Chương 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

Thời Bạc Y lại mất trí nhớ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một kiếm giả mặc bạch y từ cách đó không xa đi tới, nhất thời trước mắt sáng ngời.

* kiếm giả: người dùng kiếm

Thừa dịp còn cách xa, nhanh chóng đem y phục kéo loạn, lộ ra mảng lớn da thịt trước ngực.

"Vị đạo hữu này." Thời Bạc Y tựa vào khóm hoa dưới tàng cây, đóa hoa buông xuống che đi phân nửa dung mạo của hắn, "Xin dừng bước."

Kỳ thực người tới vừa nhìn thấy hắn cũng dần dần thả chậm cước bộ, thấy thế dứt khoát trực tiếp dừng lại, lẳng lặng nhìn hắn làm trò lẳng lơ.

Thời Bạc Y lôi kéo y phục, cổ áo mở rộng càng thêm lớn, hắn mị nhãn như tơ nhìn đối phương, ngữ khí mê hoặc: "Đạo hữu, có muốn song tu hay không?"

Người tới: "..."

Phương xa có người xì xào bàn tán.

Quần chúng vây xem giáp: Tông chủ chứng hay quên lại tái phát?

Quần chúng vây xem ất: Phỏng chừng là như vậy, ngươi xem, hắn lại không nhận ra Hạ tiên sinh.

Quần chúng vây xem bính: Nếu ta là Hạ tiên sinh, đã sớm đổi đạo lữ khác.

Quần chúng vây xem đinh: Ngươi cho rằng Hạ tiên sinh cũng hoa tâm lạm tình giống như ngươi sao →→

Mọi người liếc nhau, cảm thán nói: Hạ tiên sinh thật sự rất sủng Tông chủ, đoạn tình cảm này thật sự cảm động sâu sắc vô cùng!

Hạ Hàm Tử cúp mắt thở dài, đi tới phía trước đem y phục của Thời Bạc Y chỉnh trang lại.

"Cẩn thận cảm lạnh."

Thời Bạc Y nhất thời trong lòng đại loạn, tựa như thiếu niên ngây ngô, nhịn không được đỏ mặt.

Hạ Hàm Tử hơi hơi cúi đầu hôn hôn mi tâm của hắn, đem hắn kéo vào trong lồng ngực: "Tiểu Y, quên ta không sao cả, chúng ta mỗi ngày đều sơ kiến, rất tốt đẹp."

* sơ kiến: lần đầu gặp mặt

___

[2]

Thời Bạc Y nghiêng nghiêng tựa vào trên nhuyễn tháp, vẫy vẫy tay, gọi đệ tử kia lại đây.

"Nghe nói, bổn tọa cùng Hạ tiên sinh là đạo lữ song tu?"

Vị đệ tử kia không chớp mắt cúi đầu nhìn mũi chân, tuyệt đối không dám hướng lên trên liếc mắt một cái. Tông chủ y phục lại không mặc tốt, cũng may Hạ tiên sinh tính tình tốt, nếu là bình dấm chua, Tông chủ sớm đã bị dằn vặt trên giường.

"Đúng vậy, Hạ tiên sinh cùng Tông chủ là đạo lữ song tu, thập phần ân ái, đáng tiếc Tông chủ ngài mỗi ngày tỉnh lại đều mất trí nhớ." Sau đó lại tiếp tục phổ cập một đống sự tích huy hoàng.

Thời Bạc Y vừa nghe vừa bổ não một đống hình ảnh này nọ, sau đó cảm động hai mắt nổi lên thủy quang: "Hạ tiên sinh đối đãi như thế, ta phải làm sao để báo đáp hắn, hắn hiện tại đang ở nơi nào?"

* bổ não: tưởng tượng

Đệ tử tựa hồ nhìn thấu thủ đoạn bịp bợm của Thời Bạc Y, khóe miệng co rút: "Đang luyện kiếm ở kiếm bình."

* kiếm bình: chữ 'bình' trong từ 'bình địa', dùng để chỉ một vùng đất bằng phẳng; 'kiếm bình' là khoảng đất trống bằng phẳng chuyên dụng để tập kiếm

Vốn Đoàn Tụ Tông không có kiếm bình, nhưng sau khi Hạ Hàm Tử tới đây, liền có. Y là ái nhân của Tông chủ, cũng là ân nhân của Đoàn Tụ Tông, cao thấp toàn bộ trong tông đều dựa vào y —– dù sao Thời Bạc Y rất giỏi đào hố, dựa vào hắn liền xong đời.

* giỏi đào hố: ở đây ám chỉ Thời Bạc Y không biết cách quản lý phát triển Đoàn Tụ Tông, nếu hoàn toàn giao cho hắn xử lý lo liệu sự vụ trong tông, sẽ khiến Đoàn Tụ Tông gặp nhiều rắc rối tai họa

Thời Bạc Y hơi hơi đỏ mặt, ánh mắt liễm diễm, sáng rực nhìn ngó xung quanh, lúc đi bước chân hiển lộ ra phong thái liễu rủ trong gió, một đường tiến thẳng đến kiếm bình.

* liễm diễm: gợn sóng mênh mông

Hạ Hàm Tử cảm nhận được khí tức của hắn, dừng kiếm.

Thời Bạc Y đi tới, mềm nhũn không xương cốt dựa vào trong lồng ngực của y, trong mắt tựa hồ có lệ quang cảm động: "Tiên sinh, nghe được những việc ngài làm cho ta, Bạc Y không biết phải báo đáp thế nào, đành lấy thân báo đáp."

"Cho nên?" Hạ Hàm Tử ước chừng đã đoán được hắn muốn nói gì.

Thời Bạc Y mị nhãn như tơ: "Chúng ta tới song tu đi!"

Quần chúng vây xem: ...

~ ~ ~ ~ ~

* nhuyễn tháp:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro