Chương 5: Manh mối mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc thì...mình đã bỏ qua cái gì.

Đứng trước những bậc thang đã té xuống, tôi nhìn nó với sự đâm chiêu.

Trước cái lối đi xuống tầng một này đó chính là một hành lan dài bắt ngang qua. Cách không xa là một ngã rẻ. Kẻ gây ra chuyện đó với tôi có khả năng là lén lút đứng ở đó. Đáng tiếc, Erisa lại được tôi nhờ trở về phòng mình trên tầng ba. Cô ấy sẽ không đi qua lối rẻ này để nhận dạng được kẻ sẽ đứng sau.

Cảm giác lúc đó...

Tôi chỉ nhớ được là những bước chân. Những tiếng cao gót. Và nó không thể nào phân biệt được khi đa số nữ hầu ở dinh thự đều mang nó.

Nếu có thứ gì tôi lưu tâm được thì đó là chiều cao của kẻ kia.

Để xem xét, tôi thử bước lùi về sau. Đứng ngay ở vị thế của kẻ đó.

Trong đầu tôi những hình ảnh của cô ta dần xuất hiện. Không phải là cụ thể, nhưng có cái gì chính xác thì đó là chiều cao. Cô ta cao hơn tôi rất nhiều. Nếu đem Erisa ra so, thậm chí còn có vẻ cao hơn một đoạn.

Lúc đẩy, cô ta đã dùng lực vào phần đầu của tôi. Chứng tỏ cô ta không hề có sự tính toán. Chỉ đơn thuần, cô ta muốn đẩy tôi thật mạnh và bất ngờ để không nhận lại bất cứ sự phản kháng nào. Và mục đích đó, cô ta đã thành công.

Tôi sau khi mất đi thăng bằng. Bị đẩy đi cũng là lúc tôi chỉ còn thấy mỗi những bậc thang. Trong mơ hồ có quay lại nhìn thì đã không còn đủ khoảng cách để rõ ràng.

- ...

Nhớ lại, đầu của tôi lại bắt đầu nhói. Nên tạm thời, tôi đã dừng lại việc tưởng tượng.

Tôi bước đến bậc đầu tiên của cầu thang, vịnh vào lan can và hướng đôi mắt về bức tường không xa đó.

Nếu có gì đấy diễn tả cảm xúc của tôi vào lúc này, thì đó là sự choáng ngợp.

Một đôi mắt đỏ ánh lên vẻ nghiêm nghị, vẻ đẹp chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ xuất chúng, vóc người hình chữ S lại khiến cho bất cứ ai cũng phải ngưởng mộ.

Đó là cảm giác đại khái về mẹ của tôi, người được vẽ một bức chân dung lớn treo ở đó. Với phong thái của một con người cao quý.

Trước đây, tôi không nhớ có thể nhìn thẳng chân dung của mẹ thế này. Cứ mỗi lần đến đây. Nhìn lên tôi đều sẽ cảm thấy sợ hãi với người đã mang mình đến thế giới này. Cũng như cảm thấy tội lỗi vì đã cướp đi mạng sống của cô ấy.

Nhưng giờ thì khác, cảm xúc trong tôi chỉ còn lại hai chữ tiếc nuối.

Có được sự yêu thương của cha, nhưng mẹ thì lại...

Đúng là chẳng có gì có thể hoàn hảo được khi đó là một cuộc sống.

Không biết, mẹ là người thế nào nhỉ?

Một đứa trẻ sơ sinh thì làm gì có ấn tượng. Theo những gì tôi biết thì mẹ đã mất không lâu sau khi sinh và tôi đã có một khoảng thời gian được ở bên bà ấy. Nhưng nhìn lại thì, ký ức này trong tôi chỉ vọn vẹn là con số không. Đến một chút ấn tượng về mẹ cũng đều không có.

Liệu bà ấy có đối xử với mình giống mẹ không? Có đánh mình không? Có chửi mình không?

Những câu hỏi này thật vô nghĩa khi đối với người đã chết.

Lộc cộc...lộc cộc...lộc cộc...

Suy nghĩ đến đây, một vài tiếng bước chân nặng nề đã làm tôi phải chú ý quay người lại.

- Tiểu thư, tôi đã mang họ đến rồi đây ạ.

- Chào tiểu thư, xin tự giới thiệu tôi là Aragerf Dlifron. Đội trưởng của đội hiệp sĩ số 7, trực thuộc đại đội Filoiren, bảo vệ cho dinh thự Lunai. Người có thể gọi tôi là Aragerf.

- Tôi là Setteslie Gernerk. Người có thể gọi tôi là Sett. Và cũng giống như Aragerf, tôi cũng là một trong những đội trưởng của đại đội Filoiren, đội trưởng của đội 8, bảo vệ cho dinh thự Lunai.

Trước đó, tôi đã nhờ Erisa đi chuyển lời cho cha về việc nhờ cậy được ủy quyền vài hiệp sĩ. Tôi nghĩ là sẽ được nhận vài hiệp sĩ ưu tú là cùng.

Nhưng giờ, tôi lại có được đến hai đội trưởng của hiệp sĩ bảo vệ dinh thự. Như vậy, tôi sẽ có thể điều động nhiều người hơn là đã nghĩ ban đầu.

Từ cử chỉ cúi đầu cho đến hành đông tự giới thiệu. So với những người hầu tôi biết. Đúng như Erisa nói, họ nhìn tôn trọng tôi hơn rất nhiều.

- Chúng tôi từ bây giờ sẽ làm theo bất cứ mệnh lệnh nào của người thưa tiểu thư. Xin hãy cho chúng tôi biết chúng tôi cần phải làm gì.

- ...

Hình như đã có manh mối rồi.

Trước đó khi Erisa dẫn theo hai hiệp sĩ đến. Tôi đứng ở đây với trạng thái quay lưng. Đã nhận ra một điều mà bản thân không thường chú ý đến khi ở đây. Không phải tiếng bước chân, không phải sự nặng nề của nó, cũng không phải chiều cao của cô ta.

Đáng ra tôi nên để ý đến nó sớm hơn. Mùi hương của nước hoa. Thứ rất đặc trưng mà bất cứ ai ở cái nơi này đều sẽ sử dụng ít nhất một vài lần trong ngày. Để giữ cho cơ thể được thơm tho.

- Tiểu thư, ông chủ có lời nhắn cho người. Ngài ấy bảo, nếu người cần thêm, cứ bảo tôi lại đến chuyển lời cho ngài ấy một tiếng. Hoặc có thể đến gặp ngài ấy. Ngài ấy vô cùng muốn người có để đến thăm và xin xỏ ngài ấy bất cứ điều gì.

- ...Ta biết rồi.

Trước đây vì hiểu lầm nên đã không dám đến. Giờ ông ấy bảo thế thì đúng là. Mình vẫn đang còn bị ảnh hưởng nhiều hơn mình nghĩ.

Nói xong với Erisa, tôi đưa mắt sang hai đội trưởng đội hiệp sĩ 7 và 8. Hay còn có tên là Aragerf và Sett.

- Hai người đứng thẳng lên trước đi.

- ...

- ...

- Lúc đầu ta nghĩ sẽ muốn nhờ các ngươi làm một việc vào ban đêm. Nhưng giờ, ta nghĩ cần các ngươi làm cho ta một việc trước.

- Người cứ nói ạ.

- Bắt đầu từ lúc này, các ngươi có quyền được lục soát tất cả phòng ở của người hầu trong dinh thự.

- ?

- Điều người cần là gì ạ?

- Nước hoa, ta muốn các ngươi thu thập lại tất cả nước hoa của tất cả nữ hầu và lập danh sách cho ta. Của từng người một và loại mà họ sử dụng.

- ...

- ...

- Các ngươi có điều gì muốn nói sao?

- ...

- ...

- Không ạ.

- Vậy chúng tôi sẽ bắt đầu vào việc này.

Rõ ràng trước đó bọn họ đã do dự rất lâu.

- Phải rồi. Trước khi làm nó, ta cần các ngươi hãy tập trung toàn bộ người hầu trong dinh thự ra bên ngoài sân. Đừng để họ biết các ngươi đang lấy thứ gì.

- ...

- ...

- Sao nào, ta nghĩ các ngươi có thể nói điều mình đang nghĩ.

- ...Không ạ. Chỉ là việc này quá đột ngột với chúng tôi. Lục lọi phòng của các quý cô là một điều không tốt. Nhưng nếu đây là mệnh lệnh từ tiểu thư, chúng tôi vẫn sẽ làm nó mà không chút do dự.

- Như Aragerf nói ạ. Việc mà người định làm, ông chủ cũng đã dặn dò cho chúng tôi. Nên chúng tôi sẽ giúp người hết mình.

- Đội hiệp sĩ số 7 và 8 sẽ bắt đầu làm việc ngay ạ.

- Chúng tôi xin phép.

- Ừm.

Sau khi tôi gật đầu, họ mới rời sau khi đã cúi đầu trang nghiêm một cái.

Nhìn họ bước xuống tầng một xong, tôi đã hướng mắt sang Erisa. Người giờ đang nhìn tôi với ánh mắt rực rỡ.

- Sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Đúng là người sẽ có ấn tượng gì đó về nước hoa.

- Nước hoa chỉ là thứ có thể thay thế. Nếu kẻ đó làm việc cẩn thận, khẳng định sẽ thay đổi nó ngay lập tức sau khi gây án. Nhưng, nếu kẻ đó chủ quan, nó sẽ dễ hơn ta nghĩ.

- Chắc chắn là dễ rồi. Chúng sẽ không ngờ đâu.

Erisa có một cái nhìn rất tự tin.

- Bình thường người hầu ở dinh thự đều sẽ dùng nước hoa. Vậy họ sẽ mua nó ở đâu?

- ......Với người hầu bình thường thì cùng lắm chỉ có thể mua được ở vài cửa hiệu nổi tiếng trong thành phố. Còn một vài người có điều kiện hơn, họ sẽ lựa chọn việc nhập về những loại nước hoa nổi tiếng từ các vương quốc phía Đông.

- ...

Tôi tiếng sát đến Erisa và ngửi một chút.

- Vậy còn ngươi?

- Tôi? Hư hư, tất nhiên là sẽ nhập về rồi. Ngoài ra, người có ngửi thấy không.

Erisa cuối xuống và vẩy vẩy tay vào người.

- Đây là mùi hương của hoa Elilien đấy.

- Nó có gì đặc biệt?

- Sao lại không? Người không cảm thấy sự dịu nhẹ và thanh cao của nó sao?

- ...

- Sao người lại có thể không chút quan tâm vậy? Thôi được rồi, tôi cũng sẽ không ra vẻ với người làm gì. Nó thật ra chính là hoa mà phu nhân đã từng rất thích đấy. Để chế biến nó thành nước hoa, chúng có gia trị phải nói là vô cùng đắc đỏ luôn đấy.

Bằng cách nào đó, thay vì để ý đến đó là hoa mà mẹ tôi thích hay không. Tôi lại thấy Erisa lại khá giàu. Nói chẳng ra, so với một người hầu cho tiểu thư bị coi thường. Erisa đầu giờ lại khiến cho tôi có cảm giác, giống như trong cái nhà này. Dù cho người hầu có chia phe phái thế nào, cô vẫn chẳng có chút ảnh hưởng nào vậy.

- Nghĩ thì, quả nhiên người vẫn có ý với cha ta.

- Hự...tiểu thư, xin người đừng có suy diễn như thế...

Erisa đổ sụp xuống, trông có vẻ bất lực.

- Tôi không quan tâm đến ông chủ...người tôi quan tâm chỉ có phu nhân và người thôi...người tin tôi đi mà...

Cô ấy trông như sắp khóc đến nơi vậy.

- Vậy nếu muốn lập danh sách trước là gần như không thể đúng không?

- Nếu người muốn nói về danh sách mua hàng...đúng là nước hoa của các nữ hầu sẽ không được tính. Nhưng...người hầu rất hay dựa vào quá trình nhập hàng hoá vào dinh thự qua các thương nhân. Nên tôi có thể khẳng định với người một điều. Nếu người muốn biết người nào dùng nước hoa gì, nó lại là một chuyện khá là dễ.

- Thật sao? Vậy làm sao để ta có được sổ sách ấy?

- Tất nhiên là, chúng ta sẽ cần đến quản gia trưởng Esion. Ông ấy hiện tại là người quản lý chúng.

- ...

Là ông ta à.

Esion chính là cái người quản gia luôn theo cha tôi mọi lúc mọi nơi. Bình thường thì chúng tôi không có qua lại nhiều. Nhưng từ việc Erisa, không hề nhắc đến lão này như đồng minh. Có thể thấy được, ông ta cũng không phải là người coi trọng tôi.

- Ngươi nói là khá dễ?

- Tất nhiên.

Erisa nở một nụ cười rất vui vẻ.

- Sao ngươi lại cười như thế?

- Ôi tiểu thư bé nhỏ của tôi ơi. Đi nào đi nào. Cái gì muốn có được thì phải biết làm nũng biết không.

Lưng tôi bỗng dưng lại bị Erisa đẩy.

Tôi chưa kịp hiểu ý của cô ấy. Thì hướng đi đã là về phía thư phòng của cha.

- Gì chứ, người nên bắt đầu yêu cầu ông chủ nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Chúng ta sẽ đầu từ sổ sách hàng hoá!

- ...Erisa ta thấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro