Chương 32+34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Không Đề

Cái gì? Hủy bỏ hôn ước?!

Vậy......Vậy sao được chứ?!

Mày kiếm của Võ Nhị Lang bất ngờ dựng thẳng, quyết đoán ôm lấy đùi Lạc Man lăn lộn tru lên như sói: "Nương tử! Nương tử~ không được mà! Ta oan uổng quá! Nương tử! Nàng không nên tin lời nói của kẻ gian trá!..."

Kẻ gian trá Lý Sư Sư nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Đây là người đàn ông mạnh mẽ nhảy vào khuê phòng của nàng cả người đầy máu nhưng vẫn lạnh lùng uy hiếp nàng sao?

Đây là nam nhân mà cả khi ruột đều muốn rớt ra ngoài mà vẫn còn không nháy mi không động đó sao?

Đây là nam nhân vẫn luôn dùng lời nói chính nghĩa thẳng thừng bảo mình không gần nữ sắc sao?

Lừa đảo,...lừa đảo mà?!

Lý Sư Sư quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, liều mạng dụi mắt.

"Lâu ngày rồi từ từ sẽ quen thôi!" Lâm Xung an ủi nàng.

Nồi nào úp vung ấy, Lạc Man bình thường là người bình tĩnh biết kiềm chế, duy nhất chỉ khi đối mặt với Võ Tòng liền hóa thành rồng phun lửa.

Mà Võ Tòng là người anh tuấn ngời ngời, thấy Lạc Man lập tức hóa thân thành lưu manh vô lại, con gián đánh hoài không chết.

Chỉ số thông minh của hai người đều trở về không, thường xuyên vì mấy chuyện nhỏ như hạt đậu mà cãi nhau tới trời long đất lở.

Có lẽ đây là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết cũng nên!

Bên này Lâm Xung vẫn còn đang bình tĩnh phân tích tính cách hai người, bên kia Võ Tòng đã nước mắt nước mũi tèm lem khai báo hành tung mấy ngày nay..

Ngày đó, sau khi hắn trốn được quan binh, do vết thương quá nặng, không thể trở về, đành phải tìm một chỗ trốn trước đã.

Vừa khéo bên cạnh chính là Dịch Xuân các, nháy mắt Võ Tòng nghĩ tới một người —- Lý Sư Sư.

Lý Sư Sư tuy rằng là kỹ nữ, nhưng trong ấn tượng của Võ Tòng lại vô cùng tốt, đương nhiên tất cả hơn phân nửa đều là do đời trước nàng giúp đỡ Lương Sơn liên lạc với triều đình.

Lý Sư Sư đặc biệt thông minh, làm người khéo léo mà không mất hiệp khí.

Truy binh ngay tại phía sau, Võ Tòng chỉ có thể cắn môi liều mạng!

Hắn nhảy vào khuê phòng của Lý Sư Sư, cầm đao uy hiếp nàng không được để lộ hành tung của hắn.

Võ Tòng quả nhiên không nhìn lầm người, Lý Sư Sư thuận lợi giúp hắn che giấu, biết rõ hắn là tội phạm truy nã nhưng vẫn thu lưu hắn.

Tinh thần Võ Tòng vừa buông lỏng liền té xỉu, ngủ một giấc này liền là một ngày một đêm, vừa tỉnh lại hắn liền nhờ Lý Sư Sư truyền tin cho Lạc Man.

Nhưng Lý Sư Sư là người nào chứ? Nàng cứu Võ Tòng chỉ do cảm thấy quá nhàm chán nên muốn đổi gió chút, cũng không có nghĩa vụ giúp hắn liên hệ đồng lõa.

Nhỡ may kéo tới nguyên một đám người giết người cướp sắc thì làm sao giờ?!

Vì thế nàng quả quyết từ chối!

Bất đắc dĩ, Võ Tòng phải ngồi phân giải một ngày, hơn nữa Lý Sư Sư vẫn luôn tò mò về nữ nhân mà trong lúc hôn mê hắn vẫn luôn gọi tên nên mới cho người đưa thư.

"Ta vô tội mà! Nương tử! Sao ta có thể nhẫn tâm để nàng lo lắng chứ?!" Võ Tòng nheo mắt chan chứa tình cảm nhìn nàng, ý đồ nhân cơ hội biểu hiện tình yêu.

Lạc Man lại kinh ngạc bật cười, Võ Tòng này quả nhiên là không buông tha bất kì cơ hội nào công thành đoạt đất mà, mới có một lát đã kêu nàng nương tử rồi!

Vậy mà nàng còn cảm thấy thỏa mãn chứ.

Lạc Man nhẹ nhàng sờ vết thương của hắn, đau lòng hỏi: "Còn đau không?" Lần trước trên lưng bị chém một đao dài như vậy, mới hôn mê có một đêm mà lần này hắn bị thương nặng tới mức nào chứ?

Nếu như lúc đó hắn không vượt qua được...

Nghĩ đến Võ Nhị Lang có thể chết thê thảm ở một nơi nào đó mà nàng không biết, trong lòng Lạc Man liền âm ỷ đau, áy náy vô cùng, hận không thể lấy tất cả bồi thường cho hắn.

Võ Nhị Lang là người nào chứ! Trường kì đấu tranh cùng Lạc Man một thời gian dài, sớm đã thuộc làu mỗi tiếng nói và biểu tình của địch nhân rồi, mỗi một ánh mắt đều rõ như lòng bàn tay, liếc mắt đã thấy được nàng áy náy, lập tức leo lên.

"Miệng vết thương không đau, nhưng mà mắt đau..." Võ Nhị Lang ngừng lại mang theo ánh mắt thâm quầng chớp chớp, nỗ lực xây dựng một không khí tủi thân.

Dù sao cũng đã quen dọa người trước mắt Lâm đại ca, vẫn nênkiếm chút bồi thường trước đã!

Mắt? Nhắc tới mới nhớ, Lạc Man lập tức nhớ tới hình ảnh vừa mới vào phòng, trong lòng cảm thấy không thoải mái như bị kim đâm, cười lạnh nói: "Nói vậy, huynh có phải nên giới thiệu cho ta chút không nhỉ?!"

Võ Tòng hiển nhiên đã nghĩ tới chuyện ấm trà mới nãy, mặt cứng đờ, lập tức chân chó nói sang chuyện khác: "À, đây là ân nhân cứu mạng của ta — Lý Sư Sư. Lý cô nương, đây là nương tử của ta — Lạc Man. Đây là đại ca của ta — Lâm Xung!"

"Huynh là Đầu báo Lâm Xung?" Lý Sư Sư không thể tin la lên, ôi má ơi! Là Lâm Xung, là người thực đó! Là thần tượng của nàng khi nàng còn nhỏ đó!

"Huynh thật là Lâm Xung sao? Giáo đầu Tám mươi vạn cấm quân?" trên mặt nàng phiếm đỏ ửng, bỗng chốc vọt tới trước mặt Lâm Xung, ánh mắt sáng lấp lánh hỏi.

Lâm Xung hiển nhiên chưa từng được mỹ nhân nhiệt tình như vậy, lập tức thụ sủng nhược kinh rút lui nửa bước "Đúng là tại hạ!"

Nàng lại thật sự có thể chính tai nghe thấy giọng nói của thần tượng, Lý Sư Sư càng kích động, lại như thiếu nữ ngượng ngùng nói: "Muội là Lý Sư Sư, ngưỡng mộ Lâm giáo đầu đã lâu..."

Võ Tòng sau hai ngày thể nghiệm đầy đủ sự dũng mãnh của Lý Sư Sư thì liền nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Đây là nữ nhân mặt không đổi sắc cầm kim khâu miệng vết thương cho hắn đây sao?

Là người luôn đùa giỡn hắn không thành Lý Sư Sư đây sao?

Mẹ ơi, mị lực Lâm Xung lại to lớn như vậy, quả nhiên là sự tồn tại trái với ý trời mà!

Người cũng trơ mắt nhìn Lý Sư Sư đùa giỡn Lâm Xung – Lạc Man quẫn, nếu như nàng nhớ không lầm, Lý Sư Sư có quan hệ với Hoàng thượng đúng không nhỉ, cuối cùng là cùng Yến Thanh bỏ trốn thì phải mà?!

Lạy chúa tôi! Lâm Xung! Huynh quả nhiên là người ông trời phái tới để cho huynh đệ Lương Sơn đội nón xanh mà!

Đùa giỡn xong Lâm Xung, Lý Sư Sư rốt cục có cơ hội nghiêm cẩn đánh giá Lạc Man.

Người ta vẫn nói đồng tính đẩy nhau, nhất là cùng là mỹ nữ, đa số đều là có bản năng bài xích.

Lý Sư Sư cũng như vậy, nàng thấy Lạc Man, đầu tiên liền cảm thấy ghen tị.

Từ nhỏ nàng đã đẹp vô cùng, bị người nhà bán vào kỹ viện, từ nhỏ ăn bao nhiêu khổ, bị ăn không biết bao nhiêu đòn mới tới được vị trí hoa khôi.

Vì cuộc sống, mỗi ngày không thể không lấy lòng đủ loại kim chủ tai to mặt lớn có tiền có quyền, nói là cùng giường, thực chất khác gì đồ chới đâu.

Mà Lạc Man thì sao chứ, cũng xinh đẹp như nhau, thậm chí phong thái còn hơn cả nàng, nhưng mà lại hoàn toàn trái ngược nàng.

Tự do tự tại, còn có tướng công yêu thương nàng như vậy!

Vì sao?

Vì sao ông trời lại không công bằng như vậy??

Lý Sư Sư ghen tị tới phát điên, nàng nhìn Lạc Man chằm chằm, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý vô cùng lớn mật.

Tầm mắt nàng quá mức rõ ràng, bản năng Lạc Man cảm thấy không thoải mái, nhưng nể mặt Võ Tòng, nàng vẫn mỉm cười nói lời cảm tạ: "Đa tạ Lý cô nương có ân cứu mạng..."

Lý Sư Sư chậm rãi để lộ nụ cười khó hiểu nói: "Ta cứu Nhị Lang quả thật mạo hiểm rất lớn, phải biết rằng nếu như bị người phát hiện, một thiếu nữ như ta chỉ có một con đường chết..."

Trong lòng Lạc Man nảy nên, nhất thời cảm thấy không ổn.

Về điểm này, Võ Tòng cũng đã sớm nghĩ tới, kỹ viện nhiều người nhiều miệng, khó bảo toàn sẽ không lộ ra tiếng gió, bọn họ phủi mông đi thì Lý Sư Sư làm sao bây giờ?

Mặc kệ nói như thế nào, Lý Sư Sư cũng đã cứu mạng hắn.

Hắn do dự nửa ngày, không xác định nhìn Lạc Man: "Nếu không chúng ta mang nàng cùng đi?"

Mắt Lạc Man lập tức nheo lại, cười hỏi hắn: "A, huynh muốn mang nàng đi đâu đây?"

Hai người một thì luôn miệng Nhị Lang, một lại lộ vẻ tiếc nuối là có ý gì chứ? Nàng là người xấu dùng gậy đánh uyên ương sao?!

Lạc Man quả thực muốn bóp chết Võ Tòng.

Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, ân cứu mạng không thể lấy oán trả ơn!

Võ Tòng nuốt nước miếng, bất chấp nói: "Mang lên Lương Sơn..."

Bọn họ đã trở thành tội phạm truy nã, chỉ có thể lên Lương Sơn.

"Được được! Ta nguyện ý đi theo Nhị Lang!" Lý Sư Sư lập tức phấn khởi nói.

Lạc Man dùng sức trừng Võ Tòng, một lát sau, khóe miệng đột nhiên giương lên.

Nàng cười như mùa xuân tới , trăm hoa nở rộ, sắc màu rực rỡ, Võ Tòng nhìn mà chảy nước miếng.

"Xung ca... huynh cảm thấy thế nào?" Lạc Man dịu dàng nhìn Lâm Xung, cười tủm tỉm hỏi.

Gì chứ???!

Võ Tòng cảm giác tim mình nháy mắt vỡ thành bột phấn.

Nghe vậy, Lý Sư Sư cũng rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nhìn Lâm Xung.

Lâm Xung liên tục lui về phía sau.

"Này... Cái kia... Võ huynh đệ quyết định là được rồi... Ta... Ta không có ý kiến..." Được ưu ái bởi hai đại mỹ nữ, Lâm Xung cũng thấy khó tiêu, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, lắp bắp đá sang cho Võ Tòng.

Võ Tòng im hơi lặng tiếng nằm trên giường giả chết.

Thấy tình hình này, Lạc Man lại nở nụ cười, khá lắm Võ Tòng! Lão nương còn không không trị được huynh sao?!

Lạc Man không hé răng, dù sao với bộ dạng Võ Nhị Lang trốn tránh này thì chút nữa còn không biết có chuyện gì xảy ra đâu?!

Buổi chiều, Lạc Man chủ động muốn xuống bếp làm bữa ăn đầy dinh dưỡng cho Võ Tòng.

Võ Nhị Lang được sủng mà kinh, vui mừng tới phát điên, miễn cưỡng áp chế khóe miệng nhếch lên, gật dầu phê chuẩn.

Lạc Man dịu dàng đi xuống.

Chỉ chốc lát sau, nâng một cái khay lên.

Ba món ăn một món canh.

Tỏi trộn gừng.

Hạt tiêu xào gừng

Hành nấu gừng

Còn có một bát canh gừng.

Lâm Xung nhìn nửa ngày liền lạnh nhạt buông đũa, tỏ vẻ bữa trưa ăn hơi no, còn chưa đói bụng

Lý Sư Sư cũng vội vàng nói mình gần đây đang giảm béo, buổi tối thường xuyên không ăn cơm.

Vì thế ánh mắt trong trẻo của Lạc Man nhìn Võ Tòng, dịu dàng nói: "Nhị ca, huynh bây giờ bị thương, thân thể quan trọng hơn. Mau ăn đi!"

Võ Nhị Lang nuốt nước miếng, vừa định nói mình cũng không đói bụng lắm, Lạc Man lập tức bày ra bộ dáng nước mắt lưng tròng.

Võ Nhị Lang chỉ đành rưng rưng cầm lấy chiếc đũa.

Liều tới bến đi.

Tiếp tục gặp lại chén thuốc chua cay mặn ngọt.

Huynh cứ nằm đó cho ta chém giết, vài ngày trôi qua, Võ Tòng bị tra tấn đến nỗi rộc cả xương.

Nhưng Võ Tòng cũng là một đại nhân, đều đã nhận hết những khổ hình như vậy nhưng vẫn cắn chặt răng không mở miệng, chết sống muốn dẫn Lý Sư Sư đi.

Nếu như không phải hắn từ đầu tới cuối không có gì mờ ám với Lý Sư Sư, Lạc Man thậm chí hoài nghi hắn là coi trọng nàng.

Lý Sư Sư rốt cục cũng nhận thức được khoảng thời gian này có quan hệ mấu chốt đến việc mình đi hay ở, thế nên trốn rất xa cùng Lâm Xung, có thể không đi chướng mắt liền tận lực không đi chướng mắt.

Chỉ có thể để một mình Võ Tòng mỗi ngày chịu hai tầng tra tấn tinh thần và thân thể.

Hôm nay, sau khi Võ Tòng ngủ, Lạc Man nhàn rỗi đến không có việc gì làm, quyết định đi dạo thanh lâu.

Lạc Man biết bản thân lớn lên xinh đẹp, vì không chọc phiền toái, nàng mấy ngày nay luôn đều mặc nam trang, sợ làm cho mấy kẻ đoạn tụ chú ý nên trên mặt còn dán một vết sẹo lớn.

Lúc này là buổi chiều, khách nhân còn chưa đông lắm, cửa sổ của lầu hai khép chặt, có vẻ yên tĩnh.

Lạc Man chậm rãi đi dọc theo hành lang gỗ lim, thưởng thức cảnh trang trí tinh mĩ.

Đi đến một gian phòng có cửa màu vàng kim, nàng đột nhiên dừng lại, đầu hơi hơi nghiêng như đang nghe tiếng động bên trong.

"Ai nha, Vương lão gia, đừng vậy mà được không? Không bằng, không bằng thiếp lại kính chàng một ly được không!" Giọng nữ kiều mị yêu kiều ngân lên, sao lại quen tai vậy cà.

Là ai nhỉ? Lạc Man suy nghĩ xuất thần.

"Hì hì, mỹ nhân hại chết lão gia rồi! Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta mau mau nghỉ tạm đi!" Giọng nói thô ráp nôn nóng vang lên.

"Vương lão gia!" Giọng nữ kêu to lên một tiếng, lại tiếp tục dùng giọng nói dịu dàng: "Thiếp mới luyện một khúc nhạc mới, không bằng đàn cho đại gia nghe thử được không?"

"Nghe nhạc gì chứ?!" Giọng đàn ông không kiên nhẫn nói "Đại gia ta là đến ngủ với nữ nhân, không phải tới nghe khúc! Nàng qua đây!"

Tiếng vỗ bàn vang lên, tiếp sau đó liền vang lên tiếng thét của nữ nhân và tiếng quần áo bị xé rách.

Lạc Man rốt cục nghe ra, thì ra nữ nhân kia là Lý Sư Sư!

Ấn tượng của nàng đối với Lý Sư Sư chỉ là nàng và Hoàng đế có gian tình như là bạn tri kỉ, lại hoàn toàn không nghĩ tới trước khi nàng ấy gặp Hoàng thượng lại phải sống cuộc sống thế này?!

Cũng đúng thôi, cho dù kiêu ngạo cỡ nào, không chẳng phải đều là kiếm tiền từ da thịt sao?

Nghe tiếng hét khổ sở trong phòng của nữ nhân, lại nghĩ nữ nhân mặc y phục màu hồng vẻ kiêu kì, trong lòng Lạc Man thấy không được thoải mái.

Nàng nâng chân đá mạnh cửa, túm lấy gã đàn ông thoải mái ném ra ngoài, gã kia rên cũng chưa kịp rên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.

Lý Sư Sư lui ở chân giường bộ dáng đáng thương đầy nước mắt.

Trên thế giới này luôn có những người vô cùng quái lạ.

Rõ ràng không có quan hệ gì, lại dù chết cũng không muốn mất mặt trước mặt nàng ta, chỉ muốn phô một mặt đẹp nhất của bản thân ra trước mặt nàng ta.

Lý Sư Sư đối với Lạc Man chính là như vậy.

Nàng ấy vốn cảm thấy cuộc sống của mình cũng được, tuy rằng không phải tốt lắm, nhưng so với rất nhiều người xung quanh đã là hơn rất nhiều rồi, nên nàng cũng đã thấy đủ.

Nhưng từ khi nhìn thấy Lạc Man, trong lòng nàng dần dần sinh ra một loại cảm giác có tên là tự biết xấu hổ.

Nàng không thích nàng ấy.

Hai người các nàng giống như hai thái cực, nàng từ nhỏ lớn lên trong thanh lâu, đều là nhìn những loại cuộc sống mua bán nụ cười này, nàng tuy rằng không thích cả đời nàng sẽ định là sẽ như vậy, nhưng ít nhất nàng đã tốt hơn rất nhiều so với các tỷ muội không thể chọn lựa ân khách.

Mà Lạc Man lại xinh đẹp hơn nàng, lại có thể tự mình nắm giữ vận mệnh bản thân, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn gả cho ai thì gả cho người đó.

Lạc Man xuất hiện như một tấm kính chiếu yêu, xuyên thấu làn da bên ngoài tươi đẹp là bên trong thối rữa mục nát của nàng.

Nàng chưa từng tự ti.

Lạc Man cho dù chưa làm bất cứ cái gì, chỉ là đứng ở nơi đó, nhưng mỗi lỗ chân lông trên toàn thân đều như tràn ngập khinh thường nàng.

Nàng vốn cho rằng cả đời bản thân cứ như vậy mà sóng tới già, già đi sẽ tự chuộc bản thân ra ngoài.

Nhưng khi Lạc Man xuất hiện, nàng lại thấy được một loại cuộc sống khác, như người phải sống suốt ngày trong bóng đêm được mở cửa sổ, nàng nghĩ rằng có lẽ nàng cũng có thể thử rời khỏi nơi này, cứ tìm một nam nhân nhiệt tình yêu sống qua ngày như vậy?

Võ Nhị Lang tính tình chính trực thiện lương, nguyện ý mang nàng rời đi, nhưng mà Lạc Man lại mãnh liệt phản đối.

Bây giờ, lại để cho nàng ta thấy được bản thân mình chật vật xấu xí, có phải sẽ càng không đồng ý hay không?

Lý Sư Sư xấu hổ cúi thấp đầu, lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Lạc Man cũng phức tạp nhìn nàng, thở dài nói: "Nơi này xem ra là không ở được, cô đi dọn dẹp một chút đồ đạc, chúng ta phải đi thôi!"

Chương 33.
Kỳ thực Lạc Man không muốn mang theo Lý Sư Sư là thật lòng muốn tốt cho nàng ta.

Theo nàng biết, không bao lâu nữa, Lý Sư Sư sẽ gặp Hoàng thượng.

Chính là Hoàng thượng đó! Thử nghĩ xem, đến lúc đó, Lý Sư Sư tuy rằng không được vào cung, nhưng sự sủng ái của Tống Huy Tông đối với nàng thì đến cả Hoàng hậu trong cung cũng không thể so sánh được ấy chứ? Cho dù nàng ta không muốn ở cùng hoàng đế, theo nàng nhớ thì cuối cùng cũng sẽ đi theo Yến Thanh!

Như vậy thì cuộc sống lang bạt khắp nơi như Lương Sơn thì tốt hơn biết bao nhiêu đúng không?

Chủ yếu là nếu như Lý Sư Sư không thể thông đồng cùng Tống Huy Tông thì Lương Sơn chiêu an thế nào đây! Tất cả mọi thứ sẽ đi lệch quỹ đạo đó?!

Lạc Man đau đầu muốn chết.

Nhưng mà nhìn Lý Sư Sư đáng thương vô cùng cũng không thể không quan tâm, chỉ có thể quyết đoán ra tay, sau đó nhanh chóng đóng gói hành lý, thừa dịp người ta chưa kịp phản ứng chuồn đi, giấu Võ Nhị Lang và Lâm Xung ở dưới xe ngựa, nàng và Lý Sư Sư làm bộ như ra khỏi thành dâng hương, nhẹ nhàng chuồn êm.

Vừa ra khỏi thành, Lạc Man lập tức kéo Võ Tòng từ dưới xe lên, kiểm tra miệng vết thương, phát hiện không bị vỡ ra mới thở phào, nhưng vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Võ Tòng.

Nàng thì đang khẩn trương lo lắng xoay quanh, Võ Tòng lại đang hai tay gối đầu dựa lưng có vẻ rất đắc chí.

Khuôn mặt tươi cười, đôi mắt như hạt lưu ly đen nhánh bóng loáng nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng không hề che dấu tình ý chăm chú nhìn Lạc Man khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng.

Trong xe chỉ có hai người bọn họ, Võ Tòng nhìn hai má Lạc Man phủ rặng mây hồng thì trong lòng ngứa ngáy, bàn tay to duỗi ra kéo nàng ôm trong lòng: "Bao giờ thì chúng ta thành thân?"

Đôi mắt hắn không hề chớp nhìn nàng chăm chú..

Lạc Man lúng túng, cả người cứng lại không muốn chạm vào ngực hắn, nhìn người đàn ông trước mặt không dấu được đắc ý thì chỉ bĩu môi nói: "Chờ lúc nào tâm tình của muội tốt một chút rồi hãy nói đi!"

Võ Tòng lập tức suy sụp: "Nương tử, muội còn chưa nguôi giận sao!" Hắn cũng đã ăn gừng nhiều ngày như vậy rồi còn chưa được sao!

Lạc Man liếc hắn nói: "Gọi ai là nương tử chứ? CCô nương đây còn chưa thành thân đâu? Đừng có mà gọi bậy! Vô duyên vô cớ gọi bậy hạ thấp giá trị con người của bản cô nương!"

Nhìn vẻ mặt nàng đắc ý tựa như con mèo Ba Tư kiêu ngạo chuyên gây họa trong Dịch Xuân Các làm cho người ta vừa tức giận lại vừa yêu thương, Võ Tòng nhịn không được mạnh mẽ nghiêng người cắn một cái lên môi nàng, nghiến răng nói: "Muội còn nghĩ tới giá trị con người gì chứ?! Ta nói cho muội biết, muội sống là người của Võ Tòng ta! Chết cũng là ma của Võ Tòng ta! Đàn ông khác, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Lạc Man bỗng chốc ngây ngẩn cả người, hắn dám phi lễ nàng!

Đúng là... Đúng là...

Ngượng quá đi mà!

Gò má Lạc Man nóng lên, hung dữ đẩy hắn lao ra ngoài.

Trong xe, Võ Tòng sững sờ tựa vào toa xe, theo bản năng chép miệng, dường như đã hiểu ra cái gì.

Lạc Man lao ra khiến đám đánh xe tự dưng biến thành ba người.

Lâm Xung tự nhận bản thân là đàn ông, theo lý thường phải làm người đánh xe, hiển nhiên sẽ không đi vào.

Lạc Man mới ra, cũng không nghĩ sẽ quay trở vào ở chung cùng nam nhân lưu manh kia.

Lý Sư Sư muốn đi vào, đáng tiếc bị Lạc Man lạnh lùng liếc mắt một cái liền cứng người, chỉ có thể tủi thân lui ở càng xe.

Ba người quả thật có hơi chật, nhưng mà để cho Lâm Xung đi vào, bọn họ cũng sẽ không biết đánh xe!

Thôi bỏ đi, chật thì cho nó chật luôn, Lạc Man cũng giả ngu ngồi ở đó.

Lâm Xung bất đắc dĩ, chỉ có thể tận lực thu nhỏ thân thể cao lớn lại.

Một chuyến xe chạy này quả thật rất mệt mỏi, chờ tới lúc nghỉ ngơi, thân mình cả ba người bọn họ đã tê rần.

Lạc Man đi sắc thuốc, vừa trở về liền thấy Lý Sư Sư tươi cười nằm bên người Võ Tòng trò chuyện vui vẻ, nhất thời bước chân ngừng lại trực tiếp thay đổi phương hướng ngồi xuống bên người Lâm Xung.

"Đại ca, huynh có tính toán gì không?" Lạc Man làm như không có việc gì hỏi.

Nhớ tới mục đích tới kinh thành, Lâm Xung rầu rĩ thở dài: "Còn có thể làm sao bây giờ, trở về Lương Sơn! Nhưng còn mọi người, có tính toán gì không!" Võ Tòng đã trở thành tội phạm truy nã, nghĩ tới chắc cũng không thể trở về huyện Dương Cốc được nữa rồi. Đều là hắn gây phiền toái cho bọn họ!

Lâm Xung áy náy nhìn nàng.

Lạc Man lạnh nhạt cười "Ca ca không cần áy náy, vừa hay chúng ta có thể cùng đường." Cũng chỉ là một lệnh truy nã mà thôi, nàng cũng không để tâm. Lên Lương Sơn cũng không sao, mấu chốt là sau này. Nếu như Tống Giang vẫn là đương gia, như vậy chắc chắn sẽ chiêu an, đến lúc đó, tên Võ Tòng sẽ có trong danh sách đó, chỉ có điều lại có một thân trong sạch!

Nhưng hiện nay nàng lo lắng là Lý Sư Sư lại đi cùng bọn họ, Tống Giang làm sao chiêu an đây?

Bên này hai người nói chuyện ăn ý, bên kia ánh mắt Võ Tòng đã trừng muốn rớt ra ngoài!

Lạc Man này có ý gì chứ? Nam nữ khác biệt có hiểu hay không vậy? Gần Lâm Xung như vậy làm gì chứ?

Còn dám cười với hắn ta nữa kìa?

Đúng là có cái có thể nhịn lại có cái không thể nhịn mà!

Bình dấm chua trong lòng Võ Nhị Lang lại nghiêng, vọt một cái đứng lên, trái phải uốn éo chen vào giữa Lâm Xung và Lạc Man, cười hề hề hỏi: "Hai người vừa rồi nói cái gì thế, nói vui vẻ như vậy?"

Gì chứ, ông đây bị thương như vậy, Lạc Man nàng không ngoan ngoãn đi qua hầu người đàn ông nhà mình, còn ở đó lời nói nhỏ nhẹ cùng nam nhân khác trêu đùa gì chứ?

"Không nói gì..." Lạc Man nhẹ nhàng nói, mặt nàng mang theo tươi cười nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm Lý Sư Sư ở xa xa.

"Không nói cái gì vậy sao muội vui vẻ như vậy chứ?" Võ Tòng bất mãn nói, không phải trả lời có lệ với hắn chứ?!

Quả nhiên, vợ mình là không thể bớt lo, một khắc cũng không thể buông lỏng! Võ Tòng âm thầm nghĩ.

Nhìn Lý Sư Sư đang ở xa xa hờn dỗi, phiền chán lúc trước của Lạc Man liền biến hư không, nàng cười tủm tỉm vỗ đầu Võ Tòng: "Ta và Lâm đại ca nói cùng đi Lương Sơn! Huynh có vui không?"

Võ Tòng trực tiếp lôi kéo tay nàng nắm chặt, mắt cũng không chớp nói: "Chỉ cần nàng ở cùng ta, đi đâu đều được!"

Lạc Man tươi cười cứng đờ, thằng nhãi này lại bám người! Quả thực là ghê tởm chết người không đền mạng mà!

Tất cả đều là công lao của Dịch Xuân Các.

Vài ngày nay, Võ Tòng nằm trên giường dưỡng thương, không có việc gì tai toàn dán trên vách tường.

Mưa dầm thấm đất, lời ngon tiếng ngọt đương nhiên là học không ít.

Lúc lên xe, căn cứ vào ý thức cách xa nguy hiểm, Võ Tòng chết sống không ngồi trong xe, vì thế cuối cùng thành Lâm Xung và Lý Sư Sư ở bên trong nghỉ ngơi, Võ Nhị Lang và Lạc Man đánh xe, thay phiên nhau.

Võ Tòng một tay cầm dây cương, một tay ôm eo nhỏ vợ mình, cảm thấy cuộc sống sung sướng quá mà!

Trời trong xanh, không khí tươi mát, trước mắt mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, quả thực muốn vĩnh viễn dừng ở thời khắc này!

Trong xe, Lý Sư Sư cảm thấy không vừa ý!

Từ nhỏ nàng sống ở thanh lâu chưa từng ăn khổ như thế này, chỉ là bị đánh bị bỏ đói cũng chưa bao giờ phải xa nhà thế này.

Nhưng mà bây giờ, ngồi xe ngựa đã một ngày, mông nàng đã đau tới phát điên!

Lâm Xung lại không thích nói chuyện.

Lạc Man không muốn quan tâm nàng.

Thật vất vả mới nói được hai câu cùng Võ Tòng, người đàn ông kia vừa thấy vợ đã ngoắt đuôi chạy qua.

Nàng không muốn thừa nhận, nhưng mà trong lòng nàng thật sự rất hâm mộ!

Nàng đã từng làm mọi cách đùa giỡn Võ Tòng, nói muốn làm thiếp của hắn nhưng hắn từ chối.

Nàng vĩnh viễn nhớ nam nhân lạnh lùng khi lộ ra dịu dàng, ánh mắt hắn nhìn phương xa như thấy được người ngày đêm mong nhớ, trong mắt kìm lòng không đậu mang theo ý cười: "Ta cả đời này chỉ cưới một nữ nhân, cũng chỉ đối tốt với cô gái ấy! Đây là hứa hẹn của ta với nàng, cũng hứa hẹn với chính bản thân mình."

"Nàng xinh đẹp hơn ta sao? Hay là chàng chê ta không trong sạch? Nàng dịu dàng sao? Cầm kỳ thư họa đều hiểu ư?" Lý Sư Sư ghen tị hỏi.

Võ Tòng cười xòa nói: "Dịu dàng?" từ này có liên quan tới Lạc Man sao?

"Không! Ta yêu nàng chẳng phải vì bề ngoài của nàng hay là cầm kỳ thư họa gì đó, ta yêu nàng là vì chính là nàng. Mặc kệ là khuyết điểm hay là ưu điểm, ta đều thích. Ta cũng không nói rõ được, nhưng chính là một loại cảm giác, cô muốn một người, luôn nghĩ tới một người, chỉ cần cùng người đó ở cùng nhau, đi bất kỳ nơi nào, sống như thế nào cũng đều vui vẻ. Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc vui vẻ, ta làm gì cũng đều cam tâm tình nguyện."

Vẻ mặt hắn quá mức dịu dàng, ánh mắt hắn quá mức chung tình, Lý Sư Sư rốt cục ý thức được, hắn là nam nhân nàng muốn, đáng tiếc nàng không phải nữ nhân hắn muốn.

Vì thế chỉ đành phải buông tha, phái người thông báo Lạc Man.

Chờ thấy được Lạc Man, nàng mới thực sự buông tha.

Võ Tòng ở trước mặt nàng hoàn toàn khác biệt với ở bên người Lạc Man, trong mắt hắn căn bản chỉ có nữ nhân này.

Lý Sư Sư ảm đạm thất vọng đồng thời bỗng nhiên nghĩ đến, trừ bỏ Võ Tòng chẳng lẽ không có nam nhân khác sao?

Nàng không tin Lý Sư Sư nàng tìm không thấy một nam nhân tình đầu ý hợp?

Nam nhân! Nam nhân! Lý Sư Sư đặt ánh mắt ở trên người Lâm Xung đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đúng rồi! Lâm Xung chẳng phải cũng là một nam nhân tốt đó sao?!

Nhìn kỹ, Lâm Xung này dáng người cũng khôi ngô, ngôn hành cử chỉ giống như người khiêm tốn, một chút cũng không hề kém Võ Tòng đâu!

Với mục tiêu cả đời là phải gả cho một nam nhân tốt – Lý Sư Sư nháy mắt tâm động!

"Lâm đại ca! Huynh muốn uống nước hay không?" Lý Sư Sư khẽ cắn môi, mỉm cười chủ động xuất kích.

Lâm Xung mở to mắt, mỉm cười lắc đầu: "Không cần. Đa tạ Lý cô nương."

"Ai da, chúng ta đều là người một nhà! Lâm đại ca không cần khách khí, cứ gọi Sư Sư là được rồi!" Lý Sư Sư tươi cười như hoa nói, tươi cười xán lạn đâm mù mắt Lâm Xung.

Hắn có phần không được tự nhiên dịch người, cười gượng hai tiếng.

"Lâm đại ca, không bằng huynh giới thiệu một chút về Lương Sơn được không?" Lý Sư Sư là loại người nào, chính là làm nghề giúp người giải buồn đó, nhanh chóng tìm một cái đề tài trọng tâm mà Lâm Xung cảm thấy hứng thú lại không thể cự tuyệt, giống như lúc lơ đãng ngồi lại gần.

Lâm Xung cười gượng lại xê dịch, nói: "Lương Sơn sao, có rất nhiều huynh đệ, đều giống như người một nhà..."

Bên ngoài xe, Lạc Man không nói gì lắc đầu, Lý Sư Sư này lại bắt đầu đùa giỡn Lâm Xung. Nhưng mà cũng tốt, chỉ cần nàng không đánh chủ ý lên Võ Tòng thì sao cũng tốt hết. Dù sao Lâm Xung cũng là người độc thân, chỉ cần nàng có thể đả động hắn, nàng còn vui vẻ tác thành đó!

Võ Tòng không hề quan tâm động tĩnh bên trong xe, tâm tư của hắn đều trên người trắng trắng mềm mềm thơm thơm trong ngực rồi.

Thừa dịp Lạc Man chuyên tâm nghe người ta nói chuyện trong xe, Võ Tòng vụng trộm ôm nàng sát lại bên người thêm chút nữa, chờ Lạc Man phản ứng được thì từ lúc đầu là hai người ngồi dựa vào nhau đã biến thành nàng trực tiếp ngồi trong lòng hắn.

Trong khi giãy chết, phía dưới còn có gì đó cứng rắn chọc vào mông của nàng, khiến nàng thấy kỳ lạ.

Lạc Man không được tự nhiên xoay người, ngẩng đầu, Võ Tòng chính một bộ nghiêm trang, khuôn mặt lạnh lùng đánh xe.

Không phải là nàng suy nghĩ nhiều chứ? Lạc Man xấu hổ nghĩ.

Hình như mấy ngày hôm trước bọn họ còn nước lửa bất hòa, bây giờ có phải tiến triển quá nhanh rồi hay không?

Trong lòng Lạc Man cảm thấy quái dị, đang muốn bảo muốn đứng dậy, bỗng nhiên cảm giác ấm áp tập kích trên ngực.

Nàng giật mình cúi đầu, bàn tay to màu lúa mạch của Võ Tòng bám chặt vào ngực trái của nàng.

Nửa người trái của nàng lập tức trở nên nóng bỏng, tim cũng đập bang bang nhảy loạn.

Theo bản năng ngẩng đầu, Võ Tòng vẫn ánh mắt không chớp, lạnh lùng dị thường chuyên tâm đánh xe, nhưng dưới lại mũi chảy ra hai vết máu khả nghi.

Dây thần kinh có tên là lý trí trong đầu Lạc Man phựt một cái đứt đoạn, vung tới một quyền nổi giận nói: "Dám can đảm giả chết đùa giỡn lão nương, chết đi!"

Chương 34:
Võ Tòng quả nhiên là Võ Tòng, da dày thịt béo chịu được đánh lại chịu được chửi.

Lạc Man cho hắn một quả đấm, xong xuôi người ta lại như không có việc gì tiếp tục chiếm tiện nghi, làm như không chiếm được tiện nghi sẽ chết không bằng.

Nói không nghe, đánh cũng không thay đổi, đích thực là một gã lưu manh!

Lạc Man tức tới đau răng, không có cách nào với hắn, lại thực không thể quá mạnh tay, người ta còn đang bị thương mà!

Quả nhiên, một khi đã thích một người thì điểm giới hạ cứ lui lại càng lui.

Lạc Man chết lặng nhận mệnh bị Võ Tòng ôm vào trong ngực thân ái sờ lại chỉ biết bi ai trong lòng.

Lâm Xung và Lý Sư Sư ở bên ngoài đánh xe.

Mấy ngày nay, Lý Sư Sư luôn quấn lấy Lâm Xung triển lãm bản thân trong ngoài toàn mỹ.

Mỗi ngày đổi một bộ quần áo, một loại kiểu tóc.

Mỗi ngày triển lãm một loại tài nghệ.

Trước đó là thổi sao, ngày trước nữa là ngâm thi, hôm kia là vẽ tranh, ngày hôm qua cầm cờ vây tìm Lâm Xung đánh, hôm nay lại không biết kiếm đâu được tấm vải kêu muốn khâu quần áo cho Lâm Xung.

Lạc Man rất hoài nghi người này có phải trên người có mang theo hồ lô biến hay không, muốn cái gì biến cái đó nè! Chạy trối chết còn mang theo giấy và bút mực, trong đầu chắc toàn là rơm rạ quá!

"Lý cô nương, cô không cần qua đây, ta không cần làm quần áo..." Lâm Xung bị nàng dọa mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, chỉ hận muốn lập tức trốn lên xe.

"Xung ca, đã bảo huynh cứ gọi là Sư Sư mà! Lại đây muội đo kích cỡ cho huynh, huynh đừng lùi về sau nữa mà... Lại lui nữa... ngã đó nè!"

"A!" Lâm Xung kêu thảm thiết một tiếng, rốt cục ngã xuống xe.

Lạc Man không đành lòng nhắm mắt lại, trong lòng có loại cảm giác đồng bệnh tương liên với Lâm Xung.

Mẹ nó, Lý Sư Sư kỳ thực là muội muội ruột bị mất tích của Võ Nhị Lang đây mà!

Đối với điểm này, Võ Tòng cũng có rất nhiều bất mãn.

"Muội coi kìa, Sư Sư làm quần áo cho đại ca kìa!" Võ Nhị Lang ghen tị cắn vành tai của Lạc Man.

Cảm giác tê dại truyền đến từ lỗ tai, Lạc Man nhịn xuống xúc động muốn đập cho hắn một phát, tự an ủi bản thân liên tục miệm trong đầu ta là đầu gỗ, không cảm giác, không cảm giác.

"Huynh nếu thích có thể kêu Sư Sư làm..." Lạc Man đờ đẫn nói. Nàng nghe mấy câu oán hận như vậy đã vô số lần, đã sớm chết lặng.

"Sao vậy được?!" Võ Nhị Lang lập tức trừng mắt lạnh nhìn thẳng.

Nghe thấy lời nói quen thuộc, Lạc Man không khỏi kêu rên, lại tới nữa!

"Quần áo của ta sao có thể để người khác làm chứ?! Phải từ nương tử là muội làm mới được!" Võ Nhị Lang nói đầy chính khí không cho phản bác.

"Muội không quan tâm ta..." Ngay sau đó bắt đầu ai oán lên án.

"Muội trước giờ đều không quan tâm ta thế nào, mặc có ấm không, mà trước giờ cũng không bàn luận thi từ ca phú với ta, có phải muội khinh thường ta hay không? Ta nói cho muội biết, ta biết làm thơ đó! Đầu giường trăng tỏ rạng..."

Võ Nhị Lang rung đùi đắc ý ngâm thơ

Lạc Man hận không thể tự vả vào miệng mình, ai cho ngươi lắm miệng nè!

Nguyên nhân sự việc là do ngày đó, lúc Lý Sư Sư và Lâm Xung làm thơ, nàng nhịn không được cũng khoe khoang một chút.

Được rồi, nàng thừa nhận. Do nàng nhìn bộ dáng Lý Sư Sư khoe tài nữ, nhịn không được mới làm thơ đả kích nàng ta một chút.

Chưa ăn qua thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy mà đúng không?

Tinh hoa ngàn năm Trung Quốc, những bài thơ kinh điển nhiều vô số kể, nàng học nhiều năm như vậy, tầm chục bài thơ đối với nàng là không có vấn đề gì!

Được rồi, nàng lại thừa nhận, Lý Sư Sư cũng là một nhân tài khó có được, nàng là vì đạo thơ người ta mới miễn cưỡng so ngang tay với nàng ta.

Ba người nhất thời hứng chí, thảo luận khí thế ngất trời, liền quăng gã thô lỗ Võ Tòng sang một bên.

Chờ Lạc Man hoàn hồn, Võ Tòng đã bị ám ánh làm thơ rồi, thường thường khoe khoang cái gì mà Đầu giường trăng tỏ rạng gì đó

Được rồi, nàng thật sự đã không thấu hiểu cho lòng tự trọng của nam nhân còn yếu ớt hơn bong bóng này mà.

Vì không muốn dẫn theo đại chiến nước miếng lại nổ ra, Lạc Man chỉ có thể thỏa hiệp, dỗ dành: "Được rồi được rồi! Huynh muốn cái gì?"

Âm mưu đạt được, Võ Nhị Lang mừng thầm không thôi, trên mặt một bộ nghiêm trang nói: "Vậy muội hôn nhẹ ta đi!"

Lạc Man giật miệng, biết chắc người kia sẽ đưa ra yêu cầu không đáng tin mà!

Có đôi khi nàng không thể không cảm khái, thói quen chết người mà!

Võ Tòng ăn chay nhiều năm như vậy, một khi ngửi được chút mùi thịt sẽ lập tức như sói đói mấy ngày bỗng dưng bắt được món thịt thơm ngào ngạt, tuy rằng chưa thể ăn ngay, nhưng mà liếm liếm cho đỡ thèm cũng tốt lắm rồi!

Hơn nữa thật vất vả trải qua sinh tử chia li, Tiểu Man rốt cục tâm ý tương thông cùng hắn, Võ Nhị Lang không nhịn được mà.

Mỗi ngày coi Lạc Man như bảo bối ôm vào trong ngực, sờ sờ tay nhỏ bé, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, cọ cọ bả vai, hận không thể kể cả ăn cơm uống nước hắn cũng tự tay đút, quả thực là thích tới không sao kể xiết.

Từ đầu Lạc Man từ thẹn quá thành giận đến bây giờ chết lặng chịu đựng, quá trình trong đó trải qua là bi thảm tới không nói nổi!

Được rồi, hôn nhẹ mặt to nàng cũng đã thành thói quen rồi.

Lạc Man lạnh nhạt xem nhẹ rung động trong lòng, nghiêng qua đặt một nụ hôn trên sườn mặt anh tuấn của Võ Tòng.

Giống như bươm bướm lướt nhẹ qua làn nước rồi lập tức vỗ cánh bay đi.

Võ Nhị Lang hít thở gấp gáp, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng: "Không phải như vậy..."

Lạc Man đồng tình nhìn hắn: "Huynh chắc chắn..."

Ánh mắt Võ Nhị Lang nóng bỏng như muốn bắn ra tia lửa, giọng nói càng thêm khàn khàn: "Chắc chắn..."

Lạc Man bất đắc dĩ, chỉ phải nhắm mắt lại ôm cổ Võ Nhị Lang hôn lên môi mỏng khiêu gợi của người đàn ông này.

Võ Nhị Lang hơi ngừng lại, lập tức chuyển khách thành chủ, dùng sức ôm chặt Lạc Man, đầu lưỡi linh hoạt tách đôi môi phấn nộn, khuấy đảo không ngừng

Hắn hôn y như con người của hắn, hung ác mà bá đạo. Hai tay dùng sức quấn chặt Lạc Man, mạnh tới nỗi muốn khảm nàng vào trong người của mình, đầu lưỡi đảo qua khắp nơi trong khoang miệng nàng, sau mới bắt lấy phấn lưỡi của nàng cắn xé dây dưa.

Hương vị nam nhân nồng đập chặt chẽ vây quanh Lạc Man, nàng như là chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa những cơn sóng dữ, như là con mồi đang run rẩn trong miệng sói, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào lòng Võ Tòng.

Không biết qua bao lâu, Võ Nhị Lang rốt cục thở hổn hển thả lỏng Lạc Man ra.

"Chúng ta thành thân đi?!" Trong mắt hắn bắn ra ánh sáng đói khát quét hết thân thể lung linh của Lạc Man.

Cả người Lạc Man run run, rũ mắt xuống: "Vẫn nên chờ một thời gian nữa!" Giống sói đói khát Võ Tòng này, thành thân xong nàng còn không bị lột sống sao?!

Không muốn đâu!

Võ Nhị Lang là một nam nhân truyền thống, hắn thật tình thích Lạc Man, muốn cưới nàng, kiên trì muốn lần đầu tiên phải là lúc động phòng hoa chúc, cho nên chẳng sợ hắn tâm động lại dục hỏa đốt người, trước lúc thành thân chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Nhưng hắn còn cố tình nhớ ăn không nhớ lúc bị đánh, cứ cố tình muốn lấy việc hôn nồng nhiệt đi trêu chọc chính mình, cũng may Võ Nhị Lang tự chủ hơn người, tuy rằng thường xuyên sát thương nhưng không bóp cò.

Ta đã sớm nói không nên mà! Lạc Man sau khi ổn định hơi thở vui sướng khi người gặp họa nhìn khuôn mặt Võ Nhị Lang nhẫn nhịn, ác ý động động mông, cọ cọ gậy gộc phía dưới.

"Ưm..." Một luồng khoái cảm như điện giật ập tới, Võ Tòng không thể tự ức chế rên rỉ một tiếng, bản năng ôm lấy Lạc Man cọ cọ, muốn truy tìm càng nhiều khoái cảm hơn nữa, lại bị Lạc Man linh hoạt né tránh.

"Yêu tinh này! Sớm muộn gì có một ngày thu thập nàng!" Võ Nhị Lang nghiến răng hung tợn nói.

Lạc Man sửa sang lại tóc tai hỗn độn chút, xem Võ Tòng ngồi bên cạnh giữa hai chân cao ngất, nhịn không được cười ha ha.

Bốn người một đường vui đùa ầm ĩ, chuyên đi đường nhỏ nơi rừng sâu hẻo lánh, cũng không có thêm phiền toái gì.

Hôm nay, bọn họ dừng lại nghỉ tạm, vừa hay gần đó có sông nhỏ, Lý Sư Sư nói muốn đi rửa mặt một chút, túm Lạc Man cùng đi.

Ngày hè nắng chói chang, dùng nước sông lạnh lẽo rửa mặt quả thật rất thoải mái, tâm tình Lạc Man bỗng chốc tốt lên, thấy gần đó không có người, dứt khoát bỏ tất ngâm chân dưới nước.

Lý Sư Sư học theo ngồi ngồi trên tảng đá ngâm chân vào trong nước, oài, quả nhiên thoải mái rất nhiều.

"Bao giờ chúng ta mới đến lương sơn?" Lý Sư Sư thoải mái thở dài, mấy ngày nay toàn ăn thịt nướng rồi thịt nướng, nàng muốn nhiệt khắp người rồi!

"Hối hận rồi? Nếu hối hận thì ta có thể tìm thanh lâu nào đó cho cô..." Lạc Man lười biếng nói.

"Cô!" Lý Sư Sư chán nản, cũng không thế nào tức giận, trải qua một đoạn thời gian ở chung, nàng biết trong mắt Lạc Man, bản thân và nữ tử bình thường không có gì khác biệt, mặc dù có lúc thật ghét nàng ta độc miệng nhưng cũng không thể phủ nhận, ở chung cùng bọn họ từ thân thể tới tâm hồn nàng đều cảm nhận được tự do!

"Ta nói thật! Cô đừng tưởng rằng Lương Sơn tốt đẹp gì, người giống Lâm Xung, Võ Tòng là vô cùng hiếm có, loại người mua danh chuộc tiếng trên đời này đầy ra đấy, ta sợ đến lúc đó cô lại hối hận." Lạc Man cho nàng ta chút phòng bị trước.

"Không! Ta sẽ không hối hận!" Lý Sư Sư nheo mắt lại thoải mái hít một hơi "Chẳng sợ ngày sau quá gian nan, chỉ cần lòng ta được tự do, ta đây sẽ không hối hận! Lại nói, ta còn muốn tìm lang quân như ý nữa."

Lạc Man cười tủm tỉm gật gật đầu: "Yên tâm, cái đó cô sẽ không hối hận đâu! trên Lương Sơn mĩ nam đầy rẫy, thong thả chơi đùa đi!"

Hai người ngồi ở bờ sông câu có câu không tán gẫu, không nghĩ tới cảnh đẹp này lại rơi hết vào mắt một người đàn ông.

Chúc Bưu ở chúc gia trang nhàn đến không có việc gì làm, lại đánh một trận cùng Hộ Tam Nương, tâm tình tốt liền đi ra ngoài du ngoạn một chuyến, không ngờ lúc trở về đi ngang qua rừng núi ngay tại bờ sông lại thấy được hai mỹ nhân như thiên tiên thế này.

Bởi vì ở cùng Võ Nhị Lang, Lạc Man lại mặc nữ trang, mùa hè nóng nên nàng mặc quần lụa mỏng màu xanh nhạt có điểm hoa cúc, tóc như thác nước rũ xuống trên lưng, hai tay chống phía sau, mặt hơi ngẩng lên, ánh mắt khép hờ, ánh mặt trời vàng óng phủ lên người nàng tỏa ra ánh sáng lấp lánh như tiên nữ trên chín tầng mây.

Mà Lý Sư Sư vẫn mặc váy quần lụa mỏng màu đỏ như thường lệ, dây lụa tơ tằm cột tóc lỏng lẻo trên đầu, hoạt bát đạp nước, như yêu tinh đi lạc nhân gian, đẹp tới mức hút đi linh hồn.

Hai người một thanh thuần, một yêu diễm lại một văn tĩnh một hoạt bát, làm cho tròng mắt Chúc Bưu nhìn tới muốn rớt ra ngoài, kìm lòng không đậu đi ra từ trong rừng.

"Người nào?!" Nghe thấy động tĩnh, Lạc Man lập tức cảnh giác mở mắt ra, nhanh chóng mang giầy lên bờ.

Lý Sư Sư vội vàng theo sau.

Thấy bản thân xuất hiện quấy nhiễu mỹ nữ, Chúc Bưu hối hận bản thân lỗ mãng, vội vái một vái nói: "Tại hạ là Chúc Bưu ở Chúc gia trang, quấy rầy hai vị nương tử, thật ngượng ngùng."

Chúc Bưu? Vị hôn phu của Hộ Tam Nương? Lạc Man rùng mình, không muốn dây dưa nhiều, nhàn nhạt ném một câu không ngại rồi xoay người bước đi.

"Cô nương chớ đi!" Chúc Bưu hoang mang rối loạn chặn lại phía trước

Lý Sư Sư thấy tình thế không ổn thì liền như mèo nhỏ lùi lại phía sau Lạc Man, một chữ cũng không nói.

Lạc Man cười lạnh: "Ngươi muốn làm gì?!"

Thấy mỹ nhân không vui, Chúc Bưu vội vàng lui về phía sau vài bước: "Ta không có ý gì, ta chỉ cảm thấy ở thâm sơn rừng già, hai vị nương tử xinh đẹp như hoa, một mình hành tẩu nhiều có bất tiện, không bằng tiểu sinh đưa các vị một đoạn đường..."

"Không cần!" Lạc Man trực tiếp từ chối: "Tướng công của cách đây không xa, không cần công tử lo lắng..."

Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Lạc Man vừa dứt lời, bóng người cao ngất của Võ Tòng xuất hiện trong tầm mắt, thấy ba người gần bờ sông, mắt nhíu lại, lập tức bay vọt đi qua che phía trước Lạc Man, lạnh lùng nhìn Chúc Bưu: "Tiểu Man sao vậy?"

:Không có chuyện gì. Vị công tử này thiện lương muốn đưa chúng ta một đoạn đường mà thôi." Lạc Man tạm thời không muốn đụng phải Chúc gia trang, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Là người đã có chồng? Chúc Bưu cảm thấy có chút mất mát, nhưng nhìn bộ dạng Võ Tòng tuấn tú lịch sự, tuấn lãng đến cực điểm, không thể không thừa nhận là rất xứng đôi cùng Lạc Man.

"Người nhà đã tới vậy tiểu sinh liền cáo từ!" Chúc Bưu cũng không phải người thích dây dưa, vừa thấy không có cơ hội, lập tức biết điều rời đi.

Võ Tòng nhăn mày, cùng là nam nhân, hắn hiển nhiên hiểu ánh mắt vừa rồi của Chúc Bưu, tức thời trong lòng cảm thấy cực kì không thoải mái, vợ mình đẹp quá cũng không tốt, đi tới đâu cũng đều có người nhìn trộm! Vẫn là nên mau chóng thành thân, sinh một đống con, đến lúc đó đi đâu đều có đứa nhỏ coi chừng, không tin lúc đó còn có người nhớ thương?!

Nếu đã muốn thành thân, tốt nhất là vẫn nên tìm một nơi đứng đắn. Võ Nhị Lang đau khổ suy tư nửa ngày, cuối cùng chọn Sườn núi Thập Tự của Tôn Nhị Nương.

Vừa hay Trương Thanh, Tôn Nhị Nương cũng coi như là trưởng bối, có người thu xếp, hôn lễ không đến mức quá keo kiệt.

Thứ hai, Sườn núi Thập Tự cách nơi này gần nhất, đi chừng một ngày đường là tới.

Hạ quyết tâm, Võ Nhị Lang gặp Lâm Xung, lặng lẽ thay đổi lộ tuyến.

Xe ngựa đi một ngày rốt cục đến Sườn núi Thập Tự.

Tôn Nhị Nương thấy là Võ Tòng liền phá lệ vui vẻ. không biết vì sao, nàng khá hợp ý với Võ huynh đệ này, thấy mặt liền cảm thấy thân thiết từ trong đáy lòng. Vừa nghe tính toán của Võ Tòng liền vui vẻ vô cùng.

Nàng lập tức bố trí khách điếm, chọn mua này đồ đạc, khiến cho Trương Thanh chê cười nàng còn lo lắng hơn so với ngày thành thân của chính nàng.

Lâm Xung và Lý Sư Sư cũng vui vẻ hỗ trợ.

Bên ngoài vội vàng nhiệt tình, trong phòng mặt, Võ Tòng và Lạc Man lại ầm ỹ túi bụi.

"Ai nói muốn thành hôn!" Lạc Man trợn mắt tức giận, xông lên đấm đá Võ Tòng.

Võ Nhị Lang che mặt đứng ở tại chỗ bất động: "Chúng ta cuối cùng cũng sẽ thành thân thôi! Muội thẹn thùng cái gì? Sau khi thành thân chúng ta có thể quang minh chính đại ở chung rồi! Vậy rất tốt!"

Lạc Man bị lời nói của hắn làm cho tức giận muốn hộc máu, hắn tiền trảm hậu tấu còn nói có lý ghê ha!

"Muội không phải đã đồng ý gả cho ta sao?" Võ Nhị Lang buông mặt tủi thân hỏi "Chứ không phải chỉ là để dỗ ta thôi sao? Hay muội còn phải chờ tới lúc ta thực sự chết rồi mới chính thức đồng ý gả cho ta sao?"

Gì chứ! Lại làm khổ nhục kế! Lạc Man lại chịu thua bộ dáng này của hắn, chỉ cần nghĩ đến mấy ngày hôm trước lúc hắn sống chết không rõ, nàng liền mềm lòng!

Võ Nhị Lang, cái tên vô sỉ này! Dám bắt đúng điểm yếu của nàng mà!

Lạc Man hận tới răng đau!

Tốt! Thành thân thì thành thân! Cho dù là thành thân, hắn cũng đừng nghĩ được lợi!

Thừa dịp Võ Nhị Lang thả lỏng cảnh giác, hai tay Lạc Man nhanh mạnh chuẩn đấm thẳng vào mặt hắn, tặng hắn một đôi mắt thâm quầng!

Muốn động phòng hoa chúc?

Nằm mơ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro