Chương 16 -- Trịnh tổng lần đầu cảm nhận được niềm vui ăn Tết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


—— Cậu! Mẹ! Nó! Vậy! Mà! Dám! Hôn! Trộm! Tôi!

Đây là phản ứng đầu tiên khi Trịnh tổng sờ dấu răng trên môi, tuy đầu hắn đang nóng đến mức muốn ngất đi, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng rằng dấu răng này hoàn toàn không phải hắn tự gặm ra!

Mấy người hỏi vì sao ư?

Còn có thể vì sao?!

Chẳng lẽ hắn sinh bệnh, còn có thể ở trong mộng dùng răng cửa cắn môi sao!

Cho nên có thể khẳng định là, hắn vậy mà lại bị một tên ngốc tử hôn trộm!

Tâm tình Trịnh tổng có hơi phức tạp.

Hắn chống tủ giày, điều động số tế bào não còn sót lại cân nhắc sự thật này, thậm chí còn bổ não ra câu chuyện tiểu ngốc tử này thật ra đã sớm yêu thầm hắn, cho nên tìm lối tắt, cố ý giả thành dáng vẻ này để dễ bề tiếp cận hắn.

Tưởng tượng như vậy, tâm tình Trịnh Duẫn Hạo lại càng phức tạp.

Đây con mẹ nó là cái gì?

Bộ phim tình cảm Trung Quốc cẩu huyết ngược luyến 150 tập sao?

Trong khi Trịnh Duẫn Hạo động não kịch liệt, Tại Trung đứng trước mặt hắn lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hơi mở miệng, một hồi lâu mới lắp bắp nói: "Không, không có, hôn anh nha."

"Khụ, tôi mẹ nó không có mù!"

Trịnh Duẫn Hạo cố gắng nhịn ho, rống một câu khí thế mười phần, Tại Trung bị hắn làm cho sợ tới mức rụt rụt cổ, khiếp đảm lắc đầu nói: "Không phải, không có, thật sự... không có."

Bộ dáng kinh hoảng thất thố của tiểu ngốc tử này cũng không giống giả vờ, Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi liếc cậu, khô khan nói: "Vậy cậu giải thích cho tôi, tôi đây là bị chó cắn?"

"Không, không có chó," Tại Trung liều mạng xua tay, nỗ lực giải thích, "Là anh, té ngã, một chút... Tôi đỡ anh... về, phòng, quá nặng, nên... đều té ngã."

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy cả đầu đều đau: "...Là cái quái gì?"

"Chính là, chính là..."

Tại Trung không thể giải thích rõ ràng nên có chút sốt ruột. Cậu quơ quơ tay vài lần nhưng vẫn không thể sắp xếp từ ngữ, càng không thể diễn tả tình cảnh lúc trước, vì thế mím môi suy nghĩ một hồi, buông túi trong tay, nhào tới chỗ Trịnh Duẫn Hạo, người sau đang bệnh, phản ứng chậm chạp hơn ngày thường, chân còn chưa kịp di chuyển, đã bị Tại Trung đâm sầm vào làm cho ngã xuống mặt đất.

—— Rầm.

Trịnh tổng trước kia ở phố quán bar một lúc đánh bốn người cũng chưa bị quật ngã, lúc này lại bị quăng ngã trên sàn nhà, nằm ngửa mặt lên trời. Hắn còn chưa kịp phục hồi tinh thần, lại cảm nhận được một cơ thể ấm áp mềm mại còn mang theo mùi sữa đè lên người, ngay sau đó là một bờ môi mềm như thạch trái cây dán lên miệng hắn.

Đại não Trịnh tổng lần đầu ngưng hoạt động hoàn toàn.

Hắn đương nhiên không phải một thằng nhóc con chưa từng hôn môi, mấy năm nay đã từng yêu đương, mà số bạn giường trong mấy năm nay tuy không nhiều nhưng cũng chẳng phải là ít. Trong trí nhớ, đôi môi của những cô gái xinh như hoa đó cũng rất mềm mại, có người ngây ngô, cũng có người kỹ thuật hôn cao siêu, nhưng đều không có cảm giác làm tim người khác đập thình thịch.

Không giống hiện tại, Trịnh Duẫn Hạo hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, ngay cả việc mắng chửi người cũng quên mất, chỉ cảm thấy tim đang đập "bùm bùm bùm" sắp tạo thành một cái lỗ lớn trên sàn nhà.

Đây con mẹ nó còn không phải hôn hắn?

Đôi môi lạnh lẽo mím chặt kia lại vô cùng quyến rũ, Trịnh Duẫn Hạo đã nóng đầu đến choáng váng, đợi mãi không thấy động tác tiếp theo, sốt ruột hé miệng, ý đồ cạy mở đôi môi quyến rũ này. Kết quả, hắn còn chưa kịp vươn đầu lưỡi, liền cảm thấy môi dưới đau xót, khiến hắn đau đến xuýt xoa một tiếng. Mà đầu sỏ gây tội cũng bò dậy, nghiêm túc nói:

"Chính, chính là, như vậy."

Tiểu đáng thương đặt tay ở sau lưng, mắt sáng lấp lánh, mang theo một chút tự hào.

Cậu cảm thấy bản thân rất thông minh nha, làm như vậy Trịnh Duẫn Hạo nhất định sẽ hiểu.

Mà Trịnh Duẫn Hạo vốn nên hiểu một chút gì đó giờ đang che phần môi bị cắn, một hồi lâu mới ngồi dậy từ sàn nhà, biểu tình ngốc nghếch xưa nay chưa từng có.

Hắn hơi xấu hổ vì đã tự mình đa tình, lại có chút tức giận không lý do.

Đờ mờ.

Phục hồi cảnh tượng chết tiệt.

Bị lăn lộn như vậy một hồi, Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy khớp xương cả người đã bị đánh tan một nửa, tay chống cũng hơi phát run, cơ thể lúc nóng lúc lạnh không ngăn được một trận rùng mình. Mà cố tình người còn lại duy nhất trong nhà lại rất không có nhãn lực, chỉ đứng bên cạnh, vẻ mặt hồn nhiên vô tội nhìn hắn ngồi trên mặt đất.

"Cậu mẹ nó không biết lại đây kéo tôi lên?"

Trịnh Duẫn Hạo rống lên một câu, Tại Trung lúc này mới như tỉnh mộng nhanh chóng chạy đến, luống cuống tay chân nâng Trịnh tổng đang suy yếu lên, đỡ hắn về phòng ngủ, không ngừng nhỏ giọng lặp lại:

"Đi, đi chậm rãi, không cần, té ngã."

"Té ngã, rất đau."

Trịnh Duẫn Hạo nghe thấy liền ngẩn ra, theo bản năng nghiêng đầu đánh giá Tại Trung, thấy quần áo cậu dơ hầy, trên tay còn có vết máu khô, mặt xám mày tro giống như con mèo con bị vứt bỏ, trái tim như bị siết lại một chút, lồng ngực trướng đến phát đau.

Tên ngốc này.

Hắn giơ tay, để phía sau đầu tiểu ngốc tử đang không hề để ý, nhưng lại không đánh, mà chỉ nhẹ nhàng nhặt lá khô dính trên tóc cậu.

"Đến rồi," Tại Trung cẩn thận đỡ Trịnh Duẫn Hạo đến phòng ngủ, sau khi thấy hắn nằm trên giường mới thờ phào một hơi, miệng lẩm bẩm, "Trong tivi, cũng là... như vậy."

"Trong tivi làm sao?"

Trịnh Duẫn Hạo nằm trên giường vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, thuận miệng hỏi một câu.

"Chính là, trong tivi diễn, đỡ cụ ông, qua đường... cũng là như, thế này."

Trịnh Duẫn Hạo:......

Cụ ông cái đờ mờ!

Hơi thở Trịnh Duẫn Hạo cũng không thoải mái, "hồng hộc" giống như chuông gió bị hỏng, Tại Trung thấy hắn như vậy liền "A" một tiếng, vỗ tay một cái nói: "Phải, uống thuốc."

Nói xong cậu chạy ra bên ngoài, Trịnh Duẫn Hạo chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân "thịch thịch thịch". Không bao lâu sau Tại Trung với khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ôm một túi thuốc chạy về, đặt ở đầu giường hắn, còn chưa đứng vững lại "A" một tiếng, lẩm bẩm: "Rót nước."

"Ồn muốn chết!"

Trịnh Duẫn Hạo bị tiếng bước chân chạy tới chạy lui của cậu làm ồn đến đau đầu, định nhắm mắt dưỡng thần, lại cảm thấy dây thần kinh trên trán nhảy tình thịch, vì thế lấy tay xoa huyệt thái dương, môi mỏng mím chặt lại, biểu tình thoạt nhìn rất dọa người.

Lần này qua một hồi lâu Tại Trung mới trở lại, hai tay bưng ly nước, đến dép lê cũng không mang, chỉ mang vớ chân nên trên sàn nhà cũng không phát ra tiếng động, cho nên đến khi cậu đi đến đầu giường, đặt ly nước xuống, Trịnh Duẫn Hạo mới nghe thấy động tĩnh. Hắn mở mắt ra thì thấy cậu đang chân tay vụng về mở hộp thuốc ra, đổ mấy viên thuốc nho nhỏ ra lòng bàn tay, miệng hơi hé ra, cẩn thận đếm lại nhiều lần.

Trong phòng chỉ mở đèn bàn đầu giường, ánh đèn thiên về màu vàng, tiểu ngốc tử biểu tình nghiêm túc bởi vì đang lẩm bẩm mà miệng hơi hơi đô lên, tạo nên một dáng vẻ vừa dịu dàng lại ngây thơ. Mi mắt cậu rũ xuống, lông mi dài mà cong vút che khuất đôi mắt đẹp, cũng chặn cả ánh sáng muốn chiếu vào đôi mắt, vì thế ánh sáng chỉ dừng ở đuôi lông mày, khóe mắt, đỉnh mày, khiến mọi thứ như phát sáng lên.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn đến hai mắt chua xót.

"Đúng rồi, đúng rồi!" Tại Trung đếm đúng số lượng thuốc lộ ra vẻ mặt đại công cáo thành tươi cười, "Uống thuốc."

Trong khoảnh khắc cậu xoay người lại, Trịnh Duẫn Hạo liền "vèo" nhắm mắt lại, làm bộ bản thân đã sớm ngủ, không hề chú ý đến động tác trước đó của cậu.

"Ngủ, rồi."

Với chỉ số thông minh của Tại Trung tất nhiên không thể phát hiện Trịnh Duẫn Hạo đang giả vờ, cậu có chút buồn rầu cúi đầu nhìn mấy viên thuốc trên tay, lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang nhắm mắt lại, không biết có nên đánh thức hắn hay không.

Cục diện nhất thời lâm vào bế tắc.

Trịnh Duẫn Hạo nín thở, cả người cứng đờ, nỗ lực làm cho mí mắt không run lên, trong lòng quả thật rất muốn mắng bản thân "ngu ngốc", lại không phải nhìn lén cái gì không được nhìn, hắn có tật giật mình như vậy là vì sao chứ!

Trong lòng Trịnh Duẫn Hạo mong chờ tiểu ngốc tử vì thấy hắn "ngủ rồi" sẽ nhanh chóng rời đi. Hắn chờ, lại chờ, rồi lại chờ, thậm chí trộm hé mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, lại thấy Tại Trung còn ngồi trên ghế cạnh mép giường, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn chằm chằm.

Đờ mờ!

Quả thật không thể diễn nữa, Trịnh tổng ở trong lòng mắng một trăm lần, sau đó nghĩ tới cảnh tượng người hôn mê bất tỉnh trong phim truyền hình tỉnh lại, cố gắng làm ra vẻ tỉnh lại trong trạng thái tự nhiên nhất.

Đúng là quá ngu ngốc!

Trịnh tổng ở trong lòng điên cuồng ghét bỏ bản thân, cũng may Tại Trung căn bản không hề phát hiện những điều này, chỉ kinh hỉ nói: "A, anh, anh tỉnh rồi... Uống thuốc đi, uống, sẽ hết bệnh."

Trịnh Duẫn Hạo quả thật đang rất không thoải mái nên lần này cũng không cậy mạnh nữa, nhận lấy thuốc rồi dũng cảm nuốt xuống. Tại Trung đứng bên cạnh dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn, thấy hắn uống xong rồi còn vỗ tay, thật lòng khen ngợi: "Thật.. thật là lợi hại nha."

Trịnh Duẫn Hạo lần đầu tiên vì uống thuốc mà được khen:...

Trịnh Duẫn Hạo uống thuốc xong nằm xuống thả lỏng một hồi cảm giác choáng váng mới từ từ giảm đi. Lần này hắn định ngủ thật, nhưng trước khi nhắm mắt lại lại phát hiện Tại Trung vẫn còn ngồi tại chỗ, vì thế khàn khàn nói: "Cậu còn ngồi đây làm gì?"

"Anh, sinh bệnh," Tại Trung đem ly nước đặt một bên, duỗi tay vụng về giúp Trịnh Duẫn Hạo đắp chăn, vẻ mặt đương nhiên nói, "Tôi, chiếu cố... anh nha."

"Cậu chiếu cố tôi?" Trịnh Duẫn Hạo cười nhạo, "Ha."

"Đúng vậy, đúng rồi," Tại Trung không nghe được ý cười nhạo trong câu nói của Trịnh Duẫn Hạo, biểu tình vô cùng chân thành gật gật đầu nói, "Nếu anh, té ngã... tôi có thể, cứu anh, tôi còn, có thể dỗ anh, ngủ nha."

Cậu vừa nói vừa giơ tay làm tư thế dỗ con nít ngủ, ngây ngốc nhưng lại rất đáng yêu.

Không nhắc đến chuyện này còn tốt, nhưng vừa nhắc đến, Trịnh Duẫn Hạo liền nhịn không được hỏi: "Mà làm sao cậu đưa tôi lên giường được?"

"Liền, như vậy nha," Tại Trung duỗi thẳng cánh tay, làm tư thế "bế công chúa" nói, "Tôi... bế, bế anh."

Đờ mờ!

Trước mắt Trịnh Duẫn Hạo tối sầm, lần này thật sự là bị làm cho tức giận mà ngất đi rồi.

Đại khái là vì uống thuốc trị cảm nên đêm nay Trịnh Duẫn Hạo ngủ rất sâu, lúc sáng tỉnh lại, đầu cũng không còn đau nhiều như ngày hôm qua, chỉ là hai mắt còn có chút khô khốc. Hắn giơ tay hung hăng xoa xoa mặt mấy cái mới cảm thấy thoải mái một chút, đang định đứng dậy thả lỏng cơ khớp, nhưng mới vừa cử động liền cảm thấy phần nệm bên cạnh lún xuống một chút, quay đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện Tại Trung đang ghé vào mép giường ngủ say sưa.

Hai tay cậu đặt trên mép giường, nghiêng đầu đặt trên cánh tay, khuôn mặt nhỏ mới có thêm chút thịt bị đè ép hiện ra vài phần thịt nhô lên, đại khái vì hơi lạnh, cậu theo bản năng co rúm người lại nhích về phía nguồn nhiệt.

Nguồn nhiệt Trịnh Duẫn Hạo:......

Vừa thấy mặt tiểu ngốc tử, Trịnh Duẫn Hạo không thể không nghĩ đến đoạn đối thoại tối hôm qua.

Bế công chúa.

Bế công chúa.

Bế công chúa.

Đờ mờ, Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy bản thân quả thật phải bị này ba chữ vạn tiễn xuyên tâm.

"Anh, anh tỉnh rồi?"

Trịnh tổng đang nhấm nháp nỗi đau "bị người bế công chúa", liền nghe thấy tiếng kêu kinh hỉ của người đã dùng tư thế bế công chúa bế hắn.

Nhưng mà Trịnh Duẫn Hạo không muốn nói chuyện với cậu.

"Quá tốt, quá tốt rồi......"

Tại Trung giống như con chó con chạy theo khúc xương chạy quanh mép giường hai vòng, ý cười trên mặt không thể che giấu, nhiệt tình như vậy khiến Trịnh Duẫn Hạo không thể tiếp tục làm mặt lạnh, chỉ "Hừ" một tiếng, giọng điệu lãnh đạm nói: "Cậu cao hứng cái gì?"

"Không biết," Tại Trung thành thật lắc đầu, mắt to cười thành hình lưỡi liềm nhỏ, "Chính là, cao hứng nha."

Tình cảm thật lòng ở trong thế giới của Trịnh Duẫn Hạo hoặc là cả xã hội này đều đã trở nên hi hữu lại hiếm thấy, vì thế Trịnh Duẫn Hạo ngay cả giọng điệu lạnh lùng cũng không thể tiếp tục được nữa.

Là một người đàn ông đã hơn 30 tuổi, cảm giác sinh bệnh có người làm bạn, thậm chí bị dỗ dành như trẻ em khiến Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy biệt nữu, rồi trong lòng lại có vị ngọt tràn lên, hòa tan vị đắng trong miệng do bị bệnh.

Lúc dì Ngô đến làm cơm sáng, biết tối qua Trịnh Duẫn Hạo sốt cao té xỉu, Tại Trung lại một mình chạy đi mua thuốc, sợ tới mức ba hồn bảy vía đều bay mất một nửa, chuẩn bị cháo trắng và đồ ăn sáng cho Trịnh Duẫn Hạo xong liền vội vàng xuống dưới lôi kéo cậu ngó trái ngó phải, vừa xem vừa nhịn không được cằn nhằn:

"Làm sao con có thể chạy ra ngoài một mình chứ? Trễ như vậy rất nguy hiểm, nếu đi lạc thì làm sao bây giờ?"

"Con, nhớ rõ... đường," Tại Trung bị dì Ngô nhìn tới nhìn lui nên hơi thẹn thùng, cúi đầu sờ sờ áo lông trên người, lại có chút tự hào, "Con mua được, thuốc!"

"Nhưng mà, té ngã... Bên ngoài, rất tối, gió thổi... ào ào, rất, lớn! Rất, sợ hãi!"

Tại Trung miêu tả cho dì Ngô nghe cảnh tượng cậu nửa đêm ra ngoài mua thuốc, bộ dáng vẫn còn chút sợ hãi, nói nói còn vỗ vỗ ngực, ra sức nói, vì thế không chú ý tới đáy mắt dì Ngô toát ra sự đồng cảm, càng không chú ý tới Trịnh Duẫn Hạo đã uống cháo xong vừa từ trong phòng đi ra, biểu tình trên mặt hơi phức tạp.

"Lần sau không được như vậy nữa, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ," Dì Ngô xem Tại Trung như con cháu trong nhà, không nhịn được lải nhải vài câu, "Lần sau nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho dì biết chưa?"

"Gọi, điện thoại?"

Tại Trung nghiêng nghiêng đầu, có chút không rõ, tuy cậu hay thấy Trịnh Duẫn Hạo hoặc Phác Hữu Thiên dùng điện thoại di động hoặc máy bàn trong phòng khách, nhưng lại không biết sử dụng như tế nào. Con ngươi đen nhánh, sạch sẽ lại xinh đẹp, khiến dì Ngô nhìn lại thở dài.

Đứa bé ngoan thế này mà lại ngốc nghếch, nếu sau này Trịnh tiên sinh không muốn chiếu cố nữa thì biết làm sao.

"Là như thế này," Dì Ngô gạt bỏ mấy cái suy nghĩ đó đi, cảm thấy vẫn nên làm tốt chuyện trước mắt đã. Bà dắt Tại Trung đến chỗ điện thoại bàn, chuẩn bị dạy cậu cách dùng điện thoại, "Để dì chỉ... Tiên sinh."

Dì Ngô nói được một nửa mới phát hiện Trịnh Duẫn Hạo đang đứng cầu thang nhìn xuống bên này, bà giật mình, sợ bản thân tự tiện làm như vậy sẽ chọc giận vị chủ nhân có tính tình rất xấu này. Trịnh Duẫn Hạo ghét nhất chính là người khác ở trong nhà hắn làm những chuyện hắn cho là dư thừa.

Tại Trung nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn sang hướng Trịnh Duẫn, cảm thấy không khí có chút không thích hợp, nhưng lại không biết nguyên nhân, chỉ nhìn cái này, nhìn cái kia, vẻ mặt ngây thơ.

"Dạy đi."

Trịnh tổng tính tình không tốt hiếm có khi không phát hỏa, lời ít mà ý nhiều phun ra hai chữ, sau đó xoay người trở về phòng. Dì Ngô được cho phép nhẹ nhàng thở ra, lôi kéo Tại Trung ngồi xuống sofa, nhỏ giọng dạy cậu sử dụng điện thoại.

Trịnh Duẫn Hạo còn có chút mệt mỏi, vì thế không đến thư phòng làm việc, mà quay về giường, tùy tay cầm tờ báo dì Ngô đưa lên lật xem, dưới lầu thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện được cố tình đè thấp truyền lên.

"Cầm ống nghe lên."

"Cầm lên, rồi!"

"Sau đó ấn ở đây."

"Ấn, ở đây."

"Đúng vậy, sau đó liền ấn số, con biết số không?"

"Dạ biết!"

"Ừ, dì viết số ở đây, về sau có việc thì con gọi đến số này, nhớ kỹ chưa?"

"Dạ rồi!"

"Vậy con gọi một lần thử xem."

Dưới lầu an tĩnh một lát, ngay sau đó liền vang tiếng chuông điện thoại mà mấy bà dì lớn tuổi hay dùng, Trịnh Duẫn Hạo nhíu nhíu mày, lại lật một tờ báo.

Tiếng chuông rất nhanh bị tắt đi, Tại Trung đầu tiên là cười hai tiếng, kế tiếp nói gì đó, Trịnh Duẫn Hạo lại nghe không rõ, vì thế theo bản năng ngồi thẳng người, nỗ lực phân biệt nửa ngày, cũng chỉ nghe thấy Dì Ngô nhỏ giọng nói:

"...Được rồi, không thể gọi lung tung nha."

Cái quái gì vậy?

Trịnh Duẫn Hạo không hiểu ra sao, đang định xích gần tới cửa thì điện thoại đặt ở bên cạnh gối vang lên, cầm lên thì thấy là số điện thoại bàn trong nhà.

"Alo."

Trong lòng hắn đã có ba phần suy đoán, lúc bấm nghe còn có một chút chờ mong không thể nói rõ, quả nhiên đợi sau khi hắn mở miệng, bên kia đầu tiên là truyền đến hai tiếng "a" thấp thấp, tiếp theo là giọng nói có chút khẩn trương, sợ hãi, còn hơi lắp của Tại Trung:

"Alo, alo... Tôi là, Tại Trung nha."

Giọng nói xuyên qua ống nghe truyền đến bên tai có chút không chân thật, Trịnh Duẫn Hạo thậm chí cảm thấy bản thân có thể nghe được tiếng của Tại Trung ở dưới lầu.

"Ai nha, Tại Trung..."

Dưới lầu truyền đến giọng nói hơi giật mình của dì Ngô, điện thoại chợt bị cắt đứt. Trịnh Duẫn Hạo còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì, hoặc là nói còn chưa nghĩ có nên trả lời hay không lúc này chỉ nghe thấy tiếng "tút tút" trong điện thoại.

Trịnh Duẫn Hạo:....

"Thật mẹ nó có bệnh."

Trịnh Duẫn Hạo ném điện thoại lại trên giường, cúi đầu tiếp tục xem báo, miệng nói thầm một câu, lại không biết là đang nói ai. Hắn lật vài trang báo, dì Ngô ở dưới lầu có vẻ đang bận rộn, hắn chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói hưng phấn của Tại Trung lặp lại vài lần:

"Tôi, tôi, tôi là, Tại Trung nha."

......

Trịnh Duẫn Hạo vẫn luôn lạnh mặt lúc này lại dừng động tác lật báo, nghe ngóng, cũng không biết vì sao bị chọc cười, mắt cong lên tạo nên nếp nhăn nho nhỏ.



Lúc Phác Hữu Thiên gọi điện thoại cho Trịnh Duẫn Hạo, hắn mới vừa ăn cơm chiều, đang dựa vào sofa xem kế hoạch làng du lịch, đây là hạng mục quan trọng trong năm sau của THE KING, gần như đầu tư phần lớn nhân lực và tài chính của công ty. Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên rất coi trọng kế hoạch này, mặc dù tin tưởng năng lực của cấp dưới, nhưng cũng không tránh khỏi dành ra không ít công sức chú ý đến việc này.

"Di động, reo!"

Tại Trung nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền vội vàng bò dậy, ánh mắt trông mong nhìn Trịnh Duẫn Hạo, người sau những lúc như thế này đều cảm thấy bản thân quả thật chỉ đang nuôi một con thú cưng.

"Lấy lại đây."

Trịnh Duẫn Hạo vừa mở miệng, Tại Trung lập tức tung ta tung tăng chạy đến bàn ăn cầm điện thoại lại, sau khi đưa tới tay hắn mới cực kỳ thỏa mãn nhếch miệng cười cười. Sau đó lại chạy về bên cạnh bàn trà tiếp tục vẽ tranh.

"Sao lâu vậy mới nghe?"

Phác Hữu Thiên bên kia vừa mở miệng liền oán giận, Trịnh Duẫn Hạo đương nhiên cũng không để ý đến gã, hừ cười một tiếng nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng."

"Thật vô tình nha," Phác Hữu Thiên ở đầu bên kia giả vờ khụt khịt hai tiếng, khiến Trịnh Duẫn Hạo ghê tởm nổi cả da gà, mắng một tiếng "Ngu ngốc" đang muốn cúp điện thoại, lại nghe bên kia nói, "Tụi mình đi đâu chơi, mày suy nghĩ chưa?"

"Chơi cái gì?"

Trịnh Duẫn Hạo không thể hiểu được.

"Ai u đại tổng tài của tao, cuối tuần là tới Tết rồi đó!" Phác Hữu Thiên gào lên, giọng điệu rất khoa trương. Trịnh Duẫn Hạo mắt trợn trắng không trả lời, tùy tay cầm lịch bàn lật lật một chút, lúc này mới phát hiện quả thật đã sắp tới Tết. "Tao thấy mày chả có động tĩnh gì nên gọi điện thoại tới hỏi coi năm nay đi đâu chơi đây? Năm ngoái đi Phukhet, năm kia đi Saipan, năm trước nữa... đi đâu nhỉ, tao chán đi đảo rồi, hay năm nay đi đâu xa xa một chút."

Phác Hữu Thiên hưng phấn đưa ra ý kiến, đề cử một loạt địa điểm du lịch, Trịnh Duẫn Hạo nghe lại có chút thất thần.

Trước đây mỗi lần đến Tết, hắn đều cùng Phác Hữu Thiên ra nước ngoài, hắn là bởi vì cha mẹ mất sớm, những bà con khác cũng vì nhiều loại nguyên nhân mà cắt đứt quan hệ, không hề lui tới từ khi hắn còn trẻ. Vừa đến Tết trong nhà liền trống rỗng, trừ bỏ hắn, bất cứ vật sống gì cũng không có. Thời trẻ Phác Hữu Thiên và Thẩm Xương Mân đều mời hắn đến nhà họ ăn Tết, nhưng với cá tính của hắn thì đến nhà người khác cũng chỉ có thể thêm phiền, cho nên rất nhiều lần ở khoảnh khắc giao thừa hắn đều một mình ở công ty tăng ca. Sau này, Phác thiếu gia vì kế chuyện kế thừa sự nghiệp gia đình và kết hôn mà cãi nhau với người nhà, đến Tết cũng không muốn về. Thế là hai người quyết định ra nước ngoài chơi, tự cho mình một kỳ nghỉ phép, cứ như vậy đã qua nhiều năm.

"Ai, tao tính, hay là năm nay đi Ai Cập đi, lần trước chơi không đã, lần này dứt khoát..."

Trịnh Duẫn Hạo không tiếp lời, ánh mắt dừng trên người Tại Trung. Tiểu ngốc tử ngồi xếp bằng bên cạnh bàn trà thấp thấp vẽ tranh. Vóc dáng cậu không thấp nên lúc này gần như cả người đều ghé vào trên bàn. Rõ ràng hắn đã chuẩn bị bàn làm việc cho cậu ở trong phòng, nhưng cậu lại thích ngồi ở đây, nói là học vẽ tranh, nhưng tư thế cầm bút cũng là nguyên bàn tay nắm lấy cây bút, vẽ ra những đồ vật người khác nhìn không hiểu, nhưng bản thân cậu lại rất thích thú.

"Ây ây ây, mày đâu rồi? Nếu không đi Ai Cập thì đi Thái Lan ha? Mày hiểu được."

"Hiểu cái gì!" Trịnh Duẫn Hạo tỏ vẻ ghét bỏ với giọng cười đáng khinh của Phác Hữu Thiên, cười mắng một câu, sau một lúc lâu lại nói, "Năm nay bỏ đi, tao ở nhà."

"Gì?" Phác Hữu Thiên nhất thời không phản ứng lại, kinh ngạc nói, "Ở nhà ăn Tết? Mày ở nhà một mình... A, tao quên mất còn tiểu Tại Trung, à nếu không thì dẫn cậu ấy theo luôn."

"Mày đúng là ngu ngốc," Trịnh Duẫn Hạo không chút lưu tình mắng một câu, "Dẫn cậu ta nhập cư trái phép hả?"

"Ai u, tao quên mất, đứa nhỏ này cái gì cũng không có, ra khỏi thành phố cũng khó," Phác Hữu Thiên thán ngắn thở dài, "Vậy tao làm sao bây giờ? Hay tao qua chỗ mày?"

"Cút."

"Không cho tao qua, mày có thế giới hai người liền mặc kệ tao nha."

"Thế giới hai người cái con khỉ," Cụm từ này không hiểu sao lại khiến Trịnh Duẫn Hạo có chút xấu hổ, vì thế liền nói lời thô tục. Tại Trung nghe tiếng nhìn sang, quả nhiên lại bị hắn mắng, "Lo vẽ tranh của cậu đi!"

"Tiểu Tại Trung đáng thương, suốt ngày bị mày biến thành nơi trút giận..."

Phác Hữu Thiên rảnh rỗi cảm thán một câu, Trịnh Duẫn Hạo cũng không hề nể mặt cúp điện thoại.

Sao mà lắm chuyện như vậy!

Trịnh Duẫn Hạo hừ lạnh, Tại Trung nghe thấy động tĩnh quay đầu muốn nhìn, nhưng nhớ đến câu "Lo vẽ tranh của cậu đi" lúc nãy, nhanh chóng quay đầu lại, học giọng điệu của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Lo vẽ tranh của cậu đi!"

Trịnh Duẫn Hạo:....

Đây mẹ nó đúng là nuôi cái máy nhại giọng mà.

Mắt hắn quét một vòng quanh nhà, nghĩ thầm thật con mẹ nó phiền, ở nhà ăn Tết thì phải chuẩn bị cái gì?

Trước Tết một ngày, hương vị năm mới đã tràn lan trên đường phố.

Gần đến Tết, ngay cả công ty luôn năng động như THE KING mà ngày 30 như hôm nay mọi người ai cũng sốt ruột. Trịnh Duẫn Hạo xuống lầu một chuyến, thấy tất cả mọi người đều xem di động, vẻ mặt mong chờ, lúc đi qua cầu thang còn nghe thấy một cô gái trẻ tuổi tránh ở bên trong gọi điện thoại, hình như là đang làm nũng với cha mẹ, nói là lát nữa tan ca liền trở về, nhất định phải chờ cô ăn cơm.

Trịnh Duẫn Hạo ở cửa đứng một hồi, sau khi về văn phòng liền bảo thư ký thông báo đến các phòng ban, nói là chỉ cần hoàn thành công việc là có thể tan tầm không cần chờ đến bốn giờ. Tin tức này vừa được thả ra, toàn bộ công ty đều sôi trào, ngay cả thư ký trước nay luôn nơm nớp lo sợ trước mặt hắn cũng không thể giấu được vẻ mặt tươi cười, trước khi đi còn dùng hết dũng khí nói câu "Chúc mừng năm mới" với hắn.

"Ừm."

Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu, hắn không thích câu chúc phúc này lắm, cảm thấy không có ý nghĩa gì. Sau khi mọi người tan tầm, hắn cũng dọn dẹp đồ đạc về nhà, dọc theo đường đi nhân viên đều vui vẻ chúc tết hắn.

Lại nói tiếp, đối với chuyện đón năm mới này hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt, đối với hắn mà nói, ngày này bất quá chính là một đám người tụ tập náo nhiệt cùng nhau, mà hắn ngay cả người để tụ tập náo nhiệt cũng không có. Giờ này những năm trước hắn hoặc là đã ở trên máy bay, hoặc đang ở công ty cùng đón năm mới với đống hồ sơ. Cái gọi là niềm vui ăn tết, hầu như hắn chưa từng trải nghiệm, mà nay năm, có vẻ như không giống như vậy.

Trong nhà có người đang đợi hắn.

Trịnh Duẫn Hạo từng rất ghét có người khác ở trong nhà vậy mà giờ lại cảm thấy loại cảm giác cũng không quá tệ. Hắn một đường lái xe về nhà, mới tiến vào sân, liền thấy dì Ngô và Tại Trung đang bận rộn trong sân.

"Ai nha, Tại Trung, cái này là phải dán ở chỗ này."

"Ở, chỗ nào nha?"

"Dán ở giữa đó, xích lên trên một chút."

"Con, đã biết! Để con, để con!"

Lợi thế chiều cao của Tại Trung lúc này đã được thể hiện, cậu giơ câu đối hoành phi dán lên cửa, dì Ngô đứng bên cạnh chỉ huy.

"Xích qua bên trái một chút, một chút nữa, đúng rồi, ngay chỗ đó."

"Được rồi!"

Tại Trung duỗi tay vỗ lên cửa "bộp bộp" hai cái, bộ dáng thành công vỗ vỗ tay, sau đó lại lấy mấy chữ phúc từ trong hộp ra, hưng phấn nói: "Con đi, dán bên kia! Trên cây, còn không có, có đâu!"

Cậu vừa nói vừa chạy, tiếng cười thanh thúy khiến chim chóc đang nghỉ ngơi giật mình bay tán loạn. Dì Ngô duỗi tay định túm cậu lại nhưng không kịp, đành phải ở phía sau kêu: "Con chậm một chút... Trên cây không cần dán, cái này là để dán ở cửa sổ."

"Ai u."

Tại Trung đang cắm đầu chạy chỉ cảm thấy đầu cậu đập mạnh vào vai ai đó, dừng chân lại, ngước nhìn lên thì thấy có ai đó đứng trước mặt, hẳn là Trịnh Duẫn Hạo.

Nhưng vì sao lại nói hẳn là?

Là bởi vì cậu chạy quá nhanh, lúc đụng phải Trịnh Duẫn Hạo, cánh tay còn giơ lên, vì thế chữ phúc vốn dĩ muốn dán lên cây liền được ịn lên đầu Trịnh tổng.

Trịnh tổng đầu đội chữ phúc đang phấp phới đón gió:......

Đờ mờ!

"Xin, xin lỗi!" Tại Trung hoảng sợ, nhanh chóng lấy chữ phúc ra. Cậu biết bản thân đã làm sai, có chút sợ hãi xoa xoa tay, không dám ngẩng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo. Dì Ngô từ phía sau vội vàng chạy tới, thấy sắc mặt Trịnh Duẫn Hạo khó coi, nhanh chóng nói:

"Ngài đã trở lại."

"Đây là đang làm gì?"

Trịnh Duẫn Hạo sờ sờ trán, nhìn mấy cái cây được quấn đèn rực rỡ cùng cửa sổ được dán đỏ rực, cảm thấy gân xanh trên trán đang nhảy lên.

Đây là cái phẩm vị gì!

"Là ngài nói năm nay muốn ở nhà ăn tết, bảo tôi chuẩn bị," Dì Ngô không hiểu rõ ý tứ của Trịnh Duẫn Hạo, cẩn thận nói, "Tôi liền mua chữ phúc và câu đối, còn chuẩn bị đồ tết, đều đặt ở trong nhà."

Trịnh Duẫn Hạo đã rất lâu không ăn tết, nghe vậy cũng không phát hỏa, chỉ gật gật đầu, nhấc chân vào nhà, miệng nói: "Hai người tiếp tục đi."

Dì Ngô nhẹ nhàng thở ra, cùng Tại Trung tiếp tục dán chữ phúc. Trịnh Duẫn Hạo vào nhà liền thấy trên bàn trà ở phòng khách có mấy cái mâm lớn, bên trong để đủ loại đồ khô và đầy kẹo. Bàn trong nhà ăn cũng đặt đủ thứ đồ, trong cái chậu lớn bên cạnh còn có bột trắng, hình như là chuẩn bị làm vằn thắn. Mở tivi lên, người dẫn chương trình mặc áo đỏ đang cầm microphone, vẻ mặt vui mừng.

"Chậc."

Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, cảm thấy tình cảnh này cũng thật buồn cười.

Hắn lên lầu tắm rửa, lúc thay đổi quần áo đi xuống, dì Ngô và Tại Trung đều đã trở lại. Dì Ngô rửa tay cán vỏ sủi cảo, Tại Trung đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt, tựa hồ cảm thấy cục bột tròn tròn biến thành một chiếc bánh hơi mỏng, rồi lại biến thành sủi cảo là một chuyện gì đó rất hay ho.

"Vì sao, cho... tiền nha," Thấy dì Ngô sau khi bao mấy cái sủi cảo, lại cầm tiền xu ở bên cạnh cho vào một cái, Tại Trung tò mò tiến lại gần xem, xem xong liền có điểm sốt ruột, "Tiền, không thể ăn."

Dì Ngô bị chọc cho cười không ngừng, sau khi bao sủi cảo xong mới nói: "Đây là truyền thống ăn tết, cho tiền vào bên trong sủi cảo, nếu ai ăn trúng, năm sau sẽ có vận may, tối nay Tại Trung phải ăn nhiều một chút, không chừng có thể ăn trúng đó."

"Wow, có, có vận may nha!" Tại Trung vừa nghe hai mắt liền sáng lên, nhìn chằm chằm vào mấy cái sủi cảo, nhìn trên nhìn dưới, như là muốn nhớ kỹ hình dáng của tụi nó, chỉ tiếc nhìn một hồi lâu, trừng đến hai mắt đều mỏi, mới uể oải nói, "Đều, giống nhau... nhận không ra."

"Ha ha ha ha ha."

Dì Ngô rất vui vẻ, mười ngón tay tung bay, rất nhanh liền xong một mâm đầy. Bà bưng lên mang vào bếp, lúc đi ra, thấy Tại Trung còn đang trông chờ nhìn vào bếp, liền cười nói: "Được rồi, đừng nhìn, đi chơi đi, một hồi là có thể ăn cơm."

Tại Trung không đi, cứ đi vòng quanh bàn ăn, xem Dì Ngô bao sủi cảo, nhịn không được nói: "Không, không bỏ sao?"

"Chỉ chuẩn bị một cái," Dì Ngô rất có kiên nhẫn giải thích cho cậu nghe, "Vì chỉ cho vào một cái nên người ăn được mới có vận may nha."

"Ưm...." Tại Trung kéo khóe miệng xuống, trên mặt đều là khổ sở, cậu lại sofa ôm gấu bông, miệng bẩm bẩm, "Nếu... cho nhiều, mấy cái, thì tốt rồi."

"Đứa nhỏ này."

Dì Ngô dở khóc dở cười, xoay xoay cổ tay một chút, đang định tiếp tục bao, liền cảm thấy bên cạnh có thêm một bóng đen, vì thế nhanh chóng ngẩng đầu, liền thấy Trịnh Duẫn Hạo không biết đã tới từ khi nào.

"Tiên sinh."

"Ừm, hai người đang nói cái gì?"

Trịnh Duẫn Hạo thật ra đã nghe được đại khái, dì Ngô lại không biết, vội vàng kể lại một lần, cuối cùng lại nói: "Thằng nhỏ muốn cho thêm tiền vào, nào có...."

"Vậy cho hết vào," Trịnh Duẫn Hạo vừa mở miệng, dì Ngô liền kinh ngạc ngẩng đầu. Bà thật sự là không nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo sẽ có kiên nhẫn nghe những chuyện nhỏ như thế này, càng không nghĩ tới hắn sẽ phun ra một câu như vậy, "Cũng chả thiếu mấy đồng tiền này."

"A?"

Mặt dì Ngô cứng đờ, giống như nghe không hiểu, ngẩng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo, người sau lại có chút không kiên nhẫn, cau mày nói: "Mỗi cái sủi cảo đều cho tiền vào, không hiểu sao?"

"Đã hiểu, đã hiểu."

Mặc dù nội tâm khiếp sợ, nhưng là người làm công ăn lương, dì Ngô vẫn là dựa theo phân phó của Trịnh Duẫn Hạo, lấy hộp tiền lẻ ra, gom được một đống đem đi rửa sạch, sau đó tiếp tục bao một đống sủi cảo.

Lúc này Trịnh Duẫn Hạo còn không nghĩ đến quyết định này của hắn sẽ khiến hắn lúc sau ăn sủi cảo vất vả đến mức nào, ăn một cái phun một đồng tiền xu, mẹ nó cứ như mèo chiêu tài.

Vừa ăn sủi cảo vừa phun tiền quả thật khiến hắn phát cáu, nhưng người ngồi bên cạnh lại vừa ăn vừa gom tiền xu lại, ngây ngốc lặp lại "Tôi và anh đều có vận may" lại khiến hắn cảm thấy, tết nhất mà, quên đi.

Ăn xong bữa cơm tất niên phong phú, Gala lễ hội mừng xuân vừa lúc bắt đầu. Trịnh Duẫn Hạo không hề hứng thú với loại tiết mục giải trí dành cho người già và trung niên này, vì thế cầm laptop ngồi trên sofa xem phim Mỹ. Tại Trung ban đầu ngồi bên cạnh hắn vừa xem tivi vừa ăn kẹo, xem một hồi có vẻ cảm thấy không vui nên có chút không thành thật xoay người tới lui, nhiều lần suýt đụng vào máy tính của Trịnh Duẫn Hạo, vì thế hắn duỗi ra tay đè đầu cậu lại, uy hiếp nói:

"Ngồi đàng hoàng, còn động đậy là ăn đòn!"

"Ô..."

Tiểu đáng thương sợ tới mức không dám động đậy, ngậm kẹo que chỉ dám xoay chuyển tròng mắt.

Đùng ——

Đùng ——

Không bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến vài tiếng vang lớn, Tại Trung bị hoảng sợ, rụt cổ trốn ra phía sau Trịnh Duẫn Hạo, nhỏ giọng hỏi hắn: "Cái, cái gì nha?"

"Chắc là bắn pháo hoa," Trịnh Duẫn Hạo trả lời một câu, lại bớt thời giờ liếc mắt nhìn cậu, cười nhạo nói, "Lớn như vậy mà tiền đồ chỉ có thế."

"Wow, pháo hoa nha..."

Tại Trung từng thấy pháo hoa trong tivi, lúc này vừa nghe thấy có bắn pháo hoa, trong mắt liền tràn ngập khát vọng. Vì thế không thèm xem tivi nữa, mang giày chạy đến cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài. Hai người ở giữa sườn núi, tầm nhìn rất tốt, ở bên ngoài pháo hoa đủ màu đang nổ tung trong đêm. Cậu nhìn không chớp mắt, miệng không ngừng phát ra các loại thán từ:

"Rất, đẹp nha!"

"Wow..."

"Thật nhiều, màu sắc nha."

"Wow, wow..."

"Nha, hoa, hoa!"

"A..."

......

Cậu giống như tiểu hòa thượng đọc kinh nói không ngừng, Trịnh Duẫn Hạo đang xem phim Mỹ đề dài giật gân bị quấy rầy, không quay đầu mà chỉ mở miệng mắng: "Ồn muốn chết, câm miệng!"

Lúc này trong phòng chỉ còn lại tiếng hát trong tivi, cùng với tiếng bắn pháo hoa bên ngoài, Trịnh Duẫn Hạo vốn định xem tiếp phần còn lại, nhưng đến khi Tại Trung thật sự câm miệng, hắn lại cảm thấy không thích hợp, vì thế một bên ở trong lòng mắng bản thân thật con mẹ nó có bệnh, một bên ấn nút tạm dừng, quay đầu nhìn Tại Trung.

Tiểu đáng thương bị hắn dọa không dám lên tiếng đang ghé vào cửa sổ, vẻ mặt mong mỏi nhìn ra bên ngoài, nội tâm khát vọng khiến cậu dán cả mặt vào cửa kính, ép đến cái mũi cũng biến dạng.

Nhìn rất buồn cười, rồi lại có chút đáng thương.

"Mẹ nó..." Trịnh Duẫn Hạo thấp giọng mắng một câu, buông máy tính hướng về phía Tại Trung nói, "Đừng nhìn, lại đây."

Tại Trung còn chưa xem đủ, nhưng lại không dám không nghe lời, chỉ có thể lưu luyến không rời quay lại, trán bị đè tạo ra dấu đỏ, mỗi bước đi đều lưu luyến.

"Mặc áo khoác vào."

Trịnh Duẫn Hạo vừa nói vừa khom lưng lục lọi trong túi đồ tết mà di Ngô đã mua. Tại Trung không rõ nguyên nhân nên hỏi lại: "Mặc, mặc áo khoác, làm gì nha?"

"Dẫn cậu đi đốt pháo hoa, có đi hay không? Nhanh lên, nếu không tôi đổi ý."

"A," Cả khuôn mặt Tại Trung đều sáng lên, vội vàng gật đầu không ngừng, cũng không để ý ngữ khí không mấy thân thiện của Trịnh Duẫn Hạo, cầm lấy áo khoác, hoang mang rối loạn khoác lên người, miệng nói, "Mặc, mặc xong rồi!"

Cái áo cậu đang mặc là mấy hôm trước Phác Hữu Thiên mang đến, mẫu mới của nhãn hiệu nào đó, làm từ lông thỏ, áo màu trắng viền màu xám, hơi rộng so với người mẫu mặc trong hình, nhưng Tại Trung mặc vào lại rất thích hợp, vừa sạch sẽ vừa gọn gàng.

"Đội mũ lên."

Tại Trung ngoan ngoãn đội mũ áo khoác lên đầu.

"Đi thôi."

Trịnh Duẫn Hạo cầm một bó pháo hoa từ trong túi đồ ra, lấy bật lửa trên sofa bỏ vào túi, áo khoác cũng lười lấy, chỉ mặc một cái áo len màu đen dẫn Tại Trung ra sân.

"Đi... đâu, đốt pháo hoa nha?"

Tại Trung nóng lòng muốn thử, Trịnh Duẫn Hạo không để ý đến cậu, đốt điếu thuốc hút hai hơi, sau đó híp mắt phun khói thuốc ra, lúc này mới lấy pháo hoa ra, dùng tàn thuốc đặt vào một đầu pháo hoa, vài giây sau, ánh sáng vàng nở rộ ra đi kèm với tiếng "lách tách".

"Wow!"

Tại Trung mở to hai mắt, đến chớp mắt cũng luyến tiếc, nhìn chằm chằm cây pháo hoa trên tay Trịnh Duẫn Hạo, người sau đưa pháo hoa qua nói: "Cầm đi."

"Cho, cho tôi nha?"

"Chứ không thì sao?"

Trịnh Duẫn Hạo lại dùng điếu thuốc châm thêm mấy cây pháo hoa, sau đó ném cho Tại Trung, để cậu đi chơi một mình, còn hắn đứng bên cạnh hút thuốc.

"Đẹp, quá!" Tại Trung múa may pháo hoa, chạy chạy khắp sân, "Giống... Ngôi sao!"

"Ngôi sao nhỏ!"

"Wow.... Bay, bay lên rồi."

......

Khoảng sân luôn yên tĩnh vì tiếng cười của cậu mà náo nhiệt lên, đèn màu lấp lóe trên cây, phản chiếu trên mặt đất, giống như tạo nên một thế giới hư ảo. Mũ trên áo khoác của Tại Trung rớt xuống dưới, cậu mặc áo khoác màu trắng, tóc đen đang nhảy múa, pháo hoa nổ tách tách, tạo nên một bó hoa màu vàng. Cậu vừa cười vừa chạy, ánh sáng vàng rực rỡ dừng trong mắt cậu, giống như bầu trời đầy sao, thắp sáng cả trái tim trầm lặng.

Trái tim Trịnh Duẫn Hạo dường như cũng bay lên theo pháo hoa kia, hắn hút thuốc nhìn Tại Trung từ phía xa chạy tới, không biết tại sao tim lại hẫng nửa nhịp.

Lúc này hắn còn không biết, có một số người, giống như pháo hoa trong đêm tối, trong khoảnh khắc nở rộ, liền theo đáy mắt khắc vào trái tim.

Dì Ngô không mua nhiều pháo hoa, trong lúc Trịnh Duẫn Hạo hút hai điếu thuốc, Tại Trung cũng đã đốt xong, những cái que xám còn lại cậu cũng tiếc không nỡ ném đi, nắm chặt trên tay, muốn mang về nhà.

"Ném hết đi, dơ muốn chết."

Tại Trung lưu luyến, chần chờ một hồi mới đem mấy que pháo hoa đã đốt xong ném vào sọt rác. Lúc quay trở lại vừa vặn thấy Trịnh Duẫn Hạo rùng mình.

Trịnh tổng quả thật cảm thấy hơi lạnh, nhiệt độ đã xuống dưới 0 độ, mà hắn chỉ mặc một cái áo len, đứng ngoài trời nửa giờ, đã bị đông lạnh, thấy Tại Trung quay lại, hắn nhấc chân muốn vào nhà cho ấm áp một chút, tay đang rũ bên người đột nhiên bị chộp lấy.

"Làm gì?"

Bàn tay bị nắm chặt, trái tim nhảy lung tung rối loạn, Trịnh Duẫn Hạo vì muốn che giấu sự không bình thường của bản thân nên ngữ khí có chút hung dữ.

"Anh, lạnh," Tại Trung có chút sợ hãi, nhưng vẫn không buông tay hắn ra, đầu tiên là tay chà xát cho hắn, sau đó cầm tay hắn đưa đến bên miệng, thổi "phù phù" hai cái nói, "Ấm, ấm áp một chút."

Phương thức sưởi ấm vụng về lại nguyên thủy như vậy quả thật cũng chả làm được cái mẹ gì, Trịnh Duẫn Hạo thậm chí cảm thấy lúc cậu hà hơi, gió thổi vào tay hắn vẫn là gió lạnh, nhưng điều kỳ quái là, trái tim lại giống như có hơi ấm thổi vào, ấm áp, như là ngâm nước nóng vào mùa đông.

Hai người nắm tay nhau trở lại phòng khách, chương trình gala trên tivi vẫn còn đang tiến hành, có vẻ là đang diễn ảo thuật, Tại Trung cảm thấy rất hứng thú, "A" một tiếng, buông tay Trịnh Duẫn Hạo ra, chạy đến sofa ngồi xuống. Người sau ngẩn ra, đầu tiên là cúi đầu nhìn nhìn tay mình, sau đó cũng chậm rãi bước đến bên cạnh sofa, ngồi xuống kế bên Tại Trung.

"Wow, ông ấy, thật là lợi hại nha."

Tại Trung chân thành khen ngợi ảo thuật gia.

"Giả."

Trịnh Duẫn Hạo phun trào không lưu tình chút nào.

"Wow, cô ấy xoay thật nhiều vòng nha."

Tại Trung khen ngợi nữ vũ công lợi hại.

"Cũng chả phải con quay."

Trịnh Duẫn Hạo trợn trắng mắt.

"Ha ha ha ha ha ha."

Kim Tại Trung bị tiểu phẩm chọc cho cười ngửa tới ngửa lui.

"Có cái gì buồn cười... Ha ha ha ha ha."

Trịnh Duẫn Hạo... Ừm, cũng bị chọc cười.

......

Trịnh Duẫn Hạo nhớ lại những kỷ niệm ăn tết, rồi lại phát hiện đây là lần đầu tiên trong những năm gần đây hắn nghiêm túc xem gala mừng năm mới, còn ngốc nghếch cùng Tại Trung đếm ngược theo những người trong tivi. Tại Trung đã rất buồn ngủ nhưng sau khi nghe tiếng chuông mừng năm mới vẫn nỗ lực mở to mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, nghiêm túc nói từng câu từng chữ:

"Chúc, chúc anh... năm mới, vui vẻ! Chúc phát, tài! Thân thể, khỏe mạnh! Vạn... Vạn sự, như ý!"

Mấy câu nói đó là dì Ngô dạy cậu, nói là sau khi trên tivi đếm ngược thì nói cho Trịnh Duẫn Hạo nghe, cậu sợ quên nên cứ lặp đi lặp lại mãi, hiện tại cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, lúc này mới nghiêng đầu, ngã vào sofa liền ngủ mất.

Trịnh Duẫn Hạo:......

Đây cũng là lần đầu tiên Trịnh tổng nhận được lời chúc mừng năm mới vào giờ này. Hắn cúi đầu nhìn tiểu ngốc tử đang ngủ bên cạnh, nhìn một hồi lâu, biểu tình thậm chí là nghiêm túc, tiếng pháo bên ngoài dần dần dừng lại. Trịnh Duẫn Hạo vốn định trở về phòng ngủ lại nhìn thấy Tại Trung nằm lệch trên sofa, bỗng nhiên không muốn trở lại căn phòng trống rỗng, đứng dậy cầm cái chăn, đắp lên người cả hai, lại cầm một cái gối đặt ở phía sau, ngã xuống.

Trịnh Duẫn Hạo dựa gần bả vai tiểu đáng thương, chậm rãi nhắm mắt lại, trước khi tiến vào mộng đẹp, môi hắn giật giật, trong căn phòng an tĩnh chỉ nghe giọng nói trầm thấp của hắn. Hắn nói:

"Chúc mừng năm mới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro