Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[3]

Lại một lần nữa tỉnh lại, Thời Bạc Y trừng lớn con ngươi.

Hắn phát hiện ra bản thân đang nằm trong lồng ngực một người nam nhân, được cẩn thận ôm lấy, hai người cũng không mặc y phục. Hắn cảm giác bản thân thần thanh khí sảng, thực rõ ràng tối hôm qua là một buổi tối tràn ngập vui sướng, hút không ít dương khí, khụ khụ.

Nhưng quan trọng nhất là, nam nhân này thực anh tuấn! Dáng người tuyệt hảo!

Thời Bạc Y lặng lẽ vươn tay sờ sờ thân thể của đối phương, vẻ mặt thỏa mãn.

Hạ Hàm Tử bị hắn náo loạn đánh thức, nhưng không mở mắt, mà lại đem người ôm chặt một chút.

Thời Bạc Y hoảng sợ, thấy đối phương không nhúc nhích, đột nhiên lá gan lớn hơn. Hắn vươn tay chọc chọc cơ ngực của Hạ Hàm Tử, lại cúi đầu cắn một ngụm, nhéo nhéo, sờ sờ, cuối cùng bị Hạ Hàm Tử túm lấy tay.

Hạ Hàm Tử mở mắt, thời điểm đối diện với đôi mắt của Thời Bạc Y, y nhất thời cái gì cũng không nói được. Chỉ có thể thỏa hiệp hôn hôn mi tâm của Thời Bạc Y, ngữ khí bất đắc dĩ: "Tiểu Y..."

Thường ngày vào lúc này, Hạ Hàm Tử cũng đã rời giường đi tới kiếm bình luyện kiếm, cho nên Thời Bạc Y tỉnh lại sẽ không nhìn thấy y. Hôm qua phóng túng một chút, hôm nay mới dậy trễ, bị Thời Bạc Y tóm gọn.

Dựa theo bản tính của Thời Bạc Y, phía dưới hắn sẽ tận lực trêu chọc Hạ Hàm Tử, nhất định phải làm vài phát mới bằng lòng thả người.

Hạ Hàm Tử thở dài, quyết định từ bỏ giãy dụa, xoay người đem Thời Bạc Y đặt dưới thân.

Thời Bạc Y bị một câu 'Tiểu Y' của y làm cho sững sờ, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút quen thuộc, tựa như luôn có người nào đó dùng loại ngữ khí sủng nịnh bất đắc dĩ này gọi hắn, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại vẫn không nhớ ra được. Chính là đang ngây người, nam nhân ôm hắn đột nhiên đem hắn đè xuống.

"???" Thời Bạc Y ánh mắt trong suốt nhìn y, một bộ dáng dấp không rành thế sự.

Hạ Hàm Tử bỗng nhiên có chút thắt tâm, Thời Bạc Y biểu tình thế này khiến cho y giống như biến thành một tên tinh trùng thượng não.

"Không muốn?" Hạ Hàm Tử săn sóc hỏi, chẳng lẽ Tiểu Y thay đổi tính tình?

Thời Bạc Y bối rối trong phút chốc, nhất thời ngữ khí nhẹ nhàng: "Đêm qua tựa như đã làm đủ, hiện tại ta thực thoải mái, ta chỉ muốn ngươi ôm ra một cái."

Hạ Hàm Tử nhẹ nhàng thở ra, có một vị đạo lữ khẩu vị lớn như vậy xác thực dễ bị hư thận, Thời Bạc Y không muốn là tốt nhất. Hạ Hàm Tử nghe lời, một lần nữa ôm lấy Thời Bạc Y nằm xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Thời Bạc Y lải nhải nói chuyện.

"Tiên sinh, ta là nam sủng của ngươi sao?"

Hạ Hàm Tử thiếu chút nữa bị sặc chết vì nước miếng: "... Không phải."

Thời Bạc Y thất vọng không thôi.

"Ngươi là đạo lữ của ta."

Thời Bạc Y vẫn như cũ thất vọng không thôi: "Ta vẫn cảm thấy làm nam sủng có chút tốt hơn..."

"Vì sao?"

"Bởi vì..." Thời Bạc Y trong mắt lộ ra trông ngóng, "Thoạt nhìn thoại bản ngược luyến tình thâm giữa đại năng cùng nam sủng đặc biệt cảm động!"

* thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này

* đại năng: một cách gọi kính trọng dành cho những tu sĩ, thường được sử dụng với những tu sĩ có thực lực cao

... Cho nên ngươi ngay cả thoại bản cũng nhớ rõ, như thế nào không nhớ được ta?

Hoàn hảo Hạ Hàm Tử thân là kiếm tu tâm trí cường đại, bằng không tuyệt đối sẽ bị tiểu yêu tinh này làm cho tức chết.

* kiếm tu: tu sĩ tu luyện sử dụng vũ khí là kiếm

Thời Bạc Y vẻ mặt cảm động tiếp tục phổ cập cho Hạ Hàm Tử nghe mấy câu chuyện xưa tình yêu tam giác luyến loạn thất bao tao, Hạ Hàm Tử tâm mệt nghĩ cứ như vậy chẳng bằng làm chút vận động hài hòa, cùng lắm thì sau khi làm xong y lại ăn nhiều thuốc bổ một chút.

Chờ khi Thời Bạc Y nói mệt, hắn mới ý do vị tẫn chớp chớp đôi mắt, sau đó đột nhiên đem Hạ Hàm Tử áp đảo, ngữ khí nhẹ nhàng cưỡi trên người của Hạ Hàm Tử, nói: "Tiên sinh, chúng ta tới song tu đi!"

* ý do vị tẫn: chưa thỏa mãn

"..."

Những ngày tháng này quả thực không có cách nào khác trôi qua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro