Chương 9 - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9,

Vì thế hai người ngồi ở nhã gian đánh cờ suốt buổi trưa, trong lúc Trịnh Duẫn Hạo biến yêu cầu chủ quán mang thức ăn lên cho Kim Tại Trung, Kim Tại Trung cũng biết là hắn đang bồi y giải sầu.

Quá nửa giờ Thân, Trịnh Duẫn Hạo đã liên tục thua bốn bàn, hắn uống ngụm trà nói với Kim Tại Trung: "Không được, ta hôm nay thật là Khổng Phu Tử chuyển nhà — toàn là thua." (Khổng Phu Tử là chỉ Khổng Tử, ông là nhà tư tưởng, nhà giáo dục, trong nhà khẳng định là có rất nhiều sách. Do đó, khi ông chuyển nhà, cái được chuyển đi khẳng định đều là sách. Cho nên cái câu phía sau (tận lực, cố hết sức) lấy cách đọc gần với sách () /Shū/, viết thành thua () /Shū/, hình dung đến kết qủa của việc đánh cờ, đánh bài hay là cuộc thi đấu thì đều là thua cuộc, phần thắng vô cùng ít

Kim Tại Trung cười nói: "Hôm nay huynh không tập trung, ta vài lần lộ ra sơ hở cho huynh, huynh cũng không phát giác."

Trịnh Duẫn Hạo chơi cờ theo phương thức không rõ ràng, nhìn như bình thường, nhưng mỗi một bước đều cực kỳ nguy hiểm, một khi một quân mấu chốt đặt xuống, liền phát hiện toàn bộ bàn cờ đều đã bị hắn khống chế; mà Kim Tại Trung chơi cờ có vẻ giống người khác, thập phần dễ dàng nhìn ra thiết cục, nhưng mỗi bước đi đều vô cùng tỉ mỉ, ngẫu nhiên còn sẽ khiến người khác tán thưởng là có bước đi vô cùng tinh tế. Ngay cả Trịnh Duẫn Hạo nhiều lần thiết lập cục diện đều bị y nhất nhất nhìn thấu sau đó hóa giải. Trịnh Duẫn Hạo để y phá giải là một chuyện, y cờ nghệ tinh vi cũng là một phần nguyên nhân.

"Lần sau ta muốn đến chỗ phụ thân em lãnh giáo phương pháp phá giải!" Trịnh Duẫn Hạo nói xong cười rộ lên.

Kim Tại Trung cũng cười: "Chơi cờ như làm người, nếu ông ấy nói cho huynh phương pháp thắng ta, không phải là làm hại con ông ấy sao?"

"Cũng đúng, trách không được ông ấy luôn giữ lại một phần." Trịnh Duẫn Hạo cười chế nhạo, sau đó đứng dậy nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta tìm một chỗ dùng bữa tối đi."

"Đi nơi nào?" Kim Tại Trung nghi hoặc hỏi, y còn tưởng hắn nói thời gian không còn sớm là phải về cung, hóa ra còn an bài đi nơi khác.

"Bí mật." Trịnh Duẫn Hạo nhìn y chớp chớp mắt, "Cùng đi với ta là được."

Kim Tại Trung nghĩ, không phải tối nay sẽ ở bên ngoài luôn chứ?

Đoàn người lại lên xe ngựa, một đường không nói chuyện.

Tới nơi, Kim Tại Trung xuống xe, ngẩng đầu lại thấy trên tấm bảng rất lớn viết "Hữu Chấp Phủ", hóa ra là đến phủ của Phác Hữu Thiên.

Nhưng phải nói phủ của Phác Hữu Thiên hoa lệ hơn nhiều so với nhà của họ, riêng hai ngọn đèn lồng đỏ thẫm là thấy gió thổi cũng không tắt. Thôi Kì Thường tiến lên gọi cửa, rất nhanh liền có một quản gia ra đón khách, Thôi Kì Thường đưa lệnh bài sáng chói trong cung ra, quản gia kia liền khách khách khí khí mời bọn họ đi vào, cũng không dám hỏi nhiều:

"Chủ nhân đang ở thiên thính chơi cờ cùng Thẩm đại nhân, lão nô liền đi bẩm báo."

"Không cần." Trịnh Duẫn Hạo ngăn kại, "Để chúng ta đi qua là được."

Quản gia vội vàng dẫn mấy người đi qua. Vừa đến phòng khách đã thấy Thẩm Xương Mân cùng Phác Hữu Thiên ngồi đối diện nhau, đang chơi cờ, hai người ngươi tới ta đi, tựa hồ đang đắm chìm trong đó.

"Hai vị đại nhân thật là hứng thú, không ra đón khách sao?" Trịnh Duẫn Hạo ra vẻ không vui nói.

Một tiếng này khiến hai người đang chơi cờ bừng tỉnh, hai người quay đầu lại thấy đoàn người Trịnh Duẫn Hạo, vội vàng đứng dậy, chuẩn bị hành lễ:

"Vi thần tham kiến...."

Trịnh Duẫn Hạo kéo hai người lại: "Không cần, lúc trước không phải ta đã nói với ngươi sao?" Lúc trước hắn đã nói qua với Phác Hữu Thiên.

"Vâng." Hai người đứng lên, thấy bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo còn có một vị công tử trẻ tuổi, xinh đẹp dịu dàng, khí chất thuần tịnh bất phàm, rất có cảm giác kinh vi thiên nhân chi thế (vẻ ngoài khiến người khác vô cùng kinh ngạc), đang nhìn hai người, ánh mắt có vài phần đánh giá, lại thêm vài phần lãnh đạm, vì thế nghĩ thầm tám chín phần mười vị kia chính là Thái Hậu trẻ tuổi xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Trịnh Duẫn Hạo thấy hai người nhìn chằm chằm Kim Tại Trung, lập tức giả vờ ho một tiếng: "Khụ! Vị này chính là nhị công tử."

Hai người vội vàng chắp tay thi lễ: "Gặp qua nhị công tử."

"Được rồi, Hữu Thiên ngươi chuẩn bị tốt bữa tối rồi sao?" Trịnh Duẫn Hạo lộ ra một nụ cười tươi, "Chúng ta đêm nay chính là đặc biệt tới nơi này."

Phác Hữu Thiên mở quạt trong tay, cười nói: "Đó là tự nhiên, công tử cùng nhị công tử hãy xem thử!"

Thẩm Xương Mân ghét bỏ nhìn gã một cái: "Trách không được lúc nãy còn đuổi ta đi, hóa ra là giấu diếm đồ vật!"

"Hôm nay là ngày đẹp trời, cảnh cũng đẹp, rượu cũng ngon, khách cũng quý, há có thể cho phép tiểu nhân như ngươi ở lại!" Phác Hữu Thiên liếc Thẩm Xương Mân một cái, ghét bỏ đáp lại.

Trịnh Duẫn Hạo bày ra bộ dáng như đang xem kịch vui, nhưng Kim Tại Trung lại nhàn nhạt mở miệng: "Thẩm đại nhân thường tới phủ Phác đại nhân sao? Ta thấy Thẩm đại nhân một thân thường phục, đến phiêu khăn (khăn trùm đầu) cũng gỡ xuống." Nếu là quan hệ không tốt hoặc là xa cách, sẽ không có khả năng mặc thường phục tới bái phỏng, huống chi cả phiêu khăn đội đầu cũng gỡ xuống đặt một bên.

Phác Hữu Thiên và Thẩm Xương Mân tức khắc bối rối, hai người bọn họ quan hệ quả thật không tốt, Thẩm Xương Mân không quen nhìn bộ dáng hoa hoa công tử lại xa hoa dâm dật của Phác Hữu Thiên, Phác Hữu Thiên không quen nhìn sắc mặt tự xưng là chính nhân quân tử cao cao tại thượng của Thẩm Xương Mân, nhưng kỳ thật hai người là kiểu nhìn thấy thì ghét bỏ, không gặp lại nhớ nhung, có thể nói là hoan hỉ oan gia.

Trịnh Duẫn Hạo nghiêng đầu liếc nhìn Kim Tại Trung một cái, hai người trong lòng biết rõ ràng, lại không nói ra.

"Khụ, mặc kệ hắn, chúng ta đến phòng khách dùng bữa tối đi." Phác Hữu Thiên liếc nhìn Thẩm Xương Mân một cái, lập tức đưa đám người Trịnh Duẫn Hạo rời đi.

Bữa tối ở nhà Phác Hữu Thiên quả nhiên phong phú, Trịnh Duẫn Hạo vừa ngồi xuống đã bị đầy bàn mỹ thực làm cho giật mình, đương nhiên không hề biểu hiện điều này ra ngoài.

Phác Hữu Thiên ở một bên giới thiệu: "Đây là tứ đại trảo, tứ đại tương, tứ đại tô, đây là Trường An bát cảnh, đây là sơn bát trân, hải bát trân, thượng bát trân, hạ bát trân......"

Trịnh Duẫn Hạo chậm rì rì ngắt lời Phác Hữu Thiên: "Có vẻ bổng lộc của Phác đại nhân rất cao nha, ăn những món trân quý như vậy..."

Phác Hữu Thiên lập tức trợn tròn mắt, hoàng đế đang hoài nghi gã tham... tham ô sao?

Thẩm Xương Mân ngồi một bên phốc một tiếng, cười nhạo nói: "Xem đi, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo chính những gì kẻ ngốc như ngươi đang làm!"

Kim Tại Trung cũng cười nhẹ: "Hạo nhi hiểu lầm rồi, Phác đại nhân là bởi vì biết ngươi muốn đến cho nên cố ý thỉnh đầu bếp làm đúng không?"

Phác Hữu Thiên vội vàng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, tiểu nhân là đặc biệt vì nhị vị mới cố ý bày vẻ..."

Nếu Kim Tại Trung lên tiếng, Trịnh Duẫn Hạo cũng nể mặt vài phần, liền nói: "Thì ra là thế, Phác đại nhân có tâm ~"

Phác Hữu Thiên một lưng mồ hôi lạnh, hoàng đế quả thật là làm gã như đi trên băng mỏng! Thẩm Xương Mân cười đến muốn bao nhiêu vui vẻ liền có bấy nhiêu, thiếu điều gục xuống bàn mà cười. Phác Hữu Thiên bĩu môi: Cười cười cười, tốt nhất là cười đến mức không khép miệng lại được luôn đi!

Bốn người cùng nhau dùng bữa tối, đương nhiên Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo đều chỉ là lướt qua liền ngừng, chỉ có Thẩm Xương Mân là thật sự đang ăn cơm, dựa theo như gã nói, dù sao ăn cũng không phải trả tiền tội gì không ăn.

Ăn xong cơm chiều, sắc trời đã tối, Trịnh Duẫn Hạo lại không có ý tứ muốn đi.

"Phòng cho khách chuẩn bị tốt rồi chứ?" Trịnh Duẫn Hạo quay đầu hỏi Phác Hữu Thiên.

"A?" Phác Hữu Thiên kinh ngạc, lúc trước hoàng đế cũng không có nói muốn ở lại chỗ của gã qua đêm nha! "Công tử ngài là muốn ở lại tệ xá sao? Tiểu nhân sợ tệ xá chiêu đãi không chu toàn làm ngài không thoải mái..."

"Không đáng ngại, ngươi chuẩn bị một gian phòng cho khách là được." Sau đó hắn quay sang nói với Thôi Kì Thường, "Thôi Kì Thường, ngươi đi gỡ hai bộ chăn gấm trên xe ngựa xuống."

"Vâng —" Thôi Kì Thường vội vàng đáp rồi rời đi.

Phác Hữu Thiên thấy thoái thác không được, cũng đành phải đáp ứng. Đêm nay chắc chắn gã không ngủ được rồi...

Trịnh Duẫn Hạo lôi kéo Kim Tại Trung đến hoa viên xem hải đường, chờ đến khi phòng cho khách được chuẩn bị xong mới đi vào. Thích Đình Uy cùng cao thủ bên người Phác Hữu Thiên đều đứng ở ngoài cửa, bảo hộ an toàn cho hai người.

"Bọn họ đi vào rồi sao?" Thẩm Xương Mân khoanh tay trước ngực nhìn Phác Hữu Thiên.

"Đúng vậy, bằng không còn muốn thế nào? Đương nhiên là đi nghỉ đi." Phác Hữu Thiên ủ rũ cụp đuôi nói. "Đáng thương ta đêm nay còn phải vì bọn họ gác đêm...."

"Đại nhân đây đại lượng bồi ngươi chơi cờ!" Thẩm Xương Mân giơ lên khóe miệng cười.

"Thật sao?"

"Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên!"

"Vậy đi nhanh thôi, ván lúc này ta đã sắp thắng rồi..."

Phòng cho khách.

Tuy ngày thường Kim Tại Trung vẫn được hầu hạ, nhưng lúc này lại không ngại tay, ngược lại còn hầu hạ cả Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo. Thấy y đỏ mặt không dám nhìn hắn, vì thế bắt lấy tay y:

"Sợ hãi sao?"

Kim Tại Trung quay đầu đi, nhưng vẫn lắc lắc đầu.

"Vẫn là để ta vậy." Trịnh Duẫn Hạo nhợt nhạt cười, duỗi tay giúp Kim Tại Trung cởi quần áo, Kim Tại Trung theo bản năng bắt lấy tay Trịnh Duẫn Hạo, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nói:

"Đừng, cứ để ta tự mình..." Nói xong buông lỏng tay Trịnh Duẫn Hạo, tự cởi quần áo.

Hai người cởi quần áo lên giường, chăn gấm là từ trong cung mang đến, mềm nhẵn ấm áp, nhưng nếu so sánh, Kim Tại Trung lại cảm thấy thân thể Trịnh Duẫn Hạo càng ấm áp hơn. Hắn gắt gao ôm lấy y, ôn nhu nói:

"Lần đầu tiên được ở bên em như vậy, Tại Trung của ta, như vậy mới cảm giác em thật sự tồn tại...."

Mặt Kim Tại Trung đỏ bừng, lặng lẽ nghe tiếng hít thở của Trịnh Duẫn Hạo, hai tay rúc vào trước ngực hắn, không nói gì.

"Làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng... em nguyện ý sao?" Trịnh Duẫn Hạo lại hỏi.

Kim Tại Trung lúc này mới lên tiếng: "Ta nguyện ý... Chỉ cần là huynh... Nghìn người chỉ trích, vạn người phỉ nhổ, cũng không ngần ngại..."

Trịnh Duẫn Hạo hôn hôn lên trán y: "Có ta ở đây, em sẽ không có ngày đó..." Sau đó lại cười khẽ: "Ngủ sớm một chút đi, sáng mai chúng ta phải chạy về cung, ta còn phải vào triều sớm. Nếu sáng mai bọn họ phát hiện Thái Hậu cùng hoàng đế đều không thấy, sẽ hoài nghi chúng ta đã bỏ trốn..."

"Nói cái gì đâu..." Kim Tại Trung cười hờn dỗi một câu.

Chọc đến Trịnh Duẫn Hạo ôm chặt y, hôn rồi lại hôn.

Chương 10,

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Kim Tại Trung tỉnh đã thấy bản thân đang ở Lưu Hà Điện, Thạc Hiền Cung. Bích Ngọc vội vàng vào hầu hạ y:

"Sao Thái Hậu lại tỉnh sớm như vậy? Phải ngủ nhiều thêm một chút mới phải."

Kim Tại Trung xua xua tay: "Không được, ai gia đói bụng, các ngươi hầu hạ ai gia đứng dậy đi."

"Vâng." Bích Ngọc vội vàng gọi Bích Quyết cùng Bích Bội tiến vào, sau đó lại kêu Bích Hoàn, Bích Châu đi chuẩn bị hầu hạ. Triệu Liên Quý cũng vội vàng đi truyền thiện.

Một lát sau, y trang điểm sẵn sàng, đồ ăn sáng cũng được dâng lên. Y vừa dùng đồ ăn sáng vừa hỏi Bích Ngọc đứng một bên:

"Bích Ngọc, hiện tại Hoàng Thượng đang ở đâu?"

Bích Ngọc nghe xong, vội vàng trả lời: "Hồi bẩm Thái Hậu, Hoàng Thượng hiện tại còn ở Càn Hồng Điện cùng các đại thần nghị sự, lúc nãy còn sai người lại đây nói không thể cùng Thái Hậu ăn sáng." Mỗi sáng Kim Tại Trung đều hỏi thăm hoàng đế đang làm gì, cho nên bọn họ cũng thường chuẩn bị sẵn sàng.

Kim Tại Trung vẫn đang ăn, chỉ gật gật đầu.

Bích Ngọc lại nói: "Thái Hậu, hôm nay là mùng một, các nương nương đều ở Tê Loan Điện chờ, người xem..."

Kim Tại Trung chau mày, ngừng đũa, một lát sau y mới nói: "Vậy đi gặp đi."

"Vâng." Bích Ngọc tuân lệnh nói.

Dùng xong bữa sáng, Kim Tại Trung mặc triều phục, lại đeo triều quan, lúc này mới chậm rãi đi ra. Triệu Liên Quý xướng "Thái Hậu giá lâm", nhóm hậu phi liền đồng loạt quỳ xuống:

"Thần thiếp tham kiến Thái Hậu, Thái Hậu vạn phúc kim an."

"Đứng lên đi." Kim Tại Trung nhìn lướt qua những người đang quỳ, đột nhiên phát hiện thiếu một người, liền nói, "Sao hôm nay Cần phi không tới?"

Bích Ngọc đứng một bên vội vàng nói: "Hồi bẩm Thái Hậu, Cần phi nương nương đang bị bệnh nhẹ, vừa mới cho người lại đây xin vắng."

"Vậy sao." Kim Tại Trung bưng chén trà uống một ngụm, "Bệnh có nặng hay không? Hay không cần phải bận tâm?"

"Hồi Thái Hậu, nô tỳ đã hỏi, chỉ nghe nói là ăn uống không tốt, thân mình mệt mỏi, chắc là do trời nắng nóng." Bích Ngọc lại trả lời nói.

"Ừ, lát nữa ngươi tự mình qua đó, thay ai gia đưa vài thứ ." Kim Tại Trung nói, lại quay sang những hậu phi phía dưới, "Mấy ngày này thời tiết đang dần nóng lên, các ngươi không có việc gì thì không cần đến đây, cũng ít đi lại gặp gỡ lẫn nhau, để tránh nhiễm phải dịch bệnh gì đó."

"Vâng, thần thiếp cẩn tuân ý chỉ." Nhóm hậu phi cung kính đáp lời.

Nói chuyện thêm một chút, nhóm hậu phi cũng quay trở về.

Lúc này đã là giữa giờ Tỵ, Kim Tại Trung thay đổi thường phục xong liền phân phó Triệu Liên Quý đến Ngự Thiện Phòng truyền thiện, vì y nghĩ Trịnh Duẫn Hạo sắp đến.

Chỉ một lúc sau, Thôi Kì Thường rốt cuộc cho người tới thông tri nói Vạn Tuế Gia sắp tới đây. Kim Tại Trung cũng sớm di giá đến Vô Song Điện.

Ai ngờ đến phút cuối cùng còn có biến số, Bích Quyết tiến vào bẩm báo: "Khởi bẩm Thái Hậu, Hoàng Thượng đang muốn tới Thạc Hiền Cung, nhưng là bên Cần phi nương nương cho người tới nói Cần phi nương nương bệnh nặng, bởi vậy Hoàng Thượng đã di giá Di Hoa cung."

Kim Tại Trung tức khắc gắt gao nhíu mày — thế mà còn học được cách đoạt người với y!

"Thái Hậu chủ tử, vậy có cần..." Triệu Liên Quý muốn hỏi "chờ Hoàng Thượng lại đây dùng bữa", nhưng gã thật sự không thể nói ra khỏi miệng, sợ cơn giận của Thái Hậu sẽ trút lên người gã.

"Không cần, chúng ta cũng đến Di Hoa cung xem thử, xem sức khỏe Cần phi rốt cuộc như thế nào." Kim Tại Trung đứng dậy, nói với Triệu Liên Quý: "Đi, đi an bài bộ liễn, chúng ta đi qua."

Triệu Liên Quý vội vàng thưa vâng, Bích Ngọc cùng Bích Quyết cũng tiến lại hầu hạ Kim Tại Trung mặc quần áo, ra ngoài hậu cung không thể giống như ở Thạc Hiền Cung, dù sao cũng phải ăn mặc chính thức một chút, chỉ là Kim Tại Trung:

"Bích Ngọc ngươi đi chọn bộ thường phục màu đỏ kia lại đây, ai gia muốn mang chút hỷ sắc ."

"Vâng." Bích Quyết vội vàng đi chọn bộ thường phục màu đỏ, giúp Kim Tại Trung thay vào, lại giúp y chải tóc, nếu bỏ qua khí chất lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần trên người y, quả thật dù so với Tương phi đẹp nhất trong hậu cung cũng đẹp hơn vài phần.

Trang điểm sẵn sàng, y bước lên phượng niện — bởi vì hậu cung không có Hoàng Hậu, nên nghi thức dành cho Thái Hậu đều dựa theo Hoàng Hậu mà an bài, chẳng qua hơi mộc mạc một chút.

Rất nhanh đã đến Di Hoa Cung, y tiến vào Y Lan Điện, Triệu Liên Quý đứng bên cạnh xướng: "Thái Hậu giá lâm —"

Rất nhanh đầy người quỳ trên mặt đất, Kim Tại Trung cũng không để ý tới bọn họ, lập tức đi vào nội điện. Y đi vào, liền thấy Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi ở đầu giường Cần phi. Sắc mặt nàng vẫn hồng hào, chẳng qua là dùng phấn đắp lên cho trắng bệch, làm gì có bộ dáng của người đang bệnh? Thấy Kim Tại Trung tới, Trịnh Duẫn Hạo vội vàng muốn hành lễ, Cần phi kia cũng giãy giụa muốn đứng lên, Kim Tại Trung đánh mắt, Bích Ngọc vội vàng đè nàng lại, y nói:

"Cần phi không cần đa lễ, nếu đã bệnh còn tuân theo những nghi thức đó làm gì? Ai gia chính là đến thăm Cần phi." Nói xong, y tự mình tiến lên nâng Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, "Hạo nhi cũng không cần đa lễ, ai gia thấy Hạo nhi bận một buổi trưa, cơm cũng chưa ăn, đừng để bản thân đói lả." Nói xong, vẫn luôn bắt lấy tay hắn không buông ra.

"Nhi thần đa tạ Thái Hậu quan tâm." Trịnh Duẫn Hạo tùy ý Kim Tại Trung bắt lấy tay hắn. Kim Tại Trung một thân y phục đỏ rực, nhân diện đào hoa, mà Cần phi ở một bên mặc áo khoác cho người bệnh, vẻ mặt tái nhợt, hai người đứng đối diện nhau, tức khắc có thể thấy được cao thấp, lại càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt sắc khuynh thành của Kim Tại Trung.

Sắc mặt Cần phi tái nhợt hẳn lên, ý Thái Hậu là trách nàng làm chậm trễ việc dùng bữa của hoàng đế sao? Nàng vội vàng muốn xuống đất hành lễ, miệng nói: "Thần thiếp biết tội, trì hoãn Hoàng Thượng dùng bữa, thần thiếp tội đáng chết vạn lần..."

Lần này Kim Tại Trung không ngăn cản nàng, để nàng quỳ xuống hành lễ rồi mới ra hiệu Bích Ngọc đỡ nàng lên, hoãn thanh nói: "Cần phi không cần như vậy, ai gia không có ý này. Muốn trách thì trách Hạo nhi, bận đến mức cơm cũng quên ăn."

"Đúng, là trẫm sai, trẫm sai." Trịnh Duẫn Hạo cười, nói, "Vậy trẫm đi về trước dùng cơm trưa, Cần phi nghỉ ngơi cho tốt, có thiếu gì thì nói với Tiểu Quý Tử, Nội Vụ Phủ nhất định không dám sơ suất." Triệu Liên Quý là tổng quản Nội Vụ Phủ, cũng là quân cờ quản lý hậu cung của Kim Tại Trung. Giờ Cần phi đắc tội Kim Tại Trung, làm gì có chuyện Triệu Liên Quý sẽ nhìn sắc mặt nàng?

Nói xong, Trịnh Duẫn Hạo quay sang Kim Tại Trung: "Thái Hậu lo nghĩ chuyện Cần phi chắc cũng chưa dùng bữa? Không bằng..."

Kim Tại Trung làm gì chịu để ý đến hắn, lạnh lùng nói: "Không cần, ai gia đã dùng qua, Hạo nhi tự mình dùng bữa đi." Nói xong lại xoay người sang chỗ khác nói với Cần phi: "Cần phi dưỡng bệnh cho tốt, trong nửa tháng không cần ra khỏi cung." Dứt lời, được Bích Ngọc chậm rãi đỡ rời đi.

"Trẫm cũng đi trước, Cần phi dưỡng bệnh cho tốt, cứ theo ý chỉ của Thái Hậu mà làm." Trịnh Duẫn Hạo nói xong, cũng không quay đầu lại mà bước đi luôn.

Sắc mặt Cần phi lập tức trắng bệch, tê liệt ngã xuống giường. Những lời này của Thái Hậu và Hoàng Thượng tương đương với bắt nàng đóng cửa cấm túc! Quả thật là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, vác đá nện chân mình!

Kim Tại Trung về tới Thạc Hiền Cung, lập tức đến Vô Song Điện dùng bữa.

Một bên Bích Ngọc nói: "Thái Hậu người chớ có vì những nương nương không hiểu chuyện đó mà nhọc lòng, thân thể là quan trọng nhất."

"Tâm tình ai gia rất tốt, ngươi nơi nào nhìn ra ai gia không vui?" Kim Tại Trung ngẩng đầu nhìn Bích Ngọc, đôi mắt lạnh băng, so với ngày thường còn lạnh hơn vài lần, giống như một dòng suối nước lạnh mùa đông, đủ để khiến người khách tê liệt từ đầu đến chân.

Bích Ngọc lập tức quỳ xuống thỉnh tội: "Nô tỳ tội đáng chết vạn lần, không nên tự suy đoán tâm tư chủ tử, thỉnh chủ tử giáng tội!"

Kim Tại Trung cau mày, không nói một lời, Bích Ngọc cũng quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh, nàng biết Kim Tại Trung sẽ không làm gì nàng, chỉ là Kim Tại Trung như vậy quả thật khiến người khác sợ hãi.

Qua thật lâu, Kim Tại Trung mới hòa hoãn ngữ khí nói: "Đứng lên đi." Y đang nổi giận với chính bản thân mình, vì sao không thể kiềm chế sự nóng nảy, luôn muốn vượt qua thân phận để độc chiếm Trịnh Duẫn Hạo... Y cũng không biết vì sao, vì sao bản thân gặp Trịnh Duẫn Hạo sẽ trở nên không giống Kim Tại Trung tính khí lạnh lùng kia.

Chương 11,

Ngày này, Trịnh Duẫn Hạo không hề tới, nghe nói là đang bận.

Kim Tại Trung tâm tình không tốt suốt một buổi trưa, đám Bích Ngọc không dám nhắc tới bất cứ chuyện gì về hoàng đế, sợ y trong lòng tích tụ. Tới buổi tối, Kim Tại Trung chuẩn bị tắm gội đi ngủ.

Mới vừa tắm gội xong, lại không thấy Bích Ngọc, chỉ có Bích Giác hầu hạ y. Y hỏi: "Bích Ngọc đâu?"

Bích Giác vừa hầu hạ y mặc quần áo vừa trả lời: "Hồi Thái Hậu, Bích Ngọc cô cô đi Nội Vụ Phủ."

"Nàng đi Nội Vụ Phủ làm gì?" Kim Tại Trung mới vừa nói xong, liền phát giác Bích Giác cho y mặc áo lót không đúng, không phải nhung tơ màu vàng, mà là tơ lụa đỏ nhạt, lập tức cau mày, "Sao lại thế này? Y phục ai gia thường mặc đâu?"

Bích Giác vội vàng giải thích nói: "Thái Hậu thứ tội, kiện y phục kia giặt xong còn chưa đưa lại đây, Bích Ngọc cô cô chính là đi lấy kiện y phục kia."

Kim Tại Trung cũng không nói gì nữa. Y đi vào Lưu Hà Điện, lúc quay đầu lại cũng không thấy Bích Giác đâu, lập tức cảm thấy hôm nay có chút không thích hợp, vừa muốn xoay người, cả người đã rơi vào một cái cái ôm ấm áp. Y ngầng đầu lại thấy một đôi mắt đen cười khanh khách nhìn y.

Là Trịnh Duẫn Hạo!

Y tránh khỏi cái ôm của hắn, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói: "Huynh tới làm gì?! Không sợ bị người khác thấy sao?"

Trịnh Duẫn Hạo tà nịnh cười, tiến lại, từ sau lưng ôm chặt Kim Tại Trung: "Thâm cung tịch mịch, trẫm không phải tới bồi Thái Hậu sao?" Đôi bàn tay xấu xa duỗi đến trước ngực Kim Tại Trung, "Còn chuyện có thể làm người khác nhìn thấy hay không, Thái Hậu cảm thấy sao?"

Kim Tại Trung lập tức giật mình, nhiệt khí từ miệng Trịnh Duẫn Hạo đánh vào cổ y, vừa ngứa vừa khó chịu. Còn có tay hắn, bởi vì y chỉ mặc áo ngủ, khiến hắn dễ dàng lẻn vào, nhẹ nhàng đùa bỡn hồng anh trước ngực. Y đến lời nói cũng nói không hoàn chỉnh, mặt ửng đỏ nói: "Huynh, huynh đã an bài tốt?"

"Đương nhiên." Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu hôn vành tai Kim Tại Trung, lại ở bên tai nói, "Nửa đêm hẹn hò, đương nhiên phải chuẩn bị vẹn toàn..."

Trách không được hôm nay Bích Ngọc, Bích Giác đều từng bước từng bước lảng tránh, còn đổi sang bộ áo lót này cho y, là để tiện cho Trịnh Duẫn Hạo tới "lâm hạnh" sao?! Nghĩ đến đây, Kim Tại Trung không thể kiềm chế mà kích động lên, mặt nóng lên như bị thiêu đốt, trong lòng cảm thấy căm hận bản thân mặt dày vô sỉ đến mức ở hoàn cảnh như vậy mà vẫn muốn xoay người nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo âu yếm nhìn y, thấy vẻ mặt thẹn thùng ửng đỏ khó có được của y, lập tức ôn nhu nói: "Tại Trung, em nguyện ý sao?"

Kim Tại Trung nghe những lời này, cả người đều run rẩy, đón lấy ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo, nửa hờn dỗi nửa mắng: "Huynh chẳng lẽ không biết sao?"

Trịnh Duẫn Hạo lòng tràn đầy vui mừng, tức khắc kéo y ôm vào trong lòng ngực, sau đó ôm tới giường lớn khắc hoa, hồng trướng rơi xuống, chỉ nghe được lang quân nói nhỏ, giai nhân cười duyên.

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Kim Tại Trung còn chưa thức dậy. Chuyện này khiến đám Bích Ngọc lo lắng, sợ Kim Tại Trung xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám đi vào, đành phải ở bên ngoài chờ.

Quá nửa giờ Tỵ, Kim Tại Trung cuối cùng cũng tỉnh. Y chỉ gọi Bích Ngọc tiến vào hầu hạ, những người khác đều không được đi vào. Bích Ngọc tiến vào nội điện, chỉ thấy một ngọn nến đỏ đang cháy, Kim Tại Trung ngồi trên giường, cái gì cũng không mặc, tóc đen chạy loạn trên vai, da thịt vốn trắng nõn nay lại điểm những dấu vết màu đỏ và màu xanh lá, như là gấm vóc thêu đầy hoa. Nàng trong lòng cảm thán hoàng đế cũng không biết thương người, lần đầu tiên mà không tiết chế như vậy.

Kim Tại Trung hoàn toàn không thể đứng thẳng, bởi vì đêm qua Trịnh Duẫn Hạo vẫn luôn không chịu ngừng, tận khi y mệt đến ngất xỉu mới buông tha, hôm nay trời còn chưa sáng liền lặng lẽ đi rồi.

"Thái Hậu, nô tỳ gọi người chuẩn bị tắm gội cho người?" Bích Ngọc nói.

"Ừ, cũng được, một mình ngươi hầu hạ ta là đủ, những người khác không có mệnh lệnh không được tiến vào." Kim Tại Trung sợ người khác thấy dấu hôn đầy trên người. Thật ra y không biết người ở Thạc Hiền Cung đều đã là tâm phúc của Trịnh hoàng đế, nếu không sao hoàng đế có thể thuận lợi che dấu tai mắt người khác tiến vào như vậy?

Tắm gội xong, Kim Tại Trung uống chút cháo, Trịnh Duẫn Hạo giữa trưa có việc bận nên cũng chưa tới, bởi vậy y đành phải ngồi một mình trên trường kỷ nghỉ tạm.

Vừa qua giờ Mùi, Kim Tại Trung đang ngủ say, loáng thoáng nghe thấy thanh âm ầm ĩ bên ngoài. Y cau mày, mở mắt cẩn thận nghe, lại nghe thấy:

"Ta muốn gặp mẫu hậu, ta muốn gặp mẫu hậu!... Ta không muốn gả chồng... Không muốn gả cho địch...."

Sau đó lại nghe thấy Bích Ngọc đè thấp giọng nói "Tiểu tổ tông của ta, người nói nhỏ chút, Thái Hậu đang ngủ. Người chờ lát nữa lại đến, được không?"

Kim Tại Trung tự hỏi Vũ Dương lại nháo cái gì, lại nói với bên ngoài: "Bích Ngọc, ngươi để nó vào đi."

Lúc này bên ngoài mới yên lặng xuống, nhưng cửa Lưu Hà Điện vừa mở ra, liền thấy Vũ Dương chạy như bay tiến vào, nhào vào lòng ngực Kim Tại Trung:

"Mẫu hậu, Vũ Dương không muốn gả chồng, người đừng gả Vũ Dương đi Đại Mạc..."

Kim Tại Trung từ trên trường kỷ ngồi dậy, nhìn Vũ Dương mặt đầy nước mắt rất là bất đắc dĩ, duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nàng, hỏi Bích Ngọc đứng một bên: "Đây là làm sao vậy? Ai muốn gả công chúa ra ngoài?"

Bích Ngọc cũng không hiểu ra sao, trả lời: "Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ vẫn luôn ở Lưu Hà Điện hầu hạ, đang cùng Bích Giác làm nữ hồng, công chúa liền chạy vào..."

"Gọi Triệu Liên Quý tiến vào, hẳn là gã biết." Kim Tại Trung nói xong, quay sang nói với Vũ Dương: "Ngươi nghe ai nói muốn gả ngươi ra ngoài?"

Vũ Dương thút tha thút thít nức nở nói: "Hôm nay hoàng đế ca ca gặp sứ đoàn cầu thân của di địch, nghe bọn hạ nhân nói, trong cung chỉ còn mình con chưa gả ra ngoài, hoàng đế ca ca muốn đem con gả đi Đại Mạc... Hắn chính là chán ghét con, cho nên muốn tống cổ con ra ngoài ăn thịt dê ở lều trại.... Ô ô ô...."

Kim Tại Trung cảm thấy thật ra cũng có khả năng này, bởi vì ngày thường Trịnh Duẫn Hạo thường xuyên nói muốn đem nàng gả càng xa càng tốt, nhưng Vũ Dương mới mười lăm tuổi, đối với hoàng thất, tuổi này vẫn còn nhỏ.

Lúc này, Triệu Liên Quý tiến vào, hành lễ với Kim Tại Trung rồi nói: "Khởi bẩm Thái Hậu, hôm nay Vạn Tuế Gia ở Thấm Viên triệu kiến phiên bang, phiên bang nói là tới cầu thân, nhưng Vạn Tuế Gia chỉ là đáp ứng, chưa nói muốn gả Vũ Dương công chúa ra ngoài."

Kim Tại Trung gật đầu, nghĩ Trịnh Duẫn Hạo vẫn là người thành thục, không ấu trĩ đến trình độ này.

Nhưng Vũ Dương vẫn không thuận theo, la lối khóc lóc nói: "Không được, không được, mẫu hậu phải ra ý chỉ nói 'tuyệt đối không đem Vũ Dương gả cho phiên ban', bằng không hôm nay con sẽ ăn vạ ở đây không đi đâu hết!"

Kim Tại Trung vừa định nói chuyện, lại nghe thấy một giọng nói mang chút tức giận truyền đến:

"Trịnh Dịch La, ngươi nháo đủ chưa!" Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Duẫn Hạo mặc đế phục huyền sắc tiến vào, xách Vũ Dương lên như xách một con gà con, quát, "Chỗ Thái Hậu há là nơi để ngươi la lối khóc lóc? Còn nữa nói, trẫm nếu muốn gả ngươi ra ngoài, ai cũng ngăn không được!"

Trịnh Duẫn Hạo rất ít kêu tên thật của nàng, bình thường đều kêu phong hào "Vũ Dương", lần này lại gọi tên, có thể thấy hắn thực sự tức giận. Nhưng Vũ Dương lại cố tình không để ý, đứng đối diện hắn, ngẩng cổ lớn tiếng nói: "Ta chính là không gả, như thế nào? Như thế nào? Ngươi giết ta sao!"

Trịnh Duẫn Hạo hoàn toàn phát hỏa, vừa muốn xúc động nói "Ta liền ngay lập tức gả ngươi đi", Kim Tại Trung lại "phanh" một tiếng đem chung trà trong tầm tay ném xuống đất, thanh âm nén giận:

"Ồn ào cái gì?! Trong mắt các ngươi còn có ai gia không?!"

Trịnh Duẫn Hạo sửng sốt, quỳ một gối trên mặt đất, cứ như vậy, tất cả mọi người trong Lưu Hà Điện đều sợ hãi mà quỳ xuống, miệng nói: "Thái Hậu bớt giận."

Vũ Dương cũng ủy khuất quỳ gối trên mặt đất, vừa muốn khóc lại không dám khóc, đành phải cúi đầu thút tha thút thít.

"Thái Hậu cẩn thận thân thể, đều là nhi thần không tốt, làm càn trước mặt Thái Hậu..." Trịnh Duẫn Hạo biết Kim Tại Trung ngăn cản hắn thốt ra câu nói kia, nhưng lại sợ Kim Tại Trung thật sự tức giận, đành phải nhận sai.

Kim Tại Trung cũng không lập tức trả lời hắn, chỉ là chậm rãi nói: "Vũ Dương, ngươi hôm nay quả thật có chút làm càn. Dù gì hoàng huynh của ngươi vẫn là quân, ngươi là thần, ngươi sao có thể nói với hắn như thế? Còn nữa, hoàng huynh ngươi là vua của một nước, hắn có khó xử, cũng có nỗi khổ của hắn, nếu hắn thật sự muốn gả ngươi cho phiên bang, lúc ấy đã đáp ứng rồi, ngươi không cần nghe phong chính là vũ."

Vũ Dương thấp giọng gật gật đầu: "Cẩn tuân mẫu hậu dạy bảo."

Kim Tại Trung lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo nói: "Hạo nhi ngươi cũng có chỗ không phải, Vũ Dương chỉ là một cô nương mười lăm tuổi, ngươi nhất thiết phải nghiêm trọng hóa lên như vậy không? Đều nói huynh đệ huých vu tường (Huynh đệ huých vu tường, ngoại ngữ kì vũ - anh em đánh nhau ở trong nhà, có người ngoài đến ăn hiếp, lại cùng chống lại), ngươi nhìn vào tình nghĩa huynh đệ, nếu muội muội có hơi nóng nảy ngươi nên bao dung nàng một ít."

Trịnh Duẫn Hạo vội vàng bảo đúng.

Y nói xong, lại quay sang nói với cung nhân: "Chuyện muốn gả công chúa cho phiên bang là cung nhân nào nói ra? Cuộc đời ai gia hận nhất là những kẻ bịa đặt sinh sự châm ngòi ly gián, Triệu Liên Quý, ngươi cùng Bích Ngọc cẩn thận tra cho ai gia, tra được theo luật nghiêm trị!"

Triệu Liên Quý và Bích Ngọc vội vàng tuân lệnh.

"Đều đứng lên đi." Kim Tại Trung nói, nhắm hai mắt lại, "Ai gia mệt mỏi, tất cả lui ra hết."

Chương 12,

Lúc lên đèn, Kim Tại Trung được đám Bích Ngọc hầu hạ tắm gội. Lúc bước ra đã thấy Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên giường khắc hoa, mỉm cười nhìn y:

"Thái Hậu không giận nhi thần chứ?"

Kim Tại Trung rũ mi cười nhạt, không nói chuyện.

Trịnh Duẫn Hạo duỗi tay, kéo y vào giường, ngửi mùi hương trên tóc y, nói: "Tại Trung nhà ta thật thông minh, hôm nay thiếu chút nữa ta gặp rắc rối rồi."

Kim Tại Trung chu môi đỏ lên nói: "Biết là tốt, Vũ Dương tuổi còn nhỏ, huynh đừng luôn tranh cãi với nàng."

"Em thật đúng xem nó như nhi nữ, nếu chúng ta sinh ra đứa nhỏ tinh quái như vậy, ta thật sự sẽ đau đầu cả đời..." Trịnh Duẫn Hạo trêu ghẹo nói.

Kim Tại Trung sửng sốt, ngay sau đó thẹn thùng đẩy hắn một phen, không ngẩng đầu: "Ai muốn sinh con cho huynh, mặt dày vô sỉ..."

Trịnh Duẫn Hạo thoải mái cười rộ lên, kéo Kim Tại Trung vào lòng ngực: "Không sinh không sinh, bằng không nên gọi ta là phụ hoàng hay hoàng huynh đây?" Hắn nói như vậy nhưng bàn tay lại xấu xa lưu luyến trên người Kim Tại Trung, cuối cùng dừng lại ở viên hồng anh kia, đùa bỡn một phen.

"Ưm..." Kim Tại Trung hờn dỗi một tiếng, mặt đỏ ửng.

Trịnh Duẫn Hạo bế y lên, để y ngồi khóa trên đùi hắn: "Tại nhi, dụ dỗ ta..."

"Ưm —" Kim Tại Trung nhắm mắt lại, vươn đầu sang hôn Trịnh Duẫn Hạo. Người kia tương đối cao, y chỉ có thể hôn hầu kết của hắn, môi đỏ mềm mại đụng vào, lại duỗi lưỡi ra liếm láp.

Kỳ thật Kim Tại Trung chỉ mặc áo ngủ trước mặt Trịnh Duẫn Hạo đã đủ dụ hoặc nhân tâm, giờ lại còn làm loại động tác này, hắn quả thật là huyết mạch phun trào, nhanh chóng cúi người hôn Kim Tại Trung, đem y đè dưới thân.

Rất nhanh, Lưu Hà Điện truyền ra tiếng rên đầy tình sắc của Kim Tại Trung. Thật đúng là, đuốc đèn diêu trướng ảnh, đêm xuân oán trời minh.

Ngày hôm sau, Cần Chính Điện.

"Phác ái khanh, chẳng qua là trường hợp khẩn cấp thôi, ngươi cần gì sợ hãi như thế?" Trịnh Duẫn Hạo nheo mắt nhìn Phác Hữu Thiên.

"Vi thần ngu dốt, thỉnh thánh thượng chọn người khác..." Phác Hữu Thiên bày ra bộ dáng kinh sợ — nói giỡn, để không phải gả công chúa đi Đại Mạc, phải chọn một người cưới công chúa, gã lại không thích công chúa. Mà tuổi của gã cùng Vũ Dương công chúa cũng cách nhau rất xa, cưới nàng làm gì?

"Ngươi đây là không muốn?" Trịnh Duẫn Hạo nhướng mày. Hắn cũng là bất đắc dĩ, vì giúp Vũ Dương tìm một nhà chống tốt, hắn cũng rất vất vả nha!

"Không không không..." Phác Hữu Thiên lắc đầu, "Vi thần lùm cỏ, nào xứng đôi với công chúa, thánh thượng sao có thể đem lan chi hạ thất hao ngải (để hoa lan sánh đôi với cỏ ngải)? Thỉnh thánh thượng xem lại..."

Thẩm Xương Mân đứng bên cạnh lại có thái độ khác thường, một câu cũng chưa nói, Trịnh Duẫn Hạo nhìn qua, đang muốn nói chuyện, lại bị Phác Hữu Thiên ngắt lời:

"Hoàng Thượng thánh minh, Thẩm đại nhân tuấn tú lịch sự, anh tuấn tiêu sái, bụng đầy thi thư, quả thật là lựa chọn tốt nhất để làm Phò mã!"

Thẩm Xương Mân rõ ràng là ngẩn người, sau đó trừng mắt liếc Phác Hữu Thiên một cái, nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần tư chất bình thường, không bằng Phác đại nhân phong lưu phóng khoáng, xuất khẩu thành thơ... Thỉnh thánh thượng xem lại!"

Trịnh Duẫn Hạo cau mày, một đôi phượng nhãn liếc hai người một cái: "Thôi, trẫm cũng biết Vũ Dương dã nha đầu kia không được hai vị đại nhân coi trọng!"

"Vi thần có tội —" hai người Mân Thiên vội vàng dập đầu, trên mặt lại tươi cười đầy mặt.

"Các ngươi lui ra đi." Trịnh Duẫn Hạo xua xua tay, hai người vội vàng lui xuống như chạy trốn. Trịnh Duẫn Hạo sửa sang lại y quan, đứng dậy nói: "Thôi Kì Thường, bãi giá Thạc Hiền Cung."

Thôi Kì Thường vội vàng xả giọng: "Hoàng Thượng bãi giá Thạc Hiền Cung —"

Tới Thạc Hiền Cung, Bích Ngọc và Bích Hoàn cùng với một hàng nô tài đang canh giữ bên ngoài Lưu Hà Điện, nhìn thấy hoàng đế tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ:

"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng."

"Thái Hậu ngủ sao?" Trịnh Duẫn Hạo nhẹ giọng hỏi.

"Hồi Hoàng Thượng, Thái Hậu đang dưỡng thần, vẫn chưa ngủ." Bích Ngọc trả lời.

"Trẫm đi vào nói chuyện với Thái Hậu một chút, các ngươi không cần vào." Hắn nói xong lập tức đi vào. Tới nội điện, Kim Tại Trung nửa nằm trên trường kỷ nhắm mắt dưỡng thần, Bích Giác và Bích Bội đang quạt cho y vì y thấy hơi ngột ngạt. Thấy hắn tới, hai người vội vàng định quỳ xuống hành lễ, hắn vẫy vẫy tay, ý bảo các nàng lui xuống. Hai người vội vàng lui ra.

"Huynh đã đến rồi?" Kim Tại Trung nhắm mắt lại, chậm rì rì mà nói một câu.

"Ừm." Trịnh Duẫn Hạo nói, đi qua đi ngồi trên trường kỷ, một tay ôm Kim Tại Trung, cúi đầu xuống hôn lên môi đỏ. Kim Tại Trung đại khái không đoán được hắn sẽ làm loại động tác này, có chút kinh ngạc mà mở mắt, thấy đôi mắt đen láy của Trịnh Duẫn Hạo gần trong gang tấc, ánh mắt lập tức dịu lại, tùy ý để hắn hôn.

Giao triền trong chốc lát, Trịnh Duẫn Hạo rời đi, ôn nhu duỗi tay lau sợi chỉ bạc ở khóe miệng cho y: "Chuyện Vũ Dương khiến ta rất đau đầu, em nói nên làm thế nào cho phải?"

Kim Tại Trung rõ ràng còn đang chìm đắm trong nụ hôn của Trịnh Duẫn Hạo, một hồi lâu mới phản ứng lại, nói: "Để nàng tự chọn đi, muốn gả cho ai gả thì gả, giữa trưa mai ta sai người tổ chức tiệc, đem những đệ tử nhà quan lại cùng hoàng tộc gọi tới, để nàng tự xem."

"Đúng là biện pháp hay..." Trịnh Duẫn Hạo trầm ngâm trong chốc lát, lại cau mày, nói: "Vậy em phải xuất đầu lộ diện sao?" Hắn thật sự không muốn Kim Tại Trung bị những người đó nhìn thấy!

"Ta là Thái Hậu, lại là nam nhi, có gì sai sao?" Kim Tại Trung ngẩng đầu nhìn hắn.

Trịnh Duẫn Hạo dù sao cũng sợ Kim Tại Trung, vừa thấy ánh mắt y không đúng, liền cảm giác đại sự không ổn, vội vàng cười làm lành nói: "Hết thảy theo lời Thái Hậu là được."

Kim Tại Trung nghe vậy lại nhẹ nhàng cười, đôi mắt đẹp hiện lên ý cười.

"Em cười cái gì?" Trịnh Duẫn Hạo cúi xuống hôn vành tai y.

"Cười huynh buồn cười..." Kim Tại Trung bị hắn làm cho phát ngứa, đành phải cười né tránh, "Hạo nhi giống như Chuyên Chư, phu nam nhi khuất vu nội tử chi hạ giả, tất năng thượng vu vạn nhân (những người có thể chịu khuất phục trước người đàn ông của họ, nhất định có thể vượt qua vạn người)...."

Trịnh Duẫn Hạo ngẩn người, một lúc mới phản ứng lại — Kim Tại Trung là đang nói hắn sợ vợ! Hắn bế Kim Tại Trung lên: "Được lắm, em dám nói ta, chờ lát nữa xem là ta sợ em hay là em sợ ta...."

"A... Không được, sẽ bị phát hiện... Ưm..."

Giữa trưa ngày hôm sau, Kim Tại Trung tổ chức yến hội ở Thấm Viên, mời các đệ tử hoàng gia đến dùng bữa.

Thấm Viên là nơi thường được dùng để tiếp đón đặc phái viên ngoại quốc, sứ giả phiên bang, yến tiệc quốc gia đại sự... Sân rộng năm trượng vuông, ở giữa là thảm đỏ thật dài, những cái bàn dài được làm từ gỗ đàn hương tốt nhất, các cột trụ được trạm khắc càng thể hiện khí thế hoàng gia.

"Hôm nay mời chư vị tới, là cố ý thay Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi các vị, các vị thanh niên tài tuấn, không được làm Hoàng Thượng thất vọng." Kim Tại Trung một thân triều phục đỏ rực, trên đầu hình triều quan tơ vàng, trên ngón tay cái mang một viên đông châu thật lớn, mặt vô biểu tình, lại càng khiến người khác cảm nhận được khí chất lãnh diễm xuất trần, khuynh thành tuyệt sắc.

Thuộc hạ tức khắc cùng thưa vâng. Vì thế ca vũ đi lên, Kim Tại Trung chỉ là ngồi ở trên nhìn ca vũ, không nói một lời.

Một bên, Vũ Dương và Trịnh Duẫn Hạo đang xem người:

"Người này thế nào? Là biểu ca của ngươi, lớn lên không tồi, nhân phẩm cũng tốt, chỉ là không thông thi thư." Trịnh Duẫn Hạo chỉ một người nói.

"Ai nha không muốn, không muốn, lùn như vậy!" Vũ Dương rất là ghét bỏ.

"Người kia thì sao?" Trịnh Duẫn Hạo lại chỉ một hướng khác, "Người này.... Hửm? Sao gã cứ nhìn Thái Hậu làm gì?!"

"A, đúng vậy! Mắt gã cũng không chớp, cứ nhìn mẫu hậu làm gì!" Vũ Dương cùng Trịnh Duẫn Hạo giận sôi máu, "Hoàng đế ca ca, người này tuyệt đối không thể được!"

Trịnh Duẫn Hạo lực chú ý không còn đặt vào việc tuyển chọn muội phu, mà là hoàn toàn đặt vào việc quan sát xem có ai đang nhìn Kim Tại Trung của hắn! Kết quả là, vài người hoặc công khai hoặc lặng lẽ không xem ca vũ mà chỉ nhìn Kim Tại Trung! "Không được! Không thể để bọn họ nhìn!" Trịnh Duẫn Hạo hùng hổ mà lao ra...

"Hoàng đế ca ca, muội ủng hộ ca..." Vũ Dương rất hưng phấn mà quơ chân múa tay.

"Vị tỷ tỷ này, xin hỏi..." Một giọng nam trong trẻo xuất hiện phía sau nàng.

"A? Làm sao?" Vũ Dương xoay người sang chỗ khác, thấy một thiếu niên mặc quan phục tam phẩm đang đứng trước mặt nàng, lớn lên rất thanh tú, vẻ mặt ngốc ngốc nhìn nàng. Nàng dự đoán có lẽ là công tử nhà nào đó, nhưng sao lại không biết nàng là công chúa? Lại còn kêu tỷ tỷ?!

"Vị tỷ tỷ này, tiểu sinh là tân khoa trạng nguyên Kim Tuấn Tú, là tới dự tiệc, chẳng qua bị lạc ở Thấm Viên, mong vị tỷ tỷ này chỉ điểm một chút." Nói xong, tân khoa trạng nguyên kia nghiêm túc hướng nàng chắp tay.

"A?" Vũ Dương xoay chuyển tròng mắt, giọng điệu đe dọa nói, "Ngươi không biết yến hội hôm nay thật ra là để Vũ Dương công chúa tuyển Phò mã sao? Sao lại mặc như vậy tới đây?" Những người khác đều là thường phục, chỉ có người này một thân quan phục khô khan.

"Hả?" Kim Tuấn Tú hiển nhiên không biết, nói, "Vậy tiểu sinh không nên đi, còn nhờ vị tỷ tỷ này đưa tiểu sinh ra ngoài."

"Hửm? Ngươi không muốn trở thành Phò mã sao?" Nàng nhíu mày, trên đời này thế còn có người không muốn làm Phò mã!

Kim Tuấn Tú nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng vậy, tiểu sinh chỉ là một thường dân, không xứng với công chúa. Còn nữa, tiểu sinh không muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, chỉ muốn ở một mình, bạch đầu giai lão."

Vũ Dương đang muốn gật đầu, lại nghe Kim Tuấn Tú sợ hãi nghiêng đầu qua thấp giọng nói:

"Hơn nữa tiểu sinh nghe nói, Vũ Dương công chúa điêu ngoa khó chơi lại khó hầu hạ, tư duy và tính tình cổ quái, tỷ đừng nói ra ngoài, tiểu sinh chỉ nói với tỷ một chút... Dù sao tiểu sinh cũng không thích nữ tử như vậy."

"Hừ hừ hừ, phải không?" Vũ Dương nghiến răng nghiến lợi nói, phất tay áo rời đi, "Tự ngươi chậm rãi tìm đường đi... Ta đi trước..."

"Ai! Vị tỷ tỷ kia, đưa tiểu sinh ra ngoài trước đi..."

=====

Thái Hậu tiểu kịch trường:

Kim Tại Trung lấy quạt che mặt, nhìn Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi nói: "Hạo nhi, tiểu kịch trường lần này ngươi tới thuyết minh một chút về Chuyên Chư đi!"

Trịnh Duẫn Hạo vội nói: "Đó là tất nhiên, cứ để cho nhi thần. Chuyên Chư sao, chính là bài học "Đường sư bất nhục sứ mệnh" trong sách có ghi: "Chuyên Chư ám sát vương Liêu, sao chổi tập nguyệt". Nghe đồn Chuyên Chư xuất thân là đồ tể, lớn lên mắt sâu miệng rộng, lưng hùm vai gấu, cả ngày đánh nhau, gây chuyện thị phi, hơn nữa không sợ trời không sợ đất. Nhưng khi thê tử ông ta gọi về nhà, ông ta không nói hai lời liền ngoan ngoãn chạy về. Bởi vậy Thanh triều Viên Mai liền đem ông ta liệt vào dạng "sợ vợ" điển hình... Chính là như vậy."

Kim Tại Trung liếc hắn một cái, bỏ quạt ra, môi đỏ hé mở: "Ai kêu ngươi kể chuyện? Ai gia là kêu ngươi diễn một lần!"

"A?" 0.0

"Như thế nào, không muốn?" ╰_╯

"A, không không không, trẫm lập tức diễn!"

Vũ Dương: Hoàng đế ca ca còn cần phải diễn sao?! (= =)凸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro