Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn người đến người đi trên đường cái, Kim Tại Trung lộ ra vẻ mặt cầu xin, thật sự rất muốn bỏ chạy...

"Đi thôi." Ba Trịnh không cho cậu cơ hội phản kháng, chỉ bỏ lại một câu liền bước thẳng đến một góc ở ngã tư, chờ xem biểu hiện của cậu.

"Không phải như vậy thật chứ." Kim Tại Trung lôi kéo ống tay áo của Trịnh Duẫn Hạo, lần đầu tiên cậu hi vọng, đây chỉ là lời nói đùa của hắn.

Mấy ngày qua đều là tập đi trong nhà ba Trịnh, hiện tại... lại muốn cậu đi catwalk trên đường cái?! Có lầm hay không!

"Bỏ hết sự xấu hổ của em, rửa sạch những lời xúc phạm của người khác với em, bắt đầu lại từ đâu." Trịnh Duẫn Hạo ôm thắt lưng cậu, hoàn toàn không để ý nơi này là đường cái, cũng hoàn toàn không ngại ba hắn còn đang đứng ở một đầu khác nhìn lại, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má cậu: "Nhìn anh là được rồi, anh ở bên kia chờ em."

Kim Tại Trung đỏ mặt nhìn Trịnh Duẫn Hạo lôi Tra Khắc đang sống chết không muốn rời đi đến chỗ ba Trịnh, cậu hít sâu một hơi, cố gắng bỏ qua ánh mắt của những người khác...

Không cần để ý đến những người khác, nơi này chỉ mình cậu bước đi, bên kia chỉ có Trịnh Duẫn Hạo...

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người ở đầu bên kia, Kim Tại Trung bắt đầu bước đi.

Quên hết những điều họ đã dạy, quên hết những gì họ đã dặn dò, cậu hiện tại, chính là, đi đến nơi Trịnh Duẫn Hạo đang chờ cậu...

Kim Tại Trung khẩn trương siết chặt nắm tay, cố gắng bỏ qua ánh mắt chăm chú nhìn cậu, hô hấp vẫn có chút dồn dập.

Sắc mặt ba Trịnh không hề thay đổi, đối với Tại Trung biểu hiện không có phản ứng gì, nhưng mà Tra Khắc ở bên cạnh lại mê muội nhìn cậu.

Hóa ra vấn đề là ở đây...

Về phần Trịnh Duẫn Hạo, nhìn ánh mắt Kim tại Trung hướng về phía hắn, sau đó nở nụ cười.

Hóa ra, hắn thật sự yêu nam nhân này.

Cái người huyên náo không ngừng giống như con gà tây, lúc nào cũng ồn ào muốn đánh hắn, luôn gào thét muốn đổi ý bỏ chạy, lại ngoan ngoãn bước trên sân khấu, mạnh mẽ nói bản thân là nam nhân, thật ra lại là người dễ thẹn thùng nhưng quật cường...

Yêu sao...?

Nhận ra điều này, Trịnh Duẫn Hạo chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng.

Thật sự yêu? Có lẽ chính là dễ dàng như vậy... Đối với nam nhân trước mặt này.

Nhớ tới ngày đó cậu tràn đầy nước mắt, mặt đỏ lên, ồn ào thổ lộ với hắn, Trịnh Duẫn Hạo chỉ cảm thấy một trận ấm áp lấp đầy ngực.

Có lẽ, yêu... là loại cảm giác này đi?

Nhìn Trịnh Duẫn Hạo cười với cậu, Kim Tại Trung đầu tiên là sửng sốt, sau đó tựa như phản xạ, cũng cười híp mắt.

Trịnh Duẫn Hạo này rốt cuộc có biết, bộ dáng khi hắn cười rộ lên, thật sự rất đẹp...?

"Được rồi." Nhìn Kim Tại Trung vì Trịnh Duẫn Hạo mà thả lỏng, ba Trịnh nãy giờ vẫn không có phản ứng gì rốt cục mở miệng. "Thằng nhóc này bây giờ mới thật sự không coi ai ra gì." Nhìn Trịnh Duẫn Hạo vẫn cười như trước, ba Trịnh đưa ra kết luận.

"Không coi ai ra gì?" Tra Khắc không hiểu ra sao gãi gãi đầu.

Không coi ai ra gì... được sử dụng trong trường hợp này sao?

Có lẽ y phải cố gắng học tiếng Hàn chăm chỉ hơn nữa mới được.

"Tôi... Tôi không thể..." Kim Tại Trung sống chết đóng cửa lại, lộ ra nụ cười cực kỳ thành khẩn, hi vọng người phía sau thả tay.

"Rất xin lỗi, đây là thiếu gia phân phó." Biểu tình Thẩm Xương Mân biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa kiên định, cơ hồ cũng là sống chết lôi kéo chân Kim Tại Trung.

Làm ơn... thiếu gia đã rất lâu không sai sử nó!

Nó cần phải nắm chắc cơ hội nha...

"Anh giãy giụa làm cái gì? Đều gạo nấu thành cơm giờ giãy dụa có phải quá muộn rồi không?" Giang Nam Vu nói xong, quay sang giúp Thẩm Xương Mân lau mồ hôi.

"Gạo nấu thành cơm không phải dùng trong trường hợp này..." Dù thất thần vì động tác của Giang Nam Vu, Thẩm Xương Mân vẫn nhịn không được sửa lời cô nàng.

"Tại Trung ca, em tin tưởng ánh mắt của bác Trịnh, nếu ông ấy nói anh đã ổn thì không cần lo lắng nữa." Vỗ vỗ vai Kim Tại Trung, Kim Tuấn Tú không biết vừa hưởng tuần trăng mật ở đâu trở về cười rất đáng yêu.

"Đúng vậy, Tại Trung ca, anh nhất định làm được." Phác Hữu Thiên nhịn không được lại nói thêm vài câu: "Lần này chúc anh thật sự thành công, nếu không em đang vui vẻ với Tú Tú lại phải bay về nhìn anh, loại chuyện này một lần là đủ rồi..."

"Cậu cái tên vô lương tâm chết tiệt còn dám nói nói với tôi như vậy." Kim Tại Trung nghe những lời của Phác Hữu Thiên, cả người liền bốc hỏa, buông lỏng tay đang nắm cửa, túm lấy cổ áo anh: "Tôi còn nhớ lúc đầu... Cậu chính là đầu sỏ gây chuyện..."

Thẩm Xương Mân nhân cơ hội này kéo Kim Tại Trung đi, còn quay sang cho Phác Hữu Thiên một ánh mắt cảm kích, để lại giọng rống giận của cậu quanh quẩn trong phòng nghỉ.

"Hữu Thiên, anh thật thông minh, đơn giản như vậy có thể khiến cho Tại Trung ca buông tay." Kim Ruấn Tú lộ ra nụ cười ngu đần, ôm tay Phắc Hữu Thiên, bước về phía sân khấu.

Anh... anh thông minh?! Vừa rồi rõ ràng là sinh tử trong nháy mắt mà...

Nhìn Kim Tuấn Tú ngây ngốc tươi cười, Phác Hữu Thiên thật sự thực hoài nghi, bản thân thông minh như vậy, rốt cuộc là vì sao lại bị tên nhóc ngu ngốc này bắt cóc?

Bất quá quên đi, nghĩ nhiều vô ích, yêu là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro