Chương 64+65: Để Bùi thiếu ra tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bùi Thiếu, Tô Tử Bảo, ở đây!" Tống Anh Kiệt hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay.

Bạn đồng hành của anh ta là Bùi Thi Thi đang mặc một bộ váy công chúa, ngọt ngào động lòng người.

"Thật hâm mộ nha, Diêu Liên Y vậy mà lại có thể có được giải thưởng Kim Âm." Bùi Thi Thi tự đáy lòng cảm thán.

Tô Tử Bảo vỗ vỗ bờ vai của cô, "Tiềm chất của cô tốt hơn cô ta, chỉ là thiếu sót rèn luyện, về sau nỗ lực một chút, nhất định có thể vượt qua cô ta."

"Ừ! Tôi sẽ cố gắng nỗ lực!" Bùi Thi Thi nghiêm túc gật đầu.

Tô Tử Bảo quét mắt xung quanh bữa tiệc, có không ít người nổi tiếng trong giới truyền thông trong nước cũng đến, vừa vặn lúc này cũng là lúc mà ca khúc mới của Bùi Thi Thi lên bảng xếp hạng, mượn địa bàn của bọn họ đánh bóng tên tuổi cho Bùi Thi Thi, đủ cho Diêu Liên Y bực mình rồi chứ?

"Thi Thi, cô là người mới, Diêu Liên Y là tiền bối, tiền bối lấy được giải thưởng, hát một bài hát chúc mừng đi, hợp tình hợp lý." Tô Tử Bảo nhìn qua Diêu Liên Y, bên môi nổi lên một nụ cười, "Cô có thể hát một bài trước mặt nhiều người như vậy được không?"

Bùi Dực nếu như mở miệng, Hạ Thừa Diệp sẽ không muốn đắc tội Bùi gia, chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

Bọn họ xem ra, chỉ là hát một bài mà thôi, không sao hết.

Mà Tô Tử Bảo mượn cơ hội này, để cho Bùi Thi Thi lộ mặt trước những người có tiếng trong giới truyền thông. Những người này đều là hướng về việc Diêu Liên Y đạt được giải thưởng mà đến, bình thường muốn mời cũng không mời được.

Bùi Thi Thi khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ căng thẳng, "Cái này... Có lẽ là không được đâu, tôi vẫn chưa hát live bao giờ."

Cô mới vừa thích ứng được việc hát trong phòng thu, hiện tại bảo cô hát live, vẫn có chút làm khó cho cô.

"Ha ha ha, đây chính là cơ hội tuyệt vời, Tô Tử Bảo à, cô gian trá như vậy, Hạ Thừa Diệp nếu đáp ứng, khẳng định sẽ hối hận." Tống Anh Kiệt nhịn không được cười ha ha, ở một bên giật dây nói, "Thi Thi, đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Nhìn xem những ông lớn trong giới truyền thông kia, nếu không phải là giải thưởng lớn của quốc tế thì sẽ không dễ dàng xuất hiện đâu, không nói quá chứ, chỉ cần tùy tiện nhắc đến cô một câu trong bảng tin, chụp cho cô một tấm ảnh, vậy thì đã có thể lộ mặt trước khán giả của toàn quốc rồi."

Tô Tử Bảo nhìn về phía cô, đôi mắt sáng ngời, "Đừng sợ, có tôi ở cùng cô. Bên kia con có một cái Piano, tôi đệm nhạc cho cô."

"Được, có chị dâu ở cùng, thì em liền cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Sự căng thẳng trên gương mặt của Bùi Thi Thi dần dần biến mất, nhắm mắt lại tự động viên mình nói, "Đợi lát nữa đến lúc hát, tôi sẽ coi đây như phòng thu âm, tất cả mọi người đều không tồn tại. Chị dâu yên tâm, tôi nhất định sẽ nắm chắc cơ hội lần này!"

Cô cũng biết đây là cơ hội hiếm có, nếu như bây giờ bỏ lỡ, về sau không biết đến bao giờ mới có thể có được một cơ hội tốt đến như vậy nữa.

Một ca khúc muốn được nổi tiếng, thực lực là điều cần có, làm truyền thông tốt cũng là điều không thể thiếu. Mà bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, điều này hôm qua Tô Tử Bảo cũng nghĩ xong rồi, cách để khiến cho Hạ Thừa Diệp phải ấm ức.

Tô Tử Bảo ánh mắt rơi vào trên người của Bùi Dực, anh lười biếng nằm trên ghế sa lon, lông mày hơi nhướng lên trêu chọc, "Ừm? Tô tổng giám sát cũng không phát lương cho anh, mà có chuyện gì cũng bắt anh làm? Anh cũng quá thiệt thòi rồi."

Anh là tổng giám đốc của công ty truyền thông Đế Tước! Anh mới là người phát lương cho em đấy!

"Điều kiện gì anh cứ nói, chỉ cần anh giải quyết Hạ Thừa Diệp, có thể để cho Bùi Thi Thi được hát một bài là được." Tô Tử Bảo hơi hơi hất càm lên, vẻ mặt "Mặc người chém giết" thấy chết không sờn.

Bùi Dực nhìn qua Tô Tử Bảo, dáng vẻ tươi cười ý vị thâm trường, "Đây là do em nói đấy nhé."

"Anh...Anh muốn làm gì em?" Tô Tử Bảo vừa thấy nụ cười của anh, sắc mặt liền lập tức cứng đờ lại, hai tay bảo vệ trước ngực, tràn đầy cảnh giác cùng phòng bị.

Gia hỏa này, chẳng lẽ muốn thừa cờ cùng mình làm chuyện kia?

Hừ! Tô Tử Bảo, mày đang nghĩ gì thế, sẽ không đâu, Bùi Dực, sao có thể là loại người này?

Nhưng mà, Bùi Dực là một công tử đào hoa như vậy, thật sự không phải là loại người đó sao?

Bùi Dực một tay chống lên trên ghế sa lon, nghiêng người về phía trước, trong nháy mắt liền kéo gần lại khoảng cách của anh với Tô Tử Bảo, gương mặt anh tuấn dường như dán lên gương mặt của cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi đụng vào chóp mũi.

"Vợ của anh... Hình như rất mong anh làm gì đó với em?" Bùi Dực còn cố ý nhấn mạnh chữ "Làm", nhất thời khiến cho một câu nói hết sức bình thường này, trở nên mập mờ.

Tô Tử Bảo khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt lay động, "Ai muốn anh làm... Làm cái gì..."

"Làm gì à......Để anh nghĩ, không bằng..." Bùi Dực hơi hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng tiến tới gần bên tai của Tô Tử Bảo, hơi thở phả vào mặt cô khiến cho cô cảm thấy tê dại.

Cố ý kéo dài từ cuối, làm cho thần kinh của Tô Tử Bảo thoáng cái căng thẳng, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ, giống như là muốn nhảy ra vậy.

"Cuối tháng lúc đi thăm ông với anh, biểu hiện tốt một chút, đừng làm mất mặt của Bùi phu nhân, cũng khiến ông cảm thấy vui vẻ một chút."

Tô Tử Bảo rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, "Nói sớm có phải tốt không, loại chuyện này, cho dù anh không nói, thì em cũng sẽ biểu hiện cho tốt."

Chờ đến lúc nhìn thấy nụ cười trêu chọc của Bùi Dược, Tô Tử Bảo trong nháy mắt mới kịp phản ứng, "Bùi Dực! Có phải vừa nãy anh đang trêu em không! Anh cố ý!"

Anh chính là cố ý đùa giỡn khiến cho cô căng thẳng ngại ngùng đến đỏ bừng cả mặt như một chú nai con, sau đó lại bình tĩnh nói cho cô biết, anh sẽ chẳng làm gì cả.

Anh là cố ý đấy! Đáng ghét! Xấu xa! Sớm biết như vậy lúc nãy cô còn căng thẳng cái gì chứ!

"Thế nào? Cô vợ của anh cảm thấy anh không làm gì cả, nên thất vọng rồi à? Vậy thì để anh cẩn thận nghĩ xem, anh nên làm gì đây?" Gương mặt anh tuấn của anh vẫn đang cười như cũ, mười phần đùa nghịch lưu manh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro