Quyển 3: Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trước đây anh có từng làm như thế này cho Quyển Nhu không?"

Hàn Minh Vũ đang cầm tay của Nghệ Hân, anh bôi thuốc cho cô rồi nói: "Có."

Nghệ Hân nghe câu trả lời thì chỉ im lặng, Minh Vũ cẩn thận băng lại cho cô, lúc này anh nâng nhẹ đôi mắt lên nhìn cô mà hỏi một câu:

"Ghen với cô ấy sao?"

Nghệ Hân nghiêng đầu sang bên: "Tôi... làm gì có?"

Hàn Minh Vũ cười, anh thả tay cô ra: "Không có thì thôi"

Nghệ Hân quay đầu lại, cô chợt hỏi: "Anh thích Quyển Nhu ở điểm nào?"

Hàn Minh Vũ hạ xuống đôi mắt, Nghệ Hân chạm vào tay anh: "Anh nói đi, anh thích em tôi ở điểm nào?"

"Mọi thứ." Hàn Minh Vũ trả lời, một sự trả lời khiến lòng Nghệ Hân chợt buồn, cô bỗng thở dài, ánh mắt cũng dần hạ thấp.


"Chủ tịch đã đến giờ họp." Jensi thông báo qua bộ đàm

Hàn Minh Vũ ngẩng đầu, anh bảo với Nghệ Hân:

"Cô ở trong này, đừng chạy xuống phòng thiết kế nữa, cũng đừng vứt văn kiện của tôi, sau khi họp xong tôi sẽ dẫn cô đi tham quan Hàn Thị được không?"

Nghệ Hân lắc đầu.

Hàn Minh Vũ nhíu mày: "Vậy cô muốn thế nào?"

"Tôi muốn vào phòng họp với anh."

Hàn Minh Vũ liền nói: "Không được."

Nghệ Hân đứng dậy chạy tót đi, còn ngoái đầu lại: "Tôi lấy tư cách là cổ đông giữ 15% cổ phiếu Hàn thị nhé!"

Hàn Minh Vũ cũng không biết cô ấy muốn làm gì đây nữa.


Trong cuộc họp.

Lý Nghệ Hân ra mắt trước hội đồng quản trị, cô cúi chào rồi đưa lên bản thảo mà mình đã vẽ.

Các cổ đông đều phải ngỡ ngàng, vẽ cái gì vậy trời? Hàn Minh Vũ chắc phải uống thuốc chống đau đầu mất.

Nghệ Hân nói: "Mọi người thấy gì ở bức vẽ này."

"Chỉ thấy một sự ngoằn nghoèo." Một người trả lời.

Nghệ Hân cong khóe miệng: "Đúng nó rất ngoằn nghoèo, giống như hệ thống làm việc của Hàn Thị ở thời điểm hiện tại. Mặc dù đã không nằm trong tầm kiểm soát của Lý thị nhưng thu nhập khá ổn định nhưng chính sách đãi ngộ cổ đông khiêm tốn."

Ở đây mọi người hiểu ẩn ý của nó là Hàn Minh Vũ có thể đang có sổ đen

"Tôi yêu cầu bãi bỏ chức chủ tịch Hàn Thị của Hàn Minh Vũ, tiến hành bầu chọn chủ tịch mới. "

Cả khán phòng xôn xao, đến Hàn Minh Vũ cũng phải kinh ngạc. Lý Nghệ Hân dõng dạc tuyên bố muốn bãi bỏ chức vụ của chủ tịch Hàn Thị, nhưng đầu óc cô ta có vấn đề hay không, Hàn chủ tịch chẳng phải là chồng của cô ta hay sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Lý Nghệ Hân cô không được phát biểu tùy tiện."


"Tôi đồng ý với Lý Nghệ Hân."

"Tôi và cả tôi."

Có một ý kiến không tán đồng, nhưng sau đó lại có vài cánh tay đưa lên tán đồng.

Nghệ Hân quan sát, hừm...các người dám đưa tay? Nghệ Hân chuyển ánh mắt nhìn về phía của Hàn Minh Vũ, cô thầm nói: Anh thấy rồi chứ? Trong tập đoàn phe cánh muốn lật anh đang dần xuất hiện rồi đấy, hãy chú ý đến họ và loại bỏ những kẻ chỉ thừa cơ hội này.

"Được, vậy sẽ tiến hành bỏ phiếu, nếu như số phiếu bầu không đủ để thay thế vị trí chủ tịch, thì tôi và những người phản đối sẽ phải nhường lại hết cổ phần sang cho Hàn Minh Vũ. Nếu các vị đồng ý ?"

Khi Lý Nghệ Hân thông báo như vậy thì tất thảy đều không dám đưa tay, đây không đơn giản là đảo chính mà còn là đặt cược, họ không dám chắc phần thắng cho nên đành lui binh.

Một lúc sau, cuộc họp kết thúc.

Nghệ Hân bước ra khỏi phòng họp, cô vào lại văn phòng của Hàn Minh Vũ, nằm dài lên ghế sofa mà ngủ.

Một lát  sau Hàn Minh Vũ mới bước vào, anh lại gần Nghệ Hân ngồi thấp xuống nhìn cô. Nghệ Hân mở mắt, cô ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

"Hôm nay tôi mới biết."

"Biết cái gì?"

"Quả thực văn kiện đó cần vứt bỏ."

"Trong đó toàn những báo cáo đòi hỏi thêm quyền lợi mà cổ đông đề nghị bổ sung nên tôi nghĩ phải đá văng mấy hòn đá vô tích sự đó ra khỏi Hàn thị."

Hàn Minh Vũ rất công tâm. Nhân viên lại là nguồn nhân lực chính mà quyền lợi chưa được quan tâm vả lại công ty có giàu mạnh đều nhờ cậy ở họ.

Khi tập đoàn đã giàu mạnh thì việc đầu tư của cổ đông sẽ không uổng phí, thay vì cứ chăm chăm vốn ưu đãi cho cấp cao mà nhân viên lại bị cô lập như vậy chẳng khác nào tự mình giết mình. Nghệ Hân chỉ là lợi dụng việc này để giúp anh thanh lọc bộ máy

"Nghệ Hân cô thật sự rất có năng lực vậy mà trước giờ tôi không biết đó." 

Nghệ Hân cười, cô ngồi dậy: "Anh khen hay là anh chê tôi đấy."

"Khen."

"Khen thì phải có quà." Nghệ Hân vui vẻ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro