Chương 17 -- Trịnh tổng kiên định cho rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng, lúc Trịnh Duẫn Hạo thức dậy, đau thương phát hiện bản thân vậy mà bị trẹo cổ, cũng chẳng phải do hắn xui xẻo, mà thật sự là hai người cùng nằm trên một cái sofa thì quá chật.

Chiều cao của hắn và Tại Trung đều trên mức trung bình, chân dài tay dài xếp chồng lên nhau như bạch tuộc, gối cũng bị đẩy xuống mặt đất. Còn chưa hết, tiểu ngốc tử này ban ngày có vẻ rất sợ hắn, hừ một tiếng cũng có thể dọa tránh xa hắn năm mét, vậy mà khi ngủ lá gan lại lớn không ít, ôm thành một đoàn vùi vào lòng ngực hắn, đầu lóc rối loạn vài lần quét qua cằm hắn, tạo cảm giác ngứa ngứa, khiến hắn cảm thấy như đang ôm một con mèo thành tinh.

"Sss......"

Phía bên trái cổ giống như bị ai đánh, vừa cử động liền có cảm giác như bị kim châm, Trịnh Duẫn Hạo sốt ruột dùng tay xoa xoa, lại nghe phía sau truyền đến giọng nói còn ngái ngủ:

"Đầu... anh, nghiêng nha?"

Trịnh Duẫn Hạo:...

Đờ mờ đầu cậu mới nghiêng!

Trịnh Duẫn Hạo rất muốn mắng chửi người, nhưng Tại Trung mới thức dậy, giọng nói pha trộn một chút của trẻ con, lại có một chút lười biếng gợi cảm chỉ có ở người lớn, khiến hắn còn chưa kịp bật chế độ mắng chửi đã bị nghẹn lại.

Nhưng với loại từ ngữ cao thâm như "trẹo cổ", Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy dù có giải thích thì tiểu ngốc tử này cũng không hiểu, nên dứt khoát lời ít mà ý nhiều nói: "Vặn xoắn."

"Oh," Cũng không biết người ngồi phía sau có hiểu hay không, nhưng cũng bừng tỉnh lên tiếng, sau đó nhỏ giọng lặp lại những gì Trịnh Duẫn Hạo đã nói, gần đây cậu rất thích lặp lại những gì hắn nói, "Vặn, xoắn rồi!"

Trịnh Duẫn Hạo bị giọng điệu vui vẻ của tiểu ngốc tử này làm cho tức giận đến mức muốn cho cậu một trận, nhưng vừa quay đầu lại...

"Đờ mờ!"

Lúc này còn đau hơn.

"Đau, đau hả?"

"Vô nghĩa," Trịnh Duẫn Hạo trừng mắt nhìn tiểu đáng thương với vẻ mặt ngây thơ đang ngồi trên sofa, chỉ huy cậu đi lấy hộp thuốc mà mấy hôm trước dì Ngô mới mua thêm, "Đến hộp thuốc trên lầu lấy cho tôi miếng thuốc dán."

"A! Được!" Tại Trung trả lời giòn giã, ném cái gối trong tay ra chạy lên lầu, chạy được nửa đường lại dừng lại hỏi, "Hộp, hộp... nào nha?"

Trịnh Duẫn Hạo:......

"Cái hộp màu trắng, bên trên có chữ thập màu đỏ," Trịnh Duẫn Hạo giơ tay tạo hình chữ thập, lại nói, "Sau đó tìm cái to, mỏng, màu vàng, tìm được thì mang xuống đây."

"Đã biết!"

Lúc Trịnh Duẫn Hạo nói chuyện cổ vẫn còn đau, theo bản năng muốn ngẩng đầu lên nhìn Tại Trung một cái, kết quả khiến hắn đau đến mức xuýt xoa hai tiếng.

Thật là đờ mờ!

Tại Trung ở trên lầu một lúc lâu, đến khi Trịnh Duẫn Hạo ngồi chờ ở sofa sắp phát giận, cậu mới cầm một cái hộp giấy chạy xuống, vọt đến trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, duỗi ra tay nói: "Tìm, tìm được rồi!"

Trịnh Duẫn Hạo nhìn dòng chữ "Miếng dán lưng Thái Cực" trên hộp thuốc trợn mắt há hốc mồm.

"...Cái giống gì đây?"

"To, mỏng, màu vàng," Tại Trung nghiêm túc lặp lại những gì Trịnh Duẫn Hạo nói, "Tìm được, thì mang xuống."

Hoàn toàn không sai nha.

"Cái này, rất to!"

Tại Trung dùng cánh tay tạo một hình tròn thật to, muốn bày tỏ rằng miếng dán này đã đáp ứng yêu cầu "to" của Trịnh Duẫn Hạo.

"Cái này mẹ nó còn có thể vòng một vòng trên cổ, có thể không to sao?" Trịnh Duẫn Hạo cầm hộp thuốc dán lưng, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra cái này ở một bữa tiệc rượu nào đó, một đối tác "biếu". Những tất cả những thứ này đều không quan trọng, Trịnh Duẫn Hạo vung vẩy hộp thuốc dán lưng, tức giận nói, "Còn rất to... Vậy mẹ nó sao cậu không túm luôn cái thảm lại đây? Nó còn to hơn đó."

Tại Trung không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn hắn, rồi lại nhìn tấm thảm Ba Tư màu nâu bên cạnh bàn trà trong phòng khách, ngón tay giật giật... như có ý nóng lòng muốn thử, trông giống như thật sự muốn kéo cả tấm thảm lại đây.

Trịnh Duẫn Hạo:...

"Cậu được lắm," Trịnh Duẫn Hạo tức giận đến mức gần như mất bình tĩnh, "Ôm nguyên cái hộp trắng kia xuống đây."

Yêu cầu này không khó làm, Tại Trung rất nhanh liền đem cả cái hộp trắng xuống đặt lên bàn trà, Trịnh Duẫn Hạo nghiêng cổ lục lọi bên trong một hồi, cuối cùng cũng tìm được một hộp thuốc dán Vân Nam Bạch Dược, lôi một miếng ra xem, lại thấy có vẻ hơi lớn.

"Đi lấy kéo lại đây."

"Ưm!"

Tại Trung bị sai chạy tới chạy lui nhưng vấn rất vui vẻ, cười tủm tỉm cầm kéo tới, Trịnh Duẫn Hạo khoa tay múa chân vài cái, vốn dĩ là chuyện rất đơn giản, nhưng vì hắn đang bị trẹo cổ, còn không thể cúi đầu, nâng cánh tay cũng khó khắn, thử cắt vài lần đều không thuận tay.

"Cậu lại đây," Tại Trung ngồi bên cạnh nhướn cổ lên nhìn, nghe thấy Trịnh Duẫn Hạo kêu, liền xích qua, "Cắt cái này nhỏ ra."

"Ừm, ừm!"

"Biết làm không?"

Trịnh Duẫn Hạo có chút hoài nghi, nghiêng mắt nhìn cậu, người sau cầm kéo nhìn một hồi, gật gật đầu nói: "Biết, biết."

"Cắt đi, tôi đi toilet."

Nghiêng đầu đi tiểu cũng là một việc hết sức khó khăn, rất dễ nhắm không chuẩn, cho nên lần này thời gian Trịnh Duẫn Hạo đi toilet rất lâu, sau khi rửa tay bước ra, liền thấy Tại Trung đang dùng vẻ mặt mong chờ được khen ngợi nhìn hắn, vì thế hắn cúi đầu nhìn trên bàn.

Bên cạnh cái kéo là khoảng mười miếng dán được cắt bằng cái móng tay, cắt đến rất ngay ngắn, đối với những người đặc thù như Tại Trung mà nói, như vậy cũng không hề dễ dàng.

"Rất, rất... nhỏ."

"Cậu mẹ nó..."

Trịnh Duẫn Hạo nhìn chằm chằm những miếng thuốc dán trên bàn, quả thật sắp không thể khống chế cơn tức giận, đây mẹ nó là dán thuốc dán sao? Đây mẹ nó là chơi ghép hình trên cổ thì có.

Tại Trung rụt rụt cổ, không biết bản thân đã làm sai cái gì, chớp đôi mắt to, biểu tình vô tội.

"Tôi mẹ nó là nói! Đem cái này cắt thành hai miếng, cắt ở giữa! Nghe rõ chưa!"

Trịnh Duẫn Hạo rít gào, tiểu đáng thương "Ừ ừ ừ" liên tục gật đầu, cuối cùng cũng cắt ra được miếng dán với kích cỡ thích hợp. Trịnh tổng hành động không tiện, đành phải nhờ Tại Trung dán giúp hắn.

"Dán ở, nơi này sao?"

"Bằng không thì sao?"

Trịnh Duẫn Hạo ném cho cậu một ánh mắt xem thường, không hề có thái độ tốt đẹp khi đi nhờ vả, cũng may Tại Trung cũng không cảm thấy chuyện này có gì không đúng, cẩn thận xé mở thuốc dán, sau đó dán lên theo hướng dẫn của Trịnh Duẫn Hạo.

Thuốc dán hơi lạnh, Trịnh Duẫn Hạo nhịn không được nhíu nhíu mày, thấy Tại Trung dán xong, định đứng dậy cầm điện thoại gọi thức ăn bên ngoài. Thật vất vả mới đến Tết, hắn cho dì Ngô nghỉ năm ngày, tuy trong nhà còn dự trữ thức ăn, nhưng phần lớn đều là thức ăn nhanh được đông lạnh, hắn cũng lười nấu, đương nhiên càng không thể trông cậy Tại Trung xuống bếp.

"Phù......"

Nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy, liền cảm thấy có một cơn gió lạnh ở gần cổ thổi qua, đảo tròng mắt nhìn thoáng qua, lại thấy Tại Trung đang phồng má thổi khí vào cổ hắn. Cậu nửa quỳ trên sofa, hơi cúi người, vì cậu cúi đầu nên lộ ra một đoạn cổ thon dài, độ cong đẹp đẽ, giống như món đồ sứ xinh đẹp nhưng mỏng manh, muốn đụng vào nhưng lại sợ làm hỏng.

Rõ ràng vẻ mặt trẻ con nhưng tứ chi lại phát ra nét quyến rũ kì lạ.

Trịnh Duẫn Hạo có chút thất thần, một lát sau mới kéo lực chú ý trở về, hắn xụ mặt, hung dữ nói: "Làm gì cậu!"

Trật tự từ đều đảo lộn.

Tại Trung hoảng sợ, lui về sau một chút mới lắp bắp nói: "Thổi... Thổi một chút, liền không đau."

Trịnh Duẫn Hạo:...

Trịnh tổng đột nhiên không biết nói gì, nghiêng cổ, im lặng, hơn nửa ngày mới chuyển sang chủ đề khác: "Trưa nay muốn ăn cái gì?"

"Ưm," Tại Trung đang quỳ trên sofa, nghe vậy đến tư thế cũng quên đổi, mím môi, rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, dùng hai ngón tay làm hình đôi đũa, rồi lại làm động tác gắp đồ ăn, nói, "Cái kia... Bơi bơi!"

Trịnh Duẫn Hạo "ừ" một tiếng, đi gọi điện thoại, kêu lẩu Haidilao coi như cơm trưa.

Nhưng hắn lại không phát hiện, bản thân cùng Tại Trung giao lưu càng ngày càng liền mạch.

Đối với đại đa số người tới nói, khoảng thời gian từ ngày 30 đến mùng 7 nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Đây là kỳ nghỉ nhàn nhã nhất nhưng cũng bận rộn nhất trong một năm. Nhàn nhã là vì không cần dậy sớm đi học hay đi làm, không cần lo lắng xem hôm nay sếp có bắt tăng ca hay không, cũng không cần lo lắng thầy dạy toán đáng sợ có đột nhiên lôi một sấp đề kiểm tra ra hay không. Còn nói bận rộn thì cũng đúng là rất bận, đi thăm người thân thăm bạn bè, một ngày ba chuyến, đại khái không hề có thời gian ngừng nghỉ.

Người Trung Quốc thường hay thích nói về "năm hương vị", có lẽ cũng chính là hương vị bận rộn mà náo nhiệt như vậy.

Nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại không cần suy nghĩ về vấn đề này, ngày nghỉ theo quy định của nhà nước tất nhiên hắn không cần đến không công ty, nhưng cũng chẳng có bà con họ hàng gì mà đi thăm, mà hắn lại lười ra ngoài xem mấy trò "khuyến mại năm mới" gì đó, căn bản là Trịnh tổng chẳng hề thiếu tiền, vì thế dứt khoát nằm mốc meo ở nhà.

Ngủ đến khi muốn tỉnh, tỉnh ngủ thì gọi đồ ăn bên ngoài, cơm nước xong lại để ý tin tức thị trường chứng khoán, nếu không có điện thoại bàn công việc thì xem tivi. Hắn không đặc biệt yêu thích xem gì đó, nên có đôi khi dứt khoát xem phim hoạt hình cùng Tại Trung. Xem tivi chán rồi Trịnh tổng lại lôi máy chơi game mua từ rất lâu rồi ra chơi, mân mê một hồi vậy mà thật sự có thể chơi. Vì thế hai người chơi từ Super Mario đến Contra, trò mới trò cũ đều thử một lần. Trịnh Duẫn Hạo với khát vọng chiến thắng lớn lao mỗi lần tổ đội với Tại Trung đều bị thua, một hồi liền nổi điên lên mắng chửi, khiến tiểu đáng thương sợ tới mức hai mắt đỏ lên, cái mũi hồng hồng, muốn khóc lại không dám khóc, nên giờ cứ nhìn thấy tay cầm chơi game là bỏ chạy.

Một ngày hai lần cơm hộp, xong bữa tối, Trịnh Duẫn Hạo sẽ lên lầu tập thể hình, Tại Trung một mình ở dưới lầu xem tivi hoặc đọc sách, xem chán lại chạy tới phòng tập thể thao đi tới đi lui. Sau vài lần, bị Trịnh Duẫn Hạo xách luôn vào phòng tập, kết quả lần đầu tiên thiếu chút nữa bị tạ tay đập vào chân, bị Trịnh Duẫn Hạo mắng cho máu chó phun đầu. Cũng may sau đó hắn lại bình tĩnh chỉ dạy, cậu học cũng không chậm, rất nhanh là có thể tự leo lên máy chạy bộ chạy một hồi, hoặc thực hiện mấy cái hít đất. Trịnh Duẫn Hạo mỗi khi chống đẩy thấy cậu lộ eo hay đôi chân trắn nõn đều nhìn thêm vài lần.

Tiểu ngốc tử này tuy gầy nhưng dáng người thật đúng là không tệ.

Đại khái là trong nhà có thêm một người, có thêm nhân khí, tuy ngâm mình ở nhà năm ngày nhưng Trịnh Duẫn Hạo cũng không cảm thấy nhàm chán. Thẳng đến mùng năm, Thẩm Xương Mân và Phác Hữu Thiên kéo nhau đến chúc tết, hắn mới nhận ra bản thân đã gần một tuần không ra khỏi nhà.

"Năm mới vui vẻ nha," Phác Hữu Thiên cũng không phát hiện điều này, mới vừa vào cửa liền nói, "Gần đây chả thấy bóng dáng mày đâu, bận cái gì hả?"

"Chả bận cái gì hết," Trịnh Duẫn Hạo mặc áo ngủ, cả người đều lười biếng, thiếu vài phần sắc bén, xoa xoa đầu đưa dép lê cho Thẩm Xương Mân, miệng nói, "Nhàn rỗi."

"Ngài đúng là nhàn rỗi," Phác Hữu Thiên mang dép lê, nhìn vào trong nhà, "Tại Trung đâu?"

"Còn chưa dậy."

"Gần đây chất lượng giấc ngủ của cậu ấy không tệ?" Người nói chính là Thẩm Xương Mân, trong tay anh còn xách theo hai cái túi, màu sắc rực rỡ.

"Mày hỏi anh thì anh hỏi ai?" Trịnh Duẫn Hạo duỗi tay muốn tiếp nhận cái túi trong tay Thẩm Xương Mân, kết quả người sau lại giật tay lại, miệng nói:

"Không phải cho anh."

Trịnh Duẫn Hạo:...

"Mẹ nó hai đứa mày đến nhà tao chúc tết, đồ vật còn không phải cho tao?"

"Nếu không?" Thẩm Xương Mân thật vô tội, anh nhỏ tuổi nhất trong ba người, lại có thêm đôi mắt nai, nên khi giả vờ vô tội tuyệt đối không hề có sơ hở, "Em cho anh cái bao lì xì?"

Trịnh Duẫn Hạo:...

"Ha ha ha ha ha ha..." Phác Hữu Thiên đứng bên cạnh xem trò hay cười ngửa tới ngửa lui, Trịnh Duẫn Hạo khó chịu ném cho gã ánh mắt hình viên đạn, gã lập tức ngậm miệng, nhìn đông nhìn tây làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, miệng nói, "Thật ra hôm nay tụi tao tới là có chuyện nghiêm túc muốn nói với mày."

"Mày mà cũng có chuyện nghiêm túc?"

Trịnh Duẫn Hạo cười lạnh, Phác Hữu Thiên đã quen bị hắn mỉa mai, vẽ nên một biểu tình kỳ quái, chỉ chỉ Thẩm Xương Mân nói: "Nó."

"Mày lại có chuyện gì?"

Thẩm Xương Mân đang mặc áo khoác đen, nghe Trịnh Duẫn Hạo hỏi, cũng không vội trả lời, thong thả ung dung cởi áo khoác treo lên giá áo rồi mới nói: "Mấy bữa trước em tới nhà sư huynh chúc tết, anh ấy hỏi chuyện Tại Trung, hỏi chúng ta có muốn đưa Tại Trung đến đó thử lại một lần nữa không, anh ấy nói...."

"Có cái gì hay mà nói," Trịnh Duẫn Hạo nhớ tới chuyện lần đó xảy ra ở chỗ sư huynh của Thẩm Xương Mân mà hơi phát cáu, tuy không hiểu vì sao lại tức giận, hắn giơ tay ngăn Thẩm Xương Mân nói tiếp, miệng nói, "Không đi."

"Được rồi," Thẩm Xương Mân và Phác Hữu Thiên liếc nhau, giống như đã sớm đoán được quyết định của vị bạo quân này, lại nói tiếp, "Người ở chỗ anh, anh định đoạt."

"Cái gì mà tao định đoạt..."

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy lời này có vẻ kỳ quái, vừa muốn mở miệng phản bác, Thẩm Xương Mân liền giành trước một bước nói:

"Trước mắt không tiếp nhận điều trị thì thôi, nhưng Tại Trung cũng không thể cứ như vậy mãi được, ngày thường anh cũng phải đến công ty, phải xã giao, có khi còn phải đi công tác, trừ phi bảo dì Ngô ở lại đây làm bảo mẫu, nhưng chắc chắn anh sẽ không đồng ý."

"Vô nghĩa," Những lời Thẩm Xương Mân nói càng lúc càng không lọt tai, Trịnh Duẫn Hạo không tự giác nhíu mày, giọng nói đã mang vài phần khó chịu, "Cho nên, đưa cậu ta đến trung tâm bảo trợ gì đó hả?"

Thật ra họ cũng từng nghĩ đến biện pháp này, ban đầu Trịnh Duẫn Hạo cũng rất tán thành, dù sao không thân cũng chẳng quen, đưa người đi đâu thì liên quan gì đến hắn, nhưng lúc này nghe thấy có vẻ Thẩm Xương Mân có ý này, hắn vậy mà lại muốn nhảy dựng lên mắng chửi người.

"Bình tĩnh bình tĩnh," Phác Hữu Thiên nhảy ra dùng tay quạt quạt cho Trịnh Duẫn Hạo, "Ngài gần đây hơi kỳ lạ nha, ý Xương Mân là nếu không thể tiếp thu trị liệu, thì vẫn phải cho Tại Trung tiếp xúc với xã hội, chứ cứ ở nhà như vậy hoài, lâu ngày không chừng lại mắc thêm bệnh khác."

Về điểm này, Trịnh Duẫn Hạo thật ra không có ý kiến, chỉ là Tại Trung như vậy, đi làm chắc chắn là không có khả năng. Thẩm Xương Mân giống như nhìn ra tâm tư của hắn, lại nói tiếp:

"Không phải Tại Trung rất thích vẽ tranh sao, Hữu Thiên có một người bạn mở một phòng trưng bày, quen không ít thầy dạy vẽ, có thể tìm một người đáng tin cậy, cho cậu ấy học, vẽ không đẹp cũng chẳng sao, chủ yếu là để tiếp xúc thêm với thế giới bên ngoài."

"Cũng đúng," Trịnh Duẫn Hạo cũng biết với tình huống như Tại Trung cũng không thể đưa cậu đến trường học đặc thù, giấy tờ tùy thân gì cũng chẳng có, phỏng chừng mới đến trường học liền bị đưa đi, "Nhưng cậu ta như vậy..."

"Sợ cái gì, có mặt mũi của chúng ta, tao không tin không thể nhét Tại Trung vào, lại nói, chẳng phải có tiền làm gì cũng được sao?"

Lời này rất có lý, Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu cũng không hỏi thêm, hai người kia có thể nói ra đề nghị này, tất nhiên đã suy nghĩ kỹ, hắn cũng không cần vô nghĩa quá nhiều.

"A, Xương Mân, Hữu Thiên!"

Có lẽ là nghe thấy động tĩnh dưới lầu, Tại Trung còn chưa thay quần áo, giày cũng không mang, chạy đến trên hành lang nhìn xuống, nhìn thấy hai người bọn họ liền vui mừng, giọng nói cũng tràn ngập vui sướng.

Cậu mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh da trời, lúc ngủ vài nút áo bị cởi ra, áo trượt xuống dưới lộ ra nửa bả vai, trắng trắng mềm mềm, nhìn rất mịn màng, Phác Hữu Thiên thấy thế lập tức lưu manh huýt sáo vài tiếng.

Trịnh Duẫn Hạo đen mặt, gân cổ lên rống:

"Lăn trở về mặc quần áo cho đàng hoàng!"

Tại Trung hoảng sợ, cũng không biết vì sao Trịnh Duẫn Hạo lại phát hỏa, hoang mang rối loạn chạy về phòng, người sau lại quay đầu nhìn Phác Hữu Thiên.

"Chậc, dáng người này, làn da này," Phác Hữu Thiên cảm thán được một nửa, lại nhìn thấy ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo, vẽ ra biểu hiện ngây thơ vô tội nhún vai nói, "Lòng yêu cái đẹp ai chả có, đừng trách tao."

Trịnh Duẫn Hạo:......

"Ngu ngốc."

Sau một hồi lâu Tại Trung mới thay quần áo xong đi xuống dưới, Thẩm Xương Mân thấy cậu liếc liếc nhìn sắc mặt Trịnh Duẫn Hạo, không dám tiến lại gần, vì thế vẫy tay, cười nói: "Đây, quà năm mới, một phần của tôi, một phần của Hữu Thiên."

"Wow, quà... A!"

Tại Trung tươi cười rạng rỡ, cũng đã quên nhìn ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo, nhận túi rồi lôi đồ bên trong ra xem.

"A, là, điện thoại!" Tại Trung nhận ra được cái này, Trịnh Duẫn Hạo cũng có một cái, luôn cầm trên tay, có thể gọi đồ ăn ngon, còn có thể nói chuyện với người khác, còn món còn lại, trông cũng dài dài dẹp dẹp, màn hình rất lớn, bên cạnh còn nút bấm, cậu cảm thấy hơi quen mắt, chần chờ một chút, ngập ngừng nói, "Cái này... Cái này là..."

"Máy chơi game," Phác Hữu Thiên giúp cậu nói tiếp, vẻ mặt đắc ý, "Quà của tôi đó, thế nào? Mẫu mới nhất, bên trong có rất nhiều trò chơi, đều thích hợp với cậu, để cậu ở nhà khỏi bị nhàm chán, thấy có tuyệt không?"

Gã nói chuyện với tốc độ rất nhanh, giọng điệu hơi khoa trương, Tại Trung có vẻ cũng không nghe được nhiều lắm, nhưng vẫn gật gật đầu, hé miệng cười nói: "Rất, rất tuyệt nha!"

"Xì, một cái máy chơi game nát..."

Trịnh tổng khoanh tay ngồi trên sofa phun ra một câu, giọng nói rất không vui, Thẩm Xương Mân quay đầu như suy tư gì đó nhìn hắn một cái.

"Đúng không, còn không nhìn xem ai chọn," Phác Hữu Thiên mới mặc kệ Trịnh Duẫn Hạo, đắc ý sờ sờ tóc, lúc này mới nhớ đến một chuyện khác, gã nói, "Thật ra tôi muốn dẫn cậu đi cắt tóc, tôi quen một nhà tạo mẫu tóc rất được, gần đây đang ở trong nước, tóc tôi là do cậu ta cắt đó, đẹp không?"

Phác Hữu Thiên xoay một vòng 360 độ khoe kiểu tóc vừa đổi.

Tóc được chẻ ở giữa, không dài không ngắn, vừa qua khỏi cằm, được uốn lên, nhuộm màu nâu vàng, cũng được coi là kiểu tóc yêu thích của mấy anh chàng đẹp trai trong truyện tranh Nhật Bản, chỉ tiếc hai tên Thẩm Xương Mân và Trịnh Duẫn Hạo một tên thích đơn giản, một tên thích thoải mái nên chẳng hề đánh giá cao kiểu tóc của gã, căn bản nhìn cũng không thèm nhìn, vì thế Phác Hữu Thiên chỉ có thể trông mong vào Tại Trung.

"....Giống, dì."

Phác Hữu Thiên cảm thấy bản thân giống như vừa bị sét đánh, ngược lại Trịnh Duẫn Hạo và Thẩm Xương Mân lại cười ha hả, Tại Trung không rõ nguyên do, nhìn bên này nhìn bên kia, rồi cũng cười theo.

Tuy rằng buổi trưa có thêm hai người, nhưng bất đắc dĩ cũng đều là những kẻ không có khả năng xuống bếp, cuối cùng phải kêu thức ăn bên ngoài. Sau khi ăn uống no say, Phác Hữu Thiên dạy Tại Trung sử dụng máy chơi game một hồi, lại thấy Thẩm Xương Mân và Trịnh Duẫn Hạo một người thì ngồi nghiêm túc đọc báo, một người thì xem tin tức, liền cảm thấy nhàm chán, nghĩ nghĩ liền đề nghị:

"Ở nhà không thú vị, hay mình đi chăm sóc sức khỏe đi?"

Trịnh Duẫn Hạo ném cho gã một ánh mắt xem thường, Thẩm Xương Mân tặng hắn hai chữ "đáng khinh", Tại Trung ngồi bên cạnh chơi đua xe rất thân thiện, nhưng lại ngây thơ hỏi lại:

"Chăm sóc sức khoẻ... là cái gì?"

"Đờ mờ tụi bay nghĩ đi đâu vậy? Tao nói chăm sóc sức khỏe chính là chăm sóc sức khỏe" Phác Hữu Thiên cảm thấy bản thân quả thật oan uổng muốn chết, "Ngâm mình, mát xa, tin tưởng tao, tao thật sự không hề muốn chơi some với hai đứa mày?" (Chăm sóc sức khỏe còn có nghĩa là đi vui vẻ với các em gái)

"Chơi, chơi some là cái gì?"

Tại Trung vẻ mặt hồn nhiên hỏi tiếp, Trịnh Duẫn Hạo giơ tay ném tờ báo sang một bên, Thẩm Xương Mân ôn hòa thân thiện hơn nhiều, chỉ lấy điện thoại ra, tìm một tấm hình đưa cho Phác Hữu Thiên xem.

Trên màn hình điện thoại là ảnh một con chó bị bóp mặt, bên cạnh viết mấy chữ to:

—— Bóp nát mặt mày.

Phác Hữu Thiên:......

"Vậy tụi mày có đi không," Gã suy yếu ôm ngực, như thể sắp xa lìa trần thế, "Tao biết một chỗ không tệ, ít người, không khí lại tốt, còn có rất nhiều nhân viên xinh đẹp."

"Trọng điểm của anh là câu cuối cùng chứ gì," Thẩm Xương Mân giảm âm lượng tivi, mấy ngày gần đây anh đều phải cùng ba mẹ đi chúc tết, cũng hơi mệt mỏi, vì thế hỏi Trịnh Duẫn Hạo, "Đi không?"

Mấy nơi như suối nước nóng trước đây Trịnh Duẫn Hạo cũng thường hay đi, Phác Hữu Thiên nhắc tới khiến hắn cảm thấy như vậy cũng có thể thư giãn gân cốt, vì thế đứng dậy nói: "Đi."

Tại Trung cầm máy chơi game mờ mịt nhìn ba người, Phác Hữu Thiên cười túm hắn cánh tay cậu nói: "Đi thôi, đi ra ngoài chơi, dẫn cậu đi gặp mấy chị gái xinh đẹp."

Gã làm mặt quỷ, chỉ tiếc Tại Trung cũng không hiểu được thâm ý của gã, chỉ nghe thấy "đi ra ngoài chơi" là lập tức cao hứng, vui vẻ về phòng lấy quần áo, bởi vì không muốn rời xa mấy món đồ mới được tặng nên cũng cất cả máy chơi game vào túi.

Bốn người cùng lên chiếc Bentley của Trịnh Duẫn Hạo. Phác Hữu Thiên lái xe, Thẩm Xương Mân vốn định ngồi ở ghế sau với Tại Trung, thuận tiện nói chuyện với cậu, kết quả lại thấy Trịnh Duẫn Hạo đẩy mạnh cậu vào ghế sau, sau đó cũng ngồi vào bên cạnh, vì thế anh cũng đành ngồi vào ghế phụ.

"À, đúng rồi," Xe đang chạy trên đường, sau khi Phác Hữu Thiên gọi điện thoại cho bạn gã, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thừa dịp chờ đèn đỏ, nghiêng đầu nói chuyện với Trịnh Duẫn Hạo, "Nghe nói Thụy Kim gần đây gặp vấn đề về tài chính, hơn nữa ông chú hai của Kim Tuấn Tú còn đi khắp nơi nói Kim Tuấn Tú tàn nhẫn, giống như mẹ cậu ta, cùng mẹ cậu ta hại chết đứa con riêng kia, bây giờ ở bên ngoài đang đồn ầm lên, chậc, tao thấy tiểu Kim tổng cũng chẳng dễ dàng gì."

Chuyện này Trịnh Duẫn Hạo cũng có nghe thấy, hắn luôn không có hảo cảm với người Kim gia, đối Kim Tuấn Tú lại càng chán ghét, nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng: "Người Kim gia... Có kết cục gì đều là tự tìm, Kim Định Nguyên chết sớm xem ra là ông ta may mắn, những người khác... Hừ."

"Bên Kim Tuấn Tú còn cần kêu người quan sát không?"

"Tùy tiện đi."

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy Kim Tuấn Tú đến nước cũng này thì cũng chẳng còn vùng vẫy được bao lâu, thuận miệng nói một câu liền quay đầu xem Tại Trung, lại phát hiện cậu không chơi trò chơi, mà nghiêm túc nghe bọn hắn nói chuyện, trên mặt toát ra vài phần buồn rầu, vài phần suy tư.

"Nhìn cái gì," Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vỗ đầu cậu nói, "Chơi trò chơi đi."

"Ưm."

Trên mặt tiểu đáng thương xuất hiện cảm xúc phức tạp chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, cậu nghe lời cúi đầu chơi trò parkour, chỉ tiếc kỹ thuật quá kém, chơi mấy ván nếu không phải bị rớt xuống vách đá, thì chính là đâm đầu chết. Trịnh Duẫn Hạo nghiêng đầu nhìn một hồi, nhịn không được mở miệng chỉ đạo:

"Nhảy đi."

"Mẹ nó, ấn chỗ này."

"Cậu mẹ nó ngốc hả, không thấy phía trước có chướng ngại vật hả."

"Đờ mờ, vậy mà cũng có thể ngã?"

"Ấn chỗ này! Ấn chỗ này!"

"Mẹ nó, đưa cho tôi, để tôi!"

......

Trịnh tổng nhìn không nổi nữa liền giật lấy máy chơi game, tự mình ra trận, biến thành Tại Trung nhướn cổ nhìn hắn chơi.

Thẩm Xương Mân ngồi phía trước tỏ vẻ:

Tình cảnh này quả thật không thể nhìn.

Giống như Phác Hữu Thiên nói, khu vực suối nước nóng bạn gã mở không hề tệ, bởi vì là ngày tết, người cũng không nhiều lắm, phòng thay quần áo trống trơn, có thể tự do lựa chọn ngăn tủ. Trịnh Duẫn Hạo thay áo tắm được cung cấp, cầm chìa khóa trên tay đi tìm Tại Trung.

Gần đây có vẻ hắn bắt đầu quen với cuộc sống chăm sóc thêm một đứa con nít, gần như là đã tạo thành thói quen.

"Nhìn đi, khóa như vậy là được, chìa khóa phải giữ cho kỹ, không là lát nữa về mở không được."

Tại Trung và Thẩm Xương Mân chọn hai ngăn tủ gần nhau, Trịnh Duẫn Hạo đi qua liền thấy Thẩm Xương Mân đã giúp Tại Trung khóa tủ, đang cúi đầu giúp cậu thắt đai lưng.

"Sao tụi bay lề mề vậy?"

Vừa mở miệng liền phun ra một câu với giọng điệu không hề vui vẻ, Tại Trung ngẩng đầu liếc hắn một cái, hơi sợ hãi, nhưng Thẩm Xương Mân vẫn ôn hòa, bình tĩnh như trước, cười nói: "Nếu anh sốt ruột thì đi trước với Hữu Thiên đi."

Trịnh Duẫn Hạo "Hừ" một tiếng, nhấc chân muốn đi, lại cảm thấy không đúng, dựa vào cái gì hắn phải đi trước?

"Cậu lại đây cho tôi" Trịnh tổng túm cổ áo Tại Trung, kéo cậu đi theo hắn, giọng điệu khó chịu dạy bảo cậu, "Ai là cơm cha áo mẹ của cậu, còn không biết sao?"

Tại Trung mờ mịt nhìn hắn một cái, rõ ràng là không hiểu.

Tầng hai là nơi mát xa, bởi vì ông chủ là người quen của Phác Hữu Thiên, tất nhiên sẽ sắp xếp cho họ vào một căn phòng thật xa hoa. Nhân viên mát xa cũng rất xinh đẹp, trước căng sau cong, mặc cũng ít. Phác Hữu Thiên rất vừa lòng, chọn một chỗ nằm sấp xuống, thuận tiện chọn người đẹp nhất trong số nhân viên, Thẩm Xương Mân và Trịnh Duẫn Hạo từng người tùy tiện chỉ định một người, cũng nằm lên giường.

"Ấn ấn bả vai là được."

Trịnh Duẫn Hạo xoay xoay vai một chút, cởi áo tắm đến eo, nhân viên mát xa cười đáp lại, lấy tinh dầu xoa lên lưng hắn. Ba người đều đã quen với hoạt động này, cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ còn lại Tại Trung không biết gì đứng một bên, tay chân hơi luống cuống. Nhân viên còn lại cũng không thấy Tại Trung có gì khác thường, cười cười kéo cánh tay cậu, miệng nói:

"Ngài muốn mát xa gì? Mời đến bên này..."

Cô còn còn chưa nói xong, liền thấy Tại Trung giật mình né tránh, chưa hết, tiểu soái ca này còn giống như chạy trốn, chạy đến bên cạnh soái ca đang được ấn bả vai, như thể cô là quái vật.

Nhân viên mát xa tự cảm thấy bản thân mình cũng khá xinh đẹp:...

"Lại làm sao vậy?"

Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu, bởi vì đang mát xa, giọng nói của hắn có hơi run.

"Bắt... tôi." Tại Trung đứng ở tại chỗ giơ tay chỉ cô nhân viên mát xa đang xấu hổ, rồi lại túm lấy tay Trịnh Duẫn Hạo, giống như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.

Trịnh Duẫn Hạo giơ tay ý bảo nhân viên đang mát xa cho hắn dừng tay lại, sau đó chỉ chỉ Phác Hữu Thiên và Thẩm Xương Mân cũng đang mát xa bên cạnh, nói: "Là mát xa cho cậu, bắt cái đầu cậu."

Tại Trung không biết "mát xa" nghĩa là gì, bị người khác ấn trên giường, rà qua rà lại chính là mát xa sao?

Cậu có chút không muốn, vì thế lắc đầu nói: "Không, không cần, mát xa."

"Sao lắm chuyện vậy!" Trịnh Duẫn Hạo trừng mắt nhìn, Tại Trung hơi sợ, nhưng cũng không chịu buông tay Trịnh Duẫn Hạo, chỉ nhỏ giọng lặp lại:

"Không cần..."

"Đờ mờ," Trịnh Duẫn Hạo giằng co với cậu một hồi, đứng dậy phủ thêm quần áo, miệng mắng một câu, sau đó nhấc chân đá đá Thẩm Xương Mân bên cạnh nói, "Hai đứa mày mát xa đi, anh dẫn cậu ta đi tắm trước."

"Đã biết," Thẩm Xương Mân mơ màng sắp ngủ, cũng không thèm nâng đầu nhìn hắn, xua xua tay nói, "Lát tụi em đi tìm hai người."

"Ừ," Trịnh Duẫn Hạo mặc áo tắm, quay đầu thấy Tại Trung còn đứng ở sau lưng, vì thế hung dữ nói, "Đi thôi, thật là phiền toái."

Tuy bị mắng nhưng nghe thấy phải đi Tại Trung vẫn rất vui vẻ, nhanh chóng chạy theo hắn. Hai người đi qua một hành lang trải thảm thật dài, đi thang máy một chút liền tới khu tắm vòi sen. Vì có ít người, nên khu vực này hầu như trống không, trông hơi quạnh quẽ.

"Rất, lạnh nha."

Bởi vì hầu như không có người nên độ ấm hơi thấp. Tại Trung rùng mình một cái, Trịnh Duẫn Hạo quay đầu nhìn cậu, lại bước đi nhanh hơn, đưa cậu đến chỗ một cái vòi sen, mở nước chỉnh nhiệt độ rồi nói: "Cậu tắm ở đây đi."

"Tắm xong, thì sao?"

"Tắm xong thì mặc quần áo, sau đó chờ tôi."

"Đã, đã biết."

Trịnh Duẫn Hạo đã sắp xếp xong, bước sang phòng kế bên tắm rửa. Cơ sở vật chất ở đây không hề tệ, đều là phòng đơn nhỏ, tuy không có cửa, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có một chút riêng tư. Trịnh Duẫn Hạo cởi quần áo, gội đầu trước, lúc đang xoa xà phòng lên người, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện, có vẻ là có người tới đây tắm rửa.

Giọng nói càng ngày càng gần, có vẻ còn vang lên tiếng cười thấp thấp. Sau đó, có vẻ như vài người trong số đó đã chọn được phòng tắm, Trịnh Duẫn Hạo vặn nhỏ nước lại, liếc mắt một cái, chuẩn bị đi xem tiểu đáng thương ở phòng bên cạnh. Cậu luôn sợ hãi người lạ, chỉ mong là lần này không bị dọa. Kết quả mới ló đầu ra, liền cảm thấy trước mắt có một bóng đen, ngay sau đó bị một lực đánh mạnh vào, Trịnh Duẫn Hạo còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, đã bị Tại Trung ôm eo ấn trên tường.

Tường gạch men đã được nước ấm tưới qua nên cũng không lạnh, nhưng bị đụng phải như vậy, Trịnh Duẫn Hạo bị đau mắng một câu:

"Đờ mờ."

Bên ngoài có mấy khuôn mặt xa lạ, có vẻ còn nhìn sang bên này vài lần, nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu:

"Tao đã nói bên này có người, mày đi qua chắc làm người ta sợ nhảy dựng rồi."

"Tao có biết đâu, hơn nữa đều là nam nhân, sợ cái gì."

"Mày tự nhiên chào hỏi, không dọa người ta mới lạ."

"Ai u, đi mau."

"Tư thế này..."

Tiếng nói càng lúc càng xa, Trịnh Duẫn Hạo cơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng cười bỡn cợt của họ, là người đàn ông trưởng thành, hắn tất nhiên có thể đoán được ý vị trong tiếng cười này.

"Này..."

Chờ hơn mười giây, đám người đã đi khỏi, Trịnh Duẫn Hạo mới duỗi tay muốn đẩy Tại Trung ra, nhưng tay vừa đặt lên lưng cậu, cảm xúc mịn màng khiến hắn đột nhiên phản ứng lại.

Hai người bọn họ đều đang trần truồng!

Các giác quan phản ứng lại chậm hơn so với tư duy, thân thể kề sát có hơi lạnh, nhưng vì trên người có bọt xà phòng, lại cực kỳ trơn mịn. Tại Trung ôm chặt eo hắn, đầu dán trên vai hắn, hô hấp ấm áp thổi vào xương quai xanh, khiến cánh tay hắn nổi da gà, không có nước ấm cọ rửa, phản ứng tự nhiên của cơ thể khiến đầu vú của hắn và Tại Trung đều cứng lên, cọ xát vào làn da của nhau, mang đến cảm giác kỳ lạ.

Đương nhiên đây không phải là chuyện tệ nhất, tệ nhất chính là, Tại Trung chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, chênh lệch chiều cao như vậy khiến thằng em của hắn chọc vào bụng dưới của cậu, mà nơi đó của Tại Trung lại cọ xát giữa hai chân hắn, âm mao cọ vào đùi hắn, vừa tê dại vừa ngứa, ngứa đến trong lòng.

Trịnh Duẫn Hạo hít sâu một hơi, lưng dán lên gạch men, buộc bản thân không suy nghĩ bậy bạ, nói cho bản thân là mình đang ôm một nam nhân hàng thật giá thật, sau một lúc lâu mới khó khăn mở miệng:

"Người đã đi rồi, khụ... Cậu đi tắm đi."

Miệng lưỡi của hắn đều khô, giọng nói cũng khàn khàn. Tại Trụng bị mấy người xa lạ làm hoảng sợ, lúc này nghe thấy Trịnh Duẫn Hạo nói chuyện mới ngẩng đầu, cậu giật giật thân thể, chỉ cảm thấy người bị cậu ôm lại cứng đờ vài phần.

"Vừa, vừa nãy, bọn họ..." Tại Trung muốn miêu tả cho Trịnh Duẫn Hạo nghe về cảnh tượng dọa người lúc này, kết quả lại cảm thấy có gì đó không đúng, cậu mới nói được một nửa liền cúi đầu, "A..."

Sao lại có thứ gì đó cưng cứng chọc vào bụng cậu?

Lúc nãy còn không có.

Tuy cậu cũng có, nhưng sao của cậu lại mềm?

Tại Trung vừa xem vừa duỗi tay muốn chạm vào, miệng lẩm bẩm nói: "Cứng... cứng quá."

Cậu vừa động, nơi đã cương cứng kia lại cọ cọ lên làn da cậu vài cái, quy đầu đã có chất lỏng trong suốt thấm ra. Trịnh Duẫn Hạo gần như cắn chặt răng, ngũ quan đều sắp vặn vẹo, mới tích cóp đủ sức lực duỗi tay ngăn tay Tại Trung lại.

"Đừng nhúc nhích."

Mấy chữ này là được phun ra từ kẽ răng, Tại Trung không biết hắn bị làm sao vậy, vì thế ngẩng đầu nhìn, trong căn phòng đầy sương mù, đáy mắt cậu đang gợn sóng.

"Mẹ nó..."

Trịnh Duẫn Hạo hung hăng hít vào một hơi, giật lấy áo tắm dài bên cạnh, trùm lên cho Tại Trung, sau đó lại cầm khăn lông quấn quanh eo hắn, lúc này mới túm tay Tại Trung đi ra ngoài.

Hắn đi rất nhanh, Tại Trung bị hắn kéo đến nghiêng ngả lảo đảo, lại nhìn không thấy đường, bận rộn hơn nửa ngày mới thò cái đầu tóc lộn xộn ra khỏi áo tắm.

"Làm, làm gì đi nha?"

Trịnh Duẫn Hạo nghe thấy chữ "làm" này liền cảm thấy không vui, cắn răng mở miệng mắng cậu:

"Câm miệng."

"Ô..."

Tại Trung sợ tới mức không dám nói tiếp nữa, hai người gần như trong chớp mắt đã đi đến trước cửa phòng đã được đặt trước. Trịnh Duẫn Hạo mở cửa, đẩy mạnh Tại Trung vào, sau đó một mình đi vào toilet, miệng nói:

"Ở đây, không được đi ra ngoài."

"Được, được."

Tại Trung nhìn thấy hắn gần như là chạy vào toilet, sau đó đóng cửa "rầm" một tiếng, rụt rụt cổ, ngoan ngoãn ngồi trên giường.

Nhưng mà Trịnh Duẫn Hạo làm sao vậy nha?

Cậu cúi đầu nhìn nhìn giữa hai chân mình, buồn bực nghĩ:

Sinh bệnh sao?

Mà Trịnh Duẫn Hạo hư hư thực thực sinh bệnh đứng ở toilet, tay cầm gia hỏa đã cứng đến sắp nổ, trong đầu loạn thành một nồi cháo.

Hắn vậy mà cứng vì một tên tiểu ngốc tử?

Hắn vậy mà có dục vọng với một người cùng giới tính?

Không không không, đây chắc chắn là chuyện ngoài ý muốn.

Chắc chắn là do gần nhất đây hắn không có sinh hoạt giương chiếu.

Trịnh Duẫn Hạo vừa loát vừa tự thôi miên bản thân như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro