Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[15]

Sau khi bị Thời Bạc Y không ngừng tử triền lạn đánh giả bộ đáng thương làm nũng, Hạ Hàm Tử nhịn đau đồng ý với nguyện vọng mang Thời Bạc Y tới phường lý trải nghiệm, điều kiện tiên quyết chính là Thời Bạc Y không thể rời khỏi y nửa bước.

* tử triền lạn đánh: đeo bám tới cùng

Thời Bạc Y tại chỗ đồng ý, giây tiếp theo liền quên ở sau đầu, cả người hưng phấn chạy như điên tới phường lý, chẳng khác nào con chó nhỏ đang kích động tột độ.

Vì phòng ngừa tiểu tử ngốc này gặp chuyện không may, Hạ Hàm Tử không thể không đi theo cùng hắn điên cuồng chạy loạn.

"Tiểu Y." Hạ Hàm Tử một phen lao tới, giam cầm hắn vào trong lồng ngực, "Đừng chạy loạn."

Thời Bạc Y vui vẻ ôm lấy cổ y: "Nơi này ta chưa từng tới qua, tiên sinh, chơi thật vui!"

Không phải chưa từng tới qua, chính là không nhớ rõ mà thôi.

Hạ Hàm Tử vì hả giận cúi đầu gặm lấy môi hắn một ngụm, sau đó mới đem người thả xuống: "Không được chạy loạn, nắm lấy tay ta."

"A..." Thời Bạc Y nhu thuận lên tiếng, cẩn thận nắm chặt bàn tay Hạ Hàm Tử, rúc vào bên người y, ánh mắt tò mò nhìn xung quanh, bộ dạng vô cùng đáng thương, rồi lại vạn phần đáng yêu.

Hạ Hàm Tử lôi kéo hắn đi dạo vài vòng trong hoa viên phường lý, sau đó khẩn cấp rời đi.

Liền trong chốc lát như vậy, đã ngẫu nhiên gặp phải không dưới mười nhóm đệ tử của Đoàn Tụ Tông ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Những đệ tử này phần lớn sau khi được điều giáo xong sẽ được đưa tới phường lý, cũng không nhận thức hai người Thời Bạc Y, còn tưởng rằng Hạ Hàm Tử là khách nhân mà Thời Bạc Y là đồng môn mới tới, không ngừng hướng Hạ Hàm Tử quăng mị nhãn.

* mị nhãn: ánh mắt quyến rũ

"Đây là của ta!" Thời Bạc Y mỗi một lần đều kích động ôm chặt Hạ Hàm Tử, tạc mao tựa như tiểu thú hộ thực.

* tạc mao: chỉ phản ứng nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào

* hộ thực: bảo vệ đồ ăn

Hạ Hàm Tử hết cách, dứt khoát đem hắn ôm lấy, hôn lên: "Không sợ, Tiểu Y không sợ."

"Bọn họ thực đáng ghét." Thời Bạc Y quyết định chán ghét nơi này, "Nơi này một chút cũng không tốt."

"Được, chúng ta trở về."

"Nhưng mà..." Thời Bạc Y nghe như vậy lại do dự, "Ta còn chưa đi dạo phía trước."

Bọn họ vẫn luôn đi dạo trong hậu hoa viên, lướt ngang qua vài tòa tiểu lâu tinh xảo, nhưng mà tiền viện còn có một hoa lâu rất lớn, bên trong truyền ra tiếng người ồn ào, Thời Bạc Y đặc biệt muốn đi xem.

"..." Hạ Hàm Tử nhức đầu, "Phía trước càng có nhiều người muốn cùng ngươi tranh cướp ta."

Thời Bạc Y nhất thời vành mắt ngập lệ: "Tiên sinh, ngươi không cần ta nữa sao?"

Một câu chọc trúng tổ ong vò vẽ, chuyện này Hạ Hàm Tử dỗ thế nào cũng không dỗ được. Bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng dẫn hắn đi về phía trước nhìn xem, để dời đi lực chú ý của hắn.

Nhưng mà Thời Bạc Y hiển nhiên không dễ bỏ qua, hắn hỏi: "Nếu bọn họ muốn cùng ta tranh cướp ngươi thì phải làm sao bây giờ?"

Hạ Hàm Tử nghĩ nghĩ: "Chúng ta ẩn thân đi qua nhìn xem, bọn họ không nhìn thấy ta, sẽ không cùng ngươi tranh cướp ta."

Vì vậy, Thời Bạc Y cao hứng. Tiến vào hoa lâu lại chuẩn bị chạy loạn, một hồi lẻn tới trên đài diễn, một hồi lại chạy về hướng cầu thang. May mà ở đây không có ai có thực lực cao hơn Hạ Hàm Tử, bởi vậy cũng không có ai phá hiện ra Thời Bạc Y đang ẩn thân.

"Tiên sinh!" Thời Bạc Y dựa vào lan can trên tầng hai, hướng Hạ Hàm Tử truyền âm, "Ngươi mau tới đây."

Chờ Hạ Hàm Tử đi lên tầng hai, hắn lại ở trong hành lang nơi nơi chạy loạn, trong chốc lát nhìn lụa mỏng trước cửa sổ, trong chốc lát nâng lên trang sức treo trong hành lang thưởng thức, một khắc cũng không chịu rời đi.

"Tiên sinh, đó là cái gì?" Thời Bạc Y chỉ vào một khe cửa sổ khép hờ, cách lụa mỏng có thể nhìn thấy được bên trong một vị tu sĩ bề ngoài đạo mạo cầm ngọc thế đẩy mạnh vào trong cơ thể của nam đệ tử, đệ tử phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, tựa như thống khổ lại tựa như vui thích.

* ngọc thế: sex toy làm bằng ngọc

Hạ Hàm Tử biến sắc, vươn tay che đi ánh mắt của Thời Bạc Y.

"Không nên nhìn, Y Y, ngoan."

Thời Bạc Y bị thanh âm mất hứng của y dọa sợ, ngây ngốc gật gật đầu. Co rụt lại vào trong lồng ngực của Hạ Hàm Tử, quay đầu đem đầu chôn ở trong lòng y: "Ta không xem, ta ngoan ngoãn, tiên sinh ngươi đừng tức giận."

Hạ Hàm Tử trấn an sờ sờ đỉnh đầu hắn, ngữ khí của bản thân vừa nãy đã dọa tới Thời Bạc Y.

"Ta không tức giận, chúng ta trở về đi, được không?"

Thời Bạc Y rầu rĩ lên tiếng, bị Hạ Hàm Tử ôm đi.

Cách một cửa sổ, nam đệ tử bên trong vẫn như cũ tiếp tục vừa đau đớn vừa vui sướng. Người này là một người trong nhóm đệ tử mới vừa được đưa tới. Tả hộ pháp cố ý chiếu cố mấy lão hộ khách thích điều giáo người, nói mấy tên đệ tử này tính tình quật cường, nhờ bọn họ 'dạy dỗ' hộ. Lão hộ khách cũng hiểu được loại 'dạy dỗ' này có ý nghĩa gì, tự nhiên không nói hai lời tiếp nhận thỉnh cầu.

* lão hộ khách: những vị khách lâu năm

Đệ tử trong phòng cũng xui xẻo, gặp phải một kẻ không thích dùng dược. Những người khác thời điểm điều giáo người đều thích dùng dược, như vậy người bị điều giáo còn có thể tự lừa dối mình, nói với bản thân rằng, là bởi vì trúng dược cho nên mới có thể lộ ra loại mị thái này. Nhưng vị bên trong này cố tình lại thích dùng biện pháp khác, gã thập phần am hiểu cách câu ra tiềm thức khát khao cùng dục vọng đáng xấu hổ của lòng người, bị gã điều giáo hoàn toàn không có biện pháp lừa gạt chính mình, cuối cùng chỉ có thể tỉnh táo tiếp nhận sự thật tuyệt vọng.

* mị thái: trạng thái quyến rũ, mê hoặc

Nếu đã đến Đoàn Tụ Tông, phải có giác ngộ bị người đùa bỡn hoặc đùa bỡn người khác, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, loại chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ tới.

Tả hộ pháp bình tĩnh liếc nhìn căn phòng vài lần truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ, trong lòng có chút cảm khái.

Gian tế lần này không được a, là người kém cỏi nhất mà gã từng gặp qua, chẳng lẽ đám được gọi là môn phái chính đạo kia không còn ai khác sao?

~ ~ ~ ~ ~

* hoa lâu: tòa nhà xây theo kiến trúc dạng bông hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro