn nhu cười nói, "Tiểu Vũ đứng ở đây, đúng là một phong cảnh đẹp."

"Haha, anh Thừa Diệp lại nói lung tung rồi." Bùi Dĩnh Vũ thẹn thùng cúi đầu, đột nhiên lấy hết dũng khí nói, "Anh Thừa Diệp, anh đính hôn cùng Bạch Phương Phi rồi, anh sẽ kết hôn với cô ấy sao?"

Hạ Thừa Diệp sững sờ, "Tại sao đột nhiên lại hỏi điều này?"

"Em không muốn anh lấy cô ấy!" Bùi Dĩnh Vũ lấy hết dũng khí nói.

Hạ Thừa Diệp vươn tay trêu đùa mái tóc dài của Bùi Dĩnh Vũ, trong giọng nói lộ ra một tia bất đắc dĩ, "Kỳ thật anh cũng không muốn."

"Anh không muốn tại sao còn kết hôn với cô ấy?" Bùi Dĩnh Vũ hỏi.

Hạ Thừa Diệp u buồn nhìn bầu trời, "Bởi vì anh là người thừa kế của Hạ gia, em sẽ không hiểu đâu. Vô lo vô nghĩ giống em rất tốt, có thể thích người mà mình thích, ở cùng với người mà mình muốn ở cùng, nhưng mà anh lại không được. Anh phải lấy một thiên kim môn đăng hộ đối, giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể để cho hai gia tộc cùng đi xa hơn. Phương Phi là do được người nhà sắp xếp, anh thân là người thừa kế của Hạ gia, anh nhất định phải kết hôn với cô ấy. Không có lựa chọn nào khác."

Tô Tử Bảo ở ngoài cửa cười lạnh, lời này thật đúng là êm tai, giống như là bất đắc dĩ, chịu nhiều ủy khuất lắm vậy, vậy mà cũng không thèm nghĩ lại lúc anh đính hôn với Bạch Phương Phi, vậy mà lại hại chết cả một nhà ba người nhà cô.

Bây giờ nhìn thấy Bùi Dĩnh Vũ còn cao giá hơn này, lại có ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ.

Nói còn hay hơn hát.

"Em hiểu! Anh Thừa Diệp, đúng là khiến anh phải chịu ủy khuất rồi. Xem anh hai anh ba, bao gồm cả bố của em, toàn bộ đều là quan hệ thông gia. Em đương nhiên là hiểu, anh Thừa Diệp kết hôn cũng là vì gia tộc, cho nên mới ở cùng Bạch Phương Phi. Kỳ thật anh căn bản không thích cô, nhưng vì gia tộc không thể không như thế, thật sự đáng thương." Bùi Dĩnh Vũ vẻ mặt đau lòng.

Hạ Thừa Diệp vẻ mặt thâm tình chân thành nhìn Bùi Dĩnh Vũ, "Nếu anh có thể gặp em sớm hơn thì tốt rồi, vậy thì cũng đã không đến nỗi không thể ở cùng người mà mình thích."

"Cái gì? Anh Thừa Diệp, ý của anh là..." Bùi Dĩnh Vũ trừng lớn mắt không dám tin, vẻ mặt tràn đầy thẹn thùng, "Em... Em là người mà anh thích?"

Hạ Thừa Diệp ánh mắt như đang viết lên dòng chữ "Anh thích em", nhưng lại cố ý lắc đầu, "Anh hiện tại đã đính hôn rồi, không có quyền thích người phụ nữ khác nữa, hiện tại nói gì thì cũng sẽ là vô trách nhiệm với người khác, cũng là vô trách nhiệm với Phương Phi. Vì vậy, tha thứ cho anh, không thể nói được gì."

"Anh Thừa Diệp là một người đàn ông tốt!" Bùi Dĩnh Vũ chủ động nắm lấy tay của hắn, thành khẩn nhìn hắn, "Không cần anh Thừa Diệp phải nói gì cả, em đều hiểu hết. Thế nhưng mà em, rất thích anh Thừa Diệp, anh Thừa Diệp sẽ không cảm thấy em là một người phụ nữ xấu chứ?"  

Hạ Thừa Diệp biết rõ người phụ nữ trước mặt đã bị mình tóm được, nhưng mà trên mặt lại không tỏ ra điều gì, "Có thể được người mình thích thích mình, đã là chuyện mà em cảm thấy hạnh phúc nhất rồi. Cho dù hôn nhân có không hạnh phúc, có câu này của anh, em cũng cảm thấy không còn gì hối tiếc nữa."

"Anh Thừa Diệp, anh đừng lấy cô ấy nữa!" Bùi Dĩnh Vũ rốt cuộc nhịn không được nói, "Em sẽ gả cho anh!"

Hạ Thừa Diệp trầm mặc một hồi nói, "Anh cần có thời gian để giải quyết, anh không thể để người khác nghĩ em là người thứ ba được."

"Em chờ anh! Vậy... anh, đêm nay..."

Tô Tử Bảo nghe thế, lặng yên không một tiếng động xuống lầu.

Cô không thích Bùi Dĩnh Vũ cũng không thích Bạch Phương Phi, rất thích ý nhìn hai người bọn họ cắn xé nhau, nhưng mà Bùi Dĩnh Vũ là em gái của Bùi Dực.

Đổi lại là người phụ nữ khác, cô không sẽ để ý. Là em của Bùi Dực, tốt xấu gì, cũng nên nhắc nhở một chút đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro