Trùng Sinh(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn hộ nhỏ chừng 50m2 có một người đang ngồi ở trong phòng , Tuyết nhi ngồi ở trong phòng, haha hôm nay là giáng sinh , mọi người đều đi chơi , vậy mà cô không có chỗ nào để đi , bạn bè đều có gia đình của họ , họ sẻ không ở đây với cô chỉ có cô một mình,tuyết nhi thu mình vào một góc đúng vậy chỉ có một mình luôn luôn như vậy.

Tuyết nhi nốc từng ngụm rượu cười một cách điên dại. Bỗng chốc cô lại nghĩ đến chuyện công ty ,cô cười khổ làm sao cô lại chán nản như vậy? Mấy ngày nữa cô sẽ tròn ba mươi, tất nhiên hôm nay cô vẫn hai mươi chín , vẫn là một người cô đơn, bạn bè không có ai bên cạnh, mỗi lần gọi điện thoại hay gặp cha mẹ thì họ cũng sẽ oán trách mấy câu ,cô thật sự muốn khóc , cô không biết phải làm thế nào .Không phải cô không muốn tìm mà cô thật sự không hiểu đàn ông, người bên cạnh giới thiệu cũng không đáng tin, cô thật rối rắm, ai cũng nói cô kén chon,thật ra không phải như vậy , thật sự không phải. Cô chỉ muốn tìm một người tâm đầu ý hợp với mình thôi mà sao lại khó như vậy.

Hôm nay ở công ty , đồng nghiệp lại nhắc đến chuyện cô vẫn còn độc thân, cô tức giận, nói lại mấy câu, người ta lập tức ném qua câu " không ai thèm ". Vành mắt cô đỏ lên đúng vậy cô không ai thèm, gái già ế ,lòng người trong công ty rất phức tạp, cô cảm thấy tâm trí của mình sắp bị bào mòn rồi.

Ở thành phố này , cô gần ba mươi, không có bằng cấp, tiền lương mỗi tháng chỉ có ba triệu , muốn mua cái gì cũng không dám, nhìn người ta xinh đẹp chói lọi , cô vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ , uống thêm một hớp bia ,cuối cùng cô vẫn không ngăn được nước mắt chảy xuống.

Cô không muốn như vậy! Không muốn! Nếu như cho cô một cơ hội nữa cô sẽ không sống như vậy
, cô muốn sống thật tốt. Đúng vậy, nhưng.............lấy đâu ra cơ hội chứ. Ha........!những cuốn tiểu thuyết kia không phải để lừa gạt những cô gái nhỏ ngây thơ sao?

Tự lẩm bẩm một mình cô cầm lon bia, hung hăng rót, kết quả uống say. Say song,đợi ngày mai tỉnh lại lại là một ngày mới, cho dù..........cũng là một ngày bê bết như bao ngày khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro