[Teaser] Chương 16 -17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haha tui viết rồi lại cảm thấy bế tắc, đăng lên đây cho các nàng đọc một chút, nhân tiện lại hỏi ý kiến luôn 😅

Tui lại lên hứng ngược Trừng rồi các nàng ạ :')) cơ mà kiểu tui không muốn hai đứa nhỏ làm lành sớm :v nhưng mà Ngụy Vô Tiện lại chẳng phải người hay giận lâu, bế tắc quá à, làm sao đây :')

-----------------

Hắn cũng không biết bây giờ chính mình phải bày ra vẻ mặt gì nữa, […] chỉ đành cứ như vậy nuốt xuống, đem tất cả thất vọng, hoang mang, buồn bã chôn vào tận đáy lòng.[...] Không sao cả, dù cho cõi lòng có đầm đìa máu, đau đớn không thôi, thì cũng chỉ mình hắn biết, mình hắn gặm nhấm.

...

Giang Trừng yên lặng dưới ánh trăng nhìn ngắm những giọt máu đỏ tươi chảy xuống từ lưỡi dao, nhỏ xuống cánh tay rồi hòa cùng những giọt máu ở vết thương rơi xuống đất, tạo nên những đóa huyết hoa muôn hình vạn trạng trên nền đá rêu phong.

...

Lam Vong Cơ không có lỗi, Ngụy Vô Tiện càng không có lỗi, người có lỗi là chính hắn mà thôi, hắn cũng chẳng thể trách ai, cũng... không có tư cách trách.

...

Nhưng mà, mỗi sáng, khi Mặt Trời lên, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng thì cũng là lúc ác mộng của hắn bắt đầu, bên cạnh hắn lại trống không, lạnh lẽo, "người kia" dường như biến mất, không thấy tăm hơi, như chưa từng hiện hữu. Năm năm kia, Giang Trừng hắn chính là mê mê tỉnh tỉnh như vậy, điên cuồng như vậy mà trải qua. Chỉ là kiếp này, vì sao người kề bên gối, hơi thở nóng ấm khả vào tay mà hắn lại vẫn thấy lạnh như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro