Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[13]

Từ sau sự kiện xuân dược, Thời Bạc Y không còn có cơ hội nhìn thấy đám đệ tử mới kia.

Bất quá hắn cũng không rõ, cho nên không hỏi qua.

Chính là có một số việc, ngàn phòng vạn phòng cũng phòng không được. Thời Bạc Y hôm nay lại ngẫu nhiên nghe thấy hai vị đệ tử đang tán gẫu bát quái chuyện của đám đệ tử mới.

* bát quái: lắm mồm, nhiều chuyện

"Cũng không biết Hạ tiên sinh cùng hai vị hộ pháp nghĩ như thế nào, chẳng lẽ đệ tử mới lần này quả thực tư chất kinh người?"

"Nói như thế nào nhỉ?"

"Ta nghe nói có vài đệ tử không vượt qua được chương trình học sơ cấp, liền trực tiếp bị điều giáo, hơn nữa nghe nói bọn họ rất nhanh sẽ bị đưa tới phường lý."

* phường lý: khu tập trung của một ngành nghề nào đó

Vị đệ tử kia quả thực bị kinh sợ, này cũng quá nhanh đi.

Thời Bạc Y không hiểu ra sao liền đi tìm Hạ Hàm Tử: "Tiên sinh."

"Lại chạy tới nơi nào chơi?" Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ đem hắn kéo vào trong lồng ngực, thay hắn phủi xuống rơm rạ dính trên tóc, đây là đi lăn lộn trên bãi cỏ sao?

Tuy rằng mấy tên đệ tử có vấn đề kia đã bị trông giữ, nhưng dựa theo tư thế chạy loạn này của Thời Bạc Y, khó bảo đảm sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn, lần sau phải hạn chế hắn một chút.

"Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh." Thời Bạc Y ở trong lồng ngực y vặn vẹo không ngừng, trốn tránh không để cho y chạm vào tóc của mình.

Hạ Hàm Tử cúi đầu hôn hôn hắn: "Đừng náo loạn."

Chuyện này Thời Bạc Y rất ngoan, chớp chớp đôi mắt thủy nhuận: "Tiên sinh, ta hỏi ngươi một vấn đề nha."

"Hỏi đi." Vấn đề của tiểu hài tử mỗi ngày đều có rất nhiều, hơn nữa có rất nhiều câu hỏi trước kia đã hỏi qua, Hạ Hàm Tử đã sớm bị quấy rầy tới mức không còn cách nào khác.

"Đệ tử mới lần này xảy ra chuyện gì? Bọn họ sắp bị đưa tới phường lý? Phường lý là sao? Ta cũng muốn đi!"

"..." Hạ Hàm Tử nhất thời nhức đầu, như thế nào lại bị hắn nghe được! Người này chẳng lẽ mỗi ngày đều rảnh rỗi ngồi trong góc tường nghe lén?

"Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh..."

"Ta nghe được." Hạ Hàm Tử day day huyệt thái dương, "Phường lý không phải địa phương tiểu hài tử nên tới."

Đệ tử Đoàn Tụ Tông tu luyện nhờ vào song tu, so với việc xuất môn tìm tình nhân, càng nhiều đệ tử thích một cuộc sống an nhàn. Vì thế, liền có Đoàn Tụ Phường.

Đoàn Tụ Phường cùng thanh lâu tính chất không khác biệt lắm, chẳng qua khách nhân đến thăm đều là tu sĩ mà thôi.

Theo nguyên tắc mà nói không cần trả thù lao, nhưng đại bộ phận cũng không thể không biết xấu hổ 'chơi' không công, vẫn sẽ cho một ít linh thạch hoặc thiên tài địa bảo, linh khí, công pháp linh tinh gì đó. Bất quá không phải ai cũng được tiến vào Đoàn Tụ Phường, chỉ có nhân tài có nhân phẩm đáng tin tưởng mới có thể lấy được lệnh bài cho phép đi vào của Đoàn Tụ Tông.

Thời Bạc Y có Hạ Hàm Tử, tự nhiên không cần phải đi tìm đám tu sĩ 'hai bên hỗ trợ cùng có lợi' này, kể cả kiếp trước, hắn cũng thà rằng không tu luyện, chứ không nguyện ý tiến vào loại địa phương kia. Bởi vậy, Thời Bạc Y kiếp trước tu vi so với hiện tại thấp hơn, bằng không cũng sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy.

Nhưng Thời Bạc Y hiện giờ không biết, hắn nhìn Hạ Hàm Tử không chịu nhượng bộ, nhất thời khổ sở.

Bị ánh mắt tố cáo nhìn chằm chằm, Hạ Hàm Tử mặc dù tâm lý đã chuẩn bị, vẫn như cũ có chút chột dạ.

"Tiểu Y..."

"Ta muốn đi." Thời Bạc Y kiên quyết không từ bỏ.

Như vậy sao được! Nơi đó tất cả đều là mấy tên lưu manh không mặc y phục!

Vì đánh mất ý niệm này trong đầu ái nhân, Hạ Hàm Tử quyết định lấy thân dụ dỗ Thời Bạc Y. Y vươn tay linh hoạt tiến vào trong y phục của Thời Bạc Y, ở trên lưng không nặng không nhẹ nhéo một cái.

"Tiểu Y." Y hôn hôn vành tai Thời Bạc Y, "Đợi lát nữa mang ngươi đi, chúng ta trước hết vui vẻ song tu có được hay không?"

Thời Bạc Y run run ôm lấy cổ, chân mềm tới mức không đứng thẳng được: "Kia... ngươi không thể đổi ý..."

"Ừm, không đổi ý." Chỉ cần làm tới khi Thời Bạc Y hôn mê là được rồi, chờ hắn tỉnh dậy, đã là ngày hôm sau, sau đó sẽ quên mất sự tình phiền toái này.

Nghĩ đến đây, Hạ Hàm Tử lại tự nhiên nhớ tới điên cuồng mấy ngày nay, y thập phần hoài nghi tinh lực của bản thân có đủ hay không đem Thời Bạc Y làm tới hôn mê.

Ôi chao, lại tới giờ uống thuốc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro